Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-55
Chương 51: Gọi Bối!
Trần Hàm có chút không vui nhưng bà vẫn nhịn xuống không lên tiếng. Làm phu nhân của gia tộc quyền thế đã nhiều năm, sự tu dưỡng của bản thân không cho phép bà nổi nóng ở nơi
công cộng.
Ôn Ngôn đương nhiên không thể nào cầu xin Khương Nghiên Nghiên: “Tại sao tôi lại phải cầu xin cô chứ? Giáo dục bắt buộc chín năm không hề dạy tôi làm thế nào để cúi đầu trước một người không đủ tư cách. Nếu không phải mẹ cô đang đứng ngay bên cạnh cô, tôi thật sự
nghi ngờ cô không có bố mẹ dạy dỗ đấy!”
Khương Nghiên Nghiên tức giận đến mức cầm ly cà phê trên bàn hất lên người Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao vội vàng kéo Ôn Ngôn ra phía sau, tách cà phê vẫn còn vươn hơi nóng toàn bộ hắt
lên người cô.
Chương 51: Gọi Bố! Lần này, Trần Mộng Dao đã hoàn toàn bị làm
cho tức giận, cô không quan tâm ở đây có phải là nơi công cộng hay không, trực tiếp đẩy Khương Nghiên Nghiên ra: “Cô có giỏi thì thử
hát lại lần nữa xem?”
Trần Hàm sửng sốt, rốt cuộc không nhịn được
nữa: “Dừng tay!”
Với tính khí của Khương Nghiên Nghiên căn bản không thể chịu được khi bị Trần Mộng Dao đối xử như vậy, hai người lao vào giằng co với nhau. Trần Hàn giận đến mức lồng ngực kịch liệt lên xuống, ánh mắt soi mói của những người xung quanh khiến bà cảm thấy vô cùng mất mặt. Bà ta giáng một bạt tai vào mặt Khương Nghiên Nghiên: “Mẹ bảo con dừng tay
lại!”
Chương 51: Gọi Bốt Một tiếng tát tai giòn giã vang lên, Khương
Nghiên Nghiên sững sốt, mấy giây sau cô ta đau khổ che mặt, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt
khó tin: “Mẹ… mẹ đánh con?”
Trần Hàm nhắm mắt nói: “Ôn Ngôn là chị gái của con, dù sao thì con cũng không nên cố tình gây sự như vậy! Con làm thế này chính là đang làm mất mặt nhà họ Khương đấy! Con có biết không hả?”
Khương Nghiên Nghiên biết mình đuối lý,
không dám cãi lại.
Ôn Ngôn giúp Trần Mộng Dao lau sạch vết bẩn trên người cô ấy xong liền rời đi không thèm ngoảnh đầu lại, Trần Hàm đuổi theo hai bước, rồi cũng đành bát đắc dĩ đứng lại, cũng đã mất
hứng uống cà phê: “Về nhài”
Chương 51: Gọi Bố! Khương Nghiên Nghiên giận dỗi nói: “Con
không về, mẹ tự mình về trước đi!”
Trần Hàm không thèm đoái hoài đến cô ta, tự
mình rời đi.
Từ trong quán cà phê đi ra, Ôn Ngôn cảm thấy
có chút áy náy: “Xin lỗi cậu, Dao Dao.”
Trần Mộng Dao vẫn còn tức giận bừng bừng: “Thôi đi, tớ chỉ không chịu nỗi để yên cho mấy người đó bắt nạt cậu. Bị tạt chút cà phê thì có sao đâu chứ? Cậu cứ xem tớ như người ngoài
ấy! Hai người đó là ai thế?”
Ôn Ngôn thực sự không muốn nói ra, nhưng cũng không muốn giấu giềm chuyện gì với Trần
Mộng Dao: “Một người là mẹ tớ, người kia là
Chương 51: Gọi Bố! em gái cùng cha khác mẹ của tớ. Tớ đã nhiều
năm không liên lạc với mẹ tớ rồi, gần đây mới
gặp lại bà ấy.”
Trần Mộng Dao cảm thấy có chút đau lòng bèn cho cô một cái xoa đầu an ủi: “Ôi… Tiểu Ngôn Ngôn của tôi, thật đáng thương quá đi, thương thương nha! Cô em kia của cậu thoạt nhìn đã biết không phải dạng tốt lành gì. Sau này nếu cậu có bị bắt nạt thì nhớ nói cho tớ biết đấy. Có điều bây giờ tớ phải về thay quần áo trước đã,
lạnh chết mắt!”
Sau khi hai người tách ra, Ôn Ngôn bắt taxi về
thẳng nhà.
Trần Mộng Dao lái chiếc “xe nát” mười mấy vạn của cô, tâm trạng cô ấy giờ rất bực bội. Trước đây, chiếc xe của cô ấy ít nhất cũng phải trị giá cả trăm vạn trở lên. Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, cô ấy biến từ sang thành hèn. Thường Chương 51: Gọi Bố!
ngày, cô ây lái chiêc “xe nát” này cũng chăng thấy sao, nhưng mà một khi tâm trạng không tốt thì nhìn đâu cũng cảm thấy cái xe này không
thuận mắt chút nào.
Lái một hồi, cô ấy đột nhiên phát hiện có một chiếc xe đang bám theo ở phía sau xe cô. Cô ấy quẹo hướng nào chiếc xe phía sau cũng bám sát theo. Cô ấy chắc chắn chỉ cần cô ấy giảm tốc độ, chiếc xe phía sau sẽ đâm thẳng
vào xe cô ấy!
Mặc dù bình thường cô ấy có vẻ tuỳ tiện cầu thả, nhưng dù sao thì cô cũng là một cô gái, làm gì đã trải qua chuyện này bao giờ chứ? Vậy nên bỗng có chút hoảng hốt, lúc gọi điện thoại cho Triển Trì tay của cô ấy còn đang run
bần bật.
Tuy nhiên, điện thoại của Triển Trì đang ở trong trạng thái tắt máy thế là cô chuyển sang gọi cho Chương 51: Gọi BốI
bô mình là Trân Trung. Cuộc gọi này ngược lại có người nghe máy nhưng cô còn chưa kịp nói thì Trần Trung đã trực tiếp nói: “Đang họp, cúp
máy đây.”
Ngay khi điện thoại bị cúp ngang đi, cô ấy tức đến nỗi đập mạnh vào tay lái, nhìn thấy bên đường có một lối vào bãi đậu xe ngầm, cô ấy không nghĩ nhiều lái xe đi vào. Bãi đậu xe thiếu ánh sáng, người không thông thạo địa hình rất
khó quay ra.
Trần Mộng Dao không dám lái xe quá nhanh, chính vì nhìn ra được điểm này mà cô mới muốn cược một ván, dù có phải bỏ xe chạy trốn thì cô ấy cũng có thể thử vận may đi tìm thang
máy.
Chiếc xe phía sau quả nhiên đi theo cô vào bãi đậu xe, theo như cô quan sát thì đó là một
chiếc xe bán tải, trên xe chắc chắn không chỉ
Chương 51: Gọi Bố! có một người. Cô không hy vọng gì gặp được
người ở bãi đậu xe này để nhờ giúp đỡ, trừ khi gặp được một nhóm người. Lúc đó mới có hy
vọng.
**********
**********
Khi đi qua một khúc cua, một chiếc Bentley màu đen bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, cô không kịp tránh đi, vội kéo mạnh phanh gấp. Cùng lúc với tiếng la của cô vang lên, hai chiếc xe va vào nhau. Chiếc xe phía sau dừng lại theo, bốn năm tên to con bước xuống xe, trên tay mỗi người còn cầm theo vũ khí, xem ra
người đến không lành gì rồi!
Thấy vậy, Trần Mộng Dao vội vàng xuống xe leo lên chiếc Bentley vừa bị cô va trúng, mặc kệ người đàn ông ngồi trên ghế lái, vội vàng khóa
hết cửa sổ và cửa xe lại.
Mấy tên to con đứng ngoài xe hô to: “Xuống xel”
Chương 51: Gọi Bố! Cô giả vờ như không nghe thấy, xe này không
rẻ đâu nha, đám ôn con chúng bây có giỏi thì đập đi!
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cô: “Em gái, cô làm gì vậy? Cô va vào xe của tôi, giờ còn muốn bắt quàng làm
họ với tôi à?”
Cảm nghĩ đầu tiên của Trần Mộng Dao là cảm thấy lạ thay giọng nói này lại rất hay. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cô nuốt vô thức nuốt một ngụm nước bọt nói: “Tôi cũng chỉ là bị ép buộc hết cách đành phải làm vậy. Tôi xuống xe không phải sẽ bị bọn chúng đánh chết hay sao? Tôi thậm chí còn không biết chúng là ai! Vấn đề bồi thường thiệt hại xe chúng ta bàn sau đi, anh đưa tôi ra ngoài trước đã, tôi mà chết rồi chẳng ai bồi thường tiền cho anh đâu!”
Chương 51: Gọi Bối
Người đàn ông có vẻ hơi buồn cười: “Ha ha… Tôi không muốn cô bởi thường tiền cho tôi, bây
giờ tôi chỉ muốn cô mau xuống khỏi xe của tôi.”
Trần Mộng Dao không những không rời đi mà còn thắt chặt dây an toàn ở ghế phó lái, bộ dáng có chết thì cũng chết trên xe của anh ta vậy: “Tôi không xuống! Anh đừng tưởng anh có nhiều tiền thì giỏi lắm, đừng thấy chị đây giờ lái chiếc xe nát kia mà khinh. Lúc trước chiếc xe này của anh, trong gara nhà tôi đến tận mấy chiếc ấy chứ! Còn đủ màu nữa cơ! Đừng có gọi tôi là em gái, anh mà hơn 30 tuổi thì tôi gọi anh
là bố!”
Cô không phục, người đàn ông trước mặt nhìn qua cũng chỉ hơn cô hai ba tuổi, vậy mà dám gọi cô là em gái. Cả đời cô chưa từng cầu xin ai, nếu không phải tình thế ép buộc, cô mới
Chương 51: Gọi Bố! không thèm chiếc xe này!
Người đàn ông vô cùng thích thú lấy ra giấy tờ
tuỳ thân đặt trước mặt cô: “Nào, gọi bồ đi.”
Cô nhìn ngày tháng năm sinh bên trên, hậm hực nói: “Kính Thiếu Khanh… đây là tên của anh à? Cũng dễ nghe đấy chứ… Không ngờ anh lại già như vậy, hơn tôi tận tám, chín tuổi. Nhưng mà… muốn làm bố tôi thì anh vẫn còn non quá. Anh trai, anh giúp tôi với, anh xem mấy người đó định đập xe kìa, còn muốn đập xe của anh, mấy vết không phải do tôi va vào
thì tôi không đền tiền đâu đấy!”
Kính Thiếu Khanh hờ hững nhìn đám người bên ngoài xe, cười nói: “Gọi tôi một tiếng bố đi,
tôi sẽ giúp cô.”
Trần Mộng Dao trong lòng thầm tuôn ra những câu “chửi tục” bắt buộc phải học trong cuộc Chương 51: Gọi Bố!
sống, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười hì hì gọi:
tBóời….
Lúc cần cúi đầu vẫn phải cúi đầu, núi xanh còn
đó sợ gì không có củi đốt(*)!
(“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt: tương tự câu “không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước” ý nói chỉ cần giữ được cái gốc thì mọi việc sẽ tốt, hay nói cách khác chỉ cần
còn sống thì không lo gì cả.
Kính Thiếu Khanh không nói thêm lời nào, một mình bước xuống xe, để cô lại ở trong xe, dùng
chìa khóa xe khóa lại.
Máy tên đô con thấy trên xe có người đi xuống, vốn đang một bụng tức giận không có chỗ trút, thấy vậy bèn cầm theo vũ khí trên tay lao thẳng
về phía anh.
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
Kính Thiếu Khanh không hề hoảng, cởi bỏ chiếc áo khoác đen trên người ra, để lộ ra bộ tây trang được cắt may tinh xảo vừa vặn thân người, nhắc chân lên một cái đã đá chính xác
vào tên to con gần mình nhất.
Trần Mộng Dao lo lắng đến mức lòng bàn tay cô ấy bắt đầu đổ mồ hôi, đối phương tận mấy người, hiện tại cô và Kính Thiếu Khanh đang trên cùng một chiếc thuyền, nếu thuyền lật thế thì toi mất. Mặc dù anh chàng này chân cũng dài, cũng có vẻ ra dáng đó, nhưng cô vẫn chưa
yên tâm lắm…
Điều khiến cô ấy kinh ngạc là chỉ trong vòng 5 phút sau đó đã có 4, 5 tên to con ngã xuống. Kính Thiếu Khanh hoàn toàn không dùng đến tay, chỉ dùng chân. Nếu không phải cô ấy đã có
bạn trai là Triển Trì, e rằng cô ấy sẽ bám lấy tên
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại đàn ông này. Đừng nói gọi bố ở trên xe xe, đến
gọi ở trên giường cô ấy cũng nguyện ý!
Sau khi xác nhận rằng mấy tên côn đồ đó không thể đe dọa cô ấy nữa, cô ấy gõ vào cửa kính xe, ra hiệu cho Kính Thiếu Khanh mở khóa.
Kính Thiếu Khanh nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, sau đó lại chán ghét ném lại trên mặt
đất, có vẻ như anh ta không cần nó nữa vậy.
Trần Mộng Dao ra khỏi xe nói: “Đại ca, anh ngầu quá đi! Vệ sĩ của bố tôi còn không đánh
nhau giỏi bằng anh nữa đấy. Con nhà võ à2”
Kính Thiếu Khanh không trả lời cô: “Tính cho
cô ít thôi, năm mươi vạn, đền tiền đi!”
Cô ấy lập tức nâng cao cảnh giác: “Tôi có chiếm tiện nghi thân thể anh hay làm gì với anh Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
à? Năm mươi vạn, sao anh không đi cướp
ngân hàng đi hả?”
