• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (4 Viewers)

  • Chương 145 - Chương 145

Chương 145 KHÔNG GIẤU ĐƯỢC NỮA RỒI

Khi tới được Đôn Hoàng, mặt trời cực kỳ chói chang. Một ngày trời oi ả. Nếu nền nhiệt của Bắc Kinh có thể đạt tới cấp 10, thì nền nhiệt ở đây đủ sức cao gấp đôi. Nhất là khi tia sáng của mặt trời chiếu xuống, ở đây không được mây mù che bớt như ở Bắc Kinh, hắt xuống khu đất sân bay trống trải đầy đất cát, nếu không đeo kính râm sẽ không thể mở mắt ra được.



Lại được nhìn thấy mây lành bảy sắc và những hình ảnh Phi Thiên quen thuộc, giải thích một cách vừa cụ thể vừa trừu tượng không khí nhân văn của Đôn Hoàng. Dọc đường đi ra khỏi sân bay, hình ảnh quảng bá cho các khu danh lam thắng cảnh liên tục lướt qua không ngừng. Gần hết kỳ nghỉ rồi, Đôn Hoàng cũng bắt đầu đón đợt cao điểm du lịch cuối cùng trong mùa hè.



Còn chưa đi ra khỏi cửa sân bay, từ xa đã có thể nhìn thấy những người giơ những tấm băng rôn đón người quen đủ loại, đủ màu sắc. Hoặc là của công ty du lịch, hoặc là người bản địa đại diện tiếp đón. Các du khách hạ cánh cùng một thời gian, người Trung Quốc hay khách nước ngoài đều đủ cả.



Kỳ Dư và La Chiếm lại còn đến tận đây đón họ.



Giữa đám đông chờ người thân, hai con người ấy cực kỳ nổi bật. La Chiếm thì khỏi cần phải nói, vạm vỡ, lực lưỡng, gương mặt cương nghị, đứng ở đó sẽ tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ an toàn. Anh ấy tay chống hông, người đứng bên cạnh chính là Kỳ Dư.



Hôm nay Kỳ Dư mặc rất lòe loẹt, bên trên là một chiếc áo sơ mi hoa, bên dưới là một chiếc quần đùi ngắn diêm dúa, dưới chân đi một đôi dép nhựa Crocs. Có điều màu của đôi dép nhựa đó là màu đen thuần, sạch sẽ, rất không hợp với bộ quần áo trên người anh, hơn nữa kích cỡ rõ ràng bị to. Đó vốn là dép của La Chiếm, trong một dịp tình cờ bị Kỳ Dư xỏ vào một cái, anh ấy bỗng dưng cảm thấy rất được, thế là chiếm luôn làm của riêng.



Một người rất nghiêm túc, một người rất ngông nghênh. Người nghiêm túc nghiễm nhiên tồn tại như vai trò của một vệ sĩ trong mắt những người bên ngoài.



Ngoài hai người họ ra, còn có một con rùa.



Tia Sét Xanh không được cho vào trong chiếc hộp hàng không, cứ thế được Kỳ Dư ôm một cách yên lặng, mặc cho những vị khách đi qua đi lại đều ngó vào quan sát nó… Ừm, tạo hình của Tia Sét Xanh hôm nay đúng là có đẹp hơn một chút. Mấy ngày này, Kỳ Dư và Tia Sét Xanh ở bên nhau cũng dần dà có tình cảm, buổi tối đi ngủ cũng phải ôm nó, đi tới là đâu dẫn nó theo tới đó. Khoảng thời gian này, khẩu vị của Tia Sét Xanh trở nên rất khó chiều, ngoài món thịt dê nướng ở chợ đêm Sa Châu ra, những món ăn khác đều không lọt vào mắt xanh của nó.

Thế nên Kỳ Dư coi nó như bảo bối. Đoạn đường tới sân bay xa như vậy, kiểu gì thì kiểu cũng phải có sự chuẩn bị. Trên mai rùa của nó buộc một chiếc ô giấy nhỏ xíu, kiểu ô thường cắm vào mấy chiếc bánh ngọt, độ lớn nhỏ vừa đủ đẹp để che đầu của Tia Sét Xanh.



Một chiếc ô giấy nhỏ xíu màu đỏ, siêu Tây.



