• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 148 - Chương 148 PHẢI TẬP QUEN

Chương 148 PHẢI TẬP QUEN

Giang Chấp chẳng bao lâu sau đã hiểu được hàm nghĩa đằng sau câu nói “quen với những ngày tháng sau này Thịnh Đường đối mặt với cậu” của Giáo sư Hồ.



Ngày hôm sau, vào lúc Giang Chấp vẫn còn đang mơ mơ màng màng ngủ đã loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa phòng có tiếng động. Ban đầu, anh còn nghĩ mình đang nằm mơ. Về sau, âm thanh ấy kéo dài không dứt, cực kỳ cố chấp. Giang Chấp ngồi bật dậy khỏi giường, hai con mắt díp lại vì buồn ngủ, không thể mở ra giống như bị kéo dính chặt lại với nhau vậy.



Không buồn ngủ được sao?



Làm việc tới quá nửa đêm, khó khăn lắm mới chợp mắt được một chút, vậy mà chỉ toàn mơ thấy Thịnh Đường. Trong giấc mơ, cô khóc rất dữ dội, khóc đến mức khiến anh tâm phiền ý loạn, đành phải ôm lấy cô, an ủi hết lần này tới lần khác: Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…



Ngoài cửa sổ, trời mới chỉ vừa tờ mờ sáng, so sánh với thời gian mặt trời mọc ở Đôn Hoàng thì không cần phải suy nghĩ, bây giờ chắc chắn chưa tới sáu giờ sáng. Giang Chấp cúi thấp đầu xuống, với lấy chiếc đồng hồ trên đầu giường, cố gắng tí hí mở ra một khe nhỏ…



Mẹ… Suýt chút nữa thì anh chửi thề thành tiếng, 4 giờ 30 phút sáng.



Con Tia Sét Xanh vốn dĩ bị anh cưỡng chế ôm vào lòng đi ngủ ban nãy nằm không vững, thẳng thừng ngã đập mai xuống sàn nhà, bốn cái chân nhỏ xíu đang điên cuồng múa may lên không trung.



Tiếng động ngoài cửa không hề dứt, Giang Chấp vác cái đầu còn bù xù, mông lung dậy khỏi giường. Tia Sét Xanh khó khăn lắm mới lật được mình lại, đang định ôm lấy chân anh bò lên trên, ai ngờ anh loẹt quẹt dép lê cất bước rời đi. Nó bị rung chấn, lại ngã sấp mặt. Lần này cú ngã của nó quá chỉnh tề, đã hoàn toàn, triệt để giải thích thế nào gọi là “nằm thẳng cẳng”, giơ bốn chân lên trời. Chân vừa dùng sức, mai rùa đã kéo cả cơ thể lăn một vòng, thoạt nhìn giống như một con quay cỡ to đang liên tục xoay chuyển.



Tiếng động ngoài cửa nghe rất quái đản, giống như tiếng gõ cửa nhưng lại giống như tiếng cào cửa. Vào thời điểm trời chưa sáng hẳn thế này, lại ở một nơi tập hợp đủ các truyền thuyết từ cổ chí kim về con đường tơ lụa như Đôn Hoàng, nghe thấy những tiếng động kiểu ấy sẽ cảm thấy đáng sợ và hoang mang vô cùng.



Giang Chấp ngó ra ngoài qua mắt thần trên cánh cửa, sững sờ.



Ngay sau đó, anh phản ứng lại, lập tức mở cửa ra.



Thịnh Đường đứng ngay trước cửa.



Cửa vừa được mở, mắt cô liền sáng rực lên. Lại sợ sang Giang Chấp trách móc, chưa đợi anh lên tiếng hỏi, cô đã nói ngay: “Fan thần, Fan thần, bữa sáng anh muốn ăn gì ạ? Đồ Trung Quốc? Đồ Tây? Đơn giản một chút hay là phong phú một chút? Nếu anh thích ăn đồ Tây thì anh thích uống trà kiểu Anh buổi sáng hay là sữa tươi? Còn nếu anh chọn đồ Trung Quốc thì anh muốn ăn quẩy nóng sữa đậu nành hay là bánh bao xíu mại?”



Giang Chấp hoàn toàn hóa đá, cứ ngẩn người nhìn cô như thế.



