Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147 - Chương 147
Chương 147 NGƯỜI ĐỨNG TRƯỚC MẶT CÔ ĐỀU LÀ ANH
Khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt một phen.
Phải biết, cô gái Thịnh Đường này bình thường rất mưu mô, quỷ quái, nếu thật sự định “chơi” một ai đó thì xưa nay vốn chưa từng mềm lòng. Thế nên từ trước tới giờ chỉ có chuyện cô làm cho người ta khóc, nào có chuyện cô tự rơi nước mắt bao giờ?
Khóc rất thương tâm, tội nghiệp, nhưng cũng chưa đến mức nước mắt lã chã rơi, chỉ là những giọt lệ cứ đọng lại nơi hốc mắt, xoay tròn nhưng cương quyết, bướng bỉnh mãi không rơi xuống. Kiểu khóc như vậy lại càng khiến người ta có cảm xúc hơn những tiếng khóc òa lên dữ dội.
Kỳ Dư cắn đũa, ngẩn người một lúc lâu, cứ có cảm giác Thịnh Đường khóc như vậy hình như do mình chọc cô mà thành. Anh ấy lẩm bẩm: “Anh nói gì rồi…”
La Chiếm chau mày nạt anh ấy một câu: Sao cái miệng cậu nói chuyện muốn ăn đấm thế hả?
Kỳ Dư khóc không ra nước mắt. Đây chỉ là một câu trò chuyện bình thường thôi mà, muốn ngất xỉu quá.
Giang Chấp cũng sững người. Đôi đũa của anh khựng lại giữa không trung, vẫn còn gắp dở một miếng thịt bò. Lát sau, anh đặt miếng thịt vào trong nồi lẩu, nhúng nhúng một chút, đợi cho miếng thịt chín hẳn rồi mới đặt vào chiếc đĩa trước mặt Thịnh Đường, ngữ khí có phần dỗ dành, khuyên nhủ: “Sợ đau thì đừng xăm, cũng không ai ép em bắt buộc phải đi xăm mình cả.”
Tiêu Dã cũng ngồi bên dỗ theo: “Đúng đấy. Sư phụ của em chỉ trêu chọc em thôi, cơ thể da thịt là của cha mẹ, sao có thể nói xăm là xăm? Xăm hay không xăm lẽ nào còn có người vạch áo của em ra kiểm tra hay sao? Hơn nữa, xăm chữ ký của một người đàn ông lên người còn ra thể thống gì?”
Giang Chấp quay mặt qua nhìn Tiêu Dã: Sao có nhiều lời để nói thế hả?
Tay áo của anh bị túm lấy.
Giang Chấp quay mặt lại nhìn, là Thịnh Đường túm lấy tay áo của anh, lí nhí hỏi một câu: “Anh thật sự là Fan thần sao?”
Tiêu Dã ở bên kia gần như sắp hộc máu. Từ tối qua đến dọc đường trở về Đôn Hoàng, cô gái này vẫn chưa sắp xếp xong câu chuyện hay sao? Vì kích thích quá lớn hay vì cung phản xạ của não bộ quá dài? Giang Chấp cũng không ngờ được cô nước mắt lưng tròng hóa ra là đang băn khoăn chuyện này, nhất thời khóc dở mếu dở.
Anh vốn định trêu chọc cô nhưng thấy cô nhìn mình như vậy, đôi mắt rưng rưng, long lanh, anh lại sinh lòng trắc ẩn, giọng nói hạ thấp xuống, dịu dàng hơn: “Đúng vậy.”
Anh liền thấy Thịnh Đường bất ngờ trợn tròn mắt, sóng mắt rung rinh theo, giọt nước mắt đọng trong hốc mắt nãy giờ cũng theo đó rơi xuống. Nhưng giọt nước mắt này rơi xuống cực kỳ xảo quyệt, chỉ men theo một bên hốc mắt chảy xuống, còn hốc mắt bên kia vẫn đang đọng lệ.
Khiến Kỳ Dư nhìn mà cảm thán không thôi. Anh ấy sát gần lại bên tai La Chiếm, thì thầm: “Kỹ xuất diễn xuất tầm ảnh hậu đấy. Tôi nhớ là Tử Hà tiên tử trong Đại thoại Tây Du cũng khóc như thế này phải không? Cậu bảo một giây tiếp theo liệu cô ấy có nhào vào lòng Giang Chấp rồi òa lên nức nở không? Dù sao cũng là thần tượng. Nói thật, bây giờ nhìn thấy Giang Chấp, chính tôi vẫn còn đang kích động đây này.”
La Chiếm hơi nghiêng mắt sang nhìn Kỳ Dư, không đáp lời.
Cũng không thể trách tại sao Kỳ Dư lại nghĩ như vậy, chủ yếu là vì Thịnh Đường của giây phút này cực kỳ có xu thế này. Chính là sự thảng thốt, run rẩy, bàng hoàng và khó tin khi thần tượng của mình bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt mình… Tóm lại, lúc này đây cô ấy như một con hổ dữ muốn vồ mồi vậy.
Ngay cả Giang Chấp cũng có suy nghĩ như vậy. Anh đang nghĩ cô bé này nếu như lao thẳng vào trong lòng anh, liệu anh có đón được cô không nhỉ? Anh phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bất cứ lúc nào. Anh bèn buông đũa xuống…
Anh còn chưa kịp có suy nghĩ ấy đã nghe thấy Thịnh Đường hét ầm lên một tiếng.
Âm thanh này hoàn toàn dùng khí tại đan điền, rung tới mức màng nhĩ của Giang Chấp đau nhức. Anh ôm tai, thảng thốt: “Người thì bé mà decibel không nhỏ đâu.”
Thịnh Đường nào còn quan tâm cường độ âm thanh của mình to hay bé? Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, hai tay ấn mặt vào hai bên trái phải trên khuôn mặt của Giang Chấp rồi bóp vào giữa, khiến gương mặt điển trai ấy biến hình. Hai mắt Thịnh Đường sáng rực lên: “Fan thần! Cuối cùng em cũng được gặp Fan thần bằng xương bằng thịt rồi!”
Hét xong câu này, cảm thấy hành vi của mình không được ổn cho lắm, cô vội vàng buông tay, rồi lại giúp anh xoa xoa mặt, liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Em kích động quá rồi, người không biết không có tội mà, ha ha ha…”
Thật sự không nhịn nổi nữa, cô cười phá lên rồi quay người bỏ chạy, chạy ra rất xa. Theo cánh cửa sổ mở rộng loáng thoáng vẫn nghe được tiếng cười và tiếng hét của Thịnh Đường.
Cô bé này bị điên rồi sao?
Cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Những người ngồi trên bàn đều ngơ ngác nhìn nhau, im phăng phắc, chỉ còn tiếng nổi lầu trên bàn đang sôi sùng sục.
Nếu không sao người ta nói “gừng càng già càng cay”, người phản ứng lại đầu tiên vẫn là Giáo sư Hồ. Chủ yếu là vì món sách bò của ông đã chần chín rồi, còn không vớt lên sẽ phải chịu số phận bị người khác hớt tay trên. Ông chọc cây đũa dài xuống nồi lẩu, quét một đường, gắp ra hai miếng sách bò đặt vào đĩa, trái tim cũng tự dưng bình yên theo.
Ông ăn từng miếng một, uống một ngụm bia lạnh to tướng, gạt phần bọt dính bên mép rồi nói với Giang Chấp: “Không sao đâu, cậu quen là sẽ hết thấy lạ thôi.”
“Quen chuyện gì ạ?” Giang Chấp mơ hồ cảm thấy có điều bất ổn.
“Quen với những tháng ngày sau này Thịnh Đường đối mặt với cậu. Cậu là thần tượng của con bé, nó theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, si mê cậu nhiều năm như vậy, giờ cậu bất thình lình đứng trước mặt nó, nó đánh mất lý trí cũng là chuyện thường tình.” Giáo sư Hồ cười ha ha, nói.
Câu nói này cũng không sai, nhưng Giang Chấp cứ có cảm giác mấy chữ “đánh mất lý trí” mà Giáo sư Hồ vừa nói được ông gằn giọng rất rõ ràng, cực kỳ có ý nhấn mạnh… Có lẽ, là anh nghĩ nhiều rồi.
Buổi tối hôm qua bước lên sân khấu, đối với Giang Chấp mà nói thật ra là kết quả của quá trình để cho cảm xúc lặng đọng lại.
Trước khi tới Bắc Kinh, anh đã biết sự sùng bái của Thịnh Đường. Cô không chút giấu giếm, công khai, ngang nhiên thừa nhận sự sùng bái của mình. Lúc đó Giang Chấp rất muốn trêu chọc cô, nếu để cô biết mình chính là Fan thần thì sẽ thế nào nhỉ?
Sau khi tới Bắc Kinh, nhìn thấy cô vì một buổi thỉnh giảng của Fan thần mà dốc hết công sức giành chiến thắng, lôi kéo bình chọn bất kể ngày đêm, gân cổ thanh minh danh tiếng cho anh, nói với tất cả mọi người, người đàn ông mà cô thần tượng là một truyền kỳ về sự vẻ vang, là một vị thần không được phép xâm phạm.
Buổi livestream ấy cô tổ chức rất hoành tráng, rất rầm rộ, khiến người ta phải vỗ bàn khen tuyệt, khiến những con người ăn nói không biết suy nghĩ phải á khẩu im miệng.
Lúc đó anh đứng dưới bóng cây, từ xa nhìn một Thịnh Đường ở trên một sân khấu được dựng tạm. Đối với anh mà nói, cô thật bé nhỏ nhưng sức mạnh mà cô lan tỏa ra lại thật to lớn, to lớn tới mức anh bỗng không dám thừa nhận với cô mình là Fan, là người đàn ông cô đang sùng bái, là người đàn ông cô đang liều mạng bảo vệ.
Anh sợ mình không đủ hoàn hảo, sợ bản thân không tốt đẹp như cô tưởng tượng.
Anh là thần sao?
Thế giới bên ngoài đều tình nguyện thêm chữ “thần” đằng sau tên của anh. Còn Thịnh Đường cũng kiên định không đổi cho rằng anh chính là thần, là truyền kỳ của ngành này. Nhưng anh biết quá rõ, mình chỉ là một người đàn ông bình thường đến không thể bình thường hơn. Các tật xấu mà những người đàn ông khác có, anh cũng có. Các tật xấu mà những người đàn ông khác không có, anh có thể vẫn có.
Chí ít, anh không có cái gọi là tín ngưỡng như cô nghĩ.
Ở trong quán bar, cô nghênh ngang, đắc ý, kiên định Fan thần của cô có thể giành được vị trí đầu. Sau khi biết được kết quả, cô vui sướng điên cuồng. Lúc đó anh đã nghĩ, một con người có tín ngưỡng trong lòng thật sự có thể trở thành thần ư?
w●ebtruy●enonlin●e●com
Một công việc, có tín ngưỡng hay không có quan trọng đến thế không?
Nhưng nhìn thấy Thịnh Đường reo hò trên sân khấu, anh cảm thấy, có lẽ, thật sự quan trọng.
Anh không muốn chứng minh bản thân mình đến vậy. Sự thừa nhận lúc trước sau khi đối diện với thái độ không tin của cô cũng chẳng tạo ra được một áp lực quá to tát. Thậm chí anh đã nghĩ, nếu ở trước mặt cô anh chỉ là Giang Chấp thì sẽ thế nào?
Cho đến khoảnh khắc nhận được tin nhắn từ Giáo sư Hồ.
Tối đó, Giáo sư Hồ nhắn cho anh một tin rất đơn giản: Đường Đường đòi tôi gửi cho nó các báo cáo công việc của cậu ở nước ngoài để làm tư liệu học tập, tôi đã gửi rồi.
Chỉ một câu nói như vậy, Giang Chấp đã lập tức hiểu ra ý đồ của Thịnh Đường khi muốn đọc báo cáo. Thì ra không phải cô không tin, cô chỉ đang dùng phương thức mà cô cảm thấy là ổn thỏa để chứng minh sự hoài nghi của mình. Rồi anh lại nhìn lên Thịnh Đường ở trên sân khấu khi nhận được email. Sự ngỡ ngàng của cô, sự mừng vui của cô, sự thảng thốt của cô… Tất cả đều được anh thu gọn trong tầm mắt.
Khoảnh khắc đó, Giang Chấp đã làm sáng tỏ được suy nghĩ trong lòng và đã đưa ra quyết định. Phải, anh chính là Fan, Fan chính là Giang Chấp. Đây không phải điều gì không thể chính thức công nhận.
Bởi vì bất luận là Fan hay là Giang Chấp, thì người đứng trước mặt cô cũng đều là anh.
Khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt một phen.
Phải biết, cô gái Thịnh Đường này bình thường rất mưu mô, quỷ quái, nếu thật sự định “chơi” một ai đó thì xưa nay vốn chưa từng mềm lòng. Thế nên từ trước tới giờ chỉ có chuyện cô làm cho người ta khóc, nào có chuyện cô tự rơi nước mắt bao giờ?
Khóc rất thương tâm, tội nghiệp, nhưng cũng chưa đến mức nước mắt lã chã rơi, chỉ là những giọt lệ cứ đọng lại nơi hốc mắt, xoay tròn nhưng cương quyết, bướng bỉnh mãi không rơi xuống. Kiểu khóc như vậy lại càng khiến người ta có cảm xúc hơn những tiếng khóc òa lên dữ dội.
Kỳ Dư cắn đũa, ngẩn người một lúc lâu, cứ có cảm giác Thịnh Đường khóc như vậy hình như do mình chọc cô mà thành. Anh ấy lẩm bẩm: “Anh nói gì rồi…”
La Chiếm chau mày nạt anh ấy một câu: Sao cái miệng cậu nói chuyện muốn ăn đấm thế hả?
Kỳ Dư khóc không ra nước mắt. Đây chỉ là một câu trò chuyện bình thường thôi mà, muốn ngất xỉu quá.
Giang Chấp cũng sững người. Đôi đũa của anh khựng lại giữa không trung, vẫn còn gắp dở một miếng thịt bò. Lát sau, anh đặt miếng thịt vào trong nồi lẩu, nhúng nhúng một chút, đợi cho miếng thịt chín hẳn rồi mới đặt vào chiếc đĩa trước mặt Thịnh Đường, ngữ khí có phần dỗ dành, khuyên nhủ: “Sợ đau thì đừng xăm, cũng không ai ép em bắt buộc phải đi xăm mình cả.”
Tiêu Dã cũng ngồi bên dỗ theo: “Đúng đấy. Sư phụ của em chỉ trêu chọc em thôi, cơ thể da thịt là của cha mẹ, sao có thể nói xăm là xăm? Xăm hay không xăm lẽ nào còn có người vạch áo của em ra kiểm tra hay sao? Hơn nữa, xăm chữ ký của một người đàn ông lên người còn ra thể thống gì?”
Giang Chấp quay mặt qua nhìn Tiêu Dã: Sao có nhiều lời để nói thế hả?
Tay áo của anh bị túm lấy.
Giang Chấp quay mặt lại nhìn, là Thịnh Đường túm lấy tay áo của anh, lí nhí hỏi một câu: “Anh thật sự là Fan thần sao?”
Tiêu Dã ở bên kia gần như sắp hộc máu. Từ tối qua đến dọc đường trở về Đôn Hoàng, cô gái này vẫn chưa sắp xếp xong câu chuyện hay sao? Vì kích thích quá lớn hay vì cung phản xạ của não bộ quá dài? Giang Chấp cũng không ngờ được cô nước mắt lưng tròng hóa ra là đang băn khoăn chuyện này, nhất thời khóc dở mếu dở.
Anh vốn định trêu chọc cô nhưng thấy cô nhìn mình như vậy, đôi mắt rưng rưng, long lanh, anh lại sinh lòng trắc ẩn, giọng nói hạ thấp xuống, dịu dàng hơn: “Đúng vậy.”
Anh liền thấy Thịnh Đường bất ngờ trợn tròn mắt, sóng mắt rung rinh theo, giọt nước mắt đọng trong hốc mắt nãy giờ cũng theo đó rơi xuống. Nhưng giọt nước mắt này rơi xuống cực kỳ xảo quyệt, chỉ men theo một bên hốc mắt chảy xuống, còn hốc mắt bên kia vẫn đang đọng lệ.
Khiến Kỳ Dư nhìn mà cảm thán không thôi. Anh ấy sát gần lại bên tai La Chiếm, thì thầm: “Kỹ xuất diễn xuất tầm ảnh hậu đấy. Tôi nhớ là Tử Hà tiên tử trong Đại thoại Tây Du cũng khóc như thế này phải không? Cậu bảo một giây tiếp theo liệu cô ấy có nhào vào lòng Giang Chấp rồi òa lên nức nở không? Dù sao cũng là thần tượng. Nói thật, bây giờ nhìn thấy Giang Chấp, chính tôi vẫn còn đang kích động đây này.”
La Chiếm hơi nghiêng mắt sang nhìn Kỳ Dư, không đáp lời.
Cũng không thể trách tại sao Kỳ Dư lại nghĩ như vậy, chủ yếu là vì Thịnh Đường của giây phút này cực kỳ có xu thế này. Chính là sự thảng thốt, run rẩy, bàng hoàng và khó tin khi thần tượng của mình bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt mình… Tóm lại, lúc này đây cô ấy như một con hổ dữ muốn vồ mồi vậy.
Ngay cả Giang Chấp cũng có suy nghĩ như vậy. Anh đang nghĩ cô bé này nếu như lao thẳng vào trong lòng anh, liệu anh có đón được cô không nhỉ? Anh phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bất cứ lúc nào. Anh bèn buông đũa xuống…
Anh còn chưa kịp có suy nghĩ ấy đã nghe thấy Thịnh Đường hét ầm lên một tiếng.
Âm thanh này hoàn toàn dùng khí tại đan điền, rung tới mức màng nhĩ của Giang Chấp đau nhức. Anh ôm tai, thảng thốt: “Người thì bé mà decibel không nhỏ đâu.”
Thịnh Đường nào còn quan tâm cường độ âm thanh của mình to hay bé? Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, hai tay ấn mặt vào hai bên trái phải trên khuôn mặt của Giang Chấp rồi bóp vào giữa, khiến gương mặt điển trai ấy biến hình. Hai mắt Thịnh Đường sáng rực lên: “Fan thần! Cuối cùng em cũng được gặp Fan thần bằng xương bằng thịt rồi!”
Hét xong câu này, cảm thấy hành vi của mình không được ổn cho lắm, cô vội vàng buông tay, rồi lại giúp anh xoa xoa mặt, liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Em kích động quá rồi, người không biết không có tội mà, ha ha ha…”
Thật sự không nhịn nổi nữa, cô cười phá lên rồi quay người bỏ chạy, chạy ra rất xa. Theo cánh cửa sổ mở rộng loáng thoáng vẫn nghe được tiếng cười và tiếng hét của Thịnh Đường.
Cô bé này bị điên rồi sao?
Cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Những người ngồi trên bàn đều ngơ ngác nhìn nhau, im phăng phắc, chỉ còn tiếng nổi lầu trên bàn đang sôi sùng sục.
Nếu không sao người ta nói “gừng càng già càng cay”, người phản ứng lại đầu tiên vẫn là Giáo sư Hồ. Chủ yếu là vì món sách bò của ông đã chần chín rồi, còn không vớt lên sẽ phải chịu số phận bị người khác hớt tay trên. Ông chọc cây đũa dài xuống nồi lẩu, quét một đường, gắp ra hai miếng sách bò đặt vào đĩa, trái tim cũng tự dưng bình yên theo.
Ông ăn từng miếng một, uống một ngụm bia lạnh to tướng, gạt phần bọt dính bên mép rồi nói với Giang Chấp: “Không sao đâu, cậu quen là sẽ hết thấy lạ thôi.”
“Quen chuyện gì ạ?” Giang Chấp mơ hồ cảm thấy có điều bất ổn.
“Quen với những tháng ngày sau này Thịnh Đường đối mặt với cậu. Cậu là thần tượng của con bé, nó theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, si mê cậu nhiều năm như vậy, giờ cậu bất thình lình đứng trước mặt nó, nó đánh mất lý trí cũng là chuyện thường tình.” Giáo sư Hồ cười ha ha, nói.
Câu nói này cũng không sai, nhưng Giang Chấp cứ có cảm giác mấy chữ “đánh mất lý trí” mà Giáo sư Hồ vừa nói được ông gằn giọng rất rõ ràng, cực kỳ có ý nhấn mạnh… Có lẽ, là anh nghĩ nhiều rồi.
Buổi tối hôm qua bước lên sân khấu, đối với Giang Chấp mà nói thật ra là kết quả của quá trình để cho cảm xúc lặng đọng lại.
Trước khi tới Bắc Kinh, anh đã biết sự sùng bái của Thịnh Đường. Cô không chút giấu giếm, công khai, ngang nhiên thừa nhận sự sùng bái của mình. Lúc đó Giang Chấp rất muốn trêu chọc cô, nếu để cô biết mình chính là Fan thần thì sẽ thế nào nhỉ?
Sau khi tới Bắc Kinh, nhìn thấy cô vì một buổi thỉnh giảng của Fan thần mà dốc hết công sức giành chiến thắng, lôi kéo bình chọn bất kể ngày đêm, gân cổ thanh minh danh tiếng cho anh, nói với tất cả mọi người, người đàn ông mà cô thần tượng là một truyền kỳ về sự vẻ vang, là một vị thần không được phép xâm phạm.
Buổi livestream ấy cô tổ chức rất hoành tráng, rất rầm rộ, khiến người ta phải vỗ bàn khen tuyệt, khiến những con người ăn nói không biết suy nghĩ phải á khẩu im miệng.
Lúc đó anh đứng dưới bóng cây, từ xa nhìn một Thịnh Đường ở trên một sân khấu được dựng tạm. Đối với anh mà nói, cô thật bé nhỏ nhưng sức mạnh mà cô lan tỏa ra lại thật to lớn, to lớn tới mức anh bỗng không dám thừa nhận với cô mình là Fan, là người đàn ông cô đang sùng bái, là người đàn ông cô đang liều mạng bảo vệ.
Anh sợ mình không đủ hoàn hảo, sợ bản thân không tốt đẹp như cô tưởng tượng.
Anh là thần sao?
Thế giới bên ngoài đều tình nguyện thêm chữ “thần” đằng sau tên của anh. Còn Thịnh Đường cũng kiên định không đổi cho rằng anh chính là thần, là truyền kỳ của ngành này. Nhưng anh biết quá rõ, mình chỉ là một người đàn ông bình thường đến không thể bình thường hơn. Các tật xấu mà những người đàn ông khác có, anh cũng có. Các tật xấu mà những người đàn ông khác không có, anh có thể vẫn có.
Chí ít, anh không có cái gọi là tín ngưỡng như cô nghĩ.
Ở trong quán bar, cô nghênh ngang, đắc ý, kiên định Fan thần của cô có thể giành được vị trí đầu. Sau khi biết được kết quả, cô vui sướng điên cuồng. Lúc đó anh đã nghĩ, một con người có tín ngưỡng trong lòng thật sự có thể trở thành thần ư?
w●ebtruy●enonlin●e●com
Một công việc, có tín ngưỡng hay không có quan trọng đến thế không?
Nhưng nhìn thấy Thịnh Đường reo hò trên sân khấu, anh cảm thấy, có lẽ, thật sự quan trọng.
Anh không muốn chứng minh bản thân mình đến vậy. Sự thừa nhận lúc trước sau khi đối diện với thái độ không tin của cô cũng chẳng tạo ra được một áp lực quá to tát. Thậm chí anh đã nghĩ, nếu ở trước mặt cô anh chỉ là Giang Chấp thì sẽ thế nào?
Cho đến khoảnh khắc nhận được tin nhắn từ Giáo sư Hồ.
Tối đó, Giáo sư Hồ nhắn cho anh một tin rất đơn giản: Đường Đường đòi tôi gửi cho nó các báo cáo công việc của cậu ở nước ngoài để làm tư liệu học tập, tôi đã gửi rồi.
Chỉ một câu nói như vậy, Giang Chấp đã lập tức hiểu ra ý đồ của Thịnh Đường khi muốn đọc báo cáo. Thì ra không phải cô không tin, cô chỉ đang dùng phương thức mà cô cảm thấy là ổn thỏa để chứng minh sự hoài nghi của mình. Rồi anh lại nhìn lên Thịnh Đường ở trên sân khấu khi nhận được email. Sự ngỡ ngàng của cô, sự mừng vui của cô, sự thảng thốt của cô… Tất cả đều được anh thu gọn trong tầm mắt.
Khoảnh khắc đó, Giang Chấp đã làm sáng tỏ được suy nghĩ trong lòng và đã đưa ra quyết định. Phải, anh chính là Fan, Fan chính là Giang Chấp. Đây không phải điều gì không thể chính thức công nhận.
Bởi vì bất luận là Fan hay là Giang Chấp, thì người đứng trước mặt cô cũng đều là anh.
Bình luận facebook