Thế nên khi mọi người đi qua đi lại, Tia Sét Xanh đều nghển cổ, ưỡn ngực tỏ thái độ kiêu sa, cao quý. Nhất là khi có người đẹp lướt qua, nó lại càng vươn cao, vươn thẳng cái cổ của mình… Hì, cô gái, nhìn thấy cái ô nhỏ xinh màu đỏ trên đỉnh đầu của tôi chưa, bên ngoài trời nóng nực, có cần tôi đưa cô đi chung một đoạn không?



Từ rất xa, Thịnh Đường đã nhìn thấy Kỳ Dư. Cô nhảy lên cao, vẫy tay với anh ấy. Kỳ Dư cũng bật lên rất cao để điên cuồng vẫy tay về phía này. Mỗi lần anh nhảy lên, con Tia Sét Xanh trong lòng anh cùng chiếc ô đỏ nhỏ xinh trên đầu nó cũng nảy lên. Lúc hạ cánh, Tia Sét Xanh lại cảm thấy một cơn choáng váng xuất hiện, muốn nôn…



Nhịn đi, có bao nhiêu gái đẹp đang nhìn.



Thịnh Đường xưa nay luôn tự tin, nhưng lần này cô đã bị hạ gục trong tay Kỳ Dư, tự mình đa tình một phen nghĩ rằng anh ấy tới đón mình. Kết quả lại khiến cô phải thảng thốt. Kỳ Dư vượt trời nắng nóng chói chang như đổ lửa tới đây lại là để đón Giang Chấp.



Sau khi nhìn thấy Giang Chấp, anh ấy cứ gọi là nhiệt tình hết cỡ, giống như đã mấy kiếp rồi không gặp lại vậy, khắp gương mặt ngập tràn niềm hân hoan, kết hợp cùng với bộ quần áo này của anh ấy, khung cảnh rực rỡ như một bức tranh đón năm mới vậy. Đầu tiên anh ấy trả lại Tia Sét Xanh vào trong vòng tay của Giang Chấp, sau đó, tuy chỉ là vài ba câu nhưng vẫn nhìn ra được là một lời tổng kết cao độ để ngợi khen mình một phen. Chủ yếu vẫn là anh ấy đã chăm sóc Tia Sét Xanh tận tình tận lực đến mức nào, mỗi giây mỗi phút đều tâm niệm về Tia Sét Xanh, Tia Sét Xanh buồn thì anh ấy buồn, Tia Sét Xanh vui thì anh ấy vui.



Sau đó anh ấy đón lấy va li hành lý trong tay Giang Chấp, trao cho La Chiếm một cách hết sức tự nhiên, cười nói với Giang Chấp: “Lần này cũng nhờ có Fan thần, tôi mới có cơ hội chứng kiến sức hấp dẫn của tranh ba chiều.”



Chẳng trách lại niềm nở như vậy, dám chắc lớp vỏ “Giang Chấp” đã bị rơi xuống, ai ai cũng biết thân phận của anh rồi.



Sau đó Thịnh Đường lại nghĩ, La Chiếm và Kỳ Dư biết về thân phận của Giang Chấp cũng là chuyện bình thường. Cảnh trong quán bar đang hot trên khắp các trang mạng xã hội, thậm chí lên cả top search Weibo, trước khi lên máy bay Thịnh Đường còn xem qua, độ hot vẫn còn đang tiếp tục tăng cao.



Đủ các chủ đề đang không ngừng được lên men, trong đó hot search #Fan thần# đang có lượt tìm kiếm lên tới chục triệu. Lượt thảo luận của chủ đề #Fan thần quay trở lại đầy vẻ vang# cũng lên tới hàng chục triệu bài viết. Còn chủ đề siêu cấp #Fan phải kiên trì, lỡ không cẩn thận đợi được tới ngày trở thành Fan hậu thì sao#, dù là lượt tìm kiếm hay độ hot thảo luận cũng đều bằng số lượng của hai chủ đề trên cộng lại, nhẹ nhàng thoải mái phá vỡ con số trăm triệu.



Vốn dĩ là người làm trong ngành khôi phục bích họa, quả nhiên dựa vào gương mặt điển trai và hành động bế công chúa rất “man” trên sân khấu thành công phá vỡ ranh giới của ngành.



Cô fan nhỏ có may mắn được trở thành “Fan hậu” chính là chỉ Thịnh Đường. Hàng loạt những con người ghen ghét, đố kỵ, ngưỡng mộ trong chủ đề đều có thể trở thành một con sóng khổng lồ dìm chết cô.



Nguyên nhân độ hot vẫn được duy trì là vì có quá nhiều đoạn clip có thể khiến các fan mạng YY(*), từ đoạn livestream Thịnh Đường kêu gọi bỏ phiếu cho Fan thần cho tới đoạn clip còn cẩu huyết hơn cả các bộ phim thần tượng trong quán bar. Từng hình ảnh đều được tung lên mạng, lời nhận xét gì cũng có.




(*) YY: Tưởng tượng phong phú.



Đương nhiên, cũng có những bài thảo luận về học thuật chuyên nghiệp, nhắc nhở mọi người đừng đi lệch chủ đề: Sự đẹp trai của Fan thần xuất phát từ diện mạo hơn người của anh ấy sao? Không phải! Là vì bản lĩnh của anh ấy! Một bản lĩnh mà người khác không có!



Bên dưới có tới cả ngàn bình luận: Người vừa đẹp trai vừa man, không được phép phản bác! Người vừa đẹp trai vừa man, không được phép phản bác +1…



Có ngợi khen thì cũng sẽ có phản đối.

Những tiếng nói nghi vấn cũng xuất hiện ngay sau đó: Các vị đừng quên, không phải bức bích họa nào anh ta cũng sửa được, bức bích họa Đôn Hoàng đó…



Tiếng nói ấy vang lên lập tức có người phản bác: Chí ít sự tồn tại của anh ấy khiến mọi người trên đời được lĩnh giáo sức hấp dẫn của nghề khôi phục bích họa!







Giang Chấp không quá để tâm tới vấn đề xưng hô của Kỳ Dư, rất tùy ý, vẻ như thế nào cũng được. Ngón cái và ngón trỏ của anh nhấc chiếc ô nhỏ màu đỏ lên, ngay cả Tia Sét Xanh cũng bị nhấc lên cao. Anh và nó nhìn thẳng vào nhau mấy giây, rồi anh nhẹ nhàng nói: “Sao khắp người từ trên xuống dưới đều có mùi bột tư nhiên(*) thế này?”




(*) Một gia vị phụ trợ bắt buộc phải có trong các thực phẩm nướng.



Kỳ Dư kêu “a, a” mấy tiếng: “Nó thay đổi thói quen ăn uống rồi, noi theo dân tộc Hồi rồi!”



Thịnh Đường có phần không vui, ngay cả một thanh niên quanh năm ở trong hang đá như Kỳ Dư mà cũng biết sao… Tuy rằng suốt dọc đường, cô chẳng dám nói chuyện mấy với Giang Chấp, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ai cũng được lại gần Fan thần của cô, đúng không?



Sau đó cô lại nghĩ, độ hot của clip không giảm, clip đăng khắp trời, tạm thời không nói đến chuyện cô bị tất cả mọi người biết đến, Fan thần của cô chắc chắn không thể giấu được nữa rồi. Chắc những tháng ngày tiếp theo…



“Là Fan thần sao? Trời ơi, là anh ấy!”



Mấy nữ sinh đeo ba lô chạy ùa tới, vây lấy anh, đỏ mặt xác nhận rồi xin chữ ký.



Thịnh Đường lạc lõng, bĩu môi: Thấy chưa, thấy chưa, cô biết ngay sẽ như vậy mà, đã tới mức đi ngoài đường cũng có người nhận ra mặt rồi. Sau đó cô lại thính tai nghe thấy mấy cô gái kia ríu ra ríu rít: Fan thần, thật sự là anh sao. Bọn em may mắn quá đi mất. Fan thần, nghe nói anh tới Đôn Hoàng nên bọn em mới đến đây…



Đều đến Đôn Hoàng cả rồi sao? Tối qua mới bùng nổ mà nhỉ? Tốc độ có cần nhanh như vậy không? Có điều bây giờ là mùa du lịch, vé máy bay dễ đặt vậy sao!



Trong lúc phẫn nộ, cô bỗng cảm thấy cổ tay được một bàn tay lớn nắm chặt. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Giang Chấp rơi xuống, vừa tức vừa buồn cười: “Nghĩ gì vậy? Còn đi tiếp nữa là đâm đầu vào cột bây giờ!”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Thịnh Đường ngước mắt lên, thảng thốt, mặt cô chỉ còn khoảng nửa mét nữa là dính thẳng vào cột.



Mất mặt quá…



Trước mắt bỗng tối đen.



Hóa ra Giang Chấp đeo chiếc kính râm của anh lên mặt cô, khẽ nói: “Đeo vào, bên ngoài nắng gắt lắm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom