Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146 - Chương 146 CỨ THẾ BẬT KHÓC
Chương 146 CỨ THẾ BẬT KHÓC
H
ồ Tường Thanh chuẩn bị một nồi lẩu, lấy một lý do rất đẹp là “tiệc mừng trở về”.
Tiêu Dã thân thiết ôm chặt cổ Giáo sư Hồ, nhưng lời nói thì đâm trúng tim đen: “Sư phụ, thầy đang sợ trò yêu của thầy như con đây tới Bắc Kinh một chuyến có thể thay lòng à, hay sợ Fan thần bị mấy thầy cô trong Cố Cung giam lại?”
Hồ Tường Thanh cũng chẳng giấu giếm: “Cả hai đều đúng. Mấy đứa đều là thanh niên trẻ trung đầy sức sống, làm việc lại không có sự kiên nhẫn, lỡ như bị thế giới hào nhoáng ngoài kia làm cho mê muội thật thì sao? Bây giờ Đôn Hoàng đang rất thiếu người, không biết à? Thầy phải mạo hiểm lắm mới đồng ý để mấy đứa vào Cố Cung đấy.”
Tiêu Dã bày ra nét mặt đau thương: “Người khác thì em không biết nhưng sư phụ cũng xem thường em quá đi, em là kiểu gió chiều nào theo chiều ấy sao? Vả lại, lần này Giang Chấp cũng giấu thân phận tới đó, còn về việc cậu ấy phải tiếp nhận vụ hầm mộ, há chẳng phải vì thầy đây khoe khoang vớ vẩn với bên đó sao? Thầy khen cậu ấy đến mức chỉ có trên trời, không có dưới đất, bây giờ choáng váng rồi chứ gì? Ván cờ như ý của thầy không được hoàn mỹ, Giang Chấp đã thật sự nhận công việc đó rồi.”
Đây là điều mà Hồ Tường Thanh hối hận nhất.
Người ta nói rằng, Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng và bảo tàng Cố Cung vốn là “nước sông không phạm nước giếng”, cũng cách nhau tới mười vạn tám ngàn dặm. Nhưng vì đều có liên quan tới văn vật, cộng thêm mấy năm gần đây, xu hướng sáng tạo văn hóa của Tử Cấm Thành đang được làm mới từng ngày, Đôn Hoàng cũng bám sát theo sau, không chịu yếu thế. Ngoài mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng bên trong thật ra họ đang căn ke nhau từng chút một.
Cơ quan không có gì, chủ yếu là về nhân sự.
Nói trắng ra là về Hồ Tường Thanh. Ông là một nhân vật cấp nguyên lão trong ngành khôi phục bích họa Đôn Hoàng, lại là một người có danh tiếng lẫy lừng trong Viện. Người có tài năng thường có chí khí cao, vừa là bạn học cũ vừa là đối thủ với mấy thầy trong Cố Cung, so sánh bản lĩnh rất gắt gao. Người ngoài nhìn thấy họ hét gọi nhau bên ngoài không khác gì mấy đứa trẻ con đánh nhau vì tranh giành đồ chơi, thực chất ở phía sau họ nghiêm túc phát sợ.
Thì đó, Hồ Tường Thanh thu nhận Giang Chấp, không nói rõ ràng với bên đó anh là ai, chỉ lấy bản lĩnh của Giang Chấp ra đắc ý, cái đuôi vểnh lên tận trời, cực kỳ ngông cuồng, tự đại. Kết quả bị người ta khích bác, giật mất binh khí…
Thế nên bữa lẩu hôm nay được chuẩn bị với mục đích khác.
Trên bàn ăn, Giáo sư Hồ nói với Giang Chấp: “Bây giờ, việc thân phận Fan thần của cậu có lẽ những người trong ngành không ai không hay, không ai không biết, mấy vị ở Cố Cung chắc chắn sẽ càng trở nên quá đáng hơn…”
“Tôi về nước với mục đích chủ yếu là hang số 0, về điểm này Giáo sư Hồ là người rõ nhất. Thế nên việc nhận công việc của Cố Cung không đồng nghĩa với việc tôi sẽ lơi là công việc ở hang số 0.” Giang Chấp hiểu nỗi lo lắng trong lòng Giáo sư Hồ, anh cho ông một viên thuốc an thần.
Hồ Tường Thanh nghe được câu này, trái tim rục rịch bất an cuối cùng cũng được yên tâm trở lại. Ông buông một tiếng thở dài mãn nguyện, biết nặng nhẹ là tốt rồi.
Sau đó ông lại quay mặt sang phía Thịnh Đường, thở dài: “Em nói em xem, không hiểu đạo lý tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi sao? Lôi kéo bỏ phiếu, làm livestream. Em tự nhìn lại mấy đứa trẻ các em xem… Cậu ấy ở chỗ chúng ta chính là một khối tài sản. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ người trong ngành, ngay cả những người bên ngoài cũng biết Fan thần đang ở Đôn Hoàng. Lấy công chuộc tội đi, pha chế thật ngon nước dùng của nồi lẩu này vào!”
Nếu là bình thường, Thịnh Đường tuyệt đối sẽ là một người bảy phần không phục, tám phần không theo, triệt để gỡ chiếc mũ tội danh bị chụp xuống đầu mình này, đáp trả một câu: Làm sao em biết Fan thần là người xa tận chân trời, gần ngay trước mắt chứ? Hơn nữa, nếu như thầy không muốn người ta biết thì lúc đó đừng gửi tài liệu cho em...
… Thịnh Đường cúi thấp đầu, luôn miệng nói “Em sai rồi”, “Vâng, vâng, em chấp nhận trừng phạt”.
Giang Chấp ngồi bên cạnh cô, thấy vậy bật cười, giơ tay xoa đầu cô: “Sai ở chỗ nào rồi?”
Thịnh Đường không còn mặt mũi nào: “Không nên quá đắc ý, không nên khiến người ta quá chú ý, không nên đứng không vững trên sân khấu…”
Cuối cùng còn ngã rạp vào lòng anh. Cảnh tượng có lượt xem cao nhất trên mạng xã hội chính là cảnh Giang Chấp bế cô xuống sân khấu. Lúc ngồi trên xe trở về, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí để mở đoạn clip ấy lên xem. Khoảnh khắc đó, anh coi tiếng hò hét của mọi người xung quanh như không có, chỉ nhìn thẳng về phía trước, như tự mang theo hào quang quanh mình. Cả gương mặt cô vùi vào lòng anh, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như cô đang vờ vịt, cố tình.
Chẳng trách khắp mạng xã hội ai ai cũng nói cô là kẻ tâm cơ. Nếu đổi lại cô là một người đứng ngoài theo dõi thì cũng sẽ cảm thấy cô gái nép trong lòng Fan thần vào lúc này cực kỳ giống một đứa “bạch liên hoa”!
Danh tiếng của cô bị tổn hại cũng không sao, đằng nào thì cô cũng chẳng có danh tiếng gì, nhưng người ngoài sẽ nhìn Fan thần ra sao? Một vị thần ở trên cao như thế, lại bị chết trong đầm sen của một “bông hoa sen trắng to tướng” như cô? Cô có lỗi với Fan thần, có lỗi với thần tượng.
Bữa tiệc lẩu vẫn được tổ chức ở nhà Hồ Tường Thanh, đây là chút mánh khóe nhỏ của Hồ Tường Thanh. Phàm những khi họ ăn lẩu, nhất là khi Thịnh Đường ở Đôn Hoàng thì chắc chắn đều sẽ ăn ở nhà ông, tuyệt đối không ăn ở bên ngoài. Bởi vì Thịnh Đường lười nên mỗi lần ông van vỉ cô lại nể tình nấu một nồi nước lẩu chính hiệu Trùng Khánh, Hồ Tường Thanh lại mua rất nhiều nguyên liệu về nhúng lẩu, không ăn hết càng tốt, để lại tiếp tục ăn bữa sau.
… Thịnh Đường làm một nồi lẩu uyên ương.
Bên đỏ rực màu ớt là để cảm ơn Giáo sư Hồ, còn bên nước trắng sôi sùng sục…
“Fan thần không thích ăn cay đâu.” Nồi lầu vừa được bưng lên bàn, Thịnh Đường đã buông ra một lý do, đồng thời đặt bát gia vị đã pha chế ngon lành ra trước mặt Giang Chấp, dè dặt nói: “Gia vị này chắc chắn rất ngon, ngoài lạc xay vụn em còn đặc biệt thêm sốt XO.”
Tiêu Dã ở đầu kia kháng nghị: “Tiểu sư muội thiên vị nhé, của anh đâu? Đừng nói đến lạc vụn, ngay cả X gì đó cũng không thấy mặt.”
Đối mặt với Tiêu Dã, Thịnh Đường dĩ nhiên vẫn mạnh mẽ, hăm hở như mọi ngày. Cô tặng cho anh ấy một cái lườm, phản bác: “Anh là Fan thần sao?”
Tiêu Dã thở dài: “Cô bé, không thể nhìn người một cách phân biệt như vậy được. Lúc trước anh từng nói với em cậu ấy là Fan thần rồi mà, phải không. Nói thế nào anh cũng là người thẳng thắn nhất đồng thời cũng là người đối xử với em tốt nhất. Cậu ấy đích thực là Fan thần, nhưng cậu ấy cũng là Giang Chấp mà. Ở bên nhau lâu như vậy rồi bây giờ em mới nghĩ đến chuyện ân cần niềm nở bù đắp, quên chuyện lúc trước em bỏ ớt cay vào bát của cậu ấy rồi à? Anh nói cho em biết, tối đó anh cũng bị hành hạ phát điên, vừa định ngủ thì cậu ấy đòi đi phòng vệ sinh, cả đêm chỉ nằm nghe tiếng xả bồn cầu thôi…”
Thịnh Đường điên cuồng nháy mắt với anh ấy, đừng nói nữa, đừng nói nữa! Cô đâu có quên sự thật anh cũng là Giang Chấp, thế nên dĩ nhiên cũng không quên anh là người thích trả thù vặt.
Kỳ Dư với lấy một đĩa sách bò, vừa nhúng vào nồi lẩu vừa nói: “Bác sĩ Giang, thời gian gần đây có phải sẽ có không ít người vì anh mà tới đây không, giống như chuyện bị nhận ra ở sân bay ấy.”
Giang Chấp trả lời dứt khoát: “Sẽ không ảnh hưởng tới công việc, cũng sẽ không ảnh hưởng tới mọi người. Cho dù có phóng viên báo đài tới đây, họ không tìm thấy tôi cũng sẽ bỏ đi thôi, trước kia đã như vậy rồi.”
Về điểm này, Giáo sư Hồ lại không lo lắng: “Viện cũng sẽ không tiết lộ lịch trình hằng ngày của cậu đâu, yên tâm.”
Giang Chấp gật đầu, anh quả thực là một người lười tiếp xúc, giao lưu với phóng viên.
Tiêu Dã vô liêm sỉ, ngang nhiên cướp lấy bát nước chấm trước mặt Giang Chấp. Giang Chấp không ngờ tay chân anh ấy cũng rất nhanh, buộc phải nhắc nhở một câu: “Tôi chấm vào rồi đấy.”
“Không sao, tôi không chê cậu.” Tiêu Dã thẳng thắn tiếp lời, rồi nói tiếp chủ đề trước đó: “Theo tôi thấy, nếu thật sự có phóng viên tới đây cũng chưa chắc nhắm vào văn vật hay chuyên môn gì đâu, tám chín phần là vì hóng hớt chuyện đời tư của cậu. Dễ giải quyết thôi. Thẩm Dao, cô lên, đóng giả làm bạn gái của Fan thần, khiến cho họ trở tay không kịp!”
Thẩm Dao bị sốc, sặc luôn miếng ớt cay, ho sặc sụa.
Việc này… bản thân cô ấy thì không có ý kiến gì.
Giang Chấp quay sang nhìn Tiêu Dã, hỏi một câu nửa đùa nửa thật: “Vì sao phải để Thẩm Dao nhận? Nếu thật sự cần một người mạo nhận bạn gái cũng nên là nữ chính trong đoạn clip chứ nhỉ?”
Tiêu Dã cố tình làm vẻ thảng thốt: “Đường Đường còn nhỏ tuổi như vậy, cậu nỡ ‘chà đạp’ cô ấy sao? Cậu là sư phụ của người ta, đừng có những hành động thiếu kiểm soát.”
Thịnh Đường ngồi im ở đó, không nói tiếng nào, đũa cũng không động vào, cô đang cắn ngón tay.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tư duy của Kỳ Dư bao giờ cũng lệch lạc so với những người bên cạnh. Anh ấy ngước mắt nhìn Thịnh Đường, tò mò hỏi: “Chữ ký trên xương quai xanh của em, em thật sự định làm hình xăm sao?”
Không nói chuyện này thì không sao, vừa nói đến là Thịnh Đường đỏ rực hai mắt, ngay sau đó cô nước mắt lưng tròng…
Cứ thế bật khóc!
H
ồ Tường Thanh chuẩn bị một nồi lẩu, lấy một lý do rất đẹp là “tiệc mừng trở về”.
Tiêu Dã thân thiết ôm chặt cổ Giáo sư Hồ, nhưng lời nói thì đâm trúng tim đen: “Sư phụ, thầy đang sợ trò yêu của thầy như con đây tới Bắc Kinh một chuyến có thể thay lòng à, hay sợ Fan thần bị mấy thầy cô trong Cố Cung giam lại?”
Hồ Tường Thanh cũng chẳng giấu giếm: “Cả hai đều đúng. Mấy đứa đều là thanh niên trẻ trung đầy sức sống, làm việc lại không có sự kiên nhẫn, lỡ như bị thế giới hào nhoáng ngoài kia làm cho mê muội thật thì sao? Bây giờ Đôn Hoàng đang rất thiếu người, không biết à? Thầy phải mạo hiểm lắm mới đồng ý để mấy đứa vào Cố Cung đấy.”
Tiêu Dã bày ra nét mặt đau thương: “Người khác thì em không biết nhưng sư phụ cũng xem thường em quá đi, em là kiểu gió chiều nào theo chiều ấy sao? Vả lại, lần này Giang Chấp cũng giấu thân phận tới đó, còn về việc cậu ấy phải tiếp nhận vụ hầm mộ, há chẳng phải vì thầy đây khoe khoang vớ vẩn với bên đó sao? Thầy khen cậu ấy đến mức chỉ có trên trời, không có dưới đất, bây giờ choáng váng rồi chứ gì? Ván cờ như ý của thầy không được hoàn mỹ, Giang Chấp đã thật sự nhận công việc đó rồi.”
Đây là điều mà Hồ Tường Thanh hối hận nhất.
Người ta nói rằng, Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng và bảo tàng Cố Cung vốn là “nước sông không phạm nước giếng”, cũng cách nhau tới mười vạn tám ngàn dặm. Nhưng vì đều có liên quan tới văn vật, cộng thêm mấy năm gần đây, xu hướng sáng tạo văn hóa của Tử Cấm Thành đang được làm mới từng ngày, Đôn Hoàng cũng bám sát theo sau, không chịu yếu thế. Ngoài mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng bên trong thật ra họ đang căn ke nhau từng chút một.
Cơ quan không có gì, chủ yếu là về nhân sự.
Nói trắng ra là về Hồ Tường Thanh. Ông là một nhân vật cấp nguyên lão trong ngành khôi phục bích họa Đôn Hoàng, lại là một người có danh tiếng lẫy lừng trong Viện. Người có tài năng thường có chí khí cao, vừa là bạn học cũ vừa là đối thủ với mấy thầy trong Cố Cung, so sánh bản lĩnh rất gắt gao. Người ngoài nhìn thấy họ hét gọi nhau bên ngoài không khác gì mấy đứa trẻ con đánh nhau vì tranh giành đồ chơi, thực chất ở phía sau họ nghiêm túc phát sợ.
Thì đó, Hồ Tường Thanh thu nhận Giang Chấp, không nói rõ ràng với bên đó anh là ai, chỉ lấy bản lĩnh của Giang Chấp ra đắc ý, cái đuôi vểnh lên tận trời, cực kỳ ngông cuồng, tự đại. Kết quả bị người ta khích bác, giật mất binh khí…
Thế nên bữa lẩu hôm nay được chuẩn bị với mục đích khác.
Trên bàn ăn, Giáo sư Hồ nói với Giang Chấp: “Bây giờ, việc thân phận Fan thần của cậu có lẽ những người trong ngành không ai không hay, không ai không biết, mấy vị ở Cố Cung chắc chắn sẽ càng trở nên quá đáng hơn…”
“Tôi về nước với mục đích chủ yếu là hang số 0, về điểm này Giáo sư Hồ là người rõ nhất. Thế nên việc nhận công việc của Cố Cung không đồng nghĩa với việc tôi sẽ lơi là công việc ở hang số 0.” Giang Chấp hiểu nỗi lo lắng trong lòng Giáo sư Hồ, anh cho ông một viên thuốc an thần.
Hồ Tường Thanh nghe được câu này, trái tim rục rịch bất an cuối cùng cũng được yên tâm trở lại. Ông buông một tiếng thở dài mãn nguyện, biết nặng nhẹ là tốt rồi.
Sau đó ông lại quay mặt sang phía Thịnh Đường, thở dài: “Em nói em xem, không hiểu đạo lý tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi sao? Lôi kéo bỏ phiếu, làm livestream. Em tự nhìn lại mấy đứa trẻ các em xem… Cậu ấy ở chỗ chúng ta chính là một khối tài sản. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ người trong ngành, ngay cả những người bên ngoài cũng biết Fan thần đang ở Đôn Hoàng. Lấy công chuộc tội đi, pha chế thật ngon nước dùng của nồi lẩu này vào!”
Nếu là bình thường, Thịnh Đường tuyệt đối sẽ là một người bảy phần không phục, tám phần không theo, triệt để gỡ chiếc mũ tội danh bị chụp xuống đầu mình này, đáp trả một câu: Làm sao em biết Fan thần là người xa tận chân trời, gần ngay trước mắt chứ? Hơn nữa, nếu như thầy không muốn người ta biết thì lúc đó đừng gửi tài liệu cho em...
… Thịnh Đường cúi thấp đầu, luôn miệng nói “Em sai rồi”, “Vâng, vâng, em chấp nhận trừng phạt”.
Giang Chấp ngồi bên cạnh cô, thấy vậy bật cười, giơ tay xoa đầu cô: “Sai ở chỗ nào rồi?”
Thịnh Đường không còn mặt mũi nào: “Không nên quá đắc ý, không nên khiến người ta quá chú ý, không nên đứng không vững trên sân khấu…”
Cuối cùng còn ngã rạp vào lòng anh. Cảnh tượng có lượt xem cao nhất trên mạng xã hội chính là cảnh Giang Chấp bế cô xuống sân khấu. Lúc ngồi trên xe trở về, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí để mở đoạn clip ấy lên xem. Khoảnh khắc đó, anh coi tiếng hò hét của mọi người xung quanh như không có, chỉ nhìn thẳng về phía trước, như tự mang theo hào quang quanh mình. Cả gương mặt cô vùi vào lòng anh, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như cô đang vờ vịt, cố tình.
Chẳng trách khắp mạng xã hội ai ai cũng nói cô là kẻ tâm cơ. Nếu đổi lại cô là một người đứng ngoài theo dõi thì cũng sẽ cảm thấy cô gái nép trong lòng Fan thần vào lúc này cực kỳ giống một đứa “bạch liên hoa”!
Danh tiếng của cô bị tổn hại cũng không sao, đằng nào thì cô cũng chẳng có danh tiếng gì, nhưng người ngoài sẽ nhìn Fan thần ra sao? Một vị thần ở trên cao như thế, lại bị chết trong đầm sen của một “bông hoa sen trắng to tướng” như cô? Cô có lỗi với Fan thần, có lỗi với thần tượng.
Bữa tiệc lẩu vẫn được tổ chức ở nhà Hồ Tường Thanh, đây là chút mánh khóe nhỏ của Hồ Tường Thanh. Phàm những khi họ ăn lẩu, nhất là khi Thịnh Đường ở Đôn Hoàng thì chắc chắn đều sẽ ăn ở nhà ông, tuyệt đối không ăn ở bên ngoài. Bởi vì Thịnh Đường lười nên mỗi lần ông van vỉ cô lại nể tình nấu một nồi nước lẩu chính hiệu Trùng Khánh, Hồ Tường Thanh lại mua rất nhiều nguyên liệu về nhúng lẩu, không ăn hết càng tốt, để lại tiếp tục ăn bữa sau.
… Thịnh Đường làm một nồi lẩu uyên ương.
Bên đỏ rực màu ớt là để cảm ơn Giáo sư Hồ, còn bên nước trắng sôi sùng sục…
“Fan thần không thích ăn cay đâu.” Nồi lầu vừa được bưng lên bàn, Thịnh Đường đã buông ra một lý do, đồng thời đặt bát gia vị đã pha chế ngon lành ra trước mặt Giang Chấp, dè dặt nói: “Gia vị này chắc chắn rất ngon, ngoài lạc xay vụn em còn đặc biệt thêm sốt XO.”
Tiêu Dã ở đầu kia kháng nghị: “Tiểu sư muội thiên vị nhé, của anh đâu? Đừng nói đến lạc vụn, ngay cả X gì đó cũng không thấy mặt.”
Đối mặt với Tiêu Dã, Thịnh Đường dĩ nhiên vẫn mạnh mẽ, hăm hở như mọi ngày. Cô tặng cho anh ấy một cái lườm, phản bác: “Anh là Fan thần sao?”
Tiêu Dã thở dài: “Cô bé, không thể nhìn người một cách phân biệt như vậy được. Lúc trước anh từng nói với em cậu ấy là Fan thần rồi mà, phải không. Nói thế nào anh cũng là người thẳng thắn nhất đồng thời cũng là người đối xử với em tốt nhất. Cậu ấy đích thực là Fan thần, nhưng cậu ấy cũng là Giang Chấp mà. Ở bên nhau lâu như vậy rồi bây giờ em mới nghĩ đến chuyện ân cần niềm nở bù đắp, quên chuyện lúc trước em bỏ ớt cay vào bát của cậu ấy rồi à? Anh nói cho em biết, tối đó anh cũng bị hành hạ phát điên, vừa định ngủ thì cậu ấy đòi đi phòng vệ sinh, cả đêm chỉ nằm nghe tiếng xả bồn cầu thôi…”
Thịnh Đường điên cuồng nháy mắt với anh ấy, đừng nói nữa, đừng nói nữa! Cô đâu có quên sự thật anh cũng là Giang Chấp, thế nên dĩ nhiên cũng không quên anh là người thích trả thù vặt.
Kỳ Dư với lấy một đĩa sách bò, vừa nhúng vào nồi lẩu vừa nói: “Bác sĩ Giang, thời gian gần đây có phải sẽ có không ít người vì anh mà tới đây không, giống như chuyện bị nhận ra ở sân bay ấy.”
Giang Chấp trả lời dứt khoát: “Sẽ không ảnh hưởng tới công việc, cũng sẽ không ảnh hưởng tới mọi người. Cho dù có phóng viên báo đài tới đây, họ không tìm thấy tôi cũng sẽ bỏ đi thôi, trước kia đã như vậy rồi.”
Về điểm này, Giáo sư Hồ lại không lo lắng: “Viện cũng sẽ không tiết lộ lịch trình hằng ngày của cậu đâu, yên tâm.”
Giang Chấp gật đầu, anh quả thực là một người lười tiếp xúc, giao lưu với phóng viên.
Tiêu Dã vô liêm sỉ, ngang nhiên cướp lấy bát nước chấm trước mặt Giang Chấp. Giang Chấp không ngờ tay chân anh ấy cũng rất nhanh, buộc phải nhắc nhở một câu: “Tôi chấm vào rồi đấy.”
“Không sao, tôi không chê cậu.” Tiêu Dã thẳng thắn tiếp lời, rồi nói tiếp chủ đề trước đó: “Theo tôi thấy, nếu thật sự có phóng viên tới đây cũng chưa chắc nhắm vào văn vật hay chuyên môn gì đâu, tám chín phần là vì hóng hớt chuyện đời tư của cậu. Dễ giải quyết thôi. Thẩm Dao, cô lên, đóng giả làm bạn gái của Fan thần, khiến cho họ trở tay không kịp!”
Thẩm Dao bị sốc, sặc luôn miếng ớt cay, ho sặc sụa.
Việc này… bản thân cô ấy thì không có ý kiến gì.
Giang Chấp quay sang nhìn Tiêu Dã, hỏi một câu nửa đùa nửa thật: “Vì sao phải để Thẩm Dao nhận? Nếu thật sự cần một người mạo nhận bạn gái cũng nên là nữ chính trong đoạn clip chứ nhỉ?”
Tiêu Dã cố tình làm vẻ thảng thốt: “Đường Đường còn nhỏ tuổi như vậy, cậu nỡ ‘chà đạp’ cô ấy sao? Cậu là sư phụ của người ta, đừng có những hành động thiếu kiểm soát.”
Thịnh Đường ngồi im ở đó, không nói tiếng nào, đũa cũng không động vào, cô đang cắn ngón tay.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tư duy của Kỳ Dư bao giờ cũng lệch lạc so với những người bên cạnh. Anh ấy ngước mắt nhìn Thịnh Đường, tò mò hỏi: “Chữ ký trên xương quai xanh của em, em thật sự định làm hình xăm sao?”
Không nói chuyện này thì không sao, vừa nói đến là Thịnh Đường đỏ rực hai mắt, ngay sau đó cô nước mắt lưng tròng…
Cứ thế bật khóc!
Bình luận facebook