Thịnh Đường thì vẫn một bầu nhiệt huyết dâng tràn, cười trừ, thận trọng hỏi anh: “Có phải em đã quấy rầy giấc ngủ của anh rồi không?”



Em nghĩ xem?



Nhưng hoạt động nội tâm của Giang Chấp thì rất phong phú.



Đương nhiên, đây không phải mấu chốt.

“Em qua đây sớm như vậy là để hỏi anh muốn ăn gì vào bữa sáng à?” Giang Chấp cảm thấy cần phải hỏi cho rõ ràng. Dù sao anh cũng coi như khá hiểu cô nhóc trước mặt mình. Cô khép nép hạ mình như thế này chưa chắc đã là dấu hiệu gì tốt đẹp. Nếu không phải vì đã làm sai chuyện gì thì cũng là đang tính làm chuyện gì không đúng đắn…



Thịnh Đường gật đầu rất mạnh: “Bữa sáng cần phải chuẩn bị, em phải hỏi cho rõ ràng mới được.”



Giang Chấp không hiểu: “Sao em không gõ cửa đàng hoàng?”



Nụ cười của Thịnh Đường hiếm khi xuất hiện sự bẽn lẽn: “Thì chẳng phải sợ quấy rầy tới giấc ngủ của anh sao, muốn gõ nhỏ một chút ấy mà.”



Giang Chấp chống tay lên trán câm nín, nghĩ bụng: Hóa ra em còn biết là có thể quấy rầy tới thời gian nghỉ ngơi của anh à?



“Lần sau tới tìm anh, không cần biết là mấy giờ, có thể đường hoàng, mạnh mẽ gõ cửa không? Em đứng đó dùng móng tay cào cửa, bắt chước mèo giả ma giả quỷ à?”



Thịnh Đường nhìn xuống đầu ngón tay của mình, rồi lại lật tay giơ ra trước mặt anh, nói rất nghiêm túc: “Em không cào cửa, anh xem, em còn không nuôi móng tay.” Phàm là những người đi vào hang đá làm khôi phục đều tuyệt đối không để móng tay dài, sẽ ảnh hưởng tới sự linh hoạt của đầu ngón tay.

Vietwriter.vn

Về điểm này, cô luôn khắc ghi trong đầu. Thế nên kể từ giây phút đặt chân lên đất Đôn Hoàng, cô đã tự cắt hết móng tay. Cái gì mà dũa móng tay rồi sơn móng tay đều đi gặp quỷ hết.



Giang Chấp nghiêng người dựa vào cửa, để mặc cho bàn tay của Thịnh Đường khuơ qua khuơ lại trước mắt mình. Sau một lúc bị cô giày vò, anh cũng không buồn ngủ nữa, chỉ cảm thấy sao cô bé này như bị ma nhập vậy? Cô không cần ngủ ư? Tối qua sau khi ăn xong bữa lẩu, họ lại tiếp tục ngồi họp, khi tan họp cũng đã gần mười một giờ rồi.



Vốn dĩ đang băn khoăn suy nghĩ này, nhưng Thịnh Đường cứ liên tục ở trước mặt anh khoe phần móng tay của cô ngắn đến mức nào, nên sự chú ý của anh cũng bị bàn tay của cô dẫn dắt. Anh liền cảm thấy khó hiểu trong lòng: Đôn Hoàng là đất của mặt trời chói chang, chỉ số tia UV cứ gọi là tăng lên theo cấp số nhân. Đừng nói là những người đàn ông da thô, cho dù là những cô gái trước khi ra khỏi cửa bôi lớp kem chống nắng dày hơn cả tường thành thì cũng không tránh khỏi bị đen đi vài tông, sao cô vẫn trắng như vậy nhỉ? Nhất là đôi tay đang khuơ khuơ liên tục trước mặt anh đây, mềm mại tới mức cảm tưởng có thể bóp ra nước.



Nghĩ vậy nên Giang Chấp cũng thật sự làm vậy. Anh kéo tay cô xuống, tiện thể nắm chặt lấy cổ tay của cô. Phần cổ tay thon gọn và những ngón tay mềm mại rơi vào lòng bàn tay ngược lại khiến anh bỗng dưng không nỡ bóp nữa.



“Em coi như anh lỡ miệng, anh cũng chỉ coi như em mộng du thôi. Tiểu Thất, em nghe lời, quay về phòng ngủ đi.”



Vừa nghe câu đó, Thịnh Đường liền sốt sắng: “Ai mộng du ạ? Em là…” Bỗng nhiên ý thức được thái độ của mình có vấn đề, cô vội vàng hắng giọng, hạ thấp hẳn giọng xuống: “Chẳng phải em đang quan tâm tới vấn đề bữa sáng của anh sao? Thực nghiệm lâm sàng chứng minh rằng, những người không ăn sáng sẽ dễ mắc càng chứng bệnh âu lo và nổi nóng hơn những người ăn đầy đủ. Hơn nữa ăn sáng có thể giúp ổn định kết cấu thức ăn cả một ngày…”



Giang Chấp phát đau đầu, kiên nhẫn nghe cô nói hết, một nụ cười được ép ra từ những kẽ răng: “Anh ăn sáng, nhưng vào giờ này, ăn khuya thì quá muộn, ăn sáng vẫn còn quá sớm thì phải?”



“Em đâu có nói ăn ngay bây giờ, em chỉ tới hỏi anh muốn ăn gì thôi.” Thịnh Đường cứ nghĩ tới chuyện người này là Giang Chấp là lại muốn đấu võ miệng, còn nghĩ tới chuyện anh là Fan thần thì xương cốt lại mềm nhũn ra.



Giang Chấp coi như nhìn ra rồi, không giải quyết dứt điểm vấn đề bữa sáng, cô tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu. Thế là anh theo đà kéo cô về phía trước. Anh đưa một tay ra nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, áp sát mặt xuống: “Tiểu Thất, anh thật sự ăn gì cũng được, chỉ cần em để cho anh yên tĩnh chợp mắt một lúc. Đừng nói là anh không nhắc nhở em, em còn không có khái niệm thời gian như thế này, nhất là lại quấy rầy anh trong lúc anh đang ngủ, thì đừng trách anh không khách sáo.”



Một gương mặt đàn ông gần như vậy, điển trai sáng láng chỉ là một mặt, quan trọng đây là gương mặt của Fan thần!



Thịnh Đường cảm thấy hơi thở của mình ngắn còn một mẩu, cô lắp bắp: “Không… không khách sáo? Không khách sáo… thế nào ạ?”



Cô có chút tổn thương nhẹ, Fan thần định không khách sáo với cô rồi… Là ghét cô ư?



Giang Chấp nhìn chằm chằm vào mặt cô, dịu giọng xuống, nhưng câu từ dứt khoát: “Kéo vào phòng, cùng đi ngủ.”



Thịnh Đường ngẩn người nhìn anh một lúc rất lâu, bỗng nhiên kêu lên một tiếng quái đản rồi quay đầu bỏ chạy về phòng của mình.





Bảy giờ, trời bừng sáng.



Thịnh Đường lại gõ cửa phòng của Giang Chấp.



Giang Chấp mang đôi mắt lim dim, kiên nhẫn mở cửa ra, vừa khó xử vừa nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Thất…”



“Em tới là để mang bữa sáng đến!” Ham muốn được sống của Thịnh Đường rất mãnh liệt. Không đợi anh lên tiếng, cô đã lập tức giơ cao phần quà sáng trong tay mình lên, che kín mặt mình, nói với tốc độ rất nhanh: “Gần bảy giờ rồi, em nghĩ giờ này chắc anh cũng phải tỉnh dậy rồi. Kế hoạch một ngày phụ thuộc vào buổi sáng, có tinh thần hay không phải xem bữa sáng. Ban nãy khi em đi ra ngoài đổ rác, mấy con chó ta ở ngoài kia đã đánh nhau mấy hiệp vì bữa sáng rồi đấy…”



Giang Chấp cảm thấy từng dây thần kinh đang giật lên đau nhức. Anh thở dài: “Tiểu Thất, em thật sự không cần làm như vậy…”



“Em biết!” Thịnh Đường sợ anh chán ghét, nhưng lại không cản được bản thân muốn quan tâm tới anh, bèn thẳng thừng nhét bữa sáng vào tay anh: “Anh tranh thủ ăn đi, ăn lúc nóng nhé.”



Trời nóng hầm hập thế này, lại ăn lúc nóng…



Không phải, anh đã nói gì đâu mà em biết là anh định nói gì chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom