• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (7 Viewers)

  • Chương 936-940

Chương 936: Cháu Chính Là Nữ Chủ Nhân Của Mục Gia.

An Tuyết Ly đã nhận ra động tác nhỏ của anh, đáy mắt xuất hiện một vòng thát lạc rất nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp bắt giữ, ngữ khí đột nhiên dữ dội thêm mắy phần: “Dì đã nói rồi, không thể luôn chiều theo phụ nữ, nó có chút quá đáng. Đây là Mục gia, nó là một cô nhi được nhận nuôi, dựa vào cái gì đối xử với cháu như vậy? Nó đối xử với dì thế nào cũng được, nhưng như thế với cháu là không được rồi. Nể mặt cháu, dì luôn nhẫn nhịn nó! Ÿ vào chuyện cháu thích nó là nó có thể tùy ý làm càn sao? Dì đi tìm nó, có ngủ phòng khách cũng là nó ngủ!”

Thần sắc Mục Đình Sâm lạnh xuống: “Dì nhỏ, đây là phương thức cháu và cô ấy sống chung, không riêng cháu chiều cô ấy, rất nhiều chỗ, cô ấy cũng thuận theo cháu, luân phiên lẫn nhau, không cần người ngoài nhúng tay, sẽ phá mắt cân bằng ban đầu. Cháu không cảm thấy ngủ ở phòng khách có gì ủy khuất, cô ấy nhốt cháu ở ngoài, chứng minh là cô ấy còn ủy khuất hơn cháu.”

“Cháu không biết cô ấy làm gì mà dì phải một mực nhẫn nhịn, tính tình của cô ấy không đổi được, cá nhân cháu có thể tiếp nhận. Dù sao dì cũng chỉ là ở tạm, về sau dọn ra ngoài là tốt, mắt không thấy tâm không phiền. Cô ấy là cô nhi được cháu nhận nuôi không sai, nhưng bây giờ, cô ấy là vợ cháu, là chân ái của cháu, cũng là mẹ của con cháu.

Di nhỏ, dì đi nghỉ ngơi đi, cô ấy ngủ rồi, dì đừng làm phiền cô ây.”

Sắc mặt An Tuyết Ly trắng bệch, thẳng đến lúc Mục Đình Sâm đóng cửa phòng lại, bà ta mới hồi phục tinh thần lại.

Đứng trước cửa ra vào thật lâu, bà ta mới rời khỏi, nhưng mà không có về phòng của mình, mà là đi tìm Ôn Ngôn.

Nghe được giọng nói của bà ta, Ôn Ngôn cửa phòng mở ra: “Có chuyện gì sao?”

936-manh-the.jpg


An Tuyết Ly rủ con ngươi xuống, thản nhiên nói: “Bây giờ cô còn có thói quen gọi cả họ tên Đình Sâm, xem ra tình cảm của cô với nó cũng không sâu đậm bao nhiêu. Tôi cũng nói rõ, tôi nhìn cô không thuận mắt, từ đầu đã không thích cô, tôi không hi vọng cô là người cùng Đình Sâm sống hết quãng đời còn lại. Nếu cô ở cạnh Đình Sâm là có mưu đồ, tôi quyên cô nên sớm từ bỏ đi, tôi sẽ không cho phép cô làm hại nó. Ai hại chết bố cô thì cô đi tìm người đấy, không liên quan đến Đình Sâm.”

Lúc này Ôn Ngôn mới kịp phản ứng An Tuyết Ly vì sao cho cô một cảm giác rất khó chịu, An Tuyết Ly cố ý, cho là cô hận Mục Đình Sâm, gả cho Mục Đình Sâm cũng là vì trả thù. Mong cả nhà tìm nguồn như hình đọc khích lệ nhóm nhé. Nhiều trang lấy của nguồn về đăng làm bạn đọc không tìm được nguồn tốt để đọc. Chúc cả nhà vui khỏe!”

Lần này cô không tức giận, nều là hiểu lầm, thì nên dỡ bỏ, cô bát đắt dĩ di chuyển ghế nhỏ rồi ngồi xuống: “Dì nhỏ, dì suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù cũng là trận tai nạn trên không kia bố cháu bị hại, nhưng tổn thương trận kia tai nạn trên không mang đến, Mục Đình Sâm nhận còn nhiều hơn cháu. Cháu sẽ không không phân tốt xấu bắt lấy ai liền trả thù người đó, cách cháu xưng hô với anh ấy là quen thuộc, không biểu thị là không yêu anh ấy.”

“Dì không phải đoán mò như thế, cháu ở cùng anh ấy nhiều năm như vậy, Tiểu Đoàn Tử cũng hơn hai tuổi rồi, cháu đã có vô số cơ hội xuống tay với anh ấy, mỗi đêm anh ấy đều ngủ cùng cháu, cháu muốn báo thù đã sớm hạ thủ, tại sao phải hao tổn như thế? Trực tiếp trả thù nhất, không phải liền là trực tiếp một đao chấm dứt anh ấy sao?

Làm gì phải liên lụy cả một đời của mình vào? Cháu không có mưu xa kế rộng như vậy, không nghĩ ra cách trả thù khác, ngẫm lại đã cảm thấy cẩu huyết như phim truyền hình vậy.”

An Tuyết Ly khẽ hừ một tiếng: “Giết người thì đền mạng, cô đương nhiên sẽ không ngốc như vậy, cô chỉ biết giết người giết tâm, cướp đi hét thảy của nó. Cô giải thích thế nào về việc Mục thị ở trên danh nghĩa là của cô? Đừng cho là tôi không biết chuyện này. Cô thật là có bản lĩnh, từ một cô nhỉ được nhận nuôi mà đi đến bước này, ván cờ cũng thật lớn.”

Ôn Ngôn có chút mệt mỏi: “Nếu dì hay hiểu rõ chuyện của anh ấy, cũng sẽ không chất vấn cháu như thế. Dưới tình huống Mục thị bị bức ép, chút nữa anh ấy bị người khác hại chết, cháu liều mạng bảo trụ Mục thị, tình huống lúc đó không thể không đổi tên. Lúc anh ấy trở về cháu đã đề nghị anh ấy thay tên, chính anh ấy không đồng ý, bởi vì chúng cháu tin tưởng lẫn nhau, anh ấy cảm thấy không cần phải vậy. Nói thật, trước khi dì trở về, cuộc sống của bọn cháu vẫn rất tốt, dì trở về cháu hoan nghênh, dì muốn ở đây luôn cũng có thể, nhưng là xin đừng nên nhúng tay chuyện giữa chúng cháu, nhúng tay vào cuộc sống của bọn cháu.”

Cuối cùng, cô lại thêm một câu: *Dì chỉ là dì nhỏ của anh ấy.”

Đột nhiên An Tuyết Ly trở nên kích động: “Cô cho rằng cô là nữ chủ nhân của cái nhà này sao?”

Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Bắt đầu từ ngày cháu gả cho anh ấy, cháu chính là nữ chủ nhân Mục gia. dì nhỏ, dì chỉ là khách, là họ hàng.”

An Tuyết Ly “đùng” đứng người lên, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống Ôn Ngôn: “Ha ha, một đứa cô nhi được nhận nuôi? Cũng xứng vênh mặt hắt hàm sai khiến Đình Sâm? Không có nó, liền không có cô bây giờ, cô lấy cái gì vênh váo tự đắc với tôi? Dựa vào cái gì diễu võ giương oai với tôi?”

Lời nói đều nói đến đây quá đáng rồi, Ôn Ngôn không muốn lại chịu đựng, trên khí thế không thể thua, cô cũng từ ghế đứng lên: “Cháu có hắt hàm sai khiến anh ấy không cháu tự biết rõ, cháu là cô nhỉ được anh ấy nhận nuôi không sai, chả lẽ sau khi cháu gả cho anh ấy cũng phải cúi đầu thuận mắt sao? Người người bình đẳng, tại sao cháu phải sống hèn mọn như vậy? Cháu cũng không phải do báo ân anh ấy, tính toán cả thận thì vì mẹ anh ấy mà bố cháu gặp nạn, anh ấy nuôi lớn tôi, hợp tình hợp lý, không có chuyện báo ân.”

“Về phần đối với dì diễu võ giương oai, dì đại khái là hiểu nhằm rồi, cháu không có, ngược lại là dì đang diễu võ giương oai với cháu. Cháu thật muốn hỏi dì một chút, dì dựa vào cái gì diễu võ giương oai với cháu, chỉ dựa vào dì là dì nhỏ Mục Đình Sâm sao? Hay là do cái loại mấy chục năm không gặp kia. Nghe Mục Đình Sâm nói, lúc anh ấy.

lên tiểu học đã từng gặp dì, đã qua ít nhát hai mươi năm rồi, dì vừa về đã nhúng tay vào cuộc sống của anh ấy, không quá phù hợp đi?”

An Tuyết Ly chán nản, nâng tay lên muốn đánh Ôn Ngôn, nhưng là bàn tay nâng lên lại hạ xuống.

Ôn Ngôn cũng không muốn tránh, nhìn An Tuyết Ly chậm chạp không ra tay, cô thản nhiên nói: “Đánh đi, làm sao không đánh? Cháu nói sai sao? Từ lúc dì vừa vào cửa, liền có ý muốn xa lánh cháu, đến Tiểu Đoàn Tử đều cố ý không cho cháu đụng, ngay từ đầu cháu cho là dì vô ý, hiện tại xem ra, chính là cố ý. Dì chỉ là dì nhỏ Mục Đình Sâm, dì có cuộc sống của mình, anh ấy đã kết hôn thành gia, quan hệ máu mủ của hai người nhiều lắm thì tính là họ hàng, dì lấy đâu ra lực làm vậy? Nói câu không dễ nghe, dì muốn ở đây, anh ấy còn phải hỏi ý kiến cháu đáy.” .
Chương 937 Hiểu Làm?

An Tuyết Ly tức giận đến toàn thân run rẩy, cuối cùng đóng sập cửa mà đi.

Ôn Ngôn ngồi phịch ở trên giường thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi An Tuyết Ly muốn đánh cô thật ra cô cũng có chút sợ hãi, một cái tát kia rơi xuống, câu chuyện liền không đơn giản như vậy nữa, Mục Đình Sâm kẹp ở giữa cũng không dễ chịu. Nhìn ra được, An Tuyết Ly là vì Mục Đình Sâm mới nhịn không đánh cô, từ một chút góc độ này xem ra, An Tuyết Ly đối với Mục Đình Sâm là thật để tâm.

Hôm sau, buổi sáng An Tuyết Ly không xuống lầu ăn điểm tâm, Ôn Ngôn nhờ bảo mẫu nhỏ lên lầu gọi, bảo mẫu nhỏ đi xuống nói: “Bà ấy nói không muốn ăn cơm, hôm nay cũng không đến công ty, tôi nhìn mắt bà ấy, hình như… đã khóc.”

Phản ứng đầu của Mục Đình Sâm tiên là tự thân lên lâu đi nhìn, Ôn Ngôn nhàn nhạt lên tiếng nói: “Tối hôm qua dì ấy ầm ï một trận với em, chắc là vì như thế.”

Mục Đình Sâm hơi kinh ngạc: “Dì ấy đi tìm em? Không phải anh đã bảo dì đừng làm phiền em rồi sao? Hai người cãi nhau cái gì thế?”

Ôn Ngôn thở dài: “Từ đầu đến cuối dì luôn cảm thấy em gả cho anh là vì báo thù, cộng thêm mỗi lần em gọi anh đều gọi cả họ tên, còn có Mục thị đang ở trên danh nghĩa em, dì càng tin tưởng lập luận của mình. Coi như dì cũng là vì tốt cho anh, suy nghĩ cho anh, nghĩ đến thấu, coi em là người ngoài. Em xấu như vậy sao? Em có thù với anh không trong lòng anh không biết sao? Em thật sự muốn báo thù anh, đến nỗi kéo cả bản thân vào, còn sinh con cho anh hả? Em có bệnh chắc?”

Khóe môi Mục Đình Sâm không tự chủ hơi giương lên: “Được rồi, hiểu lầm mà thôi, anh đi nói chuyện với dì, em ăn cơm trước đi.”

Lên đến nơi, Mục Đình Sâm gõ mở cửa phòng An Tuyết Ly, tỉnh thần An Tuyết Ly nhìn qua rất uể oải, cố giả ra khuôn mặt tươi cười: “Đình Sâm… sao cháu không ăn cơm? Hôm nay dì hơi khó chịu, hôm nay không đến công ty, không cần quan tâm dì.”

Mục Đình Sâm dừng một chút, nói: “Không sao, không đến công ty thì không đi thôi, khó chịu thì dì nằm đi, cháu nói chuyện với dì.”

An Tuyết Ly trở lại giường, ngồi dựa vào đầu giường: “Cháu nói đi.”

Anh đi thẳng vấn đề nói: “Ôn Ngôn nói cho cháu biết, tối hôm qua hai người cãi nhau, không phải cháu đã bảo dì đừng tìm cô ấy rồi sao? Di thật sự hiểu lầm rồi, cô ấy không muốn báo thù cháu. Lúc biết chân tướng vụ tai nạn trên không, cô ấy đã trốn cháu đi, đoạn thời gian đó, là thời điểm u ám nhất cuộc đời của cháu, cháu liều mạng thật vất vả mới có thể đem cô ấy về, cô ấy còn không .

màng nguy hiểm tính mạng mà sinh con cho cháu, không có khả năng là vì muốn báo thù cháu.”

“Về phần tại sao Mục thị trên danh nghĩa là của cô ấy, là bởi vì cô ấy cho là cháu đã chết, nếu cô ấy muốn báo thù, hoàn toàn có thể bỏ mặc Mục thị, nhưng cô ấy không có, cô ấy không ngủ không nghỉ, mệt mỏi đến sắp đổ bệnh, thay cháu bảo vệ Mục thị, chống đỡ đến khi cháu trở về.

Cháu thật sự rất yêu cô ấy, tình cảm giữa cháu và cô ấy sâu sắc bao nhiêu, dì không tưởng tượng được, đừng hiểu lầm cô ấy nữa.”

An Tuyết Ly có chút thất thần, lập tức lộ ra thần sắc bi thương: “Như vậy xem ra, thật là dì hiểu lầm nó. Dì chỉ là…

chỉ là lo lắng nó sẽ trả thù cháu mà thôi. Dì cũng không muốn suy nghĩ cực đoan như thé, chỉ là không khống chế được chính mình. Không phải cháu muốn biết chuyện của dì ở nước ngoài sao? Dì không muốn đề cập, là bởi vì không dám hồi tưởng, hôn nhân của dì cũng không hạnh phúc, thậm chí có thể dùng ác mộng để hình dung.”

“Chồng dì chết dì không có lấy một tia khổ sở, dì thật sự: vui, bởi vì dì được giải thoát, cái gì dì cũng không muốn, chỉ muốn chạy khỏi nơi đó, trở về nước. Về sau dì phát hiện, người đó chết rồi, nhưng dì vẫn hận ông ta, hận không thể đem ông ta nghiền xương thành tro. Trong mắt của dì, ý hận không có dễ dàng hóa giải như vậy, làm sao.

Ôn Ngôn lại không hận cháu? Làm sao lại yêu cháu? Dì không thể nào hiểu được…”

Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc An Tuyết Ly hơi mất khống chế, nước mắt cũng không ngăn được.

Mục Đình Sâm cầm khăn tay đưa cho bà, ôn nhu nói: “Cháu đã biết, không sao, bên Ôn Ngôn cháu sẽ giải thích, cô ấy rất rõ lí lẽ, sẽ không trách dì. Dì nhỏ, quá khứ không vui cũng đừng có suy nghĩ nữa, hiện tại dì đã thoát khỏi ác mộng, đến nơi ánh nắng có thể chiếu đến, dì đã không còn ở nơi đen tối nữa rồi, đừng nhạy cảm như vậy, được không? Cuộc sống sau này đều sẽ rất tốt đẹp. Nếu gì không tin Ôn Ngôn, có thể chậm rãi thử tìm hiểu cô ấy, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.”

An Tuyết Ly nhẹ gật đầu: “Giúp dì nói xin lỗi với nó, tối hôm qua là dì thật quá đáng, suýt chút nữa đã đánh nó…

dì thực sự hi vọng cháu có thể sống tốt, dì không có người thân khác, cũng không có con, dì coi cháu là con ruột, không muốn cháu nhận bát cứ thương tổn gì. Có khả năng là dì không thể lập tức chấp nhận nó, nhưng dì sẽ cố gắng, chỉ hy vọng, nó thật sự yêu cháu, muốn cùng cháu cùng chung quãng đời còn lại. Phương diện tinh thần của dì có chút vẫn đề, dễ cực đoan, dì sẽ khống chế tốt bản thân mình, tận lực cố gắng không xung đột với nó, hôm nay dì lại đi gặp bác sĩ tâm lý một chút, mau chóng trị liệu, không thể tạo khó khăn cho cháu.”

Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu: “Cháu cũng đã nhìn ra, cảm giác phương diện tinh thần của dì có chút khác thường, có thể là quá khứ đã tạo ảnh hưởng quá lớn cho dì. Hôm nay.

tự cháu lái xe đến công ty, để Trần Nặc ở lại, để anh ta lái xe cho dì, trạng thái của dì không tốt, vẫn là không nên tự mình lái xe ra ngoài. Đúng rồi… có tiện hỏi dì một chuyện không?”

Cảm xúc An Tuyết Ly dịu đi một chút, cười cười: “Cháu hỏi đi.”

Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, hỏi: “Có phải giữa dì và mẹ cháu có xích mích gì không? Vì sao lúc dì gặp cháu không thể cho bà ấy biết? Vì sao dì ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không liên hệ với cháu?”

Vẻ cười của An Tuyết Ly cứ cứng đờ như vậy, Mục Đình Sâm còn tưởng rằng là mình nói sai, thế nhưng là nghĩ lại một lần, hình như không nói sai chỗ nào? Anh chỉ đang hỏi vấn đề bình thường mà thôi, chẳng lẽ giữa An Tuyết Ly và mẹ có thâm thù đại hận gì à?

Ý thức phản ứng của mình không đúng, ánh mắt An Tuyết Ly từ trên người Mục Đình Sâm nhìn về phía khác, đưa tay vén lại tóc bên tai: “Nào có? Cháu suy nghĩ nhiều rồi.

Mẹ cháu là chị gái ruột của dì, khi còn bé dì với bà ấy chơi chung khá thân, sao có thể có xích mích gì đến nỗi dì ghi hận đến tận bây giờ chứ?”

Bà đang nói dối, Mục Đình Sâm liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Thời điểm nói chuyện bà không dám đối mặt với anh, động tác đưa tay vén tóc cũng là che dấu sự bất an, hoàn toàn là theo bản năng. Anh truy hỏi: “Vậy tại sao dì lại hủy ảnh cưới của mẹ và bố cháu chụp chung? Thư phòng chỉ có Ôn Ngôn cháu và dì có thể tùy ý ra vào, trước khi dì trở về, tất cả ảnh chụp đều bình thường. Cháu không có ý trách di, chỉ là tò mò tại sao dì lại làm vậy.”

An Tuyết Ly trầm mặc chốc lát, không phủ nhận chuyện ảnh chụp, dùng ngữ khí bi thương: “Nếu không phải bố cháu, làm sao mẹ cháu lại cực đoan chế tạo trận kia tai nạn trên không như vậy? Cả đời của chị ấy đều bỏ ở Mục gia, đến thời điểm chết, có bao nhiêu tuyệt vọng? Dì nhìn thấy ảnh kết hôn của hai người liền tức giận, bố cháu là tên khốn! Mặc dù dì ở nước ngoài, chuyện xảy ra mấy năm đó vẫn biết rất rõ ràng.”
Chương 938: Không Ai Được Bắt Nạt Người Phụ Nữ Của Anh

Mục Đình Sâm nhẹ nhàng thở ra: “Hóa ra là thế, không sao, dì nghỉ đi, cháu đến công ty.”

Tất cả mọi thứ đều đã được giải thích, ngoại trừ khi nói về quan hệ chị em ruột của An Tuyết Ly, chuyện khác hình như không có vấn đề gì. Ân oán liên quan tới mẹ và dì nhỏ, Mục Đình Sâm không muốn truy đến cùng, chuyện của một đời trước, anh không cần thiết lật đến, huống chi giữa chị em ruột còn có thể có thâm thù đại hận gì chứ?

Trên đường đến công ty, Ôn Ngôn hỏi Mục Đình Sâm: *Lúc nãy anh và dì nhỏ ở trên lầu đã nói chuyện gì? Nếu là có cái cần tránh em, anh có thể không nói.”

Mục Đình Sâm nghiêng đầu nhìn cô một chút: “Sao em lại nghĩ như vậy? Không có chuyện gì cần tránh em. Có đôi khi hành vi của dì có chút cổ quái và cực đoan, là bởi vì chuyện quá khứ đã trải qua dẫn đến phương diện tinh thần có vấn đề, hôm nay anh đã để Trần Nặc đưa dì đi khám bệnh, dì mắc là tâm bệnh. Dì nói muốn nhờ anh xin lỗi em, dì không có cách nào khống chế hành vi của mình.

Anh không biết đoạn hôn nhân kia đã mang cho dì ác mộng thế nào, hẳn là… rất đáng sợ. Dì hủy tắm hình kia là bởi vì hận bố anh, làm mẹ anh đau khổ một đời, không muốn nhìn thấy hình kết hôn của họ mà thôi.”

Ôn Ngôn thở dài: “Nếu là như thế, em rất đồng tình, cũng có thể hiểu được, thế nhưng… bởi vì vấn đề của dì mà làm cho em bối rối. Từ khi dì trở về, em liền cảm thấy không còn ngày nào yên tĩnh, còn tiếp tục như vậy sớm muộn em cũng sẽ bị dì tra tấn phát điên mắt. Dì vì muốn tốt cho anh, Sợ em trả thù, em có thể hiểu được, nhưng không thể chịu được dì trực tiếp nhằm vào em như vậy, còn có thái độ của dị với má Lưu và chú Lâm.”

Mục Đình Sâm an ủi: “Được rồi được rồi, anh đã nói hết với dì rồi, dì sẽ không như vậy nữa. em yên tâm, anh mãi mãi đứng về phía em, không ai được bắt nạt người phụ nữ của anh, dì nhỏ cũng không được.”

Khóe môi Ôn Ngôn lộ ra một ý cười: “Tốt nhát là trong lòng anh cũng nghĩ như vậy ~ Nói được thì làm được.”

Đến công ty, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm liền bận việc của riêng mình. Hôm nay Diệp Quân Tước và Kính Thiếu Khanh còn có Khúc Thanh Ca đều đến Mục thị, đoán chừng là muốn họp cái gì.

Trần Mộng Dao cũng đi cùng Kính Thiếu Khanh, đương nhiên là Trần Mộng Dao tìm đến Ôn Ngôn, Ôn Ngôn vứt công việc trong tay xuống dẫn Trần Mộng Dao tới phòng nghỉ, Trần Mộng Dao bưng lấy trà nóng hỏi: “Dì nhỏ của Mục Đình Sâm không phải là về ở Mục trạch sao? Hai người xem là sống chung hòa hợp đi?”

Lời này xem như là không nên nhắc đến, Ôn Ngôn cười khổ nói: “Mình nghi ngờ cậu đang kiếm chuyện mà… Thật ghen tị cậu có thể hòa hợp với mẹ Kính Thiếu Khanh đến như vậy, điều kiện đầu tiên là mẹ Thiếu Khanh đối với cậu cũng rất tốt, coi cậu giống như con gái ruột, dì nhỏ Mục Đình Sâm không giống, khắp nơi đề phòng mình, coi mình là người ngoài, còn hoài nghi mình vì cái chết của bố mà trả thù Mục Đình Sâm, mình thực sự bị giày vò đủ rồi.”

“Hiện tại mình cảm thấy cuộc sóng của mình rất hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, tại sao mình phải làm cái việc không được lợi ích gì kia chứ? Mình không biết suy nghĩ cho con trai à? Nhưng mà Mục Đình Sâm nói cho mình biết, dì nhỏ anh ấy là bởi vì quá khứ ở nước ngoài không tốt, phương diện tỉnh thần có chút vấn đề, trên hành vi thỉnh thoảng sẽ rất cực đoan, mình cũng có thể hiểu được.”

Trần Mộng Dao mở to hai mắt nhìn: “Vấn đề phương diện tỉnh thần? Đó không phải là bệnh tâm thần sao? Không phải bây giờ dì ta còn làm việc ở Mục thị sao? Còn hình như là tổng thanh tra gì đó, thế cũng được…”

Ôn Ngôn nhìn xung quanh, làm ra dấu im lặng: “Cậu điên rồi hả? Đây là tại công ty, cậu đừng có vào lúc nói chuyện này mà lớn tiếng như thế, bị người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ?”

Trần Mộng Dao ngơ ngơ ngác ngác hạ thấp giọng: “Mình chỉ là có chút ngạc nhiên thôi, nhát thời không khống chế được âm lượng. Nói như vậy, bây giờ cậu và dì nhỏ anh ấy sống chung một nhà, khẳng định là như nước sôi lửa bỏng, thật đáng thương, vẫn là mẹ Thiếu Khanh tốt, cho tới bây giờ còn chưa từng tức giận với mình, lớn tiếng nói chuyện cũng chưa từng có.”

Ôn Ngôn nhéch miệng: “Vâng vâng vâng, mẹ chồng cậu là tốt nhất rồi, mình thừa nhận được chưa? Hiện tại mình chỉ cầu sống an an ổn ổn sinh, chỉ cần dì nhỏ Mục Đình Sâm không tận lực nhằm vào mình, tất cả mọi người có thể bình an vô sự, mình chính là không quen nhìn bà ấy luôn miệng nói má Lưu và chú Lâm là người hầu, còn cố ý không cho mình tiếp xúc Tiểu Đoàn Tử, tối hôm qua mình còn cãi nhau một trận với dì ấy, đoán chừng là dì ấy một đêm không ngủ, buồi sáng hôm nay cũng không xuống lầu ăn điểm tâm, mắt cũng khóc sưng lên. Hôm nay dì ấy không đến công ty, nói là muốn đi khám bệnh. Bệnh kia của dì ấy đúng là phải khám, không thì ai mà chịu nồi?”

Trần Mộng Dao chậc chậc nói: “Đúng vậy, cậu cũng chịu không được, sớm muộn Mục Đình Sâm cũng chịu không được, một bên là vợ của mình, một bên là dì nhỏ, anh ấy hướng về ai cũng không dễ dàng như vậy. Vốn dĩ hai nhà các cậu đầu không có trưởng bối bên cạnh, thế giới hai người trôi qua rất tốt, hiện tại xông ra dì nhỏ, cuộc sống của cậu đột nhiên lại chào đón thêm một mẹ chồng, mắu chốt là người ta còn không chào đón cậu, mình thật sự là không dám nghĩ mọi người ở chung sẽ là cái dạng gì. Mẹ cậu còn không có nhiều chuyện như vậy, dì ta là một dì nhỏ mà náo cái gì?”

Một lát sau, Khúc Thanh Ca tìm tới, nói là cuộc họp sắp xong rồi, Mục Đình Sâm và Diệp Quân tước còn có Kính Thiếu Khanh đang nói chuyện khác, một người phụ nữ như cô không tiện ở lại, liền đi ra.

Trần Mộng Dao bắt lấy người ta liền hỏi: “Thanh Ca, bên chỗ cô không có vấn đề về quan hệ mẹ chồng nàng dâu đi?”

Khúc Thanh Ca một mặt mơ hồ: “Không có… Quân Tước bên này không có bố mẹ, ông nội cũng qua đời rồi, khi còn tại thế đối xử với tôi rất tốt, hiện tại chỉ có hai chúng tôi và Nhuế Nhuế chung sống, nào có cái quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì không tốt? Bố mẹ tôi lại ở Hải Thành, xưa nay không quản cuộc sống của chúng tôi. Làm sao? Hai người các cô… không phải đang có ván đề như thế chứ? Không phải là Ôn Ngôn chứ, Mộng Dao thì càng không có thể, ai cũng biết mẹ Thiếu Khanh đối xử với cô như con gái ruột vậy.”

Trần Mộng Dao ý cười trên nỗi đau của người khác: “Cô nói thật đúng, chính là Tiểu Ngôn! Mẹ chồng thật sự của cô ấy không ở đây, nhưng Mục Đình Sâm còn có dì nhỏ nhiều năm không gặp, hiện tại trở về, ở ngay Mục trạch, dù sao nhìn Tiểu Ngôn không vừa mắt, đây có tính là “họa từ trên trời rơi xuống” không?”

Ôn Ngôn xạm mặt lại, sao lại có đứa bạn thân thế này chứ?

Khúc thanh Ca cười cười: “Thế này… nếu là dì nhỏ, cũng không có cách nào khác, cố gắng không tiếp xúc là được rồi. Dì nhỏ mà, chỉ là họ hàng, ít đến ít gặp là không sao, Quân Tước cũng ít đến nhà mẹ đẻ tôi, tôi cảm thấy cũng tốt, mọi người vừa đoàn tụ là lại có nhiều chuyện rồi, khoảng cách sinh ra tốt đẹp mà.”

Đạo lý này Ôn Ngôn đều hiểu, thế nhưng làm thế nào mới giữ được khoảng cách với An Tuyết Ly? Người ta thế nhưng đã buông lời muốn sống đến hết đời ở Mục trạch, cũng không biết có phải thật vậy hay không, nếu như thật, cô sẽ phát điên mắt.
Chương 939 An Tuyết Ly Bị Thương.

Buổi tối, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao, Khúng Thanh Ca cùng ăn cơm ở bên ngoài xong mới trở về.

Lúc về đến nhà, là hơn chín giờ đêm.

Tiểu Đoàn Tử đang chờ cô trở về, một mực không chịu đi ngủ, trông thấy cô, cậu nhóc chạy từ trong lòng An Tuyết Ly ra, hướng thẳng về phía cô: “Mẹ ơi!”

Cô ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, vô thức nhìn thoáng qua An Tuyết Ly, bởi vì bình thường lúc này An Tuyết Ly khẳng định sẽ nói muốn dẫn Tiểu Đoàn Tử đi ngủ, không cho cô đụng vào con.

Lần này An Tuyết Ly cũng không làm như vậy, còn thần sắc bình thường chào hỏi cô: “Về rồi à, cô đi tắm một cái rồi nghỉ ngơi đi, Tiểu Đoàn Tử không gặp cô không chịu đi ngủ, hiện tại an tâm rồi.”

Ôn Ngôn nhẹ gật đầu: “Dì cũng nghỉ ngơi sớm đi, cháu mang Tiểu Đoàn Tử lên lầu trước.”

Đoạn giao tiếp ngắn ngủi như vậy, làm Ôn Ngôn cảm thấy tinh thần An Tuyết Ly có vấn là thật, còn có chút nghiêm trọng, hôm nay và tối hôm qua hoàn toàn giống như là hai người, một cực đoan táo bạo, thậm chí có chút cay nghiệt, còn có ý định hãm hại, một xinh đẹp đoan trang, ưu nhã thân thiện, đây không phải hai nhân cách sao? Tận lực diễn cũng không thể ra hiệu quả này.

Người bình thường coi như hoài nghỉ cô có ý nghĩ và động cơ trả thù Mục Đình Sâm, cũng sẽ không biểu hiện ngay thẳng cùng cực đoan như vậy, người tinh thần có vấn đề, nhất định chỉ tiết nhỏ gì cũng sẽ biến ra to, dễ dàng suy nghĩ lung tung, lại không thể nhẫn nại.

Đem Tiểu Đoàn Tử về phòng dỗ ngủ, Ôn Ngôn mới về phòng ngủ. Mục Đình Sâm đã nằm xuống, nhưng mà còn chưa ngủ, đang cầm điện thoại loay hoay.

Thấy cô trở về, anh hỏi: “Dì nhỏ ở dưới lầu bế Tiểu Đoàn Tử chờ em, dì không gây phiền phức gì cho em chứ?”

Ôn Ngôn lấy anh hỏi đáp lại: “Vừa đi khám bác sĩ đã tốt lên rồi? Đêm nay và tối hôm qua không giống, hi vọng về sau vẫn cứ bảo trì như thế, em cũng rất mệt mỏi, không có rảnh ứng phó dì.”

Mục Đình Sâm bát đắc dĩ nói: “Dì cũng không phải thật sự: có cái thói xấu gì lớn, chỉ là vấn đề trên tâm lý, dễ táo bạo, uống thuốc điều trị tinh thần một chút tình trạng liền lên, em chịu khó chút.”

Ôn Ngôn dừng một chút, hỏi: “Cuối cùng là dạng hôn nhân thế nào mới tra tấn dì đến dạng này? Để cho dì bóng ma tâm lý to lớn như thế? Dì vẫn không nói với anh sao?”

Mục Đình Sâm gật gật đầu: “Đúng, dì không chịu nói, loại chuyện này coi như có thể tra được anh cũng sẽ không tra, không cần thiết. Em tranh thủ đi nghỉ ngươi sớm chút đi”

Sáng ngày thứ hai, ba người như cũ cùng đến công ty, Ôn Ngôn quen sau khi đến công ty sẽ tách ra với Mục Đình Sâm, dù sao cũng không cùng tầng. An Tuyết Ly bước nhanh đuổi kịp cô: “Cái kia… chuyện lúc trước, dì xin lỗi, là thái độ dì không tốt, dì tin là Đình Sâm đã giải thích với cháu rồi, cháu cũng biết thành kiến của dì với cháu là bắt nguồn từ đâu. Còn nhiều thời gian, nếu cháu thật sự không hài lòng, dì sẽ không làm khó cháu, hi vọng trong cuộc sống sau này, chúng ta có thể ở chung hòa thuận.”

Bước chân Ôn Ngôn thoáng chậm lại: “Vâng, còn nhiều thời gian, cháu cũng hi vọng tất cả mọi người có thể ở chung hòa thuận.”

Đến vị trí làm việc, Ôn Ngôn ngồi xuống thở phào một cái, điều chỉnh tâm tình tốt, trên tay còn có không ít chuyện phải làm.

Đường Xán đến sớm hơn cô, đã bắt đầu bận bịu. Cô thuận miệng hỏi: “Gần đây anh thế nào? Mẹ anh còn làm anh sụp đỗ không?”

Đường Xán cười khổ nói: “Vẫn tốt đi, cũng không biết vì cái gì, mẹ Từ Dương Dương nhìn tôi không vừa mắt, mẹ tôi cũng nhìn Từ Dương Dương không vừa mắt, thật giống như trời sinh đối địch vậy. Bên này tôi thật vất vả công lược mẹ Từ Dương Dương gần xong, mẹ tôi lại gia tăng độ khó cho tôi, vừa nghĩ tới sau khi tôi và Từ Dương Dương kết hôn lâu như vậy cũng còn không có ở chung, – muốn có con cũng không biết bao giờ mới thực hiện được, tôi sắp đau đầu không chịu nỏi rồi. Cô là phụ nữ, phương diện mẹ chồng nàng dâu cô hiểu hơn tôi, nếu như nói mẹ Từ Dương Dương đối với tôi có ý kiến là bởi vì quá khứ của tôi, còn Từ Dương Dương người con gái tốt như vậy, vì sao mẹ tôi lại nhìn cô ấy không vừa mắt? Cô giải thích cho tôi một chút.”

Ôn Ngôn có chút dở khóc dở cười: “Anh hỏi tôi? Tôi nào.

biết? Phương diện này tôi còn không hiểu bằng anh, chính tôi hiện tại cũng hãm ở trong bùn tự thân khó đảm bảo.

đây. Nhưng mà bây giờ cũng khá tốt, Từ Dương Dương cùng làm việc với anh, hai người các anh còn không đến mức không gặp mặt, muốn có con… Lén lút cũng có thể mà, đợi cô ấy mang bầu, hẳn là rất nhiều chuyện đều có thể nước chảy thành sông, anh có lên. Đúng rồi, gần đây tôi thấy anh không mang bông tai?”

Đường Xán sờ lên vành tai của mình: “Chuyện này à… mẹ Từ Dương Dương không thích, nói như lưu manh, tôi lười giải thích, cũng không nắm chắc có thể thay đổi quan điểm của bà, dứt khoát liền không đeo nữa, cùng lắm thì chính là từ bỏ một cái sở thích nhỏ, vần đề không lớn.”

Ôn Ngôn không khỏi cảm thán nói: “Con người ấy mà, có đôi khi thật sự bị áp bức bỏ yêu thích của mình mà theo ý người khác.”

Lúc xế chiều, Ôn Ngôn làm xong công việc trong tay, cùng Đường Xán nâng cốc sữa trà giao lưu thiết kế tâm đắc, lúc đang trò chuyện hăng háo, Từ Dương Dương hoảng hoảng hót hót chạy tới: “Chị Ôn Ngôn, không xong…”

Ôn Ngôn nhìn Từ Dương Dương lỗ mãng, suýt nữa đâm vào góc bàn, vừa cười vừa nói: “Làm gì thế? Em cần thận .

một chút, trời còn chưa có sập đâu, coi như trời sập, cũng phải bình tĩnh. Nói đàng hoàng xem, sao thế?”

Từ Dương Dương thở lấy hơi, ném ra một tin tức động trời: “Vừa nãy ở hội trường bố trí sàn catwalk, đèn trên trần nhà rớt xuống! Khi đó Mục tổng đứng ở phía dưới, là An tổng thanh tra đẩy anh ấy ra, nhưng An tổng thanh tra bị đập trúng, chảy rất nhiều máu, hiện tại người đang ở bệnh viện, còn không biết thế nào!”

An Tuyết Ly vì cứu Mục Đình Sâm mà để đèn rơi vào bản thân mình?

Sàn catwalk bởi vì yêu cầu ánh đèn tương đối cao, đèn cũng không phải lớn bình thường, đổi lại ai bị đập cũng không thể bình an vô sự, làm không tốt sẽ mất đi tính mạng.

Ôn Ngôn vội vã tiền đến bệnh viện, An Tuyết Ly còn đang ở phòng cấp cứu, Mục Đình Sâm đang canh giữ ở hành lang. Từ xa nhìn lại, sắc mặt anh ảm đạm không rõ, môi mỏng mím chặt, có thêm máy phần khí tức lạnh lẽo, phảng phất như đang kháng cự người khác tới gần.

“Di nhỏ sẽ không sao đâu…” Ôn Ngôn đi lên trước, không biết nên an ủi làm sao, trước đó không lâu cô còn cãi nhau với An Tuyết Ly, ngoài sáng trong tối biểu lộ không hợp với An Tuyết Ly, hiện tại người xảy ra chuyện, cô có nói chuyện dễ nghe đi chăng nữa thì cũng giống như giả tình giả ý.

Cảm xúc Mục Đình Sâm không tốt, nhìn cô một chút, trên mặt không có bắt kỳ cảm xúc gì: “Không sao, em về công ty đi, nơi này anh trông chừng là được rồi.”

Ôn Ngôn cắn cắn môi cánh, dừng lại chốc lát, vẫn rời đi.

Cô không muốn đi, bởi vì chuyện này lộ ra cô giống như là người ngoài, loại thời điểm này cô canh giữ ở bệnh viện không phải rất bình thường sao? Vì sao Mục Đình Sâm bảo cô rời đi? Là cảm thấy cô không muốn vì An Tuyết Ly ở bệnh viện, hay là chuyện khác?

Một chuyến tay không, trở lại công ty, Đường Xán thầy Ôn Ngôn rũ cụp lấy bả vai, vô thức cảm thấy tình huống không tốt, hỏi: “An tổng thay tra thế nào rồi?”
Chương 940: Vẫn Không Có Cách Nào Tiếp Nhận Cô.

Ôn Ngôn lắc đầu, không muốn nói chuyện.

Đường Xán hơi kinh ngạc: “Người mắt rồi?”

Ôn Ngôn liếc anh một cái: “Nói cái gì đó? Tôi không biết!

Lúc tôi đến người còn đang được cấp cứu, tình huống như thế nào tôi cũng không rõ, là Mục Đình Sâm bảo tôi đừng ở bệnh viện, nên tôi đi.”

Đường Xán vỗ vỗ ngực: “Dọa tôi một trận, tôi còn tưởng rằng thật sự xảy ra chuyện lớn. Đây là chưa có tin tức gì, không nên biểu thị như thế ý? Chắc là không sao đâu?”

Ôn Ngôn bực bội nắm tóc: “Tôi không phải vì An tổng thanh tra xảy ra chuyện mới như vậy, mà là nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì Mục Đình Sâm bảo tôi trở về, kia là dì nhỏ anh ấy, cũng coi là dì nhỏ tôi đĩ? Ahh ấy cứ dùng cái sắc mặt âm trầm như thế bảo tôi đi, tôi không phục. Dì nhỏ anh ấy xảy ra chuyện cũng không phải do tôi làm, tôi biết tâm tình của anh ấy không tốt, nhưng cũng không đến mức nhằm vào tôi chứ?”

Đường Xán cũng không biết nên nói cái gì cho phải, loại chuyện này, nghĩ như thế nào chỉ có trong lòng Mục Đình Sâm biết.

Ban đêm Mục Đình Sâm chưa trở về Mục trạch ăn cơm, má Lưu nhìn Ôn Ngôn sau khi về nhà cũng không có tinh thần gì, kỳ lạ hỏi: “Sao thế? Hôm nay An phu nhân và thiếu gia đều không trở lại ăn cơm, con lại bộ dáng này.”

Ôn Ngôn đem chuyện An Tuyết Ly xảy ra nói lại một lần, má Lưu giật mình nói: “Trách không được, thời điểm thiếu gia gọi điện thoại về ngữ khí lạnh như băng, một chữ cũng không nói thêm, nói không trở lại ăn cơm, sau đó liền dập máy, má còn chưa kịp mở miệng nữa. Tốt xấu An phu nhân cũng là người đầu năm rồi, coi như nhìn trẻ tuổi, số tuổi còn đó, xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định là nghiêm trọng.”

Là như thế này sao? Đại khái là bởi vì An Tuyết Ly nhìn thực sự tuổi còn rất trẻ, Ôn Ngôn rất khó liên hệ bà với người tuổi đã đầu năm, nghĩ như vậy, tình huống hoàn toàn chính xác không tốt lắm, người số tuổi càng lớn, thân thể càng yếu ớt. An Tuyết Ly vậy mà chịu vì Mục Đình Sâm không để ý sống chết của mình, quan hệ máu mủ thật sự có thần kỳ như vậy sao? Điểm ấy làm Ôn Ngôn thực sự không hiểu, bởi vì cô và Trần Hàm hiển nhiên chưa đạt tới tình trạng này, Trần Hàm còn là mẹ ruột cô, vì Khương Nghiên Nghiên, hiện tại cũng đã già không trụ được.

Cả đêm, Mục Đình Sâm cũng không về nhà, Ôn Ngôn chờ đến 12 giờ mới đi ngủ, muốn gọi điện thoại đi hỏi tình huống một chút, nhưng lại nghĩ đến thái độ buỏi chiều của anh, liền không gọi, vẫn là ngày mai đi bệnh viện thăm thì tốt hơn.

Ngày thứ hai đến bệnh viện, Ôn Ngôn mang theo đồ ăn, không ngoài sở liệu, Mục Đình Sâm ở bệnh viện trông cả một đêm, không có chợp mắt. Từ chỗ An Tuyết Ly bị thương xem ra, không có bị thương đầu, nửa người trên cũng còn tốt, chủ yếu là hai chân nửa người dưới bị thương nghiêm trọng, hai chân đều dùng giá đỡ treo, không thể động đậy. Cũng may An Tuyết Ly thanh tỉnh, chuyện này nói rõ tính mạng không nguy hiểm.

“Di nhỏ, cháu mang theo bánh bao háp và cháo, dì muốn ăn chút không?”

An Tuyết Ly hướng Ôn Ngôn cười cười: “Bây giờ dì không tiện lắm, cháu có thể đút cho dì không?”

Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, nhìn Mục Đình Sâm một chút, thấy anh không nói chuyện, cô mới gật đầu. Cô “thân cận”

với An Tuyết Ly như vậy sao? Cô còn tưởng rằng mấy chuyện cho ăn cơm này An Tuyết Ly sẽ để Mục Đình Sâm đến. Hầu hạ An Tuyết Ly ăn xong, Ôn Ngôn đang thu thập.

dụng cụ, An Tuyết Ly đột nhiên nói: “Đình Sâm, cháu mệt mỏi cả đêm, đi về nghỉ ngơi đi, dì không sao, chỉ là tự mình không tiện xuống giường đi lại, cháu tìm người chăm sóc dì mấy ngày.”

Mục Đình Sâm dịch dịch chăn mèn giúp bà: “Không sao, dì nhỏ, người khác chăm sóc dì cháu cũng không yên tâm, để Ôn Ngônchăm sóc dì trước, cháu trở về thay quần áo khác, thu dọn một chút rồi lại tới.”

Ôn Ngôn theo bản năng nói: “Người khác chăm sóc anh không yên lòng, vậy để em đi? Mục thị lớn như thế không có anh không thể được, chuyện bệnh viện giao cho em đi.”

Ánh mắt Mục Đình Sâm nhanh chóng đảo qua Ôn Ngôn, thản nhiên nói: “Không cần, để anh là được”

Con ngươi Ôn Ngôn run rảy, đây là đang đề phòng cô sao? Sợ cô làm gì An Tuyết Ly? Cô không đến mức sẽ cãi nhau với An Tuyết Ly ngay lúc này đi?

Ngay thời điểm cô kiềm chế không nổi muốn nỗi giận, An Tuyết Ly nói: “Ôn Ngôn nói không sai, cháu vẫn nên đi quản chuyện của công ty đi, hiện tại dì không có cách nào.

đến công ty, bày ra bộ mặc người an bài khiến những người khác nhìn chằm chằm, sắp xếp sân khấu cháu sắp xếp người khác theo dõi đi, chuyện sàn catwalk cũng cần xử lý. Cháu yên tâm đi đi, Ôn Ngôn chăm sóc dì là được tôi.”

Mục Đình Sâm trầm mặc một lát, mới đồng ý, lúc gần đi gọi Ôn Ngôn ra bên ngoài: “Anh thật sự không thoát thân ra được, dì nhỏ ở đây giao cho em, em đừng… cãi nhau với dì, em biết tính tình dì ít nhiều có chút quái lạ, để ý một chút. Bác sĩ nói… đùi phải dì bị thương nghiêm trọng, khả năng… không có cách nào khôi phục tri giác. Chuyện này anh còn không dám nói cho dì ấy, dì ấy và mẹ anh đều là loại người mạnh mẽ như nhau, truy cầu hoàn mỹ, nếu là biết thân thể mình không hoàn chỉnh, không biết dì sẽ phản ứng gì… Em tạm thời đừng nói cho dì biết.”

Ôn Ngôn nhíu nhíu mày, không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy: “Em biết… em sẽ không nói, nhưng mà loại chuyện này cũng giấu không được bao lâu. Anh không muốn để em chăm sóc dì, chỉ là sợ em cãi nhau với dì hay là sợ em làm gì dì? Anh sẽ không… không tin em đi? Em cho rằng giữa em với dì chỉ có chút va chạm nhỏ, đều ở chung một mái nhà, lại mới quen nên phải chưa biệt quen thuộc, cãi nhau gì đó là quá bình thường, cũng không phải thâm thù đại hận gì, anh không cần nghĩ em như vậy.”

Mục Đình Sâm ngắng đầu sờ lên gương mặt của cô, thần sắc nhu hòa mấy phần: “Anh không có nghĩ em như vậy, anh chỉ lo lúc dì bị bệnh cảm xúc không ổn định, làm em chịu ủy khuất, em nhất định phải ôm lấy công việc này làm cái gì? Đã ôm lấy, nếu thời điểm cảm xúc dì không ổn định, em liền chịu đựng đi, không có cách khác. Anh đi trước, có việc thì tuỳ lúc gọi điện thoại cho anh.”

Nghe anh nói như vậy, Ôn Ngôn triệt để yên tâm, là cô quá nhạy cảm, đại khái là An Tuyết Ly xuất hiện quá đột nhiên, cô cũng có chút tố chất thần kinh đi. Trở lại phòng bệnh, Ôn Ngôn cần thận chăm sóc An Tuyết Ly, cô hiểu loại lằm trên giường quá lâu sẽ khó chịu, cho nên một mực giúp An Tuyết Ly xoa bóp nửa người trên nơi có thể đụng. An Tuyết Ly mắt không chớp nhìn chằm chằm cô: “Cháu đang chăm sóc dì, thật sự không có oán hận gì sao?”

Ôn Ngôn chuyên chú vào động tác trên tay, sợ làm An Tuyết Ly đau: “Không có, sao lại có chứ? Dì là dì nhỏ Mục Đình Sâm, lại vì anh ấy mới bị thương, cháu chăm sóc dì là đương nhiên.”

An Tuyết Ly khép con ngươi lại: “Nhưng dì vẫn không có cách nào, không cách nào tiếp nhận cháu từ đáy lòng.”

Động tác của Ôn Ngôn vô thức dừng một chút, rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Không phải dì quyết định ở luôn Mục trạch sao? Có dì trông coi, còn sợ cháu làm gì Mục Đình Sâm? Tình cảm giữa người và người đều cần thời gian dài mới có, chúng ta mới nhận biết, dì không hiểu cháu, cháu cũng không hiểu dì, từ từ tiếp nhận. Dì đối với Mục Đình Sâm tốt như vậy, cháu cũng sẽ kính dì mấy .

phần. Nếu không phải nhờ dì, hiện tại nằm ở đây, chính là anh ấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom