• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (53 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương 56: Làm Nũng Với Anh



Ôn Ngôn có thể đoán được là do mình không nghe lời anh tự ý ra ngoài, còn trễ như vậy vẫn chưa về



nên anh mới quay về Mục trạch.



Cô kéo kéo vạt áo rồi bước vào, sẵn sàng đón



nhận con thịnh nộ của anh.



Lúc vào cửa, người hầu nhà họ Mục còn chưa nghỉ ngơi, quản gia Lâm và má Lưu cũng cùng nhau đứng trong phòng khách, quản gia Lâm nhìn



cô thở dài một tiếng, không nói gì.



Cô hít một hơi thật sâu nói: “Không sao, con sẽ



giải thích với anh ấy.”



Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc



Mẹ Lưu nhắc nhở: “Thiếu gia uống rượu, tâm



trạng không tốt, con kiềm chế một chút…”



Ôn Ngôn mỉm cười đi thẳng lên lầu, cửa phòng ngủ đang khép hờ, Mục Đình Sâm ngòi trên chiếc ghế trước cửa số sát đất, ngón tay anh cầm điều



thuốc vừa mới châm, dáng vẻ anh lúc ẩn lúc hiện



giữa làn khói mỏng bao phủ trong phòng.



Tây trang trên người anh vẫn chưa thay ra đã nói rõ anh vừa mới trở về, cô bước đến rót cho anh ta một tách trà giải rượu: “Tâm trạng Dao Dao không vui nên uống say, tôi đưa cô ấy về nhà rồi liền về



nhà.



Mục Đình Sâm không để ý đến lời nói thật của cô, anh hít một hơi thuốc lạnh giọng hỏi: “Chú Lâm



không nói với cô rằng cô không được ra ngoài à?”



Cô bình tĩnh đáp: “Có nói nhưng chú ấy chỉ là quản gia, không quản được tôi muốn đi đâu mà



chuyện này không liên quan gì đến chú ấy.”



Anh gạt tàn thuốc: “Cô vẫn hay quên như thế, quản gia Lâm lớn tuổi rồi cũng nên để chú ấy về



nhà dưỡng lão.”



Cô sững sờ, không ngờ quản gia Lâm lại bị liên lụy lớn như vậy: “Tôi đã nói không liên quan gì đến



chú Lâm…”



Anh Không nói tiếng nào, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, đáy mắt hiện lên một tia mệt mỏi, Ôn Ngôn biết không có chỗ cho việc thương lượng… nhưng cô không cam lòng: “Phải làm gì thì anh



mới để quản gia Lâm ở lại?”



Mục Đình Sâm không trả lời dựa vào ghé, hai mắt



anh ngắm nghiền, hơi cau mày.



Ôn Ngôn biết chuyện này không thể gấp, lúc anh mệt thì ghét nhất bị làm ồn, cô thấp giọng nói: “Anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, mai rồi



hãng nói chuyện.”



Dút lời, cô thận trọng lui ra ngoài, xuống lầu bảo má Lưu và quản gia Lâm nghỉ ngơi sớm, còn mình nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách, như vậy thì ngay khi Mục Đình Sâm vừa ra khỏi phòng ngủ thì cô cũng kịp lúc tỉnh dậy. Cô không thể xác định được khi nào anh sẽ rời đi nữa, lần sau anh



trở về là lúc nào, cô chờ cũng không nỗi.



Cả đêm Ôn Ngôn không ngủ ngon, sáng sớm mới



6 giờ hơn đã dậy, rõ ràng cả người cô không còn chút sức lực nào, cả đêm không ngủ được như thế



cơ thể đều rất đau nhức.



Má Lưu đêm qua cũng mắt ngủ, sắc mặt hốc hác, tỉnh lại liền nấu cháo cho cô: “Ngôn Ngôn, sao con lại ngủ trên sô pha? Thiếu gia không cho con về



phòng sao?”



Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có, con sợ quấy rầy anh



Ấy.



Má Lưu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Ôn Ngôn



nói: “Má muốn nói gì thì nói đi.”



Má Lưu nói: “Tối hôm qua thiếu gia trở về, sắc mặt rất xấu còn trách ông Lâm không trông con tốt liền bảo ông Lâm rời đi… Bây giờ ông Lâm đang thu dọn hành lý đấy, con có thể thuyết phục thiếu gia được không? Có thể thiếu gia chỉ nhất thời tức giận, cậu ấy cũng quan tâm đến con, lo con đi chơi đêm xảy ra chuyện mà thôi… Con nói chuyện nhẹ



nhàng với cậu ấy chút. ”



Ôn Ngôn đau đầu, cô nhìn bát cháo bốc khói nghỉ



ngút trong tay, đứng dậy lên lầu.




Cô tưởng Mục Đình Sâm vẫn chưa dậy, nào ngờ anh vốn không ngủ, tắm xong liền mặc áo choàng tắm ngồi trước cửa số sát đất một đêm. Cô biết được điều đó là vì chăn trên giường vẫn còn gọn gàng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được



tối qua không có ai ngủ trên giường.



Ôn Ngôn bưng bát cháo nhỏ đi đến: “Anh uống chút cháo đề làm dịu dạ dày đi.”



Anh không nhìn cô: “3a ngoài.”



Cô đứng im nói: “Chú Lâm đang thu dọn đồ đạc,



không còn thể bàn chuyện được nữa sao?”



Mục Đình Sâm xoa xoa lông mày, giọng điệu tràn



đầy không kiên nhẫn: “Đừng để tôi lặp lại.”



Ôn Ngôn im lặng nhưng vẫn không rời đi.



Song Mục Đình Sâm lại trực tiếp phớt lờ cô, anh đứng dậy thay quần áo, cô sót ruột: “Mục Đình Sâm! Vụ án nhà Dao Dao đã được giải quyết, kẻ trộm tài liệu trang sức đã chết nên tài liệu không thể tìm lại được. Vì như thế nên trong lòng Dao Dao cảm thấy không thoải mái, tôi chỉ ra ngoài để an ủi cô ấy một chút mà thôi, tôi vốn không nên ra ngoài, không liên quan gì đến chú Lâm, anh cứ



nhắm vào tôi đi!”



Mục Đình Sâm thay tây trang, đeo đồng hồ lên thuận mắt nhìn thời gian, sau đó nói: “Cho cô hai phút, không có cách nào thuyết phục tôi thì kết quả sẽ không thay đổi, những lời thừa thải này vô dụng



với tôi.”



Ôn Ngôn sốt ruột, gần như buột miệng nói: “Tôi không còn là đứa nhỏ mà anh nhận nuôi nữa, tôi là vợ anh! Bất kể là nguyên nhân nào khiến chúng ta trở thành mồi quan hệ hiện tại nhưng đây chính là sự thật, chúng ta phải thay đổi cách giải quyết



chuyện riêng giữa chúng tat”



Anh nhàn nhạt liếc cô một cái: “Đầu tiên, cô phải ra dáng người vợ đã, đêm khuya không về cũng



chẳng phải thói quen tốt.”



Cô như quả bóng xì hơi, bờ vai rũ xuống: “Tôi sai



rồi…” Theo Đuổi Vợ Câm



Mục Đình Sâm nhắc nhở: “Cô vừa nói muốn thay đổi cách xử lý chuyện, vậy thì không nên dùng cách nhận sai khi cô còn nhỏ để giải quyết vấn đề.”



Vừa nói, anh đã bước về phía cửa, cô lo lắng bước tới chặn đường anh, kiễng chân lên hôn má anh: “Tôi sai rồi… anh đừng tức giận nữa, được không?”



Cơ thể anh gần như cứng đờ, vô cùng kinh ngạc



trước hành vi của cô.



Ôn Ngôn có chút ngượng ngùng, vừa rồi cô cảm thấy giọng điệu của mình rất giống giọng điệu của



Khương Nghiên Nghiên làm nũng, cô rõ ràng là



chán ghét cái giọng đó, nhưng trong tiềm thức lại



cảm thấy anh thích giọng điệu này.



Cô nhìn vẻ mặt anh thay đổi, chờ mong anh mở miệng, rốt cuộc sau một lúc lâu, Mục Đình Sâm buông lời: “Lần sau không được làm như vậy nữa,



tránh ra.”



Cô ngoan ngoãn dịch người ra, không dám nhắc đến chuyện gia đình Trần Mộng Dao nữa, bây giờ có thể giữ lại được quản lý Lâm thì tốt rồi, món nợ của Trần Mộng Dao không phải nhỏ mà là hơn một tỷ, muốn Mục Đình Sâm giúp cô thì cô không dám



chắc.



Cuộc chiên giữa cô và anh vĩnh viễn luôn chưa bắt đầu mà đã kết thúc, dù cô có hận anh thế nào, trái tim rướm máu ra sao thì anh vẫn luôn có thể bình tính chờ cô chủ động cúi đầu, lưu lại cho cô một con đường duy nhất, cô muốn sống những tháng



ngày yên ồn thì trước hết phải khiến anh vui vẻ…



Đôi khi cô cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là anh ghét cô,



vậy tại sao anh lại hưởng thụ với quá trình phục



tùng của cô? Lẽ nào khi trông cô “chó vẫy đuôi mừng chủ” anh trả thù sẽ thêm sảng khoái? Chắc



là vậy rồi nhỉ…



Vào buổi chiều lúc rảnh rỗi, Ôn Ngôn buồn chán ngồi trên ghế sô pha lướt điện thoại. Vụ án của Trần Mộng Dao đã được đưa ra ánh sáng, tình hình có vẻ như nhà họ Trần đã hoàn toàn tan nát. Vào thời điểm này có người đồng tình, cũng có kẻ thờ ơ lạnh lùng xem trò vui, căn bản không có ai vươn tay trợ giúp, đối mặt với món nợ hơn một tỷ,



cũng chẳng ai rộng lòng giúp đỡ.



Cô muốn tìm Trần Mộng Dao, ít nhất vào lúc này cô nên phát huy vai trò của một người bạn, nhưng cô không thể ra ngoài được, gọi điện cho cô ấy thì



máy lại tắt.



Buổi tối Mục Đình Sâm không về nhà, vì chuyện của Trần Mộng Dao mà cô lại bị mất ngủ, cả đêm không chợp mắt, sắc mặt cô tái nhọt, hai mắt đều



xuất hiện quằng thâm.



Vẫn liên tục không liên lạc được với Trần Mộng



Dao, cô không thể ra ngoài nếu không có sự cho phép của Mục Đình Sâm, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa nên cô chủ động gọi cho



anh.
Chương 57: Vợ Quản Nghiêm



Bên kia đầu dây, Mục Đình Sâm đang thương thảo hợp đồng với đối tác, bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, trong lòng anh có chút không vui, không



thèm nhìn tên người gọi liền tiện tay tắt máy.



Sau khi ký hợp đồng, anh trở về khách sạn mở máy, thấy cuộc gọi nhỡ là Ôn Ngôn, vẻ mặt anh



nghiêm túc, cô sẽ không chủ động gọi cho anh…



Anh gọi lại, sau một tiếng tít dài, loa điện thoại truyền ra giọng nữ máy móc lạnh băng: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc



được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”



Anh lại gọi về Mục trạch, người nghe là má Lưu, cuộc gọi vừa thông anh liền trực tiếp hỏi: “Ôn



Ngôn đâu?” Được Chồng Như Ý



Má Lưu liếc lên lầu nói: “Phu nhân mấy ngày nay tâm trạng không tốt, hôm qua bật đèn cả đêm trong phòng ấy, tôi đoán là cô ấy ngủ không ngon,



lúc này thì đang ngủ rồi.”



Anh vô thức thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, bảo khi nào



cô ấy dậy thì gọi lại cho tôi.”



Vừa cúp máy thì điện thoại lại vang lên, là Khương Nghiên Nghiên gọi đến.



Anh đi công tác cả người đều mệt mỏi, căn bản không có thời gian đối phó với cô ta nên tiện tay ngắt máy, nhưng chẳng mấy chốc điện thoại vẫn



vang lên không ngừng.



Anh phiền muộn không thôi, chần chừ một lúc rồi



ấn nút trả lời nhưng không nói lời nào.



Giọng nói tủi thân của Khương Nghiên Nghiên truyền ra từ điện thoại: “Anh Đình Sâm, sao anh lại cúp máy thế? Nãy anh nói chuyện với ai à? Anh đang gọi cho ai vậy? Anh đi công tác bao lâu mới



về? Người ta nhớ anh lắm đó.”



Nghe chất giọng dẻo dẹo của cô ta, trong mắt anh



hiện lên tia chán ghét, cát giọng không chứa chút



cảm xúc nào: “Tôi đang ở đâu, tôi đang làm cái gì, nhất định phải báo cáo với cô sao? Khương Nghiên Nghiên, xem lại thân phận của cô, cô chỉ là em gái cùng cha khác mẹ của Ôn Ngôn, trừ mấy



cái đó ra thì cô không là gì cả, đã rõ chưa?”



Khương Nghiên Nghiên không thẻ tin vào tai mình: “Anh… anh bị sao vậy? Bực bội công việc sao? Vậy thì… Em sẽ không quấy rầy anh nữa nhé?



Anh đừng giận mà…”Vương Phi Đa Tài Nghệ



Anh không chút lưu tình xé rách mồi quan hệ: “Lẽ ra tôi nên sớm nói rõ với cô, chỉ có cô tự nghĩ



nhiều.”



Giọng Khương Nghiên Nghiên mang theo tiếng khóc nức nở: “Không phải thế này, không nên như: thế này! Anh nói rõ ràng là thích người ta, còn tặng túi xách, nhẫn kim cương người ta thích, những gì em muốn anh đều cho cả, ra ngoài xã giao anh cũng dẫn em thôi, sao chúng ta lại không có quan hệ gì?”



Mục Đình Sâm lạnh lùng nói: “Đúng vậy, thứ cô



muốn tôi sẽ cho, chỉ duy nhất tình cảm là không thể. Đều là nhu cầu mà thôi, cần gì phải xem là thật? Nếu cô không làm được đúng vị trí của mình,



tôi có thê thay đổi người bát cứ lúc nào.” Nói xong anh liền trực tiếp cúp điện thoại.



So với vẻ lặng lẽ ít nói của Ôn Ngôn, Khương Nghiên Nghiên quá ồn ào, anh chưa từng thích cô



ta, chỉ là… chỉ vì cô ta có chút giá trị mà thôi.



Khương Nghiên Nghiên nhìn màn hình điện thoại đen kịt mà hét lên như điên.



Trần Hàm vội vàng đẩy cửa phòng ra: “Sao vậy?!”



Khương Nghiên Nghiên khóc lóc lộ ra vẻ xấu xí: “Anh Đình Sâm không thích con nữa! Mẹ, con phải làm sao đây? Con chỉ gọi cho anh ấy một cuộc mà anh ấy bảo con sửa lại vị trí của mình, nếu con không làm được, anh ấy nói anh ấy có thể thay đồi người khác bất cứ lúc nào! Anh ấy thậm chí còn nói thân phận của con cùng lắm chỉ là em gái của



con tiện nhân Ôn Ngôn kia, thứ gì con muốn anh



ấy đều cho, chỉ duy nhất tình cảm là không thể. Mẹ nói xem anh ấy có ý gì? Con không thiếu một thứ



gì, thứ con muốn chỉ là anh ấy!”



**********








**********




Sau khi Trần Hàm hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bà bình tĩnh nói: “Được rồi, đừng khóc, chỉ vậy thôi à? Nếu cậu ta không thích việc con thường xuyên liên lạc, vậy thì con không nên tìm cậu ta, đợi cậu ta chủ động tìm con. Người đàn ông như cậu ta không thể trong ngày một ngày hai mà bắt được. Còn nữa, dù sao Ôn Ngôn cũng là chị gái của con, mẹ không cho phép con mắng nó, không



có lần sau đâu đấy!”



Khương Nghiên Nghiên vốn bực bội trong lòng lại thấy Trần Hàm nói đỡ cho Ôn Ngôn cô ta càng thêm tức giận: “Lần trước mẹ để cô ta đánh con, còn không cho phép con mắng cô ta hay nói lời khó nghe, cô ta chả qua là thứ rác rưởi mà mẹ vứt đi, căn bản không xứng là con gái mẹ, mẹ còn che chở cho cô ta làm cái gì? Là do hỗ thẹn à? Mẹ cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm người mẹ,



cần gì phải giả mù sa mưa như vậy?



Sắc mặt Trần Hàn sa sầm: “Khương Nghiên Nghiên, sau này lại để mẹ nghe được những lời này từ miệng con thì con không phải con gái của



mẹ nữa!”



Đây không phải là lần đầu tiên họ cãi nhau vì Ôn Ngôn, Khương Nghiên Nghiên cũng lười đôi co với Trần Hàm: “Được thôi, con không phải là con gái



của mẹ mà là cô ta, vừa lòng chưa?”



Trần Hàm lạnh mặt xoay người rời đi, bà nhốt Khương Nghiên Nghiên trong phòng ngủ: “Khi nào bình tĩnh lại thì ra, đỡ phải gây chuyện để mẹ dọn!”



Khi Ôn Ngôn tỉnh lại thì trời đã tối, má Lưu thấy vẻ mặt cô tiều tụy nên không dám đánh thức cô lúc cô ngủ, chỉ có thể ngay khi cô vừa tỉnh dậy bà liền



bưng món cháo hải sản mới nấu lên.



Cô ngửi thấy mùi tanh trong cháo hải sản, hoàn



toàn không có hứng ăn: “Má Lưu… Con không muốn ăn cái này, má đổi món không có mùi cho



con đi, Mục Đình Sâm có nói bao giờ về không ạ?”



Má Lưu nói: “Thiếu gia không nói nhưng cậu ấy có



gọi về, bảo con tỉnh lại thì gọi lại cho cậu áy.”



Cô vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên



có cuộc gọi nhỡ, cô vội vàng gọi lại.



Bên kia, Mục Đình Sâm đang dự tiệc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lần này anh để ý tên người gọi đến, xác nhận là Ôn Ngôn liền đứng dậy nói xin lỗi với người trên bàn rồi ra ngoài nhận điện



thoại: “Sao vậy?”



Ôn Ngôn sợ anh bận nên không dám nhiều lời:



“Anh đang công tác sao? Khi nào thì về?”



Anh liếc hàng ghế lô, nói: “Chắc là ngày mốt, có cuộc làm ăn quan trọng, nêu là chuyện nhỏ thì chờ



tôi trở về, còn việc lớn thì tìm tôi.”



Cô do dự một chút, lập tức đưa ra quyết định: “Thế



tôi đi tìÌm anh!”



Tiếp điện thoại xong, khi quay lại ghế lô, một ông già bụng phệ trên bàn trêu anh: “Cũng có người khiến Mục tổng đang ăn cơm phải nhận điện thoại à, tôi hơi tò mò không biết ai lại có bản lĩnh lớn



như vậy…”



Khóe miệng Mục Đình Sâm hơi nhéch lên: “Đã lâu không ra ngoài, người nhà khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, gọi điện thoại là chuyện bình thường. Ông Lý, ông nổi tiếng là vợ quản nghiêm nên



không cần phải trêu tôi chứ nhỉ?”



Lý Thịnh sờ sờ cái bụng như bầu sáu bảy tháng, cười nói: “Thằng nhỏ thối này, miệng mồm ghê đấy, cơ thể của tôi không được như trước nữa, không thể cùng cậu uống rượu được, để thư ký



của tôi uống cùng nhé, được không?”



Cô thư ký trẻ trung xinh đẹp ngồi bên cạnh Lý Thịnh đứng dậy đi đến bên cạnh Mục Đình Sâm, nhưng Mục Đình Sâm dùng ngón tay gạt ly rượu



trước mặt sang một bên: “Ông Lý, ông không uống



được thì chúng ta không uống nữa, đừng có làm thế với tôi, hợp tác đã nhiều năm rồi, không cần rượu thì vẫn bàn chuyện được, cứ coi như bạn bè



cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.”



Lý Thịnh khóe mắt tràn đầy ý cười: “Tôi hiểu vợ cậu quản nghiêm giống vợ tôi rồi đấy, sau này cậu không thể lấy chuyện này ra cười nhạo tôi nữa



đâu! Được rồi được rồi, ăn thôi ăn thôi, ha ha…”



Từ Đề Đô đến thành phố lân cận mất khoảng hai giờ bằng đường sắt cao tốc. Khi Ôn Ngôn đến nhà hàng của Mục Đình Sâm thì vừa đúng mười giờ, cô thây xe của anh đậu bên ngoài nhà hàng, trên xe không có ai nên cô cũng không dám đi vào, cô Sợ anh có cuộc làm ăn quan trọng nên chỉ có thể



đợi ở ngoài.



Gió lạnh luồn vào trong cỗ áo, cô đứng một lúc



lạnh đến mức giậm chân.
Chương 58: Lén Nhận Điện Thoại Của Anh



Nửa tiếng sau, Mục Đình Sâm cuối cùng cũng đi ra với Lý Thịnh, đi theo ngoại trừ thư ký của Lý



Thịnh thì còn có Trần Nặc.



Ôn Ngôn đứng trước xe không đi lên đón bọn họ, cô chỉ bước lên phía trước khi chỉ còn lại Mục Đình



Sâm và Trần Nặc.



Nhìn thấy cô, Mục Đình Sâm hơi giật mình, anh làm như thuận miệng hỏi: “Cô đến đây bao lâu



rồi?”



Cô cho đôi tay cóng đến đỏ bừng vào túi áo: “Tôi



vừa đến thì anh vừa ra.”



Hai má cô ửng hồng vì gió, anh cũng chẳng phải người mù, vốn dĩ không tin lời cô: “Lên xe đi, đến



khách sạn trước.”



Đến khách sạn, việc đầu tiên của Mục Đình Sâm là đi tắm, tranh thủ lúc anh tắm rửa, Ôn Ngôn nghĩ



cách làm thế nào để mở lời với anh, cô chưa kịp



suy nghĩ xong thì cửa phòng tắm đã mở ra, anh mặc áo choàng tắm bước ra, thuận tay đốt điều



thuốc, rít hai hơi rồi lại dập tắt: “Có chuyện gì?”



Cô căng thẳng không nói được lời nào, khuôn mặt



nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.



Anh cầm chiếc đồng hồ đã tháo ra trước khi đi tắm lên nhìn: “Việc nhà của Trần Mộng Dao phải không?”



Ôn Ngôn gật đầu: “Phải, anh… có thể giúp một tay không?”



Anh ngắng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi giúp hay không không phải vần đề, công ty nào cũng có lúc thăng lúc trầm, vì sự cố này mà tôi đã mắt hơn một tỷ tiền vật liệu, còn nữa lô vật liệu đó thể tạo được giá trị cho tôi. Tôi mới người bị thiệt nhất, cô dựa vào gì bảo tôi đi thông cảm cho kẻ đã hại tôi thua lỗ chứ? Làm mát vật liệu là sơ sẩy của nhà họ Trần, là một doanh nhân tôi chỉ có thể thực hiện một loạt biện pháp khắc phục để cứu vãn tổn thất



đến mức thấp nhát, dù có đầy nhà họ Trần vào



ngõ cụt, tôi cũng không sai, cô hiểu không?”



Đạo lý đó cô hiểu, cô cũng không thể nói lại anh, nhưng bây giờ chỉ mình anh mới có thể giúp được Trần Mộng Dao: “Vậy nếu không đứng từ góc độ của một doanh nhân thì sao? Anh ước tính thiệt hại của mình, tôi sẽ giúp Dao Dao đền bù lại! Bồ cô ấy bây giờ đang ở bệnh viện, mẹ thì quanh năm sức khỏe yếu, vốn dĩ cô ấy không thể có được



nguồn kinh tế được.”



Mục Đình Sâm có vẻ cảm thây hơi buồn cười: “Tôi không nghe làm chứ? Hơn một tỷ, cô lấy đâu ra mà trả? Đừng quá ngây thơ tự mình gánh vác tất cả, tôi nghĩ cô không làm được nên sẽ không đồng ý đề nghị của cô. Đây là chuyện kinh doanh, tôi



không muốn đặt cảm xúc cá nhân vào trong.”



Nói đến đây, cô không biết làm sao để thuyết phục anh, chuyện này anh cũng không sai, cô hít một hơi thật sâu nói: “Bỏ đi, tôi hiểu lập trường của



anh, cứ xem như tôi chưa từng đến đi.”



Mục Đình Sâm nhìn xuống chiếc đồng hồ xa xỉ



Ông tây cất ng Tnong nghe ra được cảm xúc: “Giúp người không phải là giúp như thế, người lấy trộm tài liệu chưa tra được gì mà đã chết trong đám cháy, cũng quá kỳ lạ rồi. Theo tôi biết tên kia cũng chưa kịp đầu cơ trục lợi với đống vật liệu kia. Nhưng tôi không quan tâm đến máy chuyện này, đều là chuyện của nhà họ Trần, bọn họ tự mà giải



quyết. ”



Ôn Ngôn nghe được chuyện này không đơn giản, cảnh sát cũng không thể giải quyết, cô cũng không có năng lực điều tra tìm hiểu, nước xa không cứu được lửa gần, muốn tìm vật liệu nào dễ như vậy. Chuyện tương lai là không nói chắc được, lúc này



nhà họ Trần cũng đã rơi vào ngõ cụt rồi. “Ra vậy…”



Cô gục đầu bước ra cửa, Mục Đình Sâm nhìn thời gian trên đồng hồ rồi cau mày: “Muộn lắm rồi, để



khi nào tôi xong việc thì cùng nhau trở về.”



Ôn Ngôn thật sự không có tâm trạng nhàn rỗi ở



đây: “Không được, bây giờ Dao Dao nhát định rất



khó chịu, tôi muốn đi tìm, ở cạnh cô ấy có được không?” Ngọn Sóng Tình Yêu



Anh không có kiên nhẫn: “Nếu cô muốn tìm cô ta



thì hôm nay phải ở lại đây.” Cô không có lựa chọn nào khác, đành ở lại.



