• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (2 Viewers)

  • Chương 42~44

Chương 42: Trong lòng vô cùng thoải mái

Editor: trang bubble ^^

"Ừm!"

Đến gần buổi trưa, mặt trời nóng hừng hực, treo thật cao giữa không trung, do rèm cửa sổ bị kéo ra, nắng chiều rực rỡ chồng chất ngoài cửa sổ chiếu vào trên ghế sa lon xa hoa to lớn trong phòng này.

"Ừm!" Chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn núp ở trên ghế sa lon kia bất mãn nhúc nhích thở dài kháng nghị ở dưới nắng chiều chói mắt đó.

Một lát sau, nắng chiều này không giảm ngược lại càng nóng bỏng, lông mày người trên ghế sa lon sớm vặn xoắn thành bánh quai chèo, cuối cùng không thể nhịn được nữa bạo rống, "Vũ, đóng lại cửa sổ rách của cậu cho tớ, còn để cho người ta ngủ hay không đây."

Nhưng đợi cô mở mắt ra, đập vào tầm mắt lại là đèn treo thủy tinh màu sắc loá mắt, tầm mắt ở dưới ánh mặt trời, trải lên một tầng óng ánh loá mắt, cực kỳ xinh đẹp cao nhã mà cũng không phải là hoa ngô đực ố vàng trong phòng trọ nhỏ ở trong đầu này.

"Cô đúng là dáng vẻ tính tình thật lớn." Một giọng nói dễ nghe từ tính, thảnh thơi vang lên.

Mới vừa tỉnh lại, Xá Cơ Hoa nghe tiếng hất đầu nhìn lại, đầu vẫn còn đờ đẫn đang trong thích ứng, chỉ thấy lên tiếng là người đàn ông ngồi đưa lưng về quang cảnh phía sau, cũng không biết có phải là dưới ánh sáng tôn lên, cảm giác đột nhiên anh ta quá mức tuấn mỹ.

Tóc đen bóng thẳng đứng, mày kiếm anh tuấn cực kỳ nghiêng, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, giống như chim ưng trong đêm tối, môi mỏng manh hơi mím, hình dáng góc cạnh rõ ràng, lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) cô độc yên tĩnh rồi lại mạnh mẽ bức người, trơ trọi độc lập phát ra chính là cường thế kinh thường trời đất, đặc biệt là hắn vẫn còn nâng lên đường cong tà khí kia, làm cho người ta nhìn một cái, gần như đều muốn quên hô hấp.

"Làm sao cô lại ở chỗ này?" Xá Cơ Hoa hơi phản ứng lại, vừa thấy là Huyền Vũ Thác Hàn thì giật mình một cái ngồi dậy từ trên ghế salon, trợn tròn mắt nhìn anh, dường như vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp.

Chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn ngồi ở trên ghế sa lon nhấc hai chân lên, trên người mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh dương nhạt, ba vị trí đầu cổ áo bị lật mở ra hơi rộng mở, ống tay áo sơ mi bị cởi thả ra cuốn lên hai vòng, lộ ra làn da màu lúa mì, mắt thâm thúy có hồn nhìn chằm chằm cô.

Không hề lên tiếng đối với câu hỏi của cô, ngược lại lạnh nhạt nói; "Đã tỉnh rồi hả? Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"

Tối hôm qua? "Rất tốt, vừa tỉnh giấc không mộng mị. . . . . ." Nhưng lời này còn chưa nói hết, trong đầu đã thoáng qua hình ảnh hôm qua trước khi té xỉu tối, mặt Xá Cơ Hoa nhất thời liền biến sắc, choáng nha, người đàn ông này. . . . . .

"Thật sao?" Cười lướt qua mắt cô, đang lúc cô gái nào đó biến sắc mặt, giọng nói từ tính đột nhiên kêu lên; "Người đâu!"

Chỉ thấy sau tiếng vang đó, cửa phòng đóng chặt kia đột nhiên mở ra, mười mấy người nhanh chóng đi vào, cộng thêm hai người giúp việc nam.

"Thiếu gia!" Mười mấy người cùng nhau kêu lên, từng người một dáng người đứng thẳng tắp, đó là uy phong lẫm liệt.

"Thiếu gia?" Vừa tỉnh dậy đã thấy phô trương như vậy, Xá Cơ Hoa dường như tạm thời không tiêu hóa được, trợn tròn mắt ở trong câu ‘thiếu gia’ kia.

Vẻ mặt cô gái này giật mình ngây người như phỗng khiến trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn vô cùng thoải mái, đáy mắt tối tăm phân tán không ít, cô gái này chính là thiếu dạy dỗ.

Một tay tự nhiên phóng khoáng gõ một chút như có như không ở bên cạnh, "A Phong Tiểu Cương, sau này chuyện cô gái này cần làm, chờ một tý các cậu sắp xếp thật rõ ràng cho cô ấy, một việc cũng không thể thiếu."

"Vâng, thiếu gia."

"Còn có các người, chỗ này của tôi không phải sân nuôi heo, nếu như ai cũng có thể bước vào, vậy còn nuôi các người có ích lợi gì? Từ nay về sau, đừng để cho tôi thấy chuyện xảy ra giống như bây giờ."

Giọng nói của anh mặc dù bình thản không gợn sóng, nhưng mười mấy người an ninh bên cạnh lại đầu hơi hạ thấp xuống, mồ hôi lạnh trên trán khẽ rớm ra.

Bởi vì là không gian tư nhân của Huyền Vũ Thác Hàn cho nên khu vực này cũng không có cài đặt bất kỳ hệ thống theo dõi nào, tối hôm qua, 0di33xn0dafnl330fys0doon vào lúc thấy cô đi tới phía này, bọn họ cũng cho là quản gia sắp xếp, thật không ngờ. . . . . . An ninh không nên đần độn nhỉ.

"Vâng, thiếu gia."

Huyền Vũ Thác Hàn cũng không bảo bọn họ đi xuống trước, mà là quay đầu nhìn về phía cô gái nào đó còn u mê; "Dĩ nhiên ngủ ngon rồi, vậy bây giờ có phải nên bắt đầu công tác của cô hay không? Nữ giúp việc mới tới."

Nghe vậy, Xá Cơ Hoa nhất thời có loại xúc động muốn giậm chân giận dữ, choáng nha, nếu như người đàn ông này là thật, vậy tuần lễ này cô không có tư liệu có thể cầm đi báo cáo lại sao? Vậy tiền đầu kỳ này không phải. . . . . .

Chỉ thấy cô gái nào đó mới vừa rồi còn ngây ngốc, nhất thời giống như là bị cắn thuốc lắc, mãnh liệt đứng lên từ trên ghế salon; "Được, được, thiếu gia, tôi lập tức đi ngay."

Không có bất kỳ xúc động phẫn nộ nào, cũng không có bất kỳ kháng nghị, thấy người kia không có vẻ mặt phản ứng trong dự đoán của anh, chân mày Huyền Vũ Thác Hàn hơi rung, một vẻ nghi ngờ lướt qua từ đáy lòng, vơí sự hiểu rõ của anh sau khi tiếp xúc với cô thì không thể nào.

Nhưng anh lại không biết, hành động của cô gái nào đó là không thể lấy lẽ thường để dự đoán, đặc biệt là loại thỉnh thoảng ra chiêu không dựa theo bài giống như cô.

Vừa nghĩ tới mấy ngày nữa là có thể cầm được khoản tiền đầu kỳ, Xá Cơ Hoa bèn giống như thấy được phía trứơc đó là ‘tiền’ đồ bừng sáng, nhiệt tình kia lại liên tục không ngừng dâng lên.

Lúc này đã hoàn toàn không thấy người đàn ông kia, trực tiếp cất bước đi tới trước hai người giúp việc nam kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc nhếch lên một nụ cười sáng lạn sang sảng nói: "Chào các anh, tôi là A Hoa mới tới, về sau xin chăm sóc nhiều hơn rồi."

Hôm nay nảy sinh việc này là anh đã sắp xếp sau khi trở lại từ công ty, anh chính là muốn cố ý để cho cô biết, chẳng những anh là chủ nhân của nơi này, hơn nữa có quyền lực bắt chẹt tất cả mọi người đi hay ở nơi này. Huống chi, nếu không phải là vì cô do bà nội bố trí tới đây, anh đã kêu người ném cô ra ngoài ngay từ lúc tối hôm qua. (khụ khụ! Về phần sự thật rốt cuộc có phải như vậy hay không, việc này trong lòng người đàn ông nào đó mới rõ ràng.)

Nhưng vào lúc thấy cô gái đáng chết kia cười thành như vậy thì luồng khó chịu kia trong lòng anh lại lần nữa lên cao: "Còn sững sờ làm gì? Có phải là còn muốn tôi dạy cho cô làm cái gì hay không đây?"

Đáng chết! Một người phụ nữ cười thành. . . . . . Dâm đãng như vậy, muốn làm gì? Sắc mặt người đàn ông nào đó lại bắt đầu tối tăm xuống!

Người đàn ông có tật xấu này, không có việc gì thì lại thích thỉnh thoảng rống lên đôi câu như thế, làm đến là dọa người.

Tiếng gào bất thình lình của anh, hù sợ mười mấy người ở đấy run run một hồi, Xá Cơ Hoa cũng vô tội móc móc lỗ tai, vội vàng xoay người nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi sắc mặt nói: "Không cần làm phiền thiếu gia, chúng tôi lập tức sẽ đi ra làm việc." Dứt lời, cô ngược lại làm như chủ, dẫn hai người giúp việc nam này bước nhanh ra ngoài!

Nhìn cô gái kia hấp tấp đi ra, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon âm thầm nắm quyền, trên gương mặt tuấn tú rất tối, cắn chặt hàm răng: "Chết tiệt!"

"Thiếu gia?" Mười mấy người an ninh còn chưa nhận được chỉ thị đi xuống đứng ở một bên, không có nghe rõ.

Huyền Vũ Thác Hàn âm thầm hít một hơi thật sâu, tròng mắt đen thâm thúy nhìn lướt qua bọn họ, phất phất tay: "Không sao, đi ra ngoài đi."

"Dạ!" Trong phòng, mười mấy người an ninh rất nhanh sẽ đi ra ngoài.

Mà người đàn ông trên ghế sofa kia, sau khi bọn họ rời khỏi đây, trang #ddlqd# bubble cũng đứng lên từ trên ghế salon, bóng dáng cao lớn, ở dưới ánh mặt trời khẽ chiếu xuống càng thêm lộ ra vẻ khí thế hiên ngang, trong đầu thoáng qua khuôn mặt tươi cười khó ưa mới vừa rồi của cô gái kia, vẻ mặt đã khôi phục lạnh nhạt tà tà vốn có, bước chân bèn trực tiếp đi tới cửa. . . . . .

Chương 43 : Đập ruồi

Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ..... , die,n; da.nlze.qu;ydonn..

Tại sở trinh thám Hoa Vũ , cánh cửa sơn màu đỏ chói mắt được mở ra, có thể nghe thấy tiếng sột soạt bên trong phòng.

Phòng tuy nhỏ nhưng lại có đầy đủ tiện nghi của một văn phòng cao cấp. Mọi thứ đều giống nhưng chỉ có một điểm duy nhất không thích hợp đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần lại đang nằm trên bàn làm việc, cầm cái vợt đập con ruồi.

"Ai!"

Sở trinh thám khai trương đã lâu rồi nhưng đến giờ vẫn vắng ngắt, Hạ Tình Vũ đã chán nản cùng tức giận bao nhiêu lần rồi.

Suy nghĩ kỹ một chút, nếu có Cơ Hoa ở đây thì có lẽ không khí sẽ khác . Tuy chỉ có mấy người nhưng lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ, cười nói suốt ngày, khụ khụ. Thôi đừng nhắc đến cô ấy nữa.

"Mà rốt cuộc hai cô gái chết tiệt kia đi đâu rồi, đi lâu như vậy cũng không liên lạc gì, thật là vong ân phụ nghĩa, một cuộc điện thoại cũng không có. Hừ, nếu lần sau để mình gặp, mình nhất định đánh chết Cơ Hoa ngay tại chỗ." Cô gục xuống bàn một lúc, sau đó tinh thần cô đột nhiên bị chấn động, cô ngồi dậy nghiêm nghị nheo mắt.

Từ nước Mĩ trở lại, việc đầu tiên cô muốn làm chính là tìm ba người đồng nghiệp kia, nhưng khi cô trở về thành phố A gặp Cơ Hoa mới biết sự thật. Năm đó, sau khi cô bỏ đi để trốn nợ, bốn người kia cũng tản ra, liên lạc được mấy lần, sau đó liền bặt vô âm tín.

Quét mắt nhìn bốn phía, lòng Hạ Tình Vũ mới vừa ổn định lại lần nữa tức giận như khí cầu bị xì hơi, cô nằm trở lại giường.

"Ai! Không biết cô ta chạy đi đâu rồi, rõ ràng cũng phát nhiều truyền đơn như vậy, nhưng sao đến giờ này vẫn chưa thấy cô ấy xuất hiện? Thật là chán nản ."

"Ai. . . . . ."

‘ Không một chút phòng bị, không một tia băn khoăn, em cứ như vậy xuất hiện trong thế giới của anh, khiến anh vui mừng khôn xiết. Không ngờ em lại đột nhiên đến bên cạnh anh. . . . . . ‘

Trong lòng cô đang thầm hát một ca khúc, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cực kỳ lớn tiếng khiến cô giật mình.

"Alô! Ai vậy?" Cô đáp lại như không còn hơi sức.

"Hạ Tình Vũ, cậu nói xem là ai?" Trong điện thoại vang lên một tiếng hô lớn.

Lúc này tay cô run lên, vội đem điện thoại di động kéo ra xa, Hạ Tình Vũ liếc nhìn điện thoại, là một dãy số xa lạ, nhưng vừa nghe là cô nhận ra ngay đối phương là ai: "A Hoa, là cậu sao? Sao giờ này mới gọi tớ? Đã lâu như vậy rồi, cậu ở đó thế nào? Có ổn hay không? Khi nào trở về?" Cô kích động hỏi một tràng dài.

"Được, được, tốt lắm, sao có thể không tốt đây."

Mà ở biệt thự sang trọng, một người phụ nữ đang nghiến răng kèn kẹt trả lời.

"Vậy thì tốt, tớ đã nói rồi, người có tiền sẽ càng nhẹ nhõm quả thật không sai. Vậy khi nào cậu về? Tớ nhớ món thịt bò bít tết của cậu rồi." Xá Cơ Hoa không có ở đây, cô cũng thật sự nhàm chán hết sức.

"Nhẹ nhõm à? Nhẹ nhõm cái đầu cậu đó, để tuần sau tớ đổi cho cậu nha, lại còn muốn tớ làm món thịt bò bít tết cho cậu ăn sao? Ý kiến hay đó, hiện giờ tớ có ý nghĩ muốn băm cậu thành món thịt bò bít tết rồi đây này." Nghĩ tới mấy ngày chịu khổ cực, Xá Cơ Hoa chỉ hận không thể nhảy từ trong điện thoại ra chỗ Hạ Tình Vũ nên chỉ quát to trong điện thoại.

"Sao vậy?" Hạ Tình Vũ kéo điện thoại ra xa một chút, nuốt ngụm nước miếng chột dạ hỏi.

Ngày ấy, lúc đi nói chuyện làm ăn, cô cũng nhất thời nhanh miệng đồng ý với điều kiện của anh ta nhưng lúc đó cô cũng vì muốn tranh thủ tính toán tiền lời, đó cũng là lỗi cho cô.

"Thật tức chết, cậu cũng chưa biết tên chó điên kia quá đáng đến thế nào đâu. Nhà anh ta lớn như vậy lại muốn tớ lau hết cả căn nhà, lại còn làm bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Bữa sáng phải có tám món ăn và một món cháo trắng. Bữa trưa phải có thức ăn Tây và đồ ăn Trung Quốc. Bữa tối còn muốn mười hai món và một món canh. Sau khi ăn xong phải có trà bánh tráng miệng …."

"Ai là chó điên?" Hạ Tình Vũ nghe không hiểu nên chen vào hỏi.

"Chó điên còn có thể là ai, đương nhiên là cháu trai đích tôn của lão phu nhân kia . . . . . ."

Đang lúc cô lớn tiếng nói, một đôi giày da đen bóng bỗng xuất hiện trước mặt cô, anh còn cầm cây lau nhà để dựa trên ghế salon cạnh Xá Cơ Hoa đang ngồi. Còn cô ngước mắt nhìn thấy anh, trong lòng khẩn trương, mọi lời định nói cũng nuốt trôi vào cổ họng.

"Ai ? Cháu đích tôn của lão phu nhân à?" Giọng nói của Hạ Tình Vũ thét lớn trong điện thoại.

Hết chương 43

.

☆, Chương 44: Thật là một người phụ nữ ngốc

Editor: trang bubble ^^

"Này, sao không có tiếng động rồi hả? Chó điên cậu mới vừa nói có phải chính là cháu trai lão phu nhân hay không? A Hoa." Giọng nói Hạ Tình Vũ truyền ra từ trong điện thoại.

"Trở về lại nói cho cậu." Dứt lời, điện thoại ‘Bộp’ một tiếng bị cúp trở về.

Cô gái nào đó bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế salon, trong lòng mồ hôi nhỏ giọt thầm nghĩ, mấy ngày nay, tên biến thái này thật đúng là TM âm hồn bất tán. . . . . .

Toàn thân Huyền Vũ Thác Hàn tây trang thẳng tắp, đôi tay ôm ngực sâu xa nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ làm cho người ta không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, sau lưng còn đi theo một giúp việc nam cầm cặp công văn.

Cô gái nào đó vừa vặn bị tóm, chột dạ. . . . . .

"Ha ha, hôm nay sao thiếu gia trở lại sớm như vậy? Tôi...Tôi đã lau xong rồi, lập tức đi nấu cơm ngay." Xá Cơ Hoa xoay người, phóng thẳng tới phía phòng bếp giống như bị ôn thần đuổi theo!

Người đàn ông nhếch lên đường cong khóe miệng, ngay lúc cô sắp chạy tới chỗ rẽ kia thì lên tiếng kêu.

"Đợi đã nào...!"

"A, thiếu gia còn có cái gì dặn dò sao?" Ngừng lại bước chân, thầm cắm răng xoay người, cười đến vô cùng giả dối chân chó nói.

Huyền Vũ Thác Hàn cởi áo khoác ra, giúp việc nam sau lưng bèn vội vàng tiến lên nhận lấy, chân thon dài đi tới bên sofa, tay dài lướt qua mặt bàn thủy tinh, một lớp bụi thật mỏng: "Đây chính là thành quả công việc của cô? Nếu như phải, vậy cô có thể cút ra ngoài rồi."

"Tôi lập tức xử lý."

Một tiếng lý sự mơ hồ vang lên, tay cầm cây lau nhà cực lực vắt một cái, bước chân Xá Cơ Hoa xoay một cái, hùng hùng hổ hổ tiến lên hung hăng lau nhiều lần, chỉ kém không lau tầng thủy tinh kia cho sạch mới thu tay về.

"Xong rồi, thiếu gia xem một chút, không có việc gì tôi sẽ đi làm cơm." Bà nó, vì phần tiền lương, cô dễ dàng sao! Thấy anh không lên tiếng, Xá Cơ Hoa thầm thở dài một hơi, nhịn xuống xúc động muốn K người, rồi xoay người đi.

Huyền Vũ Thác Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, chân dài bắt chéo nhếch lên hai chân, đôi tay rộng mở về phía chỗ dựa lưng hai bên ghế sa lon, tư thế kia lại phảng phất cho người ta một loại khí thế y hệt quân lâm thiên hạ.

"Ai nói để cho cô đi."

Gì?

Xoay người lại thấy bộ dáng thảnh thơi của người đàn ông kia, *d&d#l@q^d<.com> Xá Cơ Hoa nheo lại mắt nhìn người đàn ông trên ghế sa lon, tức giận cắn răng nói: "Làm gì? Anh có lời gì thì trực tiếp nói hết đi? Đừng cứ mãi ngây thơ chơi trò chơi chỉnh người như vậy, đã nhiều ngày như vậy rồi, anh không chán tôi cũng chán rồi."

Mỗi ngày đều bới móc cô, anh không phiền cô cũng phiền.

Huyền Vũ Thác Hàn nhỏ giọng cười một tiếng, nhưng đôi mắt thâm thúy nheo lại, lạnh lùng nói: "Nhớ, ở trên địa bàn của tôi, thân là nữ giúp việc không có quyền lên tiếng, tới đây, lau lại sàn nhà một lần nữa."

Khi anh vừa dứt lời, cơn tức giận của Xá Cơ Hoa cầm cây lau nhà bị kích lên rồi, cắn răng nói: "Còn lau? Ngày nay ba lần, lau vậy thì cũng có thể trực tiếp soi gương trên mặt đất rồi, anh có tật xấu à."

Phòng khách lớn hãy còn có tiếng vang, từ trong âm thanh kia có thể rõ ràng nghe ra được cực kỳ bất mãn, người đàn ông vốn thấy dấu chân cô mới vừa giẫm dơ kia trên mặt đất, tuỳ việc mà xét.

Nhưng nghe được lời ấy của cô, đôi mắt thâm thúy nhíu lại, giọng nói dễ nghe mang theo nguy hiểm nói: "Nửa giờ không xử lý sạch sẽ sàn nhà phong khách lần nữa, hôm nay cô có thể cút ra khỏi Tiêu Vân Các rồi." Dứt lời, Huyền Vũ Thác Hàn đứng dậy, đi tới phía thư phòng làm việc lầu hai, mà giúp việc nam sau lưng cũng xách theo cặp công văn, theo sát đi lên.

"Anh. . . . . ." Xem như anh lợi hại.

Trừng mắt thằng cha quan báo tư thù này một cái, Xá Cơ Hoa vẫn bảo mình phải hít sâu rồi thở sâu, mấy ngày nay mệt mỏi gần chết đều nhịn, không phải lau sàn nhà ư cũng không phải là chưa từng lau.

Nhưng quét mắt phòng khách mênh mông ít nhất cũng có ba trăm mét vuông, cuối cùng Xá Cơ Hoa cũng không nhịn được khóe miệng rụt rụt: "TM, giúp việc nữ này thật đúng là không phải là chuyện người làm."

"Cậu đi xuống lo việc của mình đi."

Lầu hai, cửa thư phòng, Huyền Vũ Thác Hàn xoay người nhận lấy cặp công văn trong tay giúp việc nam sau lưng nói.

"Dạ!" Giúp việc nam cũng không còn nhiều lời gì bèn lui xuống.

Vào thư phòng, khóe miệng Huyền Vũ Thác Hàn không để lại dấu vết thoáng nhếch lên một đường cong, đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo màn cửa sổ ra, trang #ddlqd# bubble tia sáng chói mắt liền chiếu vào.

Lúc này đến giữa thư phòng văn nhã rất khác biệt, đầy đủ mọi thứ, ngay cả bộ sách thiên văn địa lý cũng có, thoạt nhìn phân loại một loạt hàng sách kia từ trong thư phòng này, thư viện kia có thể cũng không làm đựơc đầy đủ như nơi này, đúng là khiến người ta có chút kinh ngạc.

"Thật là một người phụ nữ ngốc. . . . . ."

Huyền Vũ Thác Hàn lướt mắt ngoài cửa sổ, nghĩ đến người phụ nữ mới vừa nãy tức nghẹn, đáy mắt thâm thúy thoáng dâng lên một tia buồn cười rực rỡ.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom