Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168 - Chương 168
Chương 168 RẦU CHẾT MÌNH RỒI
Thịnh Đường ngồi thấp xuống bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to chớp chớp nháy nháy rất lâu không nói gì. Bình thường Giang Chấp thích nhất chính là nhìn dáng vẻ ngơ ngác, mắt tròn mắt dẹt này của cô. Điều này có nghĩa lúc này tư duy của cô đang khá hỗn loạn, mọi sự khó hiểu và nghi hoặc đều viết cả ở trong ánh mắt, cực kỳ thú vị.
“Tiểu Thất, em đã nghe hiểu những lời anh nói chưa?” Anh hơi đổ người về phía trước, tủm tỉm cười nhìn cô.
Thịnh Đường cuối cùng cũng có chút phản ứng, không trả lời mà hỏi: “Sư phụ, anh như vậy không được đâu.”
Giang Chấp hỏi cô có vẻ hứng thú: “Anh như vậy là thế nào? Sao lại không được?”
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi, còn đòi có bạn gái ư?” Thịnh Đường nhíu mày: “Việc này liên quan đến vấn đề đạo đức đấy, không ổn. Sư phụ, hay là anh đổi một yêu cầu khác đi, anh như thế em rất khó làm việc. Đều là người cùng ngành, đắc tội với ai cũng không ổn.”
Giang Chấp nhìn cô chăm chú, nghĩ bụng: Cô bé này, em ngốc thật hay đang giả vờ ngốc với anh vậy? Không sao, anh sẽ khiến em thông suốt một cách cam tâm tình nguyện. Anh chỉnh lại tư thế ngồi một chút, giơ tay vuốt nhẹ nhàng qua gương mặt cô, ngữ khí cũng rất dịu dàng: “Tiểu Thất à, sư phụ ‘thanh tâm quả dục’, chỉ có một yêu cầu như vậy thôi, không còn yêu cầu gì khác. Ngoài ra, có một chuyện chúng ta cần nói lại cho rõ ràng. Anh chưa từng đính hôn với bất kỳ ai cả. Trình Gia Hủy cũng không phải là vợ chưa cưới của anh, em hiểu rõ chưa?”
Thịnh Đường nghĩ thầm: Đã đòi có bạn gái rồi còn nói “thanh tâm quả dục”? Có phải anh có hiểu lầm gì đó với cụm từ này không? Nhưng câu này tuyệt đối không thể hỏi ra, tùy rằng cô chẳng thích một Fan thần như thế này lắm: Anh nói anh không có quan hệ gì với Trình Gia Hủy là không có quan hệ sao? Hồi ở Bắc Kinh, ánh mắt Trình Gia Hủy nhìn anh đã sắp tràn cả nước hồ xuân ra ngoài rồi, chỉ hận không thể nhào về phía anh, nói lúc ở nước ngoài không có gì với nhau ai tin chứ?
“Yên tâm, những yêu cầu của sư phụ em luôn ghi lòng tạc dạ, những trăn trở của sư phụ cũng là trăn trở của em, những điều sư phụ mong muốn cũng chính là mong muốn của em.” Thịnh Đường cười tươi như hoa.
Giang Chấp cũng chẳng hy vọng gì vào việc cô thấu hiểu rõ ràng những lời anh nói. Anh cũng không gấp gáp, mím môi cười khẽ: “Được thôi.”
“Vậy sư phụ có thể thêm tên em vào danh sách những người đi theo được không?”
Giang Chấp cố tình không hiểu: “Danh sách người đi cùng nào cơ?”
“Đi khôi phục bích họa trong lăng mộ đó…”
Giang Chấp bày ra điệu bộ ngỡ ngàng như đã hiểu, “ồ” lên một tiếng. Nhìn thái độ ấy, Thịnh Đường bỗng dưng chẳng thấy an tâm chút nào. Cô đã hạ mình làm thân trâu ngựa rồi mà vẫn không được ư? Không được, phải hạ mình thấp thêm chút nữa, cô dè dặt cất giọng lí nhí: “Sư phụ, anh dẫn em đi theo đi.”
Giang Chấp nói thẳng thừng: “Giải quyết được chuyện bạn gái trước khi đi công tác thì anh dẫn em theo.”
Thịnh Đường sững người, ngay sau đó liền hỏi: “Vậy dự tính thời gian xuất phát là…”
“Sắp rồi, một vài ngày tới.” Giang Chấp ngẫm nghĩ.
Da đầu Thịnh Đường như sắp nổ tung, sắp rồi? Còn vài ngày tới? Chuyện tìm bạn gái là chuyện lớn, phải lên kế hoạch lâu dài mà, phải không? Còn vài ngày cô đi tìm ma sao? Chuyện này chẳng phải cần hai bên tình nguyện ư? Còn nữa, tuy rằng Trình Gia Hủy không tới Đôn Hoàng nhưng khi đó cô ấy đã kết bạn WeChat với họ một lượt cả rồi. Có bất kỳ động tĩnh nào cũng không thoát được khỏi đôi mắt của Trình Gia Hủy. Một khi cô có số làm bà mối, giới thiệu thành công, há chẳng phải Trình Gia Hủy sẽ lao thẳng tới Đôn Hoàng, hầm chín cô lên ư?
Phiền phức.
Đang yên đang lành tìm bạn gái gì chứ? Ngày nào cũng bận rộn đến mức còn không có thời gian ăn cơm lại còn muốn tìm bạn gái? Cảm thấy cô độc, cô đơn, lạnh lẽo sao? Nhưng mà, em có thể nói chuyện với anh mà!! Vừa làm học trò vừa làm người hâm mộ cũng đâu chê mệt.
“Có vấn đề gì sao?” Giang Chấp cố nhịn cười, khẽ hỏi.
Thịnh Đường cảm thấy hơi bí bách trong lòng: “Có vấn đề! Thời gian quá gấp, lỡ không tìm được thì sao?”
“Phải, thời gian gấp như vậy, khả năng không tìm được là rất cao.” Giang Chấp kéo cô dậy, cười khẽ: “Thế nên, em phải nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường mới được.”
Thịnh Đường ngồi xổm một lúc lâu, bị anh kéo lên như vậy, chỉ cảm thấy gót chân tê rần không thể đứng vững được, ngồi phịch xuống đùi Giang Chấp, trong phút chốc cảm thấy… Ôi chao, bắp đùi của Fan thần, thật rắn chắc, thật mạnh mẽ.
Cô nghĩ cứ ngồi mãi như vậy cũng rất có cảm giác an toàn, còn an toàn hơn cả bố nữa, cô thầm lẩm nhẩm trong lòng: Đừng đẩy em ra, đừng đẩy em ra…
Quả nhiên, ông trời đã nghe lời cầu nguyện của cô.
Giang Chấp không những không đẩy cô ra, mà còn vòng tay bao bọc cô từ phía sau. Khoảnh khắc sống lưng dựa sát vào lồng ngực anh, cô cảm thấy cả người mình bay bay; trong khoảnh khắc, dường như linh hồn không tìm thấy phương hướng nữa, trái tim thì đập loạn nhịp rất dữ dội.
Hình như cô… chưa từng thân thiết với người khác giới nào như vậy.
Giang Chấp nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu cô, trong hơi thở chỉ toàn mùi hương dịu nhẹ của cô, còn có một chút dư vị ngọt ngào, quả nhiên vẫn còn là một cô bé. Mùi hương này thấm sâu vào lồng ngực của anh, ôm cô không muốn buông tay ra, càng không muốn buông tay, hơi thở của anh lại càng nặng nề, cổ họng càng thêm căng ra, khô rát, một nơi nào đó trong cơ thể cũng căng ra, nhức nhối.
“Nếu trước khi xuất phát em vẫn chưa nghĩ ra cách gì…” Anh hơi nghiêng đầu, bờ môi mỏng gần như dính vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp, quyến rũ: “Thì anh sẽ…” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Trái tim của Thịnh Đường như bị giọng nói của anh hớp mất hồn, hoàn toàn mất đi phương hướng, đầu óc cũng rất nặng nề. Cô chỉ cảm giác hơi thở bên môi anh lướt qua gò má mình, rất nóng. Cô không dám quay đầu: “Anh sẽ… thế nào?”
Giang Chấp chăm chú nhìn góc nghiêng hơi đỏ hồng lên của cô, khẽ nói: “Sẽ không khách khí với em.”
…
“Rầu chết mình rồi, phải làm sao đây?”
Thịnh Đường nằm bẹp trên giường như một con cá chết, gào rú trong nhóm WeChat: “Chuyện đau thương nhất trên đời chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.”
Trình Tần bình tĩnh: Anh ấy nói nguyên văn là gì?
Thịnh Đường thật sự không muốn gửi tin nhắn thoại nữa, chuyển sang gõ chữ: Nguyên văn chính là bắt mình giới thiệu cho anh ấy một người bạn gái!
Trình Tần: Nguyên văn?
Thịnh Đường: Nguyên văn!
Du Diệp trầm mặc một lúc rất lâu: Đường Đường, cậu đang rất giận dữ?
Thịnh Đường: Phải!
Du Diệp: Vì cảm thấy có thể mình không có cơ hội đi công tác, hay vì anh ấy sắp có bạn gái?
Thịnh Đường: Vì cả hai! Không tìm được một người bạn gái thích hợp cho anh ấy, mình sẽ không thể đi đến lăng mộ. Mà tìm được người thích hợp thì mình lại phải giương mắt nhìn thần tượng của mình yêu đương ngay trước mắt mình, ngược đãi biết bao!”
…
Ngay sau đó, Trình Tần liền gọi điện thoại cho Tiêu Dã, mở đầu cũng là câu nói đó của Thịnh Đường: Rầu chết em rồi.
Tiêu Dã đang mơ mơ màng màng trong cơn ngủ, áp di động lên tai: “Rầu chuyện gì? Khúc Phong lại quấy rầy em à?”
“Là Thịnh Đường.” Trình Tần trình bày ngắn gọn: “Em cảm thấy ý thức tình cảm của cô ấy sắp thức tỉnh rồi. Nếu anh còn không nỗ lực, cố gắng, cô ấy có thể sẽ bị Giang Chấp cướp mất đấy.”
Tiêu Dã đã tỉnh táo lại một chút rồi, ngồi bật dậy khỏi giường, ngáp ngủ: “Thế là có ý gì?”
Trình Tần trình bày đại khái về tâm trạng bất mãn của Thịnh Đường trong nhóm, bổ sung thêm một câu: “Tuy rằng Đường Đường nói đó là câu nguyên văn của Giang Chấp nhưng em cảm thấy Giang Chấp chắc chắn không có ý đó đâu, câu nói của anh ấy nhất định là muốn nói về Đường Đường.”
Tiêu Dã “ừm” một tiếng, cúi gằm xuống, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau rồi.
“Em đang lo ngay ngáy cho chuyện lớn cả đời của anh đấy.” Trình Tần nói: “Nếu thích thì phải khẩn trương giành giật, đừng để tới cuối cùng rơi vào hoàn cảnh cô độc tới già cũng không ai thương hại anh.”
Tiêu Dã lúng búng nói: “Yên tâm, tiểu gia anh không rớt xuống đất được đâu, cùng lắm thì vẫn còn em đỡ cơ mà.”
“Biến!”
…
Thịnh Đường quả thực đã dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc giới thiệu bạn gái cho Giang Chấp. Mỗi ngày mở mắt ra, việc đầu tiên cô nghĩ đến chính là, hôm nay phải tung ra người đẹp nào cho Giang Chấp ngắm qua. Để ngăn chặn tuyệt đối trường hợp cá lọt lưới, cô xin tất cả thông tin về những cô gái còn độc thân trong danh sách những người quen của mình, người quen của bạn bè mình, người quen của bạn của bạn mình, ảnh dán kín nửa bức tường.
Fan thần, một người không phải người thường, thế nên để lọt được vào mắt xanh của anh chắc chắn cũng phải là người có năng lực, vậy thì trong công việc và trình độ học vấn cũng phải một chín một mười mới được, thua kém anh dù chỉ một chút thôi, đừng nói là anh, ngay cả Thịnh Đường cũng không vừa mắt.
