“Nhìn em mệt mỏi quá vậy?”
Ái Liên tỏ ra không mấy thân thiện hất vội bàn tay mà mình vừa túm được ra rồi cáu kỉnh ngồi lại ngay ngắn, “Anh không biết phép lịch sự tối thiểu là vào phòng người khác thì phải gõ cửa à?”
Tuấn Đức thản nhiên đưa mắt nhìn ra cửa rồi đáp:
“Cửa phòng em không đóng.”
“Bất lịch sự. Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Em chưa ăn tối đúng không? Anh mời em ăn đêm.”
Tuấn Đức hào hứng đầy thiện ý, nhưng gương mặt Ái Liên lúc này lại tỏ rõ sự bài xích anh ta. Cô không ưa người đàn ông này, anh ta biết rõ vậy mà vẫn muốn tiếp cận khiến Ái Liên đã mệt lại càng khó chịu hơn. Cô không đáp lại lời mời của Tuấn Đức mà thờ ơ trở lại vị trí ban đầu, lim dim muốn chợp mắt. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thái độ này của Ái Liên khiến anh ta không hài lòng thì lại hùng hổ bước tới bên cạnh. Ái Liên chẳng thèm quan tâm, mắt vẫn nhắm nghiền, còn thản nhiên khoát tay về hướng cửa nhắc nhở:
“Ra ngoài rồi đóng giúp tôi cái cửa.”
Nhưng vừa dứt lời thì cổ tay cô đã bị siết chặt lấy mà nhấc lên một khoảng khiến Ái Liên giật mình ngồi phắt dậy, đôi mắt đầy mệt mỏi đã vằn lên tỏ rõ sự khó chịu nhìn kẻ bất lịch sự trước mặt mình: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh bị làm sao đấy hả? Buông tay.”
“Nhẹ nhàng em không thích lại ưa nặng à?”
“Tránh ra.”
Ái Liên vừa vung tay muốn đẩy Tuấn Đức khi anh ta cố ý áp lại gần cô nhưng lại bị bắt lấy. Hai cổ tay Ái Liên bị siết cứng đến đỏ ửng hết cả lên, cô oằn mình giãy giụa muốn thoát ra nhưng với sức của Ái Liên làm sao chống cự lại được Tuấn Đức.
“Anh rảnh quá thích tạo drama chơi đúng không?”
“Nam nữ độc thân tìm hiểu nhau là chuyện thường tình.”
“Hành động của anh là quấy rối tình dục đấy, tìm hiểu cái mẹ gì?”
Tuấn Đức nhếch nửa miệng, đểu giả đáp lời Ái Liên, “Anh nói là tìm hiểu, thì nó là tìm hiểu.”
Cô chán ghét ngoảnh mặt đi không thèm tiếp lời anh ta nữa, trong miệng vẫn lụng bụng một câu:
“Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Tuy bị anh ta kìm hãm lại như muốn dở trò với mình nhưng Ái Liên lại không quá mất bình tĩnh, cánh tay đang gồng cứng bỗng buông lỏng, cô còn chẳng thèm giãy nữa mà ngồi yên một chỗ, mặt cũng vểnh lên, mắt hình viên đạn nhìn kẻ đang gần kề trước mặt khiến Tuấn Đức định hôn Ái Liên mà giật mình khựng lại.
Anh ta khẽ cười khẩy một cái, lại buông lời mỉa mai:
“Em chịu thỏa hiệp rồi hả? Như vậy có phải ngoan không? Chúng ta không phải chưa từng…”
Ái Liên không thèm đáp lời, gương mặt lạnh băng không cảm xúc. Tuấn Đức được đà tiến tới, khi chỉ còn thiếu nửa giây nữa là đạt được điều anh ta mong muốn, thì cái bản mặt hả hê đê tiện đã trở nên thất thần rồi rất nhanh chuyển sang nhăn nhó, cố nén cơn đau như gãy cả tỉ cái xương từ thân dưới lan tỏa khắp từng dây thần kinh cảm giác, rồi truyền thẳng lên đến đại não. Đôi con ngươi đen láy đã trợn tròn hết cỡ có thể. Tay giữ Ái Liên gồng lên siết chặt trước khi buông ra khỏi cô để ôm hạ bộ bị Ái Liên thẳng chân đạp vào và run rẩy rít lên:
“Ái Liên… em… em dám…”
Nhìn bộ dáng khúm núm đầy đau đớn ấy của Tuấn Đức, Ái Liên đắc ý bật cười, rồi khinh khỉnh buông lời:
“Anh nghĩ tôi không dám? Chắc tưởng tôi hiền?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc này ở ngoài cửa có một người khác cũng cùng một tâm trạng giống như cô. Một phút trước anh đẩy cửa bước vào thì đập vào mắt là cảnh tượng có người muốn giở trò với Ái Liên, Khánh Huy còn chưa kịp bước thêm bước nào thì kẻ kia đã bị con cáo con nhà anh đạp cho một cái chết điếng rồi ôm lấy của run rẩy rên rỉ vì đau ở kia.
Tuấn Đức đau đến tái mặt, cáu bẳn chỉ tay vào mặt Ái Liên:
“Em…”
Cô chẳng thèm sợ mà nhướng mày thách thức, Khánh Huy đã bước đến trước mặt hai người, cách một cái bàn nghiêm nghị nhìn kẻ xấu xa vừa bị cáo con trừng trị trong giây lát rồi mới lên tiếng, giọng nói có pha chút đùa cợt:
“Em có muốn kiện người này tội quấy rối tình dục không?”
“Hả?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ái Liên, Khánh Huy cười cười hỏi lại:
“Muốn không?”
“Anh nhận cho em hả?” Sau phút ngỡ ngàng, Ái Liên bật cười đáp.
“Có thể đạt đến khung hình cao nhất của tội quấy rối.”
Anh vừa dứt lời, cả hai cùng hướng mắt nhìn kẻ đau đến toát mồ hôi còn bị dọa sợ xanh mắt đang run rẩy đứng không được, ngồi không xong ở kia.
Tuấn Đức vừa cay cú, vừa xấu hổ thì mặt đã đỏ phừng phừng, một tay ôm hạ bộ, một tay chỉ mặt từng người. Họ lại chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta. Ái Liên quay sang nhìn Khánh Huy, ánh mắt chứa đựng mọi cảm xúc yêu đương đặt trọn lên anh, khóe mắt cong cong vẽ lên theo nụ cười ngọt ngào của cô.
“Anh đến lúc nào thế?”
“Lúc em…”
Anh bỏ lửng câu nói, chân phải đã dơ lên diễn lại hành động của cô làm với Tuấn Đức khi nãy khiến Ái Liên cười ngất. Khánh Huy cũng bất giác cười theo, ánh mắt đầy dịu dàng yêu chiều chăm chú thu vào gương mặt nhỏ nhắn của cô mà chẳng thèm để tâm đến tên xấu xa Tuấn Đức đã ôm cu bỏ chạy từ lúc nào.
Nhìn cánh cửa bị anh ta hất ra mở toang hoác rồi từ từ khép lại, Ái Liên khẽ lắc đầu, cô mệt mỏi thở hắt ra rồi thả phịch người xuống ghế tựa. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy hất ngón tay về phía ấy,
“Hắn chạy mất rồi.”
“Đi đi cho khuất mắt, đã mệt thì chớ lại còn hãm. Hừ.”
Khánh Huy đi vòng ra sau lưng Ái Liên, tay đặt lên vai cô vừa xoa bóp vừa hỏi han:
“Hắn làm gì em không?”
“Chưa kịp làm gì thì như anh thấy đấy.”
Khánh Huy chợt cười, gương mặt đàn ông đã trở nên rạng rỡ, anh hơi cúi đầu nhẹ giọng hỏi han:
“Mệt lắm à?”
Ái Liên không đáp, chỉ ngoảnh mặt ngước mắt nhìn anh rồi gật đầu. Cô giữ tay Khánh Huy lại không cho bóp nữa mà kéo anh về phía đối diện với mình.
Khánh Huy hạ trọng tâm, mông dựa hờ bên cạnh bàn làm việc của cô, chăm chú nhìn Ái Liên trong bộ dạng mệt mỏi. Cô chống chân, nhích ghế lại gần,
“Sao nhìn anh trông cũng mệt mỏi quá vậy?”
“Có sao? Nhìn em thảm hơn, hai mắt thì thâm quầng hết cả lên. Mấy ngày nay em có ngủ đủ giấc không thế?”
“Anh không biết soi gương mà xem lại hai cái mắt mình đi.”
Ái Liên mệt mỏi ôm đùi Khánh Huy, nhích lại gần sát, đầu cứ thế ngả lên đấy, tay vòng qua eo anh mà ôm lấy, miệng lẩm bẩm:
“Em không biết như thế nào là đủ giấc nữa rồi.”
Cô vừa nói vừa thở phì phò, hai mắt cay xè đau nhức, nhưng cứ nhắm vào là trong đầu lại ong ong tiếng trẻ con khóc, tiếng người lớn nhao nhao inh ỏi hết cả lên không sao yên tâm mà ngủ nổi.
Khánh Huy âu yếm đưa tay vén tóc lòa xòa vương trên mặt cô sang một bên, khi nãy Ái Liên có buộc mà lúc giằng co với Tuấn Đức dây nịt bị đứt mất rồi.
“Em chợp mắt một chút đi.”
“Hôm nay anh bận lắm không?”
“Cũng bận, nhưng chắc không bằng em.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thật sao?”
“Ừ!”
Giọng anh rất ấm và nhẹ, cơ hồ như gió thổi qua trên đầu Ái Liên, cô không nhịn được liền bật dậy, vòng tay qua cổ Khánh Huy, cả người dựa dẫm vào anh. Khánh Huy bị ôm bất ngờ cả người theo quán tính cũng ngả ra, hai tay chống ra sau bàn trụ vững trong giây lát, đáy mắt anh chợt hiện nét cười. Anh một tay ôm, một tay xoa lưng Ái Liên, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, cười cười hỏi:
“Sao thế? Nhớ anh à?”
“Nhớ, tất nhiên là nhớ. Nhưng mà mệt lắm lắm luôn ấy, lại còn bị bắt nạt nữa chứ.”
“Anh xử hắn cho em nhé!”
Cô chầm chậm lắc đầu, “Chắc giờ hắn đang trốn ở đâu đó mà khóc hết nước mắt rồi, em đạp mạnh lắm.”
Khánh Huy bất giác phì cười, anh biết mà, biết con cáo con này không có nương tay với ai bao giờ đặc biệt là kẻ cô ghét thì càng phải hành cho thừa sống thiếu chết. Cũng may là khi nãy lúc xử Tuấn Đức, Ái Liên không dùng chiêu đã từng làm với anh trước đây đấy, không thì anh xẻo luôn của hắn đi rồi.
Ái Liên lần tay xuống vừa chạm tới bả vai Khánh Huy đã khiến anh rùng mình. Hàng mày thanh tú chợt cau lại, cô bất thình lình ngước mắt nhìn anh:
“Anh đau?”
“Không có… em làm gì đấy?”
“Cởi áo ra cho em xem.”
Khánh Huy vừa muốn cản Ái Liên không cho cởi áo ngoài của mình vừa khẩn khoản phân bua:
“Không sao thật mà.”
Nhưng vừa bắt gặp cái lườm sắc lẹm của cô thì chợt im bặt, anh cố tình chớp chớp mắt giả ngơ, lại ngó ngoáy cái đầu, lẩm bẩm:
“Đã bảo không sao rồi mà, có tí ti như con… au…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Ái Liên ấn cho một cái gần miệng vết thương đang được băng gạc trắng có thấm chút máu đã chuyển sang thẫm màu mà thuận miệng kêu lên oai oái.
Anh biết điều thì bặm môi im bặt, cô không thèm hỏi chỉ lẳng lặng đi lấy bông băng và thuốc sát trùng.
Khánh Huy biết mình vừa gây tội lớn rồi thì tự động giải thích: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Lúc chiều đi xử lý một vụ khai thác than trái phép không may bị thương. Thằng Vũ cũng bị, có phải mình anh đâu.”
“Làm như nhận được quà ấy mà khoe.”
“Không phải.”
“Còn cãi, vết thương do vật sắc gây ra, chỉ sơ cứu qua loa không khâu lại cẩn thận. Sao cơ quan anh làm ăn chán vậy hử?”
“Không phải, đây là ở trạm xá băng cho anh.”
“Rồi anh cũng không biết đường đến bệnh viện khâu lại à?”
“Anh nhiều việc?”
“Anh vừa nói không bận bằng em.”
Khánh Huy không cãi được thì ngậm miệng im lặng. Ái Liên ở phía sau lúi húi khâu vết thương cho anh, cũng chẳng nói thêm câu nào khiến cả căn phòng bỗng rơi vào thinh lặng.
Anh mới nhận một vụ mới, có liên quan đến nhiều kẻ giang hồ có tiếng trong thành phố này. Chúng móc nối hợp tác với các công ty tư nhân tận khai các vỉa than ngầm trái phép, cứ đóng được mỏ này thì mỏ khác lại được đào ra. Hôm nay Khánh Huy vừa xuống cơ sở bắt gọn được một đám, trong lúc nhốn nháo có kẻ liều lĩnh cầm phớ lao vào lực lượng chức năng chống đối, cả anh và Hoàng Vũ đều bị thương, nhưng thật may không quá nghiêm trọng.
Tiếng kéo cắt chỉ bị thả vào khay đựng dụng cụ y tế bằng kim loại phát ra tiếng loong coong như phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng.
Khánh Huy ngoảnh mặt nhìn Ái Liên đi về phía trước, anh cũng nhanh tay kéo áo lên, khi nãy cô còn tính không gây tê mà cứ thế khâu sống cho anh nữa cơ đấy. May mà Khánh Huy không phải loại thích làm anh hùng nên xin được khâu “chết” thì mới thoát khỏi thêm một lần đau đớn trên da thịt.
Khánh Huy bước lại gần Ái Liên, cô chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn anh lấy một cái. Khánh Huy nhích thêm một bước, chen vào giữa hai chân Ái Liên. Cô cau có ngẩng mặt nhìn lên,
“Anh muốn gì?”
“Em sẽ đáp ứng anh chứ?”
“Không.”
“Thế hỏi làm gì?”
“Khỏi hỏi nữa, anh đi ra ngoài đi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy lắc lắc đầu, tay đã ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn nâng lên, đôi mắt âm trầm chứa chan cảm xúc đặt vào đó. Chạm phải ánh nhìn đầy ăn năn ấy của anh, Ái Liên lại cố tỏ ra vẻ mặt thờ ơ không chút cảm xúc, nhưng thực chất là đang giữ một bụng lo lắng ở trong lòng.
Cái nhà này buồn cười thật, con ốm, bố bị thương, Ái Liên mệt muốn chết vậy mà còn phải lo lắng cho bố con họ. Nghĩ mà muốn bật khóc, đôi mắt đen láy bỗng chốc cay cay, hoen đỏ. Ái Liên chớp chớp mắt, ngoảnh mặt muốn quay đi, hai tay đã bám vào cổ tay Khánh Huy hòng đẩy anh ra, nhưng sau cùng lại thành siết chặt như muốn tìm điểm tựa. Bỗng chốc cả cơ thể cô cứ thế rung lên, hai mắt cũng nhắm nghiền mặc kệ nước mắt nóng hổi cứ thế ứa sang hai bên huyệt thái dương, thấm ướt ngón tay Khánh Huy không sao ngừng lại được.
Nhìn gương mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên nhăn nhó, nhuốm đầy nỗi bi thương, cùng dòng nước nóng hổi không ngừng ứa ra từ khóe mi Ái Liên, tim Khánh Huy như vừa bị dao sắc cứa phải.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà. Ái Liên, em đừng khóc…”
Những lúc mệt mỏi, con người ta cứ thường hay rơi vào trạng thái yếu đuối một cách không kiểm soát như thế này thì phải. Ái Liên cũng không ý thức được hành động bộc phát của mình lúc này, chỉ biết trong lòng vừa mang cảm giác lo lắng bất an, vừa tủi thân đến độ muốn òa lên khóc trong lòng một người nào đó để rửa trôi hết những cảm xúc tiêu cực ấy ra ngoài.
Cô khóc đến không mở nổi mắt, Khánh Huy thì cứ ôm cứng lấy mặt Ái Liên, ngón cái không ngừng gạt đi nước mắt, cứ vừa rịn ra là bị lau khô. Anh luôn miệng nói xin lỗi, mãi mới dỗ được cô nín khóc.
Nghe tiếng Ái Liên nức nở, Khánh Huy cũng đỏ mắt theo, anh ôm chặt lấy cô, để Ái Liên vùi mặt vào bụng mình mà ngửa mặt nhìn lên, cố ngăn không cho nước mắt được trào ra.
Ái Liên sụt sịt, vén áo Khánh Huy lên lau mắt, lau nước mũi đã ào chảy xuống rồi mới đẩy anh ra.
Hai cái mắt cô đã sưng mọng hết cả lên, anh cứ đứng ngơ ngơ nhìn không động đậy. Ái Liên khóc xong thì tâm trạng cũng thoải mái hơn thật, cô đanh đá hất hàm hỏi anh:
“Anh nhìn cái gì?”
“Nhìn người yêu anh.”
Ái Liên bĩu môi lườm nguýt, cô mà thèm vào. Khánh Huy đưa tay lau đi vệt nước còn đọng lại trên mi mắt cô khiến Ái Liên theo phản xạ nhắm tịt lại rồi nhanh chóng mở ra. Anh xót xa cất lời:
“Sao lại khóc thương tâm thế chứ?”
“Mắt em thì em khóc, mắc gì anh thương tâm?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mắt của người yêu anh thì anh thương. Anh xin lỗi, từ giờ không chọc em khóc nữa… đừng khóc có được không?”
“Cũng chẳng phải lần đầu, sao em ghét anh thế nhỉ? Hay ho lắm ấy mà giấu diếm.”
“Từ sau anh không giấu nữa, được chưa?”
Khánh Huy kiên định, Ái Liên nhìn anh đầy ngờ vực. Khánh Huy lại khẽ chớp mặt gật đầu, cô mới tạm hài lòng, nhưng vừa rủ mắt đã lại ngước lên:
“Huy!”
“Anh đây.”
“Em đói.”
“Đây.”
Khánh Huy nhoài người với lấy túi đựng hai hộp xôi chim anh mua khi nãy, cứ mải nói chuyện với dỗ dành người yêu mà quên khuấy đi mất, lúc này thì đã nguội ngắt mất rồi.
Vừa mở hộp ra, hơi nước chấp hơi đọng trên nắp hộp nhựa đã chảy xuống, Khánh Huy bảo Ái Liên thôi đừng ăn nữa nhưng cô lại cố chấp giành lấy, nghiêm túc nói với anh:
“Sao mà không ăn, anh lãng phí thế? Đầy người còn chả có mà ăn đấy.”
“Nhưng…”
“Trời nóng như thế này, ăn nguội cho đỡ phải thổi chứ sao? Uầy thơm thế. Anh mua ở đâu đấy?”
“Ngoài cổng viện?”
“Cổng viện?”
“Cách cổng viện một chút.”
Ánh nhìn đầy ngờ vực của Ái Liên làm cho Khánh Huy phải nói lại, anh định lừa trẻ con chắc, cô lại chưa lê la ăn quanh cái cổng viện này rồi ấy mà định phỉnh. Quanh đây làm gì có chỗ nào bán xôi vừa thơm vừa dẻo như thế này chứ.
“Anh cứ nói dối đi.”
Khánh Huy không đáp chỉ cười nhìn Ái Liên ăn xôi một cách ngon lành. Cô đói đến hoa hết cả mắt mũi, suốt từ sáng đến giờ mới được mấy miếng cơm ăn vội lúc trưa, chạy đi chạy lại suốt mấy tầng nhà vì không đủ kiên nhẫn đợi thang máy, rồi khóc một trận muốn trôi nhà trôi cửa thì chẳng còn trụ vững được nữa. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Lần trước anh mua xôi gà cho, em có ăn hết không thế?”
“Anh không thấy ảnh em chụp ấy à?”
“Thật là ăn hết một mình ư?”
Ái Liên cười cười lắc đầu, “Em chia cho đồng nghiệp một chút, nhưng tấm lòng và tình cảm của anh gửi gắm vào đấy thì chỉ mình em hưởng thôi.”
Cô lý lắt nghiêng đầu tựa vào gối anh, hai mắt đã híp lại nhìn đáng yêu vô cùng. Khánh Huy không nhịn được thì buông hộp xôi trên tay mà cúi xuống, chiếm đoạt đôi môi mềm vương dầu mỡ càng trở nên mềm mại, ướt át lạ thường.
Ái Liên chẳng kịp hó hé tiếng nào đã bị nụ hôn của anh dẫn dụ đến mê mẩn thần hồn mà hưởng ứng lại, cô còn nhiệt tình hơn cả Khánh Huy.
Dù si mê đến mấy thì nụ hôn ngọt ngào bất tận cũng phải đến lúc ngừng lại để nhường chỗ cho không khí tràn vào, hai người tựa trán nhau, không ai bảo ai chỉ khẽ khẽ bật cười, mà vành tai người nào cũng tự nhiên nóng lên bừng bừng.
Khung cảnh đầy tình cảm và hạnh phúc này đã thu vào đôi mắt nghiêm khắc, có chút lạnh lùng của người đứng ngoài cửa, hộp đồ ăn trên tay ông Khải chợt bị siết chặt lấy. Ông không ở lại thêm giây nào mà lẳng lặng mang theo vẻ mặt kém sắc không mấy hài lòng quay người bỏ đi.
…
Sau bữa tối muộn, Ái Liên và Khánh Huy đi xuống phòng thăm Ốc, thằng bé vẫn đang say ngủ, mẹ anh cũng ngủ thiếp đi bên cạnh cháu từ lúc nào. Nhìn mẹ vất vả suốt một ngày Khánh Huy lại cảm thấy có lỗi, Ái Liên ở bên cạnh khẽ nắm lấy tay anh, nhẹ giọng bảo:
“Giường nhỏ người nhà không nằm chung được, anh xuống phòng mượn đồ có cái giường xếp lấy lên cho mẹ nằm cho thoải mái, Ốc chưa ra viện được ngay đâu. Bên phòng em có chăn gối đợi em lấy xuống cho.”
“Ừ.”
Anh dịu dàng nhìn cô, lại nhìn mẹ với con trai rồi nén thở dài, Khánh Huy chưa biết đến lúc nào mới tận hiếu được với mẹ. Bố anh mất sớm, một mình mẹ nuôi anh khôn lớn, đến lúc lập gia đình cứ tưởng tìm được cho mẹ nàng dâu tốt, nhưng không ngờ chuỗi ngày mẹ chồng nàng dâu sống chung lại như chiến địa. Không ngày nào Hồng Ánh không trêu tức mẹ anh, Khánh Huy ở giữa bênh người nào cũng khiến người kia phật ý, mẹ thương anh khó xử nên nhịn. Nhưng càng nhịn cô ta càng không biết điều. Diễn đàn Vietwriter.vn
Từ ngày có Ốc, bà cũng chẳng thèm để tâm đến hạng con dâu láo toét ấy nữa, chỉ chăm chăm lo cho cháu nội. Cô ta đâu, khi nào về bà cũng chẳng buồn hỏi.
Khi hai người chia tay, bà thương con trai nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ gánh, loại đàn bà như Hồng Ánh, ngay từ đầu mẹ Khánh Huy đã nhìn ra được cô ta không phải tuýp người có thể bao dung và chịu đựng cũng như vun vén cho cái gia đình nhỏ này của anh. Nếu không vì đứa cháu trong bụng thì bà nhất định cũng không cho Khánh Huy cưới cô ta vào nhà.
Mỗi lần nhìn mẹ, tuy là lúc bà vui vẻ tươi cười mà lòng Khánh Huy lại không sao thanh thản, anh cảm thấy có lỗi với mẹ vô cùng. Chỉ sợ nếu lỡ một ngày mọi chuyện vỡ lở ra rằng Ốc không phải con anh, thì mẹ sẽ không chịu được mất.
Bình luận facebook