Kính Thiếu Khanh chán ghét liếc cô một cái: “Cô á? Cho tôi một tỷ tôi còn có thể miễn cưỡng cân nhắc. Năm mươi vạn này ngoài tiền bồi thường xe cho tôi, còn có tiền công tôi cứu cái mạng nhỏ này của cô nữa. Cô nói xem có đáng không? Cô không định hỏi bọn họ tại sao
lại đuổi theo cô à?” Đọc full tại Vietwriter.net nhé
Trần Mộng Dao định thần lại, cầm ống thép chỉ vào một người đàn ông to lớn trên mặt đất hỏi: “Đây là chuyện gì vậy hả? Tại sao các anh lại
bám theo tôi hả?”
Tên to con bị đánh bầm tím mặt mũi, sớm đã không còn tính khí ban nãy: “Chúng tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi… Cô đắc tội với người ta, là ai thì cô tự mình nghĩ xem… Là một người phụ nữ, chúng tôi chưa gặp được Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
mặt, nhưng mà giọng nói của cô ta khiến tôi nỗi
cả da gà da vịt…”
Trần Mộng Dao trong lòng biết rõ là ai rồi, bởi vì giọng điệu của Khương Nghiên Nghiên cô ấy nghe qua một lần đã không thể quên được: “Mẹ nó, Khương Nghiên Nghiên, tạt cà phê lên
người bà còn dám thuê người chặn xe bài”
Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh có chút biến đổi, anh ta bình tính ngồi trở lại xe: “Lái xe tránh ra,
đừng chắn đường tôi.”
Trần Mộng Dao không ngờ rằng anh ta sẽ đột nhiên trở mặt như vậy: “Anh sao vậy? Không
cần tiền nữa à2”
Kính Thiếu Khanh kéo cửa kính xe lên, chỉ để
lại một câu: “Tôi không thiếu chút tiền mọn đó.”
Trần Mộng Dao mặc dù khó chịu với anh ta
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại nhưng dù sao anh ta cũng vừa giúp cô ấy. Cô
ấy lùi xe ra, nhìn theo chiếc xe của anh ta đang rời đi, cô ấy cũng theo sau. Không phải cô muốn theo dõi anh ta mà do cô ấy không tìm được lối ra của hầm để xe. Vừa ra khỏi hầm xe,
cô ấy quay đầu xe rẽ sang hướng khác.
Sau khi rời đi, Trần Mộng Dao đến thẳng nơi ở của Triển Trì, cô ấy cảm thấy thật tủi thân khi nghĩ đến việc Trần Trung cúp điện thoại của cô
lúc mà cô đang sợ chết khiếp.
Cô ấy có chìa khóa nhà của Triển Trì, ở đó cũng có quần áo để thay, vậy nên cô trực tiếp mở cửa tiến vào. Triển Trì đang ngồi nghịch máy tính bên bàn máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa, phản ứng đầu tiên của anh ta là gập máy
tính xách tay lại.
Trần Mộng Dao có chút để ý: “Anh làm gì đấy?
Có cái gì mà không cho em xem được vậy?”
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại Triển Trì mở rộng vòng tay hướng về phía cô:
“Không có chuyện gì, mấy cái chuyện rắc rối ở
công ty ấy mà. Quần áo của em sao vậy?”
Cô ấy không tiến tới ôm lấy anh ta, thay quần áo xong đem chuyện mình bị bám đuôi kể lại cho anh nghe, khi nhắc đến Kính Thiếu Thanh,
cô chỉ bảo là gặp được người tốt giúp đỡ.
Triển Trì có chút lơ đễnh: “Không sao là tốt rồi.”
Trần Mộng Dao nhất thời cảm thấy mất mát:
“Vậy thôi á?”
Triển Trì hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao
chứ? Không sao thì tốt rồi mà.”
Cô ấy không tiếp tục nói nữa. Cô ấy lúc trước
từng nghĩ đối phương ít quan tâm đến mình
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại chắc là do tính cách của anh, càng về lâu về
dài cô khó tránh càng lúc càng nghĩ nhiều hơn. Đến cả loại chuyện thế này mà anh ta cũng có thể thờ ơ được. Cô ấy chợt bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ này nhưng không dám chất vấn anh. Lúc trước cô ấy có nói qua với anh ta, anh ta vô cùng nóng nãy, sau đó cùng cô ấy bùng
nổ chiến tranh lạnh.
Lúc Trần Mộng Dao rời đi, nhìn thấy Triển Trì mặt không cảm xúc thản nhiên bật máy tính lên, thậm chí không tiễn cô ấy ra cửa, cũng
không thèm liếc cô ấy một cái.
**********
**********
Cô ấy đóng của lại, thở dài. Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy mệt mỏi, nhưng
cảm giác lần này lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhà họ Mục, Ôn Ngôn ở bên này không hề biết
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại đến chuyện xảy ra với Trần Mộng Dao, mua
được tài liệu trở lại cô liền chui vào phòng vẽ tranh, ở mãi trong đó cho đến khi má Lưu kêu
cô đi ăn cơm, cô mới dọn dẹp rồi xuống nhà.
Cô để ý thấy khi nào má Lưu gọi cô là “phu
nhân”, có nghĩa là Mục Đình Sâm về rồi.
Y như rằng, khi cô bước xuống lầu, anh đang
ngồi trên ghế sofa lật xem tạp chí thời trang.
“Ăn tối thôi nào.” Ôn Ngôn lên tiếng nhắc nhở.
Mục Đình Sâm đóng tạp chí lại, đi thẳng vào phòng ăn. Anh không đáp lại lời cô cũng không
nhìn cô lấy một cái.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ, lúc trước ở Bạch Thuỷ Loan ăn cơm rõ ràng rất tốt cơ mà, sao hôm nay không khí lại trở nên căng thẳng như vậy?
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
Trên bàn ăn, Ôn Ngôn thâp giọng hỏi: “Sao
vậy? Tôi làm sai cái gì sao?”
Trong mắt cô hiện lên một khát vọng muốn hòa hợp cùng anh, dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn hai người ở cạnh nhau nhiều năm
như vậy lại mỗi ngày đấu đá tranh chấp.
Mục Đình Sâm đặt đũa xuống, lạnh nhạt nhìn
cô: “Thẩm Giới ngày một tháng sau trở về.”
Cô có chút hoảng hốt, lúc trước anh có nhắc qua nhưng cô không cho là thật. Cô cũng không hiểu tại sao anh lại đột nhiên để Thẩm
Giới trở lại: “Tại sao vậy?”
Đôi mắt anh hơi nheo lại, lộ ra hơi thở nguy
hiểm: “Không tại sao cả.”
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại Sau khi nghe xong câu này của anh, Ôn Ngôn
cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô chưa bao giờ dám nhắc tới chuyện của Thẩm Giới trước mặt
anh. Cách tháng sau còn có một tuần nữa…
Vài ngày sau, Trần Mộng Dao cũng gọi điện thông báo tin tức cho cô, trên điện thoại giọng điệu của Trần Mộng Dao không giấu được sự kích động. Trong mắt cô ấy, mối quan hệ giữa
ba người họ là vững vàng nhất.
Ôn Ngôn trong lòng có cảm giác khác, không biết Thảm Giới trở lại là có ý gì, cũng không
dám trông mong: “Dao Dao, tớ sớm đã biết rồi.”
Trần Mộng Dao có chút kinh ngạc: “Làm sao cậu biết được? Thẩm Giới cũng nói rằng cậu sẽ biết trước… nhưng anh ấy chưa liên lạc với cậu mà. Sao tớ không hiểu chuyện gì đang xảy
ra giữa các cậu vậy?”
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại Ôn Ngôn thở dài một hơi: ” Một tuần trước Mục
Đình Sâm nói với tớ.”
Trần Mộng Dao im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Ngôn, cậu kết hôn rồi. Đúng là nên giữ khoảng cách với Thẩm Giới. Cậu có Đình Mục Sâm rồi, thậm chí làm bạn bè bình thường với Thẩm Giới cũng là điều không thể, nhưng tớ vẫn muốn báo tin anh ấy trở về cho cậu. Cậu biết
rồi thì tốt.”
Cúp điện thoại, cô nhìn bức tranh trên bảng vẽ trước mặt mới vẽ được một nửa, trực tiếp xé giấy vẽ ném vào thùng rác, bức tranh này cô vẽ hai tuần liền, cuối cùng vẫn chưa hoàn thành được. Cô mắt đi tâm tình trước đó, không cách
nào tiếp tục vẽ.
Sáng sớm Ôn Ngôn trằn trọc trên giường khó Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
đi vào giấc ngủ, không biết tại sao lại mất ngủ. Mục Đình Sâm không có ở bên cạnh, cô đã quen như vậy từ lâu, chiếc giường to như vậy,
cô chỉ nằm chiếm chưa đến một phần ba.
Đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng xe, một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra. Trong bóng tối, cô thấy rõ bóng dáng thon dài của anh, bước chân của anh có chút chếnh choáng không vững. Anh lại uống rượu rồi, còn uống không ít nữa
chứ.
Cô giả vờ ngủ, cố gắng giữ nhịp thở ồn định để
có thể bình an vượt qua đêm nay…
Mục Đình Sâm tiến vào phòng tắm, lúc đi ra anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, anh chưa thay đồ ngủ đã ngồi thẳng lên
giường.
Chương 53: Tiệc Đính Hôn
Nhịp tim của Ôn Ngôn không tự chủ được tăng nhanh, trong hơi thở đều nồng đậm mùi vị của anh, mùi hương ấy thoang thoảng nhàn nhạt mang theo hơi thở nam tính độc đáo chỉ riêng anh mới có, hòa cùng mùi rượu say nồng khiến cô không
khỏi thở gấp.
Sau khi tắm xong Mục Đình Sâm mang theo cơ thể ẩm ướt đến gần, vươn tay ôm lấy eo cô, hô hấp của Ôn Ngôn chọt rồi loạn, phát hiện cô chưa ngủ, anh lật người đè cô dưới thân, chính xác tìm
được đôi môi mềm mại của cô…
Cô nghĩ đến quá trình đau khổ đêm đó, mùi rượu trên người anh khiến cô bất giác sợ hãi, hai tay
chống lại ngực anh: “Anh say rồi…!”
Anh kẹp chặt hai cánh tay cô, giọng ám muội: “Đây
là nghĩa vụ làm vợ của cô!”
Cô không nói gì nữa, run sợ nhắm mắt lại, nhìn
dáng người đang hoành hành trên người mình, cô
Chương 53: Tiệc Đính Hôn cau mày khó chịu, nghiền răng chịu đựng một hồi
bỗng bụng dưới truyền đến cơn xé rách đau đớn, loại cảm giác này cô đã quá rõ, vội vàng nói: “Cái
đó của tôi đến…!”
Người trên người cô cứng đờ, cô nhân cơ hội đầy anh ra rồi rời đi, vội vàng bước xuống giường chạy vào phòng tắm. Trên mặt cô nét ửng đỏ vẫn chưa tan, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng
cửa cô mới bình tĩnh trở lại.
Một lúc sau cơn đau dần biến mát, “bà dì” cũng không đến đúng ngày, thời gian chính xác là vào hai ngày này… Cô có chút phiền muộn, không nên làm anh mất hứng nhưng khi cơn sợ dâng lên thì
cô không để ý đến điều gì nữa rồi.
Xe của Mục Đình Sâm cũng không rời khỏi Mục trạch, nghĩa là anh không đi ra ngoài mà đến một phòng khác, khả năng lớn nhất là có lẽ anh đến
phòng làm việc.
Cô nhớ hai ngày trước má Lưu đã lây chăn bông
dự phòng trong phòng làm việc đi giặt sạch, sau
Chương 53: Tiệc Đính Hôn một hồi do dự cô cầm chăn bông đưa đến phòng
làm việc.
Trong phòng làm việc chưa bật đèn, cô lại không còn tay trống đành thận trọng đi về phía trước, khi ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, cô cũng nhìn rõ bóng người đang nằm trên ghế sô pha, cô cẩn thận mang chăn đắp cho anh: “Anh về phòng đi, tôi ra phòng khách ngủ…”
“Cút!”
Nếu như là trước đây cô thật sự rời đi không chút do dự, nhưng cô dần dần nhận ra giữa hai người có quá nhiều vấn đề, tương lai không biết sẽ ra sao, chỉ ít hiện tại cô muốn cả hai chung sóng hòa thuận. Hơn nữa cô cảm giác được từ khi theo Thẩm Giới về nước, tính tình của anh cũng trở nên cáu kỉnh hơn rất nhiều: “Xin lỗi… vừa rồi tôi thực
sự rất khó chịu…”
Cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, giọng Mục Đình Sâm lạnh lùng, mang theo ý bông đùa: “Giờ không khó chịu nữa rồi?!”
Chương 53: Tiệc Đính Hôn Cô khó khăn “Ừ” một tiếng sau đó bị một lực mạnh
NG ⁄ mẽ kéo xuống.
Anh không đủ kiên nhẫn làm động tác thừa, đi thẳng vào vấn đề, động tác anh mang theo lửa giận khiến cô càng thêm sợ hãi hơn cả lúc ở trên giường, rất nhiều lần cô muốn xin tha nhưng đều
bị hành động của anh ngăn cản…
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn tỉnh lại trong phòng ngủ, không rõ sau đó mình đã quay về phòng ngủ như thế nào, cô ở trên ghế sô pha căn bản không trụ
nổi được nửa tiếng.
Khi cô đi xuống cầu thang Mục Đình Sâm đang uống cà phê trong phòng khách, anh mặc đồ bộ trong nhà màu xám nhạt, hai chân thon dài thả lỏng vắt chéo, dáng vẻ ấy của anh khiến cô liên
tưởng đến câu “Tháng năm tĩnh lặng”.
Má Lưu bận rộn đưa bữa sáng đến phòng ăn: “Cô
chủ, mau đến ăn sáng nào.”
Chương 53: Tiệc Đính Hôn Cô cười nhẹ, nêu không phải do cơ thể khó chịu e
là bước chân cô đi sẽ nhanh hơn rất nhiều, dù sao
thì cũng hiếm có bầu không khí hòa hợp như vậy.
Mục Đình Sâm cũng không vì tối qua thân mật với cô mà lộ ra sắc mặt ôn hòa, nhưng anh cũng không quá lạnh lùng: “Đợi lát nữa theo tôi đến một
chỗ.
Cô vui vẻ đồng ý: “Ở đâu? Ý tôi là… tôi phải chú ý đến việc ăn mặc cho những trường hợp khác
nhau.”
Dù gì thì cũng cùng anh ra ngoài, cô không thể
làm mắt mặt anh được.
Mục Đình Sâm nâng mắt nhìn cô, môi mỏng khẽ
mở: “Tiệc đính hôn.”
Dứt lời, anh nói thêm: “Tổ chức ngoài trời.”
Ôn Ngôn có chút phiền não: “Nhưng tôi không có
Chương 53: Tiệc Đính Hôn lễ phục…”
Anh thản nhiên nói: “Sẽ có người đưa đến.”
Cô không nói thêm nữa, biết anh thích yên lặng khi
ăn, lời thừa thãi chỉ tạo thêm tạp âm cho anh.
Mười giờ sáng, Trần Nặc gửi lễ phục, giày cao gót và trang sức qua, Ôn Ngôn vội vàng lên lầu chuẩn bị, lần đầu tiên cô thử vấn mái tóc dài lên, như vậy trông cô sẽ trưởng thành hơn một chút, vì gương
mặt cô thoạt nhìn trông vẫn còn chút non nớt.
Kích cỡ của chiếc váy vừa vặn với cô một cách bắt ngờ, là một chiếc váy cúp ngực ôm sát, kiểu váy này cô không thích lắm, váy có màu trắng nhưng không lộ ra nội y bên trong, làn váy vừa vặn che
khuất nửa đôi giày cao gót.
Mộc Đình Sâm nói tiệc được tổ chức ngoài trời nên cô khoác một chiếc áo khoác dày bên ngoài, mặc dù những ngày gần đây trời không có tuyết nhưng trời vẫn rất lạnh. Khi soi gương, cô phát
hiện trên cổ mình có một dầu hôn, cô đỏ mặt thoa
Chương 53: Tiệc Đính Hôn kem che khuyết điểm lên cổ một chút nhưng dấu
hôn vẫn hiện lên nhàn nhạt.
Lúc này, Mục Đình Thâm đã trở lại phòng để thay quần áo, cô ấy nhấc làn váy lên xoay người hỏi
anh: “Anh xem thế này ổn không?”
Anh nhìn sự mong đợi trong mắt cô, trong mắt lóe
lên vẻ phức tạp khó phân biệt: “Ừ…”
Được sự công nhận của anh, Ôn Ngôn thoáng an
tâm, cô đeo hoa tai vào: “Tôi xong rồi.”
Anh không đáp rồi bắt đầu thay quần áo. Trước khi anh thay đồ, cô đã đỏ mặt quay lưng lại.
Khi đi ra ngoài, Ôn Ngôn quấn chặt áo khoác che kín người nhưng gió vẫn lùa vào từ lớp vải mỏng của chiếc váy, cô hít vào một hơi lạnh, sắc mặt thay đổi…
Mục Đình Sâm bỗng dừng bước: “Cô có thể không gi.
Chương 53: Tiệc Đính Hôn Cô lắc đầu: “Không sao, tôi không sợ lạnh, đi thôi.”
Dứt lời cô bước lên xe trước, Mục Đình Thâm
đứng đó một lúc rồi mới lên xe.
Ôn Ngôn mơ hồ cảm giác được anh có tâm sự, trong mắt anh ẩn chứa một vực sâu, cho dù làm
cách nào cô cũng không tài nào nhìn thấu.
Địa điểm tổ chức là một nhà thờ ngoài trời ở ngoại ô, vì quá đông người và không đủ chỗ trong nhà thờ nên bữa tiệc được đặt trên bãi cỏ trống bên ngoài nhà thờ, nghe nói cô dâu không muốn tổ chức ở khách sạn, bảo rằng ở ngoài trời lãng mạn
hơn.
Thoạt nhìn, cách bố trí trên địa điểm đặc biệt dễ thấy. Hai bên đường cũng đủ các loại xe sang, nơi mà Mục Đình Sâm có thể đến thì người chủ trì yến tiệc lai lịch cũng không nhỏ, khách mời đều là
những người vô cùng giàu có, quyền thế.
Sau khi xuống xe, Ôn Ngôn liền nhìn thấy Trần
Chương 53: Tiệc Đính Hôn Mộng Dao trong đám người, trước kia khi chơi với
Trần Mộng Dao, cách ăn mặc của cô ấy luôn mờ nhạt nhưng hôm nay cô ấy lại trưng diện rất xinh đẹp, cho dù họ là bạn tốt nhiều năm nhưng sự
thay đổi đó cũng khiến mắt Ôn Ngôn sáng ngời.
Mục Đình Sâm dường như nhìn thấu suy nghĩ cô, anh nói: “Đi đi.”
Ôn Ngôn mỉm cười với anh, nâng váy dọc theo con đường uốn lượn đi về phía Trần Mộng Dao. Mục Đình Sâm nhìn bóng lưng cô, ánh mắt anh hiện lên vẻ do dự, nhưng nhanh chóng bị sự lạnh lùng thay thế.
“Dao Dao!” Ôn Ngôn vỗ nhẹ lên vai Trần Mộng
Dao, muốn nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô ấy.
Nhưng khi Trần Mộng Dao quay đầu lại, vẻ mặt cô
ấy hoảng hốt: “Tiểu Ngôn… Sao cậu lại ở đây?”
Ôn Ngôn chỉ vào Mục Đình Sâm ở phía xa: “Tớ đi cùng anh ấy, có chuyện gì vậy? Tớ còn sợ mình
không thích ứng được với bữa tiệc này, may là có
Chương 53: Tiệc Đính Hôn cậu ở đây.”
Trần Mộng Dao nhìn Mục Đình Sâm, sắc mặt cứng lại: “Là cậu muốn đến, hay là Mục Đình Sâm muốn
cậu đến?”
Ôn Ngôn có chút kỳ lạ: “Lúc đầu anh ấy bảo mình đi cùng, sau đó giữa đường lại hỏi ý kiến mình, là tự mình muốn đến đây, sao vậy rốt cuộc xảy ra
chuyện gì rồi?”
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Áy
Trần Mộng Dao nắm lấy cổ tay cô: “Đi, chúng ta
rời khỏi đây!”
Ôn Ngôn mù mịt không hiểu gì: “Cậu nói rõ đi chứ… Tớ không thể đi được, nếu tớ bỏ đi trước,
Mục Đình Sâm sẽ không vui…”
“Anh ta không quan tâm đến sống chết của cậu, cậu cần gì phải quan tâm anh ta có tức giận hay không chứ?! Tớ rốt cuộc đã nhìn ra rồi, anh ta không yêu cậu mà là đang giày vò cậu! Thứ anh ta muốn là mạng của cậu!” Trần Mộng Dao gần như
mất kiểm soát, sắc mặt xấu đến cực điểm.
Ôn Ngôn bị phản ứng của cô dọa đến bối rồi: “Dao
Dao… rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?”
Trần Mộng Dao có chút bực bội: “Cậu có biết bữa tiệc đính hôn hôm nay là của ai không? Là của Thảm Giới! Tớ vốn không định nói cậu biết, tớ cũng chỉ mới phát hiện ra khi liên lạc với Thẩm
Giới hôm qua thôi. Mục Đình Sâm sao có thể
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy không rõ chứ?” Anh ta đưa cậu đến đây là để nhìn
cậu khó chịu hay là để kích thích Thảm Giới? Tớ không biết cậu có yêu Thẩm Giới hay không nhưng Thẩm Giới yêu cậu, để có thể về nước cách cậu gần hơn một chút, để được gặp cậu, anh ấy đã đồng ý với sắp xếp cuộc hôn nhân theo ý nhà mình. Trước ngày hôm nay, thậm chí đến nhà gái trông như thế nào anh ấy cũng không biết, đây cũng là điều kiện mà Mục Đình Sâm đưa ra, anh ấy chỉ có thể quay về Trung Quốc sau khi đính
hôn, cậu đã hiểu chưa?”
Ôn Ngôn sững sờ, nhìn về phía Mục Đình Sâm đang cười đùa trò chuyện với những người khác, cô có chút không thể tin được… Anh ấy sao có thể
làm được loại chuyện này? Làm sao có thẻ….
Phản ứng của cô Trần Mộng Dao đã sớm đoán trước được: “Đi thôi Tiểu Ngôn, tớ đưa cậu đi, có
hậu quả gì tớ sẽ gánh hết!”
“Cô gánh cái gì? Chỉ là tiệc đính hôn thôi, không cần phải làm quá như vậy.” Kính Thiếu Khanh và
Lâm Táp cầm ly sâm panh đi đến.
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy Nhìn thấy Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao có
hơi khó chịu, cô không quên được anh chàng này bắt cô gọi bố ở bãi đậu xe như thế nào đâu: “Anh
tránh ra, không liên quan gì đến anh!”
Kính Thiếu Khanh nhìn Ôn Ngôn: “Việc của cô không liên quan gì đến tôi, nhưng với cô ấy… Tôi phải gọi một tiếng chị dâu, đừng lộn xộn nữa, vô
dụng thôi.”
Đúng vậy, vô dụng thôi, tất cả những điều này đều
nằm trong kế hoạch của Mục Đình Sâm.
Ôn Ngôn bỗng cười: “Không sao đâu Dao Dao, không phải anh ấy chỉ muốn xem phản ứng của
mình sao? Không sao cả…”
Cô muốn biết liệu Mục Đình Sâm có phải cũng có chút do dự khi anh bảo cô đừng đến, lại cảm thấy hơi nực cười, lòng tốt của anh chưa bao giờ cho
cô, không phải ư?
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh thấy Khương Nghiên
Nhiên đang đi đến đây, anh bình tĩnh tiền lên chặn
người: “Cô có quen với bọn họ không?”
Khương Nghiên Nhiên còn chưa lộ ra ác ý trong lòng, cau mày nói: “Anh quen với bọn họ sao? Yên tâm, dù sao Ôn Ngôn tốt xấu gì cũng là chị tôi, tôi sẽ không làm gì cô ấy, tôi đến là để chỉnh cô gái
đứng cạnh chị ấy!”
Kính Thiếu Khanh chỉ vào Mục Đình Sâm ở phía xa: “Cô muốn đi thì đi đi, bị Đình Sâm bắt được cô đoán xem anh ấy sẽ nghĩ gì? Đường đường là tiểu thư nhà họ Khương, quấy rối chuyện tốt nhà họ
Thẩm, e là cũng chẳng đẹp mắt lắm.”
Khương Nghiên Nhiên hừ một tiếng rồi chuyển
hướng đi đến chỗ Mục Đình Sâm.
Đã đến mười hai giờ trưa, bài phát biểu mục sư hứng thú đọc cô một chữ nghe cũng không vào, chỉ cảm thấy tiếng đàn đệm ngọt ngào ấm áp khiến lòng người phiền muộn không dứt.
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy
Khi cánh cửa nhà thờ từ từ mở ra, một đôi trai tài gái sắc tay trong tay bước ra, lúc nhìn thấy Thảm Giới, mũi Ôn Ngôn vẫn không khỏi chua sót, vì cô mà người đàn ông này đã phải chịu bao nhiêu oan ức. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà chàng thiếu niên năm nào đã chìm trong sương khói bể dâu, thoạt nhìn anh vẫn rất ổn, nhưng nụ cười lại trở nên không còn ấm áp nữa mà mang theo chút cay
đắng.
Trần Mộng Dao siết chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, thì thầm: “Đừng khóc… Tiểu Ngôn… Đừng để bị nhìn thấy.”
Ôn Ngôn không những không khóc mà còn mỉm cười, cô sợ rằng nước mắt sẽ mang đến xui xẻo cho tiệc đính hôn của Thẩm Giới, nên cô cười thật
tươi…
Ít nhất thì vị hôn thê của anh ấy cũng rất xinh đẹp, lại môn đăng hộ đối với nhà họ Thẩm, cô chỉ mong
anh một đời hạnh phúc!
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy Phảng phất như bị nơi nào đó hấp dẫn, ánh mắt
Thẩm Giới rơi trên người Ôn Ngôn, một khắc này khiến ý cười trên mặt anh như ngưng đọng. Tình yêu ấy từng là ngân hà trong mắt anh mà nay chỉ
còn bi thương che phủ.
Hai ánh mắt chạm vào nhau chưa đến hai giây, Ôn Ngôn đã vội vàng nhìn đi chỗ khác, cô không có
dũng khí đối diện với anh.
Trần Mộng Dao tức giận nghiên răng: “Tiểu Ngôn nêu mình nhìn không nhằm thì chiếc váy vị hôn thê của Thẩm Giới đang mặc là do cậu thiết kế… Mục
Đình Sâm thật sự quá tàn nhẫn!”
Ôn Ngôn lúc này mới chú ý tới, quả thật là vậy, cô vốn tưởng rằng hôm đó Mục Đình Sâm đưa cô đến xem buổi biểu diễn thời trang của công ty hoàn toàn là vì công việc, anh còn tiện thể nên đưa cô đến nhà hàng Bạch Thủy Loan ăn, cô còn ngây thơ nghĩ đó là vì kỷ niệm ngày cưới, bây giờ
xem ra… anh chỉ muốn cô nhớ kỹ chiếc váy cưới
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy do cô thiết kế là như thế nào, ăn uống cũng chỉ là
thuận đường mà thôi…
Không hồ là Mục Đình Sâm… Thủ đoạn luôn luôn thông minh như vậy, để cô tự tay thiết kế áo cưới cho vị hôn phu của Thẩm Giới, còn muốn cô tận
mắt chứng kiến!
Cô không biết, thủ đoạn của Mục Đình Sâm không chỉ có vậy, chuyện năm đó cô và Thảm Giới mọi người đã sớm biết nên vị hôn thê của Thẩm Giới cũng sẽ không mù mờ gì, chẳng những cô ấy không từ chối chiếc váy cưới này mà còn rất hào phóng, để nhà thiết kế lên sân kháu đọc diễn văn
chúc phúc.
Trần Mộng Dao sắp nổi điên đến nơi: “Tiểu Ngôn,
cậu đừng đi… Bây giờ chúng ta lập tức đi ngay!”
Ôn Ngôn cúi đầu hít sâu một hơi, khi ngắng đầu
lên, trên mặt đã lộ ra một nụ cười hoàn mỹ.
Đối mặt với những ánh mắt của người người đang
xem trò vui, cuối cùng cô đã khoác lên mình chiếc
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy mặt nạ giả nhân giả nghĩa nhát.
Cô bước về phía trước, nhận micro từ tay vị hôn thê Cố Vãn Vãn của Thẩm Giới, cô không nhìn Thẩm Giới: “Rất vinh dự khi tác phẩm của tôi có thể xuất hiện ở đây, với tư cách là một người bạn
cũ, Thẩm Giới, em chúc anh hạnh phúc.”
Thẩm Giới đột nhiên ôm cô vào lòng, một cái ôm này đã ẩn chứa quá nhiều nỗi lòng: “Anh cũng
mong em được hạnh phúc…”
Cố Vãn Vãn là người đứng gần nhất, cũng là người nhìn thấy rõ ràng nhát, bi thương nơi đáy mắt Thẩm Giới chẳng phải cũng đang giày vò cô
ta hay sao?
Cái ôm chỉ kéo dài năm giây, tựa như những cái ôm bình thường khác, Ôn Ngôn đưa micro cho vị mục sư rồi và không chút do dự khoan thai đi
xuyên qua dòng người.
Ánh mắt của Mục Đình Sâm vẫn luôn dõi theo cô,
đôi môi mỏng của anh mím chặt, không nói gì.
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy. Kính Thiếu Khanh ở bên cạnh anh nói nửa đùa
nửa thật: “Đình Sâm, mình phát hiện ra Ôn Ngôn bỗng trở nên giống anh rồi đấy, giỏi ngụy trang
khiến người ta khó lường.”
Mục Đình Sâm không đáp, trực tiếp đi về phía Ôn Ngôn, Kính Thiếu Khanh có chút lo lắng bèn kéo
Lâm Táp đi theo.
Trằn Mộng Dao khi thấy ba người đến gần, sắc mặt cô rất xấu bèn đứng trước người Ôn Ngôn: “Mục Đình Sâm, như vậy đủ chưa? Mục tiêu của anh đã đạt được rồi! Tôi nói chứ sao lại có loại anh trai như anh thì từ lúc Tiểu Ngôn còn đi học, cuộc sống cô ấy đã rất thê thảm. Hóa ra dịu dàng của anh chỉ dành cho mọi thứ trên đời chỉ tuyệt nhiên không trao cho cô ấy! Anh còn không xứng làm
anh trai, huống chỉ là chồng cô ấy!”
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dút
Mục Đình Sâm bình tĩnh đến không ngờ, nhưng Kính Thiếu Khanh lại không như vậy, anh ta kéo Trần Mộng Dao đi: “Cô gái nhỏ, cô nên im miệng
lại đi, ở đây không có việc của cô, đi đi!”
Mặc cho Trần Mộng Dao vùng vẫy thế nào, Kính Thiếu Khanh vẫn mạnh mẽ đưa cô ấy đi, và cái giá anh ta phải trả là bị cô cắn vào cổ tay, còn chảy cả
máu. Anh vừa tức vừa buồn cười: “Cô là chó đấy à?”
Trần Mộng Dao trừng mắt nhìn anh: “Tôi không phải chó nhưng chỉ cần tôi gặp anh thì tôi chẳng ngại làm chó! Anh là đồ khốn nạn y như Mục Đình Sâm!”
Kính Thiếu Khanh cảm thấy oan uỗổng nhưng không cách nào giải thích: “Được được được, chỉ
cần cô vui thì nghĩ thế nào cũng được.”
Đối mặt với Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không hè bất
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt mãn hay tức giận, cô chủ động khoác tay anh: “Tôi
muốn về nhà rồi, chúng ta cùng nhau đi nhé? Hay là… Tôi đi trước, anh đi cùng Khương Nghiên Nghiên?”
Mục Đình Sâm nhìn vào mắt cô, lần đầu tiên anh không thể nhìn thấu dù là một chút trong ánh mắt ấy: “Đi thôi.”
Trở lại xe, cô kéo ra khoảng cách giữa hai người, vẻ mặt lạnh băng y như anh, Trần Nặc từ kính chiếu hậu nhìn hai tảng băng trôi, anh ta có chút
run rầy: “Thiều gia… Phu nhân… về nhà ạ?”
Ôn Ngôn không đáp, Mục Đình Sâm chỉ khẽ ‘ừm’
một tiếng.
Trong xe, hai người không nói chuyện với nhau, về đến Mục trạch Ôn Ngôn tắm rửa xong, thay dép lê rồi mang đồ đạc xông vào phòng tranh, khóa trái
cửa, nước mắt có nén cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô từng nghĩ rằng tất cả sự hận thù của cô có thể
bị xóa mờ theo thời gian, nhưng bây giờ có vẻ như
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt những hận thù ấy theo thời gian chảy trôi mà càng
thêm sâu. Mà nỗi hận của cô với anh, cũng điên cuồng sinh sôi, vĩnh viễn không phải chỉ cần cô dè dặt cần thần là có thể duy trì được thăng bằng và yên ổn, vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu cô không nên
mơ mộng hão huyền! Đến tối, xe của Mục Đình Sâm rời khỏi Mục trạch.
Má Lưu gõ cửa phòng tranh: “Ngôn Ngôn, ăn cơm thôi con. Thiếu gia đi công tác rồi, ước chừng mấy
ngày nữa mới về.”
Nghe được Mục Đình Sâm không ở đây, Ôn Ngôn
liền đặt cọ vẽ xuống đứng dậy đi xuống lầu.
Má Lưu thấy đôi mắt có phần sưng đỏ của cô, lo
lắng hỏi: “Ngôn Ngôn, con bị sao vậy?”
Ôn Ngôn vô vị nhún vai: “Không sao ạ, nhưng vẽ
lâu quá cũng hơi mệt.”
Má Lưu cũng không nghĩ ngợi nhiều, gắp máy
món ngon vào bát của cô: “Xương của con vẫn
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt còn chưa khỏe đâu, phải bồi bổ nhiều vào, con
thấy đó, tối nay mẹ đã bảo nhà bếp hầm thuốc rồi,
bổ lắm nên con uống nhiều một chút.”
Nhìn chén thuốc trắng lóa, cô không có ý muốn uống đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cô mỉm cười nhìn má Lưu rồi đứng dậy nghe điện
thoại.
Thấy má Lưu vào bếp làm việc, cô thở phào nhẹ nhõm, canh có chút tanh, cô không thích nhưng cũng không muốn má Lưu buồn nên chỉ đành trốn đi.
Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có phần bực bội của Trần Mộng Dao: “Tiểu Ngôn à… Cậu có thể ra ngoài với tớ được không? Bây giờ tâm
trạng tớ đang rất tệ, khó chịu lắm…”
Từ trước đến nay Trần Mộng Dao luôn nói tin tốt chứ chẳng bao giờ báo chuyện xấu, chắc bởi vì tâm trạng không tốt nên gọi cho cô, chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, cô hơi lo lắng: “Dao Dao, có chuyện
gì vậy?”
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt
Trần Mộng Dao im lặng một lúc, rốt cuộc cũng không nói ra lý do: “Tớ không muốn nói, cậu đừng hỏi được không? Cậu không đi được cũng không
Sao… Ôn Ngôn nói ngay: “Cậu ở đâu? Giờ tớ lập tức đi.”
Trần Mộng Dao báo địa chỉ, Ôn Ngôn lên lầu thay quần áo, vừa đi ra ngoài liền bị quản gia Lâm ngăn lại: “Phu nhân, thiếu gia đã dặn trước khi cậu ấy
trở lại thì cô không thể tùy ý đi ra ngoài.”
Cô cắn môi và cứng đầu đứng tại chỗ, cô là vợ của Mục Đình Sâm chứ không phải con chim hoàng yến nhót trong lồng, cô muốn đi đâu và gặp ai là quyền tự do của cô, không nên bị anh can
thiệp!
“Chú Lâm, cháu chỉ đi gặp bạn cùng giới, đi một lát rồi quay về ngay, chú có thể không nói với Mục Đình Sâm không ạ, mà dù anh ấy có biết cũng
chẳng sao, cháu sẽ tự gánh lầy hậu quả.” Cô van
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt nài nói.
Chú Lâm hơi động lòng, cô và Mục Đình Sâm đều là những đứa trẻ mà ông dõi theo từ nhỏ, không cách nào quá nghiêm khắc được: “Vậy thì… cô quay lại càng sớm càng tốt, tối nay thiếu gia có thể sẽ gọi điện về hỏi thì tôi không thể báo cáo sai
được.” Ôn Ngôn cảm động: “Cảm ơn chú Lâm…”
Quản gia Lâm là người của nhà học Mục, cả đời làm việc cho nhà họ Mục, bình thường ông không thể làm trái với mệnh lệnh của Mục Đình Sâm nhưng bây giờ lại chịu giúp cô, ngoài cảm kích ra
nhất thời cô không biết nên nói gì.
Khi đến nơi Trần Mộng Dao nói, cô thấy đó là một quán bar, xưa nay cô chưa từng yêu thích những nơi này, tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc bên trong làm cô cảm thấy khó chịu, mấy cơ thể uốn éo trên sản nhảy khiến cô sợ không dám nhìn thẳng, tất cả
mọi thứ ở đây đều quá mức thác loạn.
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt Đèn quầy bar rất mò, cô không tìm thấy bóng
dáng của Trần Mộng Dao nên chỉ có thể gọi điện hỏi, gọi liên tiếp vài cuộc cuối cùng mới kết nói.
được: “Tớ đang ở ghé số 12…” Nghe giọng nói, Trần Mộng Dao đã hơi say.
Ôn Ngôn vội vàng đi tìm, cả chiếc ghế dài chỉ có duy nhất Trần Mộng Dao, tay cô ấy ôm bình rượu,
£ & À uông đền say mêm.
Cô giật lầy chai rượu: “Dao Dao, sao cậu lại uống rượu thế này? Nói cho tớ biết có chuyện gì đi,
uống rượu có hại cho sức khỏe lắm đó!”
Hai mắt Trần Mộng Dao lờ đờ mông lung nhìn cô, cười khúc khích: “Cậu nói chuyện thật giống giọng điệu của bố mình, suy nghĩ của cậu nào giống cô
gái đôi mươi chứ, giống như… mẹ mình…”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn không đành lòng: “Không uống nữa, tớ
đưa cậu về.”
Trần Mộng Dao lại mở một chai rượu: “Đừng mà, để mình uống đi, mình cảm thấy làm người sống trên đời này quả thật chẳng dễ dàng gì… Mình sắp
trắng tay rồi…”
Trắng tay? Ôn Ngôn có chút không hiểu: “Cái gì
mà trắng tay? Cậu cãi nhau với Triển Trì à?”
Trần Mộng Dao che miệng lại: “Á… Lỡ miệng rồi,
không có gì… Tớ không sao…”
Dù cô có khuyên thế nào thì Trần Mộng Dao vẫn uống gần hết rượu trước khi ngã gục, cô ấy đã say thành vũng bùn mà miệng vẫn còn đang lải nhải
cần nhằn gì đấy.
Ôn Ngôn không còn cách nào khác đành phải đỡ người cô rời khỏi quán bar, bây giờ đã hơn mười một giờ tối, cô đã nói là về sớm một chút rồi, lời
hứa coi như tan theo mây khói luôn.
“Tiểu Ngôn… Kẻ lấy tài liệu trang sức của nhà
mình đã tìm được rồi, nhưng người đã chết… trang sức cũng mát rồi, nhà mình cũng tan nát… bố mình thì vào thẳng bệnh viện… nợ nần trả cả
đời cũng không hét.”
Ôn Ngôn dừng chân lại, hốc mắt đỏ lên: “Không sao đâu… Dao Dao… Mình sẽ đi gặp Mục Đình Sâm, sẽ ổn thôi…”
Phản ứng của Trần Mộng Dao đột nhiên trở nên gay gắt: “Tớ không muốn cậu đi tìm anh tai Đừng… đừng cầu xin anh ta! Tớ không phải là kẻ bán đứng bạn bè, anh ta đối xử với cậu như vậy, sao cậu lại phải cầu xin anh ta? Dù tớ chết tớ cũng
không muốn để cậu vì tớ mà cúi đầu trước anh ta!”
Ôn Ngôn sợ cô say rượu làm càn đành nghe theo lời cô: “Được, tớ không tìm anh ta nữa, đi, chúng
ta về nhà.”
Đưa Trần Mộng Dao về thì đã gần mười hai giờ. Cô mệt mỏi trở về Mục Trạch, vừa đến cổng đã thấy toàn bộ Mục trạch đèn đuốc sáng trưng, cô
liền biết Mục Đình Sâm đã trở về…
Trần Hàm có chút không vui nhưng bà vẫn nhịn xuống không lên tiếng. Làm phu nhân của gia tộc quyền thế đã nhiều năm, sự tu dưỡng của bản thân không cho phép bà nổi nóng ở nơi
công cộng.
Ôn Ngôn đương nhiên không thể nào cầu xin Khương Nghiên Nghiên: “Tại sao tôi lại phải cầu xin cô chứ? Giáo dục bắt buộc chín năm không hề dạy tôi làm thế nào để cúi đầu trước một người không đủ tư cách. Nếu không phải mẹ cô đang đứng ngay bên cạnh cô, tôi thật sự
nghi ngờ cô không có bố mẹ dạy dỗ đấy!”
Khương Nghiên Nghiên tức giận đến mức cầm ly cà phê trên bàn hất lên người Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao vội vàng kéo Ôn Ngôn ra phía sau, tách cà phê vẫn còn vươn hơi nóng toàn bộ hắt
lên người cô.
Chương 51: Gọi Bố! Lần này, Trần Mộng Dao đã hoàn toàn bị làm
cho tức giận, cô không quan tâm ở đây có phải là nơi công cộng hay không, trực tiếp đẩy Khương Nghiên Nghiên ra: “Cô có giỏi thì thử
hát lại lần nữa xem?”
Trần Hàm sửng sốt, rốt cuộc không nhịn được
nữa: “Dừng tay!”
Với tính khí của Khương Nghiên Nghiên căn bản không thể chịu được khi bị Trần Mộng Dao đối xử như vậy, hai người lao vào giằng co với nhau. Trần Hàn giận đến mức lồng ngực kịch liệt lên xuống, ánh mắt soi mói của những người xung quanh khiến bà cảm thấy vô cùng mất mặt. Bà ta giáng một bạt tai vào mặt Khương Nghiên Nghiên: “Mẹ bảo con dừng tay
lại!”
Chương 51: Gọi Bốt Một tiếng tát tai giòn giã vang lên, Khương
Nghiên Nghiên sững sốt, mấy giây sau cô ta đau khổ che mặt, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt
khó tin: “Mẹ… mẹ đánh con?”
Trần Hàm nhắm mắt nói: “Ôn Ngôn là chị gái của con, dù sao thì con cũng không nên cố tình gây sự như vậy! Con làm thế này chính là đang làm mất mặt nhà họ Khương đấy! Con có biết không hả?”
Khương Nghiên Nghiên biết mình đuối lý,
không dám cãi lại.
Ôn Ngôn giúp Trần Mộng Dao lau sạch vết bẩn trên người cô ấy xong liền rời đi không thèm ngoảnh đầu lại, Trần Hàm đuổi theo hai bước, rồi cũng đành bát đắc dĩ đứng lại, cũng đã mất
hứng uống cà phê: “Về nhài”
Chương 51: Gọi Bố! Khương Nghiên Nghiên giận dỗi nói: “Con
không về, mẹ tự mình về trước đi!”
Trần Hàm không thèm đoái hoài đến cô ta, tự
mình rời đi.
Từ trong quán cà phê đi ra, Ôn Ngôn cảm thấy
có chút áy náy: “Xin lỗi cậu, Dao Dao.”
Trần Mộng Dao vẫn còn tức giận bừng bừng: “Thôi đi, tớ chỉ không chịu nỗi để yên cho mấy người đó bắt nạt cậu. Bị tạt chút cà phê thì có sao đâu chứ? Cậu cứ xem tớ như người ngoài
ấy! Hai người đó là ai thế?”
Ôn Ngôn thực sự không muốn nói ra, nhưng cũng không muốn giấu giềm chuyện gì với Trần
Mộng Dao: “Một người là mẹ tớ, người kia là
Chương 51: Gọi Bố! em gái cùng cha khác mẹ của tớ. Tớ đã nhiều
năm không liên lạc với mẹ tớ rồi, gần đây mới
gặp lại bà ấy.”
Trần Mộng Dao cảm thấy có chút đau lòng bèn cho cô một cái xoa đầu an ủi: “Ôi… Tiểu Ngôn Ngôn của tôi, thật đáng thương quá đi, thương thương nha! Cô em kia của cậu thoạt nhìn đã biết không phải dạng tốt lành gì. Sau này nếu cậu có bị bắt nạt thì nhớ nói cho tớ biết đấy. Có điều bây giờ tớ phải về thay quần áo trước đã,
lạnh chết mắt!”
Sau khi hai người tách ra, Ôn Ngôn bắt taxi về
thẳng nhà.
Trần Mộng Dao lái chiếc “xe nát” mười mấy vạn của cô, tâm trạng cô ấy giờ rất bực bội. Trước đây, chiếc xe của cô ấy ít nhất cũng phải trị giá cả trăm vạn trở lên. Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, cô ấy biến từ sang thành hèn. Thường Chương 51: Gọi Bố!
ngày, cô ây lái chiêc “xe nát” này cũng chăng thấy sao, nhưng mà một khi tâm trạng không tốt thì nhìn đâu cũng cảm thấy cái xe này không
thuận mắt chút nào.
Lái một hồi, cô ấy đột nhiên phát hiện có một chiếc xe đang bám theo ở phía sau xe cô. Cô ấy quẹo hướng nào chiếc xe phía sau cũng bám sát theo. Cô ấy chắc chắn chỉ cần cô ấy giảm tốc độ, chiếc xe phía sau sẽ đâm thẳng
vào xe cô ấy!
Mặc dù bình thường cô ấy có vẻ tuỳ tiện cầu thả, nhưng dù sao thì cô cũng là một cô gái, làm gì đã trải qua chuyện này bao giờ chứ? Vậy nên bỗng có chút hoảng hốt, lúc gọi điện thoại cho Triển Trì tay của cô ấy còn đang run
bần bật.
Tuy nhiên, điện thoại của Triển Trì đang ở trong trạng thái tắt máy thế là cô chuyển sang gọi cho Chương 51: Gọi BốI
bô mình là Trân Trung. Cuộc gọi này ngược lại có người nghe máy nhưng cô còn chưa kịp nói thì Trần Trung đã trực tiếp nói: “Đang họp, cúp
máy đây.”
Ngay khi điện thoại bị cúp ngang đi, cô ấy tức đến nỗi đập mạnh vào tay lái, nhìn thấy bên đường có một lối vào bãi đậu xe ngầm, cô ấy không nghĩ nhiều lái xe đi vào. Bãi đậu xe thiếu ánh sáng, người không thông thạo địa hình rất
khó quay ra.
Trần Mộng Dao không dám lái xe quá nhanh, chính vì nhìn ra được điểm này mà cô mới muốn cược một ván, dù có phải bỏ xe chạy trốn thì cô ấy cũng có thể thử vận may đi tìm thang
máy.
Chiếc xe phía sau quả nhiên đi theo cô vào bãi đậu xe, theo như cô quan sát thì đó là một
chiếc xe bán tải, trên xe chắc chắn không chỉ
Chương 51: Gọi Bố! có một người. Cô không hy vọng gì gặp được
người ở bãi đậu xe này để nhờ giúp đỡ, trừ khi gặp được một nhóm người. Lúc đó mới có hy
vọng.
**********
**********
Khi đi qua một khúc cua, một chiếc Bentley màu đen bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, cô không kịp tránh đi, vội kéo mạnh phanh gấp. Cùng lúc với tiếng la của cô vang lên, hai chiếc xe va vào nhau. Chiếc xe phía sau dừng lại theo, bốn năm tên to con bước xuống xe, trên tay mỗi người còn cầm theo vũ khí, xem ra
người đến không lành gì rồi!
Thấy vậy, Trần Mộng Dao vội vàng xuống xe leo lên chiếc Bentley vừa bị cô va trúng, mặc kệ người đàn ông ngồi trên ghế lái, vội vàng khóa
hết cửa sổ và cửa xe lại.
Mấy tên to con đứng ngoài xe hô to: “Xuống xel”
Chương 51: Gọi Bố! Cô giả vờ như không nghe thấy, xe này không
rẻ đâu nha, đám ôn con chúng bây có giỏi thì đập đi!
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cô: “Em gái, cô làm gì vậy? Cô va vào xe của tôi, giờ còn muốn bắt quàng làm
họ với tôi à?”
Cảm nghĩ đầu tiên của Trần Mộng Dao là cảm thấy lạ thay giọng nói này lại rất hay. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cô nuốt vô thức nuốt một ngụm nước bọt nói: “Tôi cũng chỉ là bị ép buộc hết cách đành phải làm vậy. Tôi xuống xe không phải sẽ bị bọn chúng đánh chết hay sao? Tôi thậm chí còn không biết chúng là ai! Vấn đề bồi thường thiệt hại xe chúng ta bàn sau đi, anh đưa tôi ra ngoài trước đã, tôi mà chết rồi chẳng ai bồi thường tiền cho anh đâu!”
Chương 51: Gọi Bối
Người đàn ông có vẻ hơi buồn cười: “Ha ha… Tôi không muốn cô bởi thường tiền cho tôi, bây
giờ tôi chỉ muốn cô mau xuống khỏi xe của tôi.”
Trần Mộng Dao không những không rời đi mà còn thắt chặt dây an toàn ở ghế phó lái, bộ dáng có chết thì cũng chết trên xe của anh ta vậy: “Tôi không xuống! Anh đừng tưởng anh có nhiều tiền thì giỏi lắm, đừng thấy chị đây giờ lái chiếc xe nát kia mà khinh. Lúc trước chiếc xe này của anh, trong gara nhà tôi đến tận mấy chiếc ấy chứ! Còn đủ màu nữa cơ! Đừng có gọi tôi là em gái, anh mà hơn 30 tuổi thì tôi gọi anh
là bố!”
Cô không phục, người đàn ông trước mặt nhìn qua cũng chỉ hơn cô hai ba tuổi, vậy mà dám gọi cô là em gái. Cả đời cô chưa từng cầu xin ai, nếu không phải tình thế ép buộc, cô mới
Chương 51: Gọi Bố! không thèm chiếc xe này!
Người đàn ông vô cùng thích thú lấy ra giấy tờ
tuỳ thân đặt trước mặt cô: “Nào, gọi bồ đi.”
Cô nhìn ngày tháng năm sinh bên trên, hậm hực nói: “Kính Thiếu Khanh… đây là tên của anh à? Cũng dễ nghe đấy chứ… Không ngờ anh lại già như vậy, hơn tôi tận tám, chín tuổi. Nhưng mà… muốn làm bố tôi thì anh vẫn còn non quá. Anh trai, anh giúp tôi với, anh xem mấy người đó định đập xe kìa, còn muốn đập xe của anh, mấy vết không phải do tôi va vào
thì tôi không đền tiền đâu đấy!”
Kính Thiếu Khanh hờ hững nhìn đám người bên ngoài xe, cười nói: “Gọi tôi một tiếng bố đi,
tôi sẽ giúp cô.”
Trần Mộng Dao trong lòng thầm tuôn ra những câu “chửi tục” bắt buộc phải học trong cuộc Chương 51: Gọi Bố!
sống, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười hì hì gọi:
tBóời….
Lúc cần cúi đầu vẫn phải cúi đầu, núi xanh còn
đó sợ gì không có củi đốt(*)!
(“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt: tương tự câu “không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước” ý nói chỉ cần giữ được cái gốc thì mọi việc sẽ tốt, hay nói cách khác chỉ cần
còn sống thì không lo gì cả.
Kính Thiếu Khanh không nói thêm lời nào, một mình bước xuống xe, để cô lại ở trong xe, dùng
chìa khóa xe khóa lại.
Máy tên đô con thấy trên xe có người đi xuống, vốn đang một bụng tức giận không có chỗ trút, thấy vậy bèn cầm theo vũ khí trên tay lao thẳng
về phía anh.
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
Kính Thiếu Khanh không hề hoảng, cởi bỏ chiếc áo khoác đen trên người ra, để lộ ra bộ tây trang được cắt may tinh xảo vừa vặn thân người, nhắc chân lên một cái đã đá chính xác
vào tên to con gần mình nhất.
Trần Mộng Dao lo lắng đến mức lòng bàn tay cô ấy bắt đầu đổ mồ hôi, đối phương tận mấy người, hiện tại cô và Kính Thiếu Khanh đang trên cùng một chiếc thuyền, nếu thuyền lật thế thì toi mất. Mặc dù anh chàng này chân cũng dài, cũng có vẻ ra dáng đó, nhưng cô vẫn chưa
yên tâm lắm…
Điều khiến cô ấy kinh ngạc là chỉ trong vòng 5 phút sau đó đã có 4, 5 tên to con ngã xuống. Kính Thiếu Khanh hoàn toàn không dùng đến tay, chỉ dùng chân. Nếu không phải cô ấy đã có
bạn trai là Triển Trì, e rằng cô ấy sẽ bám lấy tên
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại đàn ông này. Đừng nói gọi bố ở trên xe xe, đến
gọi ở trên giường cô ấy cũng nguyện ý!
Sau khi xác nhận rằng mấy tên côn đồ đó không thể đe dọa cô ấy nữa, cô ấy gõ vào cửa kính xe, ra hiệu cho Kính Thiếu Khanh mở khóa.
Kính Thiếu Khanh nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, sau đó lại chán ghét ném lại trên mặt
đất, có vẻ như anh ta không cần nó nữa vậy.
Trần Mộng Dao ra khỏi xe nói: “Đại ca, anh ngầu quá đi! Vệ sĩ của bố tôi còn không đánh
nhau giỏi bằng anh nữa đấy. Con nhà võ à2”
Kính Thiếu Khanh không trả lời cô: “Tính cho
cô ít thôi, năm mươi vạn, đền tiền đi!”
Cô ấy lập tức nâng cao cảnh giác: “Tôi có chiếm tiện nghi thân thể anh hay làm gì với anh Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
à? Năm mươi vạn, sao anh không đi cướp
ngân hàng đi hả?”
Kính Thiếu Khanh chán ghét liếc cô một cái: “Cô á? Cho tôi một tỷ tôi còn có thể miễn cưỡng cân nhắc. Năm mươi vạn này ngoài tiền bồi thường xe cho tôi, còn có tiền công tôi cứu cái mạng nhỏ này của cô nữa. Cô nói xem có đáng không? Cô không định hỏi bọn họ tại sao
lại đuổi theo cô à?” Đọc full tại Vietwriter.net nhé
Trần Mộng Dao định thần lại, cầm ống thép chỉ vào một người đàn ông to lớn trên mặt đất hỏi: “Đây là chuyện gì vậy hả? Tại sao các anh lại
bám theo tôi hả?”
Tên to con bị đánh bầm tím mặt mũi, sớm đã không còn tính khí ban nãy: “Chúng tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi… Cô đắc tội với người ta, là ai thì cô tự mình nghĩ xem… Là một người phụ nữ, chúng tôi chưa gặp được Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
mặt, nhưng mà giọng nói của cô ta khiến tôi nỗi
cả da gà da vịt…”
Trần Mộng Dao trong lòng biết rõ là ai rồi, bởi vì giọng điệu của Khương Nghiên Nghiên cô ấy nghe qua một lần đã không thể quên được: “Mẹ nó, Khương Nghiên Nghiên, tạt cà phê lên
người bà còn dám thuê người chặn xe bài”
Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh có chút biến đổi, anh ta bình tính ngồi trở lại xe: “Lái xe tránh ra,
đừng chắn đường tôi.”
Trần Mộng Dao không ngờ rằng anh ta sẽ đột nhiên trở mặt như vậy: “Anh sao vậy? Không
cần tiền nữa à2”
Kính Thiếu Khanh kéo cửa kính xe lên, chỉ để
lại một câu: “Tôi không thiếu chút tiền mọn đó.”
Trần Mộng Dao mặc dù khó chịu với anh ta
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại nhưng dù sao anh ta cũng vừa giúp cô ấy. Cô
ấy lùi xe ra, nhìn theo chiếc xe của anh ta đang rời đi, cô ấy cũng theo sau. Không phải cô muốn theo dõi anh ta mà do cô ấy không tìm được lối ra của hầm để xe. Vừa ra khỏi hầm xe,
cô ấy quay đầu xe rẽ sang hướng khác.
Sau khi rời đi, Trần Mộng Dao đến thẳng nơi ở của Triển Trì, cô ấy cảm thấy thật tủi thân khi nghĩ đến việc Trần Trung cúp điện thoại của cô
lúc mà cô đang sợ chết khiếp.
Cô ấy có chìa khóa nhà của Triển Trì, ở đó cũng có quần áo để thay, vậy nên cô trực tiếp mở cửa tiến vào. Triển Trì đang ngồi nghịch máy tính bên bàn máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa, phản ứng đầu tiên của anh ta là gập máy
tính xách tay lại.
Trần Mộng Dao có chút để ý: “Anh làm gì đấy?
Có cái gì mà không cho em xem được vậy?”
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại Triển Trì mở rộng vòng tay hướng về phía cô:
“Không có chuyện gì, mấy cái chuyện rắc rối ở
công ty ấy mà. Quần áo của em sao vậy?”
Cô ấy không tiến tới ôm lấy anh ta, thay quần áo xong đem chuyện mình bị bám đuôi kể lại cho anh nghe, khi nhắc đến Kính Thiếu Thanh,
cô chỉ bảo là gặp được người tốt giúp đỡ.
Triển Trì có chút lơ đễnh: “Không sao là tốt rồi.”
Trần Mộng Dao nhất thời cảm thấy mất mát:
“Vậy thôi á?”
Triển Trì hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao
chứ? Không sao thì tốt rồi mà.”
Cô ấy không tiếp tục nói nữa. Cô ấy lúc trước
từng nghĩ đối phương ít quan tâm đến mình
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại chắc là do tính cách của anh, càng về lâu về
dài cô khó tránh càng lúc càng nghĩ nhiều hơn. Đến cả loại chuyện thế này mà anh ta cũng có thể thờ ơ được. Cô ấy chợt bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ này nhưng không dám chất vấn anh. Lúc trước cô ấy có nói qua với anh ta, anh ta vô cùng nóng nãy, sau đó cùng cô ấy bùng
nổ chiến tranh lạnh.
Lúc Trần Mộng Dao rời đi, nhìn thấy Triển Trì mặt không cảm xúc thản nhiên bật máy tính lên, thậm chí không tiễn cô ấy ra cửa, cũng
không thèm liếc cô ấy một cái.
**********
**********
Cô ấy đóng của lại, thở dài. Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy mệt mỏi, nhưng
cảm giác lần này lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhà họ Mục, Ôn Ngôn ở bên này không hề biết
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại đến chuyện xảy ra với Trần Mộng Dao, mua
được tài liệu trở lại cô liền chui vào phòng vẽ tranh, ở mãi trong đó cho đến khi má Lưu kêu
cô đi ăn cơm, cô mới dọn dẹp rồi xuống nhà.
Cô để ý thấy khi nào má Lưu gọi cô là “phu
nhân”, có nghĩa là Mục Đình Sâm về rồi.
Y như rằng, khi cô bước xuống lầu, anh đang
ngồi trên ghế sofa lật xem tạp chí thời trang.
“Ăn tối thôi nào.” Ôn Ngôn lên tiếng nhắc nhở.
Mục Đình Sâm đóng tạp chí lại, đi thẳng vào phòng ăn. Anh không đáp lại lời cô cũng không
nhìn cô lấy một cái.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ, lúc trước ở Bạch Thuỷ Loan ăn cơm rõ ràng rất tốt cơ mà, sao hôm nay không khí lại trở nên căng thẳng như vậy?
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
Trên bàn ăn, Ôn Ngôn thâp giọng hỏi: “Sao
vậy? Tôi làm sai cái gì sao?”
Trong mắt cô hiện lên một khát vọng muốn hòa hợp cùng anh, dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn hai người ở cạnh nhau nhiều năm
như vậy lại mỗi ngày đấu đá tranh chấp.
Mục Đình Sâm đặt đũa xuống, lạnh nhạt nhìn
cô: “Thẩm Giới ngày một tháng sau trở về.”
Cô có chút hoảng hốt, lúc trước anh có nhắc qua nhưng cô không cho là thật. Cô cũng không hiểu tại sao anh lại đột nhiên để Thẩm
Giới trở lại: “Tại sao vậy?”
Đôi mắt anh hơi nheo lại, lộ ra hơi thở nguy
hiểm: “Không tại sao cả.”
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại Sau khi nghe xong câu này của anh, Ôn Ngôn
cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô chưa bao giờ dám nhắc tới chuyện của Thẩm Giới trước mặt
anh. Cách tháng sau còn có một tuần nữa…
Vài ngày sau, Trần Mộng Dao cũng gọi điện thông báo tin tức cho cô, trên điện thoại giọng điệu của Trần Mộng Dao không giấu được sự kích động. Trong mắt cô ấy, mối quan hệ giữa
ba người họ là vững vàng nhất.
Ôn Ngôn trong lòng có cảm giác khác, không biết Thảm Giới trở lại là có ý gì, cũng không
dám trông mong: “Dao Dao, tớ sớm đã biết rồi.”
Trần Mộng Dao có chút kinh ngạc: “Làm sao cậu biết được? Thẩm Giới cũng nói rằng cậu sẽ biết trước… nhưng anh ấy chưa liên lạc với cậu mà. Sao tớ không hiểu chuyện gì đang xảy
ra giữa các cậu vậy?”
Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại Ôn Ngôn thở dài một hơi: ” Một tuần trước Mục
Đình Sâm nói với tớ.”
Trần Mộng Dao im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Ngôn, cậu kết hôn rồi. Đúng là nên giữ khoảng cách với Thẩm Giới. Cậu có Đình Mục Sâm rồi, thậm chí làm bạn bè bình thường với Thẩm Giới cũng là điều không thể, nhưng tớ vẫn muốn báo tin anh ấy trở về cho cậu. Cậu biết
rồi thì tốt.”
Cúp điện thoại, cô nhìn bức tranh trên bảng vẽ trước mặt mới vẽ được một nửa, trực tiếp xé giấy vẽ ném vào thùng rác, bức tranh này cô vẽ hai tuần liền, cuối cùng vẫn chưa hoàn thành được. Cô mắt đi tâm tình trước đó, không cách
nào tiếp tục vẽ.
Sáng sớm Ôn Ngôn trằn trọc trên giường khó Chương 52: Thẩm Giới Trở Lại
đi vào giấc ngủ, không biết tại sao lại mất ngủ. Mục Đình Sâm không có ở bên cạnh, cô đã quen như vậy từ lâu, chiếc giường to như vậy,
cô chỉ nằm chiếm chưa đến một phần ba.
Đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng xe, một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra. Trong bóng tối, cô thấy rõ bóng dáng thon dài của anh, bước chân của anh có chút chếnh choáng không vững. Anh lại uống rượu rồi, còn uống không ít nữa
chứ.
Cô giả vờ ngủ, cố gắng giữ nhịp thở ồn định để
có thể bình an vượt qua đêm nay…
Mục Đình Sâm tiến vào phòng tắm, lúc đi ra anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, anh chưa thay đồ ngủ đã ngồi thẳng lên
giường.
Chương 53: Tiệc Đính Hôn
Nhịp tim của Ôn Ngôn không tự chủ được tăng nhanh, trong hơi thở đều nồng đậm mùi vị của anh, mùi hương ấy thoang thoảng nhàn nhạt mang theo hơi thở nam tính độc đáo chỉ riêng anh mới có, hòa cùng mùi rượu say nồng khiến cô không
khỏi thở gấp.
Sau khi tắm xong Mục Đình Sâm mang theo cơ thể ẩm ướt đến gần, vươn tay ôm lấy eo cô, hô hấp của Ôn Ngôn chọt rồi loạn, phát hiện cô chưa ngủ, anh lật người đè cô dưới thân, chính xác tìm
được đôi môi mềm mại của cô…
Cô nghĩ đến quá trình đau khổ đêm đó, mùi rượu trên người anh khiến cô bất giác sợ hãi, hai tay
chống lại ngực anh: “Anh say rồi…!”
Anh kẹp chặt hai cánh tay cô, giọng ám muội: “Đây
là nghĩa vụ làm vợ của cô!”
Cô không nói gì nữa, run sợ nhắm mắt lại, nhìn
dáng người đang hoành hành trên người mình, cô
Chương 53: Tiệc Đính Hôn cau mày khó chịu, nghiền răng chịu đựng một hồi
bỗng bụng dưới truyền đến cơn xé rách đau đớn, loại cảm giác này cô đã quá rõ, vội vàng nói: “Cái
đó của tôi đến…!”
Người trên người cô cứng đờ, cô nhân cơ hội đầy anh ra rồi rời đi, vội vàng bước xuống giường chạy vào phòng tắm. Trên mặt cô nét ửng đỏ vẫn chưa tan, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng
cửa cô mới bình tĩnh trở lại.
Một lúc sau cơn đau dần biến mát, “bà dì” cũng không đến đúng ngày, thời gian chính xác là vào hai ngày này… Cô có chút phiền muộn, không nên làm anh mất hứng nhưng khi cơn sợ dâng lên thì
cô không để ý đến điều gì nữa rồi.
Xe của Mục Đình Sâm cũng không rời khỏi Mục trạch, nghĩa là anh không đi ra ngoài mà đến một phòng khác, khả năng lớn nhất là có lẽ anh đến
phòng làm việc.
Cô nhớ hai ngày trước má Lưu đã lây chăn bông
dự phòng trong phòng làm việc đi giặt sạch, sau
Chương 53: Tiệc Đính Hôn một hồi do dự cô cầm chăn bông đưa đến phòng
làm việc.
Trong phòng làm việc chưa bật đèn, cô lại không còn tay trống đành thận trọng đi về phía trước, khi ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, cô cũng nhìn rõ bóng người đang nằm trên ghế sô pha, cô cẩn thận mang chăn đắp cho anh: “Anh về phòng đi, tôi ra phòng khách ngủ…”
“Cút!”
Nếu như là trước đây cô thật sự rời đi không chút do dự, nhưng cô dần dần nhận ra giữa hai người có quá nhiều vấn đề, tương lai không biết sẽ ra sao, chỉ ít hiện tại cô muốn cả hai chung sóng hòa thuận. Hơn nữa cô cảm giác được từ khi theo Thẩm Giới về nước, tính tình của anh cũng trở nên cáu kỉnh hơn rất nhiều: “Xin lỗi… vừa rồi tôi thực
sự rất khó chịu…”
Cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, giọng Mục Đình Sâm lạnh lùng, mang theo ý bông đùa: “Giờ không khó chịu nữa rồi?!”
Chương 53: Tiệc Đính Hôn Cô khó khăn “Ừ” một tiếng sau đó bị một lực mạnh
NG ⁄ mẽ kéo xuống.
Anh không đủ kiên nhẫn làm động tác thừa, đi thẳng vào vấn đề, động tác anh mang theo lửa giận khiến cô càng thêm sợ hãi hơn cả lúc ở trên giường, rất nhiều lần cô muốn xin tha nhưng đều
bị hành động của anh ngăn cản…
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn tỉnh lại trong phòng ngủ, không rõ sau đó mình đã quay về phòng ngủ như thế nào, cô ở trên ghế sô pha căn bản không trụ
nổi được nửa tiếng.
Khi cô đi xuống cầu thang Mục Đình Sâm đang uống cà phê trong phòng khách, anh mặc đồ bộ trong nhà màu xám nhạt, hai chân thon dài thả lỏng vắt chéo, dáng vẻ ấy của anh khiến cô liên
tưởng đến câu “Tháng năm tĩnh lặng”.
Má Lưu bận rộn đưa bữa sáng đến phòng ăn: “Cô
chủ, mau đến ăn sáng nào.”
Chương 53: Tiệc Đính Hôn Cô cười nhẹ, nêu không phải do cơ thể khó chịu e
là bước chân cô đi sẽ nhanh hơn rất nhiều, dù sao
thì cũng hiếm có bầu không khí hòa hợp như vậy.
Mục Đình Sâm cũng không vì tối qua thân mật với cô mà lộ ra sắc mặt ôn hòa, nhưng anh cũng không quá lạnh lùng: “Đợi lát nữa theo tôi đến một
chỗ.
Cô vui vẻ đồng ý: “Ở đâu? Ý tôi là… tôi phải chú ý đến việc ăn mặc cho những trường hợp khác
nhau.”
Dù gì thì cũng cùng anh ra ngoài, cô không thể
làm mắt mặt anh được.
Mục Đình Sâm nâng mắt nhìn cô, môi mỏng khẽ
mở: “Tiệc đính hôn.”
Dứt lời, anh nói thêm: “Tổ chức ngoài trời.”
Ôn Ngôn có chút phiền não: “Nhưng tôi không có
Chương 53: Tiệc Đính Hôn lễ phục…”
Anh thản nhiên nói: “Sẽ có người đưa đến.”
Cô không nói thêm nữa, biết anh thích yên lặng khi
ăn, lời thừa thãi chỉ tạo thêm tạp âm cho anh.
Mười giờ sáng, Trần Nặc gửi lễ phục, giày cao gót và trang sức qua, Ôn Ngôn vội vàng lên lầu chuẩn bị, lần đầu tiên cô thử vấn mái tóc dài lên, như vậy trông cô sẽ trưởng thành hơn một chút, vì gương
mặt cô thoạt nhìn trông vẫn còn chút non nớt.
Kích cỡ của chiếc váy vừa vặn với cô một cách bắt ngờ, là một chiếc váy cúp ngực ôm sát, kiểu váy này cô không thích lắm, váy có màu trắng nhưng không lộ ra nội y bên trong, làn váy vừa vặn che
khuất nửa đôi giày cao gót.
Mộc Đình Sâm nói tiệc được tổ chức ngoài trời nên cô khoác một chiếc áo khoác dày bên ngoài, mặc dù những ngày gần đây trời không có tuyết nhưng trời vẫn rất lạnh. Khi soi gương, cô phát
hiện trên cổ mình có một dầu hôn, cô đỏ mặt thoa
Chương 53: Tiệc Đính Hôn kem che khuyết điểm lên cổ một chút nhưng dấu
hôn vẫn hiện lên nhàn nhạt.
Lúc này, Mục Đình Thâm đã trở lại phòng để thay quần áo, cô ấy nhấc làn váy lên xoay người hỏi
anh: “Anh xem thế này ổn không?”
Anh nhìn sự mong đợi trong mắt cô, trong mắt lóe
lên vẻ phức tạp khó phân biệt: “Ừ…”
Được sự công nhận của anh, Ôn Ngôn thoáng an
tâm, cô đeo hoa tai vào: “Tôi xong rồi.”
Anh không đáp rồi bắt đầu thay quần áo. Trước khi anh thay đồ, cô đã đỏ mặt quay lưng lại.
Khi đi ra ngoài, Ôn Ngôn quấn chặt áo khoác che kín người nhưng gió vẫn lùa vào từ lớp vải mỏng của chiếc váy, cô hít vào một hơi lạnh, sắc mặt thay đổi…
Mục Đình Sâm bỗng dừng bước: “Cô có thể không gi.
Chương 53: Tiệc Đính Hôn Cô lắc đầu: “Không sao, tôi không sợ lạnh, đi thôi.”
Dứt lời cô bước lên xe trước, Mục Đình Thâm
đứng đó một lúc rồi mới lên xe.
Ôn Ngôn mơ hồ cảm giác được anh có tâm sự, trong mắt anh ẩn chứa một vực sâu, cho dù làm
cách nào cô cũng không tài nào nhìn thấu.
Địa điểm tổ chức là một nhà thờ ngoài trời ở ngoại ô, vì quá đông người và không đủ chỗ trong nhà thờ nên bữa tiệc được đặt trên bãi cỏ trống bên ngoài nhà thờ, nghe nói cô dâu không muốn tổ chức ở khách sạn, bảo rằng ở ngoài trời lãng mạn
hơn.
Thoạt nhìn, cách bố trí trên địa điểm đặc biệt dễ thấy. Hai bên đường cũng đủ các loại xe sang, nơi mà Mục Đình Sâm có thể đến thì người chủ trì yến tiệc lai lịch cũng không nhỏ, khách mời đều là
những người vô cùng giàu có, quyền thế.
Sau khi xuống xe, Ôn Ngôn liền nhìn thấy Trần
Chương 53: Tiệc Đính Hôn Mộng Dao trong đám người, trước kia khi chơi với
Trần Mộng Dao, cách ăn mặc của cô ấy luôn mờ nhạt nhưng hôm nay cô ấy lại trưng diện rất xinh đẹp, cho dù họ là bạn tốt nhiều năm nhưng sự
thay đổi đó cũng khiến mắt Ôn Ngôn sáng ngời.
Mục Đình Sâm dường như nhìn thấu suy nghĩ cô, anh nói: “Đi đi.”
Ôn Ngôn mỉm cười với anh, nâng váy dọc theo con đường uốn lượn đi về phía Trần Mộng Dao. Mục Đình Sâm nhìn bóng lưng cô, ánh mắt anh hiện lên vẻ do dự, nhưng nhanh chóng bị sự lạnh lùng thay thế.
“Dao Dao!” Ôn Ngôn vỗ nhẹ lên vai Trần Mộng
Dao, muốn nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô ấy.
Nhưng khi Trần Mộng Dao quay đầu lại, vẻ mặt cô
ấy hoảng hốt: “Tiểu Ngôn… Sao cậu lại ở đây?”
Ôn Ngôn chỉ vào Mục Đình Sâm ở phía xa: “Tớ đi cùng anh ấy, có chuyện gì vậy? Tớ còn sợ mình
không thích ứng được với bữa tiệc này, may là có
Chương 53: Tiệc Đính Hôn cậu ở đây.”
Trần Mộng Dao nhìn Mục Đình Sâm, sắc mặt cứng lại: “Là cậu muốn đến, hay là Mục Đình Sâm muốn
cậu đến?”
Ôn Ngôn có chút kỳ lạ: “Lúc đầu anh ấy bảo mình đi cùng, sau đó giữa đường lại hỏi ý kiến mình, là tự mình muốn đến đây, sao vậy rốt cuộc xảy ra
chuyện gì rồi?”
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Áy
Trần Mộng Dao nắm lấy cổ tay cô: “Đi, chúng ta
rời khỏi đây!”
Ôn Ngôn mù mịt không hiểu gì: “Cậu nói rõ đi chứ… Tớ không thể đi được, nếu tớ bỏ đi trước,
Mục Đình Sâm sẽ không vui…”
“Anh ta không quan tâm đến sống chết của cậu, cậu cần gì phải quan tâm anh ta có tức giận hay không chứ?! Tớ rốt cuộc đã nhìn ra rồi, anh ta không yêu cậu mà là đang giày vò cậu! Thứ anh ta muốn là mạng của cậu!” Trần Mộng Dao gần như
mất kiểm soát, sắc mặt xấu đến cực điểm.
Ôn Ngôn bị phản ứng của cô dọa đến bối rồi: “Dao
Dao… rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?”
Trần Mộng Dao có chút bực bội: “Cậu có biết bữa tiệc đính hôn hôm nay là của ai không? Là của Thảm Giới! Tớ vốn không định nói cậu biết, tớ cũng chỉ mới phát hiện ra khi liên lạc với Thẩm
Giới hôm qua thôi. Mục Đình Sâm sao có thể
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy không rõ chứ?” Anh ta đưa cậu đến đây là để nhìn
cậu khó chịu hay là để kích thích Thảm Giới? Tớ không biết cậu có yêu Thẩm Giới hay không nhưng Thẩm Giới yêu cậu, để có thể về nước cách cậu gần hơn một chút, để được gặp cậu, anh ấy đã đồng ý với sắp xếp cuộc hôn nhân theo ý nhà mình. Trước ngày hôm nay, thậm chí đến nhà gái trông như thế nào anh ấy cũng không biết, đây cũng là điều kiện mà Mục Đình Sâm đưa ra, anh ấy chỉ có thể quay về Trung Quốc sau khi đính
hôn, cậu đã hiểu chưa?”
Ôn Ngôn sững sờ, nhìn về phía Mục Đình Sâm đang cười đùa trò chuyện với những người khác, cô có chút không thể tin được… Anh ấy sao có thể
làm được loại chuyện này? Làm sao có thẻ….
Phản ứng của cô Trần Mộng Dao đã sớm đoán trước được: “Đi thôi Tiểu Ngôn, tớ đưa cậu đi, có
hậu quả gì tớ sẽ gánh hết!”
“Cô gánh cái gì? Chỉ là tiệc đính hôn thôi, không cần phải làm quá như vậy.” Kính Thiếu Khanh và
Lâm Táp cầm ly sâm panh đi đến.
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy Nhìn thấy Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao có
hơi khó chịu, cô không quên được anh chàng này bắt cô gọi bố ở bãi đậu xe như thế nào đâu: “Anh
tránh ra, không liên quan gì đến anh!”
Kính Thiếu Khanh nhìn Ôn Ngôn: “Việc của cô không liên quan gì đến tôi, nhưng với cô ấy… Tôi phải gọi một tiếng chị dâu, đừng lộn xộn nữa, vô
dụng thôi.”
Đúng vậy, vô dụng thôi, tất cả những điều này đều
nằm trong kế hoạch của Mục Đình Sâm.
Ôn Ngôn bỗng cười: “Không sao đâu Dao Dao, không phải anh ấy chỉ muốn xem phản ứng của
mình sao? Không sao cả…”
Cô muốn biết liệu Mục Đình Sâm có phải cũng có chút do dự khi anh bảo cô đừng đến, lại cảm thấy hơi nực cười, lòng tốt của anh chưa bao giờ cho
cô, không phải ư?
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh thấy Khương Nghiên
Nhiên đang đi đến đây, anh bình tĩnh tiền lên chặn
người: “Cô có quen với bọn họ không?”
Khương Nghiên Nhiên còn chưa lộ ra ác ý trong lòng, cau mày nói: “Anh quen với bọn họ sao? Yên tâm, dù sao Ôn Ngôn tốt xấu gì cũng là chị tôi, tôi sẽ không làm gì cô ấy, tôi đến là để chỉnh cô gái
đứng cạnh chị ấy!”
Kính Thiếu Khanh chỉ vào Mục Đình Sâm ở phía xa: “Cô muốn đi thì đi đi, bị Đình Sâm bắt được cô đoán xem anh ấy sẽ nghĩ gì? Đường đường là tiểu thư nhà họ Khương, quấy rối chuyện tốt nhà họ
Thẩm, e là cũng chẳng đẹp mắt lắm.”
Khương Nghiên Nhiên hừ một tiếng rồi chuyển
hướng đi đến chỗ Mục Đình Sâm.
Đã đến mười hai giờ trưa, bài phát biểu mục sư hứng thú đọc cô một chữ nghe cũng không vào, chỉ cảm thấy tiếng đàn đệm ngọt ngào ấm áp khiến lòng người phiền muộn không dứt.
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy
Khi cánh cửa nhà thờ từ từ mở ra, một đôi trai tài gái sắc tay trong tay bước ra, lúc nhìn thấy Thảm Giới, mũi Ôn Ngôn vẫn không khỏi chua sót, vì cô mà người đàn ông này đã phải chịu bao nhiêu oan ức. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà chàng thiếu niên năm nào đã chìm trong sương khói bể dâu, thoạt nhìn anh vẫn rất ổn, nhưng nụ cười lại trở nên không còn ấm áp nữa mà mang theo chút cay
đắng.
Trần Mộng Dao siết chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, thì thầm: “Đừng khóc… Tiểu Ngôn… Đừng để bị nhìn thấy.”
Ôn Ngôn không những không khóc mà còn mỉm cười, cô sợ rằng nước mắt sẽ mang đến xui xẻo cho tiệc đính hôn của Thẩm Giới, nên cô cười thật
tươi…
Ít nhất thì vị hôn thê của anh ấy cũng rất xinh đẹp, lại môn đăng hộ đối với nhà họ Thẩm, cô chỉ mong
anh một đời hạnh phúc!
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy Phảng phất như bị nơi nào đó hấp dẫn, ánh mắt
Thẩm Giới rơi trên người Ôn Ngôn, một khắc này khiến ý cười trên mặt anh như ngưng đọng. Tình yêu ấy từng là ngân hà trong mắt anh mà nay chỉ
còn bi thương che phủ.
Hai ánh mắt chạm vào nhau chưa đến hai giây, Ôn Ngôn đã vội vàng nhìn đi chỗ khác, cô không có
dũng khí đối diện với anh.
Trần Mộng Dao tức giận nghiên răng: “Tiểu Ngôn nêu mình nhìn không nhằm thì chiếc váy vị hôn thê của Thẩm Giới đang mặc là do cậu thiết kế… Mục
Đình Sâm thật sự quá tàn nhẫn!”
Ôn Ngôn lúc này mới chú ý tới, quả thật là vậy, cô vốn tưởng rằng hôm đó Mục Đình Sâm đưa cô đến xem buổi biểu diễn thời trang của công ty hoàn toàn là vì công việc, anh còn tiện thể nên đưa cô đến nhà hàng Bạch Thủy Loan ăn, cô còn ngây thơ nghĩ đó là vì kỷ niệm ngày cưới, bây giờ
xem ra… anh chỉ muốn cô nhớ kỹ chiếc váy cưới
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy do cô thiết kế là như thế nào, ăn uống cũng chỉ là
thuận đường mà thôi…
Không hồ là Mục Đình Sâm… Thủ đoạn luôn luôn thông minh như vậy, để cô tự tay thiết kế áo cưới cho vị hôn phu của Thẩm Giới, còn muốn cô tận
mắt chứng kiến!
Cô không biết, thủ đoạn của Mục Đình Sâm không chỉ có vậy, chuyện năm đó cô và Thảm Giới mọi người đã sớm biết nên vị hôn thê của Thẩm Giới cũng sẽ không mù mờ gì, chẳng những cô ấy không từ chối chiếc váy cưới này mà còn rất hào phóng, để nhà thiết kế lên sân kháu đọc diễn văn
chúc phúc.
Trần Mộng Dao sắp nổi điên đến nơi: “Tiểu Ngôn,
cậu đừng đi… Bây giờ chúng ta lập tức đi ngay!”
Ôn Ngôn cúi đầu hít sâu một hơi, khi ngắng đầu
lên, trên mặt đã lộ ra một nụ cười hoàn mỹ.
Đối mặt với những ánh mắt của người người đang
xem trò vui, cuối cùng cô đã khoác lên mình chiếc
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy mặt nạ giả nhân giả nghĩa nhát.
Cô bước về phía trước, nhận micro từ tay vị hôn thê Cố Vãn Vãn của Thẩm Giới, cô không nhìn Thẩm Giới: “Rất vinh dự khi tác phẩm của tôi có thể xuất hiện ở đây, với tư cách là một người bạn
cũ, Thẩm Giới, em chúc anh hạnh phúc.”
Thẩm Giới đột nhiên ôm cô vào lòng, một cái ôm này đã ẩn chứa quá nhiều nỗi lòng: “Anh cũng
mong em được hạnh phúc…”
Cố Vãn Vãn là người đứng gần nhất, cũng là người nhìn thấy rõ ràng nhát, bi thương nơi đáy mắt Thẩm Giới chẳng phải cũng đang giày vò cô
ta hay sao?
Cái ôm chỉ kéo dài năm giây, tựa như những cái ôm bình thường khác, Ôn Ngôn đưa micro cho vị mục sư rồi và không chút do dự khoan thai đi
xuyên qua dòng người.
Ánh mắt của Mục Đình Sâm vẫn luôn dõi theo cô,
đôi môi mỏng của anh mím chặt, không nói gì.
Chương 54: Anh Không Xứng Làm Chồng Cậu Ấy. Kính Thiếu Khanh ở bên cạnh anh nói nửa đùa
nửa thật: “Đình Sâm, mình phát hiện ra Ôn Ngôn bỗng trở nên giống anh rồi đấy, giỏi ngụy trang
khiến người ta khó lường.”
Mục Đình Sâm không đáp, trực tiếp đi về phía Ôn Ngôn, Kính Thiếu Khanh có chút lo lắng bèn kéo
Lâm Táp đi theo.
Trằn Mộng Dao khi thấy ba người đến gần, sắc mặt cô rất xấu bèn đứng trước người Ôn Ngôn: “Mục Đình Sâm, như vậy đủ chưa? Mục tiêu của anh đã đạt được rồi! Tôi nói chứ sao lại có loại anh trai như anh thì từ lúc Tiểu Ngôn còn đi học, cuộc sống cô ấy đã rất thê thảm. Hóa ra dịu dàng của anh chỉ dành cho mọi thứ trên đời chỉ tuyệt nhiên không trao cho cô ấy! Anh còn không xứng làm
anh trai, huống chỉ là chồng cô ấy!”
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dút
Mục Đình Sâm bình tĩnh đến không ngờ, nhưng Kính Thiếu Khanh lại không như vậy, anh ta kéo Trần Mộng Dao đi: “Cô gái nhỏ, cô nên im miệng
lại đi, ở đây không có việc của cô, đi đi!”
Mặc cho Trần Mộng Dao vùng vẫy thế nào, Kính Thiếu Khanh vẫn mạnh mẽ đưa cô ấy đi, và cái giá anh ta phải trả là bị cô cắn vào cổ tay, còn chảy cả
máu. Anh vừa tức vừa buồn cười: “Cô là chó đấy à?”
Trần Mộng Dao trừng mắt nhìn anh: “Tôi không phải chó nhưng chỉ cần tôi gặp anh thì tôi chẳng ngại làm chó! Anh là đồ khốn nạn y như Mục Đình Sâm!”
Kính Thiếu Khanh cảm thấy oan uỗổng nhưng không cách nào giải thích: “Được được được, chỉ
cần cô vui thì nghĩ thế nào cũng được.”
Đối mặt với Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không hè bất
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt mãn hay tức giận, cô chủ động khoác tay anh: “Tôi
muốn về nhà rồi, chúng ta cùng nhau đi nhé? Hay là… Tôi đi trước, anh đi cùng Khương Nghiên Nghiên?”
Mục Đình Sâm nhìn vào mắt cô, lần đầu tiên anh không thể nhìn thấu dù là một chút trong ánh mắt ấy: “Đi thôi.”
Trở lại xe, cô kéo ra khoảng cách giữa hai người, vẻ mặt lạnh băng y như anh, Trần Nặc từ kính chiếu hậu nhìn hai tảng băng trôi, anh ta có chút
run rầy: “Thiều gia… Phu nhân… về nhà ạ?”
Ôn Ngôn không đáp, Mục Đình Sâm chỉ khẽ ‘ừm’
một tiếng.
Trong xe, hai người không nói chuyện với nhau, về đến Mục trạch Ôn Ngôn tắm rửa xong, thay dép lê rồi mang đồ đạc xông vào phòng tranh, khóa trái
cửa, nước mắt có nén cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô từng nghĩ rằng tất cả sự hận thù của cô có thể
bị xóa mờ theo thời gian, nhưng bây giờ có vẻ như
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt những hận thù ấy theo thời gian chảy trôi mà càng
thêm sâu. Mà nỗi hận của cô với anh, cũng điên cuồng sinh sôi, vĩnh viễn không phải chỉ cần cô dè dặt cần thần là có thể duy trì được thăng bằng và yên ổn, vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu cô không nên
mơ mộng hão huyền! Đến tối, xe của Mục Đình Sâm rời khỏi Mục trạch.
Má Lưu gõ cửa phòng tranh: “Ngôn Ngôn, ăn cơm thôi con. Thiếu gia đi công tác rồi, ước chừng mấy
ngày nữa mới về.”
Nghe được Mục Đình Sâm không ở đây, Ôn Ngôn
liền đặt cọ vẽ xuống đứng dậy đi xuống lầu.
Má Lưu thấy đôi mắt có phần sưng đỏ của cô, lo
lắng hỏi: “Ngôn Ngôn, con bị sao vậy?”
Ôn Ngôn vô vị nhún vai: “Không sao ạ, nhưng vẽ
lâu quá cũng hơi mệt.”
Má Lưu cũng không nghĩ ngợi nhiều, gắp máy
món ngon vào bát của cô: “Xương của con vẫn
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt còn chưa khỏe đâu, phải bồi bổ nhiều vào, con
thấy đó, tối nay mẹ đã bảo nhà bếp hầm thuốc rồi,
bổ lắm nên con uống nhiều một chút.”
Nhìn chén thuốc trắng lóa, cô không có ý muốn uống đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cô mỉm cười nhìn má Lưu rồi đứng dậy nghe điện
thoại.
Thấy má Lưu vào bếp làm việc, cô thở phào nhẹ nhõm, canh có chút tanh, cô không thích nhưng cũng không muốn má Lưu buồn nên chỉ đành trốn đi.
Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có phần bực bội của Trần Mộng Dao: “Tiểu Ngôn à… Cậu có thể ra ngoài với tớ được không? Bây giờ tâm
trạng tớ đang rất tệ, khó chịu lắm…”
Từ trước đến nay Trần Mộng Dao luôn nói tin tốt chứ chẳng bao giờ báo chuyện xấu, chắc bởi vì tâm trạng không tốt nên gọi cho cô, chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, cô hơi lo lắng: “Dao Dao, có chuyện
gì vậy?”
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt
Trần Mộng Dao im lặng một lúc, rốt cuộc cũng không nói ra lý do: “Tớ không muốn nói, cậu đừng hỏi được không? Cậu không đi được cũng không
Sao… Ôn Ngôn nói ngay: “Cậu ở đâu? Giờ tớ lập tức đi.”
Trần Mộng Dao báo địa chỉ, Ôn Ngôn lên lầu thay quần áo, vừa đi ra ngoài liền bị quản gia Lâm ngăn lại: “Phu nhân, thiếu gia đã dặn trước khi cậu ấy
trở lại thì cô không thể tùy ý đi ra ngoài.”
Cô cắn môi và cứng đầu đứng tại chỗ, cô là vợ của Mục Đình Sâm chứ không phải con chim hoàng yến nhót trong lồng, cô muốn đi đâu và gặp ai là quyền tự do của cô, không nên bị anh can
thiệp!
“Chú Lâm, cháu chỉ đi gặp bạn cùng giới, đi một lát rồi quay về ngay, chú có thể không nói với Mục Đình Sâm không ạ, mà dù anh ấy có biết cũng
chẳng sao, cháu sẽ tự gánh lầy hậu quả.” Cô van
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt nài nói.
Chú Lâm hơi động lòng, cô và Mục Đình Sâm đều là những đứa trẻ mà ông dõi theo từ nhỏ, không cách nào quá nghiêm khắc được: “Vậy thì… cô quay lại càng sớm càng tốt, tối nay thiếu gia có thể sẽ gọi điện về hỏi thì tôi không thể báo cáo sai
được.” Ôn Ngôn cảm động: “Cảm ơn chú Lâm…”
Quản gia Lâm là người của nhà học Mục, cả đời làm việc cho nhà họ Mục, bình thường ông không thể làm trái với mệnh lệnh của Mục Đình Sâm nhưng bây giờ lại chịu giúp cô, ngoài cảm kích ra
nhất thời cô không biết nên nói gì.
Khi đến nơi Trần Mộng Dao nói, cô thấy đó là một quán bar, xưa nay cô chưa từng yêu thích những nơi này, tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc bên trong làm cô cảm thấy khó chịu, mấy cơ thể uốn éo trên sản nhảy khiến cô sợ không dám nhìn thẳng, tất cả
mọi thứ ở đây đều quá mức thác loạn.
Chương 55: Cả Đời Cũng Không Dứt Đèn quầy bar rất mò, cô không tìm thấy bóng
dáng của Trần Mộng Dao nên chỉ có thể gọi điện hỏi, gọi liên tiếp vài cuộc cuối cùng mới kết nói.
được: “Tớ đang ở ghé số 12…” Nghe giọng nói, Trần Mộng Dao đã hơi say.
Ôn Ngôn vội vàng đi tìm, cả chiếc ghế dài chỉ có duy nhất Trần Mộng Dao, tay cô ấy ôm bình rượu,
£ & À uông đền say mêm.
Cô giật lầy chai rượu: “Dao Dao, sao cậu lại uống rượu thế này? Nói cho tớ biết có chuyện gì đi,
uống rượu có hại cho sức khỏe lắm đó!”
Hai mắt Trần Mộng Dao lờ đờ mông lung nhìn cô, cười khúc khích: “Cậu nói chuyện thật giống giọng điệu của bố mình, suy nghĩ của cậu nào giống cô
gái đôi mươi chứ, giống như… mẹ mình…”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn không đành lòng: “Không uống nữa, tớ
đưa cậu về.”
Trần Mộng Dao lại mở một chai rượu: “Đừng mà, để mình uống đi, mình cảm thấy làm người sống trên đời này quả thật chẳng dễ dàng gì… Mình sắp
trắng tay rồi…”
Trắng tay? Ôn Ngôn có chút không hiểu: “Cái gì
mà trắng tay? Cậu cãi nhau với Triển Trì à?”
Trần Mộng Dao che miệng lại: “Á… Lỡ miệng rồi,
không có gì… Tớ không sao…”
Dù cô có khuyên thế nào thì Trần Mộng Dao vẫn uống gần hết rượu trước khi ngã gục, cô ấy đã say thành vũng bùn mà miệng vẫn còn đang lải nhải
cần nhằn gì đấy.
Ôn Ngôn không còn cách nào khác đành phải đỡ người cô rời khỏi quán bar, bây giờ đã hơn mười một giờ tối, cô đã nói là về sớm một chút rồi, lời
hứa coi như tan theo mây khói luôn.
“Tiểu Ngôn… Kẻ lấy tài liệu trang sức của nhà
mình đã tìm được rồi, nhưng người đã chết… trang sức cũng mát rồi, nhà mình cũng tan nát… bố mình thì vào thẳng bệnh viện… nợ nần trả cả
đời cũng không hét.”
Ôn Ngôn dừng chân lại, hốc mắt đỏ lên: “Không sao đâu… Dao Dao… Mình sẽ đi gặp Mục Đình Sâm, sẽ ổn thôi…”
Phản ứng của Trần Mộng Dao đột nhiên trở nên gay gắt: “Tớ không muốn cậu đi tìm anh tai Đừng… đừng cầu xin anh ta! Tớ không phải là kẻ bán đứng bạn bè, anh ta đối xử với cậu như vậy, sao cậu lại phải cầu xin anh ta? Dù tớ chết tớ cũng
không muốn để cậu vì tớ mà cúi đầu trước anh ta!”
Ôn Ngôn sợ cô say rượu làm càn đành nghe theo lời cô: “Được, tớ không tìm anh ta nữa, đi, chúng
ta về nhà.”
Đưa Trần Mộng Dao về thì đã gần mười hai giờ. Cô mệt mỏi trở về Mục Trạch, vừa đến cổng đã thấy toàn bộ Mục trạch đèn đuốc sáng trưng, cô
liền biết Mục Đình Sâm đã trở về…
Bình luận facebook