• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (180 Viewers)

  • Chương 941-945

Chương 941: Vì Nó Mất Mạng.

An Tuyết Ly trầm mặc một hồi, không đầu không đuôi nói một câu: “Đây coi là gì? Coi như mắt mạng vì nó, dì cũng đồng ý…”

Lời này ít nhiều có chút quái dị, Ôn Ngôn cảm thấy tình cảm An Tuyết Ly đối với Mục Đình Sâm, tình cảm của dì nhỏ và cháu trai vượt qua nhiều năm không liên lạc, trưởng bối yêu thương vãn bồi không kỳ lạ, thế nhưng đến mức độ như: thế thì có chút kì lạ, giống như Mục Đình Sâm là con trai ruột của An Tuyết Ly vậy.

Trong lòng cô nghi hoặc, nhưng cũng không nói thẳng ra, quan hệ đặt ở nơi này, không đến lượt cô đi đoán lung tung.

Muộn một chút Mục Đình Sâm đến bệnh viện một chuyến, An Tuyết Ly đau lòng anh, anh ngồi không đầy một lát liền bị đuổi trở, Ôn Ngôn ở bệnh viện trông một ngày, còn phải tiếp tục gác đêm, mệt mỏi thì đúng là mệt mỏi, nhưng néu cô không mệt, thì người mệt mỏi lại là Mục Đình Sâm, sao cô nỡ để người đàn ông của mình vất vả như thế chứ?

Chuyện của công ty đã đủ phiền phức rồi.

Người bình thường thật đúng là hầu hạ không được An .

Tuyết Ly, thói quen sinh hoạt của bà đâu ra đấy, dù là nằm không động được, cũng phải sạch sẽ, tóc cũng phải chải cẩn thận tỉ mỉ, làn da chăm sóc cả ngày không ngừng nghỉ, Ôn Ngôn ngoại trừ hầu hạ bà ăn cơm, đi vệ sinh, còn phải làm “chuyên gia làm đẹp” giúp bà rửa mặt, bôi mỹ phẩm dưỡng da, xong còn phải xoa hết một lượt những nơi có thể xoa trên cơ thể.

Lúc nửa đêm, Ôn Ngôn đang ở cạnh giường ngủ rất sâu, lượng vận động ban ngày đã tiêu hao hết tinh lực của cô.

Trong mơ mơ màng màng, cô nghe thấy được An Tuyết Ly nói chuyện, cô tưởng là An Tuyết Ly là muốn đi vệ sinh, muốn đứng lên, lại cảm thấy thân thể rất nặng, ngưng trọng trong chốc lát, đột nhiên nghe rõ An Tuyết Ly đang nói cái gì: “Em không đi… em không đi… cầu xin chị… để cho em nhìn nó một lần, chị ơi… rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Sao chị lại đối xử với em như vậy?”

Lời nói này, làm tất cả buồn ngủ của Ôn Ngôn đều tán đi, cô xác nhận An Tuyết Ly chỉ là đang nói mơ. Ngay sau đó, giọng nói An Tuyết Ly lớn lên, ngữ khí rất nóng lòng, tràn đầy oán hận: “Chết đi, chết thì tốt, đều đáng chết, đều đáng chết! Thế nhưng mày chết rồi, nợ tao lấy gì để trả?”

Vừa mới dứt lời, An Tuyết Ly liền tỉnh lại, bởi vì theo bản năng nhúc nhích nửa người dưới, động đến vét thương, đau đến mức kêu ra tiếng.

Ôn Ngôn vội vàng đi lên phía trước: “Dì nhỏ, sao thế? Gặp ác mộng sao?”

Thần sắc An Tuyết Ly quái dị nhìn cô, ánh mắt có chút né tránh: “Dì… có nói mơ cái gì không?”

Ôn Ngôn nói dối: “Không có, chỉ là nhìn dì ngủ không an .

ổn, giấc ngủ của cháu tương đối cạn, ở bệnh viện ngủ không quen, cho nên rất dễ tỉnh lại, dì muốn đi vệ sinh sao?”

An Tuyết Ly đưa tay vuốt vuốt một lọn tóc, thần sắc đạm mạc nói: “Nếu cháu không quen ở bệnh viện thì trở về đi, không cần trông coi dì.”

Ôn Ngôn có chút đau đầu, rất rõ ràng, An Tuyết Ly lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, xuyên tạc ý tứ của cô, cô giải thích nói: “Cháu không phải có ý đó, cũng chỉ là ý trên mặt chữ, không phải muốn trở về, chuyện ở lại chăm sóc dì là cháu cam tâm tình nguyện.”

Nhìn An Tuyết Ly vì ác mộng mà toát mồ hôi, Ôn Ngôn cầm khăn mặt giúp bà lau lau mặt và cổ, đang định đi giặt khăn mặt, vừa xoay người, An Tuyết Ly đột nhiên hỏi: “Thật sự dì không nói mơ cái gì sao? Nếu cháu nghe được thì nói cho dì đi.”

Ôn Ngôn không ngốc như vậy, An Tuyết Ly nói mớ đưa ra tin tức quá lớn: “Thật sự không có, cháu lừa dì làm gì?”

An Tuyết Ly nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi.”

Hiện tại mới hơn hai giờ sáng, thế nhưng An Tuyết Ly vẫn không có dự định đi ngủ, Ôn Ngôn ở cạnh nói chuyện với bà một hồi, thực sự nhịn không được liền ngủ thiếp đi, thời điểm ngày thứ hai tỉnh lại, An Tuyết Ly tỉnh rồi, bởi vì ban đêm ngủ không ngon nên sắc mặt An Tuyết Ly rất tiều tụy, xem ra là thật sự mắt ngủ.

Hôm nay An Tuyết Ly muốn uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ, tình hình bà bây giờ, ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến khôi phục. Uống thuốc hỗ trợ rồi cũng không nói mớ .

chuyện hoang được gì nữa.

Tin tức tối hôm qua nghe được, ở trong lòng Ôn Ngôn nhắc lên gợn sóng nho nhỏ, cô rất hiếu kì giữa An Tuyết Ly và mẹ Mục Đình Sâm đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm An Tuyết Ly mơ thấy ác mộng. Hủy tắm hình kia, thật sự chỉ là bởi vì bát mãn với bố Mục Đình Sâm sao? Hay là nói… cũng có có thành phần bất mãn với mẹ Mục Đình Sâm? Trong một tháng An Tuyết Ly nằm viện, luôn là Ôn Ngôn tự mình cực nhọc ngày đêm nghỉ ngơi không yên mà chăm sóc, cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, trỏ lại Mục trạch, Ôn Ngôn ròng rã ngủ một ngày một đêm, mới miễn cưỡng lấy lại sức. Việc chăm sóc người bị thương, trước kia cô chưa từng chăm sóc ai trong thời gian dài như vậy, cô cũng không biết mình làm sao gắng gượng được.

