• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất (2 Viewers)

  • Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Chương 17

Chương 17


Thứ Ba 10 tháng Năm, 2005


Mặt trời mùa xuân rực rỡ suốt chín ngày và mặc dù buổi sáng còn mát mẻ, Bosse đã dọn bàn ăn sáng trên hiên.


Benny và Người Đẹp dẫn Sonya ra khỏi xe vào cánh đồng đằng sau trang trại. Allan và Pike Gerdin ngồi trong sofa võng đu đưa nhẹ nhàng. Một người đã một trăm tuổi, còn người kia cảm thấy mình già trăm tuổi. Đầu đau nhoi nhói, chỗ xương sườn bị gãy làm cho gã khó thở. Cánh tay phải của gã không cử động được, và tồi tệ nhất là vết thương sâu hoắm ở chân phải. Benny đến và gợi ý rằng tí nữa gã nên thay băng ở chân, nhưng tốt nhất là dùng trước một ít thuốc giảm đau loại mạnh. Sau đó, có thể dùng đến morphine vào buổi tối nếu cần thiết.


Rồi Benny quay trở lại chỗ Sonya, để Allan và Pike ngồi với nhau. Allan nghĩ rằng đó là lúc hai người đàn ông trò chuyện nghiêm túc hơn. Cụ bắt đầu bằng thương tiếc người... được gọi là Ốc Vít?... Ốc Vít đã thiệt mạng trong rừng Södermanland và anh chàng... Thùng Gỗ?... chẳng may cũng chết dưới mông Sonya ít lâu sau đó. Tuy nhiên, cả Ốc Vít và Thùng Gỗ đã, nói một cách nhẹ nhàng là, đe dọa họ, và có lẽ đó là một yếu tố giảm nhẹ. Ông Pike có nghĩ như vậy không?


Pike Gerdin đáp gã rất tiếc khi biết rằng hai đứa thanh niên đã chết, nhưng không ngạc nhiên lắm khi chúng bị áp đảo bởi một ông già trăm tuổi, dù có một ít trợ giúp, bởi vì cả hai đứa đều ngu đến tuyệt vọng. Kẻ duy nhất ngu hơn chúng là thành viên thứ tư của câu lạc bộ, Caracas, nhưng hắn đã trốn khỏi đất nước và đang trên đường về nhà mình ở một nơi nào đó thuộc Nam Mỹ, Pike không rõ lắm hắn đến từ đâu.


Rồi giọng Pike Gerdin đượm buồn, dường như gã cảm thấy tiếc cho chính mình, bởi vì Caracas là người có thể nói chuyện với dân bán cocaine ở Columbia, giờ thì Pike không còn phiên dịch viên cũng chẳng có tay sai để tiếp tục việc kinh doanh của mình. Gã ngồi đây, xương cốt gãy mà chỉ có Chúa mới biết là bao nhiêu chỗ trong cơ thể, và chẳng biết mình nên làm gì với đời mình nữa đây.


Cụ Allan an ủi gã và nói rằng chắc chắn có vài loại ma túy khác mà ông Pike có thể bán. Cụ chẳng biết gì nhiều về việc làm ăn với ma túy, nhưng ông Pike và Bosse Baddy có thể trồng gì đó trong trang trại này chăng?


Pike trả lời rằng Bosse Baddy là bạn thân nhất của mình trên đời, nhưng Bosse lại có nguyên tắc đạo đức chết tiệt của anh ta. Nếu không phải vì thế thì Pike và Bosse bây giờ có khi đã thành vua thịt viên ở châu Âu rồi.


Bosse làm gián đoạn nỗi buồn chung trong chiếc võng với thông báo là bữa ăn sáng đã sẵn sàng. Ít nhất thì Pike cũng được nếm món gà mọng nước nhất trên thế giới, kèm với dưa hấu như được nhập khẩu trực tiếp từ Vương quốc thiên đường.


Sau khi ăn sáng, Benny băng bó vết thương ở đùi của Pike, rồi Pike giải thích rằng mình cần ngủ một giấc ngắn vào buổi sáng, nếu các bạn không phiền? Và các bạn tất nhiên không phiền.


Những tiếng đồng hồ tiếp theo ở trang trại Bellringer trôi qua như sau:


Benny và Người Đẹp dọn các thứ trong nhà kho để có thể sắp đặt một cái chuồng phù hợp và lâu dài hơn cho Sonya.


Julius và Bosse đi vào Falköping để mua đồ, và thấy ở đó các pano báo và tít bài chữ đậm về ông già trăm tuổi cùng với đoàn tùy tùng của mình rõ ràng đã chạy điên cuồng khắp đất nước.


Sau bữa sáng, cụ Allan trở lại với chiếc võng để nghỉ ngơi. Cùng với Buster.


Còn Pike nằm ngủ.


Nhưng khi Julius và Bosse quay về sau khi mua sắm, họ lập tức triệu tập tất cả mọi người vào một cuộc họp quan trọng trong nhà bếp. Kể cả Pike Gerdin cũng buộc phải ra khỏi giường để có mặt.


Julius bắt đầu kể với họ những gì ông và Bosse đã thấy trên các pano báo ở khắp mọi nơi trong Falköping, và đọc các tờ báo.


Ai muốn thì có thể bình tĩnh và yên lặng đọc nó sau cuộc họp, nhưng tóm lại, người ta nói rằng đã có lệnh bắt giữ họ, tất cả, ngoại trừ Bosse đã không được đề cập tới, và Pike, người mà các tờ báo cho rằng đã chết.


- Tin sau cùng không hoàn toàn chính xác, nhưng tôi cảm thấy hơi khó ở, - Pike Gerdin nói.


Julius tiếp tục rằng tất nhiên bị nghi ngờ giết người là rất nghiêm trọng, cho dù cuối cùng nó có thể được gọi là cái gì khác. Rồi ông hỏi quan điểm của mọi người. Họ có nên gọi điện thoại báo cảnh sát là mình đang ở đâu và nộp mạng cho công lý không?


Trước khi có ai kịp nói họ nghĩ gì, Pike Gerdin gầm lên và nói rằng nếu ai tự nguyện gọi điện và nộp mình cho cảnh sát thì phải bước qua cái xác đã chết một nửa của gã.


- Nếu mà như thế thì tôi sẽ lấy lại khẩu súng lục của tôi. Nhân tiện, cụ đã làm gì với nó rồi?


Allan đáp cụ đã giấu khẩu súng lục vào một nơi an toàn, đầu cụ thầm nghĩ về chỗ thuốc quái lạ mà Benny đã tống cho ông Pike. Thế ông Pike có đồng ý rằng nó cứ nên ẩn ở chỗ đó lâu hơn một chút không?


Chà, OK, Pike có thể chấp thuận, với điều kiện gã và ông Karlsson có thể làm quen.


- Tôi là Pike, - Pike nói, và bắt tay cụ già trăm tuổi.


- Còn tôi là Allan, - cụ Allan đáp. - Hân hạnh được gặp anh.


Vì vậy, bằng cách đe dọa sử dụng vũ khí (dù không có vũ khí), Pike đã quyết định rằng họ sẽ không khai báo bất cứ điều gì cho cảnh sát và công tố viên. Kinh nghiệm của gã là Luật pháp hiếm khi công minh như đòi hỏi lắm. Những người khác đồng ý. Ít nhất là vì lí do họ sẽ ra sao nếu lần này Luật pháp lại được thực thi nghiêm chỉnh.


Kết quả của cuộc thảo luận chóng vánh là chiếc xe tải màu vàng lập tức được giấu trong nhà kho khổng lồ của Bosse, cùng với cơ man dưa hấu chưa được xử lí. Nhưng họ cũng quyết định rằng người duy nhất có thể rời khỏi trang trại mà không cần sự cho phép của nhóm là Bosse Baddy - cũng là người duy nhất mà cảnh sát không truy tìm hoặc đoán là đã chết.


Về vấn đề họ nên làm gì khác trong tương lai, ví dụ làm gì với cái vali tiền và chỗ tiền đã được lấy ra từ phải sang trái để tiêu, nhóm đã quyết định để sau này hãy tính. Hoặc như Pike Gerdin nói:


- Tôi bị nhức đầu khi nghĩ đến nó, và lồng ngực tôi đau đớn khi hít vào để có thể nói ra rằng tôi bị nhức đầu vì nghĩ về nó. Lúc này, nếu có thì tôi sẽ trả năm mươi triệu cho một viên thuốc giảm đau.


- Đây là hai viên thuốc, - Benny nói. - Và nó miễn phí, tôi nói thêm.


**


Đó là một ngày bận rộn với Chánh Thanh tra Aronsson. Nhờ các loại truyền thông, họ đã bị chết chìm trong những lời khai báo về nơi ba kẻ sát nhân và đồng bọn đang ẩn náu. Tuy nhiên, lời khai duy nhất mà Chánh thanh tra Aronsson tin là của đồn phó cảnh sát ở Jönköping, Gunnar Löwenlind. Ông đã liên lạc và báo cáo rằng trên đường E4 phía nam Jönköping, đâu đó gần Råslätt, ông đã bắt gặp một chiếc xe tải chuyển nhà Scania màu vàng với đầu xe móp méo và chỉ có một đèn pha hoạt động. Nếu không vì đứa cháu trai đang bắt đầu ốm đang ngồi trên ghế trẻ con trong xe, Löwenlind đã gọi điện báo cáo cho bộ phận giao thông. Nhưng ông đã bận bịu với những thứ khác.


Chánh Thanh tra Aronsson ngồi thêm một buổi tối nữa ở quầy bar piano tại khách sạn Góc Hoàng gia ở Växjö, với những nhận định nghèo nàn để phân tích tình hình, trong lúc chếnh choáng hơi men.


- Đường E4 đi về hướng Bắc, - Chánh Thanh tra ngẫm nghĩ. - Họ sẽ trở lại Södermanland? Hay là sẽ trốn ở Stockholm?


Thế là ông quyết định rời khỏi khách sạn vào ngày hôm sau và về căn hộ ba phòng buồn thảm ở trung tâm Eskilstuna của mình. Ronny Hulth ở Trung tâm Giao thông tại Malmköping ít nhất còn có một con mèo để ôm. Göran Aronsson chẳng có gì, Göran Aronsson nghĩ và dốc nốt chỗ whisky còn lại cho buổi tối.


**
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom