Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 946-950
Chương 946: Là cháu dạy không tốt?
An Tuyết Ly nhìn ra mắt của anh thể hiện không vui, cũng ngừng chủ đề này lại: “Được , cháu đi đi, Trần Nặc về nhà rồi nhỉ? Cháu tự lái xe cẩn thận một chút.”
Xuyên qua cửa sổ, nhìn Mục Đình Sâm lái xe đi xa, sắc mặt nhu hòa của An Tuyết Ly dần dần rút đi, gọi má Lưu đến trước mặt.
Má Lưu không không muốn giao thiệp với bà, vẻ mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao phu nhân? Tôi còn chưa dọn dẹp xong.”
An Tuyết Ly đánh giá má Lưu một chút, nhàn nhạt vạch trần: “Là bà không muốn nói chuyện với tôi đi? Bình thường bà ngoài việc chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, căn bản không cần làm việc nhà gì. Tôi có chút chuyện muốn hỏi bà thôi, bà ngồi đi.”
Má Lưu đứng thẳng, lạnh như băng nói: “Tôi không ngồi, tôi chỉ là một người làm, không có lý do gì được ngồi chung với chủ nhân, bà có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
An Tuyết Ly không so đo thái độ của má Lưu: “Không ngồi thì không ngồi, Ôn Ngôn thật lợi hại, những năm này ở Mục gia, mua chuộc không ít lòng người, chí ít bà và Lâm quản gia đều hướng về nó. Sau lưng, nó cho các người không ít lợi ích đi? Nếu không thì một cô nhi được nhận luôn, sao có thể thắng được tôn trọng của mọi người? Tôi muốn hỏi bà, Diệp Quân Tước và con riêng Mục gia, có quan hệ gì? Chuyện này hẳn là bà biết?”
Má Lưu không chịu được người khác nói Ôn Ngôn không tốt, lập tức giận đến nhăn mặt lại: “Bà có thể đừng thành kiến với phu nhân như vậy không? Lúc bà không đến mọi thứ đều yên ổn, bà vừa đến trong nhà liền gà bay chó chạy. Lương tâm trời đất cho, sao cô ấy có thể mua chuộc lòng người? Tôi chỉ biết là giữa người và người cần tôn trọng lẫn nhau, tình cảm là vô giá! Bà hỏi con riêng Mục gia làm cái gì? Chuyện này có quan hệ gì với bà sao? Bà chỉ là dì nhỏ của thiếu gia, cũng không phải họ Mục!”
An Tuyết Ly trực tiếp không để ý đến lời nói không quan trọng của má Lưu: “Bà trực tiếp trả lời tôi là được rồi, cuối cùng thì Diệp Quân Tước có phải là con riêng Mục gia hay không? Chính là cái tên con riêng và mẹ hắn bức chị gái tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền biết sao?”
Lúc này trong lòng má Lưu đang tức giận với An Tuyết Ly, thấy An Tuyết Ly một mực tìm hiểu chuyện Diệp Quân Tước, bà nghĩ đến Diệp Quân Tước cũng không phải người lương thiện gì, phải có người trị trị An Tuyết Ly, liền nói chân tướng ra: “Đúng, Diệp Quân Tước chính là con riêng Mục gia, bà có thể làm gì anh ta?”
An Tuyết Ly cắn chặt răng, chú ý suy nghĩ cái gì, không có lên tiếng.
Má Lưu tức giận quay người rời đi, bà cũng không có thời gian hầu hạ “Đại thánh” này.
Một lát sau, An Tuyết Ly một thân một mình chậm rãi lên lầu trở về phòng, mở Laptop, lật ra tư liệu trước đó thu thập. Là tư liệu liên quan đến chuyện Mục Đình Sâm bị tai nạn trên biển kia, tin tức Kỷ Thừa Hoằng ác ý tuyên bố cũng bị bà tìm được.
Chuyện gì cũng không có lửa thì sao có khói, đưa tin thảo.
luận Diệp Quân Tước là con riêng Mục gia, coi như cuối cùng Mục Đình Sâm trở về phủ nhận trước mặt mọi người, nhưng là bà từ miệng má Lưu biết được chân tướng, cũng có nghĩa là tin tức đưa cũng có một phần là thận, còn là một phần lớn.
Một là con riêng, một là cô nhi có bố bị hại chết, Diệp Quân Tước và Ôn Ngôn hai người đều có động cơ, không phải sao? Bà tuyệt đối không cho phép bên người Mục Đình Sâm có tồn tại nguy hiểm như vậy, Ôn Ngôn thành người bên gối Mục Đình Sâm, Triển Trì thành Diệp Quân Tước, còn là cổ đông Mục thị, tất cả mọi chuyện giống như đang phát triển theo phương hướng xấu nhát…
Nhanh chóng xem lại tư liệu một lần, bà bỗng nhiên khép máy tính lại, ôm lấy đầu, gần đây chỉ cần kích động một chút, bà liền bị đau đầu khó chịu”
Dưới cái nhìn của bà, Mục Đình Sâm là bị Ôn Ngôn mê hoặc, thế nên sau khi trở về lại bình yên như cũ, xem như: chưa xảy ra chuyện gì, cổ phần Mục thị cũng là Ôn Ngôn cho Diệp Quân Tược, đủ loại dấu hiệu đều đang nói rõ một chuyện, chân tướng mọi chuyện nhất định là Ôn Ngôn và Diệp Quân Tước liên thủ hại Mục Đình Sâm!
Buổi tối khi Mục Đình Sâm trở về, An Tuyết Ly cầm lấy gậy tới cửa nghênh đón, còn tự nhiên sửa sang tóc bị gió thổi loạn cho anh: “Cháu muốn đi tắm rửa trước đúng không?
Mau đi đi, sắp ăn cơm rồi.”
Mục Đình Sâm không quen động tác thân mật của cô, cứng ngắc lên tiếng, bước nhanh lên lầu.
Tất cả đều được Ôn Ngôn thu vào mắt, trong lòng cô không có gợn sóng gì, chẳng qua là cảm thấy An Tuyết Ly đối với Mục Đình Sâm quá tốt rồi mà thôi, nói cách khác, cô còn có chút ghen tị Mục Đình Sâm có dì nhỏ đối xử với mình tốt như vậy.”
Lúc ăn cơm, Ôn Ngôn phát hiện bít tết của mỗi người đều là chín năm phần, chỉ có Tiểu Đoàn Tử là toàn chín. Cô ăn không quen bò bít tết mang tơ máu, nhìn đã không cách nào ăn vào, trên sinh lý cảm thấy buồn nôn, lại không muốn lãng phí, liền đưa bít tết cho Mục Đình Sâm, tự mình ăn chút salat chịu đựng vậy.
Sau khi An Tuyết Ly trông thấy động tác của cô, vẻ mặt không đổi hỏi: “Làm sao? Không thích ăn sao? Buổi chiều dì hỏi cháu, cháu bảo là tùy ý.”
Ôn Ngôn nhìn Mục Đình Sâm một chút, nói: “Chỉ là đột nhiên không thấy ngon miệng mà thôi, cháu ăn chút salad là được.”
An Tuyết Ly kẹp bít tết Ôn Ngôn bỏ vào bên Mục Đình Sâm ra, vứt trên mặt bàn: “Không thích ăn thì ném đi, Đình Sâm cũng không phải thùng rác, đừng có không ăn được cái gì là đưa cho người khác, hành động này rất không lễ phép, rất không có giáo dưỡng.”
được người khác làm chuyện không có giáo dục trước mặt mình.”
Ôn Ngôn khoanh hai tay ở trước ngực, giống như xem trò đùa mà nhìn An Tuyết Ly biểu diễn, bị tra tấn một hồi như thế, tâm lý của cô đã mạnh mẽ rồi, sẽ không động một chút lại xù lông, chỉ cần thái độ Mục Đình Sâm hướng về cô, cô liền có thể nhẫn nhịn.
Mục Đình Sâm giống như không có khẩu vị, thả dao nĩa trong tay ra, cầm khăn tay lau khóe miệng: “Dì nhỏ, đây là trong nhà, lại không có người ngoài, không cần khắc nghiệt như thế, chỗ cháu không có nhiều quy tắc như vậy, đừng làm mọi người không được tự nhiên.”
Lúc này trong lòng Ôn Ngôn đang cười trộm, kỳ thật Mục Đình Sâm là nhiều quy tắc nhất, lúc này anh lại đổi giọng.
An Tuyết Ly cũng biết điểm dừng, không níu lấy không buông nữa: “Được rồi, ăn cơm đi, Ôn Ngôn, về sau cô phải chú ý hành vi của mình, đừng để Tiểu Đoàn Tử học theo thói xấu của cô.”
Ôn Ngôn nhíu mày, giống như cười mà không cười hỏi:”Thói quen xấu gì? Nếu đổi thành cháu, sau này con dâu không muốn ăn đưa cho Tiểu Đoàn Tử ăn, cháu cũng không ý kiến gì, con trai mình cũng vui lòng, một người mẹ như cháu quản được sao? Đừng nói là bò bít tết, phần dưới dâu tây, trứng rán, đều được.”
Chương 947: Ngoại trừ cô ấy, ai cháu cũng không muốn.
An Tuyết Ly đột nhiên đập mạnh dao nĩa trong tay lên bàn: “Người Mục gia không thể nhút nhát như vậy, sau này người con gái Tiểu Đoàn Tử cưới nhất định phải là người môn đăng hậu đối, có giáo dưỡng, không làm ra loại chuyện đó.”
Lời nói này đến, là ý chỉ Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm không môn đăng hậu đối, lại còn là người không có giáo dưỡng?
Ôn Ngôn nhéch miệng: “Vậy cũng không chắc, lỡ như Tiểu Đoàn Tử cưới người là mình thích, không môn đăng hậu đối thì sao? Cháu và Mục Đình Sâm cũng sẽ không ngăn cản hai đứa nó, bọn cháu rất tiền bộ.”
Chỉ cần Ôn Ngôn cãi lại, An Tuyết Ly liền khiêu chiến đến càng nói càng nặng: “Chuyện này cô không làm chủ được, chỉ cần tôi còn chưa chết, thì cô nói không tính. Chuyện Mục gia, làm sao có thể tùy theo cô làm ảu? Cô cho rằng Mục Đình Sâm thích cô, cô có thế muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ”
“Đủ rồi!”
Mục Đình Sâm gầm nhẹ một tiếng, đứng lên: “Dì nhỏ, dì đang làm cái gì vậy? Ôn Ngôn chọc tới dì sao? Tại sao dì phải một mực nhằm vào cô ấy? Lúc dì ở bệnh viện cũng là cô ấy một mực chăm sóc đến nỗi người cũng gây đi, dù là dì không cảm kích, cũng hẳn là nên buông xuống ít nhiều thành kiến với cô ấy chứ, đến nỗi ăn cơm cũng phải đấu chọi gay gắt sao? Dì là trưởng bối không sai, nhưng dì cũng chỉ là dì nhỏ của cháu thôi. Mục gia là cháu làm chủ, cô ấy thích thế nào, thì như thế ấy, xin dì sau này đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà náo loạn không vui nữa. Cô ấy mới là nữ chủ nhân Mục gia, đây là nhà cô ấy, cô ấy muồn làm gì thì làm cái đó! Dì vì cháu mà bị phế đi một chân, là cháu nợ dì, không phải cô ấy nợ dì.”
Mặc dù Mục Đình Sâm đang ra mặt vì Ôn Ngôn, nhưng bây giờ Ôn Ngôn lại không vui nổi, lời nói này có chút nghiêm trọng, An Tuyết Ly phách lối với cô không phải là ÿ vào Mục Đình Sâm tôn trọng sao? Hiện tại Mục Đình Sâm rõ ràng đứng ở bên phía cô, mặt mũi An Tuyết Ly không có chỗ đặt, không hạ bậc xuống, làm sao mới kết thúc?
Quả nhiên, hốc mắt An Tuyết Ly chốc lát chứa đầy nước mắt, giống như là không cần tiền, nói khóc là khóc, nhìn qua ủy khuất giống như tất cả mọi người đều đang bắt nạt bà ấy vậy.
Bà tức giận trừng Ôn Ngôn một chút, cầm gập lên hờn dỗi rời khỏi bàn ăn, lúc lên lầu, không biết là vô tình hay có ý, bị ngã.
Mục Đình Sâm vẫn là không đành lòng, đi lên trước đỡ bà, không ngờ tới An Tuyết Ly liền hất tay anh ra: “Đình Sâm,cháu làm dì quá thất vọng, bị một người phụ nữ xoay vòng vòng, còn nói với dì ra như vậy. Ai đối tốt với cháu, cháu không nhìn ra sao? Ngày đó ở sân bãi đổi lại là Ôn Ngôn ở đó, nó sẽ liều lĩnh cứu cháu sao? Dì vì cháu mà thành bộ dáng này, quay đầu đến một người ngoài cũng không bằng, vậy mà cháu ở trước mặt cô ta, nói ra những lời đó khác gì sỉ nhục dì? Được, cháu nói không sai, cô ta mới là nữ chủ nhân Mục gia, mới là người thân của cháu, dì đi còn không được sao?!”
Hai tay Mục Đình Sâm siết thành quyền, lại chậm rãi buông ra, ngữ khí chậm lại không ít, hiển nhiên cũng là đang cật lực khắc ché và nhẫn nại: “Dì nhỏ, đừng náo nữa được không? Cháu biết dì cũng là vì cháu mới biến thành cái bộ dáng này, nhưng Ôn Ngôn có lỗi gì? Cháu sẽ không để dì đi, bộ dạng này của dì còn muốn đi đâu? Dì nhằm vào cô ấy như thế là có ý đồ gì? Làm cho cháu và cô ấy ly hôn sao? Không có khả năng, ngoại trừ cô ấy, ai cháu cũng không muốn.”
Từ trong ngữ điệu của anh có thể nghe được anh có bao nhiêu bất đắc dĩ, một bên là người vợ có tình cảm chân thành, một bên là dì nhỏ vì mình mà thành người tàn phế, anh phải làm thế nào mới có thể làm cho mối quan hệ duy trì hòa bình đây?
An Tuyết Ly không nói lời nào, chỉ là ngồi ở bậc thang nhịn không được mà khóc lên.
Mục Đình Sâm sắp sụp đổ mát rồi: “Cháu sai rồi dì nhỏ…
Đừng khóc được không? Vừa rồi cháu không nên nói như: vậy, xem như cháu không đúng, được không? Cháu chỉ là… Bởi vì chuyện làm ăn có chút bực bội, phương thức nói chuyện không đúng, nhưng cháu thật sự hi vọng dì đừng nhằm vào Ôn Ngôn nữa.”
Từng câu từng chữ của anh đều là nói cho Ôn Ngôn, An Tuyết Ly nghe đến hỏa khí thượng đầu, hướng phía về phía nhà ăn lớn tiếng nói: “Cô đã nghe chưa Ôn Ngôn?
Bây giờ cô đang rất đắc ý đúng không? Mặc kệ cô tính ké nó thế nào, tai họa nó làm sao, nó đều nói thay cho cô, vẫn yêu cô như cũ, lương tâm của cô không biết cắn rứt sao?!”
Mục Đình Sâm đưa tay vuốt vuốt mi tâm, đau đầu vô cùng, chuyện phụ nữ nói chuyện còn khó đối phó hơn chuyện của công ty anh, anh không có cách nào rồi.
Ôn Ngôn phí phần lớn sức lực mới không cãi nhau với An Tuyết Ly, cô tính toán Mục Đình Sâm cái gì? Tai họa cho anh làm sao? Dựa vào cái gì mà cô phải lương tâm cắn rứt? Nếu không phải xem tinh thần An Tuyết Ly không bình thường, cũng sợ Mục Đình Sâm khó xử, cô thật sự sẽ không nhẫn nại như thế.
Thế nhưng lời này của An Tuyết Ly lớn như thế, má Lưu và hạ nhân Mục gia đều nghe thấy được, má Lưu là người nhìn Ôn Ngôn lớn lên, sao có thể để Ôn Ngôn chịu ủy khuất như vậy? Lập tức không quan tâm lao ra chỉ vào mũi An Tuyết Ly mắng: “Bà là cái thá gì? Hôm nay tôi có không còn công việc này thì cũng phải nói cho rõ ràng! Nhiều năm như vậy bà đã làm được gì cho thiếu gia? Đừng nói là chăm sóc, đến liên hệ cũng rất ít, hầu như không có, bây giờ trở về, cũng vì một lần ngoài ý muốn bị phế chân vì thiếu gia, liền diễu võ giương oai.
Bà không nhìn xem lúc bà ở bệnh viện là ai cực nhọc ngày đêm chăm sóc mà, không thể nghỉ ngơi yên ổn vì trông coi mà, làm người phải có lương tâm, Ngôn Ngôn nhà chúng tôi có lỗi gì với bà? Bà là dì nhỏ của thiếu gia, cũng không phải là dì nhỏ của nó, nó có thể chịu đựng bà đến bây giờ, hết lòng chăm sóc. Đừng nói cái gì mà tinh thần bà không bình thường, tôi nhìn bà rất bình thường, bà chính là cố ý gây sự, đừng nói là mẹ ruột của thiếu gia không còn nữa, nếu như còn, cũng không ương ngạnh như bài! Bà đây là về tìm nơi nương tựa chỗ thiếu gia chúng tôi? Tìm nơi nương tựa thì bỏ đi, bà còn đầu to nói mình là nữ chủ nhân cơ? Đáng tiếc, Mục gia không cần trưởng bối như bà làm chủ, bà nhất định phải gièm pha đến nỗi Ôn Ngôn và thiếu gia ly hôn bà mới vui sao? Bà dựa vào cái gì?!”
Ôn Ngôn giật nảy mình, xông lên trước muốn ngăn cản má Lưu, Lâm quản gia động tác nhanh hơn cô một bước, ôm má Lưu kéo ra: “Thiếu gia, má Lưu chỉ là không nhìn được phu nhân bị ủy khuất, cậu đừng để trong lòng.”
Mục Đình Sâm vẫy tay, ra hiệu Lâm quản gia mang má Lưu đi ra ngoài, hiện tại đã đủ loạn, âm thanh huyên náo làm anh bực bội không thôi.
An Tuyết Ly bị má Lưu nói một tràng tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: “Mục gia lúc nào đến phiên một hạ nhân như bà nói chuyện?! Đến bà cũng có tư cách mắng tôi sao? Cả cái Mục gia này đều sắp đổi thành họ Ngôn rồi!”
Có thể là già néo đứt dây*, An Tuyết Ly náo nhiều, Ôn Ngôn cũng tê liệt rồi, thời điểm mới nhìn thấy An Tuyết Ly, rõ ràng là một bộ đoan trang ưu nhã, hình tượng đẹp đến mức không gì sánh được, hiện tại xem ra, chính là cái bom hẹn giờ tinh thần thất thường cảm xúc không ổn định, không chừng lúc nào nổ một lần, nỗ tất cả mọi người hoàn toàn thay đổi.
(Già néo đứt dây”: mọi sự mọi vật khi phát triển đến cực điểm, nếu vượt qua giới hạn tất sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Già néo đứt dây.) Cô nhàn nhạt tại đứng ở một bên nhìn xem, không tiến lên, An Tuyết Ly nghĩ cô như thế nào không quan trọng, chỉ cần trong lòng Mục Đình Sâm hiểu rõ là được rồi.
Chương 948: Có chút chịu hết nổi rồi.
*Di nhỏ, hay là, dì đi trị liệu đi? Chúng ta đều rát mệt mỏi.”
Câu nói đột nhiên của Mục Đình Sâm, làm An Tuyết Ly yên tĩnh trở lại, bà run lên chốc lát, phản ứng lại: “Cháu nói cái gì? Cháu muốn đưa dì vào bệnh viện tâm thần? Cháu thật sự coi dì là bệnh nhân tâm thần? Cháu có biết Ôn Ngôn ở sau lưng cháu làm cái gìhay không ? Nó đã bỏ thuốc mê hồn gì cho cháu? Vì sao cháu không thấy rõ chân tướng? Dì liều mạng muốn trở về, trở lại bên cạnh cháu… Sao dì có thể cho phép bọn họ làm tổn thương cháu? Dì có mắt mạng thì cũng phải thanh lý hết bọn họ…
… DÌ sẽ không để cho bọn họ lại hại cháu… Sẽ không…”
Nói đến câu cuối, ánh mắt An Tuyết Ly có chút hoảng hốt, giống như là đang nói mớ.
Ôn Ngôn nghe được ra điểm kỳ lạ trong lời nói của bà: “Tại sao dì lại phải liều mạng trở lại bên cạnh Mục Đình Sâm? Anh ấy chỉ là cháu trai dì.”
Ánh mắt An Tuyết Ly đột nhiên lại trở nên sắc bén trở lại, nhìn chòng chọc vào Ôn Ngôn, Ôn Ngôn bị nhìn rùng mình một trận, vô thức ôm lấy Tiểu Đoàn Tử núp ở sau lưng Mục Đình Sâm.
Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, sắt mặt không đổi ôm lấy An Tuyết Ly đưa bà về phòng: “Dì nhỏ, dì nghỉ ngơi thật tốt, không nên náo loạn nữa, dì như thế Tiểu Đoàn Tử sẽ sợ hãi. Nếu quả như thật cần, cháu sẽ đưa dì đi trị liệu, tình trạng tinh thần dì thực sự quá kém rồi.”
Cuộc náo loạn này, dưới thái độ xáp xỉ uy hiếp của Mục Đình Sâm, rốt cục có thể kết thúc. An Tuyết Ly cũng không muốn thận sự phải đến bệnh viện tâm thần trị liệu, loại địa phương kia, đối với bà mà nói như là Địa Ngục.
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách không nói một lời, chờ Mục Đình Sâm từ trên lầu đi xuống, cô nói nghiêm túc: “Gần đây em không đến công ty nữa, dù sao Tiểu Đoàn Tử cũng ở nhà với dì nhỏ của anh, em không yên lòng. Tình trạng của dì nhỏ anh thật sự đáng lo, em sợ có một ngày bà ấy sẽ làm ra chuyện tổn thương Tiểu Đoàn Tử, dù sao bà ấy cũng chán ghét em như vậy… Em thật sự có chút chịu hét nỗi rồi… Tự anh xử lý đi,nếu không em sẽ dọn ra ngoài, rm thực sự không thể ở lại đây được nữa.”
Mục Đình Sâm đi đến trước gót chân cô, mặt lộ vẻ áy náy, đau lòng sờ lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Anh biết rồi, anh có thể hiểu cảm nhận của em, không riêng em chịu không được, anh cũng chịu không được. lúc bình thường bà ấy thực sự rất tốt… Anh cũng không biết vì sao.
lại thế này. Bà ấy giống như một cái kén kiên cố, chúng ta bất luận làm gì cũng không lột ra được, nhìn không thấu được bên trong bà giữ nhưng bí mật gì.”
Ôn Ngôn cười khổ nói: “Đúng, lúc bình thường dì rất tốt, đối với anh và Tiểu Đoàn Tử đều rất tốt, nhưng cũng chỉ là đối với hai người mà thôi, đối với em và nhưng người khác, không đối tốt được. Bà ấy là dì nhỏ của anh, em không muốn đánh giá cái gì, em mệt rồi, trước mang Tiểu Đoàn Tử trở về phòng đây.”
Ngày hôm sau, Mục Đình Sâm đến công ty. Ôn Ngôn ở trong nhà không có việc gì, dù là có Tiểu Đoàn Tử làm tắm chắn, vẫn gánh không được ánh mắt An Tuyết Ly lạnh cực hạn nhắm vào mình, không thể trêu vào, cô mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài tìm Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca, ở cùng với các cô ấy cô mới có cảm giác được thả lỏng.
Đến cửa hàng đồ ngọt hẹn sẵn gặp mặt, Trần Mộng Dao đã đến, Khúc Thanh Ca còn chưa thấy bóng người. Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi đi ra cảm thấy không khí đều ngọt, hôm nay mình mời, ăn cái gì gọi thỏa mái.”
Trần Mộng Dao trêu chọc nói: “Không phải chứ? Lại là bởi vì dì nhỏ Mục Đình Sâm? Bà ấy tra tấn cậu thành thế này, Mục Đình Sâm mù sao?”
Ôn Ngôn giống như quả cầu da xi hơi: “Anh ấy không mù, nhưng là dì nhỏ anh ấy cũng không thể làm gì, ai lại đi so đo với một người bị bệnh tâm thần chứ? Cậu nói không sai, bà ấy là có bệnh tâm thần. Bát luận là làm bao nhiêu chuyện quá đáng, nói bao nhiêu câu quá phận, một câu xin lỗi, coi như là lật thiên. Mình chịu đủ rồi thì đã sao? Chỉ cần Mục Đình Sâm không mở miệng được, những ngày tháng như thế này vẫn tiếp tục kéo dài.
Dao Dao, cậu không biết, khi mình nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn chưa từng lộ ra của Mục Đình Sâm và dì nhỏ lúc ở cạnh nhau, mình liền biết nhất định mình phải chịu đựng, đó là dì nhỏ của anh ấy, dáng dấp tương tự mẹ anh ấy, số phận là người thân cận như vậy, dì nhỏ anh ấy trỏ: về thời điểm, anh ấy vui vẻ muốn chết, mình không thể có ý kiến gì.”
Hai tay Trần Mộng Dao đặt lên cằm, suy nghĩ một lát nói: “Trước đó anh ta với dì nhỏ không liên lạc, hẳn là cũng không thân thiết lắm, có lẽ là anh ta chỉ hưởng thụ cảm giác có người thân bên cạnh đi, nhưng mà không ngờ tới dì nhỏ của anh ta “chỗ này” có vấn đề.” Vừa nói, ấy còn vừa chỉ chỉ vào não chỉ mình.”
Hai người đang nói chuyện, Khúc Thanh Ca đi vào quán cà phê, vừa nhìn đã thấy vị trí của các cô, nhanh chóng đi qua đó Trần Mộng Dao theo bản năng nhìn xuyên qua tường pha lê trong suốt nhìn ra ngoài, xe Diệp Quân Tước vừa mới lái đi, là Diệp Quân Tước đưa Khúc Thanh Ca tới, còn may ta không vào.
Khúc Thanh Ca giống như là biết trong lòng Trần Mộng Dao đang suy nghĩ gì, ngồi xuống cười cười: “Công ty Quân Tước còn có việc, chỉ là tiện đường đưa mình tới, lúc đầu muốn mang Nhuế Nhuế theo, gần đây nó hơi cam.
Trần Mộng Dao thoáng có chút xấu hổ: “Mình… mình không phải sợ Diệp Quân Tước, chẳng qua là cảm thấy ít nhiều có chút xấu hổ, cậu không hiểu cái loại cảm giác này.
Khúc Thanh Ca nói đùa nói: “Sao mình lại không hiểu?
Cậu là người yêu cũ của anh ấy, chúng ta lại là khuê mật, có chút xấu hổ là rất bình thường, nhưng không ảnh hưởng quan hệ của chúng ta. Đúng rồi, các cậu vừa mới nói chuyện gì thế?”
Ôn Ngôn thở dài: “Còn không ohair là nói việc nhà sao, nói một chút mấy chuyện xấu trong nhà kia? Thanh Ca, trước đó cậu gọi điện thoại cho mình… Là cảm thấy chuyện kia không phải sự cố ngoài ý muốn sao? Mình từng hỏi, Mục Đình Sâm không có thời gian đi thăm dò, chuyện của công ty bận bịu, dì nhỏ anh ta lại nằm viện, anh ta nào có thời gian? Cuối cùng là lấy ý bên ngoài kết luận, tăng thêm là sân bãi Mục thị, vậy thì đồng nghĩa với trách nhiệm là của Mục thị, đương nhiên trực tiếp đơn giản hoá mà xử lý.
Nghe cậu nói như vậy, trong lòng mình cảm thấy như có thứ đồ chặn lại vậy, thật muốn tra xét cho roc ràng.”
Khúc Thanh Ca gọi nhân viên phục vụ đặt ly cà phê, xong mới lên tiếng: “Muốn biết thì đến hội trường hôm đó tra camera giám sát, bình thường mà nói rất nhiều camera giám sát sẽ không lưu dữ liệu trong thời gian quá dài, thử xem sao, biết đâu dữ liệu của camera giám sát ngày ấy vẫn còn.”
Nhận đề nghị của Khúc Thanh Ca, sau khi ba ngồi ở ở quán cà phê một hồi, liền dẫn Tiểu Đoàn Tử khởi hành đi đến hội trường chỗ An Tuyết Ly xảy ra chuyện.
Bởi vì trước đó không lâu mới có một buổi biểu diễn thời trang, cho nên hội trường to như vậy nhìn qua có chút loạn, bình thường thời điểm không có hoạt động hội trường đều đóng cửa, nhưng có bảo vệ chuyên trách đến chanh gác. Đèn rơi xuống cũng đã sớm thay mới rồi, có lẽ là sợ lại xuất hiện chuyện tương tự, đèn trần nhà đổi hết thành đèn khảm cỡ nhỏ, lắp ở toàn bộ trần nhà hội trường, lúc mở ra, giống như là sao trời vậy, trước đó, là dùng đèn treo lớn, nhìn qua cũng tương đối tráng lệ.
Chương 949: Camera giám sát
Nhìn trần nhà hội trường cao cao, Ôn Ngôn nghĩ đến cảnh đèn trần nhà rơi xuống đã cảm thấy kinh hồn khiếp vía, An Tuyết Ly không chết thật sự là rất may mắn.
Dạo quanh hội trường một vòng, mọi người lại quanh đầu đến phòng bảo vệ, vốn dĩ là bảo vệ đang lười nhác ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy Ôn Ngôn mới lấy lại tinh thần.
Ôn Ngôn không có rảnh quản xem bảo vệ có làm đúng chức vị của mình hay không, nói thẳng mục đích của mình ra: “Sự cố xảy ra ở hội trường lần trước, còn video giám sát không?”
Bảo vệ vội vàng nói: “Vẫn còn! Bởi vì có có sự cố xảy ra mà, sợ là sau này Mục tổng muốn tra, cho nên chuyện ngày hôm đó không dám xóa, còn đang giữ đến giờ. Phu nhân, cô muốn xem sao?”
Ôn Ngôn gật đầu, bảo vệ thao tác máy tính thuần thục, mở dữ liệu giám sát ra.
Ôn Ngôn đẩy bảo vệ qua một bên, tự mình động tay thao.
tác, mở lại nội dung hôm sự cố xảy ra ra.
Khi đèn rơi xuống, Mục Đình Sâm đứng ở ngay dưới chỗ treo đèn, toàn bộ hội trường chỉ có một cái đèn lớn treo ở chính giữa sân khấu, vừa lúc Mục Đình Sâm đứng ở đó.
Ngày đó anh và người của bộ sách hoạch cùng đi, Từ Dương Dương cũng ở bộ sách hoạch, cũng cùng đi, mà lúc xảy ra chuyện thì ở ngay dưới sân khấu, An Tuyết Ly đứng cách Mục Đình Sâm một vị trí không xa. Ngay trong nháy mắt đèn rơi xuống, An Tuyết Ly phản ứng nhanh vượt mức bình thường, không chút do dự, xông lên trước.
đẩy Mục Đình Sâm ra, may mắn là, đại bộ phận của đèn treo lớn đập xuống đắt, chỉ có một phần nhỏ nện vào nửa người dưới của An Tuyết Ly.
Mảnh vỡ của đèn treo cùng với máu tươi văng khắp nơi, Mục Đình Sâm trước hết lấy lại tinh thần, rối loạn gọi cái gì đó, hình thu lại chỉ có nội dung, không có âm thanh, nhưng có thể nhìn ra Mục Đình Sâm rất cuồng loạn. Rất nhanh xe cứu thương đã tới, Từ Dương Dương cũng là ở lúc An Tuyết Ly lên xe cứu thương xong mới về nói cho Ôn Ngôn.
Nhìn lần đầu tiên, còn không nhìn ra có gì không bình thường, lần thứ hai cô chỉnh tốc độ chậm lại, quan sát tất cả mọi người thêm một lần, không có người ngoài, tất cả đều là người công ty, từ quần áo lao động và thẻ công tác trên ngực có thể nhận ra.
Đột nhiên, Khúc Thanh Ca chỉ chỉ An Tuyết Ly: “Tạm dừng một chút, phóng to lên.”
Ôn Ngôn dựa theo lời cô ấy nói, phóng fo vị trí xung quanh của An Tuyết Ly, tận đến lúc có thể thấy rõ biểu hiện của An Tuyết Ly. May mà, hình ảnh đầy đủ rõ ràng, sau khi phóng to cũng không quá mơ hồ, lúc ấy ánh đèn hội trường cũng rất đấy đủ.
Sắc mặt Khúc Thanh Ca có hơi ngưng trọng: “Tiểu Ngôn, sao mình lại có cảm giác… Dì nhỏ của anh ấy từ lúc bắt đầu đã nhìn cái đèn chằm chằm? Chẳng lẽ là biết trước đèn sẽ rơi xuống? Mọi người cũng nhìn xem, nhìn xem có phải là mình nhìn lầm hay không, góc độ nhìn của mắt bà ấy quá cao rồi, mặc dù không ngắng đầu lên…”
Trần Mộng Dao tiến lên trước nhìn một chút, rất đồng ý với cách nói của Khúc Thanh Ca: “Đúng, mình cũng cảm thầy thế, Tiểu Ngôn cậu nhìn xem.” Nguồn truyen.one cập nhật mỗi ngày nhé! Mong cả nhà qua đọc nhé!”
Kiểm chứng với lời nói của Khúc Thanh Ca, An Tuyết Ly hoàn toàn chính xác là từ lức trước khi xảy ra chuyện đã nhìn đèn chằm chằm rồi, sau khi phát hiện ra điểm ấy, Ôn Ngôn lại thu nhỏ hình lại một lần nữa, các cô ấy lại bất ngờ phát hiện, từ lúc An Tuyết Ly bắt đầu bước vào hội trường, đã không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía đèn lớn kia, ngay từ đầu Mục Đình Sâm cũng không đi về hướng cái đèn, là An Tuyết Ly nói với anh cái gì, chỉ chỉ vị trí hướng dưới đèn, anh mới đi qua đó.
Liên tưởng đến cái gì, tóc gáy toàn thân Ôn Ngôn đều dựng lên, bên cạnh còn có một bảo vệ, cô khó mà nói quá nhiều, copy video hôm đó thu lại xong, liền rời đi. Trước khi đi cô bảo bảo vệ xóa đoạn đó đi, chuyện này không đơn giản, hiện tại không nên để quá nhiều người biết.
Đi từ hội trường ra, Trần Mộng Dao đề nghị: “Đến nhà của mình đi? Chính mình nghiên cứu một chút, thuận tiện cho chúng mình nói chuyện. Hơn nữa cậu còn mang theo Tiểu Đoàn Tử, ở ngoài cũng không tiện.”
Ba người ăn nhịp với nhau, đến nhà Trần Mộng Dao, ba người dùng laptop của Trần Mộng Dao phát lại cái video kia, cẩn thận quan sát lần nữa. Tiểu Đoàn Tử không cam lòng bị vắng vẻ, ở một bên cáu kỉnh: “Mẹ ơi, mẹ chơi với con.
Ôn Ngôn xoa xoa đầu Tiểu Đoàn Tử: “Ngoan, mẹ đang bận, con ở bên cạnh tự chơi một lát được không? Để mẹ nhờ dì lấy cho con chút đồ ăn.”
Trần Mộng Dao mang tắt cả đồ ăn vặt có thể ăn trong nhà mình ra, cái này mới miễn cưỡng an ủi được Tiểu Đoàn Tử.
Ba người giống như không bình thường mà xem đi xem lại cái đoạn video kia máy chục lần, chắc chắn một sự thật, khẳng định trước đó An Tuyết Ly biết đèn nhát định sẽ đến rơi xuống! Thế nhưng là ngoại trừ đoạn ghi hình không thể làm chứng cứ này ra, các cô ấy cũng không có chứng cứ nào thuyết phục cả.
Chẳng biết từ lúc nào,trán Ôn Ngôn đều toát ra mồ hôi lạnh. Trần Mộng Dao có hơi khó hiểu: “Tại sao dì nhỏ của anh ta lại làm như vậy? Tự biên tự diễn làm bản thân mình tàn phế? Nếu mục đích của bà ấy là lấy lòng Mục Đình Sâm, nhỡ như không kịp, không phải Mục Đình Sâm sẽ gặp nạn sao? Loại chuyện này hệ số nguy hiểm quá lớn, mà bà ấy còn mưu đồ cái gì? Bà ấy là dì ruột của Mục Đình Sâm, còn cần lấy lòng sao? Mình cảm thấy… Có phải là chúng ta quá nhạy cảm hay không? Không chừng dì nhỏ anh ta thấy cái đèn kia không đẹp, hoặc là đặc biệt đẹp mắt? Cho nên mới nhìn chằm chằm?”
Nghe Trần Mộng Dao nói kiển này, Ôn Ngôn lại có chút dao động: “Đúng vậy… Lỡ như chúng ta tính sai thì sao?
Làm như vậy cũng không có gì tốt cho bà ấy, dựa vào cái này, chúng ta không thể kết luận linh tinh, hi vọng thật sự là do mình nghĩ nhiều thôi.”
Khúc Thanh Ca tương đối tỉnh táo: “Ôn Ngôn, đừng lừa mình dối người, trong nháy mắt nhìn thấy đèn rơi xuống, trên mặt dì nhỏ của anh ấy không hề có biểu cảm sợ hãi, chính là đã sớm biết, đồng thời vẫn luôn chờ đợi một khắc đèn rơi xuống. Người bình thường thấy đèn đến rơi xuống phản ứng đầu tiên sẽ là con ngươi biến lớn, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, không tin cậu nhìn những người xung quanh xem, đến Từ Dương Dương cũng bị dọa đến há to miệng, căn bản không có cách nào khống chế biểu cảm khuôn mặt của mình, bà ấy còn đến đầy anh trai ra rồi, còn đến không kịp xuất hiện biểu cảm trên khuân mặt sao?”
Trần Mộng Dao lập tức á khẩu không trả lời được, cô ấy cũng không phải là muốn nói giúp An Tuyết Ly, chỉ là nhìn Ôn Ngôn đổ hết mò hôi lạnh, muốn an ủi một chút, cộng thêm cũng nghĩ không ra tại sao An Tuyết Ly làm như vậy.
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân giữ vững tỉnh táo: “Nếu thật sự là do dì nhỏ của anh ấy, vậy khẳng định không thể là làm một mình, nhất định còn có “Đồng lõa”. Hình thu của trước sau hai ngày mình cũng giữ, khái quát cả tòa trong hội trường lại, chúng ta tra dần dần, nhìn xem có người khả nghi hay không.”
Tra tận đến buổi chiều, các cô mới ở trong vô số người tìm ra được một người khả nghi, một người đàn ông mặc đồng phục lao động đội nón bảo hiểm màu vàng, mang theo thùng dụng cụ trong tay, ở khúc vòng cầu thang đã gặp riêng An Tuyết Ly, mặc dù chỉ ngắn ngủi không đến một phút, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, An Tuyết Ly đã cho người đàn ông kia thứ gì đó, phóng đại ra nhìn, là một đồ vật giống như phong bì, bên trong là phong thư không tính là lớn, nhìn rất dày, các cô ấy càng nghĩ về hướng bên trong là tiền.
Chương 950: Em đang chờ điện thoại của ai?
Sau đó các cô ấy thu nhỏ phạm vi lại, ánh nhìn khóa chặt trên người đàn ông đấy, người đàn ông đấy… Tiền vào hội trường là một ngày trước khi sự việc xảy ra, trong hội trường căn bản không có người nào, chỉ có người đàn ông kia, cho nên người đàn ông kia làm cái gì, không ai biết.
Khả năng là ngụy trang thành người sửa chữa, sau khi người đàn ông kia vào hội trường một lúc nguồn điện cũng ngát, camera giám sát cũng không có quay được gì.
Bởi vì hình thu lại có hạn, không nhìn hình dáng của người đàn ông kia, cho nên tạm thời chỉ có thể tra được đến đáy, trận sự có kia, có thể là An Tuyết Ly tự biên tự diễn, về phần nguyên nhân, chỉ có bản thân An Tuyết Ly rõ ràng.
Vì để tiến thêm một bước xác định, Ôn Ngôn quyết định trước tiên phải tra ra người đàn ông kia, nhất định phải có chứng cứ vô cùng xác thực, mới có thể giằng co với An Tuyết Ly, dù là chỉ có một phần ngàn cơ hội hiểu lầm, cô cũng không muốn đổ oan cho An Tuyết Ly, làm tổn thương trái tim của Mục Đình Sâm.
Chuyện này cô cũng không biết phải tra thế nào, cuối cùng là nhờ Diệp Quân Tước.
Thời điểm Ôn Ngôn trở lại Mục trạch t, sắc trời đã tối xuống, lúc thời tiết lạnh trời cũng tối sớm hơn. Hôm nay Mục Đình Sâm về nhà sớm hơn mọi ngày, thấy cô bé Tiểu Đoàn Tử từ bên ngoài trở về, anh hỏi: “Hai người đi đâu thế? Cả ngày đều không ở nhà?”
Ôn Ngôn trong lòng có tâm sự, tâm không yên mà đáp một tiếng: “Ừ.”
Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày, đột nhiên thay đổi ngữ điệu, có chút lạnh: “Em đưa Tiểu Đoàn Từ cho má Lưu rồi đi theo anh.”
Ôn Ngôn không chú ý tới nét mặt của anh, sau khi đặt Tiểu Đoàn Tử cuống mới theo anh lên lầu.”
Trở lại phòng ngủ, Mục Đình Sâm đóng cửa lại, thần sắt của khuân mặt tuần tú có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Anh biết em có ý kiến với dì nhỏ của anh, em cũng chịu ủy khuất, nhưng là em không thể làm như vậy…”
Ôn Ngôn ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt không hiểu: “Cái gì?
Em làm cái gì?”
Anh duỗi tay ra búng vào trán cô một cái: “Còn hỏi anh?
Em mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài cả ngày không trở về, dì nhỏ và má Lưu náo loạn khó chịu, từ trên xuống dưới người làm nhà họ Mục đều không chào đón dì nhỏ, đến chuyện bà ấy ngã sắp xuống không dậy được cũng không ai để ý, lúc anh trở về bà ấy còn ngồi ở dưới đất đấy. Bà ấy vì anh mới bị phế đi một chân, bây giờ bà ấy ở nhà anh gặp đãi ngộ như vậy, trong lòng anh rất khó chịu.”
Lúc này Ôn Ngôn mới hậu tri hậu giác, hèn gì lúc về không nhìn thấy An Tuyết Ly ở phòng khách, hóa ra là bị ngã, bây giờ bà ấy còn nằm trên giường.
Nhưng mà cô nghe Mục Đình Sâm Nói hình như có gì không đúng? Cô đập một cái không nặng không nhẹ vào.
ngực Mục Đình Sâm: “Anh có ý gì? Anh cho là em bảo người làm không quan tâm đến bà ấy sao? Em ác độc như vậy sao? Trước khi em ra ngoài cùng Dao Dao và Thanh Ca đều đã giao phó xong, là dì nhỏ anh huyên náo quá lợi hại, quá giày vò người khác, liên quan gì đến em?
Những người khác em không biết, đến má Lưu, dì nhỏ anh cũng hành người ta thảm như vậy, phạm vi công việc của má Lưu cũng không có chăm sóc bà ấy… Bỏ đi, người không có sao chứ?”
Mục Đình Sâm cũng không có ý trách cô: “Không sao, chỉ là hơi đau chân, anh đã mang dì đi kiểm tra, không có gì đáng ngại. Anh cũng không nói em là có ý bảo người khác không quan tâm dì, hẳn là em biết, tất cả mọi người đều đang coi thường dì nhỏ anh, đang bắt bình vì em, em đi nói chuyện với má Lưu một chút, người làm trong nhà đều là má Lưu và chú Lâm quản, chuyện này anh xử lý không tốt, anh mà xử lý thì chuyện cũng không đơn giản nữa rồi.”
Ôn Ngôn trừng mắt liếc anh một cái: “Vừa nãy anh còn búng em một cái là có ý gì? Bạo lực gia đình sao? Anh còn muốn động thủ với em?”
Lông mày của anh nhăn lại: “Cái đó cũng gọi là bạo lực gia đình? Trong đầu em chứa cái gì đấy? Cái em đánh anh kia còn nặng hơn đi? Được rồi, anh đi xem dì nhỏ, em đi tìm má Lưu nói chuyện đi.”
Ôn Ngôn khẽ hừ một tiếng, quay người xuống lầu, gọi má Lưu vào phòng khách: “Có phải ban ngày dì nhỏ bị ngã sắp xuống không? Mục Đình Sâm nói không ai để ý tới.”
Má Lưu mờ mịt: “Có sao? Má không biết, má chỉ biết là buổi chiều thiếu gia đột nhiên về nhà, sau đó mang bà ấy đi ra ngoài một chuyến, không nghe gì đến chuyện bị ngã, bà ấy còn không biết gọi người sao? Người làm Mục gia từ trên xuống dưới nhiều như vậy, cũng không phải kẻ điếc, mặc dù má lớn tuổi, lỗ tai còn dùng được tốt đấy, bà ấy tuyệt đối không có gọi người. Nếu con không nói, má còn không biết chuyện này.”
Nhìn má Lưu không giống như đang nói dối, Ôn Ngôn không còn gì để nói, An Tuyết Ly là đang tự biên tự diễn sao? Rõ ràng là tự mình không gọi người hỗ trợ, lại biểu hiện trước mặt Mục Đình Sâm là không có ai quan tâm mình vậy. Theo hiểu biết của cô về má Lưu, xem như có ghét An Tuyết Ly, cũng không có khả năng ở tình huống An Tuyết Ly ngã sắp xuống mà không quan tâm, trừ phi là thật sự không biết rõ tình hình.
Ôn Ngôn không biện luận lý lẽ chuyện này với Mục Đình Sâm, nếu như sự cố hội trường là An Tuyết Ly cố ý hành động, vậy thì đến lúc có chứng cứ, nợ cũ nợ mới đều tính một thể.
Trong đêm lúc ngủ, Ôn Ngôn nằm ở trên giường nghĩ đến chuyện sự cố hội trường, đồng thời cũng đang chờ điện thoại di động kêu, chút chuyện nhỏ này, Diệp Quân Tước thật sự chuyên tâm thì hẳn là sẽ tra được nhanh thôi.
Động tác thi thoảng đưa điện thoại lên xem của cô làm Mục Đình Sâm chú ý, anh bất mãn cầm điện thoại của cô lật qua một lượt: “Em đang đợi điện thoại của ai đấy?”
Ôn Ngôn sợ anh lật đến đồ vật “Không nên nhìn”, bối rồi đoạt lại di động: “Anh làm gì đấy? Em không đợi điện thoại của ai cả, ngày mai anh có phải đến công ty không? Mau ngủ đi, đừng náo.”
Từ trước đến nay anh không có thói quen “tra xét, phương diện này hai người bọn họ đều cùng ăn ý, không “tra xét” lẫn nhau, nhưng mà là trong lòng không có quỷ, hôm nay hết lần này tới lần khác cô không giống ngày thường, làm trong lòng anh có chút không thỏa mái: “Ôn Ngôn, gan em lớn rồi? Thảm Giới không về nước, em đang chờ điện thoại của ai?”
Ôn Ngôn tức giận trợn nhìn nhìn anh một chút, xoay người đưa lưng về phía anh: “Vui buồn thất thường, đã nói em không có rồi, anh còn nhắc đến Thẩm Giới làm gì? Chẳng lẽ anh vẫn luôn nhắm vào cậu ấy?”
Mục Đình Sâm cưỡng ép xoay người cô hướng về phía anh, tìm kiếm tin tức từ ánh mắt cô.
Ôn Ngôn đưa tay đẩy anh ta: “Làm gì thế? Anh không ngủ còn không cho người khác ngủ hả?”
Anh không thích loại cảm giác không an toàn này, sắc mặt âm trầm nhìn cô chằm chằm hai giây, lập tức xoay người đặt cô ở dưới thân.
Bây giờ Ôn Ngôn cũng không có tâm tình làm chuyện này: “Hôm nay em ra ngoài cả ngày, mệt chết rồi… Đừng như: thế…”
Cô càng cự tuyệt, anh càng tức giận, cúi đầu cắn một cái không nặng không nhẹ vào môi dưới của cô.
Ôn Ngôn đau đến nhíu mày, càng dùng sức đẩy anh ra: “Anh làm gì thế? Đau chết em rồi!”
Anh kiềm hai tay cô ở hai bên, trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nói, em đang đợi điện thoại của ai? Ánh mắt nhìn vào điện thoại còn nhiều hơn nhìn về phía anh, vì sao không dám để anh xem? Hả?”
Về phần tại sao, đương nhiên không thể nói, Ôn Ngôn quay mặt chỗ khác phòng phải đối mặt với anh, sợ bị nhìn ra gì đó, trước khi có kết quả, cô không thể nói cái gì cả: “Không có, anh đừng nghỉ thần nghi quỷ như thế, suốt ngày em đều ở dưới mí mắt của anh, em còn có thể làm gì? Anh cầm tay em đau quá, buông ra.”
An Tuyết Ly nhìn ra mắt của anh thể hiện không vui, cũng ngừng chủ đề này lại: “Được , cháu đi đi, Trần Nặc về nhà rồi nhỉ? Cháu tự lái xe cẩn thận một chút.”
Xuyên qua cửa sổ, nhìn Mục Đình Sâm lái xe đi xa, sắc mặt nhu hòa của An Tuyết Ly dần dần rút đi, gọi má Lưu đến trước mặt.
Má Lưu không không muốn giao thiệp với bà, vẻ mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao phu nhân? Tôi còn chưa dọn dẹp xong.”
An Tuyết Ly đánh giá má Lưu một chút, nhàn nhạt vạch trần: “Là bà không muốn nói chuyện với tôi đi? Bình thường bà ngoài việc chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, căn bản không cần làm việc nhà gì. Tôi có chút chuyện muốn hỏi bà thôi, bà ngồi đi.”
Má Lưu đứng thẳng, lạnh như băng nói: “Tôi không ngồi, tôi chỉ là một người làm, không có lý do gì được ngồi chung với chủ nhân, bà có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
An Tuyết Ly không so đo thái độ của má Lưu: “Không ngồi thì không ngồi, Ôn Ngôn thật lợi hại, những năm này ở Mục gia, mua chuộc không ít lòng người, chí ít bà và Lâm quản gia đều hướng về nó. Sau lưng, nó cho các người không ít lợi ích đi? Nếu không thì một cô nhi được nhận luôn, sao có thể thắng được tôn trọng của mọi người? Tôi muốn hỏi bà, Diệp Quân Tước và con riêng Mục gia, có quan hệ gì? Chuyện này hẳn là bà biết?”
Má Lưu không chịu được người khác nói Ôn Ngôn không tốt, lập tức giận đến nhăn mặt lại: “Bà có thể đừng thành kiến với phu nhân như vậy không? Lúc bà không đến mọi thứ đều yên ổn, bà vừa đến trong nhà liền gà bay chó chạy. Lương tâm trời đất cho, sao cô ấy có thể mua chuộc lòng người? Tôi chỉ biết là giữa người và người cần tôn trọng lẫn nhau, tình cảm là vô giá! Bà hỏi con riêng Mục gia làm cái gì? Chuyện này có quan hệ gì với bà sao? Bà chỉ là dì nhỏ của thiếu gia, cũng không phải họ Mục!”
An Tuyết Ly trực tiếp không để ý đến lời nói không quan trọng của má Lưu: “Bà trực tiếp trả lời tôi là được rồi, cuối cùng thì Diệp Quân Tước có phải là con riêng Mục gia hay không? Chính là cái tên con riêng và mẹ hắn bức chị gái tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền biết sao?”
Lúc này trong lòng má Lưu đang tức giận với An Tuyết Ly, thấy An Tuyết Ly một mực tìm hiểu chuyện Diệp Quân Tước, bà nghĩ đến Diệp Quân Tước cũng không phải người lương thiện gì, phải có người trị trị An Tuyết Ly, liền nói chân tướng ra: “Đúng, Diệp Quân Tước chính là con riêng Mục gia, bà có thể làm gì anh ta?”
An Tuyết Ly cắn chặt răng, chú ý suy nghĩ cái gì, không có lên tiếng.
Má Lưu tức giận quay người rời đi, bà cũng không có thời gian hầu hạ “Đại thánh” này.
Một lát sau, An Tuyết Ly một thân một mình chậm rãi lên lầu trở về phòng, mở Laptop, lật ra tư liệu trước đó thu thập. Là tư liệu liên quan đến chuyện Mục Đình Sâm bị tai nạn trên biển kia, tin tức Kỷ Thừa Hoằng ác ý tuyên bố cũng bị bà tìm được.
Chuyện gì cũng không có lửa thì sao có khói, đưa tin thảo.
luận Diệp Quân Tước là con riêng Mục gia, coi như cuối cùng Mục Đình Sâm trở về phủ nhận trước mặt mọi người, nhưng là bà từ miệng má Lưu biết được chân tướng, cũng có nghĩa là tin tức đưa cũng có một phần là thận, còn là một phần lớn.
Một là con riêng, một là cô nhi có bố bị hại chết, Diệp Quân Tước và Ôn Ngôn hai người đều có động cơ, không phải sao? Bà tuyệt đối không cho phép bên người Mục Đình Sâm có tồn tại nguy hiểm như vậy, Ôn Ngôn thành người bên gối Mục Đình Sâm, Triển Trì thành Diệp Quân Tước, còn là cổ đông Mục thị, tất cả mọi chuyện giống như đang phát triển theo phương hướng xấu nhát…
Nhanh chóng xem lại tư liệu một lần, bà bỗng nhiên khép máy tính lại, ôm lấy đầu, gần đây chỉ cần kích động một chút, bà liền bị đau đầu khó chịu”
Dưới cái nhìn của bà, Mục Đình Sâm là bị Ôn Ngôn mê hoặc, thế nên sau khi trở về lại bình yên như cũ, xem như: chưa xảy ra chuyện gì, cổ phần Mục thị cũng là Ôn Ngôn cho Diệp Quân Tược, đủ loại dấu hiệu đều đang nói rõ một chuyện, chân tướng mọi chuyện nhất định là Ôn Ngôn và Diệp Quân Tước liên thủ hại Mục Đình Sâm!
Buổi tối khi Mục Đình Sâm trở về, An Tuyết Ly cầm lấy gậy tới cửa nghênh đón, còn tự nhiên sửa sang tóc bị gió thổi loạn cho anh: “Cháu muốn đi tắm rửa trước đúng không?
Mau đi đi, sắp ăn cơm rồi.”
Mục Đình Sâm không quen động tác thân mật của cô, cứng ngắc lên tiếng, bước nhanh lên lầu.
Tất cả đều được Ôn Ngôn thu vào mắt, trong lòng cô không có gợn sóng gì, chẳng qua là cảm thấy An Tuyết Ly đối với Mục Đình Sâm quá tốt rồi mà thôi, nói cách khác, cô còn có chút ghen tị Mục Đình Sâm có dì nhỏ đối xử với mình tốt như vậy.”
Lúc ăn cơm, Ôn Ngôn phát hiện bít tết của mỗi người đều là chín năm phần, chỉ có Tiểu Đoàn Tử là toàn chín. Cô ăn không quen bò bít tết mang tơ máu, nhìn đã không cách nào ăn vào, trên sinh lý cảm thấy buồn nôn, lại không muốn lãng phí, liền đưa bít tết cho Mục Đình Sâm, tự mình ăn chút salat chịu đựng vậy.
Sau khi An Tuyết Ly trông thấy động tác của cô, vẻ mặt không đổi hỏi: “Làm sao? Không thích ăn sao? Buổi chiều dì hỏi cháu, cháu bảo là tùy ý.”
Ôn Ngôn nhìn Mục Đình Sâm một chút, nói: “Chỉ là đột nhiên không thấy ngon miệng mà thôi, cháu ăn chút salad là được.”
An Tuyết Ly kẹp bít tết Ôn Ngôn bỏ vào bên Mục Đình Sâm ra, vứt trên mặt bàn: “Không thích ăn thì ném đi, Đình Sâm cũng không phải thùng rác, đừng có không ăn được cái gì là đưa cho người khác, hành động này rất không lễ phép, rất không có giáo dưỡng.”
được người khác làm chuyện không có giáo dục trước mặt mình.”
Ôn Ngôn khoanh hai tay ở trước ngực, giống như xem trò đùa mà nhìn An Tuyết Ly biểu diễn, bị tra tấn một hồi như thế, tâm lý của cô đã mạnh mẽ rồi, sẽ không động một chút lại xù lông, chỉ cần thái độ Mục Đình Sâm hướng về cô, cô liền có thể nhẫn nhịn.
Mục Đình Sâm giống như không có khẩu vị, thả dao nĩa trong tay ra, cầm khăn tay lau khóe miệng: “Dì nhỏ, đây là trong nhà, lại không có người ngoài, không cần khắc nghiệt như thế, chỗ cháu không có nhiều quy tắc như vậy, đừng làm mọi người không được tự nhiên.”
Lúc này trong lòng Ôn Ngôn đang cười trộm, kỳ thật Mục Đình Sâm là nhiều quy tắc nhất, lúc này anh lại đổi giọng.
An Tuyết Ly cũng biết điểm dừng, không níu lấy không buông nữa: “Được rồi, ăn cơm đi, Ôn Ngôn, về sau cô phải chú ý hành vi của mình, đừng để Tiểu Đoàn Tử học theo thói xấu của cô.”
Ôn Ngôn nhíu mày, giống như cười mà không cười hỏi:”Thói quen xấu gì? Nếu đổi thành cháu, sau này con dâu không muốn ăn đưa cho Tiểu Đoàn Tử ăn, cháu cũng không ý kiến gì, con trai mình cũng vui lòng, một người mẹ như cháu quản được sao? Đừng nói là bò bít tết, phần dưới dâu tây, trứng rán, đều được.”
Chương 947: Ngoại trừ cô ấy, ai cháu cũng không muốn.
An Tuyết Ly đột nhiên đập mạnh dao nĩa trong tay lên bàn: “Người Mục gia không thể nhút nhát như vậy, sau này người con gái Tiểu Đoàn Tử cưới nhất định phải là người môn đăng hậu đối, có giáo dưỡng, không làm ra loại chuyện đó.”
Lời nói này đến, là ý chỉ Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm không môn đăng hậu đối, lại còn là người không có giáo dưỡng?
Ôn Ngôn nhéch miệng: “Vậy cũng không chắc, lỡ như Tiểu Đoàn Tử cưới người là mình thích, không môn đăng hậu đối thì sao? Cháu và Mục Đình Sâm cũng sẽ không ngăn cản hai đứa nó, bọn cháu rất tiền bộ.”
Chỉ cần Ôn Ngôn cãi lại, An Tuyết Ly liền khiêu chiến đến càng nói càng nặng: “Chuyện này cô không làm chủ được, chỉ cần tôi còn chưa chết, thì cô nói không tính. Chuyện Mục gia, làm sao có thể tùy theo cô làm ảu? Cô cho rằng Mục Đình Sâm thích cô, cô có thế muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ”
“Đủ rồi!”
Mục Đình Sâm gầm nhẹ một tiếng, đứng lên: “Dì nhỏ, dì đang làm cái gì vậy? Ôn Ngôn chọc tới dì sao? Tại sao dì phải một mực nhằm vào cô ấy? Lúc dì ở bệnh viện cũng là cô ấy một mực chăm sóc đến nỗi người cũng gây đi, dù là dì không cảm kích, cũng hẳn là nên buông xuống ít nhiều thành kiến với cô ấy chứ, đến nỗi ăn cơm cũng phải đấu chọi gay gắt sao? Dì là trưởng bối không sai, nhưng dì cũng chỉ là dì nhỏ của cháu thôi. Mục gia là cháu làm chủ, cô ấy thích thế nào, thì như thế ấy, xin dì sau này đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà náo loạn không vui nữa. Cô ấy mới là nữ chủ nhân Mục gia, đây là nhà cô ấy, cô ấy muồn làm gì thì làm cái đó! Dì vì cháu mà bị phế đi một chân, là cháu nợ dì, không phải cô ấy nợ dì.”
Mặc dù Mục Đình Sâm đang ra mặt vì Ôn Ngôn, nhưng bây giờ Ôn Ngôn lại không vui nổi, lời nói này có chút nghiêm trọng, An Tuyết Ly phách lối với cô không phải là ÿ vào Mục Đình Sâm tôn trọng sao? Hiện tại Mục Đình Sâm rõ ràng đứng ở bên phía cô, mặt mũi An Tuyết Ly không có chỗ đặt, không hạ bậc xuống, làm sao mới kết thúc?
Quả nhiên, hốc mắt An Tuyết Ly chốc lát chứa đầy nước mắt, giống như là không cần tiền, nói khóc là khóc, nhìn qua ủy khuất giống như tất cả mọi người đều đang bắt nạt bà ấy vậy.
Bà tức giận trừng Ôn Ngôn một chút, cầm gập lên hờn dỗi rời khỏi bàn ăn, lúc lên lầu, không biết là vô tình hay có ý, bị ngã.
Mục Đình Sâm vẫn là không đành lòng, đi lên trước đỡ bà, không ngờ tới An Tuyết Ly liền hất tay anh ra: “Đình Sâm,cháu làm dì quá thất vọng, bị một người phụ nữ xoay vòng vòng, còn nói với dì ra như vậy. Ai đối tốt với cháu, cháu không nhìn ra sao? Ngày đó ở sân bãi đổi lại là Ôn Ngôn ở đó, nó sẽ liều lĩnh cứu cháu sao? Dì vì cháu mà thành bộ dáng này, quay đầu đến một người ngoài cũng không bằng, vậy mà cháu ở trước mặt cô ta, nói ra những lời đó khác gì sỉ nhục dì? Được, cháu nói không sai, cô ta mới là nữ chủ nhân Mục gia, mới là người thân của cháu, dì đi còn không được sao?!”
Hai tay Mục Đình Sâm siết thành quyền, lại chậm rãi buông ra, ngữ khí chậm lại không ít, hiển nhiên cũng là đang cật lực khắc ché và nhẫn nại: “Dì nhỏ, đừng náo nữa được không? Cháu biết dì cũng là vì cháu mới biến thành cái bộ dáng này, nhưng Ôn Ngôn có lỗi gì? Cháu sẽ không để dì đi, bộ dạng này của dì còn muốn đi đâu? Dì nhằm vào cô ấy như thế là có ý đồ gì? Làm cho cháu và cô ấy ly hôn sao? Không có khả năng, ngoại trừ cô ấy, ai cháu cũng không muốn.”
Từ trong ngữ điệu của anh có thể nghe được anh có bao nhiêu bất đắc dĩ, một bên là người vợ có tình cảm chân thành, một bên là dì nhỏ vì mình mà thành người tàn phế, anh phải làm thế nào mới có thể làm cho mối quan hệ duy trì hòa bình đây?
An Tuyết Ly không nói lời nào, chỉ là ngồi ở bậc thang nhịn không được mà khóc lên.
Mục Đình Sâm sắp sụp đổ mát rồi: “Cháu sai rồi dì nhỏ…
Đừng khóc được không? Vừa rồi cháu không nên nói như: vậy, xem như cháu không đúng, được không? Cháu chỉ là… Bởi vì chuyện làm ăn có chút bực bội, phương thức nói chuyện không đúng, nhưng cháu thật sự hi vọng dì đừng nhằm vào Ôn Ngôn nữa.”
Từng câu từng chữ của anh đều là nói cho Ôn Ngôn, An Tuyết Ly nghe đến hỏa khí thượng đầu, hướng phía về phía nhà ăn lớn tiếng nói: “Cô đã nghe chưa Ôn Ngôn?
Bây giờ cô đang rất đắc ý đúng không? Mặc kệ cô tính ké nó thế nào, tai họa nó làm sao, nó đều nói thay cho cô, vẫn yêu cô như cũ, lương tâm của cô không biết cắn rứt sao?!”
Mục Đình Sâm đưa tay vuốt vuốt mi tâm, đau đầu vô cùng, chuyện phụ nữ nói chuyện còn khó đối phó hơn chuyện của công ty anh, anh không có cách nào rồi.
Ôn Ngôn phí phần lớn sức lực mới không cãi nhau với An Tuyết Ly, cô tính toán Mục Đình Sâm cái gì? Tai họa cho anh làm sao? Dựa vào cái gì mà cô phải lương tâm cắn rứt? Nếu không phải xem tinh thần An Tuyết Ly không bình thường, cũng sợ Mục Đình Sâm khó xử, cô thật sự sẽ không nhẫn nại như thế.
Thế nhưng lời này của An Tuyết Ly lớn như thế, má Lưu và hạ nhân Mục gia đều nghe thấy được, má Lưu là người nhìn Ôn Ngôn lớn lên, sao có thể để Ôn Ngôn chịu ủy khuất như vậy? Lập tức không quan tâm lao ra chỉ vào mũi An Tuyết Ly mắng: “Bà là cái thá gì? Hôm nay tôi có không còn công việc này thì cũng phải nói cho rõ ràng! Nhiều năm như vậy bà đã làm được gì cho thiếu gia? Đừng nói là chăm sóc, đến liên hệ cũng rất ít, hầu như không có, bây giờ trở về, cũng vì một lần ngoài ý muốn bị phế chân vì thiếu gia, liền diễu võ giương oai.
Bà không nhìn xem lúc bà ở bệnh viện là ai cực nhọc ngày đêm chăm sóc mà, không thể nghỉ ngơi yên ổn vì trông coi mà, làm người phải có lương tâm, Ngôn Ngôn nhà chúng tôi có lỗi gì với bà? Bà là dì nhỏ của thiếu gia, cũng không phải là dì nhỏ của nó, nó có thể chịu đựng bà đến bây giờ, hết lòng chăm sóc. Đừng nói cái gì mà tinh thần bà không bình thường, tôi nhìn bà rất bình thường, bà chính là cố ý gây sự, đừng nói là mẹ ruột của thiếu gia không còn nữa, nếu như còn, cũng không ương ngạnh như bài! Bà đây là về tìm nơi nương tựa chỗ thiếu gia chúng tôi? Tìm nơi nương tựa thì bỏ đi, bà còn đầu to nói mình là nữ chủ nhân cơ? Đáng tiếc, Mục gia không cần trưởng bối như bà làm chủ, bà nhất định phải gièm pha đến nỗi Ôn Ngôn và thiếu gia ly hôn bà mới vui sao? Bà dựa vào cái gì?!”
Ôn Ngôn giật nảy mình, xông lên trước muốn ngăn cản má Lưu, Lâm quản gia động tác nhanh hơn cô một bước, ôm má Lưu kéo ra: “Thiếu gia, má Lưu chỉ là không nhìn được phu nhân bị ủy khuất, cậu đừng để trong lòng.”
Mục Đình Sâm vẫy tay, ra hiệu Lâm quản gia mang má Lưu đi ra ngoài, hiện tại đã đủ loạn, âm thanh huyên náo làm anh bực bội không thôi.
An Tuyết Ly bị má Lưu nói một tràng tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: “Mục gia lúc nào đến phiên một hạ nhân như bà nói chuyện?! Đến bà cũng có tư cách mắng tôi sao? Cả cái Mục gia này đều sắp đổi thành họ Ngôn rồi!”
Có thể là già néo đứt dây*, An Tuyết Ly náo nhiều, Ôn Ngôn cũng tê liệt rồi, thời điểm mới nhìn thấy An Tuyết Ly, rõ ràng là một bộ đoan trang ưu nhã, hình tượng đẹp đến mức không gì sánh được, hiện tại xem ra, chính là cái bom hẹn giờ tinh thần thất thường cảm xúc không ổn định, không chừng lúc nào nổ một lần, nỗ tất cả mọi người hoàn toàn thay đổi.
(Già néo đứt dây”: mọi sự mọi vật khi phát triển đến cực điểm, nếu vượt qua giới hạn tất sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Già néo đứt dây.) Cô nhàn nhạt tại đứng ở một bên nhìn xem, không tiến lên, An Tuyết Ly nghĩ cô như thế nào không quan trọng, chỉ cần trong lòng Mục Đình Sâm hiểu rõ là được rồi.
Chương 948: Có chút chịu hết nổi rồi.
*Di nhỏ, hay là, dì đi trị liệu đi? Chúng ta đều rát mệt mỏi.”
Câu nói đột nhiên của Mục Đình Sâm, làm An Tuyết Ly yên tĩnh trở lại, bà run lên chốc lát, phản ứng lại: “Cháu nói cái gì? Cháu muốn đưa dì vào bệnh viện tâm thần? Cháu thật sự coi dì là bệnh nhân tâm thần? Cháu có biết Ôn Ngôn ở sau lưng cháu làm cái gìhay không ? Nó đã bỏ thuốc mê hồn gì cho cháu? Vì sao cháu không thấy rõ chân tướng? Dì liều mạng muốn trở về, trở lại bên cạnh cháu… Sao dì có thể cho phép bọn họ làm tổn thương cháu? Dì có mắt mạng thì cũng phải thanh lý hết bọn họ…
… DÌ sẽ không để cho bọn họ lại hại cháu… Sẽ không…”
Nói đến câu cuối, ánh mắt An Tuyết Ly có chút hoảng hốt, giống như là đang nói mớ.
Ôn Ngôn nghe được ra điểm kỳ lạ trong lời nói của bà: “Tại sao dì lại phải liều mạng trở lại bên cạnh Mục Đình Sâm? Anh ấy chỉ là cháu trai dì.”
Ánh mắt An Tuyết Ly đột nhiên lại trở nên sắc bén trở lại, nhìn chòng chọc vào Ôn Ngôn, Ôn Ngôn bị nhìn rùng mình một trận, vô thức ôm lấy Tiểu Đoàn Tử núp ở sau lưng Mục Đình Sâm.
Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, sắt mặt không đổi ôm lấy An Tuyết Ly đưa bà về phòng: “Dì nhỏ, dì nghỉ ngơi thật tốt, không nên náo loạn nữa, dì như thế Tiểu Đoàn Tử sẽ sợ hãi. Nếu quả như thật cần, cháu sẽ đưa dì đi trị liệu, tình trạng tinh thần dì thực sự quá kém rồi.”
Cuộc náo loạn này, dưới thái độ xáp xỉ uy hiếp của Mục Đình Sâm, rốt cục có thể kết thúc. An Tuyết Ly cũng không muốn thận sự phải đến bệnh viện tâm thần trị liệu, loại địa phương kia, đối với bà mà nói như là Địa Ngục.
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách không nói một lời, chờ Mục Đình Sâm từ trên lầu đi xuống, cô nói nghiêm túc: “Gần đây em không đến công ty nữa, dù sao Tiểu Đoàn Tử cũng ở nhà với dì nhỏ của anh, em không yên lòng. Tình trạng của dì nhỏ anh thật sự đáng lo, em sợ có một ngày bà ấy sẽ làm ra chuyện tổn thương Tiểu Đoàn Tử, dù sao bà ấy cũng chán ghét em như vậy… Em thật sự có chút chịu hét nỗi rồi… Tự anh xử lý đi,nếu không em sẽ dọn ra ngoài, rm thực sự không thể ở lại đây được nữa.”
Mục Đình Sâm đi đến trước gót chân cô, mặt lộ vẻ áy náy, đau lòng sờ lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Anh biết rồi, anh có thể hiểu cảm nhận của em, không riêng em chịu không được, anh cũng chịu không được. lúc bình thường bà ấy thực sự rất tốt… Anh cũng không biết vì sao.
lại thế này. Bà ấy giống như một cái kén kiên cố, chúng ta bất luận làm gì cũng không lột ra được, nhìn không thấu được bên trong bà giữ nhưng bí mật gì.”
Ôn Ngôn cười khổ nói: “Đúng, lúc bình thường dì rất tốt, đối với anh và Tiểu Đoàn Tử đều rất tốt, nhưng cũng chỉ là đối với hai người mà thôi, đối với em và nhưng người khác, không đối tốt được. Bà ấy là dì nhỏ của anh, em không muốn đánh giá cái gì, em mệt rồi, trước mang Tiểu Đoàn Tử trở về phòng đây.”
Ngày hôm sau, Mục Đình Sâm đến công ty. Ôn Ngôn ở trong nhà không có việc gì, dù là có Tiểu Đoàn Tử làm tắm chắn, vẫn gánh không được ánh mắt An Tuyết Ly lạnh cực hạn nhắm vào mình, không thể trêu vào, cô mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài tìm Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca, ở cùng với các cô ấy cô mới có cảm giác được thả lỏng.
Đến cửa hàng đồ ngọt hẹn sẵn gặp mặt, Trần Mộng Dao đã đến, Khúc Thanh Ca còn chưa thấy bóng người. Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi đi ra cảm thấy không khí đều ngọt, hôm nay mình mời, ăn cái gì gọi thỏa mái.”
Trần Mộng Dao trêu chọc nói: “Không phải chứ? Lại là bởi vì dì nhỏ Mục Đình Sâm? Bà ấy tra tấn cậu thành thế này, Mục Đình Sâm mù sao?”
Ôn Ngôn giống như quả cầu da xi hơi: “Anh ấy không mù, nhưng là dì nhỏ anh ấy cũng không thể làm gì, ai lại đi so đo với một người bị bệnh tâm thần chứ? Cậu nói không sai, bà ấy là có bệnh tâm thần. Bát luận là làm bao nhiêu chuyện quá đáng, nói bao nhiêu câu quá phận, một câu xin lỗi, coi như là lật thiên. Mình chịu đủ rồi thì đã sao? Chỉ cần Mục Đình Sâm không mở miệng được, những ngày tháng như thế này vẫn tiếp tục kéo dài.
Dao Dao, cậu không biết, khi mình nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn chưa từng lộ ra của Mục Đình Sâm và dì nhỏ lúc ở cạnh nhau, mình liền biết nhất định mình phải chịu đựng, đó là dì nhỏ của anh ấy, dáng dấp tương tự mẹ anh ấy, số phận là người thân cận như vậy, dì nhỏ anh ấy trỏ: về thời điểm, anh ấy vui vẻ muốn chết, mình không thể có ý kiến gì.”
Hai tay Trần Mộng Dao đặt lên cằm, suy nghĩ một lát nói: “Trước đó anh ta với dì nhỏ không liên lạc, hẳn là cũng không thân thiết lắm, có lẽ là anh ta chỉ hưởng thụ cảm giác có người thân bên cạnh đi, nhưng mà không ngờ tới dì nhỏ của anh ta “chỗ này” có vấn đề.” Vừa nói, ấy còn vừa chỉ chỉ vào não chỉ mình.”
Hai người đang nói chuyện, Khúc Thanh Ca đi vào quán cà phê, vừa nhìn đã thấy vị trí của các cô, nhanh chóng đi qua đó Trần Mộng Dao theo bản năng nhìn xuyên qua tường pha lê trong suốt nhìn ra ngoài, xe Diệp Quân Tước vừa mới lái đi, là Diệp Quân Tước đưa Khúc Thanh Ca tới, còn may ta không vào.
Khúc Thanh Ca giống như là biết trong lòng Trần Mộng Dao đang suy nghĩ gì, ngồi xuống cười cười: “Công ty Quân Tước còn có việc, chỉ là tiện đường đưa mình tới, lúc đầu muốn mang Nhuế Nhuế theo, gần đây nó hơi cam.
Trần Mộng Dao thoáng có chút xấu hổ: “Mình… mình không phải sợ Diệp Quân Tước, chẳng qua là cảm thấy ít nhiều có chút xấu hổ, cậu không hiểu cái loại cảm giác này.
Khúc Thanh Ca nói đùa nói: “Sao mình lại không hiểu?
Cậu là người yêu cũ của anh ấy, chúng ta lại là khuê mật, có chút xấu hổ là rất bình thường, nhưng không ảnh hưởng quan hệ của chúng ta. Đúng rồi, các cậu vừa mới nói chuyện gì thế?”
Ôn Ngôn thở dài: “Còn không ohair là nói việc nhà sao, nói một chút mấy chuyện xấu trong nhà kia? Thanh Ca, trước đó cậu gọi điện thoại cho mình… Là cảm thấy chuyện kia không phải sự cố ngoài ý muốn sao? Mình từng hỏi, Mục Đình Sâm không có thời gian đi thăm dò, chuyện của công ty bận bịu, dì nhỏ anh ta lại nằm viện, anh ta nào có thời gian? Cuối cùng là lấy ý bên ngoài kết luận, tăng thêm là sân bãi Mục thị, vậy thì đồng nghĩa với trách nhiệm là của Mục thị, đương nhiên trực tiếp đơn giản hoá mà xử lý.
Nghe cậu nói như vậy, trong lòng mình cảm thấy như có thứ đồ chặn lại vậy, thật muốn tra xét cho roc ràng.”
Khúc Thanh Ca gọi nhân viên phục vụ đặt ly cà phê, xong mới lên tiếng: “Muốn biết thì đến hội trường hôm đó tra camera giám sát, bình thường mà nói rất nhiều camera giám sát sẽ không lưu dữ liệu trong thời gian quá dài, thử xem sao, biết đâu dữ liệu của camera giám sát ngày ấy vẫn còn.”
Nhận đề nghị của Khúc Thanh Ca, sau khi ba ngồi ở ở quán cà phê một hồi, liền dẫn Tiểu Đoàn Tử khởi hành đi đến hội trường chỗ An Tuyết Ly xảy ra chuyện.
Bởi vì trước đó không lâu mới có một buổi biểu diễn thời trang, cho nên hội trường to như vậy nhìn qua có chút loạn, bình thường thời điểm không có hoạt động hội trường đều đóng cửa, nhưng có bảo vệ chuyên trách đến chanh gác. Đèn rơi xuống cũng đã sớm thay mới rồi, có lẽ là sợ lại xuất hiện chuyện tương tự, đèn trần nhà đổi hết thành đèn khảm cỡ nhỏ, lắp ở toàn bộ trần nhà hội trường, lúc mở ra, giống như là sao trời vậy, trước đó, là dùng đèn treo lớn, nhìn qua cũng tương đối tráng lệ.
Chương 949: Camera giám sát
Nhìn trần nhà hội trường cao cao, Ôn Ngôn nghĩ đến cảnh đèn trần nhà rơi xuống đã cảm thấy kinh hồn khiếp vía, An Tuyết Ly không chết thật sự là rất may mắn.
Dạo quanh hội trường một vòng, mọi người lại quanh đầu đến phòng bảo vệ, vốn dĩ là bảo vệ đang lười nhác ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy Ôn Ngôn mới lấy lại tinh thần.
Ôn Ngôn không có rảnh quản xem bảo vệ có làm đúng chức vị của mình hay không, nói thẳng mục đích của mình ra: “Sự cố xảy ra ở hội trường lần trước, còn video giám sát không?”
Bảo vệ vội vàng nói: “Vẫn còn! Bởi vì có có sự cố xảy ra mà, sợ là sau này Mục tổng muốn tra, cho nên chuyện ngày hôm đó không dám xóa, còn đang giữ đến giờ. Phu nhân, cô muốn xem sao?”
Ôn Ngôn gật đầu, bảo vệ thao tác máy tính thuần thục, mở dữ liệu giám sát ra.
Ôn Ngôn đẩy bảo vệ qua một bên, tự mình động tay thao.
tác, mở lại nội dung hôm sự cố xảy ra ra.
Khi đèn rơi xuống, Mục Đình Sâm đứng ở ngay dưới chỗ treo đèn, toàn bộ hội trường chỉ có một cái đèn lớn treo ở chính giữa sân khấu, vừa lúc Mục Đình Sâm đứng ở đó.
Ngày đó anh và người của bộ sách hoạch cùng đi, Từ Dương Dương cũng ở bộ sách hoạch, cũng cùng đi, mà lúc xảy ra chuyện thì ở ngay dưới sân khấu, An Tuyết Ly đứng cách Mục Đình Sâm một vị trí không xa. Ngay trong nháy mắt đèn rơi xuống, An Tuyết Ly phản ứng nhanh vượt mức bình thường, không chút do dự, xông lên trước.
đẩy Mục Đình Sâm ra, may mắn là, đại bộ phận của đèn treo lớn đập xuống đắt, chỉ có một phần nhỏ nện vào nửa người dưới của An Tuyết Ly.
Mảnh vỡ của đèn treo cùng với máu tươi văng khắp nơi, Mục Đình Sâm trước hết lấy lại tinh thần, rối loạn gọi cái gì đó, hình thu lại chỉ có nội dung, không có âm thanh, nhưng có thể nhìn ra Mục Đình Sâm rất cuồng loạn. Rất nhanh xe cứu thương đã tới, Từ Dương Dương cũng là ở lúc An Tuyết Ly lên xe cứu thương xong mới về nói cho Ôn Ngôn.
Nhìn lần đầu tiên, còn không nhìn ra có gì không bình thường, lần thứ hai cô chỉnh tốc độ chậm lại, quan sát tất cả mọi người thêm một lần, không có người ngoài, tất cả đều là người công ty, từ quần áo lao động và thẻ công tác trên ngực có thể nhận ra.
Đột nhiên, Khúc Thanh Ca chỉ chỉ An Tuyết Ly: “Tạm dừng một chút, phóng to lên.”
Ôn Ngôn dựa theo lời cô ấy nói, phóng fo vị trí xung quanh của An Tuyết Ly, tận đến lúc có thể thấy rõ biểu hiện của An Tuyết Ly. May mà, hình ảnh đầy đủ rõ ràng, sau khi phóng to cũng không quá mơ hồ, lúc ấy ánh đèn hội trường cũng rất đấy đủ.
Sắc mặt Khúc Thanh Ca có hơi ngưng trọng: “Tiểu Ngôn, sao mình lại có cảm giác… Dì nhỏ của anh ấy từ lúc bắt đầu đã nhìn cái đèn chằm chằm? Chẳng lẽ là biết trước đèn sẽ rơi xuống? Mọi người cũng nhìn xem, nhìn xem có phải là mình nhìn lầm hay không, góc độ nhìn của mắt bà ấy quá cao rồi, mặc dù không ngắng đầu lên…”
Trần Mộng Dao tiến lên trước nhìn một chút, rất đồng ý với cách nói của Khúc Thanh Ca: “Đúng, mình cũng cảm thầy thế, Tiểu Ngôn cậu nhìn xem.” Nguồn truyen.one cập nhật mỗi ngày nhé! Mong cả nhà qua đọc nhé!”
Kiểm chứng với lời nói của Khúc Thanh Ca, An Tuyết Ly hoàn toàn chính xác là từ lức trước khi xảy ra chuyện đã nhìn đèn chằm chằm rồi, sau khi phát hiện ra điểm ấy, Ôn Ngôn lại thu nhỏ hình lại một lần nữa, các cô ấy lại bất ngờ phát hiện, từ lúc An Tuyết Ly bắt đầu bước vào hội trường, đã không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía đèn lớn kia, ngay từ đầu Mục Đình Sâm cũng không đi về hướng cái đèn, là An Tuyết Ly nói với anh cái gì, chỉ chỉ vị trí hướng dưới đèn, anh mới đi qua đó.
Liên tưởng đến cái gì, tóc gáy toàn thân Ôn Ngôn đều dựng lên, bên cạnh còn có một bảo vệ, cô khó mà nói quá nhiều, copy video hôm đó thu lại xong, liền rời đi. Trước khi đi cô bảo bảo vệ xóa đoạn đó đi, chuyện này không đơn giản, hiện tại không nên để quá nhiều người biết.
Đi từ hội trường ra, Trần Mộng Dao đề nghị: “Đến nhà của mình đi? Chính mình nghiên cứu một chút, thuận tiện cho chúng mình nói chuyện. Hơn nữa cậu còn mang theo Tiểu Đoàn Tử, ở ngoài cũng không tiện.”
Ba người ăn nhịp với nhau, đến nhà Trần Mộng Dao, ba người dùng laptop của Trần Mộng Dao phát lại cái video kia, cẩn thận quan sát lần nữa. Tiểu Đoàn Tử không cam lòng bị vắng vẻ, ở một bên cáu kỉnh: “Mẹ ơi, mẹ chơi với con.
Ôn Ngôn xoa xoa đầu Tiểu Đoàn Tử: “Ngoan, mẹ đang bận, con ở bên cạnh tự chơi một lát được không? Để mẹ nhờ dì lấy cho con chút đồ ăn.”
Trần Mộng Dao mang tắt cả đồ ăn vặt có thể ăn trong nhà mình ra, cái này mới miễn cưỡng an ủi được Tiểu Đoàn Tử.
Ba người giống như không bình thường mà xem đi xem lại cái đoạn video kia máy chục lần, chắc chắn một sự thật, khẳng định trước đó An Tuyết Ly biết đèn nhát định sẽ đến rơi xuống! Thế nhưng là ngoại trừ đoạn ghi hình không thể làm chứng cứ này ra, các cô ấy cũng không có chứng cứ nào thuyết phục cả.
Chẳng biết từ lúc nào,trán Ôn Ngôn đều toát ra mồ hôi lạnh. Trần Mộng Dao có hơi khó hiểu: “Tại sao dì nhỏ của anh ta lại làm như vậy? Tự biên tự diễn làm bản thân mình tàn phế? Nếu mục đích của bà ấy là lấy lòng Mục Đình Sâm, nhỡ như không kịp, không phải Mục Đình Sâm sẽ gặp nạn sao? Loại chuyện này hệ số nguy hiểm quá lớn, mà bà ấy còn mưu đồ cái gì? Bà ấy là dì ruột của Mục Đình Sâm, còn cần lấy lòng sao? Mình cảm thấy… Có phải là chúng ta quá nhạy cảm hay không? Không chừng dì nhỏ anh ta thấy cái đèn kia không đẹp, hoặc là đặc biệt đẹp mắt? Cho nên mới nhìn chằm chằm?”
Nghe Trần Mộng Dao nói kiển này, Ôn Ngôn lại có chút dao động: “Đúng vậy… Lỡ như chúng ta tính sai thì sao?
Làm như vậy cũng không có gì tốt cho bà ấy, dựa vào cái này, chúng ta không thể kết luận linh tinh, hi vọng thật sự là do mình nghĩ nhiều thôi.”
Khúc Thanh Ca tương đối tỉnh táo: “Ôn Ngôn, đừng lừa mình dối người, trong nháy mắt nhìn thấy đèn rơi xuống, trên mặt dì nhỏ của anh ấy không hề có biểu cảm sợ hãi, chính là đã sớm biết, đồng thời vẫn luôn chờ đợi một khắc đèn rơi xuống. Người bình thường thấy đèn đến rơi xuống phản ứng đầu tiên sẽ là con ngươi biến lớn, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, không tin cậu nhìn những người xung quanh xem, đến Từ Dương Dương cũng bị dọa đến há to miệng, căn bản không có cách nào khống chế biểu cảm khuôn mặt của mình, bà ấy còn đến đầy anh trai ra rồi, còn đến không kịp xuất hiện biểu cảm trên khuân mặt sao?”
Trần Mộng Dao lập tức á khẩu không trả lời được, cô ấy cũng không phải là muốn nói giúp An Tuyết Ly, chỉ là nhìn Ôn Ngôn đổ hết mò hôi lạnh, muốn an ủi một chút, cộng thêm cũng nghĩ không ra tại sao An Tuyết Ly làm như vậy.
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân giữ vững tỉnh táo: “Nếu thật sự là do dì nhỏ của anh ấy, vậy khẳng định không thể là làm một mình, nhất định còn có “Đồng lõa”. Hình thu của trước sau hai ngày mình cũng giữ, khái quát cả tòa trong hội trường lại, chúng ta tra dần dần, nhìn xem có người khả nghi hay không.”
Tra tận đến buổi chiều, các cô mới ở trong vô số người tìm ra được một người khả nghi, một người đàn ông mặc đồng phục lao động đội nón bảo hiểm màu vàng, mang theo thùng dụng cụ trong tay, ở khúc vòng cầu thang đã gặp riêng An Tuyết Ly, mặc dù chỉ ngắn ngủi không đến một phút, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, An Tuyết Ly đã cho người đàn ông kia thứ gì đó, phóng đại ra nhìn, là một đồ vật giống như phong bì, bên trong là phong thư không tính là lớn, nhìn rất dày, các cô ấy càng nghĩ về hướng bên trong là tiền.
Chương 950: Em đang chờ điện thoại của ai?
Sau đó các cô ấy thu nhỏ phạm vi lại, ánh nhìn khóa chặt trên người đàn ông đấy, người đàn ông đấy… Tiền vào hội trường là một ngày trước khi sự việc xảy ra, trong hội trường căn bản không có người nào, chỉ có người đàn ông kia, cho nên người đàn ông kia làm cái gì, không ai biết.
Khả năng là ngụy trang thành người sửa chữa, sau khi người đàn ông kia vào hội trường một lúc nguồn điện cũng ngát, camera giám sát cũng không có quay được gì.
Bởi vì hình thu lại có hạn, không nhìn hình dáng của người đàn ông kia, cho nên tạm thời chỉ có thể tra được đến đáy, trận sự có kia, có thể là An Tuyết Ly tự biên tự diễn, về phần nguyên nhân, chỉ có bản thân An Tuyết Ly rõ ràng.
Vì để tiến thêm một bước xác định, Ôn Ngôn quyết định trước tiên phải tra ra người đàn ông kia, nhất định phải có chứng cứ vô cùng xác thực, mới có thể giằng co với An Tuyết Ly, dù là chỉ có một phần ngàn cơ hội hiểu lầm, cô cũng không muốn đổ oan cho An Tuyết Ly, làm tổn thương trái tim của Mục Đình Sâm.
Chuyện này cô cũng không biết phải tra thế nào, cuối cùng là nhờ Diệp Quân Tước.
Thời điểm Ôn Ngôn trở lại Mục trạch t, sắc trời đã tối xuống, lúc thời tiết lạnh trời cũng tối sớm hơn. Hôm nay Mục Đình Sâm về nhà sớm hơn mọi ngày, thấy cô bé Tiểu Đoàn Tử từ bên ngoài trở về, anh hỏi: “Hai người đi đâu thế? Cả ngày đều không ở nhà?”
Ôn Ngôn trong lòng có tâm sự, tâm không yên mà đáp một tiếng: “Ừ.”
Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày, đột nhiên thay đổi ngữ điệu, có chút lạnh: “Em đưa Tiểu Đoàn Từ cho má Lưu rồi đi theo anh.”
Ôn Ngôn không chú ý tới nét mặt của anh, sau khi đặt Tiểu Đoàn Tử cuống mới theo anh lên lầu.”
Trở lại phòng ngủ, Mục Đình Sâm đóng cửa lại, thần sắt của khuân mặt tuần tú có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Anh biết em có ý kiến với dì nhỏ của anh, em cũng chịu ủy khuất, nhưng là em không thể làm như vậy…”
Ôn Ngôn ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt không hiểu: “Cái gì?
Em làm cái gì?”
Anh duỗi tay ra búng vào trán cô một cái: “Còn hỏi anh?
Em mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài cả ngày không trở về, dì nhỏ và má Lưu náo loạn khó chịu, từ trên xuống dưới người làm nhà họ Mục đều không chào đón dì nhỏ, đến chuyện bà ấy ngã sắp xuống không dậy được cũng không ai để ý, lúc anh trở về bà ấy còn ngồi ở dưới đất đấy. Bà ấy vì anh mới bị phế đi một chân, bây giờ bà ấy ở nhà anh gặp đãi ngộ như vậy, trong lòng anh rất khó chịu.”
Lúc này Ôn Ngôn mới hậu tri hậu giác, hèn gì lúc về không nhìn thấy An Tuyết Ly ở phòng khách, hóa ra là bị ngã, bây giờ bà ấy còn nằm trên giường.
Nhưng mà cô nghe Mục Đình Sâm Nói hình như có gì không đúng? Cô đập một cái không nặng không nhẹ vào.
ngực Mục Đình Sâm: “Anh có ý gì? Anh cho là em bảo người làm không quan tâm đến bà ấy sao? Em ác độc như vậy sao? Trước khi em ra ngoài cùng Dao Dao và Thanh Ca đều đã giao phó xong, là dì nhỏ anh huyên náo quá lợi hại, quá giày vò người khác, liên quan gì đến em?
Những người khác em không biết, đến má Lưu, dì nhỏ anh cũng hành người ta thảm như vậy, phạm vi công việc của má Lưu cũng không có chăm sóc bà ấy… Bỏ đi, người không có sao chứ?”
Mục Đình Sâm cũng không có ý trách cô: “Không sao, chỉ là hơi đau chân, anh đã mang dì đi kiểm tra, không có gì đáng ngại. Anh cũng không nói em là có ý bảo người khác không quan tâm dì, hẳn là em biết, tất cả mọi người đều đang coi thường dì nhỏ anh, đang bắt bình vì em, em đi nói chuyện với má Lưu một chút, người làm trong nhà đều là má Lưu và chú Lâm quản, chuyện này anh xử lý không tốt, anh mà xử lý thì chuyện cũng không đơn giản nữa rồi.”
Ôn Ngôn trừng mắt liếc anh một cái: “Vừa nãy anh còn búng em một cái là có ý gì? Bạo lực gia đình sao? Anh còn muốn động thủ với em?”
Lông mày của anh nhăn lại: “Cái đó cũng gọi là bạo lực gia đình? Trong đầu em chứa cái gì đấy? Cái em đánh anh kia còn nặng hơn đi? Được rồi, anh đi xem dì nhỏ, em đi tìm má Lưu nói chuyện đi.”
Ôn Ngôn khẽ hừ một tiếng, quay người xuống lầu, gọi má Lưu vào phòng khách: “Có phải ban ngày dì nhỏ bị ngã sắp xuống không? Mục Đình Sâm nói không ai để ý tới.”
Má Lưu mờ mịt: “Có sao? Má không biết, má chỉ biết là buổi chiều thiếu gia đột nhiên về nhà, sau đó mang bà ấy đi ra ngoài một chuyến, không nghe gì đến chuyện bị ngã, bà ấy còn không biết gọi người sao? Người làm Mục gia từ trên xuống dưới nhiều như vậy, cũng không phải kẻ điếc, mặc dù má lớn tuổi, lỗ tai còn dùng được tốt đấy, bà ấy tuyệt đối không có gọi người. Nếu con không nói, má còn không biết chuyện này.”
Nhìn má Lưu không giống như đang nói dối, Ôn Ngôn không còn gì để nói, An Tuyết Ly là đang tự biên tự diễn sao? Rõ ràng là tự mình không gọi người hỗ trợ, lại biểu hiện trước mặt Mục Đình Sâm là không có ai quan tâm mình vậy. Theo hiểu biết của cô về má Lưu, xem như có ghét An Tuyết Ly, cũng không có khả năng ở tình huống An Tuyết Ly ngã sắp xuống mà không quan tâm, trừ phi là thật sự không biết rõ tình hình.
Ôn Ngôn không biện luận lý lẽ chuyện này với Mục Đình Sâm, nếu như sự cố hội trường là An Tuyết Ly cố ý hành động, vậy thì đến lúc có chứng cứ, nợ cũ nợ mới đều tính một thể.
Trong đêm lúc ngủ, Ôn Ngôn nằm ở trên giường nghĩ đến chuyện sự cố hội trường, đồng thời cũng đang chờ điện thoại di động kêu, chút chuyện nhỏ này, Diệp Quân Tước thật sự chuyên tâm thì hẳn là sẽ tra được nhanh thôi.
Động tác thi thoảng đưa điện thoại lên xem của cô làm Mục Đình Sâm chú ý, anh bất mãn cầm điện thoại của cô lật qua một lượt: “Em đang đợi điện thoại của ai đấy?”
Ôn Ngôn sợ anh lật đến đồ vật “Không nên nhìn”, bối rồi đoạt lại di động: “Anh làm gì đấy? Em không đợi điện thoại của ai cả, ngày mai anh có phải đến công ty không? Mau ngủ đi, đừng náo.”
Từ trước đến nay anh không có thói quen “tra xét, phương diện này hai người bọn họ đều cùng ăn ý, không “tra xét” lẫn nhau, nhưng mà là trong lòng không có quỷ, hôm nay hết lần này tới lần khác cô không giống ngày thường, làm trong lòng anh có chút không thỏa mái: “Ôn Ngôn, gan em lớn rồi? Thảm Giới không về nước, em đang chờ điện thoại của ai?”
Ôn Ngôn tức giận trợn nhìn nhìn anh một chút, xoay người đưa lưng về phía anh: “Vui buồn thất thường, đã nói em không có rồi, anh còn nhắc đến Thẩm Giới làm gì? Chẳng lẽ anh vẫn luôn nhắm vào cậu ấy?”
Mục Đình Sâm cưỡng ép xoay người cô hướng về phía anh, tìm kiếm tin tức từ ánh mắt cô.
Ôn Ngôn đưa tay đẩy anh ta: “Làm gì thế? Anh không ngủ còn không cho người khác ngủ hả?”
Anh không thích loại cảm giác không an toàn này, sắc mặt âm trầm nhìn cô chằm chằm hai giây, lập tức xoay người đặt cô ở dưới thân.
Bây giờ Ôn Ngôn cũng không có tâm tình làm chuyện này: “Hôm nay em ra ngoài cả ngày, mệt chết rồi… Đừng như: thế…”
Cô càng cự tuyệt, anh càng tức giận, cúi đầu cắn một cái không nặng không nhẹ vào môi dưới của cô.
Ôn Ngôn đau đến nhíu mày, càng dùng sức đẩy anh ra: “Anh làm gì thế? Đau chết em rồi!”
Anh kiềm hai tay cô ở hai bên, trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nói, em đang đợi điện thoại của ai? Ánh mắt nhìn vào điện thoại còn nhiều hơn nhìn về phía anh, vì sao không dám để anh xem? Hả?”
Về phần tại sao, đương nhiên không thể nói, Ôn Ngôn quay mặt chỗ khác phòng phải đối mặt với anh, sợ bị nhìn ra gì đó, trước khi có kết quả, cô không thể nói cái gì cả: “Không có, anh đừng nghỉ thần nghi quỷ như thế, suốt ngày em đều ở dưới mí mắt của anh, em còn có thể làm gì? Anh cầm tay em đau quá, buông ra.”