Vốn cho rằng trải qua lần này, thái độ An Tuyết Ly đối với cô sẽ có đổi mới, nhưng sự thật chứng minh, An Tuyết Ly không dễ dàng bị đả động như vậy, thái độ đối với cô vẫn như cũ không mặn không nhạt, thời điểm ở trước mặt Mục Đình Sâm còn tốt chút, Mục Đình Sâm không ở đó liền rất nhạt nhẽo, ngẫu nhiên một câu không đúng, liền sẽ giận tái mặt. Nhìn cô khoảng thời gian này thực sự quá mệt mỏi, Mục Đình Sâm liền để cô ở trong nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngàu, cô lập tức từ chối: “Vẫn là bỏ đi, dì nhỏ anh cũng ở nhà, em ở trong nhà nhàn rỗi không phải là tiếp tục chăm sóc dì sao? Còn không thỏa mái bằng đến công ty.”

941-1-manh-the.jpg


Chuyện này cô khó mà nói, để Mục Đình Sâm đến hỏi đi: “Được rồi, má Lưu, dì nên làm cái gì thì làm đi, không cần phải để ý đến đến chuyện khác, làm tốt công việc của mình là được, về sau chuyện dì không nên lằm thì để người khác làm đi, bên ngoài gió lớn, vào trong đi.”

Nhận “mệnh lệnh” của Ôn Ngôn , sau khi Mục Đình Sâm vào cửa trực tiếp đi đến phòng An Tuyết Ly, không lâu sau, chỉ nghe thấy từ phòng An Tuyết Ly truyền đến âm thanh ném đồ vật, còn kèm theo kêu khóc và gào thét: “Để dì sống như thế này, còn không bằng chét! Chân của dì không lành được có phải không? Vì sao giấu diễm dì?”

Ôn Ngôn đứng ở đầu bậc thang dựng thẳng lỗ tai nghe lén, xem ra vẫn là Mục Đình Sâm hiểu rõ An Tuyết Ly, cho nên mới một mực không dám đem chuyện chân của An Tuyết Ly nói ra, hiện tại giấu không được, liền giống như.

núi lửa phun trào. Nhớ không lầm, An Tuyết Ly từng nói, đây không tính là cái gì, vì Mục Đình Sâm mắt mạng cũng đồng ý, thế này, liền không chấp nhận được rồi? Thật là một người mâu thuẫn.


Chương 942: Con Người Nên Nghe Theo Nội Tâm Của Mình.
Qua hồi lâu, tâm tình An Tuyết Ly bình phục xuống, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, được Mục Đình Sâm cõng xuống ăn cơm tối.
Má Lưu tận lực tránh An Tuyết Ly, không lên bàn ăn cơm, sau lưng đã nói cho Ôn Ngôn, An Tuyết Ly chính là bệnh tâm thần, Ôn Ngôn ngoại trừ cảm thấy bát đắc dĩ, cũng không có biện pháp khác.
Trong lúc ăn cơm, An Tuyết Ly nhận điện thoại, bởi vì đi đứng không tiện, bà không đi chỗ khác, cho nên khi sắc mặt thay đổi lúc bà nhận điện thoại, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ở khoảng cách gần đều thấy rất rõ ràng. Hai người nhìn nhau, đều hít vào một hơi, ban nãy vừa náo xong mới an tĩnh lại, nếu lại giày vò, ai cũng sụp đồ.
Không biết bên kia điện thoại là ai, nói cái gì, An Tuyết Ly không nói tiếng nào, hốt hoảng dập máy.
Rất nhanh, người kia lại gọi tới, An Tuyết Ly trực tiếp tắt máy.
Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn đều giả bộ như không nhìn .
thấy, cũng không dám hỏi, loại thận trọng này, về sau còn nhiều nữa.
Sau cuộc điện thoại đó, An Tuyết Ly không động đũa ăn cơm nữa, chờ Mục Đình Sâm ăn xong, bà liền bảo anh đưa về phòng. Sau khi An Tuyết Ly xảy ra chuyện, luôn là Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn tự mình chăm sóc, những người khác chăm sóc, An Tuyết Ly không hài lòng, ví dụ như má Lưu tuổi đã cao, còn bị tức đến đỏ cả mắt.




Chương 942. Con Jšgtời Nận NgheThep đột tâm Của-Mình.
Ban đêm sau khi dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ, Ôn Ngôn vừa trở về phòng nằm xuống, An Tuyết Ly liền gửi cho cô một tin nhắn, nói là muốn đi vệ sinh.
Cô rũ cụp lấy bả vai buồn bã ỉu xìu đứng lên từ trên giường, Mục Đình Sâm hỏi: “Dì nhỏ gọi em à?”
Cô giống như không còn gì luyến tiếc cuộc sống nói: “Không thì sao? Cũng không biết lúc ăn cơm là ai gọi điện thoại cho dì, nhìn biểu tình của dì, em thật sự sợ lại bị dì giày vò, thật sự bị dì làm sợ rồi.”
Mục Đình Sâm nói: “Anh nhìn dãy số kia hình như là của công ty nào đó, bởi vì có ghi chú. Đầu tiên đừng quản nhiều như vậy, dì bảo em đến thì em đến nhanh đi, đừng hỏi gì, dì sẽ không đến mức khóc lóc om sòm với em đâu.”
Đến anh cũng dùng từ “khóc lóc om sòm” với An Tuyết Ly, xem ra nhiều ít cũng là có chút không chịu được. Ôn Ngôn nhận mệnh đi đến phòng An Tuyết Ly, bởi vì cùng Mục Đình Sâm nói chuyện vài câu, làm trễ thời gian một chút, sắc mặt An Tuyết Ly lại bình tĩnh. Ôn Ngôn giả vờ như không nhìn thấy, chỉ là thời điểm lúc An Tuyết Ly đi vệ sinh, cô đứng ở một bên nhịn không được ngáp một cái.
Cũng bởi vì cái ngáp này, An Tuyết Ly lạnh giọng nói: “Nếu cô không kiên nhẫn, có thể để Đình Sâm đến. Tôi là dì nhỏ của nó, nó chăm sóc tôi xũng không có gì không tiện.”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái, cười làm lành nói: “Cháu không phải không kiên nhẫn, chỉ là có chút buồn ngủ, ngáo một cái… không phạm pháp đi? Loại chuyện này đương nhiên phải là cháu chăm sóc, một người đàn ông như anh ấy, cũng không tiện mà…”
An Tuyết Ly khẽ hừ một tiếng, không nói tiếp. Giờ khắc này, Ôn Ngôn là thật nghĩ đến về sau cuộc sống sẽ thành dạng gì, nếu nói lúc trước thân thể An Tuyết Ly khỏe mạnh, ngược lại là có khả năng dọn ra ngoài, hiện tại chân phải bị phế, hoàn toàn không có tri giác, mà lại là thương tích mãi mãi, không có khả năng khôi phục, về sau sợ là muốn ở lại Mục trạch.
Cô còn không thể có ý kiến, bởi vì An Tuyết Ly là vì Mục Đình Sâm mới biến thành dạng này, An Tuyết Ly vừa đến Mục thị làm việc không lâu đã gặp chuyện, về sau cũng không có năng kéo theo một chân phế mà tiếp tục làm việc, Mục Đình Sâm theo lẽ thì nên nuôi An Tuyết Ly.
Rạng sáng, Ôn Ngôn đặt đồng hồ báo thức, đi xem xem An Tuyết Ly bên kia có cần cái gì không. Mơ mơ màng màng đi đến cửa phòng An Tuyết Ly, cô đang định gõ cửa, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói An Tuyết Ly, giống như là cực lực áp chế cảm xúc, gầm nhẹ, hơn nữa là dùng tiếng Anh nói: “Tôi nói tôi không cần, người nào thích thừa kế thì thừa kế, không có người thừa kế thì từ thiện đi, một phần tôi cũng không cần! Các người nghe không hiểu sao?”
Thừa kế? Ôn Ngôn thoáng suy nghĩ một chút, đạt được một đáp án, hẳn là gia sản của chồng An Tuyết Ly qua đời để lại đi? Bệnh gì mà có tiền cũng không cần? Thật là kỳ lạ, để bà kế thừa di sản, còn phản ứng lớn như thế, giống như đang ép bà uống thuốc độc.
Ôn Ngôn không dám lập tức đi vào, chờ bên trong không có động tĩnh, cô mới giả vờ điềm nhiên như không có việc gì gõ cửa: “Dì nhỏ, dì tỉnh dậy chưa? Muốn đi nhà vệ sinh hay làm gì không?”
Một lát sau, cửa phòng từ bên trong mở ra, người mở cửa là An Tuyết Ly, phế mắt một chân, bởi vì tổn thương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tốt, đến cả đứng cũng có chút khó khăn. Ôn Ngôn vội vàng đỡ lấy bà: “Di đừng loạn động, nhỡ bị ngã sẽ không tốt, bình thường không có chuyện gì cháu sẽ đỡ dì đi vận động một chút, lúc dì một mình không thê tùy tiện đi lại.”
Ánh mắt An Tuyết Ly nhìn thẳngvào cô, cảm xúc phức tạp.
trong mắt khó phân biệt: “Làm người nên nghe theo nội tâm của mình không phải sao? Giống như tôi không thích cô chính là không không thích cô, cũng không có che giấu, tôi giấu không được. Cô không muốn chăm sóc tôi cũng không cần chăm sóc, càng không cần đến lúc hơn nửa đêm. Cô thấy được, tự tôi có thể đi, có thể hoạt động, ngã sắp xuống thì ngã sắp xuống, ngã máy lần là nhớ, không bị thương sao có thể nhớ kỹ? Ngã đau, tất nhiên sẽ không để mình ngã xuống lần nữa.”
Ôn Ngôn có chút không hiểu, lời An Tuyết Ly này giống như là có hàm ý, nhưng cô không thể hiểu được hàm ý trong đó, lời này giống như là đang nói với cô, lại hình như là An Tuyết Ly đang tự nhủ: “Äy… Không phải cháu không muốn chăm sóc dì, dì nói cũng không sai, nhiều người té .
ngã mấy lần là sẽ rút được kinh nghiệm, nhưng tình huống hiện tại không thích hợp của dì, dì ngã lần nữa có thể phải tới bệnh viện, cho nên vẫn để cho cháu chăm sóc dì đi…”
An Tuyết Ly đột nhiên giống như quả cầu da xì hơi, phía sau lưng chống đỡ tựa trên tường, chậm rãi trượt ngồi xuống mặt đất: “Tôi muốn uống rượu, cô uống với tôi vài chén đi.”
Rạng sáng sắp ba giờ, uống rượu?
Đầu Ôn Ngôn ong ong, đi xuống lầu cằm một bình rượu và hai chén rượu nhỏ tinh xảo, sợ An Tuyết Ly uống nhiều quá.
Sự thật chứng minh, cô có chằm chén nhỏ hơn cũng vô dụng, đối với một người thật sự muốn uống rượu giải sầu mà nói, một chén tiếp lấy một chén, sẽ không giới hạn chén rượu lớn nhỏ, có thể đem một bình rượu uống cạn như thường. Theo lượng rượu tăng lên, lời nói An Tuyết Ly cũng nhiều lên: “Tôi sắp nghẹn điên mắt rồi, tắt cả mọi chuyện, cũng giống như một mãnh thú cắn xé trong lòng tôi, tôi nghĩ hét tất cả biện pháp muốn bắt giam nó lại, lại luôn cảm thấy không thể giam được, thật muốn thả nó ta, cũng cho mình buông lỏng một lần. Nhưng tôi không thẻ…
vì cái gì… vại có người sống cả đời bi thảm như vậy?”
Ôn Ngôn không xác định An Tuyết Ly có phải thật sự say không, cho nên không dám hỏi loạn, cho dù cô rất muốn biết trong lòng An Tuyết Ly cắt giấu bí mật gì.
Cuối cùng nhìn An Tuyết Ly đã có chút hồ ngôn loạn ngữ, Ôn Ngôn mới cả gan thăm dò hỏi thăm: “Dì nhỏ, vì sao dì không đồng ý thừa kế gia sản của chồng để lại? Vì sao lại tốt với Mục Đình Sâm như con trai ruột của mình?”
Chương 943: Bí Mật Trên Người An Tuyết Ly

Bên trong miệng An Tuyết Ly lắm bẩm nói câu gì, Ôn Ngôn không nghe rõ, lúc muốn hỏi rõ, An Tuyết Ly lại ngã trên mặt đất, cứ như vậy say đi.

Cô phí phần lớn sức lực mới có thể đưa bà trở lại giường, trở lại phòng ngủ, con mắt đã không mở ra được, mơ mơ màng màng nằm xuống liền ngủ.

Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, Mục Đình Sâm đã không có ở đây, cô đưa mắt nhìn thời gian, đã hơn mười giờ sáng, dù sao đến công ty thì cũng đã muộn, cô dứt khoát lại nằm thêm một lúc mới chậm rãi rời giường, từ khi An Tuyết Ly.

xảy ra chuyện, cô liền không đường đường chính chính làm việc nghiêm túc rồi.

Xuống lầu, An Tuyết Ly đang cầm truyện cổ tích kể chuyện xưa cho Tiểu Đoàn Tử, lúc đối mặt Tiểu Đoàn Tử và Mục Đình Sâm, An Tuyết Ly nhìn qua muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu, Tiểu Đoàn Tử cũng tương đối thích An Tuyết Ly, có thể yên lặng ngồi bên cạnh nghe An Tuyết Ly kể chuyện. Trẻ con có thể cảm nhận được ai đối xử tốt với mình, từ thái độ Tiểu Đoàn Tử đối với An Tuyết Ly xem ra, An Tuyết Ly đối xử với Tiểu Đoàn Tử không thể tệ được.

Nếu như mẹ ruột Mục Đình Sâm còn sống, bây giờ chắc cũng sẽ là một màn này đi?

Đột nhiên, An Tuyết Ly ngắng đầu nhìn về phía Ôn Ngôn đứng ở đầu bậc thang, mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi? Có phải tối qua dì giày vò cháu quá rồi không? Ngại quá, dì uống say hay làm càn, khẳng định cũng đã nói thật nhiều điều kỳ quái nhỉ?”

Hiện tại Ôn Ngôn nhìn thấy An Tuyết Ly cười với mình, đã cảm thấy tê cả da đầu, bởi vì không chừng một giây sau lại sẽ trở mặt: “Ây… không có, dì uống nhiều rồi trực tiếp ngủ, không có giày vò. Cháu đến phòng bếp tìm chút đồ ăn, hai người chơi đi.”

Hôm nay má Lưu không ở đây, không biết đi làm cái gì, Ôn Ngôn ở phòng bếp muốn tùy tiện làm chút đồ ăn, đang bận rộn, sau lưng truyền đến tiếng bước chân cao thấp không đều, nghe xong liền biết là An Tuyết Ly. Tay cô lắc một cái, mì sợi không cẩn thận rơi xuống hơi nhiều: “Dì nhỏ?”

An Tuyết Ly mượn nhờ gậy đỡ tự mình hoạt động một chút, nhưng mà không thể đi quá xa, bà đứng ở cửa phòng bếp nhìn Ôn Ngôn, nửa đùa nửa thật nói: “Sao thế?

Doạ cháu rồi à?”

Ôn Ngôn vội vàng lắc đầu: “Không có, chỉ là vừa rồi suy nghĩ hơi xuất thần, dì muốn ăn chút gì đó không?”

An Tuyết Ly nhìn trong nồi hợp thành một đoàn mì sợi, nhếch miệng: “Không ăn, bề ngoài không có gì đặc sắc.

Tối hôm qua… tâm tình dì có chút mất khống chế, sau khi uống nhiều, thật sự không nói thêm điều gì kỳ lạ sao?”

Ôn Ngôn bình tĩnh đáp: “Thật không có, dì chỉ nói là trong lòng chứa rất nhiều chuyện, nhưng về phần chuyện gì, dì không chịu nói. Dì nhỏ, quá nhiều chuyện kìm nén không tốt, sẽ đến mức sinh bệnh mắt.”

An Tuyết Ly cười khổ: “Phải không? Nhưng dì tìm không thấy người để kể, đã nhiều năm như vậy, ngọt bùi cay đắng đều là một mình nuốt xuống, nuốt không trôi, chỉ có một mình vụng trộm khóc một trận. Chuyện chứa không lòng dì, không có ai muốn nghe, không có người muốn biết, dì cũng không dám nói ra.”

Chuyện gì mà không dám nói ra? Ôn Ngôn thuận miệng nói: “Muốn nói thì cứ nói thôi, cháu nghe, chuyện gì không dám nói không thể nói chứ, có thể là chuyện gì? Cháu thật tâm hi vọng sau khi dì nói nó xong tình cảnh và tâm tình đều tốt lên một chút, nói thật, tính cách dì rất kỳ lạ, thời điểm tốt làm cháu cảm thấy như gió xuân, thời điểm trở mặt, ai cũng phải thận trọng.”

An Tuyết Ly nhẹ nhàng lắc đầu: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, buổi sáng Đình Sâm mang dì đến viện kiểm tra, buổi trưa hẳn là nó sẽ cầm kết quả về, hi vọng chân của dì có thể tốt, nếu cứ tàn phé như thế này, nửa đời sau của dì cũng chỉ có thể nhờ Đình Sâm nuôi, dì cũng không muốn trở thành người vướng víu.”

Hơn một giờ trưa, Mục Đình Sâm mới đưa kết quả kiểm tra của An Tuyết Ly về, sắc mặt âm trầm bắt định, trực tiếp.

trở về phòng ngủ, còn kéo theo Ôn Ngôn lên lầu.

Ôn Ngôn có chút không hiểu, theo tới, đợi đóng cửa phòng, Mục Đình Sâm ném kết quả kiểm tra của An Tuyết Ly xuống đất: “Xương cốt của dì nhỏ lúc trước từng nhận không ít thương tích, không chỉ một lần, có máy chỗ vết thương cũ, thời gian không giống nhau, mặc dù đều là không đủ để gây nên tàn phế, nhưng là thương tổn tới xương cốt, phải đau đến mức nào? Anh hoài nghỉ trong đoạn hôn nhân kia của dì, từng chịu đựng bạo lực gia đình lâu dài.”

“Bởi vì lần này dì xảy ra chuyện, anh bảo bệnh viện kiểm tra toàn thân cho dì, ngoại trừ vết thương ở xương cốt của dì, tai trái gần dì như không nghe được, bác sĩ suy đoán là lúc trước gặp ẩu đả dẫn đến, chỉ là dì bình thường ở trước mặt chúng ta đều giả bộ như không có chuyện gì. Còn có… còn có… tử cung của dì từng bị trọng thương, không phải là không muốn sinh, là không thể sinh con, hôm nay anh nghe bác sĩ kiểm tra nói tỉ mỉ mới biết được, trên người dì có rất nhiều vết sẹo, chuyện này không bình thường… nhất là vết thương từ đao ở trên bụng, hẳn là vét thương trực tiếp ảnh hưởng đến tử cung.”

Ôn Ngôn nhặt kết quả từ dưới đất lên nhìn kỹ một chút, Mục Đình Sâm nói không sai, đây là ảnh chụp X quang xương, có thể trông thấy chỉ tiết. Trước đó tại bệnh viện lúc cô lau người cho An Tuyết Ly, không trực tiếp cởi quần áo ra, ngẫu nhiên nhìn thấy vết sẹo, cô cũng không để ý, làn da An Tuyết Ly rất trắng, vết thương lâu, cũng biến thành rất nhạt, không dễ dàng gây nên chú ý. Nếu quả như thật là như thế này, vì sao tận đến lúc chồng An Tuyết Ly chết, An Tuyết Ly mới về nước? Đây không phải thời đại trước, không có tính tuyệt đối xuất giá tòng phu, thời điểm nhận được bạo lực gia đình nghiêm trọng, theo tính tình An Tuyết Ly, nhất định sẽ lập tức đưa ra quyết định ly hôn. Cả đời An Tuyết Ly không sinh con, cũng không có gì ràng buộc, tiền tài thì càng không phải là lý do ràng buộc An Tuyết Ly, dù sao đến di sản An Tuyết Ly cũng không đồng ý thừa kế.

Những khả năng dẫn đến chuyện này có lẽ là vấn đề tinh thần, chuyện này không thể coi thường, chỉ có bản thân An Tuyết Ly mới biết được đến cùng là chuyện gì xảy ra, muốn làm sao cạy mở miệng An Tuyết Ly là vấn đề lớn, không thể chỉ để thỏa mãi lòng tò mò của họ mà để lộ vết sẹo của An Tuyết Ly.

Hai người thương lượng một phen, vẫn quyết định tìm An Tuyết Ly hỏi tình huống một chút, biện pháp đánh tan sợ.

hãi chính là đối mặt sợ hãi, chuyện chồng An Tuyết Ly đã chết cũng không thể lôi An Tuyết Ly ra khỏi ác mộng, An Tuyết Ly vẫn gặp ác mộng hàng đêm như cũ, đây là tâm bệnh, cần phải trị.

Đối với chuyện này, Mục Đình Sâm rất tức giận, đến mức thật lâu cũng khó bình tĩnh lại. Ôn Ngôn trấn an anh hồi lâu, mới cùng theo anh xuống lầu, đỡ An Tuyết Ly ra ngoài sân phơi nắng.

Hôm nay thời tiết không tệ, gió nhẹ ấm áp, ánh nắng vừa vặn, tâm tình An Tuyết Ly cũng không tệ, ngồi ở trên ghế mây cười hỏi: “Đình Sâm buổi chiều không đến công ty sao? Nghỉ ngơi một chút cũng tốt, suốt ngày đem tinh lực đặt ở công ty cũng rất mệt mỏi.”

Mục Đình Sâm không diễn ra được bộ dáng không có chuyện gì, Ôn Ngôn vụng trộm kéo ống tay áo của anh, ra hiệu anh làm như thế nào hỏi, hỏi thế nào, chuyện này chỉ có thể để anh mở miệng hỏi. An Tuyết Ly nhìn thấy động tác nhỏcủa Ôn Ngôn, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Các cháu có chuyện gì muốn nói với dì sao? Có phải là liên quan tới chân gì? Không tốt thì không tốt thôi, dù sao là vì Đình Sâm, cũng không phải vì người khác, dì chỉ hơi tiếc là cơ thể không toàn diện, dì sẽ tiếp nhận nhanh thôi.”
Chương 944: Khả Nghi.

Mục Đình Sâm đi đến trước mặt An Tuyết Ly ngồi xuống, cầm tay của bà: “Dì nhỏ, trong quá khứ, đến cùng là dì đã chịu bao nhiêu khổ? Người đàn ông kia, có phải đã từng động thủ với dì? Tại sao dì không rời khỏi ông ta?”

Sắc mặt An Tuyết Ly trong nháy mắt trắng bệch, giống như nghĩ đến chuyện gì rất khủng bó vậy, đáy mắt cấp tốc hiện một vòng sợ hãi: “Cháu đang nói cái gì…”

Mục Đình Sâm cầm chặt tay An Tuyết Ly hơn: “Dì nhỏ, chúng ta là người thân, không có chuyện gì dì không thể nói với cháu, cháu chỉ muốn hiểu rõ quá khứ của dì, muốn biết vì cái gì thần kinh cơ thể của dì lại có vấn đề, dì nên được sống dưới ánh mặt trời.”

An Tuyết Ly thất kinh tránh tay của anh ra: *Dì nghe không hiều cháu đang nói gì! Đừng hỏi nữa! Hiện tại dì rất tốt…

thật đó… van cầu cháu đừng hỏi nữa…”

Mục Đình Sâm có chút chằn chờ, Ôn Ngôn biết tâm anh mềm nhũn, khẽ cắn môi mở miệng nói: “Dì nhỏ, cuối cùng là dì có chuyện gì giấu bọn cháu? Nơi này không có người khác, dì có thể nói với bọn cháu, nói ra sẽ dễ chịu hơn nhiều. Dì sống thế này, bọn cháu nhìn cũng thấy mệt mỏi.

Cháu không hi vọng dì tiếp tục ngủ không ngon giác, lúc ngủ luôn gặp ác mộng, cháu và Đình Sâm đều hy vọng dì có thể sống tốt.” Dù sao thế cũng tốt với An Tuyết Ly, cũng tốt với họ, An Tuyết Ly không bình thường mang đến không ít bối rối cho bọn họ.

Ánh mắt An Tuyết Ly dừng lại ở trên mặt Mục Đình Sâm, hốc mắt ẩn ẩn ngắn lệ lấp lóe: “Có một số việc, không nói, đối với cháu và dì đều tốt. Đình Sâm, là dì can tâm tình nguyện, vì cháu, cái gì dì cũng không cần quan tâm, lúc trước địa ngục như thế dì đều có thể sống qua, hiện tại đến thiên đường, dì đương nhiên có thể sống tốt. Quá khứ đều không quan trọng, dì không muốn nói, các cháu cũng đừng nghĩ nữa. Tâm nguyện lớn nhất đời này của dì, đã hoàn thành, coi như bây giờ có chết, thì cũng không có gì luyến tiếc.”

Có lẽ là tình cảm trong mắt An Tuyết Ly quá mức nồng đậm, hù dọa Mục Đình Sâm, anh ngồi dậy lui về phía sau mấy bước: “Dì nhỏ, cháu không hiểu dì đang nói gì, chân của dì vì cháu mới bị thương, không sai, nhưng hôn nhân của dì… có quan hệ gì với cháu sao?”

Vì cái gì… vì cái gì rõ ràng chỉ là quan hệ giữa dì nhỏ và cháu trai, An Tuyết Ly đối với anh lại tốt như vậy? Tốt như: là… mẹ con ruột!

Suy đoán này làm trong lòng của anh tháp thỏm lo âu. Sợ hãi của anh bị An Tuyết Ly nhìn thấu, An Tuyết Ly đột nhiên đổi ngữ điệu nhẹ nhõm: “Dì nói là chuyện chân của dì, ý của dì là, không muốn cháu bởi vậy canh cánh trong lòng, không sao. Hôn nhân của dì mặc kệ hỏng bét thế nào, đều đã qua rồi. Dì không muốn nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi. Tiểu Đoàn Tử cũng lớn như vậy rồi, sang năm là ba tuổi, Ôn Ngôn dự định mang thai lần hai không? Hiện tại dì là người tàn phế, cũng không thể đi ra ngoài làm việc, chân què đến công ty không dễ nhìn, cháu sinh con, dì còn có thể giúp cháu chăm sóc.”

Không ngờ chủ đề sẽ kéo tới người mình, Ôn Ngôn giật giật khóe môi: “Chuyện đó… cháu không thể sinh con nữa, có Tiểu Đoàn Tử là đủ rồi, lúc sinh Tiểu Đoàn Tử cơ thể cháu bị thương.”

Cô chỉ có thể nói như vậy, không cần thiết nói quá chỉ tiết.

Không ngờ tới An Tuyết Ly đưa ra lời nói làm kinh người: “Không phải là con riêng của Mục gia hại chứ?”

Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm liếc nhau, hai bên không nói gì, hiện tại Triển Trì thành Diệp Quân Tước, cũng coi như: hối cải để làm người mới, chuyện quá khứ không cần thiết lại giữ lấy không thả, huống chi có Tiểu Đoàn Tử, bọn họ cũng không có tiếc nuối gì. Mấu chốt nhát là, An Tuyết Ly ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng không liên hệ với trong nước, bà không chỉ biết chuyện bố Mục Đình Sâm làm, còn biết chuyện con riêng, xem ra máy năm nay cũng chú ý Mục gia không ít.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, An Tuyết Ly chú ý mục đích bản thân nói nhỏ: “Dì chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhìn có vẻ nó không gây phiền phức cho các cháu, không có thì tốt, nếu có, dì sẽ không bỏ qua cho nó.”

Ôn Ngôn hít vào một hơi: “Không có, mặc dù chung đụng không tốt, cũng không tính là quá xấu, hiện tại ngẫu nhiên còn có thể đi lại với anh ấy, bây giờ anh ấy cũng không nhằm vào Mục thị nữa, khá tốt.

An Tuyết Ly hơi kinh ngạc: “Vậy chính là cậu ta có tiền đồ của bản thân? Nếu không Mục thị khối thịt lớn như thế, cậu ta có thể không chú ý sao? Không phải các cháu thỉnh thoảng có đi lại sao? Lúc nào mời đến cùng ăn cơm, để dì nhìn một chút?”

Ôn Ngôn đang không biết nên làm sao đáp lại, Mục Đình Sâm thay cô giải vây: “Không cần thiết, quan hệ của cháu với cậu ta cũng không tốt.”

Nếu An Tuyết Ly biết con riêng kia bây giờ là Diệp Quân Tước, còn năm giữ một bộ phận cổ phần Mục thị, sợ là sẽ không vui đi? Ở trong đó quá nhiều quanh co quấn lượn, không giải thích rõ sẽ phiền phức.

An Tuyết Ly không kiên trì nữa: “Được thôi, dù sao dì cũng không thích cậu ta, không gặp thì không gặp đi, vừa nghĩ tới cậu ta là con hoang của bố cháu và phụ nữ bên ngoài, dì liền buồn nôn.”

Một bên khác, Diệp Quân Tước hắt hơi hai cái, luôn cảm thấy có người nói nói xấu sau lưng mình.

Hôm nay anh không đến công ty, cả ngày đều ở trong trang viên chơi đùa với Tiểu Nhuế Nhuế, Khúc Thanh Ca ở một bên ghét bỏ nói: “Gần đây nhiệt độ đang giảm, anh cũng đừng để bị cảm, suốt ngày ôm Nhué Nhué, lây bệnh cho con.”

Diệp Quân Tước hoàn toàn không thèm để ý: “Ai nói anh bị cảm? Chắc là có người nói xấu sau lưng anh.”

Khúc Thanh Ca bị chọc phát cười: “Ha ha, anh còn tin chuyện này cơ? Vậy theo anh, là ai nói xấu sau lưng anh?

Người anh đắc tội cũng không ít, cứ như vậy xem ra, một ngày hai mươi bốn giờ anh hắt xì đều không dừng được.

Đừng cãi lại em, trời lạnh mặc áo ấm vào, đừng chỉ muốn phong độ không muốn nhiệt độ.”

Diệp Quân tước lườm cô một chút: “Sao em giống như mẹ anh vậy? Khi còn bé mẹ anh cũng thường xuyên nói anh như thê.

Nói cho hết lời, ý cười đáy mắt anh cũng thu lại, nói đến mẹ mình, anh không tránh khỏi có chút khổ sở.

Khúc Thanh Ca rất giỏi về khoản nhìn mặt nói chuyện, đứng dậy mở cửa sổ ra, để ánh nắng tràn vào trong phòng: “Hôm nay trời đẹp, ra ngoài chơi chút đi.”

Diệp Quân tước nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng mà hôm nay lười động, hôm khác đi. Không phải em hỏi là ai nói xấu anh đi? Anh cảm thấy… hẳn là dì nhỏ Mục Đình Sâm đi. Ngoại trừ bà ta, anh thực sự không nghĩ đến người khác.”

Khúc Thanh Ca dừng một lát mới lên tiếng: “Nghe nói hồi trước dì nhỏ anh ấy xảy ra chuyện, Ôn Ngôn cũng một mực chăm sóc, đến công ty cũng không đi. Đèn ở sàn catwalk đang yên đang lành sao lại rơi xuống? Còn thiếu chút nữa là rơi vào Mục Đình Sâm, thật sự là rất khả nghị, hoặc chính là thực sự quá xui xẻo.”

Ánh mắt Diệp Quân Tước khẽ nhúc nhích: “Hoàn toàn chính xác… rất khả nghi. Sân bãi Mục thị cơ hồ đều là cố định, trang hoàng cái gì từ trước đến nay đều là tốt nhất, .

chuyện đèn rơi xuống cũng có xác xuất tháp như rơi mưa đao vậy, cơ hồ là không thể nào, làm sao lại đột nhiên rơi xuống? Nhưng đây là chuyện Mục gia, anh lười quản, Mục Đình Sâm cũng không ngốc như vậy, kiểu gì cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
Chương 945: Dù Sao Thì Cũng Là Anh Trai Anh.

Xem cách lý giải của Diệp Quân Tước, Khúc Thanh Ca chỉ là thuận miệng nói. Nếu như chuyện đèn xuống đất là do người khác làm, vậy đó là ai vậy? Mục đích làm như vậy là cái gì? Giết… Mục Đình Sâm sao?

Nghĩ tới đây, cô hít vào một ngụm khí lạnh: “Quân Tước, dù sao thì cũng là anh trai anh, anh đừng chỉ khoanh tay đứng nhìn.”

Diệp Quân Tước nhíu nhíu mày: “Ai thừa nhận anh ta là anh trai anh? Chính anh ta còn không mở miệng, anh bận tâm cái gì? Chuyện này người bị thương lại là dì nhỏ của anh ta, anh ta không thể không tra đi? Nhưng mà… đều qua lâu như vậy, kết luận cuối cùng lại là ngoài ý muốn?

Nói không chừng thật sự chỉ là ngoài ý muốn thì sao?

Chuyện đã qua rồi, không đáng để lật lại nữa, nếu em không yên lòng, có thể nhắc nhở Ôn Ngôn một chút.”

Khúc Thanh Ca lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, sau khi điện thoại kết nối cô cũng không trực tiếp đi vào vấn đền, đầu tiên là nói vài câu việc nhà, mới giả bộ như lơ đãng hỏi trận sự cố kia: “Dì nhỏ của anh trai thế nào rồi?”

Đầu bên kia thoại, Ôn Ngôn đi đến nơi không có người mới trả lời: “Đùi phải bị phế, sau này không thể khôi phục, nhưng chỗ khác thì không sao.”

Khúc Thanh Ca nhìn Diệp Quân Tước một chút, lại hỏi tiếp: “Sao đèn lại đột nhiên rơi xuống như thế? Sân bãi Mục thị hình như vẫn luôn có định đĩ? Bình thường mà nói đèn dạng này đều thường không đổi, hẳn là vô cùng kiên cố, đèn này rơi xuống có chút kỳ lạ… bên đó anh trai đã tra rõ chưa? Chỉ là ngoài ý muốn sao?”

Chuyện đã qua khá lâu, Ôn Ngôn cũng không nghĩ gì khác: “Hình như kết luận cuối cùng chính là, không phải chứ, chẳng lẽ lại có người cố ý sao?” Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy là có chút không thích hợp, lúc trước cô không để ý phương diện sân khấu catwalk, không biết là tình huống như thế nào, hiện tại nghe Khúc Thanh Ca nói đèn ở đó đều là có định, đèn không thường thay đổi, rất có đạo lý, không có lý do gì đang êm đẹp đèn lại rơi xuống.

Khúc Thanh Ca cũng sợ là mình đa nghỉ: “Thế hả… chỉ là tôi có chút lo lắng, cho nên tùy tiện hỏi một chút, sợ có người động tay động chân sau lưng, còn may lần này anh trai không sao, may mà có dì nhỏ của anh ấy, chỉ là về sau chân dì nhỏ không thẻ tốt rồi, thật đáng tiếc. Cô đang bận saơ? Vậy cô bận tiếp đi, lúc nào có đó cùng nhau ăn cơm.”

Cúp điện thoại, Ôn Ngôn trầm tư một lát, vụng trộm gửi cho Mục Đình Sâm một tin nhắn, đẩy anh từ bên cạnh An Tuyết Ly ra.

Sau khi An Tuyết Ly xảy ra chuyện cô quá bận rộn chăm sóc, căn bản không chú ý cuối cùng chuyện giải quyết như: thế nào, đúng thời điểm hỏi một chút.

Chờ Mục Đình Sâm từ sân trở lại trong phòng, cô lôi anh đến một bên hỏi thăm: “Sự cố kia của dì nhỏ giải quyết như thế nào?”

Cô nhắc đến sự kiện đó, lông mày Mục Đình Sâm liền không có cách nào giãn ra: “Sao lại hỏi đến vấn đề này?

Kết luận là do ngoài ý muốn, nếu không còn có thể thế nào? Sân bãi là Mục thị mua, cho nên trách nhiệm là anh, hiểu không? Đồi lại người ngoài, không riêng tiền thuốc men, còn phải theo quy định bồi thường một khoản tiền, bởi vì người bị thương là dì nhỏ, cho nên chuyện tương đối dễ giải quyết, không nhiều tranh chấp như vậy.”

Ôn Ngôn thăm dò truy vấn: “Anh không có… tra xem thêm có phải ngoài ý muốn hay không sao? Ý của em là, loại vật như đèn, làm sao lại tùy tiện rơi xuống? Sân bãi nhà mình nhất định đồ cũng sẽ không rẻ, cái gì cũng là tốt nhất, bất luận là chất lượng đèn hay là phương diện trang hoàng kiên cố, đúng không? Đèn trong nhà chúng ta nhiều năm như vậy cũng chưa từng rơi, vậy không phải là rất kỳ lạ sao?”

Mục Đình Sâm phát giác được trong lời nói của cô có chuyện, nhìn chằm chằm cô ngay thẳng nói: “Nếu em có cách nghĩ gì thì trực tiếp nói ra đi, từ khi dì nhỏ xảy ra chuyện, anh ngoại trừ bận bịu chuyện của công ty, còn phải bận bịu chuyện của dì, thực sự không có rảnh suy nghĩ chuyện kia cuối cùng có phải là ngoài ý muốn hay không, chí ít từ mặt ngoài nhìn qua chính là ngoài ý muốn.

Có đôi khi là tai họa trời giáng… không phải thì sao lại trùng hợp như vậy? Không thể bởi vì từng xảy ra chuyện, liền trở nên nhạy cảm như vậy, luôn cảm thấy là có người .

đang giở trò.”

Ôn Ngôn nhàn nhạt thở dài: “Là Thanh Ca, cô ấy vừa mới gọi điện thoại cho em, em cảm thấy cô ấy đang nhắc nhở em cái gì. Em cũng chỉ là nói cho anh nói mà thôi, nếu anh thực sự không có thời gian, cũng không cần đi kiểm tra, chuyện này cứ như vậy qua đi. Em nghĩ chuyện này dù sao cũng liên quan đến anh và dì nhỏ, chân dì nhỏ bởi vậy cũng tàn phế… nhỡ đâu có người muốn hại anh, không thể bỏ qua được, đề phòng lần sau, không phải sao?”

Đột nhiên, An Tuyết Ly dùng gậy đi đến, dùng giọng điệu nói đùa: “Các cháu đang nói chuyện gì? Nói sao lại nói sau lưng dì?”

Mục Đình Sâm đi lên trước đỡ An Tuyết Ly đến ghé sa lon phòng khách ngồi xuống: “Không có, có thể có chuyện gì không nói được với dì chứ? Chúng cháu đang thảo luận đêm nay ăn gì. Dì nhỏ, tối nay dì muốn ăn gì? Cháu bảo nhà bếp làm.”

An Tuyết Ly nghĩ nghĩ, nói: “Ăn bò bít tết đi, rất lâu không ăn rồi, Ôn Ngôn, không có vấn đề gì chứ?”

Ôn Ngôn không biết An Tuyết Ly hỏi cô là có dụng ý gì khác không, chuyện ăn gì từ trước đến nay cô đều rất tùy ý, bình thường phòng bếp làm cái đồ ăn gì cô cũng không hỏi, coi như không muốn ăn, cô cũng không thể nói ra đi: “Cháu ăn gì cũng được, tùy ý đi. Mọi người trò chuyện, cháu đưa Tiểu Đoàn Tử đi ngủ trưa.”

Chờ Ôn Ngôn lên lầu, An Tuyết Ly chợt thở dài.

Mục Đình Sâm lo lắng hỏi: “Sao thế dì nhỏ?”

An Tuyết Ly ngước mắt yếu ớt nhìn anh: “Thật có lỗi, Đình Sâm, dì vừa về nước liền thêm phiền toái lớn như vậy cho cháu, còn bắt Ôn Ngôn ở bệnh viện chăm sóc dì lâu như vậy, khẳng định nó cũng mệt chết rồi. Cũng trách dì, cái tính tình này của dì, người bình thường chịu không được, Ôn Ngôn sau lưng có phàn nàn gì với cháu không?”

Mục Đình Sâm đối với An Tuyết Ly toàn là áy náy: “Dì nói gì vậy? Sao lại gọi là đem phiền phức cho cháu? Di bị thương cũng là bởi vì cứu cháu, là cháu nên cám ơn dì.

Chúng cháu chăm sóc dì là chuyện nên làm, cô ấy không có oán giận gì, cũng không có phàn nàn gì với cháu, dì nói đùa: “Các cháu đang nói chuyện gì? Nói sao lại nói sau lưng dì?”

Mục Đình Sâm đi lên trước đỡ An Tuyết Ly đến ghé sa lon phòng khách ngồi xuống: “Không có, có thể có chuyện gì không nói được với dì chứ? Chúng cháu đang thảo luận đêm nay ăn gì. Dì nhỏ, tối nay dì muốn ăn gì? Cháu bảo nhà bếp làm.”

An Tuyết Ly nghĩ nghĩ, nói: “Ăn bò bít tết đi, rất lâu không ăn rồi, Ôn Ngôn, không có vấn đề gì chứ?”

Ôn Ngôn không biết An Tuyết Ly hỏi cô là có dụng ý gì khác không, chuyện ăn gì từ trước đến nay cô đều rất tùy ý, bình thường phòng bếp làm cái đồ ăn gì cô cũng không hỏi, coi như không muốn ăn, cô cũng không thể nói ra đi: “Cháu ăn gì cũng được, tùy ý đi. Mọi người trò chuyện, cháu đưa Tiểu Đoàn Tử đi ngủ trưa.”

Chờ Ôn Ngôn lên lầu, An Tuyết Ly chợt thở dài.

Mục Đình Sâm lo lắng hỏi: “Sao thế dì nhỏ?”

An Tuyết Ly ngước mắt yếu ớt nhìn anh: “Thật có lỗi, Đình Sâm, dì vừa về nước liền thêm phiền toái lớn như vậy cho cháu, còn bắt Ôn Ngôn ở bệnh viện chăm sóc dì lâu như vậy, khẳng định nó cũng mệt chết rồi. Cũng trách dì, cái tính tình này của dì, người bình thường chịu không được, Ôn Ngôn sau lưng có phàn nàn gì với cháu không?”

Mục Đình Sâm đối với An Tuyết Ly toàn là áy náy: “Dì nói gì vậy? Sao lại gọi là đem phiền phức cho cháu? Di bị thương cũng là bởi vì cứu cháu, là cháu nên cám ơn dì.

Chúng cháu chăm sóc dì là chuyện nên làm, cô ấy không có oán giận gì, cũng không có phàn nàn gì với cháu, dì thoải mái tinh thần, tĩnh dưỡng tốt đi.”

“Nó thật sự không phàn nàn gì với cháu? Không phải là cháu đang giấu diếm đi? Đây là chuyện thường tình, nó oán trách cũng không có gì, có chuyện gì không dám nói vói dì nhỏ chứ? Dì đối xử với nó cũng không tốt, nó phàn nàn là bình thường. Dù sao nó cũng là người ngoài, không giống như cũng ta có quan hệ máu mủ chém không đứt, dì cũng không yêu cầu nó phải làm cái gì quá cao.” Lúc nói chuyện An Tuyết Ly mỉm cười, che dấu sắc xảo rất khá, tựa như là đang nói đùa vậy, làm cho người ta nghe có không thỏa mái cũng không có ý định tức giận.

Thế nhưng trong lòng Mục Đình Sâm vẫn cấn đến khó chịu, trong câu chữ An Tuyết Ly đều là xa lánh đối với Ôn Ngôn, anh biết, dăm ba câu không thay đổi được thành kiến tồn tại cia An Tuyết Ly với Ôn Ngôn, anh từng thử, hiện tại vẫn thế, cho nên anh mệt mỏi không thay đổi lập trường của bà với Ôn Ngôn nữa, chỉ có thể tận lực phòng ngừa nói chủ đề này với An Tuyết Ly: “Cô ấy thật sự không phàn nàn gì, công ty của cháu còn có việc, cháu đi trước một chuyến, buổi tối cháu sẽ về sớm một chút.

Trong nhà có nhiều người giúp việc, dì có cần gì thì có thể nói với bọn họ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom