Những lời tâm sự của Khánh Vi ít nhiều ảnh hưởng đến Khánh Huy. Từ lúc trở về thấy anh cứ đăm chiêu không để ý, Ái Liên thấy lạ lắm thì bước lại gần đặt tay lên vai anh. Khánh Huy giật mình ngước mắt nhìn lên, bắt gặp gương mặt hài hòa xinh đẹp liền nở một nụ cười. Ái Liên nghiêng nghiêng đầu nhìn anh thắc mắc:
“Anh có tâm sự gì à?”
“Không, có gì đâu, nhìn anh giống có tâm sự lắm à?”
“Ừm, em thấy anh cứ ngẩn ngơ nãy giờ.”
Khánh Huy vòng tay ôm lấy eo Ái Liên kéo sát lại người mình, cằm tựa vào xương ức của cô mà ngước mặt lên, cười cười đáp lại:
“Có sao? À anh đang nghĩ xem tối nay ăn gì ấy mà.”
Ái Liên véo má anh mắng yêu:
“Điêu đi, chỉ được cái lươn lẹo thôi.”
Khánh Huy bật cười, dụi mặt vào người Ái Liên trêu chọc khiến cô buồn thì ngó ngoáy né tránh, anh lại không chịu buông tay càng giữ chặt lấy, cô bị chọc buồn buộc tiếng cười bật ra khỏi miệng. Chỉ trong giây lát anh đã kéo cô ngồi lên đùi mình, cằm và mũi cọ lên gò má cô, giọng anh trầm thật trầm đầy quyến rũ vờn trên mặt Ái Liên:
“Thật mà, tối nay em định cho bố con anh ăn gì thế?”
“Anh còn ăn tối nữa cơ à? Em tưởng tối về nhà ăn cơm với mẹ anh chứ?”
“Đã đi chơi phải chơi cho hết ngày chứ.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy chợt ghé miệng nghiến nhẹ vành tai Ái Liên khiến cô bất giác rùng mình khẽ kêu lên một tiếng:
“Á!”
Vì sợ Ốc ở trong phòng nghe được cô vừa bịt miệng vừa thấp giọng mắng anh:
“Anh làm cái gì đấy hả cái đồ biến thái này?”
Khánh Huy chẳng buồn giận ngược lại còn bật cười, anh khẽ phẩy tay lên chóp mũi Ái Liên. Cô không hài lòng thì nhăn hết cả mặt lại, thân eo đã bị vòng tay rắn chắc siết chặt thêm một chút nữa, chẳng mấy cả người đã dán sát vào người anh.
Ái Liên ưỡn ngực cố ngả về phía sau né tránh nhưng xem ra muốn thoát khỏi Khánh Huy sức cô không đủ thì lại đổ về phía anh, tay ôm má Khánh Huy lắc qua lắc lại:
“Anh thích ăn đòn không?”
“Em đánh anh đi, nếu không đánh được là anh đánh em đấy.”
“Anh đánh em?”
“Đảm bảo không đi được thẳng luôn.” Khánh Huy cợt nhả gật đầu.
Ái Liên biết thừa ý đồ đen tối của anh thì bất thình lình dùng trán cụng vào trán anh. Nhưng hình như hơi quá đà nên vô tình làm đau cả mình.
“Au, đau thế!”
Cô nhăn nhó suýt xoa, tay ôm lấy đầu. Khánh Huy kéo tay Ái Liên xuống, vừa vén tóc mái của cô sang một bên vừa chăm chăm nhìn vào vết đỏ trên trán:
“Em là chúa nghịch dại. Đau lắm không?”
“Tại anh đấy.”
Anh ôm đầu cô kéo thấp xuống, ghé miệng thổi nhè nhẹ vào vết đỏ trên trán,
“Ừ tại anh, còn đau không?”
“Một chút, hoa hết cả mắt, sao đầu anh cứng thế hả?”
“Phải mỗi đầu cứng thôi đâu?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy cười cợt, mắt hấp háy xấu xa trêu cô, Ái Liên chẳng thèm ngại, tay nằm cằm anh siết chặt, nâng lên một khoảng rồi đặt môi lên. Khánh Huy tưởng ngon ăn thì hé miệng hưởng ứng liền bị cô nghiến một phát đau chết điếng. Âm vực thảng thốt phát ra khe khẽ từ cuống họng, lại bị Ái Liên dùng môi chặn lại không cho bật ra ngoài làm anh đành ngậm miệng mím môi âm ỉ chịu đau.
Thấy Khánh Huy nhăn mặt nhíu mày, tay ôm eo cô cũng dùng lực hơn một chút vì đau, Ái Liên đắc ý bật cười. Anh cau mày lườm nguýt:
“Em hay lắm.”
“Đừng đùa với nhà chùa. Tối hai bố con thích ăn gì? Đừng đòi hỏi những món quá phức tạp em không làm được đâu đấy.”
Khánh Huy gật gù, lại bảo đợi Ốc dậy thì hỏi nó, anh dễ nuôi cho gì ăn nấy khiến Ái Liên hài lòng.
Ái Liên không phải không nhìn ra được tâm trạng của Khánh Huy, nhưng anh không muốn nói thì cô cũng không miễn cưỡng mè nheo. Dù yêu nhau nhưng ai cũng có một khoảng trời riêng bất khả xâm phạm, Ái Liên thiết nghĩ cô nên tôn trọng anh, bởi vậy mới hùa theo lời nói dối của Khánh Huy khi anh nói đang nghĩ về bữa tối.
Sau bữa tối no nê, hai bố con Ốc nghỉ ngơi cho xuôi cơm thêm một tiếng mới rục rịch đứng lên ra về. Được tiễn ra đến cửa rồi mà cả bố lẫn con đều cố cò kè nấn ná không chịu quay đầu, mặt thì đã bày ra vẻ tiếc nuối, lần nào sang bên này cũng thế.
Khánh Huy mượn câu chuyện câu giờ:
“Lịch tuần sau của em thế nào?”
“Kín luôn, cuối tuần em cũng không rảnh. Anh thế nào?”
“Cũng thế, đợi này có án. Chắc bận mất một thời gian.”
“Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đặc biệt chú ý an toàn, rảnh thì nhắn cho em. Thôi hai bố con về nghỉ ngơi sớm đi không bà nội mong.”
Khánh Huy nắm lấy tay Ái Liên, siết chặt lấy, lưu luyến gật đầu rồi dắt con trai rời khỏi nhà cô.
Sau khi trở về nhà Khánh Huy nhờ mẹ tắm cho Ốc rồi cũng về phòng tắm rửa thay đồ.
Khánh Huy tắm xong vừa lau tóc vừa ngồi xuống giường, định lấy điện thoại kiểm tra thì nghe tiếng mở cửa, anh vắt khăn lên vai rồi nhướng mắt nhìn ra. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đập vào mắt là cái bóng loắt choắt đang lách qua khe cửa đi vào, vừa nhìn thấy bố Ốc đã lon ton chạy tới, tay còn xách theo con gấu nhỏ mà nó hay ôm đi ngủ kéo lê dưới đất.
Thằng bé sà vào lòng bố, Khánh Huy kéo nó dựa vào người mình mà hỏi han:
“Sao con sang đây? Bà đâu rồi?”
“Giờ Ốc ngủ với bố bố nhớ?”
“Ừ, để bố sấy tóc xong thì mình ngủ nhé?”
Ốc ngoan ngoãn gật đầu. Đèn sáng tắt được một lúc, Khánh Huy nhắn tin cho Ái Liên xong thì úp điện thoại xuống, anh nhấc đầu nhìn sang thấy con trai nằm yên thì im lặng nằm trở lại rồi khép hờ mắt định ngủ.
Ốc gối đầu trên tay anh, xoay lưng lại với bố. Thấy bên cạnh im lặng, thằng bé chợt mở mắt, nó nhấc tay bố đang ôm mình ra rồi nhích lên một chút tách rời khỏi bố. Ốc chầm chậm xoay người chăm chú nhìn Khánh Huy không chớp mắt, trong đầu chắc mẩm là bố đã ngủ rồi thì mon men tiến lại gần.
Khánh Huy chưa ngủ nhưng lại cố tình không mở mắt, anh muốn xem xem con trai định làm gì. Nhưng chỉ một lát bên cạnh đã không thấy có động tĩnh, mọi thứ dường như rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Khánh Huy định hé mắt nhìn xem thì bị cái đụng chạm nhẹ nhàng nơi gò má làm cho giật mình mà nhắm nghiền mắt lại, quai hàm chợt siết chặt đến hơi thở cũng tự nhiên ngừng lại mất mấy giây.
Bàn tay nhỏ bé run run sờ sờ trên gương mặt Khánh Huy, từ má chạm tới trán, rồi lướt đến chóp mũi anh. Phần nệm bên cạnh chợt rung rinh lún xuống, Ốc nhích người tiến lại gần bố. Khánh Huy cảm nhận được hình như con trai đang ở ngay trước mặt mình, hơi thở nó nhè nhẹ thổi vào mặt anh ngứa ngứa buồn buồn.
Ốc chợt hôn lên trán bố một cái, rồi rơi xuống mũi, sang má trái, tiếp nữa là xuống cằm Khánh Huy, má phải do anh đang nằm nghiêng nên nó không hôn được. Xong đâu đấy thằng bé ngồi thẳng dậy, mắt hấp háy, đầu nghiêng nghiêng nhìn bố. Trong ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, Ốc có thể nhìn khá rõ gương mặt bố mình. Nó chợt lẩm bẩm gọi:
“Bố ơi!”
Thấy bố không nhúc nhích, Ốc lại vươn tay gẩy gẩy lông mi anh, cúi thấp người thì thào:
“Bố mở mắt ra đi bố, Ốc thấy lông mi bố rung rung từ nãy rồi.”
Bị con trai bóc mẽ, Khánh Huy bất giác phì cười mở mắt, thu vào tầm mắt gương mặt con trẻ mang nét tươi vui thì không nhịn được mà đưa tay nhéo má nó một cái đầy cưng chiều. Thằng nhóc này thế mà cũng nhìn ra được là bố giả vờ ngủ. Ở trên lớp nó toàn giả vờ ngủ để lừa cô giáo nên khi nãy chăm chú nhìn bố suốt thế là nhận ra ngay.
Khánh Huy vòng tay ôm nó, ánh mắt đầy yêu thương chăm chú nhìn cái mặt ngô nghê của con trai, “Ốc không ngủ à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Có mà bố.”
Ốc xoay người nằm kềnh xuống, đầu gác lên tay bố, được một lúc thì quay sang thỏ thẻ:
“Bố ơi!”
“Bố đây.”
“Ốc yêu bố lắm, thật đấy. Không phải là không thích bố đâu bố ạ! Bố đừng buồn bố nhớ. Ốc chỉ thích một mình bố thôi. Tại lúc Ốc làm việc tốt bố lại quát Ốc nên con mới giận 1 tí ấy thôi, chứ không phải là Ốc ghét bố đâu bố ạ! Bố đừng ghét Ốc bố nhớ!”
Khánh Huy nghẹn ngào nựng má con trai, anh khẽ nhoẻn miệng cười gật gật đầu lên tiếng:
“Bố không ghét Ốc, thương Ốc còn sợ thiếu nữa là. Sau này con phải nghe lời biết chưa? Bố xin lỗi vì đã lớn tiếng với con. Ốc nhớ cho bố, bố rất yêu con, không bao giờ ghét con cả, hiểu không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ốc sung sướng gật đầu, hàng mi rớm nước khẽ chớp chớp, nó xích lại gần ôm chặt lấy cổ bố mà dụi dụi mặt vào như cún con tìm hơi ấm.
Khánh Huy hạnh phúc mỉm cười rồi vòng tay ôm gọn thằng bé vào lòng, vỗ về ru nó cùng đi vào giấc ngủ.
Ốc còn nhỏ nhưng rất tình cảm, từ bé nó đã rất bám bố. Công việc của Khánh Huy đặc thù lại rất ít khi ở nhà, nhưng chỉ cần bố về phép thằng bé đều giống như cái đuôi, bố đi một bước con theo một bước. Hồi nó mới tập bò cứ lê la khắp nhà, thấy bố ở đâu là tụt xuống rồi bò lại gần bám chân để được bế. Lần nào cũng bịn rịn, đi là nhớ con hơn cả vợ.
Cũng bởi thứ tình thương ấy mà Khánh Huy không nỡ để thằng bé cho người khác. Anh biết dù để Ốc ở bên nhà ngoại hay trả cho bố đẻ của nó thì thằng bé cũng khó có được cuộc sống bình yên mà tâm hồn mong manh của con trẻ không ít nhiều bị khuyết thiếu.
Cho đến ngay lúc này, khi ôm con ở trong lòng, Khánh Huy vẫn chưa từng hối hận về quyết định năm đó của mình. Đối với anh dù không phải máu mủ nhưng đứa trẻ này coi anh là bố của nó, anh sẽ không bỏ rơi con. Sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương Ốc như con đẻ của chính mình.
…
Sau vụ đánh ghen hụt sáng nay, Hồng Ánh vẫn lấy làm ấm ức, cô ta không thèm nói chuyện với Thành Đạt mà bỏ lên bar uống rượu một mình. Anh ta gọi gần trăm cuộc điện thoại cũng chẳng thèm nghe máy khiến Thành Đạt như muốn phát điên. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thành Đạt đang ở nhà mà lòng nóng như có lửa đốt, lại nhận được tin nhắn hình ảnh của một người quen cũng đang uống rượu ở bar gửi tới thì lập tức đi ngay, nhưng vừa bước xuống cầu thang đã bị bố anh ta chất vấn:
“Lại đi đâu? Không có ngày nào an ổn ở nhà đủ 24 tiếng.”
“Con đi có việc, bố làm cứ như bố chăm ở nhà lắm không bằng ấy.”
“Cái thằng này, ở nhà cho bố. Anh muốn lang thang như thế đến bao giờ nữa hả?”
“Con đi tí việc, muộn muộn con về, bố nói nhiều thật đấy, con phải trẻ trâu đâu mà cứ canh.”
Thành Đạt hục hặc rảo bước đi thật nhanh, khi nãy nhìn tấm ảnh Hồng Ánh đang ngất ngưởng dựa vào đàn ông lạ đã khiến anh ta nổi máu ghen muốn tới lôi cô ta về.
Khi Thành Đạt tới, Hồng Ánh đã say mèm, gã đàn ông ở trong ảnh khi nãy cũng không còn ở đó nữa. Anh ta bực dọc, tay quệt mồ hôi, tay chống hông nheo mắt nhìn quanh một lượt, trong bar toàn là đèn nháy, không cũng là đèn màu tranh tối tranh sáng nên khó lòng nhìn rõ mặt người nào với người nào.
Anh ta khẽ thở dài ngao ngán nhìn người đang nằm gục trên bàn một cái, sau cùng vẫn là mang cô ta ra khỏi nơi này. Ở trong lòng Thành Đạt, Hồng Ánh như cá không xương cứ mềm oặt như muốn đổ xuống đến nơi, khiến anh ta khó khăn lắm mới đưa được cô ta ra khỏi đám đông ồn ào nhốn nháo ấy.
Để Hồng Ánh an vị nằm trong xe, Thành Đạt mới đi về phía ghế lái, anh ta đi rồi cô ta mới lim dim mở mắt, khóe miệng theo đó cũng nhếch lên đẩy đắc ý. Đàn ông ấy mà, thằng nào rơi vào lưới tình khi nhìn thấy con đàn bà của mình trong tình trạng không có ý thức như thế này thì cũng đều mềm lòng mà thôi.
Thành Đạt tưởng Hồng Ánh say thì hết lòng chăm sóc, vừa lau mặt, lau người lại gọi sẵn nước giải rượu cho cô ta. Quần áo trên người Hồng Ánh chẳng mấy mà bị lột sạch, nhìn cô ta trong tình trạng lõa lồ như thế này thì dục tính trong người đàn ông lại trỗi dậy, ánh mắt đen thẳm như đáy vực sâu hằn lên sự thèm khát đối với thân thể phụ nữ ngon lành kia.
Hồng Ánh vẫn giả vờ say, nhưng là kiểu nửa say nửa tỉnh vẫn rên rỉ hưởng ứng anh ta, cô ta bị người đàn ông này quần cho đến quên hết đi sự ấm ức suốt từ sáng đến giờ mà chỉ tập trung hưởng lạc.
Đến tận chiều tối ngày hôm sau khi bụng dạ biểu tình vừa cồn cào vừa nôn nao Hồng Ánh mới chịu dậy, cô ta lười biếng chui ra khỏi chăn, Thành Đạt ở bên cạnh vẫn đang còn say ngủ.
Cô ta kéo chăn che thân thể nuột nà đầy dấu vết của trận hoan tình không biết điểm dừng ngày hôm qua, rồi hờ hững đưa mắt nhìn vào gương mặt ưa nhìn có chút thư sinh của người đàn ông thầm phân tích. Thành Đạt cũng được, nhưng so với Khánh Huy vẫn còn kém một chút, cô ta chẳng yêu anh nhưng cảm giác bị người khác cướp mất, thấy anh vui vẻ bên Ái Liên thì lại nổi lòng tham và bị sự ích kỷ làm mờ mắt. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thành Đạt ngái ngủ lờ đờ mở mắt, thấy Hồng Ánh đang đăm chiêu nhìn mình không chớp mắt thì nở một nụ cười cưng chiều, rồi đưa tay chạm vào cô ta khiến Hồng Ánh giật mình thảng thốt nhìn xuống. Bắt gặp gương mặt đầy hứng khởi của Thành Đạt, biểu cảm trên gương mặt Hồng Ánh liền thay đổi còn nhanh hơn cả tắc kè hoa đổi màu, cô ta cười ngọt ngào, buông lời nũng nịu:
“Anh dậy rồi sao, đói không?”
Thành Đạt khẽ gật gật đầu, lại không quên buông lời đùa bỡn:
“Mê anh đến thế cơ à mà nhìn không chớp mắt vậy?”
“Thì anh đẹp trai mà, đúng gu của em thích.”
Nghe được lời có cánh phát ra từ khuôn miệng yêu kiều của người tình khiến Thành Đạt sướng rơn thì nhổm dậy, đưa lưng tựa vào thành giường mà ôm cứng cô ta vào lòng. Hồng Ánh đắc ý nghiêng đầu tựa lên ngực trần mát lạnh, ánh nhìn mông lung không đặt lên vật thể nào cụ thể.
Sau khi thay rửa xong, Hồng Ánh để mình trần đứng soi trước gương, từ cổ đến ngực xuống bắp đùi đầy vết hồng đỏ rồi tím xanh mà người đàn ông kia trong cơn hứng tình để lại. Cô ta khẽ cười khẩy, vừa định lấy khăn tắm quấn vào người thì như sực nhớ ra điều gì đó, hàng mày được xăm khuôn cẩn thận đã nhíu lại với nhau.
Hồng Ánh lấy điện thoại kiểm tra lịch, tính đến hiện giờ đã hơn hai tháng trôi qua cô ta chưa có kinh nguyệt. Chẳng lẽ nào?
Cô ta đưa mắt thất thần nhìn người đàn ông đang thong thả đóng cúc áo, rồi lắc lắc đầu, miệng không thôi lẩm bẩm:
“Không thể nào… không thể nào. Lần nào cũng uống thuốc, làm sao mà có thai được?”
Hồng Ánh run rẩy, tay đã siết chặt mép khăn tắm, cả người gồng cứng lên, hàm răng nghiến chặt như đang cố bóp nát một thứ gì đó.
Dù đã qua tuổi ba mươi nhưng Hồng Ánh chưa từng nghiêm túc nghĩ tới việc thực hiện thiên chức của mình, cô ta chưa sẵn sàng cho việc làm mẹ. Chuyện mang thai Ốc là hoàn toàn ngoài ý muốn, vì không mong muốn nên không mảy may có chút ý nghĩ phải có trách nhiệm hay động tình mẫu tử đối với con. Đối với loại người ham chơi thích hưởng thụ như Hồng Ánh việc phải chăm con là một cái gì đó rất đáng sợ và nó chưa từng nằm trong suy nghĩ của cô ta.
Ngay lúc này có khả năng lại mang thai khiến Hồng Ánh như vừa bị đẩy rơi xuống đáy vực.
Sau khi rời khỏi nhà nghỉ, Hồng Ánh tách ra khỏi Thành Đạt rồi tự mình đi tới phòng khám sản khoa, giờ này cô ta chẳng còn chút tâm trí nào để mà ăn với chẳng uống nữa.
…
Nhìn kết quả trên tay vị nam bác sĩ trước mặt khiến Hồng Ánh sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cô ta cứ nhấp nhổm nhướng mắt muốn nhìn xem trên ấy viết gì, nhưng cách một cái bàn, tờ giấy lại bị cầm thẳng đứng nên Hồng Ánh không nhìn ra được.
Vị bác sĩ thấy tâm thế ấy của cô ta thì nâng mắt nhìn lên một cái, ánh mắt vừa va vào nhau Hồng Ánh liền né tránh mà ngồi yên tại chỗ, nhưng vẫn sốt sắng hỏi han:
“Kết quả thế nào hả bác sĩ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Chị không có thai.”
Câu này của bác sĩ đối với Hồng Ánh mà nói, nó hệt như nắng hạn gặp mưa rào, vẻ mặt lo lắng căng thẳng khi nãy nhanh chóng qua đi, thay vào đó là nét cười rạng rỡ. Bác sĩ lại hỏi:
“Chị từng sinh nở chưa?”
Hồng Ánh mím môi gật đầu. Bác sĩ khẽ gật gù đáp:
“Vậy thì tốt.”
“Có chuyện gì thế bác sĩ?”
“Theo xét nghiệm cho thấy chị bị mắc chứng suy buồng nguyên phát, hay còn gọi là suy buồng trứng sớm, bởi vậy nếu sinh nở rồi thì coi như may mắn, vì tình trạng này thường dẫn đến vô sinh.”
Bình luận facebook