Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-196
Chương 196
Chương 196: Anh Rất Quan Trọng
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Qua hồi lâu, cô mới ổn định tâm tình lấy lại âm thanh của mình.
“Tôi cũng không rõ lắm, chiều hôm qua tầm khoảng lúc hai giờ mẹ cô đến nhà của tôi tìm tôi, đưa cho tôi một tập tư liệu, là về chuyện công ty của Đình Sâm.
Tôi đến công ty Đình Sâm chờ cậu ấy, Đình Sâm vốn đang ở bên ngoài làm việc, lúc trên đường trở về thì xảy ra tai nạn xe, trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ lắm. Tôi đã tìm được một nhân chứng nhưng người ấy nói, là Đình Sâm tự mình tăng tốc, đột nhiên không khống chế được đụng vào dải phân cách trên đường.” Kính Thiếu Khanh trầm giọng nói.
Chạy vượt tốc độ sao? Ôn Ngôn hiểu con người của Mục Đình Sâm, anh làm việc từ trước đến nay luôn trầm ổn, sao lại có thể chạy vượt tốc độ được chứ? Cô vô thức đem trách nhiệm quy tội lên người Trần Hàm: “Bà ta thì có thể đưa cho tư liệu gì hữu ích được chứ? Bà ta đã ra khỏi Khương gia rồi, cái gì cũng không phải, còn có thể giúp được Mục Đình Sâm gì chứ? Tại sao khăng khăng phải là lúc đó chứ? Trong tình huống bình thường Mục Đình Sâm lại có thể chạy vượt tốc độ hay sao? Các anh tin được sao? Hai người đều là bạn bè thân thiết, hẳn rất hiểu anh áy, nhất định là lúc đó xảy ra chuyện gì khiến anh ấy không thể không làm như vậy!” Kính Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Cô bình tĩnh chút, những tư liệu kia tôi đã xem qua, là mẹ cô tìm người điều tra, bà ấy thật sự muốn giúp Đình Sâm, cô cũng đừng nên luôn nghĩ xấu bà ấy như vậy. Còn sự cố tai nạn của Đình Sâm, cô nói những điều này tôi cũng đã cân nhắc qua, tôi không tin là cậu ấy chỉ vì gấp gáp mà vượt tốc độ về công ty, nhất định là lúc đó xảy ra tình huống bát đắc dĩ, những thứ này nhất định tôi sẽ tra rõ. Thực sự không đúng, đợi Đình Sâm tỉnh lại, thì ắt rõ mọi chuyện. Hiện tại Đình Sâm vẫn còn hôn mê trong phòng bệnh, để cho cô đến thăm cậu ấy, chỉ là để cô an tâm, cô đi về trước đi, sức khỏe rất quan trọng.” Nói xong, anh nháy mắt cho Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao cầm tay Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, mình đưa cậu trở về trước, đợi khi nào Mục Đình Sâm tỉnh lại, chúng mình nhất định sẽ báo cho cậu đầu tiên, bây giờ tình trạng cơ thể cậu không thích hợp ở lại chỗ này, giao lại cho chúng mình là được rồi.” Ôn Ngôn không nói, nước mắt cô lã chã cách tắm thủy tinh nhìn Mục Đình Sâm, Trần Mộng Dao tốn không ít sức lực mới có thể đưa cô rời khỏi bệnh viện.
Đi tới bên ngoài cửa bệnh viện, vốn dĩ trời quang đãng chẳng biết từ lúc nào đã bị mây đen bao phủ, hạt mưa lớn chừng bằng hạt đậu rơi nghiêng xuống, càng ngày càng dày đặc, chỉ vài phút ngắn ngủi liền biến thành cơn mưa rào như thác lũ, dường như muốn đem những thứ đọng lại đã lâu tất cả đều phát tiết ra ngoài.
Hôm nay Trần Mộng Dao thừa dịp Giang Linh chưa tỉnh, lấy chiếc xe Audi đi, cũng may mắn lái ra ngoài rồi, nếu không lúc này hai cô đã bị gặp mưa.
Lên xe, Ôn Ngôn đột nhiên nói: “Mình không muốn về, đưa mình tới chỗ Trần Hàm.” Trần Mộng Dao có chút do dự: “Tiểu Ngôn… Như vậy Chương 196: Anh Rất Quan Trọng không tốt đâu? Mình đã nhìn ra, cậu đối với Mục Đình Sâm có cảm tình, còn rất sâu nặng nữa, néu không lúc này cậu sẽ không vì anh ta gặp chuyện mà ởđi tìm Trần Hàm thêm phiền phức. Ở trong lòng cậu, anh ta quan trọng hơn nhiều so với mẹ cậu, nhưng là…
chuyện nói tiếp chuyện, bây giờ chúng mình đi tìm mẹ cậu không thích hợp lắm, vạn nhất bà ấy thực sự muốn giúp Mục Đình Sâm thì sao? Nào có nhiều âm mưu như vậy?” Ôn Ngôn trầm mặc một hồi, không sai, trong lòng cô, Mục Đình Sâm so với Trần Hàm quan trọng hơn nhiều, một người là mẹ ruột chỉ sinh cô không có nuôi cô, một người là người đàn ông đã nuôi lón cô, bên nào nặng bên nào nhẹ không cần nói cũng biết. Cô sở dĩ hoài nghi Trần Hàm như vậy, không phải vì không kìm chế được nỗi lòng mà giận cá chém thớt, mà là cảm thấy Trần Hàm căn bản không có lòng tốt như Vậy.
Cô cũng không quên trước đây Trần Hàm đã khuyên cô rời khỏi Mục Đình Sâm nhường lại chỗ cho Khương Nghiên Nghiên như thế nào, cũng chưa quên Trần Hàm đã diễn vở kịch mắc bệnh ung thư để lừa Chương 196: Anh Rất Quan Trọng dối cô, một người đàn bà như vậy, sao lại có thể làm chuyện mà mình không có lợi được chứ? Rõ ràng là bởi vì tập tài liệu này xuất hiện, Mục Đình Sâm mới xảy ra tai nạn xe cộ, cô nhất định phải đi tìm Trần Hàm hỏi rõ ràng! Cô hít sâu một hơi nói: “Cậu không hiểu Trần Hàm.
Không sai, Mục Đình Sâm trong lòng mình so với Trần Hàm quan trọng hơn nhiều, Trần Hàm chỉ là một vị khách qua đường đã sinh ra mình, Mục Đình Sâm…
Không có anh ấy, sẽ không có mình. Cậu biết là một người mang đầy nghiệp chướng néu không có sự bảo vệ lớn lao của anh ấy thì mình sẽ sống thành dạng gì chứ? Mình nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như trước đây không vào Mục trạch, mình sẽ chỉ là một cô nhi, sống ở góc u ám bị người ta khinh thường chửi rủa mà lớn lên, sau đó sống cả cuộc đời bi thương. Mình không biết Mục Đình Sâm có bao nhiêu hận mình, mình tuyệt đối không cho phép, bắt luận ai làm thương tổn đến anh ấy, giống như anh ấy bảo vệ mình vậy!” Trần Mộng Dao bị tâm tình của cô cảm hoá, cũng không đếm xỉa đến: “Đi, mình dẫn cậu đi tìm bà ấy.
Nhưng cậu có cần liên hệ trước hỏi địa chỉ cụ thể của bà ấy không? Khương gia thì dễ tìm rồi, nhưng bà ấy không còn ở Khương gia nữa rồi… Cậu cũng phải đáp ứng mình, không nên kích động, có chuyện thì nói rõ ràng, trước tiên làm rõ mọi chuyện rồi mới quyết định.” Ôn Ngôn lấy điện thoại di động ra đem số của Trần Hàm trong danh danh đen kéo ra ngoài, lúc đó đặt bà vào danh sách đen cô căn bản là không nghĩ tới hôm nay lại chủ động gọi bà, sau khi điện thoại được kết nối, cô dùng ngữ điệu lạnh lùng nói: “Bà đang ở đâu? Tôi muốn gặp bà.” Bên đầu điện thoại kia, Trần Hàm rất ngạc nhiên, đồng thời trong giọng nói cũng lộ ra vẻ kích động: “Muốn gặp mẹ sao? Hiện tại sao? Bên ngoài đang mưa lớn, sức khỏe của con cũng không tiện? Hay là để mẹ tới tìm con? Con đang ở đâu?” Ôn Ngôn liếc nhìn bốn phía, ánh mắt như ngừng lại trên bảng hiệu một quán cà phê: “Tôi ở quán cà phê Tử La Lan chờ bà.”
Chương 196: Anh Rất Quan Trọng
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Qua hồi lâu, cô mới ổn định tâm tình lấy lại âm thanh của mình.
“Tôi cũng không rõ lắm, chiều hôm qua tầm khoảng lúc hai giờ mẹ cô đến nhà của tôi tìm tôi, đưa cho tôi một tập tư liệu, là về chuyện công ty của Đình Sâm.
Tôi đến công ty Đình Sâm chờ cậu ấy, Đình Sâm vốn đang ở bên ngoài làm việc, lúc trên đường trở về thì xảy ra tai nạn xe, trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ lắm. Tôi đã tìm được một nhân chứng nhưng người ấy nói, là Đình Sâm tự mình tăng tốc, đột nhiên không khống chế được đụng vào dải phân cách trên đường.” Kính Thiếu Khanh trầm giọng nói.
Chạy vượt tốc độ sao? Ôn Ngôn hiểu con người của Mục Đình Sâm, anh làm việc từ trước đến nay luôn trầm ổn, sao lại có thể chạy vượt tốc độ được chứ? Cô vô thức đem trách nhiệm quy tội lên người Trần Hàm: “Bà ta thì có thể đưa cho tư liệu gì hữu ích được chứ? Bà ta đã ra khỏi Khương gia rồi, cái gì cũng không phải, còn có thể giúp được Mục Đình Sâm gì chứ? Tại sao khăng khăng phải là lúc đó chứ? Trong tình huống bình thường Mục Đình Sâm lại có thể chạy vượt tốc độ hay sao? Các anh tin được sao? Hai người đều là bạn bè thân thiết, hẳn rất hiểu anh áy, nhất định là lúc đó xảy ra chuyện gì khiến anh ấy không thể không làm như vậy!” Kính Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Cô bình tĩnh chút, những tư liệu kia tôi đã xem qua, là mẹ cô tìm người điều tra, bà ấy thật sự muốn giúp Đình Sâm, cô cũng đừng nên luôn nghĩ xấu bà ấy như vậy. Còn sự cố tai nạn của Đình Sâm, cô nói những điều này tôi cũng đã cân nhắc qua, tôi không tin là cậu ấy chỉ vì gấp gáp mà vượt tốc độ về công ty, nhất định là lúc đó xảy ra tình huống bát đắc dĩ, những thứ này nhất định tôi sẽ tra rõ. Thực sự không đúng, đợi Đình Sâm tỉnh lại, thì ắt rõ mọi chuyện. Hiện tại Đình Sâm vẫn còn hôn mê trong phòng bệnh, để cho cô đến thăm cậu ấy, chỉ là để cô an tâm, cô đi về trước đi, sức khỏe rất quan trọng.” Nói xong, anh nháy mắt cho Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao cầm tay Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, mình đưa cậu trở về trước, đợi khi nào Mục Đình Sâm tỉnh lại, chúng mình nhất định sẽ báo cho cậu đầu tiên, bây giờ tình trạng cơ thể cậu không thích hợp ở lại chỗ này, giao lại cho chúng mình là được rồi.” Ôn Ngôn không nói, nước mắt cô lã chã cách tắm thủy tinh nhìn Mục Đình Sâm, Trần Mộng Dao tốn không ít sức lực mới có thể đưa cô rời khỏi bệnh viện.
Đi tới bên ngoài cửa bệnh viện, vốn dĩ trời quang đãng chẳng biết từ lúc nào đã bị mây đen bao phủ, hạt mưa lớn chừng bằng hạt đậu rơi nghiêng xuống, càng ngày càng dày đặc, chỉ vài phút ngắn ngủi liền biến thành cơn mưa rào như thác lũ, dường như muốn đem những thứ đọng lại đã lâu tất cả đều phát tiết ra ngoài.
Hôm nay Trần Mộng Dao thừa dịp Giang Linh chưa tỉnh, lấy chiếc xe Audi đi, cũng may mắn lái ra ngoài rồi, nếu không lúc này hai cô đã bị gặp mưa.
Lên xe, Ôn Ngôn đột nhiên nói: “Mình không muốn về, đưa mình tới chỗ Trần Hàm.” Trần Mộng Dao có chút do dự: “Tiểu Ngôn… Như vậy Chương 196: Anh Rất Quan Trọng không tốt đâu? Mình đã nhìn ra, cậu đối với Mục Đình Sâm có cảm tình, còn rất sâu nặng nữa, néu không lúc này cậu sẽ không vì anh ta gặp chuyện mà ởđi tìm Trần Hàm thêm phiền phức. Ở trong lòng cậu, anh ta quan trọng hơn nhiều so với mẹ cậu, nhưng là…
chuyện nói tiếp chuyện, bây giờ chúng mình đi tìm mẹ cậu không thích hợp lắm, vạn nhất bà ấy thực sự muốn giúp Mục Đình Sâm thì sao? Nào có nhiều âm mưu như vậy?” Ôn Ngôn trầm mặc một hồi, không sai, trong lòng cô, Mục Đình Sâm so với Trần Hàm quan trọng hơn nhiều, một người là mẹ ruột chỉ sinh cô không có nuôi cô, một người là người đàn ông đã nuôi lón cô, bên nào nặng bên nào nhẹ không cần nói cũng biết. Cô sở dĩ hoài nghi Trần Hàm như vậy, không phải vì không kìm chế được nỗi lòng mà giận cá chém thớt, mà là cảm thấy Trần Hàm căn bản không có lòng tốt như Vậy.
Cô cũng không quên trước đây Trần Hàm đã khuyên cô rời khỏi Mục Đình Sâm nhường lại chỗ cho Khương Nghiên Nghiên như thế nào, cũng chưa quên Trần Hàm đã diễn vở kịch mắc bệnh ung thư để lừa Chương 196: Anh Rất Quan Trọng dối cô, một người đàn bà như vậy, sao lại có thể làm chuyện mà mình không có lợi được chứ? Rõ ràng là bởi vì tập tài liệu này xuất hiện, Mục Đình Sâm mới xảy ra tai nạn xe cộ, cô nhất định phải đi tìm Trần Hàm hỏi rõ ràng! Cô hít sâu một hơi nói: “Cậu không hiểu Trần Hàm.
Không sai, Mục Đình Sâm trong lòng mình so với Trần Hàm quan trọng hơn nhiều, Trần Hàm chỉ là một vị khách qua đường đã sinh ra mình, Mục Đình Sâm…
Không có anh ấy, sẽ không có mình. Cậu biết là một người mang đầy nghiệp chướng néu không có sự bảo vệ lớn lao của anh ấy thì mình sẽ sống thành dạng gì chứ? Mình nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như trước đây không vào Mục trạch, mình sẽ chỉ là một cô nhi, sống ở góc u ám bị người ta khinh thường chửi rủa mà lớn lên, sau đó sống cả cuộc đời bi thương. Mình không biết Mục Đình Sâm có bao nhiêu hận mình, mình tuyệt đối không cho phép, bắt luận ai làm thương tổn đến anh ấy, giống như anh ấy bảo vệ mình vậy!” Trần Mộng Dao bị tâm tình của cô cảm hoá, cũng không đếm xỉa đến: “Đi, mình dẫn cậu đi tìm bà ấy.
Nhưng cậu có cần liên hệ trước hỏi địa chỉ cụ thể của bà ấy không? Khương gia thì dễ tìm rồi, nhưng bà ấy không còn ở Khương gia nữa rồi… Cậu cũng phải đáp ứng mình, không nên kích động, có chuyện thì nói rõ ràng, trước tiên làm rõ mọi chuyện rồi mới quyết định.” Ôn Ngôn lấy điện thoại di động ra đem số của Trần Hàm trong danh danh đen kéo ra ngoài, lúc đó đặt bà vào danh sách đen cô căn bản là không nghĩ tới hôm nay lại chủ động gọi bà, sau khi điện thoại được kết nối, cô dùng ngữ điệu lạnh lùng nói: “Bà đang ở đâu? Tôi muốn gặp bà.” Bên đầu điện thoại kia, Trần Hàm rất ngạc nhiên, đồng thời trong giọng nói cũng lộ ra vẻ kích động: “Muốn gặp mẹ sao? Hiện tại sao? Bên ngoài đang mưa lớn, sức khỏe của con cũng không tiện? Hay là để mẹ tới tìm con? Con đang ở đâu?” Ôn Ngôn liếc nhìn bốn phía, ánh mắt như ngừng lại trên bảng hiệu một quán cà phê: “Tôi ở quán cà phê Tử La Lan chờ bà.”
Bình luận facebook