18.
Tiểu hoàng tôn quả thật giữ lời, nhưng chuyện trèo cây lại do chính ta làm bại lộ.
Hành cung cũng không khác kinh thành là mấy, chỉ có điều là mát mẻ hơn một chút. Ta thừa nhận rằng những ngày có tiền và quyền lực là không biêt những ngày khổ cực đã đi đâu mất.
Tiểu hoàng tôn thường đến tìm ta vào buổi chiều, có một ngày chúng ta thảo luận về một trong những côn trùng nổi tiếng nhất của mùa hè – ve sầu.
Đây vẫn là do tiểu hoàng tôn khởi đầu, hắn hỏi ta, "Thái nãi nãi, hôm nay ta đọc sách học một câu thơ, 'Thiền thiền lâm vượt tĩnh, điểu minh sơn cùng u. 'Chim ta đã thấy, nhưng ve là gì? ”
Chuyện này sao làm khó được ta? Ta đặc biệt nhiệt tình giải thích kỹ càng cho hắn, sau đó tiểu hoàng tôn liền nói, " Nhưng ta rất muốn xem chúng một chút. ”
"Cái này không khó, đi, thái nãi nãi dẫn ngươi đi."
Ve sầu thường thích kêu vào buổi chiều, chúng ta không cần tốn quá nhiều công sức mà đã tìm được, vấn đề hiện tại chính là ai sẽ là người trèo cây bắt chúng xuống. Tuy rằng ta có mang đến vài cung nữ thái giám, nhưng mà, ta cảm thấy ta có thể tự mình leo lên.
Dù sao, có thể coi đây là đang tập thể dục!
Tiểu hoàng tôn lo lắng nói, "Thái nãi nãi, người phải cẩn thận một chút. ”
"Không thành vấn đề." ta xếp váy, phải biết rằng trước đây khi ta ở nhà, thường leo lên cây để bắt chim sẻ, ve sầu các loại, không con gì là ta không bắt được.
Hơn nữa, vào lúc này, tại nơi này căn bản là không có người đến.
Tuy nhiên, tưởng tượng và thực tế luôn khác nhau.
Khi ta nín thở, thật cẩn thận đưa tay bắt lấy một con ve sầu, đang muốn để cho tiểu hoàng tôn đang đứng ở dưới bắt lấy, lại nhìn thấy tiểu hoàng tôn hướng về ta nháy mắt, ta tò mò quay đầu lại, liền nhìn thấy con trai hoàng đế ta đang nhìn ta,ta sợ tới mức tay khác của ta của ta xém chút cũng buông lỏng.
"Còn không qua đỡ thái hậu xuống."
Kết quả chính là ta cùng tiểu hoàng tôn cúi đầu nghe giáo huấn, cũng may hoàng đế vì nghĩ cho mặt mũi của một mẫu thân chiếm tiện nghi như ta, không ở trước mặt mọi người giáo huấn ta.
"Mẫu hậu cũng phải có bộ dáng của thái hậu, sao lại có thể làm như vậy?"
Tiểu hoàng tôn muốn mở miệng, ta vội vàng nháy mắt bảo hắn đừng nói nữa. Ta bị trách mắng thì cũng bị rồi, tiểu hoàng tôn tuổi còn nhỏ, thanh danh mặt mũi tốt, tránh việc lại bị hoàng hậu thái tử thái tử phi biết lại trách mắng.
"Ta, ai gia chính là muốn vận động một chút, nếu không sẽ thấy nhàm chán."
" Vậy mẫu hậu cũng đừng cần trèo cây, trẫm thấy lúc hoàng tổ mẫu còn tại thế thường thích gọi các cô nương các nhà vào cung nói chuyện phiếm, hoặc là chép kinh Phật tu tâm dưỡng tính."
Tuy nói như vậy cũng không sai, nhưng mà, hoàng tổ mẫu của hoàng đế, Hiếu Khang thái hậu khi bà ấy làm hoàng thái hậu cũng đã hơn năm mươi, lão thái thái hơn năm mươi tuổi cũng không phải là tiểu cô nương thích nhìn dáng vẻ tuấn tú, mềm đến mức có thể bóp ra khỏi nước?
Ta vẫn một tiểu cô nương mà, ta cũng không muốn thấy một đám tiểu thư khuê các mỗi ngày ở trước mắt ta lượn qua lượn lại. Về phần chép kinh Phật, có thể chờ ta hơn năm mươi tuổi cũng có thể bắt đầu hứng thú với loại chuyện này rồi.
Vì vậy, ta hỏi hoàng đế, “Vậy ta chép kinh phật trong vài thập kỷ sao?"
Hoàng đế dường như bị ta hỏi đến choáng váng, cũng nhớ tới tuổi của ta, sắc mặt lại thay đổi, "Trẫm biết mẫu hậu tuổi còn nhỏ, nhưng, nhưng dẫn theo Thừa nhi trèo cây thật sự là không ổn. ”
"Nhưng Thừa nhi không trèo!."
Tiểu hoàng tôn cũng vội vàng gật gật đầu, "Hoàng gia gia yên tâm, tôn nhi sẽ không học theo thái nãi nãi. ”
Hoàng đế nhìn hai chúng ta một cái, vẻ mặt không tin, "Trẫm cũng đã từng trải qua tuổi này, làm sao không biết ý nghĩ của các ngươi? ”
"Vậy bệ hạ khi còn bé...?" ta thử hỏi.
"Trẫm không có." hoàng đế vội vàng phủ nhận, ta nghĩ đến thân thể ốm yếu của hắn, nhìn cũng không giống người biết trèo cây, lại hỏi, "Hoàng đế lúc này không phải nên nghỉ trưa sao? ”
"Trẫm chờ các ngươi đó, bằng không làm sao có thể thấy được hai người các ngươi như thế này."
Được rồi, chờ hoàng đế đi rồi, ta cùng tiểu hoàng tôn mặ đối nặt nhìn nhau, vẫn là tiểu hoàng tôn mở miệng bảo đảm với ta, "Thái nãi nãi ngươi yên tâm, sau này ta nhất định hiếu kính với người thật tốt, đến lúc đó, người thích trèo cây liền trèo, ta khẳng định sẽ không nói gì ngươi. ”
Ta sờ sờ đầu hắn, đứa nhỏ ngốc, chờ ngươi làm hoàng đế, thái nãi nãi phòng chừng thật sự sẽ không thể leo cây được nữa, "Thái nãi nãi sẽ ghi nhớ kỹ lời con nói. ”
"Vâng, vậy chúng ta móc tay."
19.
Từ sau khi bị hoàng đế trách mắng, ta cũng không dám mang theo tiểu hoàng tôn làm càn nữa. Tiểu hoàng tôn lo lắng ta bị đả kích, còn cố ý tặng đường nhân cho ta.
- Bệ hạ hôm nay lại mang con ra ngoài chơi? Ta quan sát đường nhân tạo hình Tôn Ngộ Không mà hôm nay tiểu hoàng tôn đưa tới.
"Ừm, hoàng gia gia dẫn ta đi ra đường, có rất nhiều người, so với lần trước đi ruộng thú vị hơn nhiều, tiếc là thái nãi nãi không thể đi."
"Không sao cả, con có thể kể cho ta nghe." thấy tiểu hoàng tôn hơi mất hứng, ta an ủi nói. Trẻ con thích được ra ngoài chơi, ta tình ở trong phòng râm mát.
Nhưng mà, ta nghĩ lại, hình như cũng không đúng, nếu như hiện tại ta đi ra ngoài, nếu như nhìn trúng cái gì liền có thể vung tiền mua hết, không cần nghĩ trước nghĩ sau cò kè mặc cả mấy đồng bạc lẻ,
Haizz tại sao ta lại có ý tưởng này cơ chứ, thật đau lòng, ta bỗng nhiên rất muốn đi ra ngoài để mua mua mua, tận hưởng cảm giác của người có tiền.
Nhưng không đợi ta bình tĩnh lại, tiểu hoàng tôn lại nói, "Nhưng mà, hoàng gia gia nói rằng hôm nay quốc sư đại nhân đã tới, cho nên không thể mang ta ra ngoài chơi. ”
"Ai muốn tới?" ta giật mình, nghe thấy tiểu hoàng tôn lặp lại một lần nữa, đầu ta hiện lên suy nghĩ “Xong rồi”.
Ta vì sao có thể vào cung, là bởi vì thay thế tam tỷ.
Tam tỷ, nữ nhi của một tiểu quan ngũ phẩm nghèo mạt vì sao có thể được chọn làm hoàng hậu?
Bởi vì quốc sư nói bát tự tỷ ấy tốt, vượng phu lại vượng quốc!
Nhưng bát tự của ta, vượng quốc hay không ta không biết, nhưng nhất định không vượng phu, nếu không lão hoàng đế sẽ không xong đời sớm như vậy.
Lỡ như quốc sư bấm ngón tay tính toán có thể đoán ra ta là giả mạo, vậy ngày thâng tốt đẹp của ta bây giờ chẳng phải là toàn bộ đều úng nước sao? Ta cũng không muốn lại phải trở về cuộc sống trước kia, nhưng bản lĩnh quốc sư ta cũng đã nghe nói qua.
Mấy năm trước phương nam đại hạn, quốc sư bấm ngón tay tính toán, chọn ngày bày tế đàn, mở đàn cầu mưa, kết quả không đến mấy ngày liền nhận được thư cấp tốc truyền đến, nói quốc sư vừa cầu xong, trời đổ mưa như trút nước.
Cho nên có thể nói, nếu ta muốn lừa gạt quốc sư, hẳn là rất khó.
"Thái nãi nãi, người đang suy nghĩ cái gì vậy?" tiểu hoàng tôn kéo tay áo ta hỏi.
Ta nhân cơ hội này liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thấy hắn muốn nói gì đó,bèn vội vàng bày ra bộ dáng sầu khổ, "Thừa nhi, lần này thái nãi nãi sợ là gặp phải phiền toái lớn rồi. ”
"Vậy con có thể giúp gì không?"
Ta suy nghĩ một chút, vẫn nói với tiểu hoàng tôn, "con phải nhớ kỹ, con chính là tiểu anh hùng của thái nãi nãi a. ”
Tiểu hoàng tôn vỗ vỗ ngực, "Thái nãi nãi yên tâm, con nhất định bảo vệ thái nãi nãi. Nhưng mà, thái nãi nãi vì sao lại sợ quốc sư đại nhân? ”
"Việc này nói ra rất dài."
"Con muốn nghe." tiểu hoàng tôn vẻ mặt tò mò nhìn ta, ta lắc đầu, nói với hắn, "Không, ta không muốn nói."
20.
Đúng như ta dự đoán, ta vẫn không thể tránh thoát một kiếp, quốc sư đại nhân thế mà lại tự mình đến bái phỏng ta, nghe nói hắn vừa từ chỗ hoàng đế đi ra liền đi thẳng đến chỗ ta, ta có thể nói không gặp sao?
Rốt cuộc vẫn phải mời hắn vào, người đứng trước mặt cùng bộ dáng quốc sư trong tưởng tượng của ta không khác nhau lắm, là một lão đầu tóc hoa râm.
Sau khi hành lễ, hắn cười tủm tỉm bảo ta tiến lui trái phải, ta có thể làm gì bây giờ, đương nhiên là phải làm theo. Ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn ta, ta đã có loại cảm giác run sợ, luôn cảm thấy hắn nhìn ra được điều gì đó.
"Nương nương gần đây có yên ổn không?"
"Vẫn ổn."
Hắn sờ sờ râu, "Thế nhưng, tiên hoàng lại đi một cách kỳ quặc, ngày đó lão thần quan sát thiên tượng, phát hiện nương nương vào trung cung, chính là điềm lành long phượng trình tường. ”
Ừm, điềm lành hay không ta không biết, nhưng người vào cung đổi người, ta vẫn rất rõ ràng.
"Nhưng ai gia nghe nói, năm nay các nơi mưa thuận gió hòa, chẳng lẽ không phải điềm lành?"
"Nương nương biết lão thần nói đên điều gì mà? Tiên hoàng và lão thần lại có ân tri ngộ. ”
- Vậy cho nên ngươi liền nhẫn tâm để cho ai gia nhị bát niên hoa* đến bồi một lão đầu?
*gái 16
Hắn nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười, ta còn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, "Nương nương nói rất hợp lý, vạn vật trên thế gian đều có định số, là do lão thần cưỡng cầu."dứt lời, hắn đứng dậy tựa hồ muốn đi.
Ta vội vàng hỏi, "việc này liệu ngươi có thể không nói với người khác không."
Hắn dừng lại nhìn ta, trong lòng ta có chút hoảng hốt, nếu hoàng đế biết, cha hắn có thể là do bị ta khắc chết, ta sợ là sẽ xong đời, cũng may ta nghe được quốc sư nói, "Nương nương yên tâm, việc này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. ”
"Tại sao ngươi không nói?"
"Lão thần đã nói qua tất cả đều có định số, mỗi người đều có cơ duyên của mỗi người, lão thần sai một lần không thể sai thêm."
"Vậy ngươi không sợ kết cục sẽ rối loạn sao?"
Hắn lắc đầu, "Theo lão thần thấy, con người tam tiểu thư cũng không bằng nương nương. ”
Ta nghe Chiêu Tài nói, quốc sư liền rời đi vào tối hôm đó, nhưng ta không hiểu vì sao hắn lại nói với ta như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn tha cho ta một con đường, hay là còn có âm mưu quỷ kế gì chờ ta?
Nhưng mà, sống được một ngày tính một ngày, chỉ tiếc là phu quân hoàng đế của ta, lão già khốn kiếp kia, nếu hắn không cưới ta, nói không chừng còn có thể sống thêm vài ngày.
Ấy, ta nhớ rõ hình như hắn cũng không giống một hoàng đế cầu trường sinh, vậy hắn ra sức cầu được nghị hôn cùng tam tỷ, rốt cuộc là vì điều gì?
Bình luận facebook