• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full SƯ MUỘI (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 5

Trên đường trở về ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kì lạ.

Đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, trong hòm băng rốt cuộc là thứ gì?

Mọi chuyện trong mơ đều sẽ xảy ra sao?

Hành động đêm qua của sư tôn là trùng hợp hay cố ý?

Còn có thiếu niên thần bí kia, ta luôn cảm thấy như đã từng gặp ở đâu.

Ngu Thư ...

Nhớ tên của hắn thì có tác dụng gì, đi ăn cơm có được giảm giá không?

Bầu trời vừa sáng sủa vừa cao rộng, cây cỏ hai bên đường đá đã cao đến cẳng chân.

Không khí tươi mát từ cây cối làm cho đầu óc ta tạm thời trở nên thư thái.

Những người, những chuyện kì lạ này đều không có quan hệ gì với ta.

Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là đào tẩu khỏi nơi này.

Sống một cuộc sống an yên mới là điều cả đời ta theo đuổi.

Đã một thời gian ban đêm hiếm khi ta mơ, nhưng hôm nay ta lại mơ.

Nhưng giấc mơ này có hơi kỳ cục.

Là cảnh ân ái nồng nhiệt giữa nữ tử kia với Thiếu chủ Ma tộc, cảnh tượng như mất kiểm soát.

Dù rõ ràng biết đây là mơ, ta vẫn không kìm được mà che mắt lại.

Người trẻ tuổi à, thật biết chơi đấy :smile:))

Lúc ấy nữ tử gọi tên hắn, A Thư.

Nghe có vẻ như là tuổi tác cũng không cách biệt lắm.

Thiếu niên kia giọng khàn khàn, sắc dục mãnh liệt không che giấu.

"Gọi cả tên ta."

"Ngu ... Ngu Thư ..."

Xem đến đây ta như bị sét đánh, thôi không che mắt nữa. Ngu Thư này và Ngu Thư kia khuôn mặt không giống nhau, nhưng nốt ruồi lệ dưới mắt thì y hệt.

Không đơn giản, hắn còn tạo bộ mặt giả để lừa ta!

Tình tiết sau đó càng kích thích hơn, ban đêm nữ tử tiễn Ngu Thư đi.

Ban ngày lại nghênh đón đại sư huynh ta đến chăm sóc.

Nữ hài sắc mặt hồng hào nói mình bị bệnh rồi, huynh ấy liền tin luôn.

Đúng là Lục Thu Bạch ngu ngốc thứ hai không ai dám xếp thứ nhất.

Sau đó ta tỉnh lại.

Trời vẫn còn tối, tính ra thời gian ta ngủ mới có 2 canh giờ.

Giấc mộng này rất khác những giấc mộng trước. Trước đây đều là diễn ra nhiều chuyện lớn, nhưng lần này lại nhìn rõ từng cảnh tượng diễn ra.

Ta có cảm giác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ nhưng lại vô cùng chân thực đến nỗi dường như trên người còn ám mùi ở phòng họ.

Giờ mà tiếp tục ngủ lại sợ đến muộn giờ học sáng sớm quá, mà không ngủ thì dậy sớm như vậy cũng không biết làm gì.

Ta mặc y phục vào lững thững đi đến phòng sư tỷ, phòng vẫn còn sáng đèn.

"Sư tỷ! Tỷ làm gì thế?"

Liễu Thanh Thanh mở cửa sổ ra, ta thấy đôi mắt tỷ sưng húp: "Ta ... Đêm qua ta xem thoại bản ... hic ... ngược quá ... đau lòng ..."

Nói đến đây lại nghẹn ngào.

"Thế tỷ có ngủ không?"

Tỷ ấy lắc lắc đầu, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt, nhìn rất đáng thương.

"Không ngủ được thì chúng ta đi chọc Từ Kha một trận đi, cho đỡ chán."

"Vậy muội đợi ta thay y phục đã."

Nhưng kế hoạch chọc ghẹo Từ Kha không thực hiện được.

Hai người bọn ta đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi thì lại thấy huynh ấy cũng không có ngủ.

Khi ba người bọn ta mặt đối mặt, hiện trường vô cùng gượng gạo.

Sư tỷ nhét cái bút giấu sau lưng vốn định dùng để vẽ lên mặt huynh ấy vào tay ta.

Ta lại ném nó vào trong bụi cỏ.

Nhưng ném trật!!!!

Cái bút ấy giờ đang nằm dưới đất đúng giữa ba người bọn ta.

"Hai người đến đây làm gì?"

Ta và sư tỷ nhìn nhau một cái: "Tìm huynh cùng đi ăn bữa sáng."

Câu nói ấy dẫn đến cảnh tượng bây giờ ba người bọn ta đang ngồi ở cổng nhà ăn, đau khổ đợi người ta đến mở cửa.

Cũng bởi vì một cảnh tượng ấy, nội môn đồn đại, đệ tử đỉnh Thường Thanh mỗi ngày đều không được ăn no.

Không đợi đến khi có người mở cửa, đã đợi được Lục Thu Bạch.

"Đại sư huynh." Ba người đồng loạt cúi đầu chào hỏi.

"Ừ, sư đệ sư muội đến ăn sáng sớm như vậy?"

"Đúng vậy, ăn uống sớm, rèn luyện sớm." Từ Kha nói: "Sư huynh, huynh cũng đến ăn sáng à?"

"Không phải, ta đi dạo bộ buổi sớm, nhìn thấy bên này có người mặc y phục đỉnh Thường Thanh bèn qua xem thử." Huynh ấy lướt nhìn ta: "Ta về trước đây, các sư đệ sư muội từ từ đợi."

"Tạm biệt sư huynh."

Bóng dáng Lục Thu Bạch càng lúc càng xa, cho đến khi không thấy bóng lưng huynh ấy nữa, Liễu Thanh Thanh bắt đầu thét lên, tiếng thét dài đến hai phút.

"Đại sư huynh đẹp trai quá đi! Trời ơi cái sống mũi ấy! Bờ vai ấy! Thắt lưng ấy!"

Ta bĩu môi khinh thường, đẹp thế thì để làm gì, còn không phải bị cắm sừng sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom