• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quãng Thời Gian Đẹp Nhất Em Gặp Anh (2 Viewers)

  • Chương 11

Lương Thành nhìn bố tôi đang năm trên giường bênh phòng cấp cứu, chỉ vào ông, khẽ cười nói với tôi: “Bố cô đang rất cần tiền đúng không? Hà An, chỉ cần cô rút đơn kiện không li hôn nữa, tôi đảm bảo bố cô sẽ bình an vô sự. Ở nơi đông người, cô phải giả vẻ giữa chúng ta vẫn còn mặn nồng với tôi, đợi cho tới khi khoản vay cho dự án bệnh viện được phê duyệt thì thôi. Nếu không, hôm nay tôi sẽ cho cô mở to mắt nhìn bố cô, không được điều trị mà chết là như nào”.
Lương Thành lại lấy tính mạng của bố ra uy hiếp tôi? Anh ta và em gái tôi ở bên nhau, trái tim tôi như bị dao đâm, vẫn còn phải giả vờ như không có chuyện gì, ra vẻ cười nói với anh ta ở nơi công cộng.
Tôi làm không được.
Ngẩng lên nhìn Lương Thành hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, bỗng chốc tôi như biến thành người đàn bà đanh đá chua ngoa, lớn tiếng mắng hắn: “Anh là tên khốn, một tên khốn từ đầu tới cuối”.
Tôi giống như phát điên đánh lên người Lương Thành, nhưng sức lực của tôi không bằng hắn, hắn nắm cổ tay tôi, ánh mắt hung hăng nhìn tôi, giọng điệu mờ ám nói: “Hà An, mắng người không phải là cách lựa chọn sáng suốt đâu, nếu cô đủ thông minh thì đừng nên lấy trứng chọi đá, ngoan ngoãn nghe lời tôi mới có thể giúp bố cô tiến hành phẫu thuật một cách thuận lợi được”.
“Anh phản bội hôn nhân, phản bội gia đình, nhưng vẫn muốn sống tiêu diêu tự tại, anh muốn nói cho cả thế giới biết mình là một chính nhân quân tử, đúng không? Tôi sẽ không cho anh được như ý muốn! Tôi nói cho anh biết Lương Thành, những chuyện anh có lỗi với tôi, từng việc từng việc một, tôi sẽ bắt anh đền gấp mười lần!” Tôi chẳng còn chút sức lực nào để gào thét, nắm lấy vai Lương Thành, móng tay cắm vào da thịt của anh ta.
Tôi thấy khó thở, lồng ngực có chút khó chịu.
“Không xong rồi, không xong rồi, bệnh nhân giường số 23 xảy ra chuyện rồi” nữ hộ tá vội vàng chạy tới.
Bố tôi nằm trên giường cấp cứu, bỗng co giật toàn thân, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, giống như không thở được vậy, mặt lúc xanh lúc trắng.
Bác sĩ điều trị chính vội vàng chạy tới, kiểm tra một lúc nói bệnh nhân bị xuất huyết nghiêm trọng, dẫn tới triệu chứng của bệnh bị tái phát, nếu vẫn không tiến hành phẫu thuật ngay sẽ vô cùng nguy hiểm, hỏi chúng tôi dốt cuộc là có thanh toán hay chi phí phẫu thuật hay không?.
Nộp, đương nhiên phải nộp, nếu không phải do Lương Thành tự ý thay đổi tài sản chung của hai vợ chồng tôi, tôi sao có thể không có lấy một xu dính túi chứ?.
Tôi vẫn ôm hy vọng có thể khơi dậy lại một chút lòng tốt cuối cùng của Lương Thành, tôi ngước nhìn hắn hàm răng run rẩy nói: “Lương Thành, chúng ta tốt xấu gì cũng là vợ chồng, anh không thể nào cứ đứng nhìn bố em cứ như vậy mà chết đúng không, anh đừng quên, anh cũng từng gọi ông ấy một tiếng bố, lúc anh cưới em, anh còn hứa với ông ấy cả đời này sẽ đối sử tốt với em, anh quên rồi sao?”.
Nói xong, tôi nhìn thấy từ trong ánh mắt của Lương Thành có một sự xa cách lạnh lùng, anh ta hoàn toàn không có chút sự đồng cảm nào, còn lạnh hơn cả mùa đông giá rét, nhìn tôi, lặp lại một lần nữa: “Chỉ cần cô rút đơn kiện, đồng ý không li hôn với tôi, tôi lập tức sẽ cứu bố cô”.
Tôi cắn răng nhẫn nhịn mà lòng đau xót vô cùng, giống như tôi nhiệt tính với Lương Thành bao nhiêu, cuối cùng bị ánh mắt lạnh nhạt kia làm bị thương.
Cả người tôi giống như vừa treo ra khỏi chảo dầu vậy, một chút hy vọng cuối cùng với Lương Thành cũng không còn, tôi hận tới cực độ, cuối cùng đổi lại là sự tê liệt tới tột cùng
Khi nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, cũng là lúc tình cảm năm nay của tôi cũng theo những giọt nước mắt đó mà biến mất.
Vào lúc tôi gật đầu đồng ý, thì cũng là lúc tôi quyết định cả đời này tôi sẽ không còn bất cứ lưu luyến nào với anh ta nữa.
“Tình hình của bố tôi anh cũng thấy rồi, nếu còn không nộp tiền phẫu thuật ông ấy sẽ chết”. Tôi kéo ống tay áo của Lương Thành, tôi thề đây là lần cuối cùng tôi cầu xin hắn “Xin hãy cứu bố tôi, tôi đồng ý với anh sẽ rút lại đơn li hôn”.
“Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ” Lương Thành thấy tôi thỏa hiệp, hừ lạnh một tiếng.
Hộ tá và bác sĩ đang cố gắng hết sức để cứu cha tôi, tôi theo sau Lương Thành xuống dưới sảnh một nộp chi phí phẫu thuật.
Nhưng khi vừa đi xuống cầu thang , đột nhiên tôi bị một người phụ nữ chặn lại, cả người cô ấy tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, tôi khó chịu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hàn Mộng cầm một phiếu kiểm tra hóa nghiệm đưa cho tôi: “Chị, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị”.
Bố còn đang trong cơn nguy kịch, tôi chẳng còn tâm chí đâu cùng Hàn Mộng đôi co.
“Em mang thai rồi! Là con của anh rể!” Hàn Mộng túm lấy tôi không thả ra, tâm trạng vô cùng kích động, dúi phiếu kiểm tra ở trong tay vào ngực tôi, giọng khàn khàn nói: “Đây là kết quả vừa mới kiểm tra xong”.
Tôi đứng chết lặng, cảm thấy mọi việc không đúng, trong tôi có quá nhiều cảm xúc bị đè nén mà không có chỗ nào để trút..
Cô ta là em gái tôi, cô ta sao lại có thể phản bội tôi mà không có lấy một chút ăn năn như vậy?
Trong cổ họng tôi giống như bị chặn lại, trong đầu chỉ có sự an nguy của bố.
“Cô tránh ra!” Vào thời khắc quan trọng, tôi không muốn có thêm bất cứ dây dưa nào với cô ta nữa, đẩy Hàn Mộng ra.
Ai ngờ cô ta trực tiếp ngã xuống đất.
Dùng tay che bụng lại, vẻ mặt giả vờ đau khổ khóc lóc: “Chị, chị muốn làm gì, trẻ con là vô tội mà, chị tại sao lại ác độc như vậy, lại muốn hại chết con của em!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom