-
Chương 5~6
Chương 5: Nổi giận
Edit : Sóc Là Ta
Con mẹ nó, người cười phải là cô, còn anh ta cười cái rắm. Xá Cơ Hoa nổi giận.
Huyền Vũ Thác Hàn hơi cong khóe môi. Đột nhiên anh tà ác cúi gần đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt càng lúc càng âm u của cô, nói nhỏ "Tôi muốn nói, nếu cô không hiểu, có thể ra ngoài mua một đĩa DVD về nhà học tập trước, để sau này làm không đến nỗi khó coi như vậy." Dứt lời, anh chậm rãi cài nút lại, không để ý đến khuôn mặt biến sắc của người phụ nữ nào đó, sau đó anh xoay người bỏ đi giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh ta. . . . . . có ý gì? Xá Cơ Hoa đang tức giận đến nỗi khói bốc lên đỉnh đầu, vậy mà anh ta không để ý, cứ vậy mà bước đi. Cô dường như có cảm giác uất ức.
"Anh kia, đứng lại."
"Lần sau, nếu có cơ hội, tôi sẽ chơi với cô, nhóc con." Huyền Vũ Thác Hàn không quay đầu lại, lười biếng khoát tay nói.
Nhóc con sao? Dám xem thường cô sao? Cô tức giận đến tột độ, không nhịn được nữa quát to, "Cái tên cà chớn này, tôi liều mạng với anh . . . . . ."
Ánh mắt Xá Cơ Hoa tức giận đỏ ngầu, nhào tới anh, nhưng chưa kịp đụng thì anh nhanh nhẹn lách mình sang một bên thoát thân. Còn Xá Cơ Hoa rõ ràng quyết tâm sống chết cũng phải bắt được anh nên kiên quyết nắm chặt. Chỉ một lúc sau, cô giằng co và đè được anh vào một góc tường trong con hẻm nhỏ.
"Chạy đâu cho thoát, tôi xem anh có thể chạy đi đâu được." Hơi thở gấp gáp hòa cùng nỗi tức giận tột độ, Xá Cơ Hoa ép sát người anh, nhìn anh với ánh mắt hài lòng như đã đạt được mục đích.
Huyền Vũ Thác Hàn chưa từng gặp qua người phụ nữ liều mạng như thế nên sắc mặt anh thật sự khó coi "Tôi không có thời gian chơi đùa với cô đâu, mau tránh ra."
Nghe vậy, sắc mặt Xá Cơ Hoa cũng trở nên nặng nề, "Không có thời gian thì hãy hợp tác một chút, đừng giở trò khôn lõi với tôi." Anh ta cho là cô có nhiều thời gian đùa giỡn với anh ta chắc? Hừ, cô cũng không rảnh để đùa giỡn với anh ta.
Dứt lời, tay của Xá Cơ Hoa mò vào trong quần của anh.
Huyền Vũ Thác Hàn cau mày nắm tay cô lại, túm cả người cô xách lên, "Tôi không có cảm giác với cô. Tốt nhất cô đừng nên chọc giận tôi." Giọng nói âm trầm có mang theo tia cảnh cáo.
Nhưng lời nói đến tai Xá Cơ Hoa lại không phải như vậy, anh ta không có cảm giác thì mặc kệ anh ta miễn là cô cảm thấy hứng thú là được. Nghĩ vậy, hai chân cô quấn quanh hông anh, một tay ôm anh, còn tay kia lại xâm nhập vào quần anh.
"Anh có hứng thú hay không cũng không liên quan gì đến tôi."
Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn trở nên trầm xuống, đây chính là cảm giác bị kẻ mạnh ức hiếp sao? Trán anh nổi lên gân xanh, die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. đây là lần đầu tiên anh có suy nghĩ muốn mạnh mẽ bóp chết một người nào đó mà người đó lại là phụ nữ. Anh chụp lấy tay cô, "Cô không biết mình đang đi tìm cái chết sao?"
Bẩm sinh đã ngang ngạnh, Xá Cơ Hoa cũng không để ý anh đang có suy nghĩ muốn giết người. Cô say mê quấn quýt trên người anh. Hôm nay cô nhất định phải hoàn thành chuyện này. Anh ta bắt được một tay của cô thì cô vẫn còn một tay khác.
Huyền Vũ Thác Hàn thực sự muốn ném cô ra xa, nhưng kỹ thuật đeo bám của cô cũng không phải vừa. Dù anh làm thế nào cũng không thể ném cô ra khỏi người anh được. Trong góc tối của con hẻm nhỏ, hai người cứ dây dưa như vậy, không thể phân định thắng bại.
Cả hai người đang quấn quýt chặt chẽ, thân thể dán chặt vào nhau nên không tránh khỏi va chạm và tiếp xúc thân mật. Thậm chí, hai chân của Xá Cơ Hoa còn đang cuộn chặt quanh hông của Huyền Vũ Thác Hàn. Khoảng cách giữa hai người bỗng xuất hiện một dòng nhiệt lưu.
Huyền Vũ Thác Hàn cảm thấy dưới bụng mình như có dòng nhiệt chạy qua. Sắc mặt anh bỗng u ám vì hiểu rằng phía dưới của anh đang có phản ứng.
Xá Cơ Hoa quấn quanh anh một lúc lâu. Tuy cô đã thấm mệt vì giằng co với anh nhưng cô vẫn không muốn buông tay. Thừa lúc anh phản ứng chậm chạp, cô muốn trực tiếp cởi quần anh ra nhưng thật khó khăn. Xá Cơ Hoa phải vặn eo để kéo khóa quần của anh.
"Đừng lộn xộn, đang bị mắc kẹt."
"Ách. . . . . . ." Người phụ nữ đáng chết này, Huyền Vũ Thác Hàn cắn răng nghiến lợi âm thầm chửi rủa trong lòng.
Đỉnh đầu phát ra một giọng khàn khàn buồn bực, nhưng cô không để ý, bởi vì cô đang không biết có vật gì ngăn chặn ở mông. Cô cảm thấy rất khó chịu nên theo bản năng Xá Cơ Hoa đưa tay túm vật đó.
"A. . . . . . Đáng chết." Không ngờ cô lại mạnh mẽ nắm cái kia.
Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên gầm nhẹ, mạnh mẽ xoay người cô ép sát vào tường. Đôi tay anh nắm chặt eo cô, tròng mắt đỏ ngầu vì dục vọng, vẻ mặt không còn khổ sở mà là thoải mái. Không ngờ một người vốn tự chủ và kiêu ngạo mà hôm nay lại mất khống chế trước mặt người phụ nữ này.
Xá Cơ Hoa bị tiếng gầm nhẹ làm giật mình, chưa kịp phản ứng thế nào thì đột nhiên bị người nào đó xoay người mình lại, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo.
"Anh làm. . . . . ." Xá Cơ Hoa mới vừa nhìn anh, thấy trong mắt anh toát ra lửa dục khiến cô sợ hãi. Sau đó lời nói chưa kịp thốt ra đã bị đôi môi nóng bỏng của anh chặn lại.
Anh ta, anh ta đang làm gì trong miệng cô? Xá Cơ Hoa nghiêng đầu muốn đẩy anh ta ra nhưng đỉnh đầu cô lại bị bàn tay anh đè trên tường, không thể động đậy.
Vừa khi cô có cảm giác ngực mình bị xâm phạm, Xá Cơ Hoa trợn to mắt nhưng cô không thể kêu lên được. Cô muốn đẩy tên đàn ông đột nhiên nổi điên này ra nhưng hai tay cô lại bị anh khống chế trên vách tường. Cô tức giận há miệng muốn mắng nhưng lại bị một chiếc lưỡi ấm áp nhân cơ hội này tiến sâu vào miệng.
Thật buồn nôn, đây là thứ gì?
Huyền Vũ Thác Hàn cũng đang cảm thấy hoảng hốt khi thấy cô sợ hãi vì bị anh hôn. Mà một điều anh không hiểu chính là cô chỉ là một cô gái bình thường nhưng tại sao môi cô lại ngọt ngào đến như vậy, thơm đến như vậy khiến anh cứ muốn nếm thử. Tuy thân thể nóng ran nhưng cũng chưa tới mức kích động.
Đầu óc Xá Cơ Hoa choáng váng, toàn thân dường như vô lực, cảm thấy hít thở không thông. Mặt khác, cô lại cảm thấy có một cảm giác tuyệt diệu đang vây lượn trong lòng mình. Nhịp tim đập nhanh, thân thể càng lúc càng nóng. Một bàn tay đang chuyển động không ngừng trên người cô, mỗi sự đụng chạm trên da thịt là một dòng điện chạy qua như muốn đốt cháy thân thể cô.
"Ưm! Buông ra, anh thật đáng chết, anh làm miệng tôi đầy nước bọt của anh rồi đây này? Mau cút ra cho tôi."
Đột nhiên cô có cảm giác xa lạ, không biết phải đối phó với tình huống này thế nào nên cô chỉ có thể ưỡn ẹo thân thể mình để tránh thoát. Nhưng việc này như thể cô đang thêm dầu vào lửa.
Đột nhiên Huyền Vũ Thác Hàn gầm nhẹ một hồi, lửa dục bốc lên không thể khống chế được.
Đôi mắt thâm trầm tỏa ra ánh lửa cùng với giọng nói khàn khàn đứt quãng như chìm vào đáy cát "Người phụ nữ đáng chết."
Một tay anh nắm chặt eo cô, một tay di chuyển đến nơi tư mật của hai người, mạnh mẽ kéo khóa quần short jean của cô ra. Sau đó, kéo vật cứng rắn của mình ra, bắt đầu tập luyện.
"Ô. . . . . ." Trong phút chốc, Xá Cơ Hoa đột nhiên cảm thấy hạ thân bị đau đớn, đau đớn như có ai xé rách cô. Nước mắt bắt đầu tuôn ra, móng tay cắm vào thật sâu trên lưng anh.
Huyền Vũ Thác Hàn cũng cảm thấy cô kháng cự nhưng giờ phút này anh không thể khống chế bản thân mình mà chỉ có thể mạnh mẽ in lại dấu ấn xuống người cô. Thêm vào đó, anh đang điên cuồng và mãnh liệt để cô có thể đáp ứng yêu cầu của mình.
Không ai biết cuộc kích tình kéo dài bao lâu, cho đến khi anh gầm nhẹ và dừng lại sau cuộc công kích cuối cùng. Đến lúc đó, hai người mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
"Thật đáng chết." Huyền Vũ Thác Hàn cắn răng khẽ nguyền rủa. Anh còn thô lỗ đẩy Xá Cơ Hoa đang vô lực dán chặt lên người anh ra.
"A, anh làm gì thế? Anh muốn giết tôi à?" Trời ạ, cô đau chết mất. Con mẹ nó, ai nói chỉ là một lớp màng thôi? Cả người đang đau nhức mà còn bị ném xuống đất, Xá Cơ Hoa suýt chút nữa ngất xỉu vì đau đớn.
☆, Chương 6: Phí bồi thường
"Ahhh, anh làm gì thế, muốn mưu sát à!". Trời ạ, đau chết cô mất, CMN rốt cuộc thì ai đã nói chỉ là một lớp màng mà thôi chứ? Toàn thân đau nhức, đã thế còn bị ném xuống đất đầy thô bạo, không ngất đi mới là lạ.
Bình sinh lần đầu tiên mất trí như thế, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi bệt dưới đất, tay cuộn chặt thành nắm đấm tựa như một giây kế tiếp sẽ nhào tới xé xác người trước mặt ra làm đôi vậy. Quả thực là thế, lúc này trong đầu anh đang phân vân không biết có nên trực tiếp bóp chết ai kia hay không.
Ánh mắt của anh thực kinh khủng, Xá Cơ Hoa vừa mới trải qua một cơn vận động kịch liệt, nên hiện tại men say trong người cũng biến mất không còn tăm tích, lập tức thức thời ngậm miệng, giả vờ không thèm để ý đến tầm mắt sắc bén của người nào đó, dùng tư thế có chút quái dị từ từ đứng dậy mặc quần áo.
"Được rồi, chuyện cũng đã xong xuôi, vậy tôi đi trước đây!". Trong bóng tối, Xá Cơ Hoa đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, vội vã nói.
Mặt Huyền Vũ Thác Hàn trầm xuống, nhanh chóng chặn hết đường lui, khiến Xá Cơ Hoa giật nảy mình, lùi lại phía sau vài bước, cảnh giác nhìn người trước mặt.
"Anh muốn làm gì?", chẳng lẽ thật sự muốn mưu sát?
"Tôi đã cảnh cáo, đừng chọc vào!". Giọng nam trầm thấp đầy không vui cất lên.
"Tôi chọc giận anh khi nào chứ, rõ ràng vừa rồi chính là anh trêu chọc tôi thì có!". Cô vừa nói, vừa nghĩ đến việc bản thân đột nhiên bị ức hiếp, thiếu chút là đau đến chết rồi.
Mạnh miệng là thế nhưng Xá Cơ Hoa rất nhanh liền đầu hàng trước ánh mắt sắc chứa đầy gai của người nào đó: "Thôi được rồi, cùng lắm thì tôi đưa cho anh hai mươi tệ xem như bồi thường là được chứ gì!".
Đau lòng rút từ trong ví ra hai tờ mười tệ đưa cho Huyền Vũ Thác Hàn, mới vừa rồi không phải hai tên nhóc kia đã nói hàng ở đây chỉ tầm hai mươi tệ thôi sao. Anh ta có lẽ cũng là hàng đứng đường ở đây? Hai mươi tệ đấy, thật tiếc mà. . . . . .
"Cô, đáng chết. . . . . ."
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Huyền Vũ Thác Hàn lóe lên sát khí, trán nổi đầy gân xanh, mọi ẩn nhẫn trong nháy mắt đều bị thiêu rụi, tùy thời sẽ xông lên bóp chết kẻ không biết lượng sức mình kia.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, chuông báo động mãnh liệt rung lên trong đầu Xá Cơ Hoa, lập tức vội vàng lùi về phía sau vài bước, phân trần: "Vị đại ca này, chúng ta đều là người văn minh, có lời gì cứ từ từ nói, anh xem một cô gái như tôi lại dâng lần đầu tiên cho anh ... xét ra thì anh chẳng thua thiệt chút nào. Hơn nữa, anh cứ nghĩ mà xem, hàng ở đây đều có giá hai mươi tệ, tôi lại không hề bớt xén của anh một đồng nào, đúng chứ!". Nói xong, còn hào phóng cầm hai mươi tệ tiến lên đưa cho người nào đó.
Cô càng nói, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn càng khó coi, gân xanh nổi đầy trán, dậm chân giận dữ lên tiếng: "Cô muốn tìm chết phải không?".
"Này! Anh có phải là đàn ông không đấy, ngay cả phụ nữ cũng đánh!"
Không phải chỉ XX anh ta thôi sao! Đường đường một đấng mày râu , chẳng lẽ còn muốn lập đền thờ trinh tiết? Hay là còn muốn cô phải phụ trách?
"Cô mà cũng được gọi là phụ nữ sao?", giọng nói lạnh lùng pha lẫn âm thanh nghiến răng đầy tức giận.
Con mẹ nó, người này nói thế là có ý gì! Nhưng không đợi cô nghĩ ra, thì quyền phong đã theo gió quét tới, Xá Cơ Hoa cố gắng nhẫn nhịn toàn thân đau nhức liên tiếp tránh né.
Tên nhóc bụi đời này thật không có phong độ!
"A! Sư huynh đến rồi sao, mau tới giúp em!". Xá Cơ Hoa đột nhiên nhìn về phía sau, vui mừng nói lớn.
Huyền Vũ Thác Hàn hơi khựng lại, nhân lúc này cô vội vàng vo hai tờ tiền trong tay lại khẽ ném vào mặt người đối diện, thấy anh sững sờ liền nhanh nhẹn xoay người chạy vụt ra khỏi ngõ tối, biến mất dưới bóng đêm.
Chờ đến lúc Huyền Vũ Thác Hàn phản ứng kịp đuổi theo ra thì sao còn thấy bóng người . . . . .
"Đáng chết!", một tiếng chửi tục khẽ vang lên giữa đêm khuya thanh vắng.
Tại căn phòng sang trọng dành cho tổng thống của một khách sạn cao cấp năm sao tọa lạc tại thành phố A, từ phòng ngủ đến phòng khách, thậm chí ngay cả phòng tắm cũng tráng lệ đến dọa người.
Hiện tại, trong căn phòng xa hoa ngập tràn bóng đêm, người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất, thu hết tất cả cảnh sắc bên dưới vào tầm mắt.
Huyền Vũ Thác Hàn đứng ở đó, sắc mặt âm trầm, nhìn xuống cảnh đêm của thành phố A, tròng mắt sắc bén lóe ra tia ác độc bén nhọn, tay nắm chặt ly rượu đến nỗi khớp xương cũng trắng bệch, bên dưới cổ áo ngủ màu xanh dương có mấy vệt đỏ vô cùng bắt mắt như muốn nhắc nhở anh chuyện vừa xảy ra tối hôm nay.
Cô gái chết tiệt kia, tốt nhất đừng để anh bắt được, nếu không nhất định sẽ khiến cho cô chết rất khó coi, hai mươi tệ sao. . . . . . Nghĩ đến hành động buồn nôn kia, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn lại càng thêm âm trầm.
. . . . . .
Mà lúc này trong con hẻm nhỏ tối đen hun hút của thành phố A, sau khi thấy người đàn ông cao lớn kia rời đi, thì một bóng dáng nhỏ nhắn mới run lên, nghiêng ngả chạy ra ngoài.
"Ai ui. . . . . . Con mẹ nó, đau chết chị đây rồi, sớm biết người chịu tội chính là bản thân mình...thì chị đây đã không thèm đưa hai mươi tệ kia ra làm gì!".
Mới vừa chạy trốn chui trốn lủi, hiện tại bên dưới càng nóng hừng hực, nếu như biết trước làm chuyện kia sẽ đau thành như vậy, thì cô tình nguyện làm xử nữ cả đời, Xá Cơ Hoa hối hận nhủ thầm.
Chậm chạp ra đến đường lớn, nhưng lại phát hiện bị nhỡ mất chuyến xe cuối cùng, đây quả thực có thể nói là ngày xui xẻo nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ của người nào đó. . . . . .
Đêm hôm khuya khoắt muốn gọi xe cũng khó khăn, giữa ngã tư đường vắng lặng như tờ, ngay cả một bóng người cũng không thấy, cũng may bây giờ mới là cuối tháng bảy, ban đêm cũng không lạnh lắm. Vì thế Xá Cơ Hoa đành nhận xui xẻo kéo hai chân như sắp nhũn ra đến nơi đi đến trạm xe buýt gần đó ngồi tạm một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Xá Cơ Hoa liền lật đật chạy về võ quán, chỉ sợ nếu mẹ cô mà biết cả đêm qua cô không về ngủ, nhất định sẽ đánh gãy hai chân của cô mất, nghĩ đến dáng vẻ ác độc của mẹ mình, trái tim nhỏ bé không nhịn được liền run rẩy. . . . . .
Nhưng mà thật không may, vừa mới vọt vào võ quán, còn chưa kịp vọt về phòng đã bị một tiếng quát gọi giật lại.
"Xá Cơ Hoa!"
Mẹ? ! Ôi trời ơi, làm sao mà lại xui xẻo thế này, khóe miệng Xá Cơ Hoa cứng đờ , cố gắng cười cười, xoay người nhìn bà mẹ ngọt ngào khả ái nhà mình lấy lòng: "Ha ha, mẹ, chào buổi sáng, sao hôm nay mẹ lại dậy sớm thế?".
Người ta rất khó tưởng tượng, người có dáng dấp nhỏ nhắn động lòng người như Xá Tinh Hoa, lại là chủ một võ quán, so với thực tế thì mặt bà còn trẻ hơn đến mười mấy tuổi.
Điều này cũng được di truyền lên người con gái của bà, gương mặt nhỏ nhắn như búp bê , ngay cả vóc người nhỏ nhắn kia cũng thế.
Nhưng đừng xem thường thân thể nhỏ nhắn này, nghe nói lúc còn trẻ bà đã đạt được chức vô địch võ thuận cấp thế giới, không những Thái quyền, Judo, hay tán đả, mà mọi công phu Trung Quốc đều tinh thông, đã từng vinh dự được truyền tụng như một đóa hoa tuyệt thế trong giới. Nhưng hai mươi ba năm trước, bà lại đột nhiên biến mất trong giới võ thuật, không ai biết nguyên nhân là gì.
"Cúc,… Cơ Hoa, sư phụ đợi em cả đêm, tối hôm qua em đã đi đâu hả?". Thật ra thì anh cũng muốn nói, mình cũng lo lắng cho cô mà thức trắng cả đêm, nhưng ngại Cơ Tinh Hoa ở đây, nên ngại không mở lời.
Nghe vậy, đôi mắt tinh quái của Xá Cơ Hoa mở to, nhìn Phùng Thiên Bảo sau lưng Xá Tinh Hoa, nở nụ cười tươi rói: "Ah, sư huynh cũng ở đây sao, hôm nay cũng dậy sớm quá nhỉ. . ". Hừ, nhất định là người này đâm thọc, trong lòng lập tức thầm nhủ, tối nay nhất định phải tìm ai đó tính sổ.
Phùng Thiên Bảo thấy cô cười với mình, chẳng những không có cảm giác gì, ngược lại từ đáy lòng lại âm thầm cảm thấy thật sợ hãi.
* * *
Last edited:
Bình luận facebook