Nhìn chiếc giường lớn duy nhát trong phòng, Ôn Ngôn đề nghị: “Tôi… Hay là tôi đi thuê phòng khách sạn nhé, anh bình thường bận như thế, tôi



sợ sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi.”




Mục Đình Sâm đi tới mép giường ngồi xuống: “Tôi



tự có tính toán riêng của mình, đến đây ngủ đi.”



Cái gì mà tính toán riêng? Cô nghỉ ngờ rằng anh đang muốn “ăn cô” nhưng trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh lại không giống… Điều này



khiến cô nghi suy nghĩ mình có vấn đề.



Có lẽ vì quá mệt nên anh nằm xuống và chìm vào



giác ngủ rất nhanh.



Lúc tắm xong, Ôn Ngôn thận trọng nằm xuống mép giường, cô không ngủ được cũng không dám



nhúc nhích lung tung, thật sự rất khó chịu.



Đột nhiên, điện thoại của Mục Đình Sâm đổ chuông, tình cờ nó được đặt trên chiếc tủ đầu giường cạnh cô, cô ngồi dậy và xem thử, nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại: Anh Đình Sâm, anh ngủ chưa? Em biết mình sai rồi,



em nhớ anh nhiều lắm, anh có thể đến…



Tuy rằng nội dung sau không hiển thị, nhưng đại khái cô cũng có thể đoán được là gì, Khương



Nghiên Nghiên muốn đến tìm anh!



Nếu phải nói ra, cô đối với Mục Đình Sâm là nỗi bất lực yếu đuối thì với Trần Hàm và Khương



Nghiên Nghiên là nỗi hận sâu như sông như biển.



Cô nảy sinh ý xấu muốn trả lời tin nhắn thay anh, nhưng khi nhắc điện thoại lên, cô lại phát hiện có mã khóa.Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh.



Ôn Ngôn cần thận nhớ lại, trước đây cô từng thầy Mục Đình Sâm nhập mật khẩu ở chỗ khác, với tính cách của anh, chắc là anh chỉ thích dùng một dãy



chữ số làm mật khẩu.



Cô ôm tâm lý mở thử, nhập 1027, quả nhiên mật



mã khóa đã được mở. Cô trả lời: “Anh ấy ngủ rồi.”



Khương Nghiên Nghiên trực tiếp gọi điện đến, Ôn Ngôn đã sớm chuẩn bị tắt chuông trước đó, cuộc gọi vừa kết nói thì giọng nói bén nhọn của Khương



Nghiên Nghiên liền vang lên: “Cô là ai?!”



Cô không hề tỏ ra yếu đuối, giọng nói nhỏ nhưng không khí thế không thua: “Còn có thể là ai? Khương Nghiêm Nghiêm, khi tôi bằng tuổi cô, tôi thật sự không dám làm ra loại chuyện dây dưa với người đàn ông đã có gia đình, mẹ ruột cô còn chẳng biết xáu hỗ trơ mặt để con gái mình làm bậy



à, đúng là khiến tôi rửa mắt mà nhìn đấy.”



TK Nghiên Ñmoii NHI được giọng của Ôn Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn tưởng Mục Đình Sâm thật sự đang ong bướm với bông hoa mới, sau khi xác nhận không phải, cô ta liền bắt đầu chanh chua mắng: “Cô không có khả năng giữ được trái tim của anh ấy còn đồ lỗi cho tôi? Anh Đình Sâm cái gì cũng tốt, duy chỉ có cô là vết dơ trong đời anh ấy, anh ấy nên đá cô ra thật xa



mới phải!”



**********







**********




Ôn Ngôn vùi mặt vào trong chăn bông, nhỏ giọng hết mức có thể: “Thật đáng tiếc, anh ấy sẽ không đá tôi đi, cô tỉnh mộng đi nhá, tôi còn đang đi công tác với anh ấy nè. Hai ngày này tôi sẽ ở bên anh ấy, nếu cô muốn đến tìm anh ấy, tôi cũng không phiền đâu, phải xem thái độ anh ấy như thế nào



nữa.



Khương Nghiên Nghiên tức điên: “Cô đừng có ở đấy mà đắc ý! Tôi chỉ là cãi nhau với anh ấy một chút, nếu không thì làm sao đến phiên cô được? Người khác không biết nhưng tôi biết rất rõ người



mà anh ấy ghét nhất, ghê tởm nhát chính là cô! ”



Sợ đánh thức Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không đôi co với Khương Nghiên Nghiên nữa, cô trực tiếp



cúp điện thoại.



Khi ló mặt ra khỏi chăn bông, một cánh tay đặt lên eo cô: “Cô học cách nghịch điện thoại của tôi từ



khi nào vậy?”



Cô lo lắng nuốt nước bọt, anh không nghe thấy cô nói chuyện mà chỉ nghĩ cô đang nhìn điện thoại



của anh…



Sau khi đi bình tĩnh lại, Ôn Ngôn thấp giọng nói: “Không… Tôi chỉ xem giò thôi… Tôi không ngủ được…” Sau đó, cô nhân cơ hội đặt chiếc điện thoại lại trên tủ đầu giường, tiện tay xóa nhật ký cuộc gọi.



Khi cô vừa xoay người định nằm xuống, bàn tay anh đã luồn vào váy cô: “Nếu cô mệt thì có thể ngủ



được…”
Chương 59: Hẹn Gặp Thẩm Giới



Cơ thể Ôn Ngôn bỗng chốc căng thẳng, cô rất sợ loại chuyện kia: “Tôi ngủ được! Chỉ là do ban ngày ngủ hơi nhiều thôi, anh ngủ đi, tôi sẽ không đánh



thức anh…”



Mục Đình Sâm không lên tiếng, động tác ở tay cũng không tiếp tục, cô thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà tối đen, nhưng cô không biết, anh cũng đã sớm mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo không giống như người vừa mới ngủ say



tỉnh dậy. Sáng sớm ngày hôm sau.



Ôn Ngôn tỉnh lại từ cơn ác mộng, mồ hôi nhễ nhại đầy người, máy sưởi trong phòng quá mạnh khiến cô có chút không thoải mái bèn đứng dậy chỉnh lại máy sưởi, trời bên ngoài vừa sáng, Mục Đình Sâm



vẫn chưa tỉnh lại. Mê Vợ Không Lối Về



Cô đang ngồi trên sô pha quay mặt về phía



giường, mở điện thoại ra đọc tin tức. Đêm qua,



nhà =¬ tủa Trên Mộng Dao đã sụp đỗ hoàn toàn, tin tức không kiêng dè đưa tin về việc nhà máy chế tác trang sức đứng thứ ba ở Đề Đô đóng cửa, đến cả chuyện nợ nàn chồng chát cũng lần lượt bị khơi



ra.



Trong chớp mắt, cô cảm thấy bản thân như không còn sức lực, nhìn Trần Mộng Dao ngã xuống hồ sâu nhưng cô lại không thể giúp được gì cho cô



ây. Rể Quý Trời Cho



Ôn Ngôn ngước mắt nhìn người đàn ông trên giường, lúc anh ngủ cũng không có dáng vẻ quá nghiêm túc, sẽ không dịu dàng trước mặt người khác, cũng sẽ không lạnh lùng với cô, đây mới là



anh chân thật nhát, là người cách cô gần nhát…



8 giờ sáng, Mục Đình Sâm gần như là đúng giờ thức dậy, Ôn Ngôn rót cho anh một ly nước ám:



“Máy sưởi hơi khô, anh uống chút nước đi.”



Anh hơi híp mất, nhìn cô một cái rồi cầm lấy ly nước: “Hôm nay tôi muốn gặp một người, cô đi



cùng tôi.”



Ôn Ngôn muốn nói không thoải mái không muốn đi ra ngoài, nhưng lời đến môi lại bị cô nuốt trở lại,



anh vốn không thích bị từ chối.



Khi Mục Đình Sâm ra ngoài làm việc, cô ở trong khách sạn cả buổi sáng. Đến trưa Trần Nặc chở cô đến một nhà hàng cao cáp, vẫn là ở một phòng riêng yên tĩnh, bên trong chỉ thấy được người ngoài cửa chứ không thể nghe thấy được tiếng



động.



Khi cô đi vào, ngoài Mục Đình Sâm, trong phòng riêng còn có một người đàn ông lớn tuổi tóc hoa râm, trông rất khỏe khoắn, trông cách ăn mặc của ông ta dù hơi xuề xòa, giản dị nhưng vẫn toát lên



sự sang trọng.



“Ngôn Ngôn, đây là chú Mạc.” Mắt Mục Đình Sâm



hiện lên ý cười.



Ôn Ngôn vẫn chưa quen với sự dịu dàng đột ngột



của anh, có thể thấy được anh có chút tôn kính với



ông cụ này, thế nên cô cũng phối hợp chào ông ấy “Chú Mạc”.



Mạc Thương Hải nhìn cô một cái, mỉm cười chào cô rồi bảo cô ngồi xuống: “Không cần câu nệ, chú là bạn với bố Đình Sâm từ lúc nhỏ, chỉ là máy năm trước ra nước ngoài định cư, vừa mới trở lại



không lâu thôi.”



Nói cô không căng thẳng là giả, Ôn Ngôn không hiểu Mục Đình Sâm sao lại đưa cô đến gặp Mạc Thương Hải, chẳng khác nào như đưa cô gặp



trưởng bồi…



Suốt quá trình Mục Đình Sâm toàn trò chuyện với Mạc Thương Hải, cô tự ăn và hầu như không nói một lời nào, khi Mạc Thương Hải hỏi cô thì cô mới



trả lời.



Sau khi uống được ba hiệp, Mạc Thương Hải có chút say, ông ta đột nhiên hỏi: “Đình Sâm, cháu đã



gặp em trai chưa?”



Vẻ mặt Mục Đình Sâm cứng đờ: “Chú Mạc, chú



đang nói gì thế? Cháu làm gì có em trai2”



Mạc Thương Hải xua tay: “Cháu đã lớn như vậy, nói cho cháu biết cũng không sao, năm đó bố cháu… có con trai ở bên ngoài. Nhìn phản ứng của cháu, nhiều năm như vậy rồi hai mẹ con họ không tìm cháu sao? Xem ra bọn họ chẳng quan tâm gì



mấy nhỉ.”



Mục Đình Sâm không lên tiếng, Ôn Ngôn nhận thấy bầu không khí không ổn liền âm thầm đặt chiếc đũa trong tay xuống, đừng nói Mục Đình Sâm chưa từng nghe nói qua, cô thậm chí còn không biết anh có em trai gì, cô vô cùng nghỉ ngờ



Mạc Thương Hải do uống say nên nói bậy nó bạ.



Có lẽ ông ta say thật rồi, Mạc Thương Hải lại bắt đầu kể lễ chuyện ngày xưa, cứ như thể chuyện kinh thiên động địa lúc nãy không phải thốt ra từ



miệng ông ta vậy.



Ra khỏi nhà hàng, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn đưa Mạc Thương Hải lên xe, sau đó bọn họ trở về



khách sạn.



Từ khi đề tài đó bị khơi mào, vẻ mặt anh vẫn rất âm u, Ôn Ngôn không dám hỏi nhiều, tối qua cô ngủ không ngon nên ban ngày có hơi buồn ngủ, anh đang ở đây, cô xấu hổ không dám nằm xuống



ngủ đành ráng chống cự.




Dường như buổi chiều Mục Đình Sâm không có chuyện gì nên anh không ra ngoài, chỉ ngồi trên



ghế sô pha làm việc trên laptop.



Ôn Ngôn ngáp liên tục, nhịn không được tìm đề tài tám nhảm để mình tỉnh táo lại, nhưng không biết thế nào lời ra miệng lại nhắc đến lời của Mạc



Thương Hải: “Anh thật sự có em trai à?”



Tay Mục Đình Sâm hơi cứng lại, sắc mặt u ám: “Cô tưởng là có sao? Nếu là thật thì bọn họ đã



sớm tìm đến cửa chia tài sản rồi.”



Cô ý thức được bản thân nói sai nên không dám lên tiếng nữa, đang buồn ngủ muốn chết thì bất



ngờ nhận được tin nhắn trên điện thoại:Anh cũng



đang ở thành phó ..



Thành phó J là thành phố nơi cô và Mục Đình Sâm đang ở, người gửi tin nhắn này là ai? Làm sao biết



được cô ở đây?!



**********







**********




Trái tìm cô bắt đầu điên cuồng đập loạn, sau một lúc loại trừ các khả năng có thể, cô đoán được chủ



nhân của dãy số này là Thẩm Giới…



Cô chột dạ liếc Mục Đình Sâm, cô xác nhận được anh không để ý đến cô, cô mới trả lời: Anh là ai?



Rất nhanh đã có tin hồi âm: Là Thẩm Giới, anh



đang ở quán cà phê Kiều Tây, em đến không?



Cô vô thức đáp lại “ừm” nhưng rồi nhanh chóng



xóa mắt.



Một lúc sau, khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, cô nói: “Mục Đình Sâm, em có thể ra ngoài đi dạo được



không? Ở trong phòng có hơi chán…”



Mục Đình Sâm tập trung vào việc đang làm, không



hề ngắng đầu nói: “Đi đi, đừng đi quá xa, để Trần Nặc đi theo, nếu cô không thoải mái thì tự đi cũng được, bị lạc thì dùng GPS tìm đường, không được



thì gọi taxi, nhớ kỹ tên của khách sạn.”



Anh thực sự biết cô bị mù đường sao? Nhiều năm như vậy, cô thật sự chỉ nhớ được đường về nhà, hiện tại cô đang ở thành phố .J, đi ra ngoài cũng



không xác định đâu là hướng Bắc.



Ôn Ngôn đáp lời anh rồi rời khỏi khách sạn. Lúc đi đường cô tùy tiện tìm một người qua đường để hỏi vị trí của quán cà phê Kiều Tây. Quán cà phê này chỉ cách khách sạn nơi Mục Đình Sâm ở 200 mét, khiến cô không khỏi lo lắng thấp thỏm.



Cô bắt đầu muốn quay về, lỡ như bị phát hiện thì



Mục Đình Sâm chắc chắn sẽ xé xác cô mắt…



Sau khi đắn đo, cô mua một chiếc khẩu trang đeo vào, trong lúc đi đến nơi hẹn cô đều luôn cúi gầm



mặt.



Vừa bước vào quán cà phê, cô nhận được tin



nhắn của Thẩm Giới: “Anh ở sau lưng em.”



Ôn Ngôn quay lại, nhìn thấy Thẩm Giới đang ngồi bên cửa sổ, nụ cười của anh vẫn âm áp như xưa, tựa như trong phút chốc có thể sưởi ấm tiết trời



đông lạnh giá này.



Điều khác biệt so với trước đây là anh dường như đã từ bỏ màu trắng, chuyển sang màu đen. Bộ vest đen được cắt may khéo léo tôn lên dáng người hoàn hảo của anh. Màu sắc có thể thay đổi tính khí của một người. Thâm Giới cũng vậy, màu



đen khiến anh thêm phần chín chắn.



Ba năm không gặp, khi ngồi xuống cô có chút thận trọng: “Làm sao anh… nhận ra em được vậy? Em



đang đeo khẩu trang mà…”



Thẩm Giới vươn tay tháo khẩu trang cô ra: “Dù em có hóa thành tro thì anh vẫn nhận ra được, em



uống gì?”



Cô lắc đầu: “Nước suối là được rồi, em không thể



ở lâu được…”



Thẩm Giới không hỏi tại sao, dường như cả hai người đều có tình tránh mặt nửa kia của cả hai, cô không muốn nhắc đến Mục Đình Sâm vào lúc này



mà anh cũng không muốn nhắc tới Có Vãn Vãn.



“Mục Đình Sâm… Anh ta đối xử tốt với em chứ?”



Thẩm Giới hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom