Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Chương 41: Mục Đình Sâm Thích
Lời của Trần Hàm khiến Ôn Ngôn không hiểu chuyện gì, chẳng muốn để ý nữa, đi thẳng tới chỗ làm việc. Đuôi mắt thấy Trần Hàm vẫn đứng im không rời đi, cô bực dọc mắt tập trung, hoàn toàn
không có cách nào tập trung làm việc.
Trải qua một hồi vật lộn như vậy, bức bản thảo thiết kế váy cưới trên tay cô cả ngày chẳng có chút tiến triển, đến buổi tối cô không thể không đi quanh mò các mẫu thiết kế mà tìm linh cảm. cả đầu chỉ nghĩ tới chuyện thông báo kết hôn của Mục Đình Sâm. Bây giờ, ánh mắt người trong công ty nhìn cô đều là lạ, những sự xem thường và bài xích khi trước đều trở thành cần thận từng li
từng tí một, chí ít không dám động vào cô nữa.
Trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một tia sáng, Mục Đình Sâm sẽ thích váy cưới có phong cách như. thế nào? Bát kể là thế nào, bản thảo cuối cùng vẫn phải lọt vào mắt anh mới ồn, thế thì phải dựa theo
sự yêu thích của anh
Cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra là anh thích kiều như thế nào, mãi đến lúc tan tầm vẫn còn đang kẹt
dí ở bản thiết kế váy cưới.
Lúc quay lại biệt thự họ Mục, Mục Đình Sâm đã đi
ngủ từ sớm rồi.
Ôn Ngôn tắm rửa xong nằm lên giường, trong lòng cứ trăn trở, trằn trọc xoay người mãi không thể
ngủ được.
Lần thứ n cô vươn mình dậy, giọng nói của Mục Đình Sâm đột nhiên vang lên: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Người cô cứng đờ, ngay cả hơi thỏ cũng ngưng lại, tuy rằng giọng điệu của anh chẳng nghe ra có vẻ gì là tức giận, nhưng cô vẫn chưa dám tủy tiện
nhúc nhích.
Hai giây sau lúc cô láy lại tinh thần, tìm cơ hội hỏi: “Anh cảm thấy váy cưới hoàn mỹ nhất là kiểu như
thế nào?”
Anh không đáp ngay, lúc cô cho rằng anh sẽ không trả lời, anh lại mở miệng: “Thiếu nữ ngây thơ, dáng vẻ cô dâu mới ngại ngùng, dũng khí trao gửi bản thân mình cho một người đàn ông, ôm đầy ước mơ với tương lai tốt đẹp, những thứ này không chỉ thể hiện trên một con người, một bộ quần áo, một chiếc váy cưới, cũng có thể nói thành lời.”
Ôn Ngôn suy nghĩ cần thận lời anh nói, bỗng nhiên thấy mệt rã rời, mí mắt sụp xuống, ngay lập tức
ngủ đi mất.
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy, Mục Đình Sâm còn
chưa tỉnh.
Nghĩ lại hai hôm nay dường như anh đều dậy rất muộn, ngủ thì lại rất sớm, như thế này không giống nếp sống trước đây của anh, cô không khỏi nghĩ anh bị bệnh, do dự mãi, đưa tay sờ trán của
anh.
Nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay không hề quá giới hạn bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, ngay lúc cô định rút tay về, Mục Đình Sâm bỗng nhiên mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình, nói lắp: “Tôi tôi… tôi nghĩ là anh bị ốm chưa
khỏi… Tôi đi trước đây!”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của cô, Mục Đình Sâm ngắn ra, lập tức nhắm hai mắt lại, anh chỉ
đơn giản là mất ngủ thôi…
Đến công ty, Ôn Ngôn đem vài điểm tối qua Mục Đình Sâm nói kết hợp lên bản thiết kế váy cưới, mặc dù là dùng cách lí giải của cá nhân cô nhưng vẫn mong là anh sẽ đồng tình, dù sao anh phải gật
đầu thì đơn này mới coi là xong.
Dưới cường độ tăng ca liên tục ba ngày trời, bản thảo cuối cùng đã ra, lần này Lâm Táp chú ý hơn, không bảo Ôn Ngôn đi giao bản thảo, đổi thành quản lý Lý Lệ.
Bản thảo đưa tới nơi, toàn bộ người của bên thiết
kế không hề thở phào nhẹ nhõm, trái lại còn bắt đầu run lẫy bẩy, lỡ đâu bản thảo lại bị trả về, bọn
họ khỏi cần nghĩ tới kì nghỉ lần này nữal Tòa nhà tập đoàn họ Mục.
Mục Đình Sâm mở xem bản thảo Lý Lệ vừa mới đưa tới, nói có vẻ thuận miệng: “Lần trước người
đưa bản thảo tới không phải là cô.”
Lý Lệ khẽ mỉm cười: “Đúng, giám đốc Lâm của chúng tôi rất coi trọng lần hợp tác này với giám
đốc Mục, sợ lại xảy ra sự có, vì vậy bảo tôi tới.”
Nhanh chóng, động tác lật xem của Mục Đình Sâm dừng lại, tầm mắt dừng ở trên bản thiết kế váy cưới, trực giác nói cho anh biết, bản thảo này là do
tay Ôn Ngôn làm ra.
“Duyệt.” Anh tiện tay đặt bản thảo sang một bên, nói thản nhiên.
Lý Lệ khẽ vuốt cằm: “Nếu không còn việc gì khác,
tôi đi trước.”
Lý Lệ vừa về tới công ty, người của bộ phận thiết kế liền quây lại: “Thế nào rồi quản lý Lý? Có qua không?”
Lý Lệ không đáp, đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, lúc trông thấy Lâm Táp, cô ta mới mở
miệng: “Qua rồi giám đốc Lâm.”
Lâm Táp không thấy bát ngờ chút nào: “Được, bảo lao công quét dọn vệ sinh công ty sạch sẽ, có thể
nghỉ sớm rồi không cần chờ tới lúc tan tầm.”
Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ bộ phận thiết ké đều hoan hô vui vẻ, chỉ có Ôn Ngôn ngồi ở chỗ không
hề tham dự vào đó.
Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi tới phòng vệ sinh, soi gương để dặm lại son phán, che đi đôi môi màu xám xịt, đỡ cho lúc về nhà Mục Đình Sâm thấy cô
mà phiền lòng. Đột nhiên, trong nhà vệ sinh bên cạnh truyền ra
tiếng người nói chuyện: “Tôi thấy là Ôn Ngôn ép buộc Mục Đình Sâm công bố chuyện kết hôn chứ gì? Từ đầu tới cuối Mục Đình Sâm cũng chẳng thể hiện ra có quen biết gì với cô ta, thậm chí lúc cô ta tới đưa bản thảo còn bị bác bỏ, tôi vô cùng hoài nghỉ vì cô ta nên mới hỏng chuyện, cũng chẳng phải vấn đề ở chỗ bản thảo, không thì sao lần này quản lý Lý đưa bản thảo đi là không sao nữa rồi? Thật không biết cô ta dùng thủ đoạn gì bò lên giường Mục Đình Sâm…”
Một người khác tiếp lời nói: “Tôi cũng hiếu kì đấy, lúc biết quan hệ của cô ta và Mục Đình Sâm tôi còn sợ hết hồn, sau đó lên mạng tra thử, cũng cảm thấy kì lạ, người ta nuôi dưỡng cô ta nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều sống chung dưới một mái nhà, ở chùa ăn lộc Phật có hiểu chưa? Dùng bừa chút thủ đoạn, lại bức ép một chút, Mục Đình Sâm là người tốt như vậy, nhát định sẽ bó tay chịu trói. Chuyện tình một đêm của cô ta và tam thiếu nhà họ Thẩm, Mục Đình Sâm mà đối tốt với cô ta
mới lạ, đáng đời!”
“Đúng vậy đúng vậy đáy, người như thế mà lại có
thể kết hôn với Mục Đình Sâm, đúng là ông trời
không co mắt! Cô ta mà xứng?!”
“Bây giờ trèo càng cao thì lúc ngã càng đau, không tin chúng ta chờ xem, người giống như cô ta không có kết quả gì tốt lành đâu! Hại chúng ta tăng ca mệt tới sắp điên, nếu không nghỉ, tôi đã chỉnh cô ta ra trò! Nhìn dáng vẻ cô ta bình thường
im lặng ít nói, đúng là giả trư ăn hổI”
Ôn Ngôn không muốn biết là ai đang nói, trước khi
hai người họ đi ra, cô rời khỏi phòng vệ sinh trước.
Trên đường về, cô mua cóc trà sữa thêm đây trân châu, một cốc ấm áp cầm ở trên tay, xua tan đi hơi
lạnh giá ngày đông.
Không biết nghe ai từng cường điệu, lúc tâm trạng
không tốt, uống cốc trà sữa sẽ thấy vui lên.
Đi ra từ tiệm trà sữa, đi chẳng bao xa đã bị một chiếc Royce Rolls canh trước mặt bắt dừng lại, cô đứng thẳng tại chỗ không hề né tránh, dám lái xe
như vậy, chỉ có Trần Nặc, hơn nữa là tình huống
khi ấi Mùc Đình Sâm “xúi giục”, đây không phải lần
đầu tiên, cô vốn dĩ không thấy sợ hãi.
Ôn Ngôn mở cửa xe sau ngồi vào, thuận miệng
chào hỏi: “Anh cũng tan làm sớm vậy à?”
Mục Đình Sâm không đáp lời cô, nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay khớp xương rõ ràng vòng ở trước
người, thu lại vài nét lạnh lùng.
Ôn Ngôn không ngại bị lơ, chí ít hôm nay không
cần phải bắt xe về nhà.
Trà sữa theo ống hút chảy vào khoang miệng, mùi
vị ngọt ngọt từ môi cô tràn ra ngoài.
Trần Nặc ngồi ở chỗ lái có hơi hoảng hốt, ông ta muốn nhắc Ôn Ngôn đừng uống trà sữa trong xe, Mục Đình Sâm rất ghét trong xe lưu lại mùi, nhưng
đến giờ Mục Đình Sâm cũng không hé răng…
Cuối cùng, Mục Đình Sâm đánh hơi được mùi trà
sữa, hơi chau mày: “Cái gì vậy?”
Ôn Ngôn cả mặt ngây thơ nhìn anh: “Trà sữa
đấy…” Anh không đáp, chỉ mở mắt khế nhìn cô.
Đầu cô bỗng nhiên nhảy số, đưa trà sữa đặt bên
môi anh: “Anh… uống tí không?”
Chương 42: Cửa Chính Đi Không Quen?
Mục Đình Sâm hơi run run, ma xui quỷ khiến lại hút một miếng, vị ngọt nồng ngấy bỗng nhiên lan tràn khoang miệng, anh chau mày càng sâu hơn, đối với người từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt
như anh mà nói, đây đúng là một sự dằn vặt.
Ôn Ngôn chọt tỉnh ngộ, cô vừa làm gì vậy? Đưa trà sữa mình đã uống cho Mục Đình Sâm uống?!
Anh lại còn uống thật?
Nhìn thấy vết son môi dính trên ống hút của mình, tay cô run run một lát, ôm trà sữa vào trong lồng ngực, làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng sợ tới mức co rúm lại, số trà sữa còn thừa, cô nên uống tiếp hay là
không uống đây?
Mục Đình Sâm không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ôm chặt cứng trà sữa, không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười, anh mới uống có ngụm nhỏ như vậy thôi mà, cô đã xót tới thế cơ đây?
Lúc sắp tới biệt thự nhà họ Mục, điện thoại Mục
Đình Sâm đột nhiên vang lên. Anh liếc nhìn thông báo, liền tắt máy luôn.
Ôn Ngôn nhỏ giọng nói: “Anh nghe đi, coi như tôi không tồn tại.”
Anh liếc cô một cái, không làm bất kì phản ứng gì, dường như đang nói, cô có ở đây hay không vốn dĩ không quá quan trọng chỉ là anh không muốn để
cô nghe thấy nội dung điện thoại mà thôi.
Cô tức giận ngậm miệng lại, lúc tới biệt thự họ Mục,Ôn Ngôn xuống xe theo thói quen đi tới phía cửa sau, lúc xuống xe bước chân Mục Đình Sâm dừng lại, lạnh giọng nói: “Cửa lớn đi không quen à?”
Cô quay lại, cúi đầu đi vào từ cửa lớn, bảo vệ ở
cửa một mực cung kính: “Bà chủ.”
Đầu cô càng cúi thấp hơn, giống như một làn khói chạy vào bếp tìm má Lưu, chỉ có lúc ở cùng với
má Lưu, cô mới thấy được thoải mái.
Má Lưu đang nhặt rau, thấy cô đi vào cười hỏi:
“Ngày hôm nay sao về sớm thế?”
Ôn Ngôn đặt trà sữa xuống thuần thục vén tay áo lên giúp: “Công ty nghỉ, gặp phải Mục Đình Sâm đi
về chung với anh áy.”
Má Lưu dọn món ăn đi: “Vậy con không đi theo thiếu gia, đến nhà bếp làm gì? Đi mau đi mau, bình thường thời gian tiếp xúc của hai đứa không
nhiều, mau đi đi!”
Ôn Ngôn không còn gì đề nói, nếu mà ở chung với Mục Đình Sâm thoải mái liệu cô có vừa về đã lẻn
vào bếp trốn không?
Thấy cô vẫn không động đậy, má Lưu đây mạnh cô đi ra ngoài: “Mau mau cần làm gì thì làm đi, chỗ
này má không cần giúp gì cả.”
Ôn Ngôn cúi đầu ủ rũ đi lên lầu, chuẩn bị lầy quần áo đi tắm rửa, sau khi vào cửa, trông thấy Mục Đình Sâm đang ngồi trước cửa sổ gọi điện thoại, cô theo bản nặng nhẹ bước chân, cầm quần áo
liền đi xuống tầng.
Tắm xong, cô nằm ở ghế sô pha trong phòng khách xem tạp chí, sự mệt mỏi kết tụ máy ngày đột nhiên kéo tới, bắt tri bát giác ngủ thiếp đi.
Sau khi chuẩn bị bữa tối kĩ càng, má Lưu đi ra từ nhà bếp, trông thấy cảnh này, bà không hề quan tới tới, ngược lại đi lên tầng gọi Mục Đình Sâm:
“Thiếu gia, ăn cơm.”
Mục Đình Sâm không tắm rửa thay quần áo nghĩa là anh còn phải ra ngoài, khi anh xuống lầu lại thấy người ngủ trên ghê sô pha, tiện tay lật tám chăn len ở bên cạnh đắp lên, động tác không dịu dàng gì cả, nhìn ra còn có chút thô bạo, nhưng lúc má
Lưu thấy lại nở nụ cười ý tứ sâu xa.
“Thiếu gia, có gọi tiểu thư dậy ăn cơm không?” má
Lưu thăm dò. “Không cần.” mặt Mục Đình Sâm vô cảm đáp.
Ý cười bên miệng má Lưu càng sâu, anh vẫn quan
tâm Ôn Ngôn.
Hơn một giờ sau khi ăn cơm, Mục Đình Sâm nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, đứng dậy đi ra phía cửa:
“Má Lưu, tôi có việc phải ra ngoài.”
Má Lưu đi lên lấy giày bày ra cho anh: “Yên tâm,
tôi sẽ gọi tiểu thư dậy ăn cơm.”
Mục Đình Sâm mím môi mỏng không đáp lời nào, lúc xe của anh rời khỏi biệt thự họ Mục, Ôn Ngôn từ từ tỉnh lại, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, có hơi ảo não: “Má Lưu… con ngủ thiếp đi
sao má không gọi con?”
Má Lưu cười khanh khách đi lên nói: “Thiếu gia
không cho gọi, muốn con ngủ thêm một lát, máy
ngày nay con mệt mỏi quá. Cơm vẫn hâm nóng cho con, để má bê lại cho con, mệt mấy cũng phải ăn cơm xong mới ngủ tiếp. Đúng rồi, thiếu gia vừa
mới ra ngoài.”
Ôn Ngôn còn hơi lơ mơ, vâng một tiếng, đứng dậy ngồi xuống bàn ăn, thoáng nhìn di động của Mục Đình Sâm, cô vốn không đề ý tới, bỗng nhiên điện thoại chết tiệt tới, biểu thị hiện ra là Khương Nghiên Nghiên…
Má Lưu liếc mắt nhìn cô, nói: “Tiểu thư, con giúp
thiếu gia nghe đi.”
Ôn Ngôn lắc đầu một cái: “Bỏ đi, chờ lát nữa anh ấy phát hiện ra không mang điện thoại tự nhiên sẽ quay lại lấy.”
Má Lưu thở dài, cảm thấy cô không hon thua, đột nhiên cầm điện thoại lên ấn nút nhận cuộc gọi: “Alo? Xin hỏi ai đây?”
Khương Nghiên Nghiên ở đầu kia điện thoại ngữ khí không ồn lắm: “Bà là ai? Sao điện thoại di động
của anh Đình Sâm lại ở chỗ bà?”
Ôn Ngôn ra hiệu má Lưu bỏ xuống, má Lưu không nghe: “Tôi là giúp việc của nhà họ Mục, thiếu gia và tiểu thư nhà chúng tôi đang tắm, có chuyện gì
chờ thiếu gia quay lại rồi nói.”
Ôn Ngôn trợn tròn hai mắt, thông tin trong câu nói này có mức độ hơi lớn, trong một chốc cô tiêu hóa không thông, Khương Nghiên Nghiên cũng tiêu hóa không thông như cô: “Bà nói cái gì? Bọn họ… tắm chung với nhau? Sao có thể? Anh Đình Sâm
rõ ràng nói với tôi anh ấy sẽ ra ngoài ngay!”
Má Lưu không vui nói: “Cô tin thì tin không thì
thôi.” Nói xong, tắt máy ngay.
Ôn Ngôn có hơi chột dạ: “Má Lưu… con biết má vì con mà bất bình nhưng mà thế này… Mục Đình
Sâm biết rồi sẽ nồi giận…”
Má Lưu trề môi: “Má không sao hết, ở nhà họ Mục hơn nửa đời người, bây giờ về hưu cũng không
sớm, nhưng mà con, Ngôn Ngôn, má lo lắng nhất
là con và thiếu gia ngày sau sống với nhau không ổn, những oanh oanh yến yến bên ngoài, con phải quản lý chứ, người đàn ông như thiếu gia, những người phụ nữ kia ngày ngày tha thiết nhòm ngó
đấy!”
Ôn Ngôn yên lặng một lúc, những người phụ nữ ở bên ngoài của Mục Đình Sâm cô không thể quản,
cũng không cần biết. Chẳng bao lâu, Mục Đình Sâm quay ngược lại.
Ôn Ngôn đưa điện thoại di động cho anh: “Khương Nghiên Nghiên gọi tới, tôi nghe giúp anh.”
Mục Đình Sâm nhìn cô một cái, nhận điện thoại di động xoay người bước đi, chỉ bỏ lại một câu: “Sau
này đừng chạm vào điện thoại của tôi.”
Đáy mắt cô xẹt qua một tia cô đơn, rất nhanh lại bình tĩnh.
Khoảng tầm 10 giờ đêm, cô vô cùng buồn ngủ,
điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Triển Trì
gọi tới.
Cô sợ Trần Mộng Dao lại xảy ra chuyện gì, vội
vàng nghe: “Alo?”
Ngữ khí Triển Trì rất bình tĩnh: “Ôn Ngôn, tôi muốn nhờ cô một chuyện, có thời gian ra ngoài nói
chuyện không?”
Cảm giác là không có việc gì quan trọng, cô nhìn thời gian, nói: “Có gì mai nói đi, muộn quá rồi, tôi
buồn ngủ rồi.”
Triển Trì do dự nói: “Tôi muốn cầu hôn Dao Dao, phải có cô giúp đỡ, bây giờ chuyện nhà cô ấy còn chưa có giải quyết, ngày nào cô ấy cũng mặt mày ủ rũ, mình không muốn thấy cô ấy như vậy, muốn cầu hôn cô ấy sớm một chút, để tránh việc cô ấy suy nghĩ lung tung, toio có hơi vội… Hơn nữa ngày mai mình không có thời gian, đã hẹn ra ngoài đi
“”…. an chơi với cô ây rồi.
Nghe là chuyện liên quan tới Trần Mộng Dao, Ôn
Ngôn không từ chối nữa: “Anh ở đâu đợi tôi? Chỗ
tôi không tiện bắt xe, có thể sẽ đến muộn…”
Chương 43: Tôi Còn Chưa Có Chết
Triển Trì nói ngay: “Tôi tới đón cô, cô gửi tôi địa
chỉ, mình tới ngay.”
Sau nửa giờ, xe của Triển Trì đỗ ở ngoài cửa lớn biệt thự họ Mục, Ôn Ngôn mặc áo bành tô che kín người cấp tốc lên xem, nhiệt độ đêm khuya thật sự
khiến người ta thấy lạnh giá.
Bảo vệ trực đêm thấy xe tới đón Ôn Ngôn không phải của Mục Đình Sâm, cẩn thận ghi nhớ biển số
xe.
Ôn Ngôn không muốn đi quá xa, bảo Triển Trì dừng xe ở giao lộ: “Chúng ta bàn luôn trong xe đi,
ngày hôm nay thật sự muộn quá rồi.”
Triển Trì lộ ra nét mặt mệt mỏi: “Ngày hôm nay mình mệt quá rồi, trước tiên tới quán khách sạn tôi ở đi, nói xong mình giúp cô bắt xe về, rất nhiều vấn đề nhỏ đều phải thương lượng chút, tôi không nghĩ ra ai nên có hơi vội vàng. Dao Dao chỉ có
mình cô là người bạn tốt nhát, tôi cũng không biết
có thể tìm được ai ngoài cô, chỉ lần này thôi, được không?”
Ôn Ngôn không tiên từ chối nữa, chỉ có thể tới
khách sạn với Triển Trì.
Đi vào phòng khác sạn, thức ăn mà Triển Trì gọi
trước đó cũng tới, anh ta hỏi: “Cô ăn chút không?”
Ôn Ngôn lắc đầu một cái: “Không cần, sao muộn
như vậy rồi anh mới ăn?”
Triển Trì vừa ăn vừa nói: “Tôi đang giúp Dao Dao tìm tung tích người trộm tài liệu, mấy ngày ngủ không ngon giác, thật ngại quá phiền cô một phen rồi..” Lời còn chưa dứt, anh ta bất cần làm đổ
nước ấm, quần áo bị bẩn một vét.
“Tôi đi tắm, cô chờ mình một lát.” Triển Trì cau
mày, tâm trạng xem ra gấp gáp vô cùng.
Ôn Ngôn cố gắng động viên anh ta: “Không sao
không sao đâu, anh đi đi, tôi ở đây chờ anh.”
Triển Trì gật đầu, đứng dậy đi vào buồng tắm, buồng tắm khách sạn thiết ké kì lạ, tường và cửa đều là kính bán trong suốt, hơi nước một khi bốc
lên, mọi thứ bên trong đều thấy rõ ràng.
Sau khi Ôn Ngôn nhận ra chuyện này, hoang mang quay lưng đi, có lòng đi ra ngoài đợi, nhưng buồng tắm ở ngay bên trái cửa vào, muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua, cô do dự một lát, nhắm mắt lại lần mò đi ra cửa, chưa kịp thấy tay nắm cửa, đột nhiên bên ngoài cửa bị mở, cô mở mắt, đối diện gương mặt kinh ngạc của Trần Mộng
Dao.
“Dao Dao…?” Đường phản xạ của Ôn Ngôn đứt
đoạn, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Trần Mộng Dao đang định nói gì, ở khúc quanh của hành lang, Mục Đình Sâm mang theo hơi lạnh toàn thân bước nhanh tới, sắc mặt âm u đáng sợ,
phía sau còn đi theo hai bảo vệ.
Nghe được tiếng nước tí tách trong phòng, sắc
mặt Trần Mộng Dao hơi thay đổi, đưa ra quyết định đầy mạnh Ôn Ngôn một cái, đóng cửa chặt
cứng lại.
Chờ lúc Mục Đình Sâm tới trước mặt, Trần Mộng Dao đứng canh ở phía trước cửa: “Đàn anh Đình
Sâm, anh tới đây có việc gì vậy?”
Hai mắt Mục Đình Sâm hơi nheo lại, tỏa ra hơi thở
nguy hiểm: “Tránh ra.”
Trần Mộng Dao hơi chần chừ nói: “Tôi có bạn nữ đang tắm ở bên trong, bây giờ anh đi vào không được tiện cho lắm. Anh tới tìm Tiểu Ngôn à? Cô ấy
không ở đây.”
Ôn Ngôn ở trong nghe thấy giọng Trần Mộng Dao,
không biết nên cảm động hay khổ sở.
Toàn bộ câu chuyện khiến cô chẳng hiểu thế nào, trước đó cô vừa mới vào khách sạn với Triển Trì một lát, Trần Mộng Dao và Mục Đình Sâm đã đi liền theo sau, đây là chuyện gì thế? Trần Mộng
Dao tới đây tìm Triển Trì không có gì lạ, Mục Đình
Sâm thì không phải đi tìm Khương Nghiên Nghiên
sao?
Không chờ cô suy nghĩ hẳn hoi, Mục Đình Sâm đã
kêu bảo vệ bắt đầu đập cửa.
Cô lùi về sau vài bước, có hơi hốt hoảng, nhắm hai mắt gõ cửa phòng tắm: “Triển Trì! Anh mau ra
ngoài đi!”
Không biết có phải buồng tắm có hiệu quả cách âm không, Triển Trì không nghe thấy vẫn đang tắm
rửa như cũ.
Rất nhanh chóng, bảo an lấy được phiếu phòng trong tay Trần Mộng Dao, cửa bị mở ra rồi. Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm bốn mắt nhìn nhau giống như đi vào đồng tuyết vậy, mặc dù chẳng hề làm gì sai, cô vẫn bị ánh mắt của anh làm sợ hãi tới
chột dạ, sợ sệt lùi ra đằng sau…
Trần Mộng Dao thoát khỏi sự kiềm chế của bảo an, xông lên trước bảo vệ trước mặt Ôn Ngôn:
“Mục Đình Sâm, có gì nói tử tế, tôi và anh đều vội
như nhau! Thế nhưng chuyện này có nên để Triển Trì đi ra rồi nói rõ ràng không? Tôi cảm thấy Tiểu Ngôn không phải người như vậy, Triển Trì cũng không phải!”
Triển Trì dường như đã cảm nhận được sự bát ồn bên ngoài, mặc áo tắm vào mở cửa ra, trông thấy trong phòng có thêm bao nhiêu người, anh ta ngơ
ngắn: “Chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Mục Đình Sâm càng lạnh hơn máy phần, Trần Mộng Dao không vui nói: “Anh hỏi em? Em
hỏi ai?”
Triển Trì phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Anh có việc tìm Ôn Ngôn, vừa tới khách sạn đồ ăn làm bẩn quần áo của anh, vì vậy anh mới tắm rửa sạch sẽ…” Không chờ anh ta nói xong, Mục Đình Sâm lạnh giọng cắt ngang: “Tìm cớ cũng nên dùng
não!”
Triển Trì chẳng muốn giải thích thêm, nhìn về phía Trần Mộng Dao: “Em cũng cảm thấy là anh đang
lừa em?”
Trần Mộng Dao nhìn anh một cái, lại nhìn Ôn Ngôn một cái, chần chờ vài giây, lúc cô muốn mở miệng, Triển Trì nở nụ cười: “Được rồi, em không cần nói
nữa, xem như anh và cô ấy có gì cũng được!”
Mục Đình Sâm nhìn Ôn Ngôn một lát, nhắc tay lên,
xoay người rời đi.
Hai bảo vệ đi lên kéo Ôn Ngôn ra ngoài, mặc dù không mạnh tay nhưng đối với Ôn Ngôn mà nói cũng như bị lăng trì vậy, anh không tin cô tới vậy? Bởi vì có chuyện ba năm trước vì vậy anh cảm
thấy cô là người đàn bà tùy tiện?
Trên đường về, sắc mặt Mục Đình Sâm âm u phát sợ, Ôn Ngôn rũ mi mắt trầm mặc, cũng chẳng muốn giải thích gì cả, lúc một người đã không tin
bạn, mỗi một chữ bạn nói đều là nói dồi.
Lúc về biệt thự họ Mục, Mục Đình Sâm lôi cổ tay cô kéo cô tới phòng tắm, nước lạnh lẽo vẩy lên
người, lạnh tới độ cô run lẫy bảy.
Cô ngước mắt nhìn anh, trông thấy rõ ràng lửa giận cùng sự ẩn nhẫn sắp mắt khống chế chuyển
động trong đáy mắt, còn cả… sự căm ghét.
Mục Đình Sâm dường như không muốn nhìn cô thêm cái nào nữa, xoay người đi ra ngoài: “Tắm
rửa sạch sẽ rồi ra gặp tôi!”
Cửa phòng tắm bị dùng sức lớn đóng ầm một
tiếng như đang nện vào tim cô.
Ôn Ngôn ở trong phòng tắm hơn một giờ, quần áo trên người ướt đẫm, cô không thể nào mặc đi ra ngoài nữa, đương nhiên cũng không thê nhờ Mục Đình Sâm cầm váy ngủ giúp cô. Da ở ngón tay bị ngắm đến trắng bệch, cô nhắm mắt quấn khăn tắm lên, khăn tắm dành cho nam,chỉ có thể cố mà che lấy vị trí quan trọng, cô bước đi cũng rất cần
thận, không dám nâng chân lên.
Vừa ra khỏi phòng tắm, bên ngoài phòng nồng nặc
mùi thuốc lá, cô bị nghẹn mà ho khan lúc lâu.
Lần này, Mục Đình Sâm không tắt thuốc đi, thờ ơ không hề động lòng, một bên bàn có Whisky, chỉ
còn lại nửa bình.
Ôn Ngôn cố gắng giảm thiểu tần suất hô hấp, đi
tới đằng sau anh: “Anh muốn nói gì?”
Ngón tay Mục Đình Sâm hơi dùng sức, thuốc lá giữa ngón tay biến dạng: “Cô cảm thấy tôi sẽ nói
gì?”
Bầu không khí lâm vào thế bí,trầm mặc như mãnh thú trong bóng tôi, lúc nào cũng có thể nuốt sạch
bạn.
Cốc trên bàn nhỏ bị hất hết lên mặt đất, lửa giận của Mục Đình Sâm cuối cùng cũng bạo phát, anh đột nhiên đứng dậy nắm lấy bả vai cô: “Cô cứ vội vàng không nhịn được như vậy sao?! Ai cũng có
thể à?! Tôi còn chưa chết!”
Chương 44: Rình Coi
Ôn Ngôn không đáp, chỉ siết thật chặt khăn tắm trên người, nhắm mắt lại không nhìn anh, không
nhìn có lẽ sẽ không sợ hãi như vậy nữa…
Ánh mắt Mục Đình Sâm rơi vào vết sẹo trên vai cô, đó là vì anh nên mới để lại… Nhưng lúc này, anh lại cảm thấy châm biếm: “Cô làm cho tôi thật
buồn nôn!”
Mục Đình Sâm đi rồi, không làm gì với cô cả, thế này có hơi khác so với cách làm việc trước đây
của anh.
Cửa phòng bị đóng sầm lại đầy phẫn nộ, Ôn Ngôn
ngồi co quắp ở mạn giường, giống con rối vô hồn.
Cả một đêm cô không chợp mắt, cũng không có ai gọi điện bảo cô tới đón Mục Đình Sâm uống say như chết, anh cũng không vì say rượu mà biến thành một người khác, giống con mèo nhỏ sượt
nhẹ ở trên cổ của cô.
Buổi sáng tám giờ, má Lưu gõ cửa phòng: “Ngôn Ngôn tỉnh chưa? Ăn một chút gì đi chứ? Con và
thiếu gia… làm sao thế?”
Ôn Ngôn nằm xuống đắp kín chăn: “Con không ăn,
không sao cả.” Má Lưu thở dài, không hỏi nhiều.
Điện thoại di động vang lên, Ôn Ngôn không muốn nghe nhưng tiếng chuông ầm ï phiền phức, cô vô lực cầm lấy điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền tới tiếng của Trần Mộng Dao: “Tiểu Ngôn, không sao chứ? Triển Trì đã nói rõ với mình ồi, trước nay mình cũng không nghỉ ngờ hai người… Tối hôm qua Mục Đình Sâm không làm gì
cậu chứ?”
Ôn Ngôn dừng một lát nói: “Không có, mình không
„
sao.
Nghe thấy giọng cô không ổn, Trần Mộng Dao
không yên lòng: “Cổ họng của cậu sao lại nghèn
nghẹn thế? Bị cảm à?”
Ôn Ngôn khịt khit mũi, đã mát hết khứu giác rồi, chẳng ngửi thấy gì cả: “Có hơi hơi, không có việc
gì thì mình cúp máy đây.”
Tối hôm qua ngâm nước lạnh, bây giờ cả người cô vô lực, đầu óc cũng hỗn loạn, tắt máy liền mơ màng ngủ thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại đã ở trong bệnh
viện đa khoa.
Mùi nước khử trùng trong bệnh viện trước sau vẫn rõ ràng, giống như mang theo một sự cuốn hút kì
lạ, có thể khiến người ta an tâm.
Má Lưu thấy Ôn Ngôn tỉnh lại, thở ra từng hơi nặng nè: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Tiểu Ngôn con
không biết đâu, con sắp hù chết má rồi!”
Ánh mắt Ôn Ngôn trống rỗng nhìn trần nhà: “Con làm sao vậy?…” Cổ họng cô vẫn tắc nghẹn, lúc nói
sẽ thấy hơi đau.
Má Lưu cau chặt mày thành một đường: “Con sốt
tới mức ngất lịm đi, lúc má phát hiện ra cả người con nóng như than vậy, chẳng phải dọa cho má sợ sao?”
Nói tới đây, bà như lại nghĩ ra chuyện gì đó: ” Thôi vậy, chuyện giữa con và thiếu gia chúng ta không xen vào được, lần này… chuyện bị làm lớn,
không biết thiếu gia sẽ giải quyết ra sao.”
Làm lớn? Làm sao thì gọi là làm lớn? Ôn Ngôn lo lắng, chỉ sợ Mục Đình Sâm lại làm gì đó: “Má Lưu,
sao lại làm lớn rồi? Mục Đình Sâm làm gì vậy?!”
Má Lưu vội vàng nói: “Không phải thiếu gia… Chờ
sức khỏe con tốt lại, tự mình xem tin tức đi.”
Ôn Ngôn nóng không chờ nổi, lúc này cầm điện thoại di động mở xem, chuyện Mục Đình Sâm tới khách sạn đưa cô đi bị người ta truyền ra ngoài, hơn nữa còn có tắm ảnh chụp trộm, tiêu đề chính là: Nghỉ ngờ Mục phu nhân cùng với bạn trai của bạn thân đi thuê phòng bị bắt gian, sắc mặt Mục
Đình Sâm xám xịt đưa người rời đi!!
Cô không ngờ một hiểu lầm sẽ trở thành cục diện thế này, đây cũng không phải chuyện của vài
người nữa rồi…
Nội dung tin tức kích thích thần kinh của cô, ngực cô phập phòng kịch liệt, hô hấp như bị bóp ngạt.
Má Lưu vội cầm lấy điện thoại di động của cô: “Ngôn Ngôn con đừng xem! Việc gấp là dưỡng bệnh, chỉ cần thiếu gia tin tưởng con là được, biết
chưa?”
Ôn Ngôn không đáp, Mục Đình Sâm làm sao có thể tin cô? Từ lúc ban đầu anh đã không tin…
Má Lưu thấy dáng vẻ này của cô, đau lòng không
thôi nhưng bó tay chịu chết.
Ban đêm, má Lưu bị Ôn Ngôn cưỡng ép về nhà nghỉ ngơi, không cần ở lại bệnh viện đa khoa, cô chỉ bị cảm mão mà thôi, có thể tự lo chuyện sinh hoạt, cùng lắm là ở trong viện quan sát một ngày,
mai có thể xuất viện rồi.
Có thể vì ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối cô không hề buồn ngủ, nhắm hai mắt nằm ở trên
giường bệnh, tâm tư trùng trùng.
Đột nhiên ở ngoài phòng bệnh có người hô lên:
“Làm gì đấy?!”
Ôn Ngôn sợ hết hồn, mở mắt nhìn, có một gương mặt người vội vã lướt qua ô cửa sổ nhỏ ở ngoài!
Là ai nửa đêm đi nhìn trộm cô?!
Cô không dám ở nguyên dù một khắc, thu dọn đồ xong mặc quần áo bệnh nhân rời bệnh viện đa
khoa, ngay cả thủ tục xuất viện cũng không làm.
Lúc quay về biệt thự họ Mục, lặng im như tờ, chỉ có ánh đèn sáng nhấp nháy ở hoa viên và con
đường ở cửa lớn, Mục Đình Sâm không về nhà…
Cô về phòng lây chăn quấn mình thật chặt, yên ồn cõi lòng một lát, quả nhiên… nhà có một ma lực
mà nơi khác không có.
Bệnh viện đa khoa.
Một bóng người cao lón từ từ tới trước phóng bệnh của Ôn Ngôn, ngón tay thon dài nắm lấy tay cầm từ từ kéo cửa ra, khi nhìn thấy trên giường bệnh không một bóng người, thân thể người đàn ông cứng đờ, bước thật nhanh tới phía y tá đứng:
“Người đâu? Bệnh nhân giường 23 đâu?”
Y tá bị nét mặt lạnh lùng của người đàn ông dọa hết hồn, vội vàng chạy đi kiểm tra: “Tôi… tôi đâu biết…”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Xem cameral”
Sau bốn tiếng, Mục Đình Sâm mang một người mệt mỏi vào biệt thự họ Mục, đã hơn sáu giờ sáng, má Lưu đang chuẩn bị cơm sáng cho Ôn Ngôn, lúc trông thấy anh, theo bản năng hỏi:
“Thiếu gia? Cậu vừa về à?”
Mục Đình Sâm “ù” một tiếng hờ hững, bước
nhanh lên lầu, lúc thấy bóng người ngủ say trên giường, thần kinh căng thẳng của anh cuối cùng đã thả lỏng, đang xoay người muốn đi, người ở
trên giường mở mắt ra: “Anh về rồi?…”
Nghe được giọng nói khàn khàn này, bước chân
anh dừng một lát, cuối cùng vẫn không dừng lại.
Dưới lầu, má Lưu hỏi dò Trần Nặc đi về chung với Mục Đình Sâm: “Thiếu gia sao lại về giờ này? Có
chuyện gì à?”
Trần Nặc nhỏ giọng nói: “Tối qua thiếu gia tới bệnh viện, phát hiện tiểu thư không ở phòng bệnh, mở
camera tìm hơn bồn giờ…”
Nói tới đây, Trần Nặc thoáng thầy bóng người đi từ
trên lầu xuống, lập tức ngậm miệng.
Má Lưu nắm rõ trong lòng, đi lên hỏi: “Thiếu gia,
ăn sáng không?”
Tâm tình trên mặt Mục Đình Sâm khó đoán:
“Không ăn.” Nói xong, anh không hề dừng lại, rời
khỏi mã thự họ Mục ngay.
Chờ lúc Ôn Ngôn rời giường, má Lưu cười bưng bữa sáng tới: “Ngôn Ngôn, tối qua sao con không nói tiếng nào đã về từ bệnh viện đa khoa rồi? cũng không để má tới đón con, thiếu gia tới bệnh viện tìm con, phát hiện con không có ở đó, tìm con hơn
bốn tiếng, lần sau đừng vậy nữa…”
Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Ừm… má Lưu lát nữa má đi làm thủ tục xuất viện giúp con, ngày mai là đêm giao thừa rồi, con không muốn để cả người đen đủi, không có
chuyện…”
Má Lưu dừng một lát rồi nói: “Ngôn Ngôn… Mai là giao thừa, nên bảo thiếu gia về nhà chứ? Hai đứa các con đều là đứa trẻ số khổ, lúc này nên ở cùng nhau, không thì căn nhà to thế này, cũng chẳng có
chút pháo hoa.”
Chương 45: Người Đàn Ông Đầu Tiên
Ôn Ngôn cầm cái muôi trong tay khuấy bát cháo nóng hồi không nhanh không chậm, không đáp lại
đề nghị của má Lưu.
Đêm qua Mục Đình Sâm tìm cô lâu như vậy, là bởi vì phương diện trách nhiệm đúng không? Cô chưa bao giờ cảm thấy mình có thể chi phối hành động của anh, nếu như anh không muốn về nhà, cho dù cô có quỳ xuống cầu xin anh, anh cũng chỉ thấy
buồn nôn.
Tin tức trên mạng còn đang tiếp tục lên men, Mục Đình Sâm không trả lời chính thức, thậm chí nhân dịp ngày cuối trước giao thừa, còn quyên góp một
trường tiểu học.
Lúc Ôn Ngôn xem tin tức còn vô tình phát hiện bức ảnh mới nhất là lúc cô ở bệnh viện đa khoa bị người ta lén chụp, trong hình cô nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, xem ra không hề có sức lực. Nội dung là đang chất vân Mục Đình Sâm có động
tay chân bạo hành cô tới mức nằm việc không,
nghi ngờ hình ảnh tử tế của Mục Đình Sâm có phải là con người thật không… Nghĩ lại hóa ra lúc
ở ngoài phòng bệnh là tên chụp trộm.
Cô theo bản năng phản bác ở khu bình luận, thế nhưng bình luận của cô nhanh chóng bị một đóng cộng động mạng nhân chìm, có thể do trước đó Mục Đình Sâm chưa bao giờ bị người ta lên án nhân phẩm, sự đánh gia tốt xấu đều là nửa nọ nửa kia, không nghiêng hẳn về bên nào, những đánh giá không tốt kia, đa phần là hỗn tạp cả sự ghen ghét.
Có một ID rất gây chú ý với cô, cái ID đó không hề mệt mỏi chửi rủa những người mồm miệng bản thỉu ở khu bình luận, so với những sự ghen ghét của những bình luận kia, tuy là cái ID này cũng chửi bậy nhưng mà đáng yêu hơn không biết bao
nhiêu.
Nếu như cô nhớ không làm, đó là ID Trần Mộng Dao hay dùng, tuy rằng tin tức sau đó tuồn ra không còn liên quan tới Trần Mộng Dao nữa, thế
nhưng thái độ như vậy không cần nói nhiều rồi.
Lúc giúp má Lưu dán chữ phúc lên cửa, trong lòng cô có hơi nhấp nhồm, má Lưu nhận lấy chữ phúc từ trong tay cô: “Để má dán đi, chữ phúc này phải dán ngược lại mới là “phúc đến”, biết chưa? Con còn bị ốm chưa khỏe, đi nghỉ ngơi đi, chú ý đừng
để cảm lạnh, nếu có rảnh, gọi điện cho thiếu gia.”
Ôn Ngôn không hé răng, cô không biết nên nói chuyện với Mục Đình Sâm thế nào, cách biệt mười
tuổi, thật giống như ở giữa cách một con sông.
Trở về phòng, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, điều không ngờ nhất là, điện thoại kết nói ngay lập tức, cô lấy lại bình tĩnh hỏi: “Ngày mai anh có về không?”
Giọng Mục Đình Sâm ở đầu kia điện thoại có hơi
mơ hồ, giống như còn chưa tỉnh ngủ: “Ừ.” Chỉ một chữ như vậy, điện thoại liền bị cúp ngay.
Lúc cơm tối, má Lưu nói: “Ngày mai má phải về
nhà, ông Lâm không đi, nhà bếp cũng có người nếu như mai mà thiếu gia về, con phải nghĩ cách
giữ cậu ấy lại, biết chưa?”
Ôn Ngôn gật đầu: “Anh ấy nói về rồi, không biết có
đột nhiên đổi ý hay không.”
Má Lưu an ủi: “Yên tâm, thiếu gia chỉ cần đồng ý là
sẽ về.”
Ngày hôm sau, đèn lồng đỏ ở ngoài cửa lớn vô cùng bắt mắt, tràn đầy không khí vui mừng ngày tết. Má Lưu đã về nhà, Lâm quản gia từ trước tới giờ không nhiều lời, chỉ chờ cô dậy gọi cô đi ăn
cơm, uống thuốc đúng giờ.
Mục Đình Sâm không biết khi nào thì về, cô gửi lời chúc cho Trần Mộng Dao, nói chuyện phiếm một lát, uống thuốc xong thì nằm nghỉ ngơi ở trên sô
pha một lát.
Buồn chán tới tận buổi tối, cả biệt thự họ Mục vẫn vắng ngắt, người khác đèn đuốc sáng choang, cả
nhà vui vẻ, cô đã bao năm không trải qua cảm giác
đó rồi…
Bảy giờ tối, Lâm quản gia hỏi: “Cô chủ, có cần gọi
điện cho thiều gia không?”
Ôn Ngôn còn chưa đáp, ở cửa vang tới giọng nói yêu điệu của Khương Nghiên Nghiên: “Anh Đình Sâm, em tới chỗ anh đón năm mới, chị có không
vui không?”
Cô hơi ngưng thở, hôm nay là đêm giao thừa, Mục
Đình Sâm lại đưa Khương Nghiên Nghiên về!
“Nếu như sợ thì em đã không tới rồi.” Giọng nói
của Mục Đình Sâm mang theo vẻ lạnh lẽo. Khương Nghiên Nghiên gắt giọng: “Đang ghét ~”
Lâm quản gia nhìn qua Ôn Ngôn định nói rồi lại
thôi, đi ra đón: “Thiếu gia.”
Mục Đình Sâm “Ù” một tiếng, lập tức hỏi: “Trong nhà chuẩn bị sao rồi.”
Lâm quản gia đáp: “Chuẩn bị ổn hết rồi, cần có gì
đều có hết cả.”
Mục Đình Sâm lấy ra một tắm thẻ đưa cho Lâm
quản gia: “Đây là của bác, cả năm nay vắt vả rồi.”
Mỗi năm đều vậy, Mục Đình Sâm đối với người làm trong nhà đều rất hào phóng, Lâm quản gia
cũng không từ chối: “Vâng.”
Cơm nước nhanh chóng được mang lên bàn, Mục Đình Sâm đưa Khương Nghiên Nghiên tới ngồi ở bàn ăn, Ôn Ngôn theo bản năng cúi đầu không nhìn bọn họ, bọn họ lại cứ ngồi đối diện cô, hai người dựa sát như vậy, giống như… cô mới là
người ngoài…
“Chị à, cha mẹ em ra nước ngoài nghỉ ngơi, em ở một mình chán quá, vì vậy tới chung với anh Đình Sâm, chị sẽ không để bụng chứ?” Khương Nghiên Nghiên xoay cái nhẫn kim cương to khổng lồ trên ngón tay, nụ cười ngọt phát ngấy pha thêm chút khiêu khích.
“Không liên quan gì tới tôi.” Ôn Ngôn không nhìn
cô ta, chỉ quan tâm việc ăn cơm của mình.
Khương Nghiên Nghiên không thấy vẻ mặt cô ta muốn thấy từ chỗ Ôn Ngôn, có hơi bất cam: “Chị
có vẻ không vui đấy…” Vui? À…
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngước nhìn Khương Nghiên Nghiên, lộ ra nụ cười thoải mái: “Không có, tôi rất vui mà, năm rồi trong nhà rất quạnh quẽ, không hề có cảm giác có người, năm
nay thì không giống vậy rồi.”
Nụ cười trên mặt Khương Nghiên Nghiên cứng đờ, không tin cô sẽ thờ ơ không dao động gì như vậy, đang định làm khó, Mục Đình Sâm bỗng đứng dậy lạnh nhạt nói: “Tôi thấy không muốn ăn, tới
phòng sách trước.”
Khương Nghiên Nghiên ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng ạ.”
Mục Đình Sâm vừa đi, Khương Nghiên Nghiên liền đổi sắc mặt: “Ôn Ngôn, cô thật biết chịu đựng nhỉ. Hay nên nói, cô vốn dĩ không hề quan tâm anh Đình Sâm đúng không? Người cô ngày nhớ đêm mong, vẫn là Thảm Giới ở nước ngoài xa xôi nhỉ? Mặc dù cách cả dặm hải, cũng muốn tới gặp anh ta. Nếu như vậy, chỉ bằng cô ly hôn với anh Đình
Sâm, tác thành cho chúng tôi đi.”
Ôn Ngôn cười gằn một tiếng, gắp đồ ăn để vào bát
Khương Nghiên Nghiên: “Ăn cơm đi.”
Khương Nghiên Nghiên tức tới mức nghiền răng nghiền lợi: “Cô rốt cuộc có ý gì?! Cô rõ ràng không
quan tâm anh Đình Sâm không phải sao?!”
Ôn Ngôn không đáp, yên lặng cơm nước xong mới
mở miệng: “Tôi ăn xong rồi, cô từ từ ăn đi.”
Khương Nghiên Nghiên tức giận tới mức không động đũa được nữa, tức tới nỗ phổi đi lên lầu vào
trong phòng sách: “Anh Đình Sâm ~ Em cảm thấy
chị Ấy . thích si tí nào, vốn dĩ em nghĩ hôm nay em tới chị ấy sẽ tức giận, em còn lo lắng… Nhưng chị ấy không những không giận, có vẻ còn rất vui, còn gắp đồ ăn cho em. Người khác đều nói tình đầu là khó quên nhất, người đàn ông đầu tiên của chị là Thẩm Giới, cả đời này của chị ấy chắc đều không quên được, anh Đình Sâm, chỉ bằng anh tác thành cho bọn họ đi ~”
Nghe được mấy chữ “người đàn ông đầu tiên”, gương mặt hoàn mỹ của Mục Đình Sâm nháy mắt bị tầng băng mỏng bao phủ, đốt lên một nén hương: “Tác thành? Ở chỗ của tôi, không có hai
chữ này.”
Lời của Trần Hàm khiến Ôn Ngôn không hiểu chuyện gì, chẳng muốn để ý nữa, đi thẳng tới chỗ làm việc. Đuôi mắt thấy Trần Hàm vẫn đứng im không rời đi, cô bực dọc mắt tập trung, hoàn toàn
không có cách nào tập trung làm việc.
Trải qua một hồi vật lộn như vậy, bức bản thảo thiết kế váy cưới trên tay cô cả ngày chẳng có chút tiến triển, đến buổi tối cô không thể không đi quanh mò các mẫu thiết kế mà tìm linh cảm. cả đầu chỉ nghĩ tới chuyện thông báo kết hôn của Mục Đình Sâm. Bây giờ, ánh mắt người trong công ty nhìn cô đều là lạ, những sự xem thường và bài xích khi trước đều trở thành cần thận từng li
từng tí một, chí ít không dám động vào cô nữa.
Trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một tia sáng, Mục Đình Sâm sẽ thích váy cưới có phong cách như. thế nào? Bát kể là thế nào, bản thảo cuối cùng vẫn phải lọt vào mắt anh mới ồn, thế thì phải dựa theo
sự yêu thích của anh
Cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra là anh thích kiều như thế nào, mãi đến lúc tan tầm vẫn còn đang kẹt
dí ở bản thiết kế váy cưới.
Lúc quay lại biệt thự họ Mục, Mục Đình Sâm đã đi
ngủ từ sớm rồi.
Ôn Ngôn tắm rửa xong nằm lên giường, trong lòng cứ trăn trở, trằn trọc xoay người mãi không thể
ngủ được.
Lần thứ n cô vươn mình dậy, giọng nói của Mục Đình Sâm đột nhiên vang lên: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Người cô cứng đờ, ngay cả hơi thỏ cũng ngưng lại, tuy rằng giọng điệu của anh chẳng nghe ra có vẻ gì là tức giận, nhưng cô vẫn chưa dám tủy tiện
nhúc nhích.
Hai giây sau lúc cô láy lại tinh thần, tìm cơ hội hỏi: “Anh cảm thấy váy cưới hoàn mỹ nhất là kiểu như
thế nào?”
Anh không đáp ngay, lúc cô cho rằng anh sẽ không trả lời, anh lại mở miệng: “Thiếu nữ ngây thơ, dáng vẻ cô dâu mới ngại ngùng, dũng khí trao gửi bản thân mình cho một người đàn ông, ôm đầy ước mơ với tương lai tốt đẹp, những thứ này không chỉ thể hiện trên một con người, một bộ quần áo, một chiếc váy cưới, cũng có thể nói thành lời.”
Ôn Ngôn suy nghĩ cần thận lời anh nói, bỗng nhiên thấy mệt rã rời, mí mắt sụp xuống, ngay lập tức
ngủ đi mất.
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy, Mục Đình Sâm còn
chưa tỉnh.
Nghĩ lại hai hôm nay dường như anh đều dậy rất muộn, ngủ thì lại rất sớm, như thế này không giống nếp sống trước đây của anh, cô không khỏi nghĩ anh bị bệnh, do dự mãi, đưa tay sờ trán của
anh.
Nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay không hề quá giới hạn bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, ngay lúc cô định rút tay về, Mục Đình Sâm bỗng nhiên mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình, nói lắp: “Tôi tôi… tôi nghĩ là anh bị ốm chưa
khỏi… Tôi đi trước đây!”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của cô, Mục Đình Sâm ngắn ra, lập tức nhắm hai mắt lại, anh chỉ
đơn giản là mất ngủ thôi…
Đến công ty, Ôn Ngôn đem vài điểm tối qua Mục Đình Sâm nói kết hợp lên bản thiết kế váy cưới, mặc dù là dùng cách lí giải của cá nhân cô nhưng vẫn mong là anh sẽ đồng tình, dù sao anh phải gật
đầu thì đơn này mới coi là xong.
Dưới cường độ tăng ca liên tục ba ngày trời, bản thảo cuối cùng đã ra, lần này Lâm Táp chú ý hơn, không bảo Ôn Ngôn đi giao bản thảo, đổi thành quản lý Lý Lệ.
Bản thảo đưa tới nơi, toàn bộ người của bên thiết
kế không hề thở phào nhẹ nhõm, trái lại còn bắt đầu run lẫy bẩy, lỡ đâu bản thảo lại bị trả về, bọn
họ khỏi cần nghĩ tới kì nghỉ lần này nữal Tòa nhà tập đoàn họ Mục.
Mục Đình Sâm mở xem bản thảo Lý Lệ vừa mới đưa tới, nói có vẻ thuận miệng: “Lần trước người
đưa bản thảo tới không phải là cô.”
Lý Lệ khẽ mỉm cười: “Đúng, giám đốc Lâm của chúng tôi rất coi trọng lần hợp tác này với giám
đốc Mục, sợ lại xảy ra sự có, vì vậy bảo tôi tới.”
Nhanh chóng, động tác lật xem của Mục Đình Sâm dừng lại, tầm mắt dừng ở trên bản thiết kế váy cưới, trực giác nói cho anh biết, bản thảo này là do
tay Ôn Ngôn làm ra.
“Duyệt.” Anh tiện tay đặt bản thảo sang một bên, nói thản nhiên.
Lý Lệ khẽ vuốt cằm: “Nếu không còn việc gì khác,
tôi đi trước.”
Lý Lệ vừa về tới công ty, người của bộ phận thiết kế liền quây lại: “Thế nào rồi quản lý Lý? Có qua không?”
Lý Lệ không đáp, đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, lúc trông thấy Lâm Táp, cô ta mới mở
miệng: “Qua rồi giám đốc Lâm.”
Lâm Táp không thấy bát ngờ chút nào: “Được, bảo lao công quét dọn vệ sinh công ty sạch sẽ, có thể
nghỉ sớm rồi không cần chờ tới lúc tan tầm.”
Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ bộ phận thiết ké đều hoan hô vui vẻ, chỉ có Ôn Ngôn ngồi ở chỗ không
hề tham dự vào đó.
Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi tới phòng vệ sinh, soi gương để dặm lại son phán, che đi đôi môi màu xám xịt, đỡ cho lúc về nhà Mục Đình Sâm thấy cô
mà phiền lòng. Đột nhiên, trong nhà vệ sinh bên cạnh truyền ra
tiếng người nói chuyện: “Tôi thấy là Ôn Ngôn ép buộc Mục Đình Sâm công bố chuyện kết hôn chứ gì? Từ đầu tới cuối Mục Đình Sâm cũng chẳng thể hiện ra có quen biết gì với cô ta, thậm chí lúc cô ta tới đưa bản thảo còn bị bác bỏ, tôi vô cùng hoài nghỉ vì cô ta nên mới hỏng chuyện, cũng chẳng phải vấn đề ở chỗ bản thảo, không thì sao lần này quản lý Lý đưa bản thảo đi là không sao nữa rồi? Thật không biết cô ta dùng thủ đoạn gì bò lên giường Mục Đình Sâm…”
Một người khác tiếp lời nói: “Tôi cũng hiếu kì đấy, lúc biết quan hệ của cô ta và Mục Đình Sâm tôi còn sợ hết hồn, sau đó lên mạng tra thử, cũng cảm thấy kì lạ, người ta nuôi dưỡng cô ta nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều sống chung dưới một mái nhà, ở chùa ăn lộc Phật có hiểu chưa? Dùng bừa chút thủ đoạn, lại bức ép một chút, Mục Đình Sâm là người tốt như vậy, nhát định sẽ bó tay chịu trói. Chuyện tình một đêm của cô ta và tam thiếu nhà họ Thẩm, Mục Đình Sâm mà đối tốt với cô ta
mới lạ, đáng đời!”
“Đúng vậy đúng vậy đáy, người như thế mà lại có
thể kết hôn với Mục Đình Sâm, đúng là ông trời
không co mắt! Cô ta mà xứng?!”
“Bây giờ trèo càng cao thì lúc ngã càng đau, không tin chúng ta chờ xem, người giống như cô ta không có kết quả gì tốt lành đâu! Hại chúng ta tăng ca mệt tới sắp điên, nếu không nghỉ, tôi đã chỉnh cô ta ra trò! Nhìn dáng vẻ cô ta bình thường
im lặng ít nói, đúng là giả trư ăn hổI”
Ôn Ngôn không muốn biết là ai đang nói, trước khi
hai người họ đi ra, cô rời khỏi phòng vệ sinh trước.
Trên đường về, cô mua cóc trà sữa thêm đây trân châu, một cốc ấm áp cầm ở trên tay, xua tan đi hơi
lạnh giá ngày đông.
Không biết nghe ai từng cường điệu, lúc tâm trạng
không tốt, uống cốc trà sữa sẽ thấy vui lên.
Đi ra từ tiệm trà sữa, đi chẳng bao xa đã bị một chiếc Royce Rolls canh trước mặt bắt dừng lại, cô đứng thẳng tại chỗ không hề né tránh, dám lái xe
như vậy, chỉ có Trần Nặc, hơn nữa là tình huống
khi ấi Mùc Đình Sâm “xúi giục”, đây không phải lần
đầu tiên, cô vốn dĩ không thấy sợ hãi.
Ôn Ngôn mở cửa xe sau ngồi vào, thuận miệng
chào hỏi: “Anh cũng tan làm sớm vậy à?”
Mục Đình Sâm không đáp lời cô, nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay khớp xương rõ ràng vòng ở trước
người, thu lại vài nét lạnh lùng.
Ôn Ngôn không ngại bị lơ, chí ít hôm nay không
cần phải bắt xe về nhà.
Trà sữa theo ống hút chảy vào khoang miệng, mùi
vị ngọt ngọt từ môi cô tràn ra ngoài.
Trần Nặc ngồi ở chỗ lái có hơi hoảng hốt, ông ta muốn nhắc Ôn Ngôn đừng uống trà sữa trong xe, Mục Đình Sâm rất ghét trong xe lưu lại mùi, nhưng
đến giờ Mục Đình Sâm cũng không hé răng…
Cuối cùng, Mục Đình Sâm đánh hơi được mùi trà
sữa, hơi chau mày: “Cái gì vậy?”
Ôn Ngôn cả mặt ngây thơ nhìn anh: “Trà sữa
đấy…” Anh không đáp, chỉ mở mắt khế nhìn cô.
Đầu cô bỗng nhiên nhảy số, đưa trà sữa đặt bên
môi anh: “Anh… uống tí không?”
Chương 42: Cửa Chính Đi Không Quen?
Mục Đình Sâm hơi run run, ma xui quỷ khiến lại hút một miếng, vị ngọt nồng ngấy bỗng nhiên lan tràn khoang miệng, anh chau mày càng sâu hơn, đối với người từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt
như anh mà nói, đây đúng là một sự dằn vặt.
Ôn Ngôn chọt tỉnh ngộ, cô vừa làm gì vậy? Đưa trà sữa mình đã uống cho Mục Đình Sâm uống?!
Anh lại còn uống thật?
Nhìn thấy vết son môi dính trên ống hút của mình, tay cô run run một lát, ôm trà sữa vào trong lồng ngực, làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng sợ tới mức co rúm lại, số trà sữa còn thừa, cô nên uống tiếp hay là
không uống đây?
Mục Đình Sâm không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ôm chặt cứng trà sữa, không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười, anh mới uống có ngụm nhỏ như vậy thôi mà, cô đã xót tới thế cơ đây?
Lúc sắp tới biệt thự nhà họ Mục, điện thoại Mục
Đình Sâm đột nhiên vang lên. Anh liếc nhìn thông báo, liền tắt máy luôn.
Ôn Ngôn nhỏ giọng nói: “Anh nghe đi, coi như tôi không tồn tại.”
Anh liếc cô một cái, không làm bất kì phản ứng gì, dường như đang nói, cô có ở đây hay không vốn dĩ không quá quan trọng chỉ là anh không muốn để
cô nghe thấy nội dung điện thoại mà thôi.
Cô tức giận ngậm miệng lại, lúc tới biệt thự họ Mục,Ôn Ngôn xuống xe theo thói quen đi tới phía cửa sau, lúc xuống xe bước chân Mục Đình Sâm dừng lại, lạnh giọng nói: “Cửa lớn đi không quen à?”
Cô quay lại, cúi đầu đi vào từ cửa lớn, bảo vệ ở
cửa một mực cung kính: “Bà chủ.”
Đầu cô càng cúi thấp hơn, giống như một làn khói chạy vào bếp tìm má Lưu, chỉ có lúc ở cùng với
má Lưu, cô mới thấy được thoải mái.
Má Lưu đang nhặt rau, thấy cô đi vào cười hỏi:
“Ngày hôm nay sao về sớm thế?”
Ôn Ngôn đặt trà sữa xuống thuần thục vén tay áo lên giúp: “Công ty nghỉ, gặp phải Mục Đình Sâm đi
về chung với anh áy.”
Má Lưu dọn món ăn đi: “Vậy con không đi theo thiếu gia, đến nhà bếp làm gì? Đi mau đi mau, bình thường thời gian tiếp xúc của hai đứa không
nhiều, mau đi đi!”
Ôn Ngôn không còn gì đề nói, nếu mà ở chung với Mục Đình Sâm thoải mái liệu cô có vừa về đã lẻn
vào bếp trốn không?
Thấy cô vẫn không động đậy, má Lưu đây mạnh cô đi ra ngoài: “Mau mau cần làm gì thì làm đi, chỗ
này má không cần giúp gì cả.”
Ôn Ngôn cúi đầu ủ rũ đi lên lầu, chuẩn bị lầy quần áo đi tắm rửa, sau khi vào cửa, trông thấy Mục Đình Sâm đang ngồi trước cửa sổ gọi điện thoại, cô theo bản nặng nhẹ bước chân, cầm quần áo
liền đi xuống tầng.
Tắm xong, cô nằm ở ghế sô pha trong phòng khách xem tạp chí, sự mệt mỏi kết tụ máy ngày đột nhiên kéo tới, bắt tri bát giác ngủ thiếp đi.
Sau khi chuẩn bị bữa tối kĩ càng, má Lưu đi ra từ nhà bếp, trông thấy cảnh này, bà không hề quan tới tới, ngược lại đi lên tầng gọi Mục Đình Sâm:
“Thiếu gia, ăn cơm.”
Mục Đình Sâm không tắm rửa thay quần áo nghĩa là anh còn phải ra ngoài, khi anh xuống lầu lại thấy người ngủ trên ghê sô pha, tiện tay lật tám chăn len ở bên cạnh đắp lên, động tác không dịu dàng gì cả, nhìn ra còn có chút thô bạo, nhưng lúc má
Lưu thấy lại nở nụ cười ý tứ sâu xa.
“Thiếu gia, có gọi tiểu thư dậy ăn cơm không?” má
Lưu thăm dò. “Không cần.” mặt Mục Đình Sâm vô cảm đáp.
Ý cười bên miệng má Lưu càng sâu, anh vẫn quan
tâm Ôn Ngôn.
Hơn một giờ sau khi ăn cơm, Mục Đình Sâm nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, đứng dậy đi ra phía cửa:
“Má Lưu, tôi có việc phải ra ngoài.”
Má Lưu đi lên lấy giày bày ra cho anh: “Yên tâm,
tôi sẽ gọi tiểu thư dậy ăn cơm.”
Mục Đình Sâm mím môi mỏng không đáp lời nào, lúc xe của anh rời khỏi biệt thự họ Mục, Ôn Ngôn từ từ tỉnh lại, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, có hơi ảo não: “Má Lưu… con ngủ thiếp đi
sao má không gọi con?”
Má Lưu cười khanh khách đi lên nói: “Thiếu gia
không cho gọi, muốn con ngủ thêm một lát, máy
ngày nay con mệt mỏi quá. Cơm vẫn hâm nóng cho con, để má bê lại cho con, mệt mấy cũng phải ăn cơm xong mới ngủ tiếp. Đúng rồi, thiếu gia vừa
mới ra ngoài.”
Ôn Ngôn còn hơi lơ mơ, vâng một tiếng, đứng dậy ngồi xuống bàn ăn, thoáng nhìn di động của Mục Đình Sâm, cô vốn không đề ý tới, bỗng nhiên điện thoại chết tiệt tới, biểu thị hiện ra là Khương Nghiên Nghiên…
Má Lưu liếc mắt nhìn cô, nói: “Tiểu thư, con giúp
thiếu gia nghe đi.”
Ôn Ngôn lắc đầu một cái: “Bỏ đi, chờ lát nữa anh ấy phát hiện ra không mang điện thoại tự nhiên sẽ quay lại lấy.”
Má Lưu thở dài, cảm thấy cô không hon thua, đột nhiên cầm điện thoại lên ấn nút nhận cuộc gọi: “Alo? Xin hỏi ai đây?”
Khương Nghiên Nghiên ở đầu kia điện thoại ngữ khí không ồn lắm: “Bà là ai? Sao điện thoại di động
của anh Đình Sâm lại ở chỗ bà?”
Ôn Ngôn ra hiệu má Lưu bỏ xuống, má Lưu không nghe: “Tôi là giúp việc của nhà họ Mục, thiếu gia và tiểu thư nhà chúng tôi đang tắm, có chuyện gì
chờ thiếu gia quay lại rồi nói.”
Ôn Ngôn trợn tròn hai mắt, thông tin trong câu nói này có mức độ hơi lớn, trong một chốc cô tiêu hóa không thông, Khương Nghiên Nghiên cũng tiêu hóa không thông như cô: “Bà nói cái gì? Bọn họ… tắm chung với nhau? Sao có thể? Anh Đình Sâm
rõ ràng nói với tôi anh ấy sẽ ra ngoài ngay!”
Má Lưu không vui nói: “Cô tin thì tin không thì
thôi.” Nói xong, tắt máy ngay.
Ôn Ngôn có hơi chột dạ: “Má Lưu… con biết má vì con mà bất bình nhưng mà thế này… Mục Đình
Sâm biết rồi sẽ nồi giận…”
Má Lưu trề môi: “Má không sao hết, ở nhà họ Mục hơn nửa đời người, bây giờ về hưu cũng không
sớm, nhưng mà con, Ngôn Ngôn, má lo lắng nhất
là con và thiếu gia ngày sau sống với nhau không ổn, những oanh oanh yến yến bên ngoài, con phải quản lý chứ, người đàn ông như thiếu gia, những người phụ nữ kia ngày ngày tha thiết nhòm ngó
đấy!”
Ôn Ngôn yên lặng một lúc, những người phụ nữ ở bên ngoài của Mục Đình Sâm cô không thể quản,
cũng không cần biết. Chẳng bao lâu, Mục Đình Sâm quay ngược lại.
Ôn Ngôn đưa điện thoại di động cho anh: “Khương Nghiên Nghiên gọi tới, tôi nghe giúp anh.”
Mục Đình Sâm nhìn cô một cái, nhận điện thoại di động xoay người bước đi, chỉ bỏ lại một câu: “Sau
này đừng chạm vào điện thoại của tôi.”
Đáy mắt cô xẹt qua một tia cô đơn, rất nhanh lại bình tĩnh.
Khoảng tầm 10 giờ đêm, cô vô cùng buồn ngủ,
điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Triển Trì
gọi tới.
Cô sợ Trần Mộng Dao lại xảy ra chuyện gì, vội
vàng nghe: “Alo?”
Ngữ khí Triển Trì rất bình tĩnh: “Ôn Ngôn, tôi muốn nhờ cô một chuyện, có thời gian ra ngoài nói
chuyện không?”
Cảm giác là không có việc gì quan trọng, cô nhìn thời gian, nói: “Có gì mai nói đi, muộn quá rồi, tôi
buồn ngủ rồi.”
Triển Trì do dự nói: “Tôi muốn cầu hôn Dao Dao, phải có cô giúp đỡ, bây giờ chuyện nhà cô ấy còn chưa có giải quyết, ngày nào cô ấy cũng mặt mày ủ rũ, mình không muốn thấy cô ấy như vậy, muốn cầu hôn cô ấy sớm một chút, để tránh việc cô ấy suy nghĩ lung tung, toio có hơi vội… Hơn nữa ngày mai mình không có thời gian, đã hẹn ra ngoài đi
“”…. an chơi với cô ây rồi.
Nghe là chuyện liên quan tới Trần Mộng Dao, Ôn
Ngôn không từ chối nữa: “Anh ở đâu đợi tôi? Chỗ
tôi không tiện bắt xe, có thể sẽ đến muộn…”
Chương 43: Tôi Còn Chưa Có Chết
Triển Trì nói ngay: “Tôi tới đón cô, cô gửi tôi địa
chỉ, mình tới ngay.”
Sau nửa giờ, xe của Triển Trì đỗ ở ngoài cửa lớn biệt thự họ Mục, Ôn Ngôn mặc áo bành tô che kín người cấp tốc lên xem, nhiệt độ đêm khuya thật sự
khiến người ta thấy lạnh giá.
Bảo vệ trực đêm thấy xe tới đón Ôn Ngôn không phải của Mục Đình Sâm, cẩn thận ghi nhớ biển số
xe.
Ôn Ngôn không muốn đi quá xa, bảo Triển Trì dừng xe ở giao lộ: “Chúng ta bàn luôn trong xe đi,
ngày hôm nay thật sự muộn quá rồi.”
Triển Trì lộ ra nét mặt mệt mỏi: “Ngày hôm nay mình mệt quá rồi, trước tiên tới quán khách sạn tôi ở đi, nói xong mình giúp cô bắt xe về, rất nhiều vấn đề nhỏ đều phải thương lượng chút, tôi không nghĩ ra ai nên có hơi vội vàng. Dao Dao chỉ có
mình cô là người bạn tốt nhát, tôi cũng không biết
có thể tìm được ai ngoài cô, chỉ lần này thôi, được không?”
Ôn Ngôn không tiên từ chối nữa, chỉ có thể tới
khách sạn với Triển Trì.
Đi vào phòng khác sạn, thức ăn mà Triển Trì gọi
trước đó cũng tới, anh ta hỏi: “Cô ăn chút không?”
Ôn Ngôn lắc đầu một cái: “Không cần, sao muộn
như vậy rồi anh mới ăn?”
Triển Trì vừa ăn vừa nói: “Tôi đang giúp Dao Dao tìm tung tích người trộm tài liệu, mấy ngày ngủ không ngon giác, thật ngại quá phiền cô một phen rồi..” Lời còn chưa dứt, anh ta bất cần làm đổ
nước ấm, quần áo bị bẩn một vét.
“Tôi đi tắm, cô chờ mình một lát.” Triển Trì cau
mày, tâm trạng xem ra gấp gáp vô cùng.
Ôn Ngôn cố gắng động viên anh ta: “Không sao
không sao đâu, anh đi đi, tôi ở đây chờ anh.”
Triển Trì gật đầu, đứng dậy đi vào buồng tắm, buồng tắm khách sạn thiết ké kì lạ, tường và cửa đều là kính bán trong suốt, hơi nước một khi bốc
lên, mọi thứ bên trong đều thấy rõ ràng.
Sau khi Ôn Ngôn nhận ra chuyện này, hoang mang quay lưng đi, có lòng đi ra ngoài đợi, nhưng buồng tắm ở ngay bên trái cửa vào, muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua, cô do dự một lát, nhắm mắt lại lần mò đi ra cửa, chưa kịp thấy tay nắm cửa, đột nhiên bên ngoài cửa bị mở, cô mở mắt, đối diện gương mặt kinh ngạc của Trần Mộng
Dao.
“Dao Dao…?” Đường phản xạ của Ôn Ngôn đứt
đoạn, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Trần Mộng Dao đang định nói gì, ở khúc quanh của hành lang, Mục Đình Sâm mang theo hơi lạnh toàn thân bước nhanh tới, sắc mặt âm u đáng sợ,
phía sau còn đi theo hai bảo vệ.
Nghe được tiếng nước tí tách trong phòng, sắc
mặt Trần Mộng Dao hơi thay đổi, đưa ra quyết định đầy mạnh Ôn Ngôn một cái, đóng cửa chặt
cứng lại.
Chờ lúc Mục Đình Sâm tới trước mặt, Trần Mộng Dao đứng canh ở phía trước cửa: “Đàn anh Đình
Sâm, anh tới đây có việc gì vậy?”
Hai mắt Mục Đình Sâm hơi nheo lại, tỏa ra hơi thở
nguy hiểm: “Tránh ra.”
Trần Mộng Dao hơi chần chừ nói: “Tôi có bạn nữ đang tắm ở bên trong, bây giờ anh đi vào không được tiện cho lắm. Anh tới tìm Tiểu Ngôn à? Cô ấy
không ở đây.”
Ôn Ngôn ở trong nghe thấy giọng Trần Mộng Dao,
không biết nên cảm động hay khổ sở.
Toàn bộ câu chuyện khiến cô chẳng hiểu thế nào, trước đó cô vừa mới vào khách sạn với Triển Trì một lát, Trần Mộng Dao và Mục Đình Sâm đã đi liền theo sau, đây là chuyện gì thế? Trần Mộng
Dao tới đây tìm Triển Trì không có gì lạ, Mục Đình
Sâm thì không phải đi tìm Khương Nghiên Nghiên
sao?
Không chờ cô suy nghĩ hẳn hoi, Mục Đình Sâm đã
kêu bảo vệ bắt đầu đập cửa.
Cô lùi về sau vài bước, có hơi hốt hoảng, nhắm hai mắt gõ cửa phòng tắm: “Triển Trì! Anh mau ra
ngoài đi!”
Không biết có phải buồng tắm có hiệu quả cách âm không, Triển Trì không nghe thấy vẫn đang tắm
rửa như cũ.
Rất nhanh chóng, bảo an lấy được phiếu phòng trong tay Trần Mộng Dao, cửa bị mở ra rồi. Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm bốn mắt nhìn nhau giống như đi vào đồng tuyết vậy, mặc dù chẳng hề làm gì sai, cô vẫn bị ánh mắt của anh làm sợ hãi tới
chột dạ, sợ sệt lùi ra đằng sau…
Trần Mộng Dao thoát khỏi sự kiềm chế của bảo an, xông lên trước bảo vệ trước mặt Ôn Ngôn:
“Mục Đình Sâm, có gì nói tử tế, tôi và anh đều vội
như nhau! Thế nhưng chuyện này có nên để Triển Trì đi ra rồi nói rõ ràng không? Tôi cảm thấy Tiểu Ngôn không phải người như vậy, Triển Trì cũng không phải!”
Triển Trì dường như đã cảm nhận được sự bát ồn bên ngoài, mặc áo tắm vào mở cửa ra, trông thấy trong phòng có thêm bao nhiêu người, anh ta ngơ
ngắn: “Chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Mục Đình Sâm càng lạnh hơn máy phần, Trần Mộng Dao không vui nói: “Anh hỏi em? Em
hỏi ai?”
Triển Trì phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Anh có việc tìm Ôn Ngôn, vừa tới khách sạn đồ ăn làm bẩn quần áo của anh, vì vậy anh mới tắm rửa sạch sẽ…” Không chờ anh ta nói xong, Mục Đình Sâm lạnh giọng cắt ngang: “Tìm cớ cũng nên dùng
não!”
Triển Trì chẳng muốn giải thích thêm, nhìn về phía Trần Mộng Dao: “Em cũng cảm thấy là anh đang
lừa em?”
Trần Mộng Dao nhìn anh một cái, lại nhìn Ôn Ngôn một cái, chần chờ vài giây, lúc cô muốn mở miệng, Triển Trì nở nụ cười: “Được rồi, em không cần nói
nữa, xem như anh và cô ấy có gì cũng được!”
Mục Đình Sâm nhìn Ôn Ngôn một lát, nhắc tay lên,
xoay người rời đi.
Hai bảo vệ đi lên kéo Ôn Ngôn ra ngoài, mặc dù không mạnh tay nhưng đối với Ôn Ngôn mà nói cũng như bị lăng trì vậy, anh không tin cô tới vậy? Bởi vì có chuyện ba năm trước vì vậy anh cảm
thấy cô là người đàn bà tùy tiện?
Trên đường về, sắc mặt Mục Đình Sâm âm u phát sợ, Ôn Ngôn rũ mi mắt trầm mặc, cũng chẳng muốn giải thích gì cả, lúc một người đã không tin
bạn, mỗi một chữ bạn nói đều là nói dồi.
Lúc về biệt thự họ Mục, Mục Đình Sâm lôi cổ tay cô kéo cô tới phòng tắm, nước lạnh lẽo vẩy lên
người, lạnh tới độ cô run lẫy bảy.
Cô ngước mắt nhìn anh, trông thấy rõ ràng lửa giận cùng sự ẩn nhẫn sắp mắt khống chế chuyển
động trong đáy mắt, còn cả… sự căm ghét.
Mục Đình Sâm dường như không muốn nhìn cô thêm cái nào nữa, xoay người đi ra ngoài: “Tắm
rửa sạch sẽ rồi ra gặp tôi!”
Cửa phòng tắm bị dùng sức lớn đóng ầm một
tiếng như đang nện vào tim cô.
Ôn Ngôn ở trong phòng tắm hơn một giờ, quần áo trên người ướt đẫm, cô không thể nào mặc đi ra ngoài nữa, đương nhiên cũng không thê nhờ Mục Đình Sâm cầm váy ngủ giúp cô. Da ở ngón tay bị ngắm đến trắng bệch, cô nhắm mắt quấn khăn tắm lên, khăn tắm dành cho nam,chỉ có thể cố mà che lấy vị trí quan trọng, cô bước đi cũng rất cần
thận, không dám nâng chân lên.
Vừa ra khỏi phòng tắm, bên ngoài phòng nồng nặc
mùi thuốc lá, cô bị nghẹn mà ho khan lúc lâu.
Lần này, Mục Đình Sâm không tắt thuốc đi, thờ ơ không hề động lòng, một bên bàn có Whisky, chỉ
còn lại nửa bình.
Ôn Ngôn cố gắng giảm thiểu tần suất hô hấp, đi
tới đằng sau anh: “Anh muốn nói gì?”
Ngón tay Mục Đình Sâm hơi dùng sức, thuốc lá giữa ngón tay biến dạng: “Cô cảm thấy tôi sẽ nói
gì?”
Bầu không khí lâm vào thế bí,trầm mặc như mãnh thú trong bóng tôi, lúc nào cũng có thể nuốt sạch
bạn.
Cốc trên bàn nhỏ bị hất hết lên mặt đất, lửa giận của Mục Đình Sâm cuối cùng cũng bạo phát, anh đột nhiên đứng dậy nắm lấy bả vai cô: “Cô cứ vội vàng không nhịn được như vậy sao?! Ai cũng có
thể à?! Tôi còn chưa chết!”
Chương 44: Rình Coi
Ôn Ngôn không đáp, chỉ siết thật chặt khăn tắm trên người, nhắm mắt lại không nhìn anh, không
nhìn có lẽ sẽ không sợ hãi như vậy nữa…
Ánh mắt Mục Đình Sâm rơi vào vết sẹo trên vai cô, đó là vì anh nên mới để lại… Nhưng lúc này, anh lại cảm thấy châm biếm: “Cô làm cho tôi thật
buồn nôn!”
Mục Đình Sâm đi rồi, không làm gì với cô cả, thế này có hơi khác so với cách làm việc trước đây
của anh.
Cửa phòng bị đóng sầm lại đầy phẫn nộ, Ôn Ngôn
ngồi co quắp ở mạn giường, giống con rối vô hồn.
Cả một đêm cô không chợp mắt, cũng không có ai gọi điện bảo cô tới đón Mục Đình Sâm uống say như chết, anh cũng không vì say rượu mà biến thành một người khác, giống con mèo nhỏ sượt
nhẹ ở trên cổ của cô.
Buổi sáng tám giờ, má Lưu gõ cửa phòng: “Ngôn Ngôn tỉnh chưa? Ăn một chút gì đi chứ? Con và
thiếu gia… làm sao thế?”
Ôn Ngôn nằm xuống đắp kín chăn: “Con không ăn,
không sao cả.” Má Lưu thở dài, không hỏi nhiều.
Điện thoại di động vang lên, Ôn Ngôn không muốn nghe nhưng tiếng chuông ầm ï phiền phức, cô vô lực cầm lấy điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền tới tiếng của Trần Mộng Dao: “Tiểu Ngôn, không sao chứ? Triển Trì đã nói rõ với mình ồi, trước nay mình cũng không nghỉ ngờ hai người… Tối hôm qua Mục Đình Sâm không làm gì
cậu chứ?”
Ôn Ngôn dừng một lát nói: “Không có, mình không
„
sao.
Nghe thấy giọng cô không ổn, Trần Mộng Dao
không yên lòng: “Cổ họng của cậu sao lại nghèn
nghẹn thế? Bị cảm à?”
Ôn Ngôn khịt khit mũi, đã mát hết khứu giác rồi, chẳng ngửi thấy gì cả: “Có hơi hơi, không có việc
gì thì mình cúp máy đây.”
Tối hôm qua ngâm nước lạnh, bây giờ cả người cô vô lực, đầu óc cũng hỗn loạn, tắt máy liền mơ màng ngủ thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại đã ở trong bệnh
viện đa khoa.
Mùi nước khử trùng trong bệnh viện trước sau vẫn rõ ràng, giống như mang theo một sự cuốn hút kì
lạ, có thể khiến người ta an tâm.
Má Lưu thấy Ôn Ngôn tỉnh lại, thở ra từng hơi nặng nè: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Tiểu Ngôn con
không biết đâu, con sắp hù chết má rồi!”
Ánh mắt Ôn Ngôn trống rỗng nhìn trần nhà: “Con làm sao vậy?…” Cổ họng cô vẫn tắc nghẹn, lúc nói
sẽ thấy hơi đau.
Má Lưu cau chặt mày thành một đường: “Con sốt
tới mức ngất lịm đi, lúc má phát hiện ra cả người con nóng như than vậy, chẳng phải dọa cho má sợ sao?”
Nói tới đây, bà như lại nghĩ ra chuyện gì đó: ” Thôi vậy, chuyện giữa con và thiếu gia chúng ta không xen vào được, lần này… chuyện bị làm lớn,
không biết thiếu gia sẽ giải quyết ra sao.”
Làm lớn? Làm sao thì gọi là làm lớn? Ôn Ngôn lo lắng, chỉ sợ Mục Đình Sâm lại làm gì đó: “Má Lưu,
sao lại làm lớn rồi? Mục Đình Sâm làm gì vậy?!”
Má Lưu vội vàng nói: “Không phải thiếu gia… Chờ
sức khỏe con tốt lại, tự mình xem tin tức đi.”
Ôn Ngôn nóng không chờ nổi, lúc này cầm điện thoại di động mở xem, chuyện Mục Đình Sâm tới khách sạn đưa cô đi bị người ta truyền ra ngoài, hơn nữa còn có tắm ảnh chụp trộm, tiêu đề chính là: Nghỉ ngờ Mục phu nhân cùng với bạn trai của bạn thân đi thuê phòng bị bắt gian, sắc mặt Mục
Đình Sâm xám xịt đưa người rời đi!!
Cô không ngờ một hiểu lầm sẽ trở thành cục diện thế này, đây cũng không phải chuyện của vài
người nữa rồi…
Nội dung tin tức kích thích thần kinh của cô, ngực cô phập phòng kịch liệt, hô hấp như bị bóp ngạt.
Má Lưu vội cầm lấy điện thoại di động của cô: “Ngôn Ngôn con đừng xem! Việc gấp là dưỡng bệnh, chỉ cần thiếu gia tin tưởng con là được, biết
chưa?”
Ôn Ngôn không đáp, Mục Đình Sâm làm sao có thể tin cô? Từ lúc ban đầu anh đã không tin…
Má Lưu thấy dáng vẻ này của cô, đau lòng không
thôi nhưng bó tay chịu chết.
Ban đêm, má Lưu bị Ôn Ngôn cưỡng ép về nhà nghỉ ngơi, không cần ở lại bệnh viện đa khoa, cô chỉ bị cảm mão mà thôi, có thể tự lo chuyện sinh hoạt, cùng lắm là ở trong viện quan sát một ngày,
mai có thể xuất viện rồi.
Có thể vì ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối cô không hề buồn ngủ, nhắm hai mắt nằm ở trên
giường bệnh, tâm tư trùng trùng.
Đột nhiên ở ngoài phòng bệnh có người hô lên:
“Làm gì đấy?!”
Ôn Ngôn sợ hết hồn, mở mắt nhìn, có một gương mặt người vội vã lướt qua ô cửa sổ nhỏ ở ngoài!
Là ai nửa đêm đi nhìn trộm cô?!
Cô không dám ở nguyên dù một khắc, thu dọn đồ xong mặc quần áo bệnh nhân rời bệnh viện đa
khoa, ngay cả thủ tục xuất viện cũng không làm.
Lúc quay về biệt thự họ Mục, lặng im như tờ, chỉ có ánh đèn sáng nhấp nháy ở hoa viên và con
đường ở cửa lớn, Mục Đình Sâm không về nhà…
Cô về phòng lây chăn quấn mình thật chặt, yên ồn cõi lòng một lát, quả nhiên… nhà có một ma lực
mà nơi khác không có.
Bệnh viện đa khoa.
Một bóng người cao lón từ từ tới trước phóng bệnh của Ôn Ngôn, ngón tay thon dài nắm lấy tay cầm từ từ kéo cửa ra, khi nhìn thấy trên giường bệnh không một bóng người, thân thể người đàn ông cứng đờ, bước thật nhanh tới phía y tá đứng:
“Người đâu? Bệnh nhân giường 23 đâu?”
Y tá bị nét mặt lạnh lùng của người đàn ông dọa hết hồn, vội vàng chạy đi kiểm tra: “Tôi… tôi đâu biết…”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Xem cameral”
Sau bốn tiếng, Mục Đình Sâm mang một người mệt mỏi vào biệt thự họ Mục, đã hơn sáu giờ sáng, má Lưu đang chuẩn bị cơm sáng cho Ôn Ngôn, lúc trông thấy anh, theo bản năng hỏi:
“Thiếu gia? Cậu vừa về à?”
Mục Đình Sâm “ù” một tiếng hờ hững, bước
nhanh lên lầu, lúc thấy bóng người ngủ say trên giường, thần kinh căng thẳng của anh cuối cùng đã thả lỏng, đang xoay người muốn đi, người ở
trên giường mở mắt ra: “Anh về rồi?…”
Nghe được giọng nói khàn khàn này, bước chân
anh dừng một lát, cuối cùng vẫn không dừng lại.
Dưới lầu, má Lưu hỏi dò Trần Nặc đi về chung với Mục Đình Sâm: “Thiếu gia sao lại về giờ này? Có
chuyện gì à?”
Trần Nặc nhỏ giọng nói: “Tối qua thiếu gia tới bệnh viện, phát hiện tiểu thư không ở phòng bệnh, mở
camera tìm hơn bồn giờ…”
Nói tới đây, Trần Nặc thoáng thầy bóng người đi từ
trên lầu xuống, lập tức ngậm miệng.
Má Lưu nắm rõ trong lòng, đi lên hỏi: “Thiếu gia,
ăn sáng không?”
Tâm tình trên mặt Mục Đình Sâm khó đoán:
“Không ăn.” Nói xong, anh không hề dừng lại, rời
khỏi mã thự họ Mục ngay.
Chờ lúc Ôn Ngôn rời giường, má Lưu cười bưng bữa sáng tới: “Ngôn Ngôn, tối qua sao con không nói tiếng nào đã về từ bệnh viện đa khoa rồi? cũng không để má tới đón con, thiếu gia tới bệnh viện tìm con, phát hiện con không có ở đó, tìm con hơn
bốn tiếng, lần sau đừng vậy nữa…”
Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Ừm… má Lưu lát nữa má đi làm thủ tục xuất viện giúp con, ngày mai là đêm giao thừa rồi, con không muốn để cả người đen đủi, không có
chuyện…”
Má Lưu dừng một lát rồi nói: “Ngôn Ngôn… Mai là giao thừa, nên bảo thiếu gia về nhà chứ? Hai đứa các con đều là đứa trẻ số khổ, lúc này nên ở cùng nhau, không thì căn nhà to thế này, cũng chẳng có
chút pháo hoa.”
Chương 45: Người Đàn Ông Đầu Tiên
Ôn Ngôn cầm cái muôi trong tay khuấy bát cháo nóng hồi không nhanh không chậm, không đáp lại
đề nghị của má Lưu.
Đêm qua Mục Đình Sâm tìm cô lâu như vậy, là bởi vì phương diện trách nhiệm đúng không? Cô chưa bao giờ cảm thấy mình có thể chi phối hành động của anh, nếu như anh không muốn về nhà, cho dù cô có quỳ xuống cầu xin anh, anh cũng chỉ thấy
buồn nôn.
Tin tức trên mạng còn đang tiếp tục lên men, Mục Đình Sâm không trả lời chính thức, thậm chí nhân dịp ngày cuối trước giao thừa, còn quyên góp một
trường tiểu học.
Lúc Ôn Ngôn xem tin tức còn vô tình phát hiện bức ảnh mới nhất là lúc cô ở bệnh viện đa khoa bị người ta lén chụp, trong hình cô nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, xem ra không hề có sức lực. Nội dung là đang chất vân Mục Đình Sâm có động
tay chân bạo hành cô tới mức nằm việc không,
nghi ngờ hình ảnh tử tế của Mục Đình Sâm có phải là con người thật không… Nghĩ lại hóa ra lúc
ở ngoài phòng bệnh là tên chụp trộm.
Cô theo bản năng phản bác ở khu bình luận, thế nhưng bình luận của cô nhanh chóng bị một đóng cộng động mạng nhân chìm, có thể do trước đó Mục Đình Sâm chưa bao giờ bị người ta lên án nhân phẩm, sự đánh gia tốt xấu đều là nửa nọ nửa kia, không nghiêng hẳn về bên nào, những đánh giá không tốt kia, đa phần là hỗn tạp cả sự ghen ghét.
Có một ID rất gây chú ý với cô, cái ID đó không hề mệt mỏi chửi rủa những người mồm miệng bản thỉu ở khu bình luận, so với những sự ghen ghét của những bình luận kia, tuy là cái ID này cũng chửi bậy nhưng mà đáng yêu hơn không biết bao
nhiêu.
Nếu như cô nhớ không làm, đó là ID Trần Mộng Dao hay dùng, tuy rằng tin tức sau đó tuồn ra không còn liên quan tới Trần Mộng Dao nữa, thế
nhưng thái độ như vậy không cần nói nhiều rồi.
Lúc giúp má Lưu dán chữ phúc lên cửa, trong lòng cô có hơi nhấp nhồm, má Lưu nhận lấy chữ phúc từ trong tay cô: “Để má dán đi, chữ phúc này phải dán ngược lại mới là “phúc đến”, biết chưa? Con còn bị ốm chưa khỏe, đi nghỉ ngơi đi, chú ý đừng
để cảm lạnh, nếu có rảnh, gọi điện cho thiếu gia.”
Ôn Ngôn không hé răng, cô không biết nên nói chuyện với Mục Đình Sâm thế nào, cách biệt mười
tuổi, thật giống như ở giữa cách một con sông.
Trở về phòng, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, điều không ngờ nhất là, điện thoại kết nói ngay lập tức, cô lấy lại bình tĩnh hỏi: “Ngày mai anh có về không?”
Giọng Mục Đình Sâm ở đầu kia điện thoại có hơi
mơ hồ, giống như còn chưa tỉnh ngủ: “Ừ.” Chỉ một chữ như vậy, điện thoại liền bị cúp ngay.
Lúc cơm tối, má Lưu nói: “Ngày mai má phải về
nhà, ông Lâm không đi, nhà bếp cũng có người nếu như mai mà thiếu gia về, con phải nghĩ cách
giữ cậu ấy lại, biết chưa?”
Ôn Ngôn gật đầu: “Anh ấy nói về rồi, không biết có
đột nhiên đổi ý hay không.”
Má Lưu an ủi: “Yên tâm, thiếu gia chỉ cần đồng ý là
sẽ về.”
Ngày hôm sau, đèn lồng đỏ ở ngoài cửa lớn vô cùng bắt mắt, tràn đầy không khí vui mừng ngày tết. Má Lưu đã về nhà, Lâm quản gia từ trước tới giờ không nhiều lời, chỉ chờ cô dậy gọi cô đi ăn
cơm, uống thuốc đúng giờ.
Mục Đình Sâm không biết khi nào thì về, cô gửi lời chúc cho Trần Mộng Dao, nói chuyện phiếm một lát, uống thuốc xong thì nằm nghỉ ngơi ở trên sô
pha một lát.
Buồn chán tới tận buổi tối, cả biệt thự họ Mục vẫn vắng ngắt, người khác đèn đuốc sáng choang, cả
nhà vui vẻ, cô đã bao năm không trải qua cảm giác
đó rồi…
Bảy giờ tối, Lâm quản gia hỏi: “Cô chủ, có cần gọi
điện cho thiều gia không?”
Ôn Ngôn còn chưa đáp, ở cửa vang tới giọng nói yêu điệu của Khương Nghiên Nghiên: “Anh Đình Sâm, em tới chỗ anh đón năm mới, chị có không
vui không?”
Cô hơi ngưng thở, hôm nay là đêm giao thừa, Mục
Đình Sâm lại đưa Khương Nghiên Nghiên về!
“Nếu như sợ thì em đã không tới rồi.” Giọng nói
của Mục Đình Sâm mang theo vẻ lạnh lẽo. Khương Nghiên Nghiên gắt giọng: “Đang ghét ~”
Lâm quản gia nhìn qua Ôn Ngôn định nói rồi lại
thôi, đi ra đón: “Thiếu gia.”
Mục Đình Sâm “Ù” một tiếng, lập tức hỏi: “Trong nhà chuẩn bị sao rồi.”
Lâm quản gia đáp: “Chuẩn bị ổn hết rồi, cần có gì
đều có hết cả.”
Mục Đình Sâm lấy ra một tắm thẻ đưa cho Lâm
quản gia: “Đây là của bác, cả năm nay vắt vả rồi.”
Mỗi năm đều vậy, Mục Đình Sâm đối với người làm trong nhà đều rất hào phóng, Lâm quản gia
cũng không từ chối: “Vâng.”
Cơm nước nhanh chóng được mang lên bàn, Mục Đình Sâm đưa Khương Nghiên Nghiên tới ngồi ở bàn ăn, Ôn Ngôn theo bản năng cúi đầu không nhìn bọn họ, bọn họ lại cứ ngồi đối diện cô, hai người dựa sát như vậy, giống như… cô mới là
người ngoài…
“Chị à, cha mẹ em ra nước ngoài nghỉ ngơi, em ở một mình chán quá, vì vậy tới chung với anh Đình Sâm, chị sẽ không để bụng chứ?” Khương Nghiên Nghiên xoay cái nhẫn kim cương to khổng lồ trên ngón tay, nụ cười ngọt phát ngấy pha thêm chút khiêu khích.
“Không liên quan gì tới tôi.” Ôn Ngôn không nhìn
cô ta, chỉ quan tâm việc ăn cơm của mình.
Khương Nghiên Nghiên không thấy vẻ mặt cô ta muốn thấy từ chỗ Ôn Ngôn, có hơi bất cam: “Chị
có vẻ không vui đấy…” Vui? À…
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngước nhìn Khương Nghiên Nghiên, lộ ra nụ cười thoải mái: “Không có, tôi rất vui mà, năm rồi trong nhà rất quạnh quẽ, không hề có cảm giác có người, năm
nay thì không giống vậy rồi.”
Nụ cười trên mặt Khương Nghiên Nghiên cứng đờ, không tin cô sẽ thờ ơ không dao động gì như vậy, đang định làm khó, Mục Đình Sâm bỗng đứng dậy lạnh nhạt nói: “Tôi thấy không muốn ăn, tới
phòng sách trước.”
Khương Nghiên Nghiên ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng ạ.”
Mục Đình Sâm vừa đi, Khương Nghiên Nghiên liền đổi sắc mặt: “Ôn Ngôn, cô thật biết chịu đựng nhỉ. Hay nên nói, cô vốn dĩ không hề quan tâm anh Đình Sâm đúng không? Người cô ngày nhớ đêm mong, vẫn là Thảm Giới ở nước ngoài xa xôi nhỉ? Mặc dù cách cả dặm hải, cũng muốn tới gặp anh ta. Nếu như vậy, chỉ bằng cô ly hôn với anh Đình
Sâm, tác thành cho chúng tôi đi.”
Ôn Ngôn cười gằn một tiếng, gắp đồ ăn để vào bát
Khương Nghiên Nghiên: “Ăn cơm đi.”
Khương Nghiên Nghiên tức tới mức nghiền răng nghiền lợi: “Cô rốt cuộc có ý gì?! Cô rõ ràng không
quan tâm anh Đình Sâm không phải sao?!”
Ôn Ngôn không đáp, yên lặng cơm nước xong mới
mở miệng: “Tôi ăn xong rồi, cô từ từ ăn đi.”
Khương Nghiên Nghiên tức giận tới mức không động đũa được nữa, tức tới nỗ phổi đi lên lầu vào
trong phòng sách: “Anh Đình Sâm ~ Em cảm thấy
chị Ấy . thích si tí nào, vốn dĩ em nghĩ hôm nay em tới chị ấy sẽ tức giận, em còn lo lắng… Nhưng chị ấy không những không giận, có vẻ còn rất vui, còn gắp đồ ăn cho em. Người khác đều nói tình đầu là khó quên nhất, người đàn ông đầu tiên của chị là Thẩm Giới, cả đời này của chị ấy chắc đều không quên được, anh Đình Sâm, chỉ bằng anh tác thành cho bọn họ đi ~”
Nghe được mấy chữ “người đàn ông đầu tiên”, gương mặt hoàn mỹ của Mục Đình Sâm nháy mắt bị tầng băng mỏng bao phủ, đốt lên một nén hương: “Tác thành? Ở chỗ của tôi, không có hai
chữ này.”
Bình luận facebook