Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170 - Chương 170
Chương 170 NGƯỜI ANH THÍCH VẪN LUÔN LÀ EM
Giang Chấp chăm chú ngắm cô, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười mỉm.
Câu nói này có thể bật ra từ miệng Thịnh Đường vừa nằm trong dự liệu của anh nhưng cũng đồng thời nằm ngoài dự liệu của anh. Tính cách Thịnh Đường là vậy, ngoài việc ngốc nghếch về chuyện tình cảm của mình ra thì gặp những chuyện khác cô đều rất có chủ kiến, thông minh và thẳng thắn. Một khi cô nói không tìm được nữa thì chắc chắn là cô đã tận tâm tận lực hoặc thật lòng không muốn tìm nữa. Cô lại tự đề cử bản thân mình, đây quả thực là điều Giang Chấp không ngờ tới.
Kế hoạch ban đầu vốn dĩ là muốn trêu chọc cô, dồn ép cô. Anh nghĩ lúc này cô còn ít tuổi, tâm tính chưa ổn định, nếu thật sự phát hiện ra tâm tư của mình trong quá trình này thì anh có biểu đạt rõ ràng cảm xúc của mình cũng không thể được coi là lừa lọc, dụ dỗ.
Bây giờ, cô bé này đã thông suốt rồi ư?
Bình thường anh thích uống trà sữa, một trăm phần trăm đường. Nhưng câu nói này của Thịnh Đường bỗng nhiên khiến anh cảm thấy còn ngọt hơn cả một cốc trà sữa nguyên đường nữa, là vị ngọt ngấm sâu vào trong trái tim. Giang Chấp đã không còn nhớ lần gần đây nhất mình cảm thấy ngọt từ trong tim là năm nào nữa rồi. Từ nhỏ tới lớn, những trải nghiệm của anh dường như chỉ có đắng cay và chua chát, và cả những ánh mắt nhìn anh như nhìn kẻ khác loài. Ngay cả trong mơ cũng có thể nghe thấy có người nói với anh: Mày đưa họ đi hết rồi, vì sao mày vẫn còn tiếp tục sống? Mày cũng phải chết đi chứ.
Còn cả những cơn gió cát gần như nuốt chửng trời đất, quét qua mặt khiến anh đau đớn. Anh bị chôn vùi trong cát, cảm nhận cái chết kéo tới một cách từ từ. Biết bao lần đêm về nằm mộng, cảm giác cận kề cái chết ấy vẫn giống như một sợi dây thừng thít chặt lấy cổ anh. Cho dù đã hoàn toàn tỉnh giấc, anh vẫn có một lúc lâu không sao thở nổi.
Thịnh Đường là sự ngọt ngào của anh.
Ban đầu gặp gỡ chỉ là chút ngọt ngào thoáng qua, như quét qua một cái vậy. Lúc đó không hề biết, bây giờ nghĩ lại hóa ra cô đã ở lại trong trái tim từ lâu. Những ngày tháng sau này, mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy vui vẻ trong lòng, lại không kìm được lòng mình muốn trêu chọc cô. Đến tận bây giờ, trái tim đã lâu lắm rồi không thể dung nạp thêm một người nào khác đang nhanh chóng thăng cấp, tất cả mọi vị trí đều dành cho một cô gái tên Thịnh Đường.
Nói xong câu này, thật ra Thịnh Đường rất hối hận. Phải biết rằng, đây là những lời cô nói đại trong lúc cấp bách. Trong lòng cô đúng là cũng có nghĩ như vậy thật nhưng luôn cảm thấy như vậy là đáng xấu hổ, không biết giữ thể diện. Du Diệp bảo cô tranh thủ giật trước cơ hội. Lúc đó cô thực sự rất thảng thốt, cô nói với Du Diệp: Anh ấy là Fan thần! Là thần tượng của mình! Làm sao có thể!
Du Diệp hỏi ngược lại cô: Fan thần không cần ăn, uống, vệ sinh cá nhân hay sao? Nếu vẫn cần thì chỉ là một người bình thường, cậu vẫn cảm thấy mình không xứng với một người bình thường ư?
Thịnh Đường cũng hỏi ngược lại cô ấy: Nếu Vic đứng trước mặt cậu, cậu có dám nói muốn làm bạn gái của anh ấy không?
Vic là ca sĩ mà Du Diệp thích nhất, không còn ai khác thích hơn, bình thường cô ấy chỉ toàn nghe nhạc của nam ca sĩ này.
Du Diệp ngẫm nghĩ rồi nói: Hai chuyện này đâu có giống nhau. Fan thần là một người bằng xương bằng thịt, ở ngay bên cạnh cậu, còn mình thì cách xa thần tượng của mình vô cùng, đương nhiên không dám suy nghĩ xa xôi rồi.
Còn bên này chẳng phải mọi chuyện đã được định đoạt rồi sao. Thần tượng đứng ngay trước mặt mình, có ai không ảo tưởng được tiến thêm một bước?
Thế nên Thịnh Đường càng nghĩ càng cảm thấy mình bộp chộp, cảm thấy chưa biết chừng một giây nữa thôi cô sẽ bị anh mắng té tát một trận, quát cô tuổi nhỏ mà không chịu học những thứ tử tế. Liếm liếm môi, cô tìm cách bù đắp: “À thì… Anh đừng hiểu lầm, ý của em là… là…”
“Là gì?” Giang Chấp ép sát thêm một bước, mỉm cười hỏi cô.
Thịnh Đường lùi ra sau một bước: “Là… em cảm thấy yêu cầu của sư phụ có hơi cao một chút.”
Giang Chấp tiếp tục dồn ép về phía trước, cô càng lùi, anh càng ép mạnh: “Cao ư? Anh cảm thấy em là ổn lắm rồi.”
“À… Á?” Trái tim Thịnh Đường nảy lên một cái thật mạnh. Anh… Anh vừa nói gì?
“Anh đã nói với em những yêu cầu gì?”
“Tuổi nhỏ, cùng… cùng ngành là được…”
“Không phải là em sao?”
“Vừa mạnh mẽ vừa ngọt ngào, vừa nghiêm túc vừa có thể lôi thôi.”
“Không phải em à?”
“Xinh đẹp…”
“Em chẳng lẽ không xinh đẹp?”
“Biết nấu ăn, có tài năng…”
Thịnh Đường không còn chỗ nào để lùi nữa, lưng dựa sát vào tường. Giang Chấp dùng chiều cao với ưu thế tuyệt đối của mình để che kín toàn bộ nguồn sáng trên đỉnh đầu cô. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy choáng váng, vô thức giơ tay, nhưng anh lại tiện đà khống chế cổ tay cô, đồng thời đẩy cô dính sát vào tường.
Hình như… lại bị “kabedon” lần nữa rồi.
Hóa ra suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thịnh Đường lại là cái này.
Suy nghĩ thứ hai là: Lần kabedon này với lần kabedon trước đó hình như có chút khác biệt. Cô cảm thấy ánh mắt của anh so với lần trước có thêm những cảm xúc cực kỳ rõ ràng. Có mơ màng? Dường như lại có cả nồng nàn tình cảm, tình cảm tưởng chết, đen tuyền đến say người.
Cổ họng của cô khô muốn chết. Một khuôn mặt đẹp trai như vậy gần ngay trong gang tấc, nói không căng thẳng là nói bừa. Cô lên tiếng, giọng có âm run: “Anh đang nói… em sao?”
Giang Chấp cúi mặt xuống, sát lại gần cô, cười khẽ: “Vậy em nghĩ anh đang nói ai?”
Thịnh Đường nuốt nước bọt một cái: “Em tưởng… tưởng anh thích mẫu người như Thẩm Dao…”
Giang Chấp giơ tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt qua gò má cô, dịu dàng nói: “Thịnh Đường, người anh thích vẫn luôn là em.”
Anh không uể oải gọi cô là Tiểu Thất hay là Đường Tiểu Thất như mọi lần, mà anh gọi tên của cô. Thịnh Đường, dịu dàng và nghiêm túc, lại giống như một sự nhấn mạnh, càng giống như một lời tuyên bố. Tóm lại bất luận là kiểu nào cũng đều đủ sức khiến Thịnh Đường hỗn loạn trong gió, trái tim chẳng biết đã bay tới tầng thứ bao nhiêu rồi.
Hả? Thích… Thích cô? Lại còn là vẫn luôn?
Hai con người trong cơ thể cô đang giằng xé lẫn nhau.
Một người đã mất hết lý trí: Vẫn luôn đó, vẫn luôn! Anh nói, người anh vẫn luôn thích là mình đó!
Còn một con người khác thì vẫn đang băn khoăn đứng trước vực thẳm của sự điên cuồng: Đúng vậy! Always!
Thịnh Đường lẩm bẩm: “Nhưng… anh là Fan thần cơ mà.”
“Là Fan thần thì không thể yêu đương hay sao?” Giang Chấp cười hỏi.
Thịnh Đường há hốc miệng. Cũng không phải là không thể yêu đương, chỉ là cô vẫn chưa kịp hiểu các vấn đề, hình như một giây trước vẫn còn là thần tượng, là sư phụ, sao một giây sau đã trở thành… bạn, bạn trai rồi?
Khi danh xưng ấy xuất hiện trong đầu, trái tim cô bắt đầu đập điên cuồng. Fan thần là bạn trai của cô, Fan thần muốn làm bạn trai của mình?
“Nhưng mà…”
Sao lại có nhiều nhưng mà quá vậy? Giang Chấp hơi nhướng mày.
Thịnh Đường nhìn chằm chằm vào mắt anh, cảm thấy kiểu gì thì kiểu cũng phải hỏi cho rõ ràng: “Nhưng em không nhìn ra là anh… anh thích em.”
Giang Chấp vừa tức vừa buồn cười, giơ tay búng một cái không quá mạnh lên trán cô: “Em cận thị.”
Thịnh Đường cũng không ôm trán, cứ giương mắt nhìn anh như thế.
Nhìn đến nỗi chính Giang Chấp lại cảm thấy không yên tâm. Anh buông cổ tay cô ra, bàn tay lớn theo đà trượt xuống eo cô, hơi siết chặt. Anh bỗng cảm thấy có những lời anh buộc phải nói với cô thật rõ ràng: “Tiểu Thất, em hiểu ý của anh chưa?”
“Á… Hiểu rồi ạ.”
Giang Chấp nhìn biểu cảm này của cô vẫn thấy không yên tâm, lại nói rõ ràng hơn: “Bắt đầu từ bây giờ em sẽ là của anh. Đám đàn anh gì gì đó, em hãy tránh xa họ ra một chút. Anh là bạn trai của em, tâm tư của em phải đặt lên người anh, hiểu không?”
“Á… Ừm.”
Thấy cô trả lời như vậy, Giang Chấp tức đến bật cười, không nhịn được phải vần vò gương mặt cô: “Nghĩ cái gì thế hả?”
“Không phải, không phải, em nghe hiểu những lời anh nói rồi, chỉ là cảm thấy có chút không chân thực.” Thịnh Đường vội vàng ngụy biện.
“Không chân thực?” Nụ cười thấm đẫm nơi đáy mắt Giang Chấp.
Thịnh Đường gật đầu ngay: “Dù sao thì anh cũng là Fan thần mà.”
Thân phận này coi như đã trở thành một rào cản không thể vượt qua.
Nhưng Giang Chấp cũng không vội. Anh mím môi cười khẽ, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hơi cúi thấp người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô bé, trước kia em từng nói với anh, cho dù anh làm gì em cũng đều cảm thấy đúng mà, phải không?” Vietwriter.vn
Thịnh Đường lại gật đầu. Đúng vậy, Fan thần làm gì cũng đúng đắn cả.
Giang Chấp hơi rướn môi, nhìn cô, từ đáy mắt tràn ra một sự dịu dàng. Một giây sau anh áp mặt xuống, hôn lên môi cô…
Giang Chấp chăm chú ngắm cô, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười mỉm.
Câu nói này có thể bật ra từ miệng Thịnh Đường vừa nằm trong dự liệu của anh nhưng cũng đồng thời nằm ngoài dự liệu của anh. Tính cách Thịnh Đường là vậy, ngoài việc ngốc nghếch về chuyện tình cảm của mình ra thì gặp những chuyện khác cô đều rất có chủ kiến, thông minh và thẳng thắn. Một khi cô nói không tìm được nữa thì chắc chắn là cô đã tận tâm tận lực hoặc thật lòng không muốn tìm nữa. Cô lại tự đề cử bản thân mình, đây quả thực là điều Giang Chấp không ngờ tới.
Kế hoạch ban đầu vốn dĩ là muốn trêu chọc cô, dồn ép cô. Anh nghĩ lúc này cô còn ít tuổi, tâm tính chưa ổn định, nếu thật sự phát hiện ra tâm tư của mình trong quá trình này thì anh có biểu đạt rõ ràng cảm xúc của mình cũng không thể được coi là lừa lọc, dụ dỗ.
Bây giờ, cô bé này đã thông suốt rồi ư?
Bình thường anh thích uống trà sữa, một trăm phần trăm đường. Nhưng câu nói này của Thịnh Đường bỗng nhiên khiến anh cảm thấy còn ngọt hơn cả một cốc trà sữa nguyên đường nữa, là vị ngọt ngấm sâu vào trong trái tim. Giang Chấp đã không còn nhớ lần gần đây nhất mình cảm thấy ngọt từ trong tim là năm nào nữa rồi. Từ nhỏ tới lớn, những trải nghiệm của anh dường như chỉ có đắng cay và chua chát, và cả những ánh mắt nhìn anh như nhìn kẻ khác loài. Ngay cả trong mơ cũng có thể nghe thấy có người nói với anh: Mày đưa họ đi hết rồi, vì sao mày vẫn còn tiếp tục sống? Mày cũng phải chết đi chứ.
Còn cả những cơn gió cát gần như nuốt chửng trời đất, quét qua mặt khiến anh đau đớn. Anh bị chôn vùi trong cát, cảm nhận cái chết kéo tới một cách từ từ. Biết bao lần đêm về nằm mộng, cảm giác cận kề cái chết ấy vẫn giống như một sợi dây thừng thít chặt lấy cổ anh. Cho dù đã hoàn toàn tỉnh giấc, anh vẫn có một lúc lâu không sao thở nổi.
Thịnh Đường là sự ngọt ngào của anh.
Ban đầu gặp gỡ chỉ là chút ngọt ngào thoáng qua, như quét qua một cái vậy. Lúc đó không hề biết, bây giờ nghĩ lại hóa ra cô đã ở lại trong trái tim từ lâu. Những ngày tháng sau này, mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy vui vẻ trong lòng, lại không kìm được lòng mình muốn trêu chọc cô. Đến tận bây giờ, trái tim đã lâu lắm rồi không thể dung nạp thêm một người nào khác đang nhanh chóng thăng cấp, tất cả mọi vị trí đều dành cho một cô gái tên Thịnh Đường.
Nói xong câu này, thật ra Thịnh Đường rất hối hận. Phải biết rằng, đây là những lời cô nói đại trong lúc cấp bách. Trong lòng cô đúng là cũng có nghĩ như vậy thật nhưng luôn cảm thấy như vậy là đáng xấu hổ, không biết giữ thể diện. Du Diệp bảo cô tranh thủ giật trước cơ hội. Lúc đó cô thực sự rất thảng thốt, cô nói với Du Diệp: Anh ấy là Fan thần! Là thần tượng của mình! Làm sao có thể!
Du Diệp hỏi ngược lại cô: Fan thần không cần ăn, uống, vệ sinh cá nhân hay sao? Nếu vẫn cần thì chỉ là một người bình thường, cậu vẫn cảm thấy mình không xứng với một người bình thường ư?
Thịnh Đường cũng hỏi ngược lại cô ấy: Nếu Vic đứng trước mặt cậu, cậu có dám nói muốn làm bạn gái của anh ấy không?
Vic là ca sĩ mà Du Diệp thích nhất, không còn ai khác thích hơn, bình thường cô ấy chỉ toàn nghe nhạc của nam ca sĩ này.
Du Diệp ngẫm nghĩ rồi nói: Hai chuyện này đâu có giống nhau. Fan thần là một người bằng xương bằng thịt, ở ngay bên cạnh cậu, còn mình thì cách xa thần tượng của mình vô cùng, đương nhiên không dám suy nghĩ xa xôi rồi.
Còn bên này chẳng phải mọi chuyện đã được định đoạt rồi sao. Thần tượng đứng ngay trước mặt mình, có ai không ảo tưởng được tiến thêm một bước?
Thế nên Thịnh Đường càng nghĩ càng cảm thấy mình bộp chộp, cảm thấy chưa biết chừng một giây nữa thôi cô sẽ bị anh mắng té tát một trận, quát cô tuổi nhỏ mà không chịu học những thứ tử tế. Liếm liếm môi, cô tìm cách bù đắp: “À thì… Anh đừng hiểu lầm, ý của em là… là…”
“Là gì?” Giang Chấp ép sát thêm một bước, mỉm cười hỏi cô.
Thịnh Đường lùi ra sau một bước: “Là… em cảm thấy yêu cầu của sư phụ có hơi cao một chút.”
Giang Chấp tiếp tục dồn ép về phía trước, cô càng lùi, anh càng ép mạnh: “Cao ư? Anh cảm thấy em là ổn lắm rồi.”
“À… Á?” Trái tim Thịnh Đường nảy lên một cái thật mạnh. Anh… Anh vừa nói gì?
“Anh đã nói với em những yêu cầu gì?”
“Tuổi nhỏ, cùng… cùng ngành là được…”
“Không phải là em sao?”
“Vừa mạnh mẽ vừa ngọt ngào, vừa nghiêm túc vừa có thể lôi thôi.”
“Không phải em à?”
“Xinh đẹp…”
“Em chẳng lẽ không xinh đẹp?”
“Biết nấu ăn, có tài năng…”
Thịnh Đường không còn chỗ nào để lùi nữa, lưng dựa sát vào tường. Giang Chấp dùng chiều cao với ưu thế tuyệt đối của mình để che kín toàn bộ nguồn sáng trên đỉnh đầu cô. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy choáng váng, vô thức giơ tay, nhưng anh lại tiện đà khống chế cổ tay cô, đồng thời đẩy cô dính sát vào tường.
Hình như… lại bị “kabedon” lần nữa rồi.
Hóa ra suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thịnh Đường lại là cái này.
Suy nghĩ thứ hai là: Lần kabedon này với lần kabedon trước đó hình như có chút khác biệt. Cô cảm thấy ánh mắt của anh so với lần trước có thêm những cảm xúc cực kỳ rõ ràng. Có mơ màng? Dường như lại có cả nồng nàn tình cảm, tình cảm tưởng chết, đen tuyền đến say người.
Cổ họng của cô khô muốn chết. Một khuôn mặt đẹp trai như vậy gần ngay trong gang tấc, nói không căng thẳng là nói bừa. Cô lên tiếng, giọng có âm run: “Anh đang nói… em sao?”
Giang Chấp cúi mặt xuống, sát lại gần cô, cười khẽ: “Vậy em nghĩ anh đang nói ai?”
Thịnh Đường nuốt nước bọt một cái: “Em tưởng… tưởng anh thích mẫu người như Thẩm Dao…”
Giang Chấp giơ tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt qua gò má cô, dịu dàng nói: “Thịnh Đường, người anh thích vẫn luôn là em.”
Anh không uể oải gọi cô là Tiểu Thất hay là Đường Tiểu Thất như mọi lần, mà anh gọi tên của cô. Thịnh Đường, dịu dàng và nghiêm túc, lại giống như một sự nhấn mạnh, càng giống như một lời tuyên bố. Tóm lại bất luận là kiểu nào cũng đều đủ sức khiến Thịnh Đường hỗn loạn trong gió, trái tim chẳng biết đã bay tới tầng thứ bao nhiêu rồi.
Hả? Thích… Thích cô? Lại còn là vẫn luôn?
Hai con người trong cơ thể cô đang giằng xé lẫn nhau.
Một người đã mất hết lý trí: Vẫn luôn đó, vẫn luôn! Anh nói, người anh vẫn luôn thích là mình đó!
Còn một con người khác thì vẫn đang băn khoăn đứng trước vực thẳm của sự điên cuồng: Đúng vậy! Always!
Thịnh Đường lẩm bẩm: “Nhưng… anh là Fan thần cơ mà.”
“Là Fan thần thì không thể yêu đương hay sao?” Giang Chấp cười hỏi.
Thịnh Đường há hốc miệng. Cũng không phải là không thể yêu đương, chỉ là cô vẫn chưa kịp hiểu các vấn đề, hình như một giây trước vẫn còn là thần tượng, là sư phụ, sao một giây sau đã trở thành… bạn, bạn trai rồi?
Khi danh xưng ấy xuất hiện trong đầu, trái tim cô bắt đầu đập điên cuồng. Fan thần là bạn trai của cô, Fan thần muốn làm bạn trai của mình?
“Nhưng mà…”
Sao lại có nhiều nhưng mà quá vậy? Giang Chấp hơi nhướng mày.
Thịnh Đường nhìn chằm chằm vào mắt anh, cảm thấy kiểu gì thì kiểu cũng phải hỏi cho rõ ràng: “Nhưng em không nhìn ra là anh… anh thích em.”
Giang Chấp vừa tức vừa buồn cười, giơ tay búng một cái không quá mạnh lên trán cô: “Em cận thị.”
Thịnh Đường cũng không ôm trán, cứ giương mắt nhìn anh như thế.
Nhìn đến nỗi chính Giang Chấp lại cảm thấy không yên tâm. Anh buông cổ tay cô ra, bàn tay lớn theo đà trượt xuống eo cô, hơi siết chặt. Anh bỗng cảm thấy có những lời anh buộc phải nói với cô thật rõ ràng: “Tiểu Thất, em hiểu ý của anh chưa?”
“Á… Hiểu rồi ạ.”
Giang Chấp nhìn biểu cảm này của cô vẫn thấy không yên tâm, lại nói rõ ràng hơn: “Bắt đầu từ bây giờ em sẽ là của anh. Đám đàn anh gì gì đó, em hãy tránh xa họ ra một chút. Anh là bạn trai của em, tâm tư của em phải đặt lên người anh, hiểu không?”
“Á… Ừm.”
Thấy cô trả lời như vậy, Giang Chấp tức đến bật cười, không nhịn được phải vần vò gương mặt cô: “Nghĩ cái gì thế hả?”
“Không phải, không phải, em nghe hiểu những lời anh nói rồi, chỉ là cảm thấy có chút không chân thực.” Thịnh Đường vội vàng ngụy biện.
“Không chân thực?” Nụ cười thấm đẫm nơi đáy mắt Giang Chấp.
Thịnh Đường gật đầu ngay: “Dù sao thì anh cũng là Fan thần mà.”
Thân phận này coi như đã trở thành một rào cản không thể vượt qua.
Nhưng Giang Chấp cũng không vội. Anh mím môi cười khẽ, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hơi cúi thấp người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô bé, trước kia em từng nói với anh, cho dù anh làm gì em cũng đều cảm thấy đúng mà, phải không?” Vietwriter.vn
Thịnh Đường lại gật đầu. Đúng vậy, Fan thần làm gì cũng đúng đắn cả.
Giang Chấp hơi rướn môi, nhìn cô, từ đáy mắt tràn ra một sự dịu dàng. Một giây sau anh áp mặt xuống, hôn lên môi cô…
Bình luận facebook