Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-198
Chương 198
Chương 198: Di Thư
Nghe được hai chữ di thư, cô có chút không biết phải làm sao: “Anh ấy còn chưa có chết, tại sao phải làm di thư gì chứ? Đừng đưa cho tôi, trực tiếp vứt nó đi.” Chú Lâm và Kính Thiếu Khanh còn có Lâm Táp, Trần Nặc đều ở đây, tình huống này khiến cô cảm tháy thật nghiêm trọng nặng nè, giống như Mục Đình Sâm thực sự sẽ chết vậy.
Bác sĩ giải thích: “Mục phu nhân cô không nên quá kích động, có khả năng lớn di thư này sẽ không dùng đến, tôi là bác sĩ trực tiếp chữa trị cho Mục tiến inh, tôi rất rõ tình hình của cậu ấy, trạng thái bây giờ của cậu ấy rất tốt, cho nên di thư cũng chỉ là giao cho cô mà thôi.” Nói xong, bác sĩ từ trong túi áo choàng dài màu trắng móc ra một tờ giấy, lúc đó tình huống nhất định rất khẩn cấp, cũng không có điều kiện tốt, cho nên di thư của anh cũng là viết bằng đơn thuốc, lộ rõ sự sơ sài vội vàng.
Tay Ôn Ngôn có chút run rây, một tờ giây nhẹ như vậy phảng phát có nặng ngàn cân, khi nhìn thấy hàng chữ đầu thư, nước mắt cô cứ thế chảy xuống.
“Nếu như tôi chết, ủy thác cho Kính Thiếu Khanh giúp tôi đem hết tài sản hiện tại chuyển giao cho vợ tôi là Ôn Ngôn.” Gửi cho vợ, thì ra trong mắt anh, cô là vợ của anh, không phải là món đồ chơi nhốt cả đời như tội nhân.
Không có ai lại đem tài sản suốt đời lưu lại cho người mình hận nhát, không phải sao? Kính Thiếu Khanh biết trạng thái hiện tại của Mục Đình Sâm đã ổn định, cũng không còn phải lo lắng như vậy nữa, tâm tình đã thả lỏng hơn, trong lòng anh sinh ra muốn trêu cô chút, từ trong tay Ôn Ngôn đoạt lấy lá thư: “Cho tôi xem xem Đình Sâm viết di chúc như thế nào…” Nhìn lướt một hàng chữ chỉ viết trong mấy giây ngắn ngủi, biểu cảm trên mặt Kính Thiếu Khanh từ thả lỏng đến gương mặt nghiêm trọng, cuối cùng bát đắc dĩ nở nụ cười: “Cậu ấy sắp chết cũng không bỏ qua tôi, mọi thứ cậu ấy viết, tôi sợ lại phải bận rộn một phen rồi.
May cậu ấy không sao, nếu không… tôi lại phải lãng phí bao nhiêu thời gian làm không công cho cậu ấy.” Lâm Táp cũng tiến lên trước nhìn thoáng qua, lập tức nở nụ cười: “Đây là thỏa thỏa đầy mùi cầu lương, chị dâu cứ yên tâm đi, Đình Sâm không có việc gì đâu. ” Ôn Ngôn vốn rất thương tâm, bị bọn họ trêu đùa một trận như vậy, trên mặt cô không nhịn được có chút mỉm cười.
Chú Lâm đột nhiên nhẹ ho hai tiếng nói: “Lâm thiếu gia, Kính thiếu gia, hiện tại tình trạng thiếu gia của chúng tôi đã ổn định, các cậu có thể về trước! Ở đây tôi sẽ bảo bảo vệ thay phiên canh gác 24h, cũng có Trần Nặc trông chừng bên cạnh.” Lâm Táp cùng Kính Thiếu Khanh gật đầu, trước sau rời khỏi bệnh viện.
Ôn Ngôn biết chú Lâm là sợ quấy rối đến Mục Đình Sâm nghỉ ngơi, cô dừng lại trong chốc lát mở miệng nói: “Vậy cháu cũng đi về trước, ở đây phiền chú Lâm trông coi. Nếu như anh ấy tỉnh lại… chú liền gọi điện thoại cho cháu.” Chú Lâm gật đầu, nháy mắt cho Trần Nặc. Trần Nặc vội vàng tiền lên nói: “Phu nhân, để tôi đưa cô về Mục trạch.”
Công ty thiết kế Khải Duyệt.
Hai ngày này Trần Mộng Dao lúc nào cũng chăm sóc chu đáo cho Ôn Ngôn, 24h luôn trông chừng điện thoại, bởi vì Ôn Ngôn cảm xúc tùy lúc phát tác sẽ gọi điện cho cô, cô cũng mệt mỏi vô cùng, thậm chí nếu điện thoại có chuông cô luôn vô cùng khẩn trương, bắt luận cô có ngủ được hay không khi tỉnh lại việc đầu tiên sẽ là kiểm tra điện thoại, nghe điện thoại.
Lúc làm việc cô luôn ngáp dài ngáp ngắn, không dễ dàng chịu đựng đến buổi trưa tan tầm, cô không đi ăn cơm theo dự định, chỉ muốn ngủ một giác ngủ trưa ngon lành, nếu không… Buổi chiều cũng không thể làm việc tốt được.
Cô mới vừa nằm úp sắp ở trên bàn làm việc chuẩn bị ngủ, đã có người gõ bàn của cô, cô tức giận lầm bằm nói: “Làm gì vậy? Tan làm còn không cho người khác nghỉ một lát sao?” Kính Thiếu Khanh phì cười nhìn cô: “Buổi tối không ngủ sao?”
Cô nghe là âm thanh của anh, đột nhiên không nhịn được tính khí nói: “Không phải… Mấy ngày tâm tình Tiểu Ngôn không tốt đúng không? Đôi khi hơn nửa đêm cậu ấy tỉnh dậy gọi điện thoại gửi tin nhắn cho tôi, tôi đương nhiên lúc nào cũng luôn túc trực cạnh cậu ấy, cậu ấy mang thai, không có người nói chuyện sẽ rất khó chịu? Có chuyện gì sao? Nếu là công việc cứ đặt lên bàn, buổi chiều tôi sẽ làm.”
Kính Thiếu Khanh trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Không phải chuyện công việc… Cái này, gần đây tôi bận việc, buổi trưa cũng không đem cơm cho cô, hay là tôi mời cô đi ra ngoài ăn cơm? Buổi chiều sẽ cho cô nghỉ phép nửa ngày, cô nghỉ ngơi thật tốt. Buổi tối tôi sẽ giới thiệu cho cô công việc làm part-time, có thê là tạm thời, cũng có thể là lâu dài, làm xong sẽ có tiền thưởng, giá cả rất ổn… có muốn suy nghĩ một chút không? ”
Trần Mộng Dao luôn cảm thấy anh không có hảo ý gì nói: “Cái gì mà việc làm thêm buổi tối chứ? Anh sẽ không… Giới thiệu cho tôi cái gì không đứng đắn đó đấy chứ? Tôi đã từng làm phục vụ trong quán rượu, nhưng tôi đã không làm công việc đó nữa rồi, vượt khỏi chừng mực này lại càng không thể, anh đừng hòng mơ tưởng!”
nhé Kính Thiếu Khanh cười hai tiếng: “Không phải, cô đừng nghĩ sai, có làm hay không tùy cô, lại còn được nghỉ phép nửa ngày cùng một bữa trưa xa hoa nữa, cô tự cân nhắc.” Hiện tại cô mệt muốn chết, còn đói bụng, hết lần này tới lần khác Kính Thiếu Khanh đều nắm bắt được điểm trọng yếu của cô, còn miễn phí giới thiệu cho cô một công việc part-time có thể kiếm được không ít tiền, cô cảm thấy rất có lời, lại sợ bị anh tính toán: “Muốn tôi đáp ứng cũng được, nhưng… đại khái có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Anh nói trước với tôi đi, tôi mới quyết định có làm hay không, cụ thể là kiếm tiền bằng phương thức nào?”
Chương 198: Di Thư
Nghe được hai chữ di thư, cô có chút không biết phải làm sao: “Anh ấy còn chưa có chết, tại sao phải làm di thư gì chứ? Đừng đưa cho tôi, trực tiếp vứt nó đi.” Chú Lâm và Kính Thiếu Khanh còn có Lâm Táp, Trần Nặc đều ở đây, tình huống này khiến cô cảm tháy thật nghiêm trọng nặng nè, giống như Mục Đình Sâm thực sự sẽ chết vậy.
Bác sĩ giải thích: “Mục phu nhân cô không nên quá kích động, có khả năng lớn di thư này sẽ không dùng đến, tôi là bác sĩ trực tiếp chữa trị cho Mục tiến inh, tôi rất rõ tình hình của cậu ấy, trạng thái bây giờ của cậu ấy rất tốt, cho nên di thư cũng chỉ là giao cho cô mà thôi.” Nói xong, bác sĩ từ trong túi áo choàng dài màu trắng móc ra một tờ giấy, lúc đó tình huống nhất định rất khẩn cấp, cũng không có điều kiện tốt, cho nên di thư của anh cũng là viết bằng đơn thuốc, lộ rõ sự sơ sài vội vàng.
Tay Ôn Ngôn có chút run rây, một tờ giây nhẹ như vậy phảng phát có nặng ngàn cân, khi nhìn thấy hàng chữ đầu thư, nước mắt cô cứ thế chảy xuống.
“Nếu như tôi chết, ủy thác cho Kính Thiếu Khanh giúp tôi đem hết tài sản hiện tại chuyển giao cho vợ tôi là Ôn Ngôn.” Gửi cho vợ, thì ra trong mắt anh, cô là vợ của anh, không phải là món đồ chơi nhốt cả đời như tội nhân.
Không có ai lại đem tài sản suốt đời lưu lại cho người mình hận nhát, không phải sao? Kính Thiếu Khanh biết trạng thái hiện tại của Mục Đình Sâm đã ổn định, cũng không còn phải lo lắng như vậy nữa, tâm tình đã thả lỏng hơn, trong lòng anh sinh ra muốn trêu cô chút, từ trong tay Ôn Ngôn đoạt lấy lá thư: “Cho tôi xem xem Đình Sâm viết di chúc như thế nào…” Nhìn lướt một hàng chữ chỉ viết trong mấy giây ngắn ngủi, biểu cảm trên mặt Kính Thiếu Khanh từ thả lỏng đến gương mặt nghiêm trọng, cuối cùng bát đắc dĩ nở nụ cười: “Cậu ấy sắp chết cũng không bỏ qua tôi, mọi thứ cậu ấy viết, tôi sợ lại phải bận rộn một phen rồi.
May cậu ấy không sao, nếu không… tôi lại phải lãng phí bao nhiêu thời gian làm không công cho cậu ấy.” Lâm Táp cũng tiến lên trước nhìn thoáng qua, lập tức nở nụ cười: “Đây là thỏa thỏa đầy mùi cầu lương, chị dâu cứ yên tâm đi, Đình Sâm không có việc gì đâu. ” Ôn Ngôn vốn rất thương tâm, bị bọn họ trêu đùa một trận như vậy, trên mặt cô không nhịn được có chút mỉm cười.
Chú Lâm đột nhiên nhẹ ho hai tiếng nói: “Lâm thiếu gia, Kính thiếu gia, hiện tại tình trạng thiếu gia của chúng tôi đã ổn định, các cậu có thể về trước! Ở đây tôi sẽ bảo bảo vệ thay phiên canh gác 24h, cũng có Trần Nặc trông chừng bên cạnh.” Lâm Táp cùng Kính Thiếu Khanh gật đầu, trước sau rời khỏi bệnh viện.
Ôn Ngôn biết chú Lâm là sợ quấy rối đến Mục Đình Sâm nghỉ ngơi, cô dừng lại trong chốc lát mở miệng nói: “Vậy cháu cũng đi về trước, ở đây phiền chú Lâm trông coi. Nếu như anh ấy tỉnh lại… chú liền gọi điện thoại cho cháu.” Chú Lâm gật đầu, nháy mắt cho Trần Nặc. Trần Nặc vội vàng tiền lên nói: “Phu nhân, để tôi đưa cô về Mục trạch.”
Công ty thiết kế Khải Duyệt.
Hai ngày này Trần Mộng Dao lúc nào cũng chăm sóc chu đáo cho Ôn Ngôn, 24h luôn trông chừng điện thoại, bởi vì Ôn Ngôn cảm xúc tùy lúc phát tác sẽ gọi điện cho cô, cô cũng mệt mỏi vô cùng, thậm chí nếu điện thoại có chuông cô luôn vô cùng khẩn trương, bắt luận cô có ngủ được hay không khi tỉnh lại việc đầu tiên sẽ là kiểm tra điện thoại, nghe điện thoại.
Lúc làm việc cô luôn ngáp dài ngáp ngắn, không dễ dàng chịu đựng đến buổi trưa tan tầm, cô không đi ăn cơm theo dự định, chỉ muốn ngủ một giác ngủ trưa ngon lành, nếu không… Buổi chiều cũng không thể làm việc tốt được.
Cô mới vừa nằm úp sắp ở trên bàn làm việc chuẩn bị ngủ, đã có người gõ bàn của cô, cô tức giận lầm bằm nói: “Làm gì vậy? Tan làm còn không cho người khác nghỉ một lát sao?” Kính Thiếu Khanh phì cười nhìn cô: “Buổi tối không ngủ sao?”
Cô nghe là âm thanh của anh, đột nhiên không nhịn được tính khí nói: “Không phải… Mấy ngày tâm tình Tiểu Ngôn không tốt đúng không? Đôi khi hơn nửa đêm cậu ấy tỉnh dậy gọi điện thoại gửi tin nhắn cho tôi, tôi đương nhiên lúc nào cũng luôn túc trực cạnh cậu ấy, cậu ấy mang thai, không có người nói chuyện sẽ rất khó chịu? Có chuyện gì sao? Nếu là công việc cứ đặt lên bàn, buổi chiều tôi sẽ làm.”
Kính Thiếu Khanh trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Không phải chuyện công việc… Cái này, gần đây tôi bận việc, buổi trưa cũng không đem cơm cho cô, hay là tôi mời cô đi ra ngoài ăn cơm? Buổi chiều sẽ cho cô nghỉ phép nửa ngày, cô nghỉ ngơi thật tốt. Buổi tối tôi sẽ giới thiệu cho cô công việc làm part-time, có thê là tạm thời, cũng có thể là lâu dài, làm xong sẽ có tiền thưởng, giá cả rất ổn… có muốn suy nghĩ một chút không? ”
Trần Mộng Dao luôn cảm thấy anh không có hảo ý gì nói: “Cái gì mà việc làm thêm buổi tối chứ? Anh sẽ không… Giới thiệu cho tôi cái gì không đứng đắn đó đấy chứ? Tôi đã từng làm phục vụ trong quán rượu, nhưng tôi đã không làm công việc đó nữa rồi, vượt khỏi chừng mực này lại càng không thể, anh đừng hòng mơ tưởng!”
nhé Kính Thiếu Khanh cười hai tiếng: “Không phải, cô đừng nghĩ sai, có làm hay không tùy cô, lại còn được nghỉ phép nửa ngày cùng một bữa trưa xa hoa nữa, cô tự cân nhắc.” Hiện tại cô mệt muốn chết, còn đói bụng, hết lần này tới lần khác Kính Thiếu Khanh đều nắm bắt được điểm trọng yếu của cô, còn miễn phí giới thiệu cho cô một công việc part-time có thể kiếm được không ít tiền, cô cảm thấy rất có lời, lại sợ bị anh tính toán: “Muốn tôi đáp ứng cũng được, nhưng… đại khái có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Anh nói trước với tôi đi, tôi mới quyết định có làm hay không, cụ thể là kiếm tiền bằng phương thức nào?”
Bình luận facebook