Hồng Ánh như chế.t lặng, dù không thích có con nhưng nghe tin này cũng có chút lạnh gáy. Cô ta nghi hoặc hỏi lại:
“Ý bác sĩ là từ giờ tôi không thể sinh con được nữa đúng không ạ?”
Bác sĩ đẩy gọng kính gật gật đầu:
“Suy buồng trứng sớm gần giống như tiền mãn kinh ở phụ nữ ngoài bốn mươi nên dễ bị nhầm lẫn với nhau. Tiền mãn kinh thường sẽ không có kinh nguyệt hàng tháng, nhưng suy buồng trứng sớm có thể không có hoặc vẫn có nhưng thất thường. Hiểu đơn giản là buồng trứng không sản sinh hóc môn estrogen hoặc giải phóng trứng thường xuyên, tức là trứng không rụng, không có khả năng thụ thai. Không thể sinh con.
Nguyên nhân thì có rất nhiều, thường gặp ở người thường xuyên sử dụng các chất kích thí.ch như cà phê, đồ uống có cồn… hoặc lạm dụng thuốc tránh th.a.i… Bác sĩ khuyên chị nên đến bệnh viện lớn để được hỗ trợ điều trị càng sớm càng tốt. Nếu không tin tưởng với kết quả này thì nên làm xét nghiệm lại một lần nữa cho chính xác thì tốt hơn.”
Hồng Ánh cầm theo kết quả mà bác sĩ đưa cho rồi lẳng lặng ra về, ông ấy còn viết thêm cho cô ta một tờ giấy giới thiệu nhưng lúc đi đến cửa Hồng Ánh đã tiện tay quẳng vào thùng rác ở đó rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Không sinh con cũng tốt, cô ta đâu có ý định đèo bòng thêm ai đâu. Mặc dù lúc nhận được tin ấy cũng có chút hụt hẫng, nhưng Hồng Ánh suy nghĩ đơn giản, không sinh đỡ mệt người, dù sao thì cô ta cũng có Ốc rồi.
Bởi suy nghĩ ấy, Hồng Ánh càng muốn giành lại bố con Khánh Huy, nhưng bằng cách nào thì cô ta chưa nghĩ ra.
…
Ốc mới trở lại trường học được một tuần thì đã bị ốm, thằng bé lại cứ sốt cao không hạ. Đến ngày thứ hai nghe theo hướng dẫn của Ái Liên, Khánh Huy đành đưa con tới bệnh viện.
Ái Liên thời gian này cũng bận, cô gần như coi bệnh viện là nhà. Trẻ nhỏ bị sốt xuất huyết và viêm màng não rất nhiều, bệnh viện cũng quá tải, đã có lúc hai cháu phải nằm chung một giường.
Khoa nhi lúc nào cũng ồn ã tiếng bệnh nhi kêu khóc, nên căng thẳng và mệt mỏi vô cùng. Nhìn những đứa trẻ nóng sốt bừng bừng cứ i ỉ khóc, bỏ ăn bỏ bú mà thấy thương.
Phòng bệnh tự chọn cũng chẳng còn chỗ, Ái Liên bảo Khánh Huy đưa Ốc đến phòng cấp cứu nằm tạm, đến chiều có bệnh nhi ra viện thì đưa con vào. Cô đứng bên cạnh anh cùng nhìn thằng bé đang nằm miên man trên giường, Ái Liên lên tiếng hỏi: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh có ở lại không?”
“Không, anh phải đến cơ quan bây giờ, tình trạng của Ốc thế nào, liệu có sao không? Nó cứ sốt mãi không hạ.”
“Không sao, một lát nữa em lấy máu kiểm tra, giờ truyền nước và dùng thuốc hạ sốt trước đã. Anh cứ đi đi, có bà nội Ốc với em rồi, đừng lo lắng quá.”
“Nhờ em, xong việc anh về ngay.”
Ái Liên mím môi gật đầu, Khánh Huy lo lắng nhìn con trai một cái rồi dằn lòng quay người rời đi.
Thằng bé sốt cao nên người mệt lả cứ mê man ngủ, hai mắt nhắm nghiền không động đậy, thỉnh thoảng nước mắt vô thức lại ứa ra chảy xuống huyệt thái dương.
Ái Liên đưa nhiệt kế cho bà nội Ốc, dặn bà thường xuyên kiểm tra nhiệt độ, để ý nước truyền và lau người bằng nước ấm cho cháu để hạ sốt, hạn chế tối đa việc lạm dụng thuốc. Bà cứ gật đầu liên tục, gương mặt hiền hậu lúc này đã bày ra vẻ lo lắng nhìn theo mọi hành động của Ái Liên.
Ái Liên vạch áo thằng bé kiểm tra rồi kéo quần Ốc xuống xem có xuất hiện nốt ban hay không nhưng lại phát hiện bao quy đầu không che phủ kín, phần đầu có phần phù nề và tấy đỏ.
Cô nhẹ nhàng kéo bao quy đầu lên nhưng không thể tuột về vị trí cũ được lại vô tình làm Ốc bị đau, thằng bé giật nảy mình, chân co quắp lại khiến Ái Liên cũng hoảng theo, cô vừa vỗ về vừa kéo quần thằng bé lại.
Bà nội Ốc quan sát cô nãy giờ, thấy vẻ mặt lo lắng của Ái Liên thì càng lo hơn.
“Sao thế cháu?”
“Ốc bị nghẹt bao quy đầu dẫn đến máu khó lưu thông, gây viêm và phù nề quy đầu bác ạ!”
“Thế phải làm sao hả cháu?”
“Để cháu kiểm tra thêm đã ạ! Xem còn có bệnh lý gì nữa không, còn nghẹt bao quy đầu thì có thể xử lý bằng phương pháp cắt bao quy đầu. Cái này nó là tiểu phẫu thôi, bác yên tâm không vấn đề gì đâu ạ!”
Nghe Ái Liên nói thế bà nội Ốc mới tạm yên tâm lại đưa mắt nhìn cháu đầy thương cảm. Mấy ngày nay Ốc đều nhịn tiểu vì nó cứ kêu đau, khi đi chỉ được một tí mà mặt mũi thì méo xẹo hết cả đi. Nhà chỉ có hai bà cháu nên bà cứ nghĩ cháu bị tiểu dắt thông thường thôi chứ không kiểm tra kỹ, ai mà ngờ đâu nó bị hẹp bao quy đầu. Chắc do lúc đi tiểu không may kéo xuống lại không làm cho nó tuột lên được mới dẫn đến tình trạng nghẹt bao quy đầu như thế này. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đến chiều Ốc mới hạ sốt được một chút, bà nội dỗ dành mãi nó mới chịu ăn cháo, lúc này trong phòng bệnh còn thêm hai đứa trẻ nữa, đứa thì quấy khóc, đứa lại sốt li bì nằm im. Ở trong không gian như thế này đến người lớn còn muốn ốm huống gì là trẻ con.
Ốc khó nhọc nuốt miếng cháo xuống rồi túm lấy tay cầm thìa của bà, nghẹn ngào gọi:
“Bà ơi!”
“Ơi, Ốc ăn thêm miếng nữa bà thương.”
Nó lắc lắc đầu, đẩy tay bà ra, hai mắt đỏ hoe ngước lên nhìn bà:
“Mẹ đâu rồi bà? Khi nãy Ốc nằm mơ thấy mẹ ở đây.”
“Mẹ nào cơ?”
“Mẹ làm bác sĩ ấy bà.”
“À, mẹ Ái Liên của Ốc đi khám bệnh cho các bạn khác rồi. Ốc ngoan ăn thêm miếng cháo rồi uống thuốc cho nhanh khỏi nhé!”
Nó mếu máo lắc đầu, nước mắt chưa gì đã rịn ra, rưng rưng nhìn bà nội:
“Ốc mệt lắm, Ốc không ăn nữa đâu… ức!”
Bà sợ Ốc khóc lại nôn trớ thì vội buông bát cháo để lên tủ inox, vừa lau mặt vừa dỗ dành cháu:
“Không ăn nữa, Ốc mệt thì không ăn nữa. Ốc không khóc bà thương, nào nằm xuống nghỉ một chút nhé rồi bà pha thuốc cho con uống.”
Người thằng bé mềm nhũn chẳng còn sức, bà nâng lên đặt xuống thế nào thì cứ ngả theo thế, mới sốt hai ngày mà đã gầy sọp cả đi. Mấy bữa Ốc không ăn uống được mấy, cứ ăn một chút lại nôn ra nên hầu như là bụng rỗng.
Bà nội thằng bé thương cháu thì cứ sờ nắn vuốt ve, lại lẩm nhẩm nhấn trời phật cho nó mau khỏe.
Ốc thiếp đi một lúc, đỡ sốt thì lại tỉnh, nước truyền cũng đã xong, nó lóp ngóp ngồi dậy đờ đẫn nhìn quanh. Bà nội ở bên cạnh cứ hỏi han xem cháu còn đau ở đâu không, thằng bé chỉ lắc đầu. Bà bảo pha nước cam cho uống thì lại gật.
Sốt lâu nên môi nó vừa tấy đỏ vừa căng mọng vì khô, hai mắt hoen đỏ, nước mắt rịn quanh mờ cả tầm nhìn, Ốc lại đưa tay dụi đi. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Con cố uống hết nước cam này nhé!”
Ốc không đáp chỉ gật đầu, miệng vẫn ngậm vào ống hút.
Bà nội vừa cho thằng bé uống nước cam vừa lau nước mắt cho cháu mà thương cứ rớm khóc theo.
Giường bên cạnh có một đứa bé chừng tuổi Ốc, cứ ư ử kêu khóc thỉnh thoảng bất mãn hay sao thì lại ré lên, mẹ dỗ thế nào cũng được. Ốc uống nước cam xong cứ chằm chằm nhìn vào hai mẹ con nhà đấy, rồi ngoảnh mặt lên nói với bà:
“Khóc nhè hư nhỉ bà nhỉ?”
Mẹ thằng bé nghe được thì dỗ con:
“Đấy con thấy bạn nói chưa? Khóc nhè là hư đấy. Nín mẹ thương, bác sĩ không tiêm đâu.”
Thằng bé kia vẫn nức nở, lắc đầu quầy quậy còn làm mình làm mẩy hất tay mẹ nó ra. Người mẹ bất lực, ái ngại nhìn sang bà nội Ốc vì con chị ta hơi mất trật tự. Bên cạnh còn một bệnh nhi mới hơn sáu tháng tuổi đang ngủ mà mẹ nó thấy con nhà kia khóc to quá phải bế ra hành lang ngồi rồi.
Ốc thấy thằng bé kia làm thế với mẹ thì lại reo lên, lần này con nói to hơn lần trước:
“Hư thế đã khóc nhè còn đánh cả mẹ.”
Đứa bé kia không vừa thì cáu kỉnh quệt nước mắt cãi lại:
“Bạn không khóc đấy là gì? Tinh vi… ức…”
“Ơ đây là do tớ bị nóng người, nước từ trong mắt nó tự chảy ra để làm mát đấy. Còn bạn là khóc lóc om sòm lên điếc hết cả tai, đau hết cả đầu tớ đấy bạn có biết không? Từ lúc bạn khóc tớ mệt, với cả tớ lịch sự nên mới không nói thôi đấy.”
Thằng bé kia không cái được lại thì cúi gằm mặt xuống mà lườm Ốc một cái sắc lẹm, cả người nó vẫn rung lên theo nhịp nấc cụt. Mẹ thằng bé kia và bà nội Ốc đều chỉ biết lắc đầu cười trừ vì màn đối đáp của hai đứa trẻ mà thôi.
Đúng là đứa trẻ kia hơi hư thật, từ lúc nó vào phòng này quấy lắm, cho ăn cũng khóc, cho uống cũng khóc. Mẹ nó thấy con ốm thì không nỡ mắng thì cứ ra sức cưng nựng dỗ dành, mà thằng con thì không biết điều càng được đà bắt nạt mẹ.
Con trai nín khóc rồi, chị ta mới quay sang nói chuyện với bà nội Ốc: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cháu nhà bác ngoan nhỉ, cháu thấy nó chỉ i ỉ lúc sốt chứ không quấy như thằng nhà cháu.”
“Vâng, cháu nó ngoan lắm. Nó ở với tôi từ bé nên là nghe lời bà, bố nó được nhờ cô ạ!”
Bà nội Ốc tươi cười hướng mắt nhìn cháu trai, người ta cứ bảo con hư tại mẹ, cháu hư tại bà chứ Ốc là nhờ một tay bà chăm bẵm bảo ban nên cứ ngoan như gì ấy. Hồi nó hai ba tuổi mỗi lần đi siêu thị hay tạp hóa gần nhà mua đồ, thích cái gì là nhặt ra dơ lên, bà nội lắc đầu thì liền bỏ lại đúng vị trí ấy chứ không sống chết ăn vạ đòi bà phải mua cho bằng được như những đứa trẻ được nuông chiều khác. Bà nội cũng chẳng phải khắt khe gì nhưng từ nhỏ nó đã được rèn tính biết thưa gửi, xin phép người lớn trước khi làm một việc gì đó. Bởi vậy nên khi Ốc muốn đi đâu hay làm cái gì đều leo lẻo cái miệng dẻo quẹo hỏi:
“Ốc lấy cái này bà nhé!”
“Ốc ra nhà văn hóa chơi bà nhé!”
“Ốc ăn bánh bà nhé!”
…
Đến gần tối Ái Liên quay lại thêm một lần nữa nói với bà nội Ốc là kết quả xét nghiệm máu của nó không phát hiện vấn đề gì thì kết luận thằng bé bị sốt là do nghẹt bao quy đầu. Bác sĩ chỉ định làm thủ thuật cắt bao quy đầu.
Ốc lúc này đã nhanh nhẹn và tỉnh táo hơn nhiều, bà nội cố cũng đút được cho nó gần hết bát cháo, thấy cô nó lại càng hớn hở hơn, tay đã giật giật áo Ái Liên, ngước mắt nhìn cô hỏi:
“Mẹ bận lắm à mẹ?”
“Ừ, mẹ hơi bận nên bây giờ mới sang với Ốc được. Con còn mệt nhiều nữa không? Ở đây còn đau không?”
Ốc gật gật đầu, “Đau, nhưng mà con ngồi yên thì nó không đau.”
Ái Liên xoa đầu nó đầy cưng chiều, lại ngồi xuống bên cạnh, rồi bế Ốc ngồi lên đùi mình thủ thỉ cái gì ấy với nó khiến thằng bé thỉnh thoảng lại phá lên cười. Tiếng cười con trẻ giòn tan vang vọng trong phòng bệnh dịch vụ khiến Ái Liên cũng nhẹ bớt căng thẳng suốt cả ngày nay.
Khi nãy cô ở bên phòng thường nghe tiếng khóc mà muốn ong đầu, lại thấy tội nghiệp mấy đứa nhỏ, có đứa không còn chỗ nào có thể lấy được ven nữa mà buộc phải lấy trên trán. Mẹ đứa bé nhìn thấy hai, ba nhân viên y tế, người giữ tay, chân, người giữ đầu cắm kim lên trán con thì lăn đùng ra ngất luôn, đứa trẻ thì khóc đến tím tái cả người.
Bà nội Ốc thấy cháu tươi tỉnh thế thì cũng mừng, lại đứng một góc chăm chú nhìn nó và Ái Liên cười cười nói nói với nhau thì trong lòng chợt dấy lên cảm xúc phức tạp. Ái Liên rất tốt bà cũng ưng, nhưng vẫn chưa thật buông xuống được những lo lắng bâng quơ khi nghĩ về mối quan hệ của con trai mình và cô.
Bà thương cháu, lo lắng cho con trai nên việc có người phụ nữ nào đó đến với họ, quan tâm bố con Khánh Huy bà nội Ốc là người để tâm nhất. Những thiệt thòi và tổn thương con trai từng trải qua mình bà chứng kiến hết, người có tuổi lại cứ hay thần hồn nát thần tính nên có chút lo xa.
“Mẹ ăn cơm chưa hả mẹ?”
“Mẹ chưa, lát rảnh mẹ mới ăn. Hôm nay Ốc ăn được nhiều không?”
Ốc cười híp mắt gật đầu, “Có ạ!”
Xong nó chợt liếc nhìn sang thằng bé ở giường bên cạnh đang được mẹ dỗ ăn cháo. Thằng bé kia bắt đầu ăn trước cả Ốc, vậy mà đến giờ đã hơn một tiếng còn chưa xong.
Ốc vít cổ Ái Liên kéo xuống thì thầm:
“Bạn kia hư lắm mẹ ạ, cứ gào cái mồm lên khóc điếc hết cả tai Ốc. Bạn ấy còn đánh cả mẹ bạn ấy cơ.”
“Thế cơ á? Thế thì hư thật, phải ngoan như Ốc nhà mình đây này. Con ngoan ăn thật nhiều, uống thật nhiều nước nhé, mai ngày kia chữa xong chỗ này là được về rồi.”
Ái Liên chỉ chỉ tay xuống đũng quần Ốc thủ thỉ với nó, thằng bé tỏ ra hiểu chuyện liền gật đầu, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ cô, cả người lại dựa dẫm vào ngực Ái Liên không chịu buông.
Nhìn vào mái đầu con trẻ đang nép trong ngực mình, Ái Liên khẽ mỉm cười hiền hậu, nhưng vừa ngước mắt lên thì đã bắt gặp ngay cảnh tượng gây ám ảnh thị giác thì theo phản xạ quát lớn cảnh báo:
“Không được bế bé lên. Ốc ngồi đây đợi mẹ nhé!” Cô xốc nách Ốc bế lên, nhấc nó ngồi xuống giường rồi bước nhanh về phía giường của bệnh nhi sáu tháng tuổi.
Đứa bé bị sặc sữa không thở được cả người đã tím tái hết cả đi, mẹ nó khi ấy hoảng quá định bế vác lên đã bị quát thì khựng lại, tay chân lóng nhóng, mặt mũi tái nhợt đầy sợ hãi, cứ mếu máo hỏi Ái Liên:
“Bác sĩ con em…”
Ái Liên không vội đáp, tay cô thoăn thoắt nghiêng người đứa bé sang một bên, bàn tay phải khum lại vỗ liên tục từ thắt lưng lên trên, sữa từ miệng đứa bé bắt đầu ọc ra thấm xuống ga trải giường, ướt đẫm một mảng. Lúc này Ái Liên mới khẩn trương lên tiếng:
“Cho tôi khăn xô hoặc giấy ăn.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ái Liên, đây cháu.”
Bà nội Ốc ở bên cạnh nhanh tay đưa cho cô, chứ người mẹ trẻ kia thì vẫn chưa hoàn hồn vẫn còn khóc mếu, run rẩy cứ đứng đực ra đấy.
Ái Liên lau sữa và đờm rãi chảy ra từ miệng đứa trẻ rồi lại nhấc chân nó lên, co ngón tay búng thêm mấy phát vào gan bàn chân khiến nó bật khóc, lúc này sữa chảy ra nhiều hơn, đứa bé cũng bắt đầu hô hấp được bình thường, nét mặt trở nên hồng hào có sinh khí chứ không tím tái như khi nãy.
“Ôi may quá! Bác sĩ giỏi ghê.”
Nghe được tiếng khóc của nó mà mấy người có mặt cũng thở phào lấy làm may mắn, “Ôi may quá! Bác sĩ giỏi ghê.”
Ái Liên trao lại con cho người mẹ, chị ta lóng ngóng bế con, nhìn điệu dáng ấy cô không nhịn được mà giành lại đứa bé, kiên nhẫn hướng dẫn lại người mẹ cách bế trẻ khi cho bú:
“Chị ngồi lên giường đi, ngồi tư thế thoải mái nhất, đừng khoanh chân, ngồi theo tư thế giống chữ w. Đây như thế này.”
Người mẹ trẻ lóng ngóng làm theo, Ái Liên còn chỉ thêm cho chị ta một hai tư thế ngồi cho con bú khác tránh bị mỏi lưng và ảnh hưởng đến khung chậu rồi mới đưa trả lại con.
Chị ta vừa vén áo định nhét ti vào người con lại bị cô ngăn lại,
“Đây áp sát bụng bé vào bụng chị, nâng đỡ cả người bé chứ không phải chỉ cổ với vai, như thế con sẽ rất khó bú. Phải đảm bảo tay vai và hông cùng nằm trên một đường thẳng như thế này nhé.”
Vừa nói Ái Liên vừa hướng dẫn người mẹ làm theo một cách tỉ mỉ và kiên nhẫn, không biết là do trời nóng hay áp lực mà trên trán chị ta đã đầm đìa mồ hôi, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn trộm cô một cái. Khi bắt gặp ánh nhìn của Ái Liên thì vội rủ mắt xuống nhìn vào bàn tay đang sờ nắn trên ngực mình hướng dẫn thao tác cho con ngậm ti. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên đi rồi, mẹ thằng bé bằng tuổi Ốc mới quay sang bên giường của nó nói với bà nội thằng bé:
“Con dâu bác là bác sĩ giỏi nhỉ? Cái gì cũng biết thế này chăm con chắc là khéo lắm ấy nhỉ?”
Bà không đáp chỉ gật đầu cười theo phép lịch sự. Bà nội Ốc không phải người hay ngồi lê đôi mách thích buôn chuyện, bởi vậy ai nói đâu thì bỏ đấy chỉ im lặng lắng nghe mà thôi. Chị kia không bắt được hội thì chỉ hỏi thế rồi tiếp tục cho con ăn, cháo lúc này cũng nguội tanh nguội ngắt đi rồi, thằng bé không ăn nổi nữa nên đành bỏ mứa.
…
Hơn mười giờ Khánh Huy mới vội vàng trở lại bệnh viện với con trai, lúc này thằng bé đã say ngủ, khi nãy nó sốt thêm một lần nữa, nhưng được uống thuốc nên giờ người sờ vào đã mát hơn rất nhiều. Anh quay sang nói chuyện với bà nội thằng bé:
“Hay mẹ về nhà nghỉ ngơi, con ở lại trông cháu cho ạ!” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thôi con về nghỉ đi mai còn đến cơ quan, nhiều việc lắm hay sao mà dạo này toàn về muộn thế hả con.”
“Vâng mẹ.”
“Thế đã ăn tối chưa?”
Khánh Huy chầm chậm lắc đầu, mẹ anh khẽ thở hắt ra, bà ở đây với cháu anh về nhà cũng chẳng có cơm mà ăn, giờ cũng đêm đến nơi rồi. Bà nội Ốc lại buột miệng bảo không biết Ái Liên đã ăn tối chưa, thấy cô bận suốt cả ngày nay, lúc nãy vẫn thấy lang thang hết phòng này đến phòng khác. Khánh Huy thấy vậy thì bảo mẹ tranh thủ chợp mắt còn mình thì đi tìm cô.
Ái Liên vừa xong việc trở về phòng của mình, cô mệt mỏi thả phịch người xuống ghế làm nó xoay sang trái, cô cũng chẳng buồn chỉnh lại cứ để yên thế mà duỗi chân, đầu ngả ra sau tựa vào thành ghế, mặt ngẩng lên trần.
Hai mắt thâm quầng mệt mỏi khép hờ lại, cô buồn ngủ muốn chết mà không dám chợp mắt, hai mắt thì đau nhức cay xè hết cả đi.
Chợt có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa đang tiến lại gần, Ái Liên nghĩ là nhân viên y tế trực cùng với mình thì không mở mắt vẫn ngồi yên, đến khi có cảm giác như ai đó đang sờ trên mặt mình thì đầu mày chợt nhíu chặt lại. Bàn tay cô lanh lẹ chộp lấy bàn tay to lớn vừa mới dịu dàng vuốt ve trên gò má mình, rồi ngồi phắt dậy.
Bình luận facebook