Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143 - Chương 143 "MAN" VƯỢT GIỚI RỒI!
Chương 143 "MAN" VƯỢT GIỚI RỒI!
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tình huống lại vượt ra khỏi phán đoán thông thường. Đừng nói là Thịnh Đường, tất cả mọi người đứng dưới đều thảng thốt đến ngẩn cả người, nhất thời toàn bộ quán bar đều im phăng phắc. Không còn sân khấu với tiếng nhạc, chỉ còn những tia sáng không ngừng đung đưa trên đỉnh đầu, hoặc hắt xuống nụ cười mỉm nơi khóe miệng Giang Chấp, hoặc soi rõ gương mặt ngơ ngẩn của Thịnh Đường. Còn cả Tư Thiệu, sự cảnh giác, nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt anh ấy đã hoàn toàn bị bầu không khí sửng sốt bên dưới thế chỗ.
Bên dưới bắt đầu có những tiếng xì xào to nhỏ, hầu như đều từ những vị khách tản mạn qua đây. Bọn họ, thứ nhất không phải là sinh viên Đại học Z, hoặc có liên quan gì tới Đại học Z; thứ hai không phải là những người ở trong giới mỹ thuật, thậm chí là giới văn vật, thế nên nhìn lên kết quả bỏ phiếu trên sân khấu chỉ thuần túy muốn hóng chuyện vui. Còn về việc Fan thần là ai, vì sao Fan thần lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy thì họ hoàn toàn không hiểu, chỉ cảm thấy bóng người ở trên tờ poster giống như một nhân vật trong truyện tranh vậy, trông rất đẹp trai.
Thế nên những con người ấy hùa theo ngây người chẳng qua là vì chưa hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh họ cũng đã nhìn ra vấn đề, xì xào bàn tán cũng là về nội dung ấy: Gương mặt đại diện của Bánh Xe Thời Gian, Tư Thiệu, vốn dĩ định mượn bài hát thể hiện tình yêu, không ngờ lại bị người khác nhanh chân cướp mất cơ hội. Quan trọng hơn nữa là, tay Trình Giảo Kim nửa đường xông ra này lại vừa nam tính, vừa đẹp trai.
Trong số những gương mặt ngây người ấy có cả ông chủ họ Vương của Bánh Xe Thời Gian.
Chuyện kể rằng, kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Tư Thiệu lưng đeo cây đàn ghi-ta bước vào trong Bánh Xe Thời Gian, ông chủ Vương đã một lòng một dạ sắm vai Bá Nhạc, có thể nói chính là kiểu có thể bật đèn xanh cho Tư Thiệu thì sẽ bật đèn xanh, dù không thể bật đèn xanh cũng cưỡng ép bật đèn xanh. Ai dè, Tư Thiệu muốn tới quán bar ca hát chỉ đơn thuần là vì sở thích, thế nên từ đầu tới cuối không mở lời xin xỏ ông chủ, thậm chí chẳng mảy may suy nghĩ tới việc bước chân vào giới giải trí, trong phút chốc bóp nát trái tim Bá Nhạc của ông chủ Vương thành những mảnh vụn.
Lần này là dịp hiếm hoi Tư Thiệu cầu xin ông chủ Vương. Từ rất lâu trước đó, anh ấy đã có lời trước với ông chủ Vương. Ông chủ Vương vừa nghe nói Tư Thiệu định tỏ tình với một cô gái liền cho rằng đây là đại sự, ngay lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho một “buổi tiệc tỏ tình” thật mới mẻ, khác thường, chỉ cần đợi tới khi Tư Thiệu bên này tỏ tình, cô gái ấy gật đầu ở bên kia thì lập tức hoa tươi, đèn led, tháp bánh ga-tô, rượu vang, rượu sâm panh được vận chuyển từ nước ngoài về cùng với các món ăn ngon sẽ được cung cấp vô hạn.
Kết quả bài nhạc đã dừng lại, kế hoạch dở dang nửa chừng. Bên này ông chủ Vương vẫn còn đang chuẩn bị đợi thời cơ hành động. Ông ấy ngó đầu ra nhìn, toàn bộ quán bar đứng hình như một hình ảnh tĩnh vậy. Chuyện này là sao nhỉ? Còn nữa, sao trên sân khấu lại có thêm một người đàn ông nữa?
Đang mải nghĩ thì nghe thấy có người la hét: “Fan thần! Anh ấy là Fan thần!”
Âm thanh ấy giống như một chiêu thức phá giải phong ấn. Toàn bộ quán đồng loạt ồ lên, mồm năm miệng mười. Có người chỉ tay lên sân khấu, có người chỉ tay vào tờ poster. Nếu không tại sao người ta lại nói trên con đường theo đuổi thần tượng, độ nhạy cảm của con gái bao giờ cũng cao hơn con trai. Rất nhanh, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng hô vang nối tiếp nhau không dứt: Là Fan thần! Fan thần!
Tiếng hò reo, tiếng thảng thốt và tiếng la hét inh tai trở thành một con sóng cuồn cuộn dâng lên, gào rít, càn quét toàn bộ quán bar. Con sóng này từ bốn phương tám hướng ập tới, trở thành một con sóng dữ. Từng tiếng “Fan thần” tưởng chừng như làm bật tung mái nhà ra, sau đó tiếng la điên cuồng câu nào cũng có:
“Fan thần, xin chữ ký!”
“Fan thần, có thể chụp chung với anh bức ảnh không?”
“Fan thần, em yêu anh!”
…
Có tiếng nhạc hay không hình như vẫn vậy, bởi vì sóng âm phát ra từ tiếng hò reo của tất cả mọi người có thể phủ lấp bất kỳ thể loại âm nhạc dữ dội nào. Ông chủ Vương quan sát thấy tình hình này là có vấn đề rồi. Ông ấy len sâu vào trong đám đông, kéo một cô gái trông có vẻ kích động đến sắp ngất, chỉ tay lên tấm poster trên sân khấu và hỏi: Là cùng một người sao?
Cô gái đang phấn khích tột cùng, buông một câu: Dĩ nhiên rồi, ai dám mạo danh Fan thần chứ? Anh ấy là truyền kỳ, là vinh quang. Người xung quanh có thể bắt chước được sao?
Ông chủ Vương cho mượn địa điểm quán bar để cho mọi người chúc mừng chuyện này dĩ nhiên là biết chuyện. Nhưng ông ấy vẫn nghĩ đây là một mánh khóe của của Tư Thiệu để lấy lòng con gái, thế nên trọng điểm vẫn phải rơi vào chuyện Tư Thiệu bày tỏ tình cảm. Vậy mà nhìn thế này thì… Ông chủ Vương khẩn trương lên mạng tra cứu nhanh, thông tin chắc chắn không thể nhiều như một ngôi sao, thậm chí còn không có giới thiệu trên Baike(*). Có điều… ông ấy mở đường link online của một bài tạp chí rất có uy tín, trong lòng âm thầm kêu lên một tiếng “Ôi chao”.
(*) Baidu Baike là một bách khoa toàn thư trực tuyến hợp tác bằng tiếng Trung Quốc thuộc sở hữu của công ty công nghệ Trung Quốc, Baidu. Nó được ra mắt vào tháng 4 năm 2006. Sau 20 ngày, nó đã có hơn 300.000 người dùng đăng ký và hơn 100.000 bài viết, vượt qua con số trong Wikipedia tiếng Trung.
Có phần giới thiệu về những bích họa danh tiếng trên thế giới, trong đó có nhắc tới cái tên Fan thần này, sau đó tỉ mỉ ngắm nhìn những bức bích họa mà anh từng khôi phục… Ông chủ Vương cảm thấy có không ít bức bích họa đều đạt tới cấp quốc tế. Đương nhiên, vẫn còn một số bức ông ấy còn chưa từng nghe tên, nhưng nhìn hàng dãy tên bích họa như thế liền cảm thấy người này cực kỳ siêu. Cộng thêm có không ít các sinh viên Đại học Z đang có mặt ở đây ngay lúc này, có thể khiến họ điên cuồng như vậy chắc chắn phải là “chiến đấu cơ” trong số những nhân vật đẳng cấp rồi.
Ừm, lát nữa liệu có thể bàn bạc chuyện hợp tác gì đó không nhỉ?
Quay lại với Thịnh Đường, bên dưới đã sôi nổi, rầm rộ lắm rồi, cô vẫn còn đang ngẩn người nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Chấp. Đôi mắt của anh thật sự rất đẹp. Rõ ràng là một nụ cười nhẹ nhàng, thoáng qua, vậy mà tràn vào trong ánh mắt lại trở thành đầm nước, là “Đào hoa đầm rộng sâu ngàn thước” dưới ngòi bút của Lý Bạch(*) ư? Sao cô lại có cảm giác mình đang không ngừng chìm dần, chìm dần xuống… Mọi thứ xung quanh dường như đều không còn tồn tại.
(*) Một câu thơ trong bài “Tặng Uông Luân” của Lý Bạch. Bản gốc: Đào hoa đầm thủy thâm thiên xích.
Chỉ còn anh và cô.
Rất lâu sau, có một thanh âm lảnh lót, giống như bị ai bóp chặt cổ, khó khăn lắm mới có thể bật ra được: “Anh… đã ký chữ gì lên người em vậy?” Giọng nói ấy vọng vào tai Thịnh Đường, khiến cô giật thót mình.
Sao giọng nói này lại quen tai thế nhỉ?
À à à, là giọng nói của chính cô sao?
Từ tận đáy lòng lại có một thanh âm khe khẽ vang lên: Thịnh Đường, mày giỏi gớm đó. Vào lúc này mà vẫn có thể hỏi một câu như vậy.
Tuyệt đối không phải cô, bởi vì tay chân của cô còn chưa thể cử động đây này.
Giang Chấp nhìn thấy vẻ thận trọng trên gương mặt cô khi hỏi câu ấy, bất giác muốn cười. Anh quan sát cô với vẻ đầy hứng thú, đáp lại rành mạch từng câu từng chữ: “Anh đã ký F, A, N, Fan.”
Hai chân Thịnh Đường mềm nhũn ra.
Trước khi đầu gối chạm đất, Giang Chấp đã vững vàng đỡ lấy cô, rồi ngay lập tức theo đà bế bổng cô lên. Cùng lúc ấy, anh áp mặt xuống, khẽ cười bên tai cô: “Nếu cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa thì giấu mặt vào lòng anh ấy.”
Tiếng hú hét bên dưới sân khấu nối thành một chuỗi dài.
Thịnh Đường chợt cảm thấy đầu óc chao đảo, suy nghĩ duy nhất chính là: Sao tự dưng mình lại trở nên bồng bềnh thế này?
Có điều cô vẫn nhớ rõ câu nói ban nãy của Giang Chấp, cả gương mặt lập tức vùi sâu vào trong lòng người đàn ông, giống hệt một con đà điểu vùi đầu vào trong cát.
Cô loáng thoáng nghe thấy hình như anh đang cười, tiếng cười khe khẽ. Gương mặt cô áp chặt vào lồng ngực anh, có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh tràn ra từ lồng ngực anh.
Cứ như vậy, dưới bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào, Giang Chấp bế Thịnh Đường bước xuống sân khấu. Nhưng con sóng dữ dội bên dưới không hề thuyên giảm, ngược lại còn vì Giang Chấp đang tiến lại gần mà càng trở nên điên cuồng hơn. Được tiếp xúc với “vị thần” trong truyền thuyết ở một khoảng cách gần như thế này đã không còn là chuyện bình thường nữa rồi.
Đám đông chen lấn, xô đẩy, ai ai cũng muốn lao lên phía trước, nhưng khi tới được phía trước rồi thì lại ngượng ngập và căng thẳng, cộng thêm có Tiêu Dã kéo theo Trình Tần gia nhập đội ngũ vệ sĩ hai bên trái phải, nên gặp các cô gái thật sự một lòng muốn bổ nhào tới đành phải cản hết lại.
Tư Thiệu đứng đờ ra trên sân khấu, dường như đã bị tất cả bỏ quên.
Cũng không phải vì các cô gái có mới nới cũ, chủ yếu là vì lực sát thương của Fan thần khi công khai diện mạo thật quá lớn, quá dữ dội. Ngay cả các cô gái ngoài ngành trước đó hoàn toàn không biết Fan thần cũng nhanh chóng trở thành fan, hò hét vì anh.
Vẻ đẹp trai của Tư Thiệu nằm ở tuổi trẻ, sự hiện đại, chất giọng tuyệt vời và những bản tình ca rung động lòng người chính là thứ vũ khí dẫn dắt khiến các em gái hâm mộ muốn ngừng mà không ngừng nổi. Nhưng dù sao anh ấy cũng chưa debut, cũng không thích lấn sân vào lĩnh vực này. Điều này định sẵn anh ấy có được chào đón đến mấy cũng chỉ là một ca sĩ hát chính trong quán bar, chứ không phải thần tượng.
Nhưng Fan thần thì khác. Anh vừa “debut” vừa được phong thành thần, ở trong giới, anh đã đứng trên đỉnh cao, đã vượt ra ngoài vị trí của một thần tượng đơn thuần, trở thành truyền kỳ của ngành. Cho dù trước đó bị người ta chỉ trích thì mức độ bàn luận về anh chỉ càng nóng hơn chứ không hề thuyên giảm. Thần tiên hạ phàm, mọi người cuồng nhiệt. Anh đứng ra giữa đám đông là lập tức như đội hào quang trên đỉnh đầu, như dát vinh quang khắp người. Cộng thêm việc những điều kiện của bản thân anh mang tới cho mọi người những niềm bất ngờ rất lớn. Gương mặt đẹp trai dĩ nhiên không cần bàn tới, so với Tư Thiệu có thêm sự chín chắn và trưởng thành của một người đàn ông. Nhưng hơn thế nữa, xung quanh anh lại toát ra thần thái bất kham và sự cương quyết, lạnh lùng. Đôi chân dài, vóc người cao, cơ thể lại vạm vỡ, hoàn toàn giống như hormone nam di động…
Máy ảnh, máy quay, tất cả đều được mang ra phục vụ, mặc cho Tiêu Dã và Trình Tần ngăn cản thế nào cũng hoàn toàn vô ích.
Không biết là ai, tiếng la hét gần như một lưỡi dao sắc bén, có thể gạt phăng đi tiếng hô hào điên cuồng của đám đông.
“Fan thần! Em muốn làm vợ anh!”
Tối nay, Fan thần nghiễm nhiên đã phá vỡ ranh giới, “man” vượt giới rồi!
…
Khắp cả quán bar, người thật sự có thể thật sự bình thản, điềm nhiên đối mặt với vở kịch lớn này chính là hai người đàn ông trẻ trong một bài đơn trên tầng hai.
Tất cả mọi người xung quanh đều đã chạy xuống dưới tầng một điên cuồng hóng hớt, hai người này vẫn ngồi im không nhúc nhích, quả thực có thể ngồi được một cách nhàn nhã, bình tĩnh. Một trong số hai người ấy mặc chiếc áo phông ngắn tay, quần bò, để lộ bắp tay cuồn cuộn, mạnh mẽ, rắn chắc, tráng kiện. Sống mũi cao cùng bờ môi mỏng, vừa ngông cuồng vừa lạnh lùng.
Người ngồi bên cạnh thì lại có một phong cách khác hoàn toàn. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần bò màu kinh điển, dáng người cao gầy, dong dỏng, vầng trán góc mày sắc nét, gương mặt như vầng trăng sáng, ngũ quan nổi bật, phong độ ngời ngời nhưng lại toát ra vài phần hờ hững và thanh cao. Cảm giác mà người ấy mang lại rất giống Tư Thiệu, đều có thể dùng cụm từ “mạch thượng công tử” để hình dung. Nhưng cử chỉ, hành vi của Tư Thiệu vẫn khá gần gũi với cuộc sống, còn người ở trước mắt đây thì rất giống một vị tiên không nhuốm bụi trần, ngọc mịn Côn Luân, tao nhã như tranh, vừa sáng sủa, sạch sẽ lại cực kỳ quý phái.
Anh nghiêng người dựa vào tay vịn xô pha, trong tay nghịch một ly nước. Khi khóe miệng nở một nụ cười tùy hứng, đôi mắt dường như trong vắt, sóng nước lăn tăn phản chiếu lên đôi mày rậm. Anh quan sát toàn bộ quán bar dường như đều xoay xung quanh người đàn ông đó, nghe thấy tất cả mọi người đều hô vang Fan thần, Fan thần… Nhất là sau khi người đàn ông đó bế cô gái đi, sự ngạo nghễ và ngông cuồng khiến anh rất hứng thú.
Chỉ là đáng tiếc cho cậu thanh niên trên sân khấu.
Người đàn ông trẻ mỉm cười: “Khác gì may áo cưới cho người ta, đáng tiếc thật.”
Người đàn ông bên cạnh nghịch di động, mở ra tư liệu từ một trang mạng nước ngoài, giơ lên trước mặt người đàn ông áo sơ mi, uể oải nói: “Hóa ra anh ta rất nổi tiếng.”
Người đàn ông áo sơ mi nhìn cả đám người chen chúc: “Fan thần này tôi có nghe qua đôi chút. Thời gian trước, một bức bích họa trong trang viên của một người bác bạn bố tôi bị tổn hại, nghe ngóng được danh tiếng của Fan thần bèn gửi lời mời. Kết quả Fan thần từ chối không chút khách khí, nói bức bích họa của bác ấy không đáng để anh ta nhúng tay. Tuy rằng quả thực không thể so sánh với các bức bích họa đã có tuổi đời hàng thế kỷ nhưng bác ấy cũng là một người sưu tầm bích họa. Một bức tranh có thể được đưa vào trang viên của bác ấy thì chắc chắn là có giá trị.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Người đàn ông áo phông bật cười: “Nếu nhìn vậy thì anh ta quả thật rất siêu ở một bộ phận sinh dục.”
Người đàn ông áo sơ mi nghiêng đầu sang nhìn: “Ý cậu muốn nói là ‘siêu đẳng’ chứ gì.”
Người đàn ông áo phông hừ hừ hai tiếng: “Tôi cần chú ý lời tôi nói, cậu là bảo bối trong cả gia tộc nhà cậu.”
“Chú ý cái gì? Cậu đang nói năng khó hiểu thì có.” Người đàn ông áo sơ mi nói trúng tim đen.
Người đàn ông áo phông khoát tay: “Cậu cũng phải chú ý lời cậu nói, còn tôi gọi là… dùng ngữ thận trọng!”
“Trong tiếng Hán, người ta sẽ nói là ‘chú ý tới ngôn từ của cậu’, chứ không nói ‘chú ý lời của cậu’. Hơn nữa cũng không nói là ‘dùng ngữ thận trọng’, mà nói là ‘dùng từ thận trọng’.” Người đàn ông áo sơ mi từ tốn sửa chữa lại.
Người đàn ông áo phông hơi nheo mắt lại nhìn bạn mình. Vốn dĩ mang một gương mặt tao nhã, không tì vết nhưng những gì hiện lên trong mắt cậu lại không phải như thế. Cậu sát lại gần, hỏi: “Người khác có biết bộ mặt tà ác này của cậu không?” Làm gì có công tử dịu dàng? Làm gì có ôn nhu, tao nhã? Làm gì có một đứa trẻ ngoan…
Người đàn ông áo sơ mi ngồi thẳng dậy, hơi rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt cậu, nhếch môi: “Chỉ có cậu biết thôi, dù sao thì ‘vật hợp theo loài, người phân theo nhóm’.”
Người đàn ông áo phông suy nghĩ rất lâu câu “Người phân theo nhóm” có nghĩa là gì. Cuối cùng không nghĩ ra nổi, cậu cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Cậu nhìn lên sân khấu, hỏi người bên cạnh: “Cậu cảm thấy cậu ta có tốt không? Tên là cái gì ‘tài xế’ ấy nhỉ?”
“Cậu ta tên là Tư Thiệu.” Người đàn ông áo sơ mi sửa lại, hướng ánh mắt lên sân khấu. Tư Thiệu không còn đứng ở đó nữa, tiếng nhạc một lần nữa vang lên đã không còn liên quan tới Tư Thiệu. Lát sau, người ấy nói: “Là tôi kỳ vọng quá cao rồi.”
Người đàn ông áo phông kinh ngạc: “Hát cũng hay lắm rồi mà.”
“Hát hay chẳng ích gì với tôi cả. Còn về đàn ghi-ta…” Người đàn ông áo sơ mi đưa tay ra, bàn tay ấy cực kỳ đẹp, những ngón tay mảnh khảnh: “Tôi không cần nghe cũng không cần nhìn mà vẫn đàn hay hơn cậu ta.”
“Ai so được với cậu chứ?” Người đàn ông áo phông lẩm bẩm.
Tiếng nhạc vang lên, bầu không khí lại trở nên ồn ào. Vốn dĩ là một câu hờn mát, nhưng người đàn ông áo sơ mi đã nghe rõ mồn một. Anh cười cười, hơi hất cằm về khu vực DJ bên cạnh sân khấu: “Cô gái đang mix nhạc kia, cô ấy có thể so tài với tôi.”
Chỗ đó ánh đèn tù mù, thi thoảng có vài tia sáng lướt qua gương mặt cô gái đang mix nhạc. Gương mặt chỉ to cỡ bằng bàn tay, nhưng đôi mày và đôi mắt thì rất xinh đẹp…
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tình huống lại vượt ra khỏi phán đoán thông thường. Đừng nói là Thịnh Đường, tất cả mọi người đứng dưới đều thảng thốt đến ngẩn cả người, nhất thời toàn bộ quán bar đều im phăng phắc. Không còn sân khấu với tiếng nhạc, chỉ còn những tia sáng không ngừng đung đưa trên đỉnh đầu, hoặc hắt xuống nụ cười mỉm nơi khóe miệng Giang Chấp, hoặc soi rõ gương mặt ngơ ngẩn của Thịnh Đường. Còn cả Tư Thiệu, sự cảnh giác, nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt anh ấy đã hoàn toàn bị bầu không khí sửng sốt bên dưới thế chỗ.
Bên dưới bắt đầu có những tiếng xì xào to nhỏ, hầu như đều từ những vị khách tản mạn qua đây. Bọn họ, thứ nhất không phải là sinh viên Đại học Z, hoặc có liên quan gì tới Đại học Z; thứ hai không phải là những người ở trong giới mỹ thuật, thậm chí là giới văn vật, thế nên nhìn lên kết quả bỏ phiếu trên sân khấu chỉ thuần túy muốn hóng chuyện vui. Còn về việc Fan thần là ai, vì sao Fan thần lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy thì họ hoàn toàn không hiểu, chỉ cảm thấy bóng người ở trên tờ poster giống như một nhân vật trong truyện tranh vậy, trông rất đẹp trai.
Thế nên những con người ấy hùa theo ngây người chẳng qua là vì chưa hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh họ cũng đã nhìn ra vấn đề, xì xào bàn tán cũng là về nội dung ấy: Gương mặt đại diện của Bánh Xe Thời Gian, Tư Thiệu, vốn dĩ định mượn bài hát thể hiện tình yêu, không ngờ lại bị người khác nhanh chân cướp mất cơ hội. Quan trọng hơn nữa là, tay Trình Giảo Kim nửa đường xông ra này lại vừa nam tính, vừa đẹp trai.
Trong số những gương mặt ngây người ấy có cả ông chủ họ Vương của Bánh Xe Thời Gian.
Chuyện kể rằng, kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Tư Thiệu lưng đeo cây đàn ghi-ta bước vào trong Bánh Xe Thời Gian, ông chủ Vương đã một lòng một dạ sắm vai Bá Nhạc, có thể nói chính là kiểu có thể bật đèn xanh cho Tư Thiệu thì sẽ bật đèn xanh, dù không thể bật đèn xanh cũng cưỡng ép bật đèn xanh. Ai dè, Tư Thiệu muốn tới quán bar ca hát chỉ đơn thuần là vì sở thích, thế nên từ đầu tới cuối không mở lời xin xỏ ông chủ, thậm chí chẳng mảy may suy nghĩ tới việc bước chân vào giới giải trí, trong phút chốc bóp nát trái tim Bá Nhạc của ông chủ Vương thành những mảnh vụn.
Lần này là dịp hiếm hoi Tư Thiệu cầu xin ông chủ Vương. Từ rất lâu trước đó, anh ấy đã có lời trước với ông chủ Vương. Ông chủ Vương vừa nghe nói Tư Thiệu định tỏ tình với một cô gái liền cho rằng đây là đại sự, ngay lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho một “buổi tiệc tỏ tình” thật mới mẻ, khác thường, chỉ cần đợi tới khi Tư Thiệu bên này tỏ tình, cô gái ấy gật đầu ở bên kia thì lập tức hoa tươi, đèn led, tháp bánh ga-tô, rượu vang, rượu sâm panh được vận chuyển từ nước ngoài về cùng với các món ăn ngon sẽ được cung cấp vô hạn.
Kết quả bài nhạc đã dừng lại, kế hoạch dở dang nửa chừng. Bên này ông chủ Vương vẫn còn đang chuẩn bị đợi thời cơ hành động. Ông ấy ngó đầu ra nhìn, toàn bộ quán bar đứng hình như một hình ảnh tĩnh vậy. Chuyện này là sao nhỉ? Còn nữa, sao trên sân khấu lại có thêm một người đàn ông nữa?
Đang mải nghĩ thì nghe thấy có người la hét: “Fan thần! Anh ấy là Fan thần!”
Âm thanh ấy giống như một chiêu thức phá giải phong ấn. Toàn bộ quán đồng loạt ồ lên, mồm năm miệng mười. Có người chỉ tay lên sân khấu, có người chỉ tay vào tờ poster. Nếu không tại sao người ta lại nói trên con đường theo đuổi thần tượng, độ nhạy cảm của con gái bao giờ cũng cao hơn con trai. Rất nhanh, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng hô vang nối tiếp nhau không dứt: Là Fan thần! Fan thần!
Tiếng hò reo, tiếng thảng thốt và tiếng la hét inh tai trở thành một con sóng cuồn cuộn dâng lên, gào rít, càn quét toàn bộ quán bar. Con sóng này từ bốn phương tám hướng ập tới, trở thành một con sóng dữ. Từng tiếng “Fan thần” tưởng chừng như làm bật tung mái nhà ra, sau đó tiếng la điên cuồng câu nào cũng có:
“Fan thần, xin chữ ký!”
“Fan thần, có thể chụp chung với anh bức ảnh không?”
“Fan thần, em yêu anh!”
…
Có tiếng nhạc hay không hình như vẫn vậy, bởi vì sóng âm phát ra từ tiếng hò reo của tất cả mọi người có thể phủ lấp bất kỳ thể loại âm nhạc dữ dội nào. Ông chủ Vương quan sát thấy tình hình này là có vấn đề rồi. Ông ấy len sâu vào trong đám đông, kéo một cô gái trông có vẻ kích động đến sắp ngất, chỉ tay lên tấm poster trên sân khấu và hỏi: Là cùng một người sao?
Cô gái đang phấn khích tột cùng, buông một câu: Dĩ nhiên rồi, ai dám mạo danh Fan thần chứ? Anh ấy là truyền kỳ, là vinh quang. Người xung quanh có thể bắt chước được sao?
Ông chủ Vương cho mượn địa điểm quán bar để cho mọi người chúc mừng chuyện này dĩ nhiên là biết chuyện. Nhưng ông ấy vẫn nghĩ đây là một mánh khóe của của Tư Thiệu để lấy lòng con gái, thế nên trọng điểm vẫn phải rơi vào chuyện Tư Thiệu bày tỏ tình cảm. Vậy mà nhìn thế này thì… Ông chủ Vương khẩn trương lên mạng tra cứu nhanh, thông tin chắc chắn không thể nhiều như một ngôi sao, thậm chí còn không có giới thiệu trên Baike(*). Có điều… ông ấy mở đường link online của một bài tạp chí rất có uy tín, trong lòng âm thầm kêu lên một tiếng “Ôi chao”.
(*) Baidu Baike là một bách khoa toàn thư trực tuyến hợp tác bằng tiếng Trung Quốc thuộc sở hữu của công ty công nghệ Trung Quốc, Baidu. Nó được ra mắt vào tháng 4 năm 2006. Sau 20 ngày, nó đã có hơn 300.000 người dùng đăng ký và hơn 100.000 bài viết, vượt qua con số trong Wikipedia tiếng Trung.
Có phần giới thiệu về những bích họa danh tiếng trên thế giới, trong đó có nhắc tới cái tên Fan thần này, sau đó tỉ mỉ ngắm nhìn những bức bích họa mà anh từng khôi phục… Ông chủ Vương cảm thấy có không ít bức bích họa đều đạt tới cấp quốc tế. Đương nhiên, vẫn còn một số bức ông ấy còn chưa từng nghe tên, nhưng nhìn hàng dãy tên bích họa như thế liền cảm thấy người này cực kỳ siêu. Cộng thêm có không ít các sinh viên Đại học Z đang có mặt ở đây ngay lúc này, có thể khiến họ điên cuồng như vậy chắc chắn phải là “chiến đấu cơ” trong số những nhân vật đẳng cấp rồi.
Ừm, lát nữa liệu có thể bàn bạc chuyện hợp tác gì đó không nhỉ?
Quay lại với Thịnh Đường, bên dưới đã sôi nổi, rầm rộ lắm rồi, cô vẫn còn đang ngẩn người nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Chấp. Đôi mắt của anh thật sự rất đẹp. Rõ ràng là một nụ cười nhẹ nhàng, thoáng qua, vậy mà tràn vào trong ánh mắt lại trở thành đầm nước, là “Đào hoa đầm rộng sâu ngàn thước” dưới ngòi bút của Lý Bạch(*) ư? Sao cô lại có cảm giác mình đang không ngừng chìm dần, chìm dần xuống… Mọi thứ xung quanh dường như đều không còn tồn tại.
(*) Một câu thơ trong bài “Tặng Uông Luân” của Lý Bạch. Bản gốc: Đào hoa đầm thủy thâm thiên xích.
Chỉ còn anh và cô.
Rất lâu sau, có một thanh âm lảnh lót, giống như bị ai bóp chặt cổ, khó khăn lắm mới có thể bật ra được: “Anh… đã ký chữ gì lên người em vậy?” Giọng nói ấy vọng vào tai Thịnh Đường, khiến cô giật thót mình.
Sao giọng nói này lại quen tai thế nhỉ?
À à à, là giọng nói của chính cô sao?
Từ tận đáy lòng lại có một thanh âm khe khẽ vang lên: Thịnh Đường, mày giỏi gớm đó. Vào lúc này mà vẫn có thể hỏi một câu như vậy.
Tuyệt đối không phải cô, bởi vì tay chân của cô còn chưa thể cử động đây này.
Giang Chấp nhìn thấy vẻ thận trọng trên gương mặt cô khi hỏi câu ấy, bất giác muốn cười. Anh quan sát cô với vẻ đầy hứng thú, đáp lại rành mạch từng câu từng chữ: “Anh đã ký F, A, N, Fan.”
Hai chân Thịnh Đường mềm nhũn ra.
Trước khi đầu gối chạm đất, Giang Chấp đã vững vàng đỡ lấy cô, rồi ngay lập tức theo đà bế bổng cô lên. Cùng lúc ấy, anh áp mặt xuống, khẽ cười bên tai cô: “Nếu cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa thì giấu mặt vào lòng anh ấy.”
Tiếng hú hét bên dưới sân khấu nối thành một chuỗi dài.
Thịnh Đường chợt cảm thấy đầu óc chao đảo, suy nghĩ duy nhất chính là: Sao tự dưng mình lại trở nên bồng bềnh thế này?
Có điều cô vẫn nhớ rõ câu nói ban nãy của Giang Chấp, cả gương mặt lập tức vùi sâu vào trong lòng người đàn ông, giống hệt một con đà điểu vùi đầu vào trong cát.
Cô loáng thoáng nghe thấy hình như anh đang cười, tiếng cười khe khẽ. Gương mặt cô áp chặt vào lồng ngực anh, có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh tràn ra từ lồng ngực anh.
Cứ như vậy, dưới bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào, Giang Chấp bế Thịnh Đường bước xuống sân khấu. Nhưng con sóng dữ dội bên dưới không hề thuyên giảm, ngược lại còn vì Giang Chấp đang tiến lại gần mà càng trở nên điên cuồng hơn. Được tiếp xúc với “vị thần” trong truyền thuyết ở một khoảng cách gần như thế này đã không còn là chuyện bình thường nữa rồi.
Đám đông chen lấn, xô đẩy, ai ai cũng muốn lao lên phía trước, nhưng khi tới được phía trước rồi thì lại ngượng ngập và căng thẳng, cộng thêm có Tiêu Dã kéo theo Trình Tần gia nhập đội ngũ vệ sĩ hai bên trái phải, nên gặp các cô gái thật sự một lòng muốn bổ nhào tới đành phải cản hết lại.
Tư Thiệu đứng đờ ra trên sân khấu, dường như đã bị tất cả bỏ quên.
Cũng không phải vì các cô gái có mới nới cũ, chủ yếu là vì lực sát thương của Fan thần khi công khai diện mạo thật quá lớn, quá dữ dội. Ngay cả các cô gái ngoài ngành trước đó hoàn toàn không biết Fan thần cũng nhanh chóng trở thành fan, hò hét vì anh.
Vẻ đẹp trai của Tư Thiệu nằm ở tuổi trẻ, sự hiện đại, chất giọng tuyệt vời và những bản tình ca rung động lòng người chính là thứ vũ khí dẫn dắt khiến các em gái hâm mộ muốn ngừng mà không ngừng nổi. Nhưng dù sao anh ấy cũng chưa debut, cũng không thích lấn sân vào lĩnh vực này. Điều này định sẵn anh ấy có được chào đón đến mấy cũng chỉ là một ca sĩ hát chính trong quán bar, chứ không phải thần tượng.
Nhưng Fan thần thì khác. Anh vừa “debut” vừa được phong thành thần, ở trong giới, anh đã đứng trên đỉnh cao, đã vượt ra ngoài vị trí của một thần tượng đơn thuần, trở thành truyền kỳ của ngành. Cho dù trước đó bị người ta chỉ trích thì mức độ bàn luận về anh chỉ càng nóng hơn chứ không hề thuyên giảm. Thần tiên hạ phàm, mọi người cuồng nhiệt. Anh đứng ra giữa đám đông là lập tức như đội hào quang trên đỉnh đầu, như dát vinh quang khắp người. Cộng thêm việc những điều kiện của bản thân anh mang tới cho mọi người những niềm bất ngờ rất lớn. Gương mặt đẹp trai dĩ nhiên không cần bàn tới, so với Tư Thiệu có thêm sự chín chắn và trưởng thành của một người đàn ông. Nhưng hơn thế nữa, xung quanh anh lại toát ra thần thái bất kham và sự cương quyết, lạnh lùng. Đôi chân dài, vóc người cao, cơ thể lại vạm vỡ, hoàn toàn giống như hormone nam di động…
Máy ảnh, máy quay, tất cả đều được mang ra phục vụ, mặc cho Tiêu Dã và Trình Tần ngăn cản thế nào cũng hoàn toàn vô ích.
Không biết là ai, tiếng la hét gần như một lưỡi dao sắc bén, có thể gạt phăng đi tiếng hô hào điên cuồng của đám đông.
“Fan thần! Em muốn làm vợ anh!”
Tối nay, Fan thần nghiễm nhiên đã phá vỡ ranh giới, “man” vượt giới rồi!
…
Khắp cả quán bar, người thật sự có thể thật sự bình thản, điềm nhiên đối mặt với vở kịch lớn này chính là hai người đàn ông trẻ trong một bài đơn trên tầng hai.
Tất cả mọi người xung quanh đều đã chạy xuống dưới tầng một điên cuồng hóng hớt, hai người này vẫn ngồi im không nhúc nhích, quả thực có thể ngồi được một cách nhàn nhã, bình tĩnh. Một trong số hai người ấy mặc chiếc áo phông ngắn tay, quần bò, để lộ bắp tay cuồn cuộn, mạnh mẽ, rắn chắc, tráng kiện. Sống mũi cao cùng bờ môi mỏng, vừa ngông cuồng vừa lạnh lùng.
Người ngồi bên cạnh thì lại có một phong cách khác hoàn toàn. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần bò màu kinh điển, dáng người cao gầy, dong dỏng, vầng trán góc mày sắc nét, gương mặt như vầng trăng sáng, ngũ quan nổi bật, phong độ ngời ngời nhưng lại toát ra vài phần hờ hững và thanh cao. Cảm giác mà người ấy mang lại rất giống Tư Thiệu, đều có thể dùng cụm từ “mạch thượng công tử” để hình dung. Nhưng cử chỉ, hành vi của Tư Thiệu vẫn khá gần gũi với cuộc sống, còn người ở trước mắt đây thì rất giống một vị tiên không nhuốm bụi trần, ngọc mịn Côn Luân, tao nhã như tranh, vừa sáng sủa, sạch sẽ lại cực kỳ quý phái.
Anh nghiêng người dựa vào tay vịn xô pha, trong tay nghịch một ly nước. Khi khóe miệng nở một nụ cười tùy hứng, đôi mắt dường như trong vắt, sóng nước lăn tăn phản chiếu lên đôi mày rậm. Anh quan sát toàn bộ quán bar dường như đều xoay xung quanh người đàn ông đó, nghe thấy tất cả mọi người đều hô vang Fan thần, Fan thần… Nhất là sau khi người đàn ông đó bế cô gái đi, sự ngạo nghễ và ngông cuồng khiến anh rất hứng thú.
Chỉ là đáng tiếc cho cậu thanh niên trên sân khấu.
Người đàn ông trẻ mỉm cười: “Khác gì may áo cưới cho người ta, đáng tiếc thật.”
Người đàn ông bên cạnh nghịch di động, mở ra tư liệu từ một trang mạng nước ngoài, giơ lên trước mặt người đàn ông áo sơ mi, uể oải nói: “Hóa ra anh ta rất nổi tiếng.”
Người đàn ông áo sơ mi nhìn cả đám người chen chúc: “Fan thần này tôi có nghe qua đôi chút. Thời gian trước, một bức bích họa trong trang viên của một người bác bạn bố tôi bị tổn hại, nghe ngóng được danh tiếng của Fan thần bèn gửi lời mời. Kết quả Fan thần từ chối không chút khách khí, nói bức bích họa của bác ấy không đáng để anh ta nhúng tay. Tuy rằng quả thực không thể so sánh với các bức bích họa đã có tuổi đời hàng thế kỷ nhưng bác ấy cũng là một người sưu tầm bích họa. Một bức tranh có thể được đưa vào trang viên của bác ấy thì chắc chắn là có giá trị.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Người đàn ông áo phông bật cười: “Nếu nhìn vậy thì anh ta quả thật rất siêu ở một bộ phận sinh dục.”
Người đàn ông áo sơ mi nghiêng đầu sang nhìn: “Ý cậu muốn nói là ‘siêu đẳng’ chứ gì.”
Người đàn ông áo phông hừ hừ hai tiếng: “Tôi cần chú ý lời tôi nói, cậu là bảo bối trong cả gia tộc nhà cậu.”
“Chú ý cái gì? Cậu đang nói năng khó hiểu thì có.” Người đàn ông áo sơ mi nói trúng tim đen.
Người đàn ông áo phông khoát tay: “Cậu cũng phải chú ý lời cậu nói, còn tôi gọi là… dùng ngữ thận trọng!”
“Trong tiếng Hán, người ta sẽ nói là ‘chú ý tới ngôn từ của cậu’, chứ không nói ‘chú ý lời của cậu’. Hơn nữa cũng không nói là ‘dùng ngữ thận trọng’, mà nói là ‘dùng từ thận trọng’.” Người đàn ông áo sơ mi từ tốn sửa chữa lại.
Người đàn ông áo phông hơi nheo mắt lại nhìn bạn mình. Vốn dĩ mang một gương mặt tao nhã, không tì vết nhưng những gì hiện lên trong mắt cậu lại không phải như thế. Cậu sát lại gần, hỏi: “Người khác có biết bộ mặt tà ác này của cậu không?” Làm gì có công tử dịu dàng? Làm gì có ôn nhu, tao nhã? Làm gì có một đứa trẻ ngoan…
Người đàn ông áo sơ mi ngồi thẳng dậy, hơi rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt cậu, nhếch môi: “Chỉ có cậu biết thôi, dù sao thì ‘vật hợp theo loài, người phân theo nhóm’.”
Người đàn ông áo phông suy nghĩ rất lâu câu “Người phân theo nhóm” có nghĩa là gì. Cuối cùng không nghĩ ra nổi, cậu cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Cậu nhìn lên sân khấu, hỏi người bên cạnh: “Cậu cảm thấy cậu ta có tốt không? Tên là cái gì ‘tài xế’ ấy nhỉ?”
“Cậu ta tên là Tư Thiệu.” Người đàn ông áo sơ mi sửa lại, hướng ánh mắt lên sân khấu. Tư Thiệu không còn đứng ở đó nữa, tiếng nhạc một lần nữa vang lên đã không còn liên quan tới Tư Thiệu. Lát sau, người ấy nói: “Là tôi kỳ vọng quá cao rồi.”
Người đàn ông áo phông kinh ngạc: “Hát cũng hay lắm rồi mà.”
“Hát hay chẳng ích gì với tôi cả. Còn về đàn ghi-ta…” Người đàn ông áo sơ mi đưa tay ra, bàn tay ấy cực kỳ đẹp, những ngón tay mảnh khảnh: “Tôi không cần nghe cũng không cần nhìn mà vẫn đàn hay hơn cậu ta.”
“Ai so được với cậu chứ?” Người đàn ông áo phông lẩm bẩm.
Tiếng nhạc vang lên, bầu không khí lại trở nên ồn ào. Vốn dĩ là một câu hờn mát, nhưng người đàn ông áo sơ mi đã nghe rõ mồn một. Anh cười cười, hơi hất cằm về khu vực DJ bên cạnh sân khấu: “Cô gái đang mix nhạc kia, cô ấy có thể so tài với tôi.”
Chỗ đó ánh đèn tù mù, thi thoảng có vài tia sáng lướt qua gương mặt cô gái đang mix nhạc. Gương mặt chỉ to cỡ bằng bàn tay, nhưng đôi mày và đôi mắt thì rất xinh đẹp…
Bình luận facebook