Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-80
Chương 71: Khẩu Vị Kén Chọn
Thẩm Giới nhìn Ôn Ngôn, không nói với cô về việc
gặp Mục Đình Sâm: “Không có gì, hôm nay hơi
muộn rồi, cứ như vậy trước đã. Dao Dao, em về
nhớ chăm sóc bác gái.”
Trầm Mộng Dao thở dài: “Mẹ em chính là như vậy,
anh cũng không phải không biết, bố em đi rồi, bà
ấy chắc mấy năm cũng không hồi phục lại được.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Vậy mình về trước đây, có
chuyện gì thì gọi điện nhé.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy chiếc Rolls Royce màu
đen đỗ cách đó không xa, cô nhớ rất rõ biển số xe,
đó là xe của Mục Đình Sâm…
Cô sững người, Trần Nặc xuống xe, đi về phía
trước và cầm lây túi xách của cô: “Phu nhân, đi
thôi.”
Ôn Ngôn không ngờ rằng Mục Đình Sâm lại ở đây,
cô nhìn Thẩm Giới và Trần Mộng Dao, không nói
năng gì, cùng Trần Nặc lên xe.
Trong xe, sắc mặt Mục Đình Sâm khó đoán, cô
hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Anh nhìn những tòa nhà lướt qua ngoài cửa sổ,
giọng điệu lạnh lùng: “Tại sao tôi không thể ở
đây?”
Cô nhất thời không biết nói gì, im lặng một lúc mới
nói: “Bố của Dao Dao đã qua đời. Tôi ở đây để
giúp cô ấy lo tang lễ.”
Tưởng rằng Mục Đình Sâm sẽ tiếp tục hỏi, nhưng
anh bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Trần Trung chết
rồi, tiền không cần trả nữa.”
Ôn Ngôn giật mình, không rõ lời nói của anh có ý
gì, suy nghĩ một lúc mới nói: “Dao Dao sẽ trả,
khoản nợ lớn cũng đứng tên mẹ Dao Dao, vợ
chồng cùng nhau, bố cô ấy chết rồi, cũng vẫn phải
trả.
Anh nghiêng mặt quay lại nhìn cô, cảm xúc trong
đáy mắt không rõ ràng: “Tôi đã nói không cần phải
trả. Cô cũng đừng mong tìm lý do để tiếp tục gặp
gỡ Thẩm Giới. Tai tiếng đủ rồi, một vừa hai phải
thôi. Tôi không có kiên nhẫn.”
Bây giờ cô mới hiểu việc Mục Đình Sâm bỗng
nhiên tốt như vậy có ý nghĩa gì, trong lòng chua
xót: “Tôi… tôi không cố ý muốn gặp Thẩm Giới,
cũng không có ý làm anh khó xử…”
Song Mục Đình Sâm không còn hứng thú nghe cô
giải thích nữa, khit mũi lạnh lùng nhắm mắt lại, ngả
người ra ghé không nói năng gì.
Ôn Ngôn biết anh nói lời giữ lời, Trần Mộng Dao
không cần phải tiếp tục gánh món nợ nữa. Không
cần biết anh nghĩ gì, cô sao cũng được. Chuyện
về Trần Mộng Dao có thể yên tâm thở phào nhẹ
nhốm.
Xe đến nhà họ Mục thì dừng lại, Mục Đình Sâm
xuống xe đi thẳng vào cửa lớn, Ôn Ngôn động tác
nhẹ nhàng chậm rãi hơn, theo bản năng che bụng
dưới, dáng vẻ cần thận này liền rơi vào tầm mắt
của Trần Nặc.
Trần Nặc hỏi: “Phu nhân, bụng của cô khó chịu
sao?”
Ôn Ngôn vội vàng bỏ tay ra: “Không, không sao.”
Trời đã nhá nhem tối, cả nhà Mục gia sáng đèn.
Má Lưu nhìn thấy Ôn Ngôn trở về cùng Mục Đình
Sâm, trong lòng liền vui mừng: “Phu nhân, tối nay
có món tôm biển và cá hồi cô thích ăn. Khi còn
nhỏ cô thích ăn nhất, vận chuyển đường hàng
không, bây giờ vẫn còn tươi lắm… Tôm biển to tôi
làm cay cay thơm thơm không tanh, cô yên tâm
ăn, thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu bữa ăn nhé!”
Ôn Ngôn vô thức nuốt nước
bọt, khi còn bé cô rất thích ăn sashimi tôm biển và cá hồi,
đã lâu không được ăn ngon, mấy năm nay cuộc sống hỗn loạn,
bây giờ đang mang thai, đột nhiên bắt đầu thèm ăn.
Khi cô ngồi xuống phòng ăn, Mục Đình Sâm vẫn
chưa xuống lầu, cô không dám động đũa trước,
mùi tôm cay nồng khiến cô chộn rộn không yên.
Má Lưu thấy cô thèm ăn, cưng chiều giúp cô bóc
một con tôm: “Cô nếm thử xem mùi vị như thế
nào? Thiếu gia hôm qua đặc biệt sai người mang
về đây. Chắc là mong cô thích ăn.”
Cô ấy cụp mắt xuống bụng, không trả lời, làm sao
mà Mục Đình Sâm có thể nhớ cô ấy thích ăn gì?
Từ hôm qua đã dặn dò người làm, hôm nay vừa
khéo Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên đều ở
đây, có khi là đặc biệt chuẩn bị cho Khương
Nghiên Nghiên, nhưng nguyên liệu tới trễ, Khương
Nghiên Nghiên không đợi đến buổi tối, cô chẳng
qua chỉ là sửa mái nhà dột mà thôi.
Mùa này, Đề Đô hiếm khi thấy con tôm nào lớn,
chất lượng ngon như vậy.
Khi Mục Đình Sâm vào phòng ăn, cô vừa cho con
tôm lớn vào miệng, còn lộ ra nửa con bên ngoài.
Thấy sắc mặt anh khó coi, cô nghĩ anh khó chịu vì
cô không hiểu quy tắc mà ăn trước, do dự không
biết có nên lấy ra không. Nhưng anh lại đẩy đĩa
tôm đến trước mặt cô: “Không có tướng ăn.”
Ôn Ngôn bỗng nhiên nhớ ra anh không bao giờ ăn
tôm, xem ra mái nhà dột này chắc chắn là một
mình cô sửa rồi.
Mặc dù giọng điệu không được dễ nghe lắm,
nhưng anh đã mở lời rồi, cô cũng lười khách sáo,
hai tay cùng ăn, chưa bao lâu đã có một đồng vỏ
tôm trước mặt.
Mục Đình Sâm nhìn mâm tôm mỗi con to gần bằng
lòng bàn tay cô đều bị cô ăn gần hết, mà vẫn chưa
có ý định ngừng lại, có chút ngạc nhiên. Sức ăn
của cô rõ ràng không nhiều như vậy… Bình thường
khẩu vị của cô cũng gần giống như mèo. Hay là
thật sự… hà khắc với cô rồi?
Anh cau mày đẩy sashimi cá hồi cho cô, cô liếc
nhìn rồi lại đẩy cá hồi ra giữa bàn: “Bây giờ tôi
không thể ăn đồ sóng…”
Mục Đình Sâm hơi nheo mắt lại: “Tại sao?”
Ôn Ngôn toàn thân cứng đờ, kinh ngạc chính mình
nói bậy rồi, vội vàng nói: “Tôi gần đây dạ dày
không tốt… anh ăn đi.”
Anh ngồi thẳng người, ánh mắt dừng lại ở trên
khuôn miệng không ngừng chóp chép của cô, anh
có chút tò mò, cô có thể chóp chép bao lâu nữa…
Nửa tiếng sau, Ôn Ngôn ăn hết đĩa tôm, lại ăn
không ít rau với một bát cơm nhỏ, hiếm khi mới có
một ngày không nôn như hôm nay, hèn gì ngon
miệng.
Đột nhiên cô phát hiện Mục Đình Sâm đang nhìn
cô chằm chằm, Ôn Ngôn liền cảm thấy da đầu tê
dại, động tác ăn uống cũng chậm lại, tự hỏi tại sao
anh cứ nhìn chằm chằm cô ăn.
Suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra lý do, liền
gắp một cọng rau xanh bỏ vào trong bát của anh:
“Anh ăn đi…”
Mục Đình Sâm vẫn không động đũa, mười phút
sau, Ôn Ngôn lúng túng đặt bát đũa xuống dưới
ánh mắt của anh: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi…”
Đôi môi mỏng của anh mắp máy, như muốn nói
điều gì đó, nhưng lại không nói gì.
Sau khi cô ấy đi, Mục Đình Sâm gọi Lâm quản gia
đến: “Để cô ấy ra sân sau đi dạo một chút, uống
mấy viên tiêu thực.”
Lâm Quản gia nhìn đống vỏ tôm trên bàn và đĩa
rau bị ăn đến nỗi hầu như không còn thừa, gần
đây, phu nhân ăn rất nhiều, khẩu vị còn kén chọn.
Không muốn ăn thì một chút cũng không ăn, thích
ăn thì một chút cũng không còn thừa…
Với tư cách là quản gia của Mục gia, ông ấy tất
nhiên sẽ nói cho Ôn Ngôn nguyên văn những gì
Mục Đình Sâm đã nói, nhưng không nói đó là lời
của Mục Đình Sâm.
Ôn Ngôn giờ phút này căn bản là không muốn
động đậy, cũng không cảm thấy no, thậm chí còn
muốn uống một ly nước chanh: “Tôi không sao,
không có no. Chú Lâm, chú có thể nhờ má Lưu lầy
cho tôi một ly nước chanh được không?”
Lâm Quản gia giật nảy
mình: “Còn uống nổi không?”
Cô nghiêm túc gật đầu: “Uống nỗi.”
Mục Đình Sâm tối nay không ra ngoài, khoảng
mười giờ đã từ thư phòng về phòng ngủ, vẫn ngồi
ở vị trí cũ trước cửa sổ kiểu Pháp, rót nửa ly rượu
rồi lầy hộp thuốc lá ra.
Thấy anh sắp hút thuốc, Ôn Ngôn đứng dậy xuống
giường đi vào phòng khách nghỉ ngơi, cô không
muốn ảnh hưởng đến thói quen của anh, tốt nhất
nên tự mình giải quyết vấn đề, không ngờ vừa tới
cửa đã bị anh gọi lại: “Đi đâu?”
Chương 72: Sợ Anh Đụng Chạm
Mấy ngày nay bọn họ không cùng nhau ăn cơm,
cũng không ngủ chung phòng, mấy ngày nay anh
cũng không chủ động quan tâm cô. Nghe vậy, Ôn
Ngôn vô thức dùng lại: “Tôi… không thích mùi
khói, anh hút đi, không sao đâu, tôi qua phòng
khách ngủ là được rồi.”
Lúc trước khi anh hút thuốc, cô chưa bao giờ nói
rằng cô không thích… Đáy mắt Mục Đình Sâm xẹt
qua một ánh nhìn phức tạp, anh ném hộp thuốc
vào thùng rác, sau đó đứng dậy đi về phía giường:
“Bi ngủ.”
Ôn Ngôn nhát thời sửng sốt, không hiểu hành
động của anh là có ý gì. Vì cô nói không thích nên
anh mới vứt cả hộp thuốc đi? Nếu là vì quan tâm
đến cảm xúc của cô thì không có khả năng lắm, rất
có thể là anh đang tức giận rồi…
Cô ngây người một lúc, bước tới cầm hộp thuốc lá
lên, thùng rác trong phòng ngủ vẫn luôn sạch sẽ,
thường chỉ để ngủ: “Tôi không có ý gì khác… xin
lỗi.
Mục Đình Sâm tháo đồng hồ đeo tay ra đặt ở trên
bàn đầu giường, không nhìn cô, giọng nói có chút
trầm muộn: “Nếu không thích thì cứ nói. Trước đây
không phải tôi luôn nói cô làm như vậy sao?”
Cô im lặng, lần này không phải là im lặng theo thói
quen, cô thực sự không biết phải nói gì. Anh quả
thật đã nói những điều như vậy, nhưng cô không
còn nhớ anh đã nói khi nào, cô chưa bao giò dám
xem những lời này là thật, cũng chưa bao giò dám
nói ra điều mình thực sự muốn nói. Hóa ra chỉ cần
cô mở lời, anh sẽ để tâm đến cảm nhận của cô…
Khi nằm bên cạnh Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn vẫn
cảm thấy có gì đó không chân thật, rõ ràng lúc
trước vẫn còn lạnh nhạt như vậy.
Cần thận nhớ lại, bọn họ đã kết hôn được ba năm,
thời gian ngủ cùng nhau như thế này thực sự chỉ
đếm trên đầu ngón tay, vẫn không thể nào quen
được.
Đột nhiên, Mục Đình Sâm quay sang đối mặt với
cô, ôm cô vào lòng và đưa tay lên ngực cô một
cách tự nhiên.
Khi nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, Ôn Ngôn đẩy
anh ra theo phản xạ: “Không… không…! Tôi không
tiện lắm.”
Phản ứng của cô khiến đáy mắt anh trở nên băng
giá, nghĩ đến việc cô lén lút gặp Thâm Giới hét lần
này đến lần khác, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô
và đè cô xuống dưới: “Đây là nghĩa vụ làm vợ của
côi”.
Anh không có bát kỳ hành động dư thừa nào, trực
tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cảm nhận được sự tức
giận của anh, cô sợ hãi siết chặt cơ thể: “Mục
Đình Sâm… anh đừng như vậy… tôi cầu xin anh…”
Lời cầu xin của cô không có tác dụng gì. Từ khi
biết mình có thai, cô cũng đã học được một số
kiến thức, tình hình hiện tại của cô tuyệt đối không
thể làm như vậy. Nghĩ đến chuyện sảy thai, cô run
lên vì sợ hãi, giọng nức nở: “Mục Đình Sâm, tôi
đang mang…”
Trước khi cô nói hết lời, thân hình của Mục Đình
Sâm đột ngột dừng lại, rút người ra xa, bước vào
phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Cô sợ hãi, sợ đến mức run ry… vì sợ anh chạm
Vào cô…
Ngọn lửa giận dữ không thể dập tắt dưới làn nước
lạnh, anh từ phòng tắm đi ra, không nhìn thấy
người trên giường, trực tiếp vào thư phòng, bật
máy tính lên soạn thảo một email, nhìn thấy hiển
thị “đã gửi”, anh đóng máy lại, chầm chậm lấy lại
khẩu khí. Phải làm Thẩm Giới thân bại danh liệt,
cô mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh sao?
Tất nhiên, bầu không khí đã hạ xuống mức đóng
băng lại càng trở nên lạnh hơn nhiều sau đêm
qua.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau đi ra
ngoài, nhưng ánh mắt không hề chạm nhau, cũng
không hề đôi câu vài lòi.
Ngay khi Ôn Ngôn vừa đến công ty, Trần Mộng
Dao đã gọi điện đến: “Tiểu Ngôn, cậu nói gì với
Mục Đình Sâm rồi sao? Mình không cần trả lại số
tiền lớn như vậy sao? Mình không thể tin được!”
Ôn Ngôn không ngờ rằng Mục Đình Sâm động tác
nhanh như vậy, những lời mới nói tối qua, hôm
nay đã thành hiện thực: “Không phải mình, là anh
ấy tự quyết định. Dù thế nào đi nữa, đó cũng là
chuyện tốt cho cậu. Dao Dao, sau này cố gắng
sống tốt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Đầu dây bên kia, Trầm Mộng Dao đột nhiên nghĩ
đến Triển Trì, chưa kể chuyện chia tay, chỉ là giọng
điệu trở nên có chút cay đắng: “Ừ… sẽ ổn thôi, sau
này chúng ta đều sẽ ổn thôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngôn lao đầu vào mớ
công việc phức tạp, sau một buổi sáng bận rộn,
đến giờ nghỉ trưa, cô muốn đến một nhà hàng
Quảng Đông gần đó, khẩu vị hôm nay hơi thanh
đạm.
Khi đến nhà hàng Quảng Đông, cô gọi hai món
mình thích, thong dong ăn gần hết. Lúc rời đi, cô
mới phát hiện không biết bên ngoài trời đang đổ
mưa từ lúc nào. Thời tiết mùa này chính là như
vậy, nắng mưa khó đoán, như Mục Đình Sâm
vậy…
Mưa không hề nhỏ, cũng không có vẻ sẽ tạnh, thời
gian trôi qua, cô phát hiện mình bị mắc kẹt ở đây,
dù cách công ty không xa nhưng cũng không thể
về đó, trước nhà hàng Quảng Đông có một bãi
đậu xe rộng thoáng, Không gần đường, càng
không có cách nào đón xe.
Nếu là trước đây, cô sẽ không ngại trời mưa chạy
lên phía trước, còn bây giờ phải lo lắng cho đứa
nhỏ trong bụng, ba tháng đầu thai kỳ kiêng ky nhất
là cảm sốt và uống thuốc.
Không lâu sau, một chiếc Cadillac màu trắng đậu
ở bãi gửi xe, cô nhận ra chiếc xe này, là xe của
Triển Trì.
Với tình hình kinh tế của Triển Trì, anh ta đương
nhiên không thể lái một chiếc xe như vậy, cô biết
sự tồn tại của chiếc xe này có liên quan mật thiết
đến Trần Mộng Dao, cũng thể hiện hào quang của
Trần gia trước đây, trái ngược hoàn toàn với sự
xuống dốc của Trần gia bây giờ, còn có chút diễu
cọt.
Triển Trì xuống xe nhìn thấy Ôn Ngôn ở dưới mái
hiên trốn mưa, anh ta đội mưa vội vàng đi tới, hỏi
bằng giọng điệu của một người bạn cũ: “Sao cậu
lại ở đây?”
Suy nghĩ của Ôn Ngôn đột ngột dừng lại, có chút
gượng gạo: “Trời mưa không đi được. Cậu tới đây
ăn cơm à?”
Triển Trì khẽ nhìn sắc mặt của cô, xác nhận không
có gì bất thường, mới trả lời: “Ừ, tan ca hơi muộn.
Cậu đi đâu đây? Mình tiễn cậu. Dù sao cũng muộn
rồi. Tiễn cậu xong mình quay lại ăn.”
Ôn Ngôn muôn từ chối, nhưng sắp đên giò làm
việc rồi, do dự một lúc, cô nói: “Làm phiền cậu rồi,
thật ngại quá.”
Triển Trì không nói nhiều, khi cô bước nhanh vào
mưa, anh đưa tay lên chắn một phần mưa cho cô,
khoảng cách giữa hai người hơi gần, cô có thể
ngửi thấy rõ mùi nước hoa trên người anh, nhất
thời cảm thấy không thoải mái, nhưng cảm giác
này nhanh chóng biến mắt khi khoảng cách giữa
hai người ra xa, đó chỉ là bạn trai của bạn thân cô,
cô không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lên xe, Triển Trì hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đến công ty, giờ nghỉ trưa sắp hét, chuẩn bị vô
làm rồi.” Ôn Ngôn không chút nghĩ ngợi nói.
Triển Trì dừng một chút, suy đoán nửa chừng: “Lẽ
nào cậu bị cơn mưa này làm mắc kẹt ở nhà hàng
rất lâu rồi sao?”
Ôn Ngôn không giấu giềm Trần Mộng Dao bát cứ
điều gì, nên tự nhiên cảm thấy rằng Triển Trì đã
biết chuyện của cô ấy: “Mình đang mang thai, sợ
bị cảm lạnh…”
Đáy mắt Triển Trì thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rất
nhanh liền tỏ ra bình thường: “Chúc mừng, chỉ là
trong tình huống này. Tại sao Mục Đình Sâm
không kêu xe đến đón? Là bố của đứa trẻ mà anh
ấy thực sự cũng không đề tâm lắm.”
Ôn Ngôn vén tóc bên má ra sau tai, nhàn nhạt nói:
“Anh ấy không biết mình mang thai, mình còn
chưa tính nói cho anh ấy biết.”
Triển Trì có chút khó hiểu: “Trực tiếp nói không
được sao? Cậu băn khoăn điều gì? Chẳng lẽ đứa
nhỏ không phải của anh ấy?”
Chương 73: Cô Có Nam Nhân
Ôn Ngôn nhất thời không nói nên lời: “…Cậu với
Dao Dao giống nhau thật. Nghi ngờ cái này, nghi
ngờ cái kia. Mình tới nơi rồi, dừng bên đường đi.”
Khi xe dừng lại, cô cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Triển Trì nhìn cô rời đi, ánh mắt có chút u ám, có
vẻ như Trần Mộng Dao vẫn chưa nói với Ôn Ngôn
chuyện chia tay với anh…
Buổi chiều khi chuẩn bị tan làm, Trần Mộng Dao
phàn nàn với Ôn Ngôn trong tin nhắn: Công việc
khó tìm quá, hôm nay mưa to quá, phiền chết
mình luôn!
Ôn Ngôn lúc này đã gần xong việc, trả lời: Có
Triển Trì nuôi cậu, sợ cái gì? Trước đây cậu giúp
cậu ấy, bây giờ đến lượt cậu ấy giúp cậu rồi. Cậu
ấy có công việc tốt, anh ấy chạy chiếc xe triệu đô,
cuộc sống cũng không tệ. Cứ từ từ tìm công việc.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trần Mộng Dao rất
lâu không trả lời. Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, thật lâu
sau, cuối cùng có tin nhắn gửi đến: Mình với Triển
Trì chia tay rồi, bây giờ nghĩ lại, chiếc xe đó là quà
sinh nhật mình tặng cậu ấy. Khi gia đình mình gặp
khó khăn, cậu ấy thậm chí còn không nghĩ đến
việc bán nó để giúp đỡ mình, lẽ ra mình phải sớm
nhìn ra điều đó, sớm nên thất vọng rồi.
Ôn Ngôn nhìn dòng tin nhắn mà trầm mặc, lần này
Trần Mộng Dao đã trải qua quá nhiều thăng trầm,
sa Tin NT.
nêu đổi lại là một người có sức chịu đựng kém một
chút, chắc chắn không thể chống chọi nỗi.
Chỉ là cô không ngờ Triển Trì buồi trưa đưa cô đến
công ty đã chia tay với Trần Mộng Dao rồi, Triển
Trì không có biểu hiện rõ ràng, cô căn bản không
hề nhìn ra.
Nhất thời không nghĩ ra được lời an ủi nào thích
hợp, lúc này, Trần Mộng Dao ngược lại còn an ủi
cô: Tiêu Ngôn, mình không sao, mình vẫn còn cậu
và Thẩm Giới, đàn ông đều là đồ bỏ đi, bạn bè mới
là chân thành. mình tìm được việc sẽ mời cậu đi
ăn tối. Không nói nữa, mình đi nấu cơm.
Cuối cùng Ôn Ngôn chỉ trả lời một chữ “được”, có
rất nhiều chuyện khó có thể nói thành lời.
Tan ca, mưa vẫn chưa tạnh, lất phất rơi, như
muốn trút hết tất cả muộn phiền lên khắp thành
phố cho đến khi không còn gì nữa.
Cô chỉ có thể ở lại làm thêm, đợi đến khi tạnh
mưa. May mắn “trời mưa có ô, trời tối có đèn”, cô
chưa bao giờ huyễn vọng qua.
Đợi đến khi người trong công ty đã về gần hết,
Lâm Táp mới thong dong từ trong văn phòng đi ra.
Thấy Ôn Ngôn vẫn chưa về, anh hỏi: “Sao vẫn
chưa về? Gần đây không cần tăng ca.”
Ôn Ngôn nhìn bản thảo trong tay, thản nhiên nói:
“Tôi muốn tăng ca, cũng không tính tiền làm thêm
giờ. Sếp không thích nhân viên như vậy sao?”
Lâm Táp trầm ngâm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ,
như có điều suy nghĩ, sau khi đi xuống lầu, anh gọi
điện thoại cho Mục Đình Sâm: “Mang ô cho cô gái
nhà anh đi. Tan ca không về nhà được rồi.”
Nửa tiếng sau, điện thoại di động của Ôn Ngôn
vang lên, là số điện thoại của Lâm quản gia.
Cô tưởng ở nhà có chuyện nên vội vàng nhấc
máy: “Làm sao vậy chú Lâm? Tôi đang tăng ca ở
công ty.”
“Xuống đỉ, tôi đang ở trước cửa công ty của cô,
thiếu gia kêu tôi tới đón.” Lâm quản gia Lâm nói
xong liền cúp điện thoại.
Ôn Ngôn có chút sững sờ, nhưng cũng ngoan
ngoãn thu dọn đồ đạc đi xuống lầu. Lâm quản gia
đang đứng trước xe cầm ô chờ, dáng người như
một cây thanh tùng cao lớn, không bị năm tháng
thay đồi.Hãy vào đọc tại Vietwriter.net
Lên xe, Ôn Ngôn hỏi: “Anh ấy ở nhà?”
Lâm quản gia chăm chú lái xe: “Vâng, phu nhân.”
Cô không hỏi thêm, chiếc xe chạy đều đều trên
con đường ẩm ướt, khiến người ta buồn ngủ, cô
nhắm mắt lại một lúc, khi quản gia Lâm gọi cô, xe
đã dừng ở Mục gia.
Vào cửa, Ôn Ngôn nhạy bén ngửi được mùi thơm
của thức ăn, nhịn đói bụng mà đi tắm trước.
Khi cô bước ra, Mục Đình Sâm đã ngồi vào bàn
ăn, mặc bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, tóc hơi
ẩm và cơ thể sau khi tắm thơm thoang thoảng. Bát
kể lúc nào và ở đâu, anh ấy đều rất chú ý đến lời
nói và hành động, tư thế của anh luôn nghiêm
thẳng. Như thể không bao giờ thư giãn trong chốc
lát.
Ôn Ngôn không biết có nên nói cái gì hay không,
quyết định không nói gì.
Món ăn tối nay gồm hai đĩa tôm lớn đầy ắp. Má
Lưu cố tình đặt tôm trước mặt cô khi dọn món. Cô
không chút khách khí bắt đầu tập trung vào việc
bóc vỏ, trong khi Mục Đình Sâm thanh tao bưng
một chiếc bát soup nhỏ chầm chậm uống.
Anh làm sao cũng không nhìn ra được khẩu vị ăn
uống tốt như vậy là của người đang bị viêm dạ
dày, anh nghiêm túc nghỉ ngờ cô có vấn đề khác.
Nhận thức được ánh mắt của anh, Ôn Ngôn cứng
rắn hỏi: “Sao vậy?”
Mục Đình Sâm ngoảnh mặt đi, làm ngơ những lời
cô nói.
Cô vùi đầu tiếp tục bóc tôm, chưa ăn cơm đã ăn
sạch hai đĩa tôm, cuối củng húp một bát canh nhỏ.
Mãi cho đến khi cô ăn xong một cách mãn nguyện,
mới phát hiện Mục Đình Sâm đã đặt đũa xuống từ
lâu, nhưng không rời khỏi bàn, vẫn luôn nhìn cô
ăn.
Ôn Ngôn liềm lim môi, trong lòng có chút chột dạ:
“Tôi ăn nhiều quá sao?”
Mục Đình Sâm lúc này mới xoay người đi lên lầu:
“Biết là tốt. Muốn ăn cái gì nói cho nhà bếp, đừng
giống như con ma đói đầu thai bị người khác hà
khắc.”
Cô nhìn chằm chằm vỏ tôm chồng chất như núi
trước mặt, cũng cảm thấy bản thân ăn quá nhiều,
nếu không, cô cảm thấy còn ăn được thêm nửa
đĩa… Loại cảm giác thèm ăn này có chút khoa
trương, so với trước kia tăng lên máy phần, nhưng
đây cũng không phải chuyện cô có thể khống chế
được…
Sau một hồi ở trong phòng khách, xác nhận Mục
Đình Sâm tạm thời sẽ không ra khỏi thư phòng,
Ôn Ngôn bưng nửa cốc nước âm trở về phòng, bí
mật uống một viên thuốc bổ sung axid folic. Uống
axid folic trong ba tháng đầu của thai kỳ rất tốt cho
thai nhỉ.
“Má Lưu, pha một tách trà đen.” Đột nhiên, giọng
nói của Mục Đình Sâm phát ra từ phòng làm việc.
Ôn Ngôn giật mình run tay, vội vàng giấu lọ thuốc
đi.
Má Lưu dường như không nghe thấy Mục Đình
Sâm nói, một lúc sau dưới lầu cũng không có động
tĩnh gì.
Ôn Ngôn xuống lầu pha trà đen đưa tới phòng làm
việc, Mục Đình Sâm nhìn thấy cô thì có vẻ không
vừa ý, lông mày tuấn tú nhíu lại: “Thích làm việc
của người khác vậy sao?”
Ôn Ngôn bưng ly trà đen trong tay: “Má Lưu có
việc bận, tôi đang rảnh rỗi. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô điềm đạm nói xong, xoay người trở về phòng,
ăn no xong liền buồn ngủ, hiện tại chỉ muốn ngủ.
Không biết bao lâu sau, cảm thấy chỗ nằm bên
cạnh lún xuống, Ôn Ngôn mơ màng nhìn dáng
người trong bóng tồi, biết là Mục Đình Sâm đã làm
xong việc và đi ngủ.
“Cô có đàn ông, tôi có thể làm, không cần người
khác làm thay.” Anh bỗng nói.
Ôn Ngôn nghe rõ anh nói, nhưng cảm thấy có chút
không đầu không đuôi, không biết anh đang ám
chỉ cái gì, đại não cũng đang không tỉnh táo, muốn
nói, lại buồn ngủ tới mức lười không mở miệng.
Không thấy phản hồi, cơn giận dữ của Mục Đình
Sâm nỗi lên, cuối cùng cũng chỉ quay lưng lại với
cô.
Lúc mơ mơ màng màng, Ôn Ngôn cảm thấy giữa
hai người có chút lạnh, tiện tay giúp anh vén lại
chăn, nằm sát lại gần anh, sau đó an tâm đi vào
giấc ngủ.
Ngày hôm sau cô tỉnh lại, Mục Đình Sâm đã không
còn ở trong phòng nữa, Ôn Ngôn đương nhiên
nghĩ là đã đi ra ngoài, nhưng khi cô chuẩn bị đi
làm, anh lại từ thư phòng trên lầu đi ra, mới sáng
sớm mặt mũi đã không vui, như thể ai đó đã chọc
tức anh vậy…
Chương 74: Có Hi Vọng Lật Lại Bản Án
Ôn Ngôn lắm bẩm trong lòng, tối hôm qua không
phải ngủ trong phòng sao? Sao lại mới sáng sớm
đã bước ra từ thư phòng rồi? Nhìn bộ dạng… Căn
bản là vừa mới ngủ dậy, có nghĩa là, anh ấy nửa
đêm từ phòng ngủ qua thư phòng?
Đương nhiên, mạch não của cô không thể đoán ra
hành động của Mục Đình Sâm, trên nguyên tắc
không rước họa vào thân, đến bữa sáng cô cũng
không ăn mà đi luôn.
Má Lưu từ trong bếp bưng bát cháo nhỏ đi ra,
không thấy Ôn Ngôn liền hỏi: “Cô ấy đâu?”
Vừa dứt lời, bà liếc thấy Mục Đình Sâm đang đi
xuống cầu thang, khuôn mặt anh u ám khiến bà á
khẩu.
Cả buổi sáng Ôn Ngôn không hề có tâm trạng làm
việc, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm
thấy mệt mỏi, thậm chí chóng mặt và buồn nôn vì
chưa ăn sáng, phản ứng ốm nghén của cô cũng
ra. tiên lương đãi ngộ hẳn là rất tốt? Nếu không
cậu cũng chẳng thèm để ý tới. Dù sao cậu cũng du
học trở về, cho dù không có kinh nghiệm làm việc,
kiến thức chuyên môn cũng làm người khác thèm
muốn.”
Con ngươi của Trần Mộng Dao dường như phát
sáng lên, giống như lúc cô ấy vô tư trước đây, kể
từ sau biến có gia đình, đã rất lâu không nhìn thấy:
“Đúng vậy, lương đãi ngộ không tệ, không uỗổng
công mình bôn ba đi tìm việc lâu như vậy. Ông trời
đã mở mắt nhìn rồi, cho mình một chốn dừng
chân. Bây giờ mình có một mong ước, bắt đầu lại
từ đầu, dựa vào sức mình mua một căn nhà ở
thành phố này, và bình yên sống với mẹ qua
ngày.”
Nhìn nụ cười trên mặt Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn
cũng vui lây, tâm trạng cũng vô thức trở nên tốt
hơn: “Dao Dao, cảm ơn trời đất, cậu không bị
những chuyện tồi tệ đó đánh gục. Mong ước của
cậu nhất định sẽ thành hiện thực, mọi chuyện sẽ
tốt đẹp thôi.”
Trần Mộng Dao bỗng nhiên thở dài: “Cậu không
hiểu ý của mình. Sở dĩ nói là “mong ước” vì rất khó
đề thành hiện thực. Mẹ mình không sửa được thói
quen xài tiền như nước, mình thực sự sợ một
tháng lương không đủ cho bà ấy xài. Mình chỉ
muốn bình yên sống qua ngày, không phải người
sống thực tế đều như vậy sao?”
Ôn Ngôn không nghĩ đây là chuyện lớn, không
nhịn được nở nụ cười: “Bác gái ngày trước sống
sung sướng quen rồi, nhất thời không thích ứng
kịp cuộc sống bình thường, sau này sẽ thay đồi.
Cậu đừng thở dài nữa, dù sao cũng tốt hơn
mình…”
Nói xong, cô dừng lại, thật sự không muốn nhắc
tới Trần Hàm.
Trần Mộng Dao cũng im lặng, suy cho cùng hai
người cũng chẳng ai khá hơn ai, nhắc đến cũng
chỉ thêm nặng nè.
Bỗng nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó, lầy trong túi ra
một bức thư: “Tiểu Ngôn, thư của cậu, không biết
sao mà nó được gửi về chỗ mình. Làm mình cũng
thắc mắc không biết thời đại này còn có ai dùng
cách viết thư. Lẽ nào dùng điện thoại di động
không tiện sao? Đây là ai vậy? Làm sao biết mình
sống ở đâu? Còn biết chúng ta quen nhau…”
Ôn Ngôn cũng rất khó hiểu, sau khi cầm lấy lá thư
mở ra, bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, chữ viết
nghiêng nghiêng vẹo vẹo, cô phải mắt rất nhiều
công sức mới đọc được từng chữ, nhát thời cảm
thấy máu dồn lên đỉnh đầu, thậm chí còn không
nghe thấy Trần Mộng Dao gọi cô.
“Tiểu Ngôn? Tiểu Ngôn? Thư viết gì vậy?” Trần
Mộng Dao tò mò đến mức dồn dập hỏi.
Ôn Ngôn hoàn hồn, cát lại bức thư, hít thở sâu vài
cái mới tìm được giọng nói của chính mình: “Liên
quan đến chuyện bố mình hồi đó… người gửi thư
cũng không biết là ai, cũng không nói rõ danh tính.
Địa chỉ và người gửi trên phong bì… chỉ là… người
gửi viết “lão Tù”. Trong thư nói… vụ tai nạn máy
bay năm đó không liên quan gì đến bố mình. Ông
ấy bị vu oan, cũng chỉ là một nạn nhân…” Nói đến
câu cuối cùng, giọng cô run run.
Trần Mộng Dao có chút sửng sốt: “Chuyện này đã
xảy ra bao lâu rồi? Người gửi thư là ai2 Thần thần
bí bí, còn gì nữa không?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có.”
Trần Mộng Dao oán hận nói: “Người này thật là,
đều đã nói hết rồi, nói rõ ràng từ đầu đến cuối
không được sao? Còn làm người ta hồi hộp suy
đoán?”
Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn tới, Ôn Ngôn
đói bụng lâu rồi, càm đũa lên ăn, nhưng trong đầu
lại chỉ nghĩ đến bức thư kia.
Cô hoàn toàn không tin rằng tai nạn máy bay năm
đó là do cha mình gây ra. Chỉ là khi đó còn nhỏ, cô
không hiểu gì, chỉ có thể xuôi theo mà thôi. Sau
một thời gian dài, cô thậm chí còn tin vào điều đó,
chưa từng nghĩ qua sẽ đi tìm chân tướng, cũng
không có cách nào đề tìm ra.
làm rõ toàn bộ sự việc, ít nhất là để trả lại sự trong
sạch cho ba cô, mà… sau khi điều tra ra, cô sẽ
không cần ở bên cạnh Mục Đình Sâm với thân
phận một tội nhân nữa! Cô không muốn vĩnh viễn
sống trong cảm giác tội lỗi!
Trần Mộng Dao nhìn dáng vẻ cô đang vội vàng ăn,
cảm thấy có chút bát thường: “Tiểu Ngôn, lúc này
mà cậu cũng ăn được sao? Đây là chuyện của ba
cậu. Nếu điều bức thư nói là sự thật, có nghĩa là
vụ án có thể được điều tra lại. Theo mình thấy,
Mục Đình Sâm đối xử với cậu như bây giờ, chủ
yếu là vì anh ta nghĩ rằng cha cậu đã giết cha mẹ
anh ta. Năm đó chuyện này đã làm cả thành phố
sôi sùng sục. Trong lòng anh ta có lẽ hận cậu rất
nhiều. Nếu vụ án được lật lại, cậu không nợ gì anh
ta nữa. Mặc dù anh ta đã nuôi dưỡng cậu nhiều
năm qua, nhưng đồng thời cũng dày vò cậu, cả hai
xem như huề nhau!”
Ôn Ngôn đột nhiên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng,
động tác gắp thức ăn liền ngừng lại. Huề nhau
rồi… Cho dù chuyện này điều tra rõ ràng rồi, mọi
chuyện đều được giải quyết, vậy đứa nhỏ trong
bụng thì sao? Đứa trẻ phải làm sao…?
Trần Mộng Dao cũng nghĩ đến chuyện đó, nhất
thời lặng đi, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu có yêu
Mục Đình Sâm không? Mục Đình Sâm có yêu cậu
không? Cậu định sống với anh ta cả đời sao?”
Nếu chưa nghĩ kỹ những thứ này, giữ hay bỏ đứa
bé, đừng vội quyết định. Không phải mình tàn
nhẫn, là mình cảm thấy nếu như những vấn đề
mình hỏi đều là phủ định, thì sinh đứa bé này ra
mới là việc tàn nhẫn nhất.”
Chương 75: Suýt Chút Nữa Bị Phát Hiện
Ôn Ngôn đầu óc rối rắm, nhất thời không thể quyết
định, cô chỉ muốn tra rõ chuyện trong quá khứ:
“Chuyện này… hiện tại chúng ta đừng nói nữa,
mình phải điều tra rõ chuyện năm đó của bó. Bức
thư này tối nay mình về nhà sẽ nghiên cứu kỹ
lưỡng, cuối tuần mình sẽ đến địa chỉ trên bức thư
để tìm người gửi “lão Từ” một chuyến. Đến lúc đó,
có lẽ mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Trần Mộng Dao gật đầu: “Vậy cũng được. Trước
tiên cần làm rõ chuyện này, những thứ khác tạm
thời đừng nghĩ đến. Trong bụng bây giờ có đứa
nhỏ, đừng tự đi một mình, mình sẽ đi cùng cậu,
mình thấy địa chỉ không ở thành phố, cậu một
mình lăn lộn mình không yên tâm.”
Sau khi ăn xong trở về công ty, Ôn Ngôn không
còn tâm trí làm việc, từng chữ trong thư đều kích
thích đầu óc cô, nóng lòng muốn biết chuyện gì đã
xảy ra năm đó. “Lão Từ” là ai? Làm sao biết rõ
những chuyện đã xảy ra năm đó?
Sau tan ca, cô mang nặng tâm tư trở về Mục gia,
Mục Đình Sâm vẫn chưa về đến nhà, có thể hôm
nay anh sẽ không về, nhưng cô bỗng nhiên nóng
lòng muốn gặp anh, nếu phát hiện ra sự thật
chuyện năm đó không liên quan gì đến ba cô, vậy
giữa họ không còn thù hận tồn tại nữa… Sau này
sẽ như thế nào? Anh sẽ để cô đi chứ?
“Má Lưu, Mục Đình Sâm có nói hôm nay về hay
không về không?” Cô hỏi.
“Không nói, đến giờ này rồi mà vẫn chưa gọi điện
nói không về ăn tối. Có lẽ sẽ về. Làm sao vậy
Ngôn Ngôn? Có chuyện muốn tìm cậu ấy sao?”
Má Lưu hiếm khi nghe cô hỏi về Mục Đình Sâm,
không tránh khỏi khó hiểu.
“Không… chỉ hỏi vậy thôi.” Ôn Ngôn nói xong liền
cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, sau khi mang
thai cô có yêu cầu khát khe hơn về thời gian tắm
rửa, phòng tắm không khí lưu thông kém sẽ ảnh
hưởng đến đứa trẻ.
Khi cô tắm rửa xong, Mục Đình Sâm tình cờ bước
vào cửa, cô hơi khựng lại rồi chào anh, còn giúp
anh lấy đôi dép trong tủ giày ra.
“Có chuyện gì thì nói đi.” Mục Đình Sâm trịnh
thượng nhìn cô, trống không nói.
Ôn Ngôn đứng thẳng người, nhìn vào đôi mắt lạnh
lùng của anh, người đàn ông đẹp trai mặc vest,
ngoại hình xuất chúng trước mặt là chồng cô,
trước đây cô không dám nhìn thẳng vì cảm thấy có
lỗi. Hôm nay, cô bỗng nhiên có dũng khí: “Không
có gì, anh thu xếp đồ đạc rồi ăn cơm đi. Đúng rồi,
5… .. vn
cuối tuần này tôi có việc đi ra ngoài.
Giọng điệu của cô không có ý cần sự đồng ý của
anh, như thể đó chỉ là một lời thông báo.
Mục Đình Sâm nhận thấy sự thay đồi trong giọng
điệu của cô, hàng lông mày thanh tuấn của anh
khế cau lại: “Tùy cô.”
Nói xong hai chữ, anh đi thẳng vào phòng khách
ngồi xuống.
Má Lưu thấy vậy liền cắt ngang nói: “Ăn cơm thôi.
Mọi người đều mệt mỏi cả ngày rồi. Nghỉ ngơi một
chút đi.”
Ôn Ngôn gật đầu, cùng má Lưu đi vào phòng bếp,
lấy cho mình một ly nước chanh, giúp Mục Đình
Sâm pha một tách trà đen.
Má Lưu cười và nói: “Ngôn Ngôn, có phải thiếu gia
nghĩ cô thích ăn hải sản không? Lại sai người đi
biển lấy về. Tôi thấy con cua trông lạ lắm, có lẽ
không hề rẻ, cái đầu khá to, có lẽ rất nhiều thịt. Sợ
cô ăn ngán rồi, đổi khẩu vị. Hai người đừng có
suốt ngày làm mặt lạnh, chuyện đời trước là
chuyện đời trước, dày vò nhau như vậy, chỉ làm
khổ hai đứa thôi.”
Ôn Ngôn nở nụ cười: “Tôi biết rồi má Lưu, má làm
gì làm đi.”
Mang trà đen và nước chanh ra ngoài, cô đặt ly trà
đen trên bàn trước mặt Mục Đình Sâm, muốn nói
điều gì đó, lại phát hiện ra không có gì để nói.
Khoảng cách tuổi tác mười tám năm giữa họ
không chỉ trong suốt mà còn vô cùng rõ ràng.
Ôn Ngôn đi tới sô pha đối diện anh ngồi xuống, lầy
điện thoại di động bật ứng dụng chăm sóc em bé,
dĩ nhiên cô kiểm tra xem mang thai có thể ăn cua
hay không, người ta đồn ăn cua sẽ gây sảy thai,
cô không tin lời đồn mà chỉ tin vào khoa học.
Sau khi xác nhận không phải kiêng tuyệt đối cua
biển mà là nên ăn ít, cô mới nhẹ lòng, gần đây cô
thực sự rất thích hải sản.
Trên bàn ăn, Ôn Ngôn chỉ ăn hai cái chân cua liền
không đụng vào đồ biển nữa, mà chú tâm ăn món
khác.
Má Lưu nhìn thấy liền hỏi: “Phu nhân, không hợp
khẩu vị sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có, rất ngon.”
Má Lưu chau mày: “Theo lượng tôm cô ăn trước
đây, thì một con cua này không đủ cho cô ăn mới
đúng, cô ăn nhiều chút đi…” Mục Đình Sâm không
thích ăn hải sản, Ôn Ngôn không ăn thì chỉ có thể
đổ đi. Má Lưu chăm lo việc nhà, nghĩ tới lãng phí
đồ ăn thì liền cảm thấy xót của thay.
Ôn Ngôn khẽ nhìn Mục Đình Sâm, không tự nhiên
nói: “Tôi hôm nay ăn không ngon miệng…”
Cô chỉ có thể lấy cớ này, vì vậy mà không dám ăn
thêm chén thứ hai, chỉ no được một nửa.
Sau bữa ăn, Mục Đình Sâm ngồi trên ghé sô pha
chơi điện thoại, dường như đang chờ điện thoại
của ai đó. Ôn Ngôn biết tối nay anh sẽ ra ngoài,
còn chuyện anh sẽ gặp ai và làm gì, cô không
muốn biết.
Nửa tiếng sau, cô rót một ly nước lọc rồi quay lại
phòng lấy thuốc bổ thai ra. Lần trước suýt chút
nữa đã nói ra chuyện mang thai, đến giờ vẫn còn
sợ, trước khi mọi chuyện được làm rõ ràng,
chuyện đứa trẻ, không nói vẫn tốt hơn.
Ngay khi cô mở nắp lọ thuốc, cửa phòng đột nhiên
bị đẩy ra, tay cô run lên, đánh rơi lọ thuốc xuống
sàn. Cái nắp lỏng lẻo lăn xuống giường, còn thuốc
thì vương vãi khắp sàn!
Cô hoảng sợ nhìn Mục Đình Sâm đang đứng ở
cửa, trong mắt anh có dấu hiệu dò xét, cô trong
lòng không dám đưa tay ra nhặt, sau một hồi đối
mặt, Mục Đình Sâm mở miệng: “Cái gì vậy?”
Cô chột dạ nói: “Thuốc đau dạ dày…”
Mục Đình Sâm bước tới, cúi xuống đưa tay lấy lọ
thuốc, cô nhanh chóng chụp lấy lọ thuốc trước anh
một bước: “Tôi tự làm được rồi, tối nay anh có đi
chơi không? Về sớm nhé, đừng đề mệt quá.”
Cô cố làm cho mình trông tự nhiên hơn, cố gắng
nở một nụ cười khi nói.
Đôi mắt của Mục Đình Sâm hơi nheo lại, ở cạnh
nhau bao nhiêu năm, anh sẽ không thể không nhìn
ra cô đang che giấu điều gì đó, chỉ là bây giờ vẫn
chưa muốn vạch trần.
tru
Thấy anh cầm tài liệu rời đi, Ôn Ngôn mới thở
phào nhẹ nhõm. Lúc này mới phát hiện cả người
đổ mò hôi lạnh, lọ thuốc bị đổ chẳng còn mấy viên,
lại phải đi bệnh viện lấy thêm…
Uống thuốc xong cô lại cảm thấy đói, bây giờ
xuống tìm đồ ăn thì sợ má Lưu dò hỏi, đợi đến khi
màn đêm yên tĩnh, cô mới rón rén đi xuống bếp,
lầy cho mình một bát mì thơm phức.
Khi cô vừa xì xụp ăn mì vừa đi vào phòng ăn, mới
phát hiện không biết từ lúc nào đèn trong nhà đều
đã mở sáng trưng.
Cô còn đang thắc mắc, giọng nói của Mục Đình
Sâm đột nhiên vang lên từ phòng khách: “Buổi tối
ăn chưa no sao?”
Chương 76: Oan Gia Ngõ Hẹp
Ôn Ngôn bị dọa run lên, nước canh trong bát vầy
ra một chút, nóng đến mức cô nghiên răng nghiền
lợi chạy đến bàn trà trong phòng khách cách đó
tương đối gần, cô vội vàng đặt cái bát lên bàn,
đương nhiên, cũng là đặt ở trước mặt Mục Đình
Sâm. Nước canh bắn tung tóe khắp nơi, không
cần nghĩ cũng biết anh không vui thế nào.
Cô nhắm mắt lấy ít khăn giấy lau sạch nước canh
dưới ánh nhìn soi mói của anh: “Anh về sớm Vậy…?”
Mục Đình Sâm hơi dừng lại, anh đứng dậy lên lầu:
“Một giờ sáng rồi.”
Ôn Ngôn cắn môi không nói gì, ngón tay cô bị
bỏng thật sự rất đau, đói với cô mà nói thì bây giờ
anh về quả thực quá sớm, cô không ngờ đêm nay
anh sẽ về nhà…
Chương 76: Oan Gia Ngõ Hẹp.
Sau khi cô ăn mì và dọn dẹp sạch sẽ xong, cô đi
tới đi lui cho tiêu bụng trong phòng khách một lúc
rồi mới quay trở lại phòng.
Mục Đình Sâm ngồi trước cửa số sát đất, anh mặc
bộ quần áo ở nhà, trên tay cầm một điều thuốc
nhưng không châm lửa.
Cô đứng ở cửa không đi tiếp về phía trước: “Anh
hút thuốc à, tôi… Tôi đợi chút rồi ngủ vậy, mới ăn
xong nên cũng không ngủ được.”
Mục Đình Sâm quay đầu liếc cô một cái, đặt điều
thuốc trên bàn nhỏ đặt ở cạnh, chọt hỏi: “Máy
ngày qua Thẩm Giới có tìm cô không?”
Anh vừa nhắc tới Thâm Giới bầu không khí lập tức
trở nên nghiêm trọng.
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có.”
Chương 76: Oan Gia Ngõ Hẹp
Khóe miệng Mục Đình Sâm nhéch lên tia cười
khẩy, nhưng anh cũng không lên tiếng.
Ôn Ngôn có hơi hoảng hốt không giải thích được,
nhưng cô không dám hỏi thêm về Thẩm Giới. Nếu
cô hỏi sẽ trở thành ngòi nỗ châm ngòi cuộc chiến
mất.
Sáng sóm hôm sau.
Trần Mộng Dao gửi cho Ôn Ngôn icon “Gó lên” rồi
ngắng đầu ưỡn ngực bước vào công ty “Khải
Duyệt”. Chỉ cần cô ấy có thể an ổn vượt qua thời
gian thực tập này thì có thể có thu nhập ổn định để
nuôi gia đình rồi.
Thấy sắp đến giờ làm việc, cô lao vào buồng
thang máy đông đúc, vừa bước vào thì thang máy
đã phát ra tiếng chuông báo quá tải.
Ngày đầu tiên đi làm, tất nhiên cô không muốn đến
muộn nên chỉ có thể giả vờ không có chuyện gì
xảy ra, mặt dày chờ người khác đi ra ngoài.
Xung quanh có người phàn nàn, cô làm như mắt
điếc tai ngơ, giằng co một hồi cuối cùng cũng có
người bước ra từ trong cùng buồng thang máy:
“Bỏ đi, tôi chậm một chút cũng không hề gì.”
Giọng nói ấy quen thuộc không thể giải thích
được, Trần Mộng Dao nghiêng đầu lại nhìn, khóe
miệng cô co giật, trên mặt không khỏi nóng bừng.
Kính Thiếu Khanh mỉm cười nhìn cô, cửa thang
máy đóng lại, tầm mắt của hai người cũng bị chặn
theo, Trần Mộng Dao cũng thở phào nhẹ nhõm,
thật sự là oan gia ngõ hẹp mà! Ở đâu cô cũng gặp
được anh ta!
Sau khi báo cáo xong, Trần Mộng Dao tìm đến văn
phòng riêng của mình, ngồi xuống, môi trường
công ty rất tót, lại là một công ty lớn có tiếng ở Đề
Đô nên cô rất hài lòng.
“Xin chào phó tổng.”
Theo ánh nhìn đồng loạt về một hướng của mọi
người, Trần Mộng Dao cũng hứng thú quay đầu về
phía cửa.
Mới đến làm việc thì việc tạo ấn tượng tốt với lãnh
đạo cũng là điều không thể thiếu, nhưng khi cô
nhìn thấy Kính Thiếu Khanh trưng ra vẻ bốn cọt,
cô liền muốn chết lặng, cô buồn bực hỏi người bên
cạnh: “Người này là ai vậy? Phó tổng?”
“Con trai của sếp, anh ấy là phó tổng của chúng
ta, toàn bộ công ty được chuyển sang anh ấy quản
lý, giám đốc bây giờ lui về đằng sau rồi, Kính
Duyệt là là trụ sở chính của Kính gia…”
Câu nói kế tiếp Trần Mộng Dao không nghe rõ, cô
cũng không muốn nghe, không ngờ mình lại rơi
vào tay Kính Thiếu Khanh. Vốn dĩ cô ấy muốn để
lại Em tượng tốt Bi KT trên, nhưng giờ xem ra
không cần nữa. Trải qua đủ chuyện, cô dùng gót
chân cũng biết ân tượng của Kính Thiếu Khanh về
cô rất không tốt, muốn xoay chuyển ư2? Cơ bản là
không thê!
Giác mơ nhậm chức tan thành mây khói, cô thật
sự cười không nổi nữa rồi, vốn tưởng Kính Thiếu
Khanh sẽ háo hức gây khó dễ cho cô, nhưng
không ngờ đến anh ta cũng chả thèm nhìn cô mà
đi thẳng một mạch vào văn phòng.
Trần Mộng Dao lấy điện thoại di động ra, gửi cho
Ôn Ngôn một tin nhắn khác: Chị em ơi, hôm nay ra
ngoài mình không coi ngày rồi. Ngày đầu tiên đến
công ty hóa ra sếp của mình vậy mà lại Kính Thiếu
Khanh! Xem ra mình phải lại đi tìm việc rồi!
Ôn Ngôn có chút khó hiểu sau khi nhận được tin
nhắn: Tại sao lại muốn tìm việc khác? Mình nghĩ
không cần thiết, cậu cứ làm việc của cậu, anh ta
cứ làm sếp của anh ta thì tốt rồi. Đãi ngộ máy
công ty nhỏ không tốt cậu lại chướng mắt, vất vả
lắm mới tìm được công việc vừa ý, cậu đừng tùy
hứng nữa.
**********
**********
Lời của Ôn Ngôn không phải Trần Mộng Dao
không hiểu, thật sự nghĩ lại thì cô và Kính Thiếu
Thanh cũng không có thù hận sâu sắc, mà cô
cũng đụng phải xe anh ta còn chưa đền tiền… Lúc
gặp mặt thái độ anh ta cứ kiêu ngạo như thế, cô
ghét phải mở miệng.
Vắt vả đến buổi trưa, Trần Mộng Dao rủ Ôn Ngôn
đến nhà hàng Trung Quốc lần trước, chuẩn bị xả
một trận ấm ức cho cô ấy.
Kết quả là ngay khi Ôn Ngôn vừa đến dưới lầu
công ty, ánh mắt cô đã dừng trên người Triển Trì
đang đứng dựa vào chiếc xe ven đường, nếu như
cô sớm biết hai người họ chia tay thì có chết cô
cũng không nhận sự giúp đỡ của anh ta.
Nhất là khi thấy bộ dạng áo mũ chỉnh tề của anh
ta, cô liền nghĩ đến vẻ nghèo túng của Trần Mộng
Dao, lửa giận của cô lại càng bùng phát hơn.
Cô vốn làm bộ như không phát hiện, lại tức giận
nên dứt khoát đi đến phía trước, nói với anh ta:
“Lần trước tôi không biết anh đã chia tay với Dao
Dao, làm phiền anh đưa về một chuyền rồi, thật
ngại quá.”
Lời của cô nghe thì có vẻ lịch sự nhưng thực chất
lại là xúc phạm, như thể cô ấy đang nói rằng nếu
cô ấy biết rằng họ đã chia tay, cô ấy sống chết
cũng không nhận lời giúp đỡ của anh.
Triển Trì chỉ cười nhạt một tiếng, Ôn Ngôn sớm
muộn cũng sẽ biết, việc này đã nằm trong dự liệu
của anh ta: “Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn nhờ cô
giúp chuyện.”
Ôn Ngôn lạnh lùng nói: “Chúng ta vốn không thân
thiết gì, nhưng vì lần trước anh đã đưa tôi về nên
nếu trong khả năng tôi sẽ giúp, xem như là trả ơn
anh, tôi cũng không muốn mắc nợ ai cả, tuy… xe
của anh là Dao Dao chol”
Cô nhắn rất mạnh câu “Xe của anh là Dao Dao
cho”, cô không nhìn thấu nội tâm Triển Trì, cũng
không thể tưởng tượng lại có người đàn ông lại bỏ
rơi một người phụ nữ đã hết lòng vì anh ta, hơn
nữa đối phương còn đang trong hoàn cảnh họa vô
đơn chí!
Mặt Triển Trì sa sầm, anh ta lấy trong ví ra một thẻ
ngân hàng: “Cái này cô giúp tôi giao cho Trần
Mộng Dao, mật khẩu là ngày sinh của cô ấy.
Không sai, xe của tôi là do cô ấy cho, trong chiếc
thẻ này bao gồm tất cả các chỉ phí khi tôi ở nước
ngoài cũng đủ để trả sạch cho cô ấy. Chuyện tình
cảm, tôi không thể nói rõ, cũng không muốn giải
thích, tôi chỉ có thể giảm bớt khoản nợ ân ân tình
xuống mức thấp nhất rồi, cô nghĩ tôi là loại người
nào cũng chẳng vấn đề gì cả.”
Ôn Ngôn không phải loại người cảm tính, sẽ
không mắt lý trí mắng anh ta, cô chỉ nghiền răng
nói: “Cảm ơn anh đã không để tất cả những hy
sinh bao năm qua của cô ấy biến thành công cóc!”
Sau đó, cô cầm thẻ quay đầu rời đi, không thèm
quay đầu lại. Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ từng câu
từng chữ mà Trần Mộng Dao tâm sự với cô về mối
tình này, cũng nhớ kỹ sự bát lực và thất vọng trong
tin nhắn khi Trần Mộng Dao nói với cô rằng cô ấy
đã chia tay.
Chương 77: Muốn Rửa Sạch Tội Danh
Khi đến nhà hàng, cô liếc mắt liền thấy được Trần
Mộng Dao đang ngồi bên cửa sổ, điều chỉnh lại
cảm xúc xong, cô chậm rãi đi về phía trước rồi
ngồi xuống.
Cô chưa kịp mở miệng thì đã Trần Mộng Dao đã
bất đầu huyên thuyên: “Tiêu rồi tiêu rồi, mình
tưởng rằng đã tìm được công việc tốt vậy mà ai
ngờ sếp mình lại là Kính Thiếu Khanh! Mình đụng
vào xe anh ta, còn đấu võ mồm với anh ta mấy
lần, mình chưa từng thầy người gặp chuyện đó mà
không mang thù! Mọi người! Ở công ty anh ta
mình chắc chắn không thể làm được gì mát. Thay
vì đợi anh ấy sa thải mình thì không bằng mình tự
thu dọn đồ đạc rời đi…”
Ôn Ngôn có chút bát an, cô đang nghĩ đến chuyện
Triển Trì tìm mình, nếu bây giờ đưa thẻ cho Trần
Mộng Dao, việc đó chắc chắn sẽ nói lên cho Trần
Mộng Dao biết Triển Trì đang sống rất tốt, là loại
người có thể dễ dàng rút ra trăm vạn. Nói với một
người rằng người yêu cũ sống tốt hơn bạn… Có lẽ
như không lời nào đả kích hơn…
Trần Mộng Dao thấy cô không nói lời nào, có chút
nóng nảy: “Tiểu Ngôn cậu nói chuyện đi chứ, mình
nên làm gì bây giờ?”
Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Dao Dao, mặc
dù mình không hiểu Kính Thiếu Khanh, nhưng anh
ta có quan hệ rất tốt với Mục Đình Sâm. Lòng
khoan dung của anh ta cũng không nhỏ như vậy,
chắc sẽ không ghi thù với một cô gái đâu, cậu cứ
làm trước, xem tình hình rồi hãng nói. Mình… còn
có chuyện muốn nói với cậu.”
Trần Mộng Dao chống cằm, ngây thơ nhìn cô:
“Vậy thì cậu nói trước đi.”
“Lúc nãy Triển Trì đến dưới công ty mình, bảo
mình đưa cho cậu một thứ.” Đây là kết quả sau khi
Ôn Ngôn suy đi nghĩ lại đưa cho cô ấy có lẽ
không vấn đề gì, với tính cách của Trần Mộng
Dao, có lẽ cô ấy đã buông bỏ được rồi. Bây giờ số
tiền này nói không chừng có thể bù đắp được
khoản nợ nhà cô ấy.
“Anh An bảo cậu đưa gì cho mình? Ha ha… Có
thể là thứ tốt gì? Bây giờ ngoại trừ tiền ra không
có gì có thể khiến chị đây vui vẻ. Anh ta không
đích thân đến tìm mình thì coi như cũng khôn đấy,
bởi néu đến mình sẽ đánh chết anh ta!” Giọng điệu
của Trần Mộng Dao như đang nói đùa, nhưng đáy
mắt lại dâng lên nỗi buồn không thể che giấu, như
thể đang muốn trào ra.
“Là tiền, cũng không ít đâu. Mật khẩu là sinh nhật
cậu.” Ôn Ngôn lấy thẻ ra.
“Ò, coi như công sức bà đây ngày xưa cũng không
uỗng phí. Tiểu Ngôn, mình gọi toàn mấy món cậu
thích ăn đấy. Bây giờ cậu đang mang thai, ăn
nhiều hơn chút đi. Ngày mai thứ bảy, chúng ta đến
gặp người gửi thư kia, sớm một chút làm rõ
chuyện bố cậu. Cậu cũng có thể an tâm.” Trần
Mộng Dao cát tám thẻ, cô nhanh chóng dời đề tài.
Ôn Ngôn chỉ gật đầu không nói tiếp, cô nhìn thấy
hết cảm xúc nơi ánh mắt của Trần Mộng Dao,
nhưng là bạn bè nên cô không muốn vạch trần,
hay an ủi cô ấy. Chuyện đó cũng chẳng dễ chịu gì,
đây là tôn nghiêm cuối cùng của cô ấy rồi.
Nhà hàng ở bên đường đối diện, trên chiếc Rolls
Royce màu đen, Trần Nặc nhìn vào kính chiếu
hậu, thận trọng nói: “Phu nhân dường như không
chủ động liên lạc với Triển Trì mà Triển Trì tìm cô
ấy… Còn về việc tại sao anh áy lại đưa tiền cho
phu nhân… tôi không có rõ lắm, bên trong cũng chỉ
có mình phu nhân và Trần Mộng Dao, không có ai
khác…”
Người đàn ông ở ghế sau cả người toát ra hơi thở
lạnh lùng, anh nhắm mắt lại trầm giọng nói: “Trở lại
công ty.”
Khi Ôn Ngôn tan làm trở về Mục trạch, Mục Đình
Sâm còn chưa về đến nhà, cô thuận miệng hỏi má
Lưu, má Lưu rất vui: “Dạo gần đây phu nhân rất
quan tâm đến thiếu gia nha.”
Má Lưu sẽ không gọi cô là phu nhân khi Mục Đình
Sâm đi vắng, đó rõ ràng là bà có ý trêu cô.
Cô có hơi ngượng: “Má Lưu… Con chỉ thuận
miệng hỏi thôi mà.”
Má Lưu cười đầy ẩn ý: “Đúng vậy, thuận miệng hỏi
thôi à, con còn xấu hỗ gì chứ… Thiếu gia đã gọi
điện về, bảo hôm nay không về ăn cơm, con vệ
sinh một chút đi rồi chuẩn bị ăn tối.”
Ôn Ngôn cũng không cố giải thích, sau khi tắm
xong, cô ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn chờ dọn
cơm, nhìn thấy bát đĩa được bưng lên, tầm mắt cô
vô thức rơi xuống chiếc ghê trồng đối diện, đó là vị
trí của Mục Đình Sâm…
Đợi ngày mai cô tìm được người gửi thư gọi là
“Lão Từ” hỏi rõ thì cô có thể được ngồi ăn một bữa
cơm thật ngon với anh rồi…
Sau khi ăn xong, cô ra vườn hoa đi dạo một vòng
rồi mới về phòng nằm, vì đang thai nghén nên cô
rất thèm ngủ, chát lượng giác ngủ tốt hơn bao giờ
hết, đến nỗi khi Mục Đình Sâm về tắm mà cô cũng
không biết. Cho đến khi cô tỉnh dậy đi tiểu đêm thì
mới nhận ra không biết anh mình đã ngồi trước
khung cửa số sát đất bao lâu rồi.
“Anh về rồi…?” Cô mơ màng hỏi.
Mục Đình Sâm không đáp, cô cũng chẳng để tâm,
giờ cô chỉ muốn vệ sinh xong rồi trở lại chiếc
giường ấm áp càng nhanh càng tốt.
Khi cô đi về phía cửa, anh đột nhiên lạnh giọng
hỏi: “Tại sao Triển Trì lại đưa tiền cho cô?”
Ôn Ngôn dừng chân lại, đầu óc thanh tỉnh rất
nhiều: “Anh điều tra tôi?”
Cô không ngờ anh lại “nhàn rỗi” như vậy, lại biết rõ
từng hành động của cô.
Mục Đình Sâm không trả lời câu hỏi của cô, cô chỉ
cho rằng anh ta đang ngầm chấp thuận, giải thích:
“Đó là tiền anh ta đưa cho Dao Dao, là phí bồi
thường sau chia tay thôi, anh ta nhờ tôi chuyển nó
cho cô ấy.”
Không đợi anh lên tiếng, cô đi thẳng vào phòng
tắm dưới lầu, cho tới bây giờ cô và anh vẫn có sự
ngăn cách rõ ràng, bình thường cô sẽ không dùng
phòng tắm trong phòng, nhất là khi anh ở nhà, là
hạn chế khi ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Khi cô trở lại phòng, Mục Đình Sâm đã không còn
ở đó nữa, cô đoán rằng có lẽ anh ta nên đến thư
phòng.
Ôn Ngôn giúp anh pha một tách trà đen đưa đến
phòng, toàn bộ quá trình hai người không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, cô thu dọn đồ đạc và ra
ngoài, gặp Trần Mộng Dao ở nhà ga.
Theo địa chỉ trên phong bì, họ đã mua một vé tàu
ba giờ.
Trên đường đi, tâm trạng Ôn Ngôn hưng phần khó
diễn tả nên lời, lớp sương dày đặc im lặng nhiều
năm sắp tan đi, cô đã đợi giây phút này quá lâu
rồi…
Trần Mộng Dao lớn lên trong bể mật khi còn nhỏ,
đến giờ vẫn chưa từng đi tàu hỏa,lần đầu tiên đi
tàu cô ấy có vẻ hơi hào hứng: “Tiểu Ngôn, đợi điều
tra xong chuyện bồ cậu rõ ràng thì chúng ta đi chơi
chút đi rồi trở về,
như du lịch cuối tuần, xả sfress chút.”
**********
**********
Ôn Ngôn tạm thời không muốn ăn chơi gì, cô cúi
đầu xem xét cần thận bức thư trong tay: “Dao Dao,
đến tận bây giờ mình chưa từng nghĩ rằng chuyện
năm đó là do bồ tôi gây ra. Nhiều người chết như
vậy, mấy năm nay ông ấy mang tai tiếng… Dưới ba
tấc đất cũng không dễ chịu gì… Khi mọi chuyện
sáng tỏ, mình muốn cả thế giới biết rằng bố mình
vô tội, ông ấy trong sạch…”
Trần Mộng Dao nắm tay cô: “Nhất định sẽ biết rõ
ràng, chúng ta đã cách sự thật ngày càng gần rồi.
Cậu ngắm phong cảnh dọc đường đi, bên ngoài
đẹp như vậy, sao cậu phải cứ đắm chìm trong thế
giới của riêng mình? Đến lúc đó cậu có thể ném
bằng chứng trước mặt Mục Đình Sâm, cuộc sống
sau này anh ta sẽ đối xử tốt hơn với cậu chút!”
Nhắc tới Mục Đình Sâm, tâm trạng của Ôn Ngôn
bỗng nhiên sáng rõ hơn nhiều, trước đây cô nằm
mơ cũng muốn rửa sạch tội trên người mình, còn
muốn đứng trước mặt anh có thể cư xử đường
chính chính… Muốn nhìn thẳng anh không né
tránh nữa.
Chương 78: Lá Thư Từ Người Chết
Ba tiếng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không
ngắn, lúc tàu dừng lại Ôn Ngôn đứng dậy cầm ba
lô nôn nóng xuống tàu, Trần Mộng Dao theo sát
sau cô: “Bà cô ơi, chạy chậm lại chút! Trong bụng
cô còn có đứa bé đói”
Gần trưa, hai người dựa theo địa chỉ tìm được một
thị trần đổ nát, bức thư được gửi đến từ đây. Cả
thị trấn như không còn sức sống, trên đường
ngoại trừ những người gia đi lại chậm chạp thì
cũng khó có thể nhìn thấy một thanh niên tràn đầy
sức sống.
Nền kinh tế ở đây còn lạc hậu, người trẻ về cơ bản
làm việc ở các thành phố xung quanh, chỉ còn
người già ở lại.
Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng họ cũng đến được
nhà của “Lão Từ”, nhưng những gì trước mắt họ
lại là một tòa nhà nhỏ hai tầng đổ nát, hầu như
không có người ở, cửa phòng khép hờ, phía trước
tường phủ đầy cỏ dại, giống như đã lâu không ai
sống.
Ôn Ngôn thầm có dự cảm xấu, từ mức độ cũ kỹ
của bức thư này thì nó không phải mới viết, có lẽ
viết từ lâu rồi nhưng giờ mới gửi đi?
Đúng lúc này, căn nhà sát vách có một bà lão với
mái tóc hoa râm đi ra, Trần Mộng Dao bước tới
hỏi: “Bà ơi, có người nào họ Từ sống ở đây không
ạ? Là tòa nhà hai tầng bị hỏng này…”
Bà cụ bĩu môi: “Cậu ta đi rồi, bỏ đi từ lâu rồi, ba
năm nay không có ai ở nhà này, nhà này có ai họ
Từ không thì bà không biết, nhưng anh ta cũng
không giao du với mọi người. Nghe nói không qua
khỏi bệnh, hơn nửa là chết rồi. Trước đây có hai
vợ chồng đưa một đứa con về đây sống, người
phụ nữ chết trước, sau đó đứa trẻ không biết đi
đâu, lần này thì hoàn toàn không có ai ở rồi.”
Lòng Ôn Ngôn chùng xuống: “Bà ơi, bà chắc chứ
a2? Mới khi trước có người từ nơi này gửi thư cho
cháu…”
Bà cụ trở nên có chút sót ruột: “Không biết, mây
năm nay bà không thấy ai ra vào nhà này.”
Đây quả nhiên là tin tức xấu đối với Ôn Ngôn,
ngoài bức thư trong tay ra, cô không còn chút
manh mối nào, cứ thế này thì không thể tìm ra
chân tướng.
Cô không can tâm, hy vọng khó khăn lắm mới
bùng cháy cuối cùng không thể cứ tàn lụi như vậy.
Do dự một lúc, cô đưa ra quyết định: “Dao Dao,
chúng ta vào xem thử đi! Không chừng chúng ta
có thể tìm ra manh mi gì.”
Trần Mộng Dao chưa bao giờ làm chuyện như vậy,
cô có hơi thiếu tự tin: “Tiểu Ngôn… Làm vậy có coi
như xâm phạm nhà ở bất hợp pháp không? Mặc
dù cửa không khóa nhưng chúng ta không thể cứ
thế mà đi vào chứ?”
Ôn Ngôn lúc này cũng không lo được nhiều như
vậy, cô không nói hai lời trực tiếp đây cửa bước
vào, mùi ầm mốc trong phòng xộc lên mặt cô, cô
sặc sụa che miệng ho khan một trận.
Đồ đạc trong nhà đều cũ kỹ, lâu ngày đã sớm
hỏng hóc, mạng nhện giăng khắp nơi, điều kỳ lạ là
trên bàn ăn ở tầng dưới vẫn còn nửa bát mì chưa
ăn xong, đã sớm ôi thiêu ngưng lại thành một khối.
Cửa tủ quần áo trong phòng ngủ trên lầu mở
toang, rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày
vẫn còn, đã phủ một lớp bụi dày, xem ra lúc đó
như chủ nhà rời đi rất gấp.
Cả hai tìm kiếm một hồi, ngoại trừ một bức ảnh ẩm
ướt thì không tìm thấy thứ gì có giá trị, đành phải
ròi đi.
**********
**********
Trần Mộng Dao kéo Ôn Ngôn đi tìm một tiệm ăn rẻ
tiền ở thị trấn nhỏ ăn cơm, nhân tiện đặt vé khứ
hồi, bọn họ không có kết quả như ý, cho nên hai
người đương nhiên không muốn ở lại chơi.
Ôn Ngôn lấy những bức ảnh tìm được ra nhìn kỹ,
trong ảnh thấy được một nam một nữ và một đứa
trẻ, hơn nữa là một cậu bé, điểm này có thể nhận
ra được từ quần áo, nhưng nửa người trên và
khuôn mặt của cậu bé đều bị ẩm ướt nên không
nhìn rõ được.
Cho dù có thể khôi phục lại bức ảnh này thì thế
giới rộng lớn như vậy, muốn tìm một người cũng
giống như mò kim đáy bẻ, nhất là khi người kia rất
có thể đã chết..
Cô không muốn tin Lão Từ đã chết, người chết thì
sao có thể gửi thư?
“Tiểu Ngôn, bây giờ cậu đừng nghĩ ngợi lung tung.
Chuyện này cứ từ từ từng bước, để mình phân
tích cho cậu nhé, mình nhận được thư không lâu
là chuyển cho cậu ngay. Với khoảng cách từ đây
đến Đế đô, không mát nhiều thời gian để nhận
được thư. Nói cách khác, lúc gửi thư ít nhất anh ta
còn sống. Về lý do tại sao bên kia muốn gửi thư
đến một địa chỉ không còn được sử dụng nữa, đại
khái là ông ta không muốn bạn biết ông ta hiện
đang sống ở đâu sao? Ôi mình cũng không rõ tình
huống gì nữa, dù sao thì Lão Từ chắc chắn chưa
chết, cậu đừng nản lòng. Ông ấy gửi được bức
thư đầu tiên, nhất định sẽ có bức thư thứ hai.
Chúng ta cứ đợi thôi, vì ông ấy không muốn chúng
ta tìm ông ấy thì ông ấy cũng không thể mở đầu
rồi bỏ ngõ chứ?” Trần Mộng Dao an ủi cô một hồi,
suýt nữa là kéo bản thân mình vào theo.
“Dao Dao cậu đừng lo, mình không sao, mình đã
đợi nhiều năm như vậy, mình có thể tiếp tục đợi…
Thực sự không sao đâu…” Ôn Ngôn cất bức ảnh
đi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cô không muốn
Trần Mộng Dao cùng lo với mình.
Lần này cô vốn dự định nếu có thể biết rõ chuyện
xảy ra trong năm đó, nếu bố cô không liên quan gì
đến vụ tai nạn máy bay năm xưa, ngược lại là
người bị hại thì cô sẽ bàn chuyện này với Mục
Đình Sâm, trút bỏ những tội lỗi đã phải gánh chịu
hơn mười năm và thay thế bó cô lật lại bản án, tiếp
theo chính là thẳng thắn thú nhận chuyện cô mang
thai… Đương nhiên, cái này cô không dám nghĩ
tới.
Nhưng bây giờ tiền độ đang bề tắc ở đây, đến nỗi
cô phải tiếp tục đi theo quỹ đạo ban đầu, đến khi
cái bụng không giấu được thì Mục Đình Sâm mới
biết cô đang mang thai… Sau đó cô sinh con,
mang theo tội lỗi rời khỏi Mục trạch… Đây không
phải là kết quả cô muốn!
Khi Ôn Ngôn trở về Mục trạch, trời đã tối, Mục
trạch đã lên đèn nhưng không đủ sáng, chứng tỏ
Mục Đình Sâm vẫn chưa về…
Bôn ba một ngày, cô đã quá mệt không muốn nhúc
nhích, lê từng bước nặng nhọc vào cửa, tắm rửa
một lúc rồi cô quay về phòng nằm, hoàn toàn
không muốn ăn.
Má Lưu lo lắng cô lại gặp vấn đề về dạ dày, bưng
đồ ăn lên giường: “Ngôn Ngôn ăn nhiều chút con,
đừng để đói nữa. Đêm nay thiếu gia… nói không
về, con ăn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ôn Ngôn ngồi dậy gắp vài miếng, trong bụng đột
nhiên dâng trào, cô lao vào phòng tắm nôn ra hết
những thứ vừa ăn xong, lúc cô súc miệng trong
gương thì thấy sắc mặt mình tái nhợt kỳ lạ…
Cao ốc tập đoàn Mục thị, văn phòng tổng giám
đốc.
Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm vào điện thoại
một lúc rồi đứng dậy lấy áo khoác, đi thang máy
xuống tầng dưới.
Trên chiếc Rolls-Royce dưới lầu, Trần Nặc thấy
Mục Đình Sâm từ cổng công ty đi ra, anh ta vội
Vàng xuông xe mở cửa sau: “Thiêu gia.
“Trở về Mục trạch.” Giọng điệu của Mục Đình Sâm
có chút phiền não.
Chương 79: Ép Buộc Kiểm Tra
“Vâng ạ.” Trần Nặc thấy tâm trạng anh không tốt,
thận trọng lái xe về Mục trạch.
Khi họ đi ngang qua một tiệm thuốc, Mục Đình
Sâm đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Trần Nặc vội đạp phanh, Mục Đình Sâm xuống xe
bước vào tiệm thuốc, anh nói với nhân viên: “Lầy
tôi một ít thuốc dạ dày.”
Cô nhân viên hỏi: “Là đau dạ dày hay thế nào? Có
triệu chứng gì? Người lớn hay trẻ nhỏ?”
Anh khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có
lúc thèm ăn có lúc không… Kèm theo là buồn nôn
dai dẳng, khí sắc cũng không tt, là người lớn.”
Lấy thuốc xong, anh lạnh mặt quay lại xe, Trần
Nặc không dám hỏi thêm, nhắn ga, không bao lâu
đã đến Mục trạch.
Mục Đình Sâm cầm thuốc đi thẳng vào phòng ngủ,
anh không nhìn người trên giường, tiện tay ném
thuốc lên tủ đầu giường: “Uống thuốc.”
Ôn Ngôn trong chốc lát không hiểu anh bị gì,
chống người ngồi dậy: “Thuốc gì vậy?”
Anh không trả lời, bàn tay anh nổi rõ từng khớp
xương kéo cà vạt, hành động hơi nóng nảy.
Ôn Ngôn cầm thuốc lên nhìn thoáng qua: “Tôi
không sao, không cần dùng thuốc.”
Cô vốn không có vấn đề gì về dạ dày cả, đương
nhiên không thể uống thuốc, hơn nữa hầu hết
những loại thuốc này đều không được dùng cho
phụ nữ mang thai.
Suy nghĩ một chút cô liền biết do má Lưu gọi cho
Mục Đình Sâm, nếu không anh cũng sẽ không đột
ngột trở lại mang theo thuốc cho cô.
Mục Đình Sâm lạnh lùng nhìn cô: “Tôi bỏ lại việc
từ công ty chạy về không phải để nhìn vẻ làm
mình làm mảy này của cô, có bệnh thì uống
thuốc!”
Ôn Ngôn có chút không nói nên lời, cô đâu làm
mình làm mẫy chứ? Cô chỉ là khó chịu, mệt mỏi
nói: “Tôi không làm trò gì cả… Tôi thực sự không
sao, không cần phải uống thuốc, nếu anh bận thì
quay lại làm việc đi…”
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, những lời
này thốt ra từ miệng cô như đang làm trò thật, còn
có chút ý tứ trách anh vì công việc mà bỏ mặc cô…
Cô ngậm miệng lại, hai người giằng ca trong chốc
lát, bỗng má Lưu gõ cửa, bưng một ly nước sôi:
“Phu nhân, cô nghe lời thiếu gia uống chút thuốc
đi, thiếu gia là quan tâm đến cô thôi mà.”
Thái dương Ôn Ngôn giật giật: “Tôi… Tôi thật sự
không sao… Hai người không cần lo lắng…”
Má Lưu bước tới nhét ly nước vào tay cô, giúp cô
chia thuốc dạ dày theo số lượng: “Phu nhân, cô
không còn là đứa trẻ nữa, cô phải có trách nhiệm
với thân thể của mình. Nào, nghe lời, ngoan ngoãn
uống thuốc nào.”
Dưới cái nhìn của Mục Đình Sâm và má Lưu, thần
kinh Ôn Ngôn căng thẳng, dưới tình huống này
dường như cô không uống thuốc thì không được…
Nhưng cô không thể uống: “Tôi không bị bệnh dạ
dày, không cần uống thuốc, má Lưu, anh ấy vẫn
còn việc ở công ty, má tiễn anh ấy ra ngoài đi ạ,
con nghỉ ngơi chút sẽ khỏe hơn ấy ạ.”
Má Lưu khó xử: “Phu nhân… Cái này…”
Mục Đình Sâm đã hết kiên nhẫn, anh lạnh mặt
xoay người bước xuống lầu: “Cô ta không chịu
uống thì thôi, sau này bà đừng lo nữa, cũng đừng
gọi cho tôi vì lý do này. Tôi không có nhiều thời
gian nhàn rỗi như vậy!”
Má Lưu oán trách nhìn Ôn Ngôn, bà vội vàng đi
theo anh xuống lầu: “Thiếu gia, cậu đừng nóng
giận, phu nhân hẳn là khó chịu do cậu cứ mãi đi
không về nhà ở cùng cô ấy đây nên làm mình xíu
đấy, con gái mà… Con bé cũng là do cậu nhìn mà
lớn, chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao?”
Bước chân Mục Đình Sâm hơi dừng nhưng rồi
anh đi tiếp: “Cô ta nghĩ cái gì trong lòng sao lại
không nói ra? Cần người giúp cô ta truyền đạt
sao?”
Má Lưu tức tối ngậm miệng lại, Trần Nặc thấy Mục
Đình Sâm lại đi ra ngoài, anh ta liền vội vàng bước
tới để lấy xe ra khỏi ga ra, Mục Đình Sâm trầm
giọng nói: “Tôi tự lái xe.”
Trần Nặc đáp vâng, mò hôi chảy trong đây tay anh
ta. Khuôn mặt bây giờ của Mục Đình Sâm viết ba
chữ “không thể chọc”, ai chọc vào anh bây giờ là
muốn chết!
“Trần Nặc, sáng mai đưa Ôn Ngôn đến bệnh viện
kiểm tra sức khỏe toàn diện, kết quả giao cho tôi.”
Mục Đình Sâm bỏ lại lời này, anh nhanh chóng lái
xe biến mắt trong màn đêm.
Nghe thấy tiếng xe rời khỏi Mục trạch, Ôn Ngôn
xuống giường đi tới bên cửa số, nhìn hướng Mục
Đình Sâm rời đi, trong lòng cô có chút buồn bực,
dù sao là anh cũng tận tâm giúp cô mua thuốc,
không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng khó
chịu như vậy…
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho anh một tin
nhắn: Tôi xin lỗi, nhưng hôm nay tôi ra ngoài nên
mệt quá thôi, tôi không sao, cảm ơn anh.
Tin nhắn gửi đi hệt như một đá chìm đáy biển, điều
khác biệt so với trước đây là lần này cô có một sự
mong đợi không thể giải thích được, cô mong chờ
hồi âm của anh… Song lần này hệt như lần trước,
không có bát kỳ tin hồi âm nào.
Mục Đình Sâm một đêm không về, sáng hôm sau
Ôn Ngôn vừa rời giường thì Trần Nặc đã đợi sẵn ở
tầng dưới: “Phu nhân, hôm nay thiếu gia bảo tôi
đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, kết
quả báo cáo… phải giao cho cậu áy.”
Lòng Ôn Ngôn khẽ run lên: “Tôi… Tôi hôm nay có
chuyện nên không thẻ đi, lát nữa tôi rãnh sẽ tự đi.”
Trần Nặc trưng ra gương mặt đau khổ nói: “Phu
nhân… Cô đừng làm khó tôi mà, tôi không thể
không làm những gì thiếu gia đã giao cho…”
Ôn Ngôn biết rằng mặc dù đối với bên ngoài, hình
tượng Mục Đình Sâm luôn “ôn nhuận như ngọc”,
nhưng những người thân thiết với anh đều biết
tính khí của anh, cô cũng không muốn làm khó
Trần Nặc.
Nhưng nếu cô đi khám sức khỏe, chắc chắn việc
mang thai là điều khó giấu được, cô vẫn chưa biết
phải nói sao với Mục Đình Sâm: “Thế này đi… Tôi
đi ra ngoài, khi nào xong việc tôi sẽ đến bệnh viện,
kiểm tra xong tôi sẽ giao lại kết quả kiểm tra cho
anh. Tôi làm việc anh theo tôi, tôi cũng không tiện
lắm, thế có được không?”
Trần Nặc hơi do dự, Ôn Ngôn thấy thế bèn nói:
“Nếu anh không chịu thì không giao được kết quả
cho anh ấy đâu, dù sao thì cuối cùng thứ anh cần
đưa cho anh ấy chỉ là kết quả, mà kết quả kiểm tra
là như nhau mà.”
Trần Nặc gật đầu: “Vậy được rồi ạ, khi nào có báo
cáo bệnh án, cô gọi tôi đến lấy là được.”
Ôn Ngôn gật đầu, sau bữa sáng cô liền đi ra
ngoài.
Thật ra hôm nay cô không định ra ngoài, ai ngờ
Mục Đình Sâm đã nhờ Trần Nặc đưa cô đi kiểm
tra sức khỏe. Cô muốn liên lạc với Trần Mộng Dao
nghĩ cách nhưng không gọi được cho cô ấy.
**********
**********
Rơi vào đường cùng, cô không còn cách nào khác
đành cắn răng đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, cô hỏi bác sĩ mấy thủ tục
liên quan đến khám sức khỏe và tránh những
hạng mục khám không phù hợp với phụ nữ mang
thai. Khi nhận được kết quả, sau nhiều lần xác
nhận, cô chuyển cho Trần Nặc nhân tiện nói rõ:
“Bác sĩ nói chỉ là hơi thiếu máu, không có vấn đề
gì khác.”
Trần Nặc Ti nghi ngờ, anh ta biết rằng “bệnh dạ
dày” của Ôn Ngôn đã đến mức buồn nôn kinh
niên, sao có thể ngoại trừ thiếu máu mà không có
vấn đề gì khác? Anh ta tìm người để xác nhận báo
cáo khám sức khỏe, nhưng không tìm được manh
mối nào, xong xuôi anh ta mới giao cho Mục Đình
Sâm.
Mục Đình Sâm nhìn xấp giấy báo cáo, anh không
hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cẩn thận xem xét từng tờ
một.
Trần Nặc ở bên nhắc nhở: “Tôi đã tìm người xem
qua rồi, chỉ là triệu chứng thiếu máu, hơi nghiêm
trọng một chút, các hạng mục khám sức khỏe
khác, không có vấn đề lớn.”
Chương 80: Tình Mẹ Con Bạc Bễo
Mục Đình Sâm gật đầu, lông mày anh cau lại, rõ
ràng đã bồi bổ cô một thời gian rồi sao lại có thể bị
thiếu máu trầm trọng được chứ? Anh gọi về Mục
trạch, người nhận là quản gia Lâm: “Bảo nhà bếp
mua thêm nhiều món bổ khí bồi máu.”
Quản gia Lâm đáp lời, cúp máy xong Mục Đình
Sâm dán mắt vào tài liệu công việc.
Trần Nặc tháy thề liền thấp giọng: “Vậy tôi đi trước
ạ.
Mục Đình Sâm gật đầu, đột nhiên có người gõ cửa
văn phòng, Trần Nặc mở cửa, thấy người đến là
Khương Nghiên Nghiên, anh ta không khỏi
nhướng mày, nhưng cũng không nói gì rồi bỏ đi.
Khương Nghiên Nghiên bước vào phòng làm việc,
giày cao gót phát ra tiếng vang cao ngát, Mục Đình
Sâm nhíu mày: “Cô tới làm gì?”
Khương Nghiên Nghiên ra vẻ tủi thân: “Anh Đình
Sâm, người ta biết anh gần đây bận rộn nên
không dám quấy rầy anh, nhưng người ta rất nhớ
anh mà… Em đi ngang qua công ty anh nên lên
thăm anh, em sẽ không làm phiền anh đâu, anh cứ
làm việc của mình đi, em ở đây một chút rồi sẽ
gi
Mục Đình Sâm nhàn nhạt liếc cô ta: “Có chuyện gì
thì nói thẳng.”
Khương Nghiên Nghiên bị anh nhìn thấu, cũng
không giấu nữa: “Anh Đình Sâm… Chuyện hợp tác
lần trước em và mẹ đến nhà anh bàn, anh nghĩ
Sao rồi?”
Mục Đình Sâm thờ ơ nói: “Tôi đã điều tra qua, với
tình hình của công ty của máy người hiện tại nằm
ngoài khả năng xem xét của tôi.”
Khương Nghiên Nghiên tái mặt, vốn dĩ cô cho rằng
nếu như Mục Đình Sâm cho phép cô cùng Trần
Hàm đến nhà bàn chuyện thì đã đại biểu việc anh
sẽ đồng ý, nhưng không ngờ mọi chuyện lại như
thế này: “Anh Đình Sâm… Khương gia chúng em
tuy kém hơn Mục gia của anh, nhưng trong ngành
cũng có tên tuổi, anh có thể thử trước một chút
Ỹ NT ”
xem sao, coi như nễ mặt em…
Mục Đình Sâm vẫn một mực từ chối: “Tôi đã nói
rất rõ ràng, hơn nữa tôi mong cô phân biệt công tư
rõ ràng. Nếu Khương gia là đối tác phù hợp, không
cần phải nhìn mặt mũi ai, tôi cũng sẽ cân nhắc. Tôi
rất bận, cô về đi.”
Khương Nghiên Nghiên có hơi không cam lòng
nhưng cũng không dám nói thêm.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta rơi vào bản báo cáo
khám bệnh ở góc bàn, nhìn thấy tên Ôn Ngôn cô
†a suýt nữa cắn gãy răng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ
ngoan ngoãn: “Vậy thì… Em về trước, anh nên
nghỉ ngơi một chút, đừng để mình mệt quá.”
Mục Đình Sâm không đáp, Khương Nghiên
Nghiên ôm một bụng nghi ngờ, tràn đầy căm hận
xoay người rời đi. Lúc xuống dưới lầu công ty, cô
ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Hàm:
“Không phải do con không có gắng đâu đáy,
chuyện hợp tác không thành rồi, mẹ muốn trách
thì trách Ôn Ngôn con gái ngoan của mẹ đi!”
Đầu bên kia điện thoại, Trần Hàm có hơi đau đầu
nhíu mày: “Nghiên Nghiên, con đừng có chuyện gì
cũng đồ lên đầu chị con, chuyện hợp tác thất bại
mẹ đã sớm đoán trước được. Chuỗi tài chính hiện
tại của Khương gia gần như bị phá vỡ, loại tình
huống này, chỉ cần Mục Đình Sâm tra qua loa thì
đã không hợp tác rồi! Đó là lý do tại sao mẹ mới
bảo con đi cầu tình, con đã ở cùng Mục Đình Sâm
lâu như vậy, vậy mà lời con nói chẳng có tác dụng
gì cả, con hẳn cũng nên tự ngẫm lại!”
Khương Nghiên Nghiên tức giận đến mức lồng
ngực lên xuống kịch liệt: “Ha ha… cuối cùng cái gì
sai cũng là do tôi, đúng không? Nếu không có Ôn
Ngôn, trong mắt anh Đình Sâm chỉ có mình tôi!
Năm đó sao bà lại sinh ra cô ta? Anh Đình Sâm
bây giờ căn bản không muốn gặp tôi, tôi “thất
sủng” rồi, không giúp được Khương gia rồi. Bà che
chở Ngôn như vậy, thê thì đi xin cô ta để anh Đình
Sâm đồng ý hợp tác đi, đừng trông chờ vào tôi
nữa!”
Trằn Hàm trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng bà
chỉ có vô hạn thất vọng với Khương Nghiên
Nghiên.
Nhưng bà ta không thể nhìn Khương gia sụp đỗ
được, ngoại trừ Ôn Ngôn, bà không tìm được hy
vọng nào khác…
Buổi chiều Ôn Ngôn xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi
trung tâm thương mại chờ xe buýt, mấy ngày nay
nhiệt độ hạ xuống, gió lạnh thổi từng cơn thấu
xương khiến người ta rùng mình.
Phần lớn thứ cô mua là đồ lót, bởi vì cô đột nhiên
phát hiện đồ lót lúc trước mặc hơi chật, mang vào
thở không ra hơi, dù sao trước đây cũng không
mặc dùng quá lâu, nên hôm naycô rảnh rỗi lại mua
thêm.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại
trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, nhìn thấy khuôn
mặt tươi cười của Trần Hàm, tâm trạng cô tức
khắc tụt không phanh, cô không chút do dự mặt
lạnh mặt quay đi.
“Ngôn Ngôn! Mẹ có chuyện muốn nói với con, con
có thể cho mẹ vài phút được không?” Trần Hàm
dùng giọng điệu khẩn cầu bắt chuyện.
“Khương thái thái, nếu bà có gì muốn nói thì nói
với chồng và con gái bà đi, không có lý do gì để bà
trì hoãn thời gian của tôi.” Ôn Ngôn thấp giọng nói.
“Ngôn Ngôn… Con đừng như vậy chứ? Mẹ thật sự
có chuyện muốn hỏi con, cho mẹ vài phút được
không?” Trần Hàn rơm rớm nước mắt nói.
Ôn Ngôn giả vờ như không nhìn thấy, vừa nghĩ
đến người phụ nữ trước mặt ném chồng vứt con,
cô hận không thể chửi ầm lên, nhất là khi nhìn
thấy Trần Hàm lái chiếc xe thể thao hạng sang, cô
không khỏi buồn nôn, điều kiện vật chất quan
trọng như vậy sao? Tốc độ dưới chân cô không
thể không nhanh hơn.
Bước chân Trần Hàm đột nhiên chậm lại: “Ngôn
Ngôn, mẹ bị ung thư!”
Ôn Ngôn chợt dừng lại, ngón tay đang cầm túi đồ
trở nên trắng bệch: “Bệnh ung thư của bà liên
quan gì đến tôi? Bà muốn trong khoảng thời gian
cuối cùng bù đắp những hồi hận trong lòng sao?
Đó là chuyện của bà, không liên quan gì đến tôi!
Tôi thậm chí không bận tâm đến tình mẫu tử tầm
thường của bài”
Trần Hàm chậm rãi hít một hơi: “Ngôn Ngôn, cho
mẹ vài phút thôi con, ở đây không thể đậu xe,
chúng ta lên xe nói chuyện được không? Coi như
An. : ”
nề mặt mẹ sinh con ra…
Ôn Ngôn nghiền răng, do dự một chút liền xoay
người đi tới trước xe, Trần Hàm vội vàng giúp cô
mỏ cửa xe: “Cảm ơn con…”
Trong xe, Trần Hàn lái xe với tốc độ rất chậm nói:
“Mẹ không muốn nói quá nhiều chuyện trong quá
khứ, con cũng không muốn nghe. Chuyện đến bây
giờ, mẹ cũng không muốn bào chữa cho mình…
Đến tận giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc con
khi nhỏ ngủ trong vòng tay mẹ… Da con trắng như
mẹ, lúc con ngủ hai gò má đỏ hồng, thật khiến
người ta không thể không yêu…”
Ôn Ngôn cau mày: “Có chuyện gì thì nói, tôi không
có nhiều thời gian nghe bà cảm khái như vậy. Bà
đến tìm tôi đơn giản là vì Khương gia, nói đi, bà
muốn tôi làm gì?”
Cô không ngốc, Trần Hàm không thường xuyên
tìm đến cô, hầu như lúc nào đến cũng liên lạc với
Khương gia, không hề có lây một lần là thuần túy,
tình mẹ con bọn họ bạc bẽo thế đấy.
Khóe miệng Trần Hàn nhếch lên nụ cười gượng
gạo: “Nét thông minh của con lại giống bố con.
Đúng vậy, mẹ tìm con là có việc cầu xin con,
nhưng không chỉ có chuyện mới tìm con, mẹ cũng
muốn gặp con… Mẹ đã từng nhắc qua với con tình
hình Khương gia bây giờ không tốt lắm, lần trước
mẹ bàn chuyện hợp tác với Mục Đình Sâm, cậu ấy
đã bãi bỏ rồi. Mẹ không còn lựa chọn nào khác
ngoài việc tìm đến con, hợp tác lần này rất quan
trọng với Khương gia, có thể con không biết, sự
tồn tại của Mục gia trong Đề Đô là thứ tất cả các xí
nghiệp muốn xu nịnh, chỉ cần leo lên quan hệ
được với nhà học Mục, cho dù là ai cũng có thể
hồi sinh. Chẳng những thế Mục gia có tiềm lực tài
chính hùng hậu, chỉ cần hợp tác với Mục gia là sẽ
có thể phát đạt cả về danh vọng và tài sản.”
Thẩm Giới nhìn Ôn Ngôn, không nói với cô về việc
gặp Mục Đình Sâm: “Không có gì, hôm nay hơi
muộn rồi, cứ như vậy trước đã. Dao Dao, em về
nhớ chăm sóc bác gái.”
Trầm Mộng Dao thở dài: “Mẹ em chính là như vậy,
anh cũng không phải không biết, bố em đi rồi, bà
ấy chắc mấy năm cũng không hồi phục lại được.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Vậy mình về trước đây, có
chuyện gì thì gọi điện nhé.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy chiếc Rolls Royce màu
đen đỗ cách đó không xa, cô nhớ rất rõ biển số xe,
đó là xe của Mục Đình Sâm…
Cô sững người, Trần Nặc xuống xe, đi về phía
trước và cầm lây túi xách của cô: “Phu nhân, đi
thôi.”
Ôn Ngôn không ngờ rằng Mục Đình Sâm lại ở đây,
cô nhìn Thẩm Giới và Trần Mộng Dao, không nói
năng gì, cùng Trần Nặc lên xe.
Trong xe, sắc mặt Mục Đình Sâm khó đoán, cô
hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Anh nhìn những tòa nhà lướt qua ngoài cửa sổ,
giọng điệu lạnh lùng: “Tại sao tôi không thể ở
đây?”
Cô nhất thời không biết nói gì, im lặng một lúc mới
nói: “Bố của Dao Dao đã qua đời. Tôi ở đây để
giúp cô ấy lo tang lễ.”
Tưởng rằng Mục Đình Sâm sẽ tiếp tục hỏi, nhưng
anh bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Trần Trung chết
rồi, tiền không cần trả nữa.”
Ôn Ngôn giật mình, không rõ lời nói của anh có ý
gì, suy nghĩ một lúc mới nói: “Dao Dao sẽ trả,
khoản nợ lớn cũng đứng tên mẹ Dao Dao, vợ
chồng cùng nhau, bố cô ấy chết rồi, cũng vẫn phải
trả.
Anh nghiêng mặt quay lại nhìn cô, cảm xúc trong
đáy mắt không rõ ràng: “Tôi đã nói không cần phải
trả. Cô cũng đừng mong tìm lý do để tiếp tục gặp
gỡ Thẩm Giới. Tai tiếng đủ rồi, một vừa hai phải
thôi. Tôi không có kiên nhẫn.”
Bây giờ cô mới hiểu việc Mục Đình Sâm bỗng
nhiên tốt như vậy có ý nghĩa gì, trong lòng chua
xót: “Tôi… tôi không cố ý muốn gặp Thẩm Giới,
cũng không có ý làm anh khó xử…”
Song Mục Đình Sâm không còn hứng thú nghe cô
giải thích nữa, khit mũi lạnh lùng nhắm mắt lại, ngả
người ra ghé không nói năng gì.
Ôn Ngôn biết anh nói lời giữ lời, Trần Mộng Dao
không cần phải tiếp tục gánh món nợ nữa. Không
cần biết anh nghĩ gì, cô sao cũng được. Chuyện
về Trần Mộng Dao có thể yên tâm thở phào nhẹ
nhốm.
Xe đến nhà họ Mục thì dừng lại, Mục Đình Sâm
xuống xe đi thẳng vào cửa lớn, Ôn Ngôn động tác
nhẹ nhàng chậm rãi hơn, theo bản năng che bụng
dưới, dáng vẻ cần thận này liền rơi vào tầm mắt
của Trần Nặc.
Trần Nặc hỏi: “Phu nhân, bụng của cô khó chịu
sao?”
Ôn Ngôn vội vàng bỏ tay ra: “Không, không sao.”
Trời đã nhá nhem tối, cả nhà Mục gia sáng đèn.
Má Lưu nhìn thấy Ôn Ngôn trở về cùng Mục Đình
Sâm, trong lòng liền vui mừng: “Phu nhân, tối nay
có món tôm biển và cá hồi cô thích ăn. Khi còn
nhỏ cô thích ăn nhất, vận chuyển đường hàng
không, bây giờ vẫn còn tươi lắm… Tôm biển to tôi
làm cay cay thơm thơm không tanh, cô yên tâm
ăn, thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu bữa ăn nhé!”
Ôn Ngôn vô thức nuốt nước
bọt, khi còn bé cô rất thích ăn sashimi tôm biển và cá hồi,
đã lâu không được ăn ngon, mấy năm nay cuộc sống hỗn loạn,
bây giờ đang mang thai, đột nhiên bắt đầu thèm ăn.
Khi cô ngồi xuống phòng ăn, Mục Đình Sâm vẫn
chưa xuống lầu, cô không dám động đũa trước,
mùi tôm cay nồng khiến cô chộn rộn không yên.
Má Lưu thấy cô thèm ăn, cưng chiều giúp cô bóc
một con tôm: “Cô nếm thử xem mùi vị như thế
nào? Thiếu gia hôm qua đặc biệt sai người mang
về đây. Chắc là mong cô thích ăn.”
Cô ấy cụp mắt xuống bụng, không trả lời, làm sao
mà Mục Đình Sâm có thể nhớ cô ấy thích ăn gì?
Từ hôm qua đã dặn dò người làm, hôm nay vừa
khéo Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên đều ở
đây, có khi là đặc biệt chuẩn bị cho Khương
Nghiên Nghiên, nhưng nguyên liệu tới trễ, Khương
Nghiên Nghiên không đợi đến buổi tối, cô chẳng
qua chỉ là sửa mái nhà dột mà thôi.
Mùa này, Đề Đô hiếm khi thấy con tôm nào lớn,
chất lượng ngon như vậy.
Khi Mục Đình Sâm vào phòng ăn, cô vừa cho con
tôm lớn vào miệng, còn lộ ra nửa con bên ngoài.
Thấy sắc mặt anh khó coi, cô nghĩ anh khó chịu vì
cô không hiểu quy tắc mà ăn trước, do dự không
biết có nên lấy ra không. Nhưng anh lại đẩy đĩa
tôm đến trước mặt cô: “Không có tướng ăn.”
Ôn Ngôn bỗng nhiên nhớ ra anh không bao giờ ăn
tôm, xem ra mái nhà dột này chắc chắn là một
mình cô sửa rồi.
Mặc dù giọng điệu không được dễ nghe lắm,
nhưng anh đã mở lời rồi, cô cũng lười khách sáo,
hai tay cùng ăn, chưa bao lâu đã có một đồng vỏ
tôm trước mặt.
Mục Đình Sâm nhìn mâm tôm mỗi con to gần bằng
lòng bàn tay cô đều bị cô ăn gần hết, mà vẫn chưa
có ý định ngừng lại, có chút ngạc nhiên. Sức ăn
của cô rõ ràng không nhiều như vậy… Bình thường
khẩu vị của cô cũng gần giống như mèo. Hay là
thật sự… hà khắc với cô rồi?
Anh cau mày đẩy sashimi cá hồi cho cô, cô liếc
nhìn rồi lại đẩy cá hồi ra giữa bàn: “Bây giờ tôi
không thể ăn đồ sóng…”
Mục Đình Sâm hơi nheo mắt lại: “Tại sao?”
Ôn Ngôn toàn thân cứng đờ, kinh ngạc chính mình
nói bậy rồi, vội vàng nói: “Tôi gần đây dạ dày
không tốt… anh ăn đi.”
Anh ngồi thẳng người, ánh mắt dừng lại ở trên
khuôn miệng không ngừng chóp chép của cô, anh
có chút tò mò, cô có thể chóp chép bao lâu nữa…
Nửa tiếng sau, Ôn Ngôn ăn hết đĩa tôm, lại ăn
không ít rau với một bát cơm nhỏ, hiếm khi mới có
một ngày không nôn như hôm nay, hèn gì ngon
miệng.
Đột nhiên cô phát hiện Mục Đình Sâm đang nhìn
cô chằm chằm, Ôn Ngôn liền cảm thấy da đầu tê
dại, động tác ăn uống cũng chậm lại, tự hỏi tại sao
anh cứ nhìn chằm chằm cô ăn.
Suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra lý do, liền
gắp một cọng rau xanh bỏ vào trong bát của anh:
“Anh ăn đi…”
Mục Đình Sâm vẫn không động đũa, mười phút
sau, Ôn Ngôn lúng túng đặt bát đũa xuống dưới
ánh mắt của anh: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi…”
Đôi môi mỏng của anh mắp máy, như muốn nói
điều gì đó, nhưng lại không nói gì.
Sau khi cô ấy đi, Mục Đình Sâm gọi Lâm quản gia
đến: “Để cô ấy ra sân sau đi dạo một chút, uống
mấy viên tiêu thực.”
Lâm Quản gia nhìn đống vỏ tôm trên bàn và đĩa
rau bị ăn đến nỗi hầu như không còn thừa, gần
đây, phu nhân ăn rất nhiều, khẩu vị còn kén chọn.
Không muốn ăn thì một chút cũng không ăn, thích
ăn thì một chút cũng không còn thừa…
Với tư cách là quản gia của Mục gia, ông ấy tất
nhiên sẽ nói cho Ôn Ngôn nguyên văn những gì
Mục Đình Sâm đã nói, nhưng không nói đó là lời
của Mục Đình Sâm.
Ôn Ngôn giờ phút này căn bản là không muốn
động đậy, cũng không cảm thấy no, thậm chí còn
muốn uống một ly nước chanh: “Tôi không sao,
không có no. Chú Lâm, chú có thể nhờ má Lưu lầy
cho tôi một ly nước chanh được không?”
Lâm Quản gia giật nảy
mình: “Còn uống nổi không?”
Cô nghiêm túc gật đầu: “Uống nỗi.”
Mục Đình Sâm tối nay không ra ngoài, khoảng
mười giờ đã từ thư phòng về phòng ngủ, vẫn ngồi
ở vị trí cũ trước cửa sổ kiểu Pháp, rót nửa ly rượu
rồi lầy hộp thuốc lá ra.
Thấy anh sắp hút thuốc, Ôn Ngôn đứng dậy xuống
giường đi vào phòng khách nghỉ ngơi, cô không
muốn ảnh hưởng đến thói quen của anh, tốt nhất
nên tự mình giải quyết vấn đề, không ngờ vừa tới
cửa đã bị anh gọi lại: “Đi đâu?”
Chương 72: Sợ Anh Đụng Chạm
Mấy ngày nay bọn họ không cùng nhau ăn cơm,
cũng không ngủ chung phòng, mấy ngày nay anh
cũng không chủ động quan tâm cô. Nghe vậy, Ôn
Ngôn vô thức dùng lại: “Tôi… không thích mùi
khói, anh hút đi, không sao đâu, tôi qua phòng
khách ngủ là được rồi.”
Lúc trước khi anh hút thuốc, cô chưa bao giờ nói
rằng cô không thích… Đáy mắt Mục Đình Sâm xẹt
qua một ánh nhìn phức tạp, anh ném hộp thuốc
vào thùng rác, sau đó đứng dậy đi về phía giường:
“Bi ngủ.”
Ôn Ngôn nhát thời sửng sốt, không hiểu hành
động của anh là có ý gì. Vì cô nói không thích nên
anh mới vứt cả hộp thuốc đi? Nếu là vì quan tâm
đến cảm xúc của cô thì không có khả năng lắm, rất
có thể là anh đang tức giận rồi…
Cô ngây người một lúc, bước tới cầm hộp thuốc lá
lên, thùng rác trong phòng ngủ vẫn luôn sạch sẽ,
thường chỉ để ngủ: “Tôi không có ý gì khác… xin
lỗi.
Mục Đình Sâm tháo đồng hồ đeo tay ra đặt ở trên
bàn đầu giường, không nhìn cô, giọng nói có chút
trầm muộn: “Nếu không thích thì cứ nói. Trước đây
không phải tôi luôn nói cô làm như vậy sao?”
Cô im lặng, lần này không phải là im lặng theo thói
quen, cô thực sự không biết phải nói gì. Anh quả
thật đã nói những điều như vậy, nhưng cô không
còn nhớ anh đã nói khi nào, cô chưa bao giò dám
xem những lời này là thật, cũng chưa bao giò dám
nói ra điều mình thực sự muốn nói. Hóa ra chỉ cần
cô mở lời, anh sẽ để tâm đến cảm nhận của cô…
Khi nằm bên cạnh Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn vẫn
cảm thấy có gì đó không chân thật, rõ ràng lúc
trước vẫn còn lạnh nhạt như vậy.
Cần thận nhớ lại, bọn họ đã kết hôn được ba năm,
thời gian ngủ cùng nhau như thế này thực sự chỉ
đếm trên đầu ngón tay, vẫn không thể nào quen
được.
Đột nhiên, Mục Đình Sâm quay sang đối mặt với
cô, ôm cô vào lòng và đưa tay lên ngực cô một
cách tự nhiên.
Khi nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, Ôn Ngôn đẩy
anh ra theo phản xạ: “Không… không…! Tôi không
tiện lắm.”
Phản ứng của cô khiến đáy mắt anh trở nên băng
giá, nghĩ đến việc cô lén lút gặp Thâm Giới hét lần
này đến lần khác, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô
và đè cô xuống dưới: “Đây là nghĩa vụ làm vợ của
côi”.
Anh không có bát kỳ hành động dư thừa nào, trực
tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cảm nhận được sự tức
giận của anh, cô sợ hãi siết chặt cơ thể: “Mục
Đình Sâm… anh đừng như vậy… tôi cầu xin anh…”
Lời cầu xin của cô không có tác dụng gì. Từ khi
biết mình có thai, cô cũng đã học được một số
kiến thức, tình hình hiện tại của cô tuyệt đối không
thể làm như vậy. Nghĩ đến chuyện sảy thai, cô run
lên vì sợ hãi, giọng nức nở: “Mục Đình Sâm, tôi
đang mang…”
Trước khi cô nói hết lời, thân hình của Mục Đình
Sâm đột ngột dừng lại, rút người ra xa, bước vào
phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Cô sợ hãi, sợ đến mức run ry… vì sợ anh chạm
Vào cô…
Ngọn lửa giận dữ không thể dập tắt dưới làn nước
lạnh, anh từ phòng tắm đi ra, không nhìn thấy
người trên giường, trực tiếp vào thư phòng, bật
máy tính lên soạn thảo một email, nhìn thấy hiển
thị “đã gửi”, anh đóng máy lại, chầm chậm lấy lại
khẩu khí. Phải làm Thẩm Giới thân bại danh liệt,
cô mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh sao?
Tất nhiên, bầu không khí đã hạ xuống mức đóng
băng lại càng trở nên lạnh hơn nhiều sau đêm
qua.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau đi ra
ngoài, nhưng ánh mắt không hề chạm nhau, cũng
không hề đôi câu vài lòi.
Ngay khi Ôn Ngôn vừa đến công ty, Trần Mộng
Dao đã gọi điện đến: “Tiểu Ngôn, cậu nói gì với
Mục Đình Sâm rồi sao? Mình không cần trả lại số
tiền lớn như vậy sao? Mình không thể tin được!”
Ôn Ngôn không ngờ rằng Mục Đình Sâm động tác
nhanh như vậy, những lời mới nói tối qua, hôm
nay đã thành hiện thực: “Không phải mình, là anh
ấy tự quyết định. Dù thế nào đi nữa, đó cũng là
chuyện tốt cho cậu. Dao Dao, sau này cố gắng
sống tốt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Đầu dây bên kia, Trầm Mộng Dao đột nhiên nghĩ
đến Triển Trì, chưa kể chuyện chia tay, chỉ là giọng
điệu trở nên có chút cay đắng: “Ừ… sẽ ổn thôi, sau
này chúng ta đều sẽ ổn thôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngôn lao đầu vào mớ
công việc phức tạp, sau một buổi sáng bận rộn,
đến giờ nghỉ trưa, cô muốn đến một nhà hàng
Quảng Đông gần đó, khẩu vị hôm nay hơi thanh
đạm.
Khi đến nhà hàng Quảng Đông, cô gọi hai món
mình thích, thong dong ăn gần hết. Lúc rời đi, cô
mới phát hiện không biết bên ngoài trời đang đổ
mưa từ lúc nào. Thời tiết mùa này chính là như
vậy, nắng mưa khó đoán, như Mục Đình Sâm
vậy…
Mưa không hề nhỏ, cũng không có vẻ sẽ tạnh, thời
gian trôi qua, cô phát hiện mình bị mắc kẹt ở đây,
dù cách công ty không xa nhưng cũng không thể
về đó, trước nhà hàng Quảng Đông có một bãi
đậu xe rộng thoáng, Không gần đường, càng
không có cách nào đón xe.
Nếu là trước đây, cô sẽ không ngại trời mưa chạy
lên phía trước, còn bây giờ phải lo lắng cho đứa
nhỏ trong bụng, ba tháng đầu thai kỳ kiêng ky nhất
là cảm sốt và uống thuốc.
Không lâu sau, một chiếc Cadillac màu trắng đậu
ở bãi gửi xe, cô nhận ra chiếc xe này, là xe của
Triển Trì.
Với tình hình kinh tế của Triển Trì, anh ta đương
nhiên không thể lái một chiếc xe như vậy, cô biết
sự tồn tại của chiếc xe này có liên quan mật thiết
đến Trần Mộng Dao, cũng thể hiện hào quang của
Trần gia trước đây, trái ngược hoàn toàn với sự
xuống dốc của Trần gia bây giờ, còn có chút diễu
cọt.
Triển Trì xuống xe nhìn thấy Ôn Ngôn ở dưới mái
hiên trốn mưa, anh ta đội mưa vội vàng đi tới, hỏi
bằng giọng điệu của một người bạn cũ: “Sao cậu
lại ở đây?”
Suy nghĩ của Ôn Ngôn đột ngột dừng lại, có chút
gượng gạo: “Trời mưa không đi được. Cậu tới đây
ăn cơm à?”
Triển Trì khẽ nhìn sắc mặt của cô, xác nhận không
có gì bất thường, mới trả lời: “Ừ, tan ca hơi muộn.
Cậu đi đâu đây? Mình tiễn cậu. Dù sao cũng muộn
rồi. Tiễn cậu xong mình quay lại ăn.”
Ôn Ngôn muôn từ chối, nhưng sắp đên giò làm
việc rồi, do dự một lúc, cô nói: “Làm phiền cậu rồi,
thật ngại quá.”
Triển Trì không nói nhiều, khi cô bước nhanh vào
mưa, anh đưa tay lên chắn một phần mưa cho cô,
khoảng cách giữa hai người hơi gần, cô có thể
ngửi thấy rõ mùi nước hoa trên người anh, nhất
thời cảm thấy không thoải mái, nhưng cảm giác
này nhanh chóng biến mắt khi khoảng cách giữa
hai người ra xa, đó chỉ là bạn trai của bạn thân cô,
cô không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lên xe, Triển Trì hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đến công ty, giờ nghỉ trưa sắp hét, chuẩn bị vô
làm rồi.” Ôn Ngôn không chút nghĩ ngợi nói.
Triển Trì dừng một chút, suy đoán nửa chừng: “Lẽ
nào cậu bị cơn mưa này làm mắc kẹt ở nhà hàng
rất lâu rồi sao?”
Ôn Ngôn không giấu giềm Trần Mộng Dao bát cứ
điều gì, nên tự nhiên cảm thấy rằng Triển Trì đã
biết chuyện của cô ấy: “Mình đang mang thai, sợ
bị cảm lạnh…”
Đáy mắt Triển Trì thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rất
nhanh liền tỏ ra bình thường: “Chúc mừng, chỉ là
trong tình huống này. Tại sao Mục Đình Sâm
không kêu xe đến đón? Là bố của đứa trẻ mà anh
ấy thực sự cũng không đề tâm lắm.”
Ôn Ngôn vén tóc bên má ra sau tai, nhàn nhạt nói:
“Anh ấy không biết mình mang thai, mình còn
chưa tính nói cho anh ấy biết.”
Triển Trì có chút khó hiểu: “Trực tiếp nói không
được sao? Cậu băn khoăn điều gì? Chẳng lẽ đứa
nhỏ không phải của anh ấy?”
Chương 73: Cô Có Nam Nhân
Ôn Ngôn nhất thời không nói nên lời: “…Cậu với
Dao Dao giống nhau thật. Nghi ngờ cái này, nghi
ngờ cái kia. Mình tới nơi rồi, dừng bên đường đi.”
Khi xe dừng lại, cô cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Triển Trì nhìn cô rời đi, ánh mắt có chút u ám, có
vẻ như Trần Mộng Dao vẫn chưa nói với Ôn Ngôn
chuyện chia tay với anh…
Buổi chiều khi chuẩn bị tan làm, Trần Mộng Dao
phàn nàn với Ôn Ngôn trong tin nhắn: Công việc
khó tìm quá, hôm nay mưa to quá, phiền chết
mình luôn!
Ôn Ngôn lúc này đã gần xong việc, trả lời: Có
Triển Trì nuôi cậu, sợ cái gì? Trước đây cậu giúp
cậu ấy, bây giờ đến lượt cậu ấy giúp cậu rồi. Cậu
ấy có công việc tốt, anh ấy chạy chiếc xe triệu đô,
cuộc sống cũng không tệ. Cứ từ từ tìm công việc.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trần Mộng Dao rất
lâu không trả lời. Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, thật lâu
sau, cuối cùng có tin nhắn gửi đến: Mình với Triển
Trì chia tay rồi, bây giờ nghĩ lại, chiếc xe đó là quà
sinh nhật mình tặng cậu ấy. Khi gia đình mình gặp
khó khăn, cậu ấy thậm chí còn không nghĩ đến
việc bán nó để giúp đỡ mình, lẽ ra mình phải sớm
nhìn ra điều đó, sớm nên thất vọng rồi.
Ôn Ngôn nhìn dòng tin nhắn mà trầm mặc, lần này
Trần Mộng Dao đã trải qua quá nhiều thăng trầm,
sa Tin NT.
nêu đổi lại là một người có sức chịu đựng kém một
chút, chắc chắn không thể chống chọi nỗi.
Chỉ là cô không ngờ Triển Trì buồi trưa đưa cô đến
công ty đã chia tay với Trần Mộng Dao rồi, Triển
Trì không có biểu hiện rõ ràng, cô căn bản không
hề nhìn ra.
Nhất thời không nghĩ ra được lời an ủi nào thích
hợp, lúc này, Trần Mộng Dao ngược lại còn an ủi
cô: Tiêu Ngôn, mình không sao, mình vẫn còn cậu
và Thẩm Giới, đàn ông đều là đồ bỏ đi, bạn bè mới
là chân thành. mình tìm được việc sẽ mời cậu đi
ăn tối. Không nói nữa, mình đi nấu cơm.
Cuối cùng Ôn Ngôn chỉ trả lời một chữ “được”, có
rất nhiều chuyện khó có thể nói thành lời.
Tan ca, mưa vẫn chưa tạnh, lất phất rơi, như
muốn trút hết tất cả muộn phiền lên khắp thành
phố cho đến khi không còn gì nữa.
Cô chỉ có thể ở lại làm thêm, đợi đến khi tạnh
mưa. May mắn “trời mưa có ô, trời tối có đèn”, cô
chưa bao giờ huyễn vọng qua.
Đợi đến khi người trong công ty đã về gần hết,
Lâm Táp mới thong dong từ trong văn phòng đi ra.
Thấy Ôn Ngôn vẫn chưa về, anh hỏi: “Sao vẫn
chưa về? Gần đây không cần tăng ca.”
Ôn Ngôn nhìn bản thảo trong tay, thản nhiên nói:
“Tôi muốn tăng ca, cũng không tính tiền làm thêm
giờ. Sếp không thích nhân viên như vậy sao?”
Lâm Táp trầm ngâm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ,
như có điều suy nghĩ, sau khi đi xuống lầu, anh gọi
điện thoại cho Mục Đình Sâm: “Mang ô cho cô gái
nhà anh đi. Tan ca không về nhà được rồi.”
Nửa tiếng sau, điện thoại di động của Ôn Ngôn
vang lên, là số điện thoại của Lâm quản gia.
Cô tưởng ở nhà có chuyện nên vội vàng nhấc
máy: “Làm sao vậy chú Lâm? Tôi đang tăng ca ở
công ty.”
“Xuống đỉ, tôi đang ở trước cửa công ty của cô,
thiếu gia kêu tôi tới đón.” Lâm quản gia Lâm nói
xong liền cúp điện thoại.
Ôn Ngôn có chút sững sờ, nhưng cũng ngoan
ngoãn thu dọn đồ đạc đi xuống lầu. Lâm quản gia
đang đứng trước xe cầm ô chờ, dáng người như
một cây thanh tùng cao lớn, không bị năm tháng
thay đồi.Hãy vào đọc tại Vietwriter.net
Lên xe, Ôn Ngôn hỏi: “Anh ấy ở nhà?”
Lâm quản gia chăm chú lái xe: “Vâng, phu nhân.”
Cô không hỏi thêm, chiếc xe chạy đều đều trên
con đường ẩm ướt, khiến người ta buồn ngủ, cô
nhắm mắt lại một lúc, khi quản gia Lâm gọi cô, xe
đã dừng ở Mục gia.
Vào cửa, Ôn Ngôn nhạy bén ngửi được mùi thơm
của thức ăn, nhịn đói bụng mà đi tắm trước.
Khi cô bước ra, Mục Đình Sâm đã ngồi vào bàn
ăn, mặc bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, tóc hơi
ẩm và cơ thể sau khi tắm thơm thoang thoảng. Bát
kể lúc nào và ở đâu, anh ấy đều rất chú ý đến lời
nói và hành động, tư thế của anh luôn nghiêm
thẳng. Như thể không bao giờ thư giãn trong chốc
lát.
Ôn Ngôn không biết có nên nói cái gì hay không,
quyết định không nói gì.
Món ăn tối nay gồm hai đĩa tôm lớn đầy ắp. Má
Lưu cố tình đặt tôm trước mặt cô khi dọn món. Cô
không chút khách khí bắt đầu tập trung vào việc
bóc vỏ, trong khi Mục Đình Sâm thanh tao bưng
một chiếc bát soup nhỏ chầm chậm uống.
Anh làm sao cũng không nhìn ra được khẩu vị ăn
uống tốt như vậy là của người đang bị viêm dạ
dày, anh nghiêm túc nghỉ ngờ cô có vấn đề khác.
Nhận thức được ánh mắt của anh, Ôn Ngôn cứng
rắn hỏi: “Sao vậy?”
Mục Đình Sâm ngoảnh mặt đi, làm ngơ những lời
cô nói.
Cô vùi đầu tiếp tục bóc tôm, chưa ăn cơm đã ăn
sạch hai đĩa tôm, cuối củng húp một bát canh nhỏ.
Mãi cho đến khi cô ăn xong một cách mãn nguyện,
mới phát hiện Mục Đình Sâm đã đặt đũa xuống từ
lâu, nhưng không rời khỏi bàn, vẫn luôn nhìn cô
ăn.
Ôn Ngôn liềm lim môi, trong lòng có chút chột dạ:
“Tôi ăn nhiều quá sao?”
Mục Đình Sâm lúc này mới xoay người đi lên lầu:
“Biết là tốt. Muốn ăn cái gì nói cho nhà bếp, đừng
giống như con ma đói đầu thai bị người khác hà
khắc.”
Cô nhìn chằm chằm vỏ tôm chồng chất như núi
trước mặt, cũng cảm thấy bản thân ăn quá nhiều,
nếu không, cô cảm thấy còn ăn được thêm nửa
đĩa… Loại cảm giác thèm ăn này có chút khoa
trương, so với trước kia tăng lên máy phần, nhưng
đây cũng không phải chuyện cô có thể khống chế
được…
Sau một hồi ở trong phòng khách, xác nhận Mục
Đình Sâm tạm thời sẽ không ra khỏi thư phòng,
Ôn Ngôn bưng nửa cốc nước âm trở về phòng, bí
mật uống một viên thuốc bổ sung axid folic. Uống
axid folic trong ba tháng đầu của thai kỳ rất tốt cho
thai nhỉ.
“Má Lưu, pha một tách trà đen.” Đột nhiên, giọng
nói của Mục Đình Sâm phát ra từ phòng làm việc.
Ôn Ngôn giật mình run tay, vội vàng giấu lọ thuốc
đi.
Má Lưu dường như không nghe thấy Mục Đình
Sâm nói, một lúc sau dưới lầu cũng không có động
tĩnh gì.
Ôn Ngôn xuống lầu pha trà đen đưa tới phòng làm
việc, Mục Đình Sâm nhìn thấy cô thì có vẻ không
vừa ý, lông mày tuấn tú nhíu lại: “Thích làm việc
của người khác vậy sao?”
Ôn Ngôn bưng ly trà đen trong tay: “Má Lưu có
việc bận, tôi đang rảnh rỗi. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô điềm đạm nói xong, xoay người trở về phòng,
ăn no xong liền buồn ngủ, hiện tại chỉ muốn ngủ.
Không biết bao lâu sau, cảm thấy chỗ nằm bên
cạnh lún xuống, Ôn Ngôn mơ màng nhìn dáng
người trong bóng tồi, biết là Mục Đình Sâm đã làm
xong việc và đi ngủ.
“Cô có đàn ông, tôi có thể làm, không cần người
khác làm thay.” Anh bỗng nói.
Ôn Ngôn nghe rõ anh nói, nhưng cảm thấy có chút
không đầu không đuôi, không biết anh đang ám
chỉ cái gì, đại não cũng đang không tỉnh táo, muốn
nói, lại buồn ngủ tới mức lười không mở miệng.
Không thấy phản hồi, cơn giận dữ của Mục Đình
Sâm nỗi lên, cuối cùng cũng chỉ quay lưng lại với
cô.
Lúc mơ mơ màng màng, Ôn Ngôn cảm thấy giữa
hai người có chút lạnh, tiện tay giúp anh vén lại
chăn, nằm sát lại gần anh, sau đó an tâm đi vào
giấc ngủ.
Ngày hôm sau cô tỉnh lại, Mục Đình Sâm đã không
còn ở trong phòng nữa, Ôn Ngôn đương nhiên
nghĩ là đã đi ra ngoài, nhưng khi cô chuẩn bị đi
làm, anh lại từ thư phòng trên lầu đi ra, mới sáng
sớm mặt mũi đã không vui, như thể ai đó đã chọc
tức anh vậy…
Chương 74: Có Hi Vọng Lật Lại Bản Án
Ôn Ngôn lắm bẩm trong lòng, tối hôm qua không
phải ngủ trong phòng sao? Sao lại mới sáng sớm
đã bước ra từ thư phòng rồi? Nhìn bộ dạng… Căn
bản là vừa mới ngủ dậy, có nghĩa là, anh ấy nửa
đêm từ phòng ngủ qua thư phòng?
Đương nhiên, mạch não của cô không thể đoán ra
hành động của Mục Đình Sâm, trên nguyên tắc
không rước họa vào thân, đến bữa sáng cô cũng
không ăn mà đi luôn.
Má Lưu từ trong bếp bưng bát cháo nhỏ đi ra,
không thấy Ôn Ngôn liền hỏi: “Cô ấy đâu?”
Vừa dứt lời, bà liếc thấy Mục Đình Sâm đang đi
xuống cầu thang, khuôn mặt anh u ám khiến bà á
khẩu.
Cả buổi sáng Ôn Ngôn không hề có tâm trạng làm
việc, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm
thấy mệt mỏi, thậm chí chóng mặt và buồn nôn vì
chưa ăn sáng, phản ứng ốm nghén của cô cũng
ra. tiên lương đãi ngộ hẳn là rất tốt? Nếu không
cậu cũng chẳng thèm để ý tới. Dù sao cậu cũng du
học trở về, cho dù không có kinh nghiệm làm việc,
kiến thức chuyên môn cũng làm người khác thèm
muốn.”
Con ngươi của Trần Mộng Dao dường như phát
sáng lên, giống như lúc cô ấy vô tư trước đây, kể
từ sau biến có gia đình, đã rất lâu không nhìn thấy:
“Đúng vậy, lương đãi ngộ không tệ, không uỗổng
công mình bôn ba đi tìm việc lâu như vậy. Ông trời
đã mở mắt nhìn rồi, cho mình một chốn dừng
chân. Bây giờ mình có một mong ước, bắt đầu lại
từ đầu, dựa vào sức mình mua một căn nhà ở
thành phố này, và bình yên sống với mẹ qua
ngày.”
Nhìn nụ cười trên mặt Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn
cũng vui lây, tâm trạng cũng vô thức trở nên tốt
hơn: “Dao Dao, cảm ơn trời đất, cậu không bị
những chuyện tồi tệ đó đánh gục. Mong ước của
cậu nhất định sẽ thành hiện thực, mọi chuyện sẽ
tốt đẹp thôi.”
Trần Mộng Dao bỗng nhiên thở dài: “Cậu không
hiểu ý của mình. Sở dĩ nói là “mong ước” vì rất khó
đề thành hiện thực. Mẹ mình không sửa được thói
quen xài tiền như nước, mình thực sự sợ một
tháng lương không đủ cho bà ấy xài. Mình chỉ
muốn bình yên sống qua ngày, không phải người
sống thực tế đều như vậy sao?”
Ôn Ngôn không nghĩ đây là chuyện lớn, không
nhịn được nở nụ cười: “Bác gái ngày trước sống
sung sướng quen rồi, nhất thời không thích ứng
kịp cuộc sống bình thường, sau này sẽ thay đồi.
Cậu đừng thở dài nữa, dù sao cũng tốt hơn
mình…”
Nói xong, cô dừng lại, thật sự không muốn nhắc
tới Trần Hàm.
Trần Mộng Dao cũng im lặng, suy cho cùng hai
người cũng chẳng ai khá hơn ai, nhắc đến cũng
chỉ thêm nặng nè.
Bỗng nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó, lầy trong túi ra
một bức thư: “Tiểu Ngôn, thư của cậu, không biết
sao mà nó được gửi về chỗ mình. Làm mình cũng
thắc mắc không biết thời đại này còn có ai dùng
cách viết thư. Lẽ nào dùng điện thoại di động
không tiện sao? Đây là ai vậy? Làm sao biết mình
sống ở đâu? Còn biết chúng ta quen nhau…”
Ôn Ngôn cũng rất khó hiểu, sau khi cầm lấy lá thư
mở ra, bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, chữ viết
nghiêng nghiêng vẹo vẹo, cô phải mắt rất nhiều
công sức mới đọc được từng chữ, nhát thời cảm
thấy máu dồn lên đỉnh đầu, thậm chí còn không
nghe thấy Trần Mộng Dao gọi cô.
“Tiểu Ngôn? Tiểu Ngôn? Thư viết gì vậy?” Trần
Mộng Dao tò mò đến mức dồn dập hỏi.
Ôn Ngôn hoàn hồn, cát lại bức thư, hít thở sâu vài
cái mới tìm được giọng nói của chính mình: “Liên
quan đến chuyện bố mình hồi đó… người gửi thư
cũng không biết là ai, cũng không nói rõ danh tính.
Địa chỉ và người gửi trên phong bì… chỉ là… người
gửi viết “lão Tù”. Trong thư nói… vụ tai nạn máy
bay năm đó không liên quan gì đến bố mình. Ông
ấy bị vu oan, cũng chỉ là một nạn nhân…” Nói đến
câu cuối cùng, giọng cô run run.
Trần Mộng Dao có chút sửng sốt: “Chuyện này đã
xảy ra bao lâu rồi? Người gửi thư là ai2 Thần thần
bí bí, còn gì nữa không?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có.”
Trần Mộng Dao oán hận nói: “Người này thật là,
đều đã nói hết rồi, nói rõ ràng từ đầu đến cuối
không được sao? Còn làm người ta hồi hộp suy
đoán?”
Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn tới, Ôn Ngôn
đói bụng lâu rồi, càm đũa lên ăn, nhưng trong đầu
lại chỉ nghĩ đến bức thư kia.
Cô hoàn toàn không tin rằng tai nạn máy bay năm
đó là do cha mình gây ra. Chỉ là khi đó còn nhỏ, cô
không hiểu gì, chỉ có thể xuôi theo mà thôi. Sau
một thời gian dài, cô thậm chí còn tin vào điều đó,
chưa từng nghĩ qua sẽ đi tìm chân tướng, cũng
không có cách nào đề tìm ra.
làm rõ toàn bộ sự việc, ít nhất là để trả lại sự trong
sạch cho ba cô, mà… sau khi điều tra ra, cô sẽ
không cần ở bên cạnh Mục Đình Sâm với thân
phận một tội nhân nữa! Cô không muốn vĩnh viễn
sống trong cảm giác tội lỗi!
Trần Mộng Dao nhìn dáng vẻ cô đang vội vàng ăn,
cảm thấy có chút bát thường: “Tiểu Ngôn, lúc này
mà cậu cũng ăn được sao? Đây là chuyện của ba
cậu. Nếu điều bức thư nói là sự thật, có nghĩa là
vụ án có thể được điều tra lại. Theo mình thấy,
Mục Đình Sâm đối xử với cậu như bây giờ, chủ
yếu là vì anh ta nghĩ rằng cha cậu đã giết cha mẹ
anh ta. Năm đó chuyện này đã làm cả thành phố
sôi sùng sục. Trong lòng anh ta có lẽ hận cậu rất
nhiều. Nếu vụ án được lật lại, cậu không nợ gì anh
ta nữa. Mặc dù anh ta đã nuôi dưỡng cậu nhiều
năm qua, nhưng đồng thời cũng dày vò cậu, cả hai
xem như huề nhau!”
Ôn Ngôn đột nhiên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng,
động tác gắp thức ăn liền ngừng lại. Huề nhau
rồi… Cho dù chuyện này điều tra rõ ràng rồi, mọi
chuyện đều được giải quyết, vậy đứa nhỏ trong
bụng thì sao? Đứa trẻ phải làm sao…?
Trần Mộng Dao cũng nghĩ đến chuyện đó, nhất
thời lặng đi, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu có yêu
Mục Đình Sâm không? Mục Đình Sâm có yêu cậu
không? Cậu định sống với anh ta cả đời sao?”
Nếu chưa nghĩ kỹ những thứ này, giữ hay bỏ đứa
bé, đừng vội quyết định. Không phải mình tàn
nhẫn, là mình cảm thấy nếu như những vấn đề
mình hỏi đều là phủ định, thì sinh đứa bé này ra
mới là việc tàn nhẫn nhất.”
Chương 75: Suýt Chút Nữa Bị Phát Hiện
Ôn Ngôn đầu óc rối rắm, nhất thời không thể quyết
định, cô chỉ muốn tra rõ chuyện trong quá khứ:
“Chuyện này… hiện tại chúng ta đừng nói nữa,
mình phải điều tra rõ chuyện năm đó của bó. Bức
thư này tối nay mình về nhà sẽ nghiên cứu kỹ
lưỡng, cuối tuần mình sẽ đến địa chỉ trên bức thư
để tìm người gửi “lão Từ” một chuyến. Đến lúc đó,
có lẽ mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Trần Mộng Dao gật đầu: “Vậy cũng được. Trước
tiên cần làm rõ chuyện này, những thứ khác tạm
thời đừng nghĩ đến. Trong bụng bây giờ có đứa
nhỏ, đừng tự đi một mình, mình sẽ đi cùng cậu,
mình thấy địa chỉ không ở thành phố, cậu một
mình lăn lộn mình không yên tâm.”
Sau khi ăn xong trở về công ty, Ôn Ngôn không
còn tâm trí làm việc, từng chữ trong thư đều kích
thích đầu óc cô, nóng lòng muốn biết chuyện gì đã
xảy ra năm đó. “Lão Từ” là ai? Làm sao biết rõ
những chuyện đã xảy ra năm đó?
Sau tan ca, cô mang nặng tâm tư trở về Mục gia,
Mục Đình Sâm vẫn chưa về đến nhà, có thể hôm
nay anh sẽ không về, nhưng cô bỗng nhiên nóng
lòng muốn gặp anh, nếu phát hiện ra sự thật
chuyện năm đó không liên quan gì đến ba cô, vậy
giữa họ không còn thù hận tồn tại nữa… Sau này
sẽ như thế nào? Anh sẽ để cô đi chứ?
“Má Lưu, Mục Đình Sâm có nói hôm nay về hay
không về không?” Cô hỏi.
“Không nói, đến giờ này rồi mà vẫn chưa gọi điện
nói không về ăn tối. Có lẽ sẽ về. Làm sao vậy
Ngôn Ngôn? Có chuyện muốn tìm cậu ấy sao?”
Má Lưu hiếm khi nghe cô hỏi về Mục Đình Sâm,
không tránh khỏi khó hiểu.
“Không… chỉ hỏi vậy thôi.” Ôn Ngôn nói xong liền
cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, sau khi mang
thai cô có yêu cầu khát khe hơn về thời gian tắm
rửa, phòng tắm không khí lưu thông kém sẽ ảnh
hưởng đến đứa trẻ.
Khi cô tắm rửa xong, Mục Đình Sâm tình cờ bước
vào cửa, cô hơi khựng lại rồi chào anh, còn giúp
anh lấy đôi dép trong tủ giày ra.
“Có chuyện gì thì nói đi.” Mục Đình Sâm trịnh
thượng nhìn cô, trống không nói.
Ôn Ngôn đứng thẳng người, nhìn vào đôi mắt lạnh
lùng của anh, người đàn ông đẹp trai mặc vest,
ngoại hình xuất chúng trước mặt là chồng cô,
trước đây cô không dám nhìn thẳng vì cảm thấy có
lỗi. Hôm nay, cô bỗng nhiên có dũng khí: “Không
có gì, anh thu xếp đồ đạc rồi ăn cơm đi. Đúng rồi,
5… .. vn
cuối tuần này tôi có việc đi ra ngoài.
Giọng điệu của cô không có ý cần sự đồng ý của
anh, như thể đó chỉ là một lời thông báo.
Mục Đình Sâm nhận thấy sự thay đồi trong giọng
điệu của cô, hàng lông mày thanh tuấn của anh
khế cau lại: “Tùy cô.”
Nói xong hai chữ, anh đi thẳng vào phòng khách
ngồi xuống.
Má Lưu thấy vậy liền cắt ngang nói: “Ăn cơm thôi.
Mọi người đều mệt mỏi cả ngày rồi. Nghỉ ngơi một
chút đi.”
Ôn Ngôn gật đầu, cùng má Lưu đi vào phòng bếp,
lấy cho mình một ly nước chanh, giúp Mục Đình
Sâm pha một tách trà đen.
Má Lưu cười và nói: “Ngôn Ngôn, có phải thiếu gia
nghĩ cô thích ăn hải sản không? Lại sai người đi
biển lấy về. Tôi thấy con cua trông lạ lắm, có lẽ
không hề rẻ, cái đầu khá to, có lẽ rất nhiều thịt. Sợ
cô ăn ngán rồi, đổi khẩu vị. Hai người đừng có
suốt ngày làm mặt lạnh, chuyện đời trước là
chuyện đời trước, dày vò nhau như vậy, chỉ làm
khổ hai đứa thôi.”
Ôn Ngôn nở nụ cười: “Tôi biết rồi má Lưu, má làm
gì làm đi.”
Mang trà đen và nước chanh ra ngoài, cô đặt ly trà
đen trên bàn trước mặt Mục Đình Sâm, muốn nói
điều gì đó, lại phát hiện ra không có gì để nói.
Khoảng cách tuổi tác mười tám năm giữa họ
không chỉ trong suốt mà còn vô cùng rõ ràng.
Ôn Ngôn đi tới sô pha đối diện anh ngồi xuống, lầy
điện thoại di động bật ứng dụng chăm sóc em bé,
dĩ nhiên cô kiểm tra xem mang thai có thể ăn cua
hay không, người ta đồn ăn cua sẽ gây sảy thai,
cô không tin lời đồn mà chỉ tin vào khoa học.
Sau khi xác nhận không phải kiêng tuyệt đối cua
biển mà là nên ăn ít, cô mới nhẹ lòng, gần đây cô
thực sự rất thích hải sản.
Trên bàn ăn, Ôn Ngôn chỉ ăn hai cái chân cua liền
không đụng vào đồ biển nữa, mà chú tâm ăn món
khác.
Má Lưu nhìn thấy liền hỏi: “Phu nhân, không hợp
khẩu vị sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có, rất ngon.”
Má Lưu chau mày: “Theo lượng tôm cô ăn trước
đây, thì một con cua này không đủ cho cô ăn mới
đúng, cô ăn nhiều chút đi…” Mục Đình Sâm không
thích ăn hải sản, Ôn Ngôn không ăn thì chỉ có thể
đổ đi. Má Lưu chăm lo việc nhà, nghĩ tới lãng phí
đồ ăn thì liền cảm thấy xót của thay.
Ôn Ngôn khẽ nhìn Mục Đình Sâm, không tự nhiên
nói: “Tôi hôm nay ăn không ngon miệng…”
Cô chỉ có thể lấy cớ này, vì vậy mà không dám ăn
thêm chén thứ hai, chỉ no được một nửa.
Sau bữa ăn, Mục Đình Sâm ngồi trên ghé sô pha
chơi điện thoại, dường như đang chờ điện thoại
của ai đó. Ôn Ngôn biết tối nay anh sẽ ra ngoài,
còn chuyện anh sẽ gặp ai và làm gì, cô không
muốn biết.
Nửa tiếng sau, cô rót một ly nước lọc rồi quay lại
phòng lấy thuốc bổ thai ra. Lần trước suýt chút
nữa đã nói ra chuyện mang thai, đến giờ vẫn còn
sợ, trước khi mọi chuyện được làm rõ ràng,
chuyện đứa trẻ, không nói vẫn tốt hơn.
Ngay khi cô mở nắp lọ thuốc, cửa phòng đột nhiên
bị đẩy ra, tay cô run lên, đánh rơi lọ thuốc xuống
sàn. Cái nắp lỏng lẻo lăn xuống giường, còn thuốc
thì vương vãi khắp sàn!
Cô hoảng sợ nhìn Mục Đình Sâm đang đứng ở
cửa, trong mắt anh có dấu hiệu dò xét, cô trong
lòng không dám đưa tay ra nhặt, sau một hồi đối
mặt, Mục Đình Sâm mở miệng: “Cái gì vậy?”
Cô chột dạ nói: “Thuốc đau dạ dày…”
Mục Đình Sâm bước tới, cúi xuống đưa tay lấy lọ
thuốc, cô nhanh chóng chụp lấy lọ thuốc trước anh
một bước: “Tôi tự làm được rồi, tối nay anh có đi
chơi không? Về sớm nhé, đừng đề mệt quá.”
Cô cố làm cho mình trông tự nhiên hơn, cố gắng
nở một nụ cười khi nói.
Đôi mắt của Mục Đình Sâm hơi nheo lại, ở cạnh
nhau bao nhiêu năm, anh sẽ không thể không nhìn
ra cô đang che giấu điều gì đó, chỉ là bây giờ vẫn
chưa muốn vạch trần.
tru
Thấy anh cầm tài liệu rời đi, Ôn Ngôn mới thở
phào nhẹ nhõm. Lúc này mới phát hiện cả người
đổ mò hôi lạnh, lọ thuốc bị đổ chẳng còn mấy viên,
lại phải đi bệnh viện lấy thêm…
Uống thuốc xong cô lại cảm thấy đói, bây giờ
xuống tìm đồ ăn thì sợ má Lưu dò hỏi, đợi đến khi
màn đêm yên tĩnh, cô mới rón rén đi xuống bếp,
lầy cho mình một bát mì thơm phức.
Khi cô vừa xì xụp ăn mì vừa đi vào phòng ăn, mới
phát hiện không biết từ lúc nào đèn trong nhà đều
đã mở sáng trưng.
Cô còn đang thắc mắc, giọng nói của Mục Đình
Sâm đột nhiên vang lên từ phòng khách: “Buổi tối
ăn chưa no sao?”
Chương 76: Oan Gia Ngõ Hẹp
Ôn Ngôn bị dọa run lên, nước canh trong bát vầy
ra một chút, nóng đến mức cô nghiên răng nghiền
lợi chạy đến bàn trà trong phòng khách cách đó
tương đối gần, cô vội vàng đặt cái bát lên bàn,
đương nhiên, cũng là đặt ở trước mặt Mục Đình
Sâm. Nước canh bắn tung tóe khắp nơi, không
cần nghĩ cũng biết anh không vui thế nào.
Cô nhắm mắt lấy ít khăn giấy lau sạch nước canh
dưới ánh nhìn soi mói của anh: “Anh về sớm Vậy…?”
Mục Đình Sâm hơi dừng lại, anh đứng dậy lên lầu:
“Một giờ sáng rồi.”
Ôn Ngôn cắn môi không nói gì, ngón tay cô bị
bỏng thật sự rất đau, đói với cô mà nói thì bây giờ
anh về quả thực quá sớm, cô không ngờ đêm nay
anh sẽ về nhà…
Chương 76: Oan Gia Ngõ Hẹp.
Sau khi cô ăn mì và dọn dẹp sạch sẽ xong, cô đi
tới đi lui cho tiêu bụng trong phòng khách một lúc
rồi mới quay trở lại phòng.
Mục Đình Sâm ngồi trước cửa số sát đất, anh mặc
bộ quần áo ở nhà, trên tay cầm một điều thuốc
nhưng không châm lửa.
Cô đứng ở cửa không đi tiếp về phía trước: “Anh
hút thuốc à, tôi… Tôi đợi chút rồi ngủ vậy, mới ăn
xong nên cũng không ngủ được.”
Mục Đình Sâm quay đầu liếc cô một cái, đặt điều
thuốc trên bàn nhỏ đặt ở cạnh, chọt hỏi: “Máy
ngày qua Thẩm Giới có tìm cô không?”
Anh vừa nhắc tới Thâm Giới bầu không khí lập tức
trở nên nghiêm trọng.
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có.”
Chương 76: Oan Gia Ngõ Hẹp
Khóe miệng Mục Đình Sâm nhéch lên tia cười
khẩy, nhưng anh cũng không lên tiếng.
Ôn Ngôn có hơi hoảng hốt không giải thích được,
nhưng cô không dám hỏi thêm về Thẩm Giới. Nếu
cô hỏi sẽ trở thành ngòi nỗ châm ngòi cuộc chiến
mất.
Sáng sóm hôm sau.
Trần Mộng Dao gửi cho Ôn Ngôn icon “Gó lên” rồi
ngắng đầu ưỡn ngực bước vào công ty “Khải
Duyệt”. Chỉ cần cô ấy có thể an ổn vượt qua thời
gian thực tập này thì có thể có thu nhập ổn định để
nuôi gia đình rồi.
Thấy sắp đến giờ làm việc, cô lao vào buồng
thang máy đông đúc, vừa bước vào thì thang máy
đã phát ra tiếng chuông báo quá tải.
Ngày đầu tiên đi làm, tất nhiên cô không muốn đến
muộn nên chỉ có thể giả vờ không có chuyện gì
xảy ra, mặt dày chờ người khác đi ra ngoài.
Xung quanh có người phàn nàn, cô làm như mắt
điếc tai ngơ, giằng co một hồi cuối cùng cũng có
người bước ra từ trong cùng buồng thang máy:
“Bỏ đi, tôi chậm một chút cũng không hề gì.”
Giọng nói ấy quen thuộc không thể giải thích
được, Trần Mộng Dao nghiêng đầu lại nhìn, khóe
miệng cô co giật, trên mặt không khỏi nóng bừng.
Kính Thiếu Khanh mỉm cười nhìn cô, cửa thang
máy đóng lại, tầm mắt của hai người cũng bị chặn
theo, Trần Mộng Dao cũng thở phào nhẹ nhõm,
thật sự là oan gia ngõ hẹp mà! Ở đâu cô cũng gặp
được anh ta!
Sau khi báo cáo xong, Trần Mộng Dao tìm đến văn
phòng riêng của mình, ngồi xuống, môi trường
công ty rất tót, lại là một công ty lớn có tiếng ở Đề
Đô nên cô rất hài lòng.
“Xin chào phó tổng.”
Theo ánh nhìn đồng loạt về một hướng của mọi
người, Trần Mộng Dao cũng hứng thú quay đầu về
phía cửa.
Mới đến làm việc thì việc tạo ấn tượng tốt với lãnh
đạo cũng là điều không thể thiếu, nhưng khi cô
nhìn thấy Kính Thiếu Khanh trưng ra vẻ bốn cọt,
cô liền muốn chết lặng, cô buồn bực hỏi người bên
cạnh: “Người này là ai vậy? Phó tổng?”
“Con trai của sếp, anh ấy là phó tổng của chúng
ta, toàn bộ công ty được chuyển sang anh ấy quản
lý, giám đốc bây giờ lui về đằng sau rồi, Kính
Duyệt là là trụ sở chính của Kính gia…”
Câu nói kế tiếp Trần Mộng Dao không nghe rõ, cô
cũng không muốn nghe, không ngờ mình lại rơi
vào tay Kính Thiếu Khanh. Vốn dĩ cô ấy muốn để
lại Em tượng tốt Bi KT trên, nhưng giờ xem ra
không cần nữa. Trải qua đủ chuyện, cô dùng gót
chân cũng biết ân tượng của Kính Thiếu Khanh về
cô rất không tốt, muốn xoay chuyển ư2? Cơ bản là
không thê!
Giác mơ nhậm chức tan thành mây khói, cô thật
sự cười không nổi nữa rồi, vốn tưởng Kính Thiếu
Khanh sẽ háo hức gây khó dễ cho cô, nhưng
không ngờ đến anh ta cũng chả thèm nhìn cô mà
đi thẳng một mạch vào văn phòng.
Trần Mộng Dao lấy điện thoại di động ra, gửi cho
Ôn Ngôn một tin nhắn khác: Chị em ơi, hôm nay ra
ngoài mình không coi ngày rồi. Ngày đầu tiên đến
công ty hóa ra sếp của mình vậy mà lại Kính Thiếu
Khanh! Xem ra mình phải lại đi tìm việc rồi!
Ôn Ngôn có chút khó hiểu sau khi nhận được tin
nhắn: Tại sao lại muốn tìm việc khác? Mình nghĩ
không cần thiết, cậu cứ làm việc của cậu, anh ta
cứ làm sếp của anh ta thì tốt rồi. Đãi ngộ máy
công ty nhỏ không tốt cậu lại chướng mắt, vất vả
lắm mới tìm được công việc vừa ý, cậu đừng tùy
hứng nữa.
**********
**********
Lời của Ôn Ngôn không phải Trần Mộng Dao
không hiểu, thật sự nghĩ lại thì cô và Kính Thiếu
Thanh cũng không có thù hận sâu sắc, mà cô
cũng đụng phải xe anh ta còn chưa đền tiền… Lúc
gặp mặt thái độ anh ta cứ kiêu ngạo như thế, cô
ghét phải mở miệng.
Vắt vả đến buổi trưa, Trần Mộng Dao rủ Ôn Ngôn
đến nhà hàng Trung Quốc lần trước, chuẩn bị xả
một trận ấm ức cho cô ấy.
Kết quả là ngay khi Ôn Ngôn vừa đến dưới lầu
công ty, ánh mắt cô đã dừng trên người Triển Trì
đang đứng dựa vào chiếc xe ven đường, nếu như
cô sớm biết hai người họ chia tay thì có chết cô
cũng không nhận sự giúp đỡ của anh ta.
Nhất là khi thấy bộ dạng áo mũ chỉnh tề của anh
ta, cô liền nghĩ đến vẻ nghèo túng của Trần Mộng
Dao, lửa giận của cô lại càng bùng phát hơn.
Cô vốn làm bộ như không phát hiện, lại tức giận
nên dứt khoát đi đến phía trước, nói với anh ta:
“Lần trước tôi không biết anh đã chia tay với Dao
Dao, làm phiền anh đưa về một chuyền rồi, thật
ngại quá.”
Lời của cô nghe thì có vẻ lịch sự nhưng thực chất
lại là xúc phạm, như thể cô ấy đang nói rằng nếu
cô ấy biết rằng họ đã chia tay, cô ấy sống chết
cũng không nhận lời giúp đỡ của anh.
Triển Trì chỉ cười nhạt một tiếng, Ôn Ngôn sớm
muộn cũng sẽ biết, việc này đã nằm trong dự liệu
của anh ta: “Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn nhờ cô
giúp chuyện.”
Ôn Ngôn lạnh lùng nói: “Chúng ta vốn không thân
thiết gì, nhưng vì lần trước anh đã đưa tôi về nên
nếu trong khả năng tôi sẽ giúp, xem như là trả ơn
anh, tôi cũng không muốn mắc nợ ai cả, tuy… xe
của anh là Dao Dao chol”
Cô nhắn rất mạnh câu “Xe của anh là Dao Dao
cho”, cô không nhìn thấu nội tâm Triển Trì, cũng
không thể tưởng tượng lại có người đàn ông lại bỏ
rơi một người phụ nữ đã hết lòng vì anh ta, hơn
nữa đối phương còn đang trong hoàn cảnh họa vô
đơn chí!
Mặt Triển Trì sa sầm, anh ta lấy trong ví ra một thẻ
ngân hàng: “Cái này cô giúp tôi giao cho Trần
Mộng Dao, mật khẩu là ngày sinh của cô ấy.
Không sai, xe của tôi là do cô ấy cho, trong chiếc
thẻ này bao gồm tất cả các chỉ phí khi tôi ở nước
ngoài cũng đủ để trả sạch cho cô ấy. Chuyện tình
cảm, tôi không thể nói rõ, cũng không muốn giải
thích, tôi chỉ có thể giảm bớt khoản nợ ân ân tình
xuống mức thấp nhất rồi, cô nghĩ tôi là loại người
nào cũng chẳng vấn đề gì cả.”
Ôn Ngôn không phải loại người cảm tính, sẽ
không mắt lý trí mắng anh ta, cô chỉ nghiền răng
nói: “Cảm ơn anh đã không để tất cả những hy
sinh bao năm qua của cô ấy biến thành công cóc!”
Sau đó, cô cầm thẻ quay đầu rời đi, không thèm
quay đầu lại. Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ từng câu
từng chữ mà Trần Mộng Dao tâm sự với cô về mối
tình này, cũng nhớ kỹ sự bát lực và thất vọng trong
tin nhắn khi Trần Mộng Dao nói với cô rằng cô ấy
đã chia tay.
Chương 77: Muốn Rửa Sạch Tội Danh
Khi đến nhà hàng, cô liếc mắt liền thấy được Trần
Mộng Dao đang ngồi bên cửa sổ, điều chỉnh lại
cảm xúc xong, cô chậm rãi đi về phía trước rồi
ngồi xuống.
Cô chưa kịp mở miệng thì đã Trần Mộng Dao đã
bất đầu huyên thuyên: “Tiêu rồi tiêu rồi, mình
tưởng rằng đã tìm được công việc tốt vậy mà ai
ngờ sếp mình lại là Kính Thiếu Khanh! Mình đụng
vào xe anh ta, còn đấu võ mồm với anh ta mấy
lần, mình chưa từng thầy người gặp chuyện đó mà
không mang thù! Mọi người! Ở công ty anh ta
mình chắc chắn không thể làm được gì mát. Thay
vì đợi anh ấy sa thải mình thì không bằng mình tự
thu dọn đồ đạc rời đi…”
Ôn Ngôn có chút bát an, cô đang nghĩ đến chuyện
Triển Trì tìm mình, nếu bây giờ đưa thẻ cho Trần
Mộng Dao, việc đó chắc chắn sẽ nói lên cho Trần
Mộng Dao biết Triển Trì đang sống rất tốt, là loại
người có thể dễ dàng rút ra trăm vạn. Nói với một
người rằng người yêu cũ sống tốt hơn bạn… Có lẽ
như không lời nào đả kích hơn…
Trần Mộng Dao thấy cô không nói lời nào, có chút
nóng nảy: “Tiểu Ngôn cậu nói chuyện đi chứ, mình
nên làm gì bây giờ?”
Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Dao Dao, mặc
dù mình không hiểu Kính Thiếu Khanh, nhưng anh
ta có quan hệ rất tốt với Mục Đình Sâm. Lòng
khoan dung của anh ta cũng không nhỏ như vậy,
chắc sẽ không ghi thù với một cô gái đâu, cậu cứ
làm trước, xem tình hình rồi hãng nói. Mình… còn
có chuyện muốn nói với cậu.”
Trần Mộng Dao chống cằm, ngây thơ nhìn cô:
“Vậy thì cậu nói trước đi.”
“Lúc nãy Triển Trì đến dưới công ty mình, bảo
mình đưa cho cậu một thứ.” Đây là kết quả sau khi
Ôn Ngôn suy đi nghĩ lại đưa cho cô ấy có lẽ
không vấn đề gì, với tính cách của Trần Mộng
Dao, có lẽ cô ấy đã buông bỏ được rồi. Bây giờ số
tiền này nói không chừng có thể bù đắp được
khoản nợ nhà cô ấy.
“Anh An bảo cậu đưa gì cho mình? Ha ha… Có
thể là thứ tốt gì? Bây giờ ngoại trừ tiền ra không
có gì có thể khiến chị đây vui vẻ. Anh ta không
đích thân đến tìm mình thì coi như cũng khôn đấy,
bởi néu đến mình sẽ đánh chết anh ta!” Giọng điệu
của Trần Mộng Dao như đang nói đùa, nhưng đáy
mắt lại dâng lên nỗi buồn không thể che giấu, như
thể đang muốn trào ra.
“Là tiền, cũng không ít đâu. Mật khẩu là sinh nhật
cậu.” Ôn Ngôn lấy thẻ ra.
“Ò, coi như công sức bà đây ngày xưa cũng không
uỗng phí. Tiểu Ngôn, mình gọi toàn mấy món cậu
thích ăn đấy. Bây giờ cậu đang mang thai, ăn
nhiều hơn chút đi. Ngày mai thứ bảy, chúng ta đến
gặp người gửi thư kia, sớm một chút làm rõ
chuyện bố cậu. Cậu cũng có thể an tâm.” Trần
Mộng Dao cát tám thẻ, cô nhanh chóng dời đề tài.
Ôn Ngôn chỉ gật đầu không nói tiếp, cô nhìn thấy
hết cảm xúc nơi ánh mắt của Trần Mộng Dao,
nhưng là bạn bè nên cô không muốn vạch trần,
hay an ủi cô ấy. Chuyện đó cũng chẳng dễ chịu gì,
đây là tôn nghiêm cuối cùng của cô ấy rồi.
Nhà hàng ở bên đường đối diện, trên chiếc Rolls
Royce màu đen, Trần Nặc nhìn vào kính chiếu
hậu, thận trọng nói: “Phu nhân dường như không
chủ động liên lạc với Triển Trì mà Triển Trì tìm cô
ấy… Còn về việc tại sao anh áy lại đưa tiền cho
phu nhân… tôi không có rõ lắm, bên trong cũng chỉ
có mình phu nhân và Trần Mộng Dao, không có ai
khác…”
Người đàn ông ở ghế sau cả người toát ra hơi thở
lạnh lùng, anh nhắm mắt lại trầm giọng nói: “Trở lại
công ty.”
Khi Ôn Ngôn tan làm trở về Mục trạch, Mục Đình
Sâm còn chưa về đến nhà, cô thuận miệng hỏi má
Lưu, má Lưu rất vui: “Dạo gần đây phu nhân rất
quan tâm đến thiếu gia nha.”
Má Lưu sẽ không gọi cô là phu nhân khi Mục Đình
Sâm đi vắng, đó rõ ràng là bà có ý trêu cô.
Cô có hơi ngượng: “Má Lưu… Con chỉ thuận
miệng hỏi thôi mà.”
Má Lưu cười đầy ẩn ý: “Đúng vậy, thuận miệng hỏi
thôi à, con còn xấu hỗ gì chứ… Thiếu gia đã gọi
điện về, bảo hôm nay không về ăn cơm, con vệ
sinh một chút đi rồi chuẩn bị ăn tối.”
Ôn Ngôn cũng không cố giải thích, sau khi tắm
xong, cô ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn chờ dọn
cơm, nhìn thấy bát đĩa được bưng lên, tầm mắt cô
vô thức rơi xuống chiếc ghê trồng đối diện, đó là vị
trí của Mục Đình Sâm…
Đợi ngày mai cô tìm được người gửi thư gọi là
“Lão Từ” hỏi rõ thì cô có thể được ngồi ăn một bữa
cơm thật ngon với anh rồi…
Sau khi ăn xong, cô ra vườn hoa đi dạo một vòng
rồi mới về phòng nằm, vì đang thai nghén nên cô
rất thèm ngủ, chát lượng giác ngủ tốt hơn bao giờ
hết, đến nỗi khi Mục Đình Sâm về tắm mà cô cũng
không biết. Cho đến khi cô tỉnh dậy đi tiểu đêm thì
mới nhận ra không biết anh mình đã ngồi trước
khung cửa số sát đất bao lâu rồi.
“Anh về rồi…?” Cô mơ màng hỏi.
Mục Đình Sâm không đáp, cô cũng chẳng để tâm,
giờ cô chỉ muốn vệ sinh xong rồi trở lại chiếc
giường ấm áp càng nhanh càng tốt.
Khi cô đi về phía cửa, anh đột nhiên lạnh giọng
hỏi: “Tại sao Triển Trì lại đưa tiền cho cô?”
Ôn Ngôn dừng chân lại, đầu óc thanh tỉnh rất
nhiều: “Anh điều tra tôi?”
Cô không ngờ anh lại “nhàn rỗi” như vậy, lại biết rõ
từng hành động của cô.
Mục Đình Sâm không trả lời câu hỏi của cô, cô chỉ
cho rằng anh ta đang ngầm chấp thuận, giải thích:
“Đó là tiền anh ta đưa cho Dao Dao, là phí bồi
thường sau chia tay thôi, anh ta nhờ tôi chuyển nó
cho cô ấy.”
Không đợi anh lên tiếng, cô đi thẳng vào phòng
tắm dưới lầu, cho tới bây giờ cô và anh vẫn có sự
ngăn cách rõ ràng, bình thường cô sẽ không dùng
phòng tắm trong phòng, nhất là khi anh ở nhà, là
hạn chế khi ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Khi cô trở lại phòng, Mục Đình Sâm đã không còn
ở đó nữa, cô đoán rằng có lẽ anh ta nên đến thư
phòng.
Ôn Ngôn giúp anh pha một tách trà đen đưa đến
phòng, toàn bộ quá trình hai người không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, cô thu dọn đồ đạc và ra
ngoài, gặp Trần Mộng Dao ở nhà ga.
Theo địa chỉ trên phong bì, họ đã mua một vé tàu
ba giờ.
Trên đường đi, tâm trạng Ôn Ngôn hưng phần khó
diễn tả nên lời, lớp sương dày đặc im lặng nhiều
năm sắp tan đi, cô đã đợi giây phút này quá lâu
rồi…
Trần Mộng Dao lớn lên trong bể mật khi còn nhỏ,
đến giờ vẫn chưa từng đi tàu hỏa,lần đầu tiên đi
tàu cô ấy có vẻ hơi hào hứng: “Tiểu Ngôn, đợi điều
tra xong chuyện bồ cậu rõ ràng thì chúng ta đi chơi
chút đi rồi trở về,
như du lịch cuối tuần, xả sfress chút.”
**********
**********
Ôn Ngôn tạm thời không muốn ăn chơi gì, cô cúi
đầu xem xét cần thận bức thư trong tay: “Dao Dao,
đến tận bây giờ mình chưa từng nghĩ rằng chuyện
năm đó là do bồ tôi gây ra. Nhiều người chết như
vậy, mấy năm nay ông ấy mang tai tiếng… Dưới ba
tấc đất cũng không dễ chịu gì… Khi mọi chuyện
sáng tỏ, mình muốn cả thế giới biết rằng bố mình
vô tội, ông ấy trong sạch…”
Trần Mộng Dao nắm tay cô: “Nhất định sẽ biết rõ
ràng, chúng ta đã cách sự thật ngày càng gần rồi.
Cậu ngắm phong cảnh dọc đường đi, bên ngoài
đẹp như vậy, sao cậu phải cứ đắm chìm trong thế
giới của riêng mình? Đến lúc đó cậu có thể ném
bằng chứng trước mặt Mục Đình Sâm, cuộc sống
sau này anh ta sẽ đối xử tốt hơn với cậu chút!”
Nhắc tới Mục Đình Sâm, tâm trạng của Ôn Ngôn
bỗng nhiên sáng rõ hơn nhiều, trước đây cô nằm
mơ cũng muốn rửa sạch tội trên người mình, còn
muốn đứng trước mặt anh có thể cư xử đường
chính chính… Muốn nhìn thẳng anh không né
tránh nữa.
Chương 78: Lá Thư Từ Người Chết
Ba tiếng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không
ngắn, lúc tàu dừng lại Ôn Ngôn đứng dậy cầm ba
lô nôn nóng xuống tàu, Trần Mộng Dao theo sát
sau cô: “Bà cô ơi, chạy chậm lại chút! Trong bụng
cô còn có đứa bé đói”
Gần trưa, hai người dựa theo địa chỉ tìm được một
thị trần đổ nát, bức thư được gửi đến từ đây. Cả
thị trấn như không còn sức sống, trên đường
ngoại trừ những người gia đi lại chậm chạp thì
cũng khó có thể nhìn thấy một thanh niên tràn đầy
sức sống.
Nền kinh tế ở đây còn lạc hậu, người trẻ về cơ bản
làm việc ở các thành phố xung quanh, chỉ còn
người già ở lại.
Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng họ cũng đến được
nhà của “Lão Từ”, nhưng những gì trước mắt họ
lại là một tòa nhà nhỏ hai tầng đổ nát, hầu như
không có người ở, cửa phòng khép hờ, phía trước
tường phủ đầy cỏ dại, giống như đã lâu không ai
sống.
Ôn Ngôn thầm có dự cảm xấu, từ mức độ cũ kỹ
của bức thư này thì nó không phải mới viết, có lẽ
viết từ lâu rồi nhưng giờ mới gửi đi?
Đúng lúc này, căn nhà sát vách có một bà lão với
mái tóc hoa râm đi ra, Trần Mộng Dao bước tới
hỏi: “Bà ơi, có người nào họ Từ sống ở đây không
ạ? Là tòa nhà hai tầng bị hỏng này…”
Bà cụ bĩu môi: “Cậu ta đi rồi, bỏ đi từ lâu rồi, ba
năm nay không có ai ở nhà này, nhà này có ai họ
Từ không thì bà không biết, nhưng anh ta cũng
không giao du với mọi người. Nghe nói không qua
khỏi bệnh, hơn nửa là chết rồi. Trước đây có hai
vợ chồng đưa một đứa con về đây sống, người
phụ nữ chết trước, sau đó đứa trẻ không biết đi
đâu, lần này thì hoàn toàn không có ai ở rồi.”
Lòng Ôn Ngôn chùng xuống: “Bà ơi, bà chắc chứ
a2? Mới khi trước có người từ nơi này gửi thư cho
cháu…”
Bà cụ trở nên có chút sót ruột: “Không biết, mây
năm nay bà không thấy ai ra vào nhà này.”
Đây quả nhiên là tin tức xấu đối với Ôn Ngôn,
ngoài bức thư trong tay ra, cô không còn chút
manh mối nào, cứ thế này thì không thể tìm ra
chân tướng.
Cô không can tâm, hy vọng khó khăn lắm mới
bùng cháy cuối cùng không thể cứ tàn lụi như vậy.
Do dự một lúc, cô đưa ra quyết định: “Dao Dao,
chúng ta vào xem thử đi! Không chừng chúng ta
có thể tìm ra manh mi gì.”
Trần Mộng Dao chưa bao giờ làm chuyện như vậy,
cô có hơi thiếu tự tin: “Tiểu Ngôn… Làm vậy có coi
như xâm phạm nhà ở bất hợp pháp không? Mặc
dù cửa không khóa nhưng chúng ta không thể cứ
thế mà đi vào chứ?”
Ôn Ngôn lúc này cũng không lo được nhiều như
vậy, cô không nói hai lời trực tiếp đây cửa bước
vào, mùi ầm mốc trong phòng xộc lên mặt cô, cô
sặc sụa che miệng ho khan một trận.
Đồ đạc trong nhà đều cũ kỹ, lâu ngày đã sớm
hỏng hóc, mạng nhện giăng khắp nơi, điều kỳ lạ là
trên bàn ăn ở tầng dưới vẫn còn nửa bát mì chưa
ăn xong, đã sớm ôi thiêu ngưng lại thành một khối.
Cửa tủ quần áo trong phòng ngủ trên lầu mở
toang, rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày
vẫn còn, đã phủ một lớp bụi dày, xem ra lúc đó
như chủ nhà rời đi rất gấp.
Cả hai tìm kiếm một hồi, ngoại trừ một bức ảnh ẩm
ướt thì không tìm thấy thứ gì có giá trị, đành phải
ròi đi.
**********
**********
Trần Mộng Dao kéo Ôn Ngôn đi tìm một tiệm ăn rẻ
tiền ở thị trấn nhỏ ăn cơm, nhân tiện đặt vé khứ
hồi, bọn họ không có kết quả như ý, cho nên hai
người đương nhiên không muốn ở lại chơi.
Ôn Ngôn lấy những bức ảnh tìm được ra nhìn kỹ,
trong ảnh thấy được một nam một nữ và một đứa
trẻ, hơn nữa là một cậu bé, điểm này có thể nhận
ra được từ quần áo, nhưng nửa người trên và
khuôn mặt của cậu bé đều bị ẩm ướt nên không
nhìn rõ được.
Cho dù có thể khôi phục lại bức ảnh này thì thế
giới rộng lớn như vậy, muốn tìm một người cũng
giống như mò kim đáy bẻ, nhất là khi người kia rất
có thể đã chết..
Cô không muốn tin Lão Từ đã chết, người chết thì
sao có thể gửi thư?
“Tiểu Ngôn, bây giờ cậu đừng nghĩ ngợi lung tung.
Chuyện này cứ từ từ từng bước, để mình phân
tích cho cậu nhé, mình nhận được thư không lâu
là chuyển cho cậu ngay. Với khoảng cách từ đây
đến Đế đô, không mát nhiều thời gian để nhận
được thư. Nói cách khác, lúc gửi thư ít nhất anh ta
còn sống. Về lý do tại sao bên kia muốn gửi thư
đến một địa chỉ không còn được sử dụng nữa, đại
khái là ông ta không muốn bạn biết ông ta hiện
đang sống ở đâu sao? Ôi mình cũng không rõ tình
huống gì nữa, dù sao thì Lão Từ chắc chắn chưa
chết, cậu đừng nản lòng. Ông ấy gửi được bức
thư đầu tiên, nhất định sẽ có bức thư thứ hai.
Chúng ta cứ đợi thôi, vì ông ấy không muốn chúng
ta tìm ông ấy thì ông ấy cũng không thể mở đầu
rồi bỏ ngõ chứ?” Trần Mộng Dao an ủi cô một hồi,
suýt nữa là kéo bản thân mình vào theo.
“Dao Dao cậu đừng lo, mình không sao, mình đã
đợi nhiều năm như vậy, mình có thể tiếp tục đợi…
Thực sự không sao đâu…” Ôn Ngôn cất bức ảnh
đi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cô không muốn
Trần Mộng Dao cùng lo với mình.
Lần này cô vốn dự định nếu có thể biết rõ chuyện
xảy ra trong năm đó, nếu bố cô không liên quan gì
đến vụ tai nạn máy bay năm xưa, ngược lại là
người bị hại thì cô sẽ bàn chuyện này với Mục
Đình Sâm, trút bỏ những tội lỗi đã phải gánh chịu
hơn mười năm và thay thế bó cô lật lại bản án, tiếp
theo chính là thẳng thắn thú nhận chuyện cô mang
thai… Đương nhiên, cái này cô không dám nghĩ
tới.
Nhưng bây giờ tiền độ đang bề tắc ở đây, đến nỗi
cô phải tiếp tục đi theo quỹ đạo ban đầu, đến khi
cái bụng không giấu được thì Mục Đình Sâm mới
biết cô đang mang thai… Sau đó cô sinh con,
mang theo tội lỗi rời khỏi Mục trạch… Đây không
phải là kết quả cô muốn!
Khi Ôn Ngôn trở về Mục trạch, trời đã tối, Mục
trạch đã lên đèn nhưng không đủ sáng, chứng tỏ
Mục Đình Sâm vẫn chưa về…
Bôn ba một ngày, cô đã quá mệt không muốn nhúc
nhích, lê từng bước nặng nhọc vào cửa, tắm rửa
một lúc rồi cô quay về phòng nằm, hoàn toàn
không muốn ăn.
Má Lưu lo lắng cô lại gặp vấn đề về dạ dày, bưng
đồ ăn lên giường: “Ngôn Ngôn ăn nhiều chút con,
đừng để đói nữa. Đêm nay thiếu gia… nói không
về, con ăn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ôn Ngôn ngồi dậy gắp vài miếng, trong bụng đột
nhiên dâng trào, cô lao vào phòng tắm nôn ra hết
những thứ vừa ăn xong, lúc cô súc miệng trong
gương thì thấy sắc mặt mình tái nhợt kỳ lạ…
Cao ốc tập đoàn Mục thị, văn phòng tổng giám
đốc.
Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm vào điện thoại
một lúc rồi đứng dậy lấy áo khoác, đi thang máy
xuống tầng dưới.
Trên chiếc Rolls-Royce dưới lầu, Trần Nặc thấy
Mục Đình Sâm từ cổng công ty đi ra, anh ta vội
Vàng xuông xe mở cửa sau: “Thiêu gia.
“Trở về Mục trạch.” Giọng điệu của Mục Đình Sâm
có chút phiền não.
Chương 79: Ép Buộc Kiểm Tra
“Vâng ạ.” Trần Nặc thấy tâm trạng anh không tốt,
thận trọng lái xe về Mục trạch.
Khi họ đi ngang qua một tiệm thuốc, Mục Đình
Sâm đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Trần Nặc vội đạp phanh, Mục Đình Sâm xuống xe
bước vào tiệm thuốc, anh nói với nhân viên: “Lầy
tôi một ít thuốc dạ dày.”
Cô nhân viên hỏi: “Là đau dạ dày hay thế nào? Có
triệu chứng gì? Người lớn hay trẻ nhỏ?”
Anh khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có
lúc thèm ăn có lúc không… Kèm theo là buồn nôn
dai dẳng, khí sắc cũng không tt, là người lớn.”
Lấy thuốc xong, anh lạnh mặt quay lại xe, Trần
Nặc không dám hỏi thêm, nhắn ga, không bao lâu
đã đến Mục trạch.
Mục Đình Sâm cầm thuốc đi thẳng vào phòng ngủ,
anh không nhìn người trên giường, tiện tay ném
thuốc lên tủ đầu giường: “Uống thuốc.”
Ôn Ngôn trong chốc lát không hiểu anh bị gì,
chống người ngồi dậy: “Thuốc gì vậy?”
Anh không trả lời, bàn tay anh nổi rõ từng khớp
xương kéo cà vạt, hành động hơi nóng nảy.
Ôn Ngôn cầm thuốc lên nhìn thoáng qua: “Tôi
không sao, không cần dùng thuốc.”
Cô vốn không có vấn đề gì về dạ dày cả, đương
nhiên không thể uống thuốc, hơn nữa hầu hết
những loại thuốc này đều không được dùng cho
phụ nữ mang thai.
Suy nghĩ một chút cô liền biết do má Lưu gọi cho
Mục Đình Sâm, nếu không anh cũng sẽ không đột
ngột trở lại mang theo thuốc cho cô.
Mục Đình Sâm lạnh lùng nhìn cô: “Tôi bỏ lại việc
từ công ty chạy về không phải để nhìn vẻ làm
mình làm mảy này của cô, có bệnh thì uống
thuốc!”
Ôn Ngôn có chút không nói nên lời, cô đâu làm
mình làm mẫy chứ? Cô chỉ là khó chịu, mệt mỏi
nói: “Tôi không làm trò gì cả… Tôi thực sự không
sao, không cần phải uống thuốc, nếu anh bận thì
quay lại làm việc đi…”
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, những lời
này thốt ra từ miệng cô như đang làm trò thật, còn
có chút ý tứ trách anh vì công việc mà bỏ mặc cô…
Cô ngậm miệng lại, hai người giằng ca trong chốc
lát, bỗng má Lưu gõ cửa, bưng một ly nước sôi:
“Phu nhân, cô nghe lời thiếu gia uống chút thuốc
đi, thiếu gia là quan tâm đến cô thôi mà.”
Thái dương Ôn Ngôn giật giật: “Tôi… Tôi thật sự
không sao… Hai người không cần lo lắng…”
Má Lưu bước tới nhét ly nước vào tay cô, giúp cô
chia thuốc dạ dày theo số lượng: “Phu nhân, cô
không còn là đứa trẻ nữa, cô phải có trách nhiệm
với thân thể của mình. Nào, nghe lời, ngoan ngoãn
uống thuốc nào.”
Dưới cái nhìn của Mục Đình Sâm và má Lưu, thần
kinh Ôn Ngôn căng thẳng, dưới tình huống này
dường như cô không uống thuốc thì không được…
Nhưng cô không thể uống: “Tôi không bị bệnh dạ
dày, không cần uống thuốc, má Lưu, anh ấy vẫn
còn việc ở công ty, má tiễn anh ấy ra ngoài đi ạ,
con nghỉ ngơi chút sẽ khỏe hơn ấy ạ.”
Má Lưu khó xử: “Phu nhân… Cái này…”
Mục Đình Sâm đã hết kiên nhẫn, anh lạnh mặt
xoay người bước xuống lầu: “Cô ta không chịu
uống thì thôi, sau này bà đừng lo nữa, cũng đừng
gọi cho tôi vì lý do này. Tôi không có nhiều thời
gian nhàn rỗi như vậy!”
Má Lưu oán trách nhìn Ôn Ngôn, bà vội vàng đi
theo anh xuống lầu: “Thiếu gia, cậu đừng nóng
giận, phu nhân hẳn là khó chịu do cậu cứ mãi đi
không về nhà ở cùng cô ấy đây nên làm mình xíu
đấy, con gái mà… Con bé cũng là do cậu nhìn mà
lớn, chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao?”
Bước chân Mục Đình Sâm hơi dừng nhưng rồi
anh đi tiếp: “Cô ta nghĩ cái gì trong lòng sao lại
không nói ra? Cần người giúp cô ta truyền đạt
sao?”
Má Lưu tức tối ngậm miệng lại, Trần Nặc thấy Mục
Đình Sâm lại đi ra ngoài, anh ta liền vội vàng bước
tới để lấy xe ra khỏi ga ra, Mục Đình Sâm trầm
giọng nói: “Tôi tự lái xe.”
Trần Nặc đáp vâng, mò hôi chảy trong đây tay anh
ta. Khuôn mặt bây giờ của Mục Đình Sâm viết ba
chữ “không thể chọc”, ai chọc vào anh bây giờ là
muốn chết!
“Trần Nặc, sáng mai đưa Ôn Ngôn đến bệnh viện
kiểm tra sức khỏe toàn diện, kết quả giao cho tôi.”
Mục Đình Sâm bỏ lại lời này, anh nhanh chóng lái
xe biến mắt trong màn đêm.
Nghe thấy tiếng xe rời khỏi Mục trạch, Ôn Ngôn
xuống giường đi tới bên cửa số, nhìn hướng Mục
Đình Sâm rời đi, trong lòng cô có chút buồn bực,
dù sao là anh cũng tận tâm giúp cô mua thuốc,
không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng khó
chịu như vậy…
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho anh một tin
nhắn: Tôi xin lỗi, nhưng hôm nay tôi ra ngoài nên
mệt quá thôi, tôi không sao, cảm ơn anh.
Tin nhắn gửi đi hệt như một đá chìm đáy biển, điều
khác biệt so với trước đây là lần này cô có một sự
mong đợi không thể giải thích được, cô mong chờ
hồi âm của anh… Song lần này hệt như lần trước,
không có bát kỳ tin hồi âm nào.
Mục Đình Sâm một đêm không về, sáng hôm sau
Ôn Ngôn vừa rời giường thì Trần Nặc đã đợi sẵn ở
tầng dưới: “Phu nhân, hôm nay thiếu gia bảo tôi
đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, kết
quả báo cáo… phải giao cho cậu áy.”
Lòng Ôn Ngôn khẽ run lên: “Tôi… Tôi hôm nay có
chuyện nên không thẻ đi, lát nữa tôi rãnh sẽ tự đi.”
Trần Nặc trưng ra gương mặt đau khổ nói: “Phu
nhân… Cô đừng làm khó tôi mà, tôi không thể
không làm những gì thiếu gia đã giao cho…”
Ôn Ngôn biết rằng mặc dù đối với bên ngoài, hình
tượng Mục Đình Sâm luôn “ôn nhuận như ngọc”,
nhưng những người thân thiết với anh đều biết
tính khí của anh, cô cũng không muốn làm khó
Trần Nặc.
Nhưng nếu cô đi khám sức khỏe, chắc chắn việc
mang thai là điều khó giấu được, cô vẫn chưa biết
phải nói sao với Mục Đình Sâm: “Thế này đi… Tôi
đi ra ngoài, khi nào xong việc tôi sẽ đến bệnh viện,
kiểm tra xong tôi sẽ giao lại kết quả kiểm tra cho
anh. Tôi làm việc anh theo tôi, tôi cũng không tiện
lắm, thế có được không?”
Trần Nặc hơi do dự, Ôn Ngôn thấy thế bèn nói:
“Nếu anh không chịu thì không giao được kết quả
cho anh ấy đâu, dù sao thì cuối cùng thứ anh cần
đưa cho anh ấy chỉ là kết quả, mà kết quả kiểm tra
là như nhau mà.”
Trần Nặc gật đầu: “Vậy được rồi ạ, khi nào có báo
cáo bệnh án, cô gọi tôi đến lấy là được.”
Ôn Ngôn gật đầu, sau bữa sáng cô liền đi ra
ngoài.
Thật ra hôm nay cô không định ra ngoài, ai ngờ
Mục Đình Sâm đã nhờ Trần Nặc đưa cô đi kiểm
tra sức khỏe. Cô muốn liên lạc với Trần Mộng Dao
nghĩ cách nhưng không gọi được cho cô ấy.
**********
**********
Rơi vào đường cùng, cô không còn cách nào khác
đành cắn răng đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, cô hỏi bác sĩ mấy thủ tục
liên quan đến khám sức khỏe và tránh những
hạng mục khám không phù hợp với phụ nữ mang
thai. Khi nhận được kết quả, sau nhiều lần xác
nhận, cô chuyển cho Trần Nặc nhân tiện nói rõ:
“Bác sĩ nói chỉ là hơi thiếu máu, không có vấn đề
gì khác.”
Trần Nặc Ti nghi ngờ, anh ta biết rằng “bệnh dạ
dày” của Ôn Ngôn đã đến mức buồn nôn kinh
niên, sao có thể ngoại trừ thiếu máu mà không có
vấn đề gì khác? Anh ta tìm người để xác nhận báo
cáo khám sức khỏe, nhưng không tìm được manh
mối nào, xong xuôi anh ta mới giao cho Mục Đình
Sâm.
Mục Đình Sâm nhìn xấp giấy báo cáo, anh không
hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cẩn thận xem xét từng tờ
một.
Trần Nặc ở bên nhắc nhở: “Tôi đã tìm người xem
qua rồi, chỉ là triệu chứng thiếu máu, hơi nghiêm
trọng một chút, các hạng mục khám sức khỏe
khác, không có vấn đề lớn.”
Chương 80: Tình Mẹ Con Bạc Bễo
Mục Đình Sâm gật đầu, lông mày anh cau lại, rõ
ràng đã bồi bổ cô một thời gian rồi sao lại có thể bị
thiếu máu trầm trọng được chứ? Anh gọi về Mục
trạch, người nhận là quản gia Lâm: “Bảo nhà bếp
mua thêm nhiều món bổ khí bồi máu.”
Quản gia Lâm đáp lời, cúp máy xong Mục Đình
Sâm dán mắt vào tài liệu công việc.
Trần Nặc tháy thề liền thấp giọng: “Vậy tôi đi trước
ạ.
Mục Đình Sâm gật đầu, đột nhiên có người gõ cửa
văn phòng, Trần Nặc mở cửa, thấy người đến là
Khương Nghiên Nghiên, anh ta không khỏi
nhướng mày, nhưng cũng không nói gì rồi bỏ đi.
Khương Nghiên Nghiên bước vào phòng làm việc,
giày cao gót phát ra tiếng vang cao ngát, Mục Đình
Sâm nhíu mày: “Cô tới làm gì?”
Khương Nghiên Nghiên ra vẻ tủi thân: “Anh Đình
Sâm, người ta biết anh gần đây bận rộn nên
không dám quấy rầy anh, nhưng người ta rất nhớ
anh mà… Em đi ngang qua công ty anh nên lên
thăm anh, em sẽ không làm phiền anh đâu, anh cứ
làm việc của mình đi, em ở đây một chút rồi sẽ
gi
Mục Đình Sâm nhàn nhạt liếc cô ta: “Có chuyện gì
thì nói thẳng.”
Khương Nghiên Nghiên bị anh nhìn thấu, cũng
không giấu nữa: “Anh Đình Sâm… Chuyện hợp tác
lần trước em và mẹ đến nhà anh bàn, anh nghĩ
Sao rồi?”
Mục Đình Sâm thờ ơ nói: “Tôi đã điều tra qua, với
tình hình của công ty của máy người hiện tại nằm
ngoài khả năng xem xét của tôi.”
Khương Nghiên Nghiên tái mặt, vốn dĩ cô cho rằng
nếu như Mục Đình Sâm cho phép cô cùng Trần
Hàm đến nhà bàn chuyện thì đã đại biểu việc anh
sẽ đồng ý, nhưng không ngờ mọi chuyện lại như
thế này: “Anh Đình Sâm… Khương gia chúng em
tuy kém hơn Mục gia của anh, nhưng trong ngành
cũng có tên tuổi, anh có thể thử trước một chút
Ỹ NT ”
xem sao, coi như nễ mặt em…
Mục Đình Sâm vẫn một mực từ chối: “Tôi đã nói
rất rõ ràng, hơn nữa tôi mong cô phân biệt công tư
rõ ràng. Nếu Khương gia là đối tác phù hợp, không
cần phải nhìn mặt mũi ai, tôi cũng sẽ cân nhắc. Tôi
rất bận, cô về đi.”
Khương Nghiên Nghiên có hơi không cam lòng
nhưng cũng không dám nói thêm.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta rơi vào bản báo cáo
khám bệnh ở góc bàn, nhìn thấy tên Ôn Ngôn cô
†a suýt nữa cắn gãy răng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ
ngoan ngoãn: “Vậy thì… Em về trước, anh nên
nghỉ ngơi một chút, đừng để mình mệt quá.”
Mục Đình Sâm không đáp, Khương Nghiên
Nghiên ôm một bụng nghi ngờ, tràn đầy căm hận
xoay người rời đi. Lúc xuống dưới lầu công ty, cô
ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Hàm:
“Không phải do con không có gắng đâu đáy,
chuyện hợp tác không thành rồi, mẹ muốn trách
thì trách Ôn Ngôn con gái ngoan của mẹ đi!”
Đầu bên kia điện thoại, Trần Hàm có hơi đau đầu
nhíu mày: “Nghiên Nghiên, con đừng có chuyện gì
cũng đồ lên đầu chị con, chuyện hợp tác thất bại
mẹ đã sớm đoán trước được. Chuỗi tài chính hiện
tại của Khương gia gần như bị phá vỡ, loại tình
huống này, chỉ cần Mục Đình Sâm tra qua loa thì
đã không hợp tác rồi! Đó là lý do tại sao mẹ mới
bảo con đi cầu tình, con đã ở cùng Mục Đình Sâm
lâu như vậy, vậy mà lời con nói chẳng có tác dụng
gì cả, con hẳn cũng nên tự ngẫm lại!”
Khương Nghiên Nghiên tức giận đến mức lồng
ngực lên xuống kịch liệt: “Ha ha… cuối cùng cái gì
sai cũng là do tôi, đúng không? Nếu không có Ôn
Ngôn, trong mắt anh Đình Sâm chỉ có mình tôi!
Năm đó sao bà lại sinh ra cô ta? Anh Đình Sâm
bây giờ căn bản không muốn gặp tôi, tôi “thất
sủng” rồi, không giúp được Khương gia rồi. Bà che
chở Ngôn như vậy, thê thì đi xin cô ta để anh Đình
Sâm đồng ý hợp tác đi, đừng trông chờ vào tôi
nữa!”
Trằn Hàm trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng bà
chỉ có vô hạn thất vọng với Khương Nghiên
Nghiên.
Nhưng bà ta không thể nhìn Khương gia sụp đỗ
được, ngoại trừ Ôn Ngôn, bà không tìm được hy
vọng nào khác…
Buổi chiều Ôn Ngôn xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi
trung tâm thương mại chờ xe buýt, mấy ngày nay
nhiệt độ hạ xuống, gió lạnh thổi từng cơn thấu
xương khiến người ta rùng mình.
Phần lớn thứ cô mua là đồ lót, bởi vì cô đột nhiên
phát hiện đồ lót lúc trước mặc hơi chật, mang vào
thở không ra hơi, dù sao trước đây cũng không
mặc dùng quá lâu, nên hôm naycô rảnh rỗi lại mua
thêm.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại
trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, nhìn thấy khuôn
mặt tươi cười của Trần Hàm, tâm trạng cô tức
khắc tụt không phanh, cô không chút do dự mặt
lạnh mặt quay đi.
“Ngôn Ngôn! Mẹ có chuyện muốn nói với con, con
có thể cho mẹ vài phút được không?” Trần Hàm
dùng giọng điệu khẩn cầu bắt chuyện.
“Khương thái thái, nếu bà có gì muốn nói thì nói
với chồng và con gái bà đi, không có lý do gì để bà
trì hoãn thời gian của tôi.” Ôn Ngôn thấp giọng nói.
“Ngôn Ngôn… Con đừng như vậy chứ? Mẹ thật sự
có chuyện muốn hỏi con, cho mẹ vài phút được
không?” Trần Hàn rơm rớm nước mắt nói.
Ôn Ngôn giả vờ như không nhìn thấy, vừa nghĩ
đến người phụ nữ trước mặt ném chồng vứt con,
cô hận không thể chửi ầm lên, nhất là khi nhìn
thấy Trần Hàm lái chiếc xe thể thao hạng sang, cô
không khỏi buồn nôn, điều kiện vật chất quan
trọng như vậy sao? Tốc độ dưới chân cô không
thể không nhanh hơn.
Bước chân Trần Hàm đột nhiên chậm lại: “Ngôn
Ngôn, mẹ bị ung thư!”
Ôn Ngôn chợt dừng lại, ngón tay đang cầm túi đồ
trở nên trắng bệch: “Bệnh ung thư của bà liên
quan gì đến tôi? Bà muốn trong khoảng thời gian
cuối cùng bù đắp những hồi hận trong lòng sao?
Đó là chuyện của bà, không liên quan gì đến tôi!
Tôi thậm chí không bận tâm đến tình mẫu tử tầm
thường của bài”
Trần Hàm chậm rãi hít một hơi: “Ngôn Ngôn, cho
mẹ vài phút thôi con, ở đây không thể đậu xe,
chúng ta lên xe nói chuyện được không? Coi như
An. : ”
nề mặt mẹ sinh con ra…
Ôn Ngôn nghiền răng, do dự một chút liền xoay
người đi tới trước xe, Trần Hàm vội vàng giúp cô
mỏ cửa xe: “Cảm ơn con…”
Trong xe, Trần Hàn lái xe với tốc độ rất chậm nói:
“Mẹ không muốn nói quá nhiều chuyện trong quá
khứ, con cũng không muốn nghe. Chuyện đến bây
giờ, mẹ cũng không muốn bào chữa cho mình…
Đến tận giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc con
khi nhỏ ngủ trong vòng tay mẹ… Da con trắng như
mẹ, lúc con ngủ hai gò má đỏ hồng, thật khiến
người ta không thể không yêu…”
Ôn Ngôn cau mày: “Có chuyện gì thì nói, tôi không
có nhiều thời gian nghe bà cảm khái như vậy. Bà
đến tìm tôi đơn giản là vì Khương gia, nói đi, bà
muốn tôi làm gì?”
Cô không ngốc, Trần Hàm không thường xuyên
tìm đến cô, hầu như lúc nào đến cũng liên lạc với
Khương gia, không hề có lây một lần là thuần túy,
tình mẹ con bọn họ bạc bẽo thế đấy.
Khóe miệng Trần Hàn nhếch lên nụ cười gượng
gạo: “Nét thông minh của con lại giống bố con.
Đúng vậy, mẹ tìm con là có việc cầu xin con,
nhưng không chỉ có chuyện mới tìm con, mẹ cũng
muốn gặp con… Mẹ đã từng nhắc qua với con tình
hình Khương gia bây giờ không tốt lắm, lần trước
mẹ bàn chuyện hợp tác với Mục Đình Sâm, cậu ấy
đã bãi bỏ rồi. Mẹ không còn lựa chọn nào khác
ngoài việc tìm đến con, hợp tác lần này rất quan
trọng với Khương gia, có thể con không biết, sự
tồn tại của Mục gia trong Đề Đô là thứ tất cả các xí
nghiệp muốn xu nịnh, chỉ cần leo lên quan hệ
được với nhà học Mục, cho dù là ai cũng có thể
hồi sinh. Chẳng những thế Mục gia có tiềm lực tài
chính hùng hậu, chỉ cần hợp tác với Mục gia là sẽ
có thể phát đạt cả về danh vọng và tài sản.”
Bình luận facebook