Tuổi tác, ừm, cũng phải xấp xỉ anh, có tiếng nói chung.
Cô hí ha hí hửng cầm xấp ảnh đi tìm Giang Chấp. Sau một lúc cô phun châu nhả ngọc, Giang Chấp cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu nhẹ tênh: “Anh thích những người nhỏ tuổi, trình độ cũng không cần tương đương với anh, cùng ngành là được.”
Thịnh Đường ngồi thấp xuống bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to chớp chớp nháy nháy rất lâu không nói gì. Bình thường Giang Chấp thích nhất chính là nhìn dáng vẻ ngơ ngác, mắt tròn mắt dẹt này của cô. Điều này có nghĩa lúc này tư duy của cô đang khá hỗn loạn, mọi sự khó hiểu và nghi hoặc đều viết cả ở trong ánh mắt, cực kỳ thú vị.
“Tiểu Thất, em đã nghe hiểu những lời anh nói chưa?” Anh hơi đổ người về phía trước, tủm tỉm cười nhìn cô.
Thịnh Đường cuối cùng cũng có chút phản ứng, không trả lời mà hỏi: “Sư phụ, anh như vậy không được đâu.”
Giang Chấp hỏi cô có vẻ hứng thú: “Anh như vậy là thế nào? Sao lại không được?”
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi, còn đòi có bạn gái ư?” Thịnh Đường nhíu mày: “Việc này liên quan đến vấn đề đạo đức đấy, không ổn. Sư phụ, hay là anh đổi một yêu cầu khác đi, anh như thế em rất khó làm việc. Đều là người cùng ngành, đắc tội với ai cũng không ổn.”
Giang Chấp nhìn cô chăm chú, nghĩ bụng: Cô bé này, em ngốc thật hay đang giả vờ ngốc với anh vậy? Không sao, anh sẽ khiến em thông suốt một cách cam tâm tình nguyện. Anh chỉnh lại tư thế ngồi một chút, giơ tay vuốt nhẹ nhàng qua gương mặt cô, ngữ khí cũng rất dịu dàng: “Tiểu Thất à, sư phụ ‘thanh tâm quả dục’, chỉ có một yêu cầu như vậy thôi, không còn yêu cầu gì khác. Ngoài ra, có một chuyện chúng ta cần nói lại cho rõ ràng. Anh chưa từng đính hôn với bất kỳ ai cả. Trình Gia Hủy cũng không phải là vợ chưa cưới của anh, em hiểu rõ chưa?”
Thịnh Đường nghĩ thầm: Đã đòi có bạn gái rồi còn nói “thanh tâm quả dục”? Có phải anh có hiểu lầm gì đó với cụm từ này không? Nhưng câu này tuyệt đối không thể hỏi ra, tùy rằng cô chẳng thích một Fan thần như thế này lắm: Anh nói anh không có quan hệ gì với Trình Gia Hủy là không có quan hệ sao? Hồi ở Bắc Kinh, ánh mắt Trình Gia Hủy nhìn anh đã sắp tràn cả nước hồ xuân ra ngoài rồi, chỉ hận không thể nhào về phía anh, nói lúc ở nước ngoài không có gì với nhau ai tin chứ?
“Yên tâm, những yêu cầu của sư phụ em luôn ghi lòng tạc dạ, những trăn trở của sư phụ cũng là trăn trở của em, những điều sư phụ mong muốn cũng chính là mong muốn của em.” Thịnh Đường cười tươi như hoa.
Giang Chấp cũng chẳng hy vọng gì vào việc cô thấu hiểu rõ ràng những lời anh nói. Anh cũng không gấp gáp, mím môi cười khẽ: “Được thôi.”
“Vậy sư phụ có thể thêm tên em vào danh sách những người đi theo được không?”
Giang Chấp cố tình không hiểu: “Danh sách người đi cùng nào cơ?”
“Đi khôi phục bích họa trong lăng mộ đó…”
Giang Chấp bày ra điệu bộ ngỡ ngàng như đã hiểu, “ồ” lên một tiếng. Nhìn thái độ ấy, Thịnh Đường bỗng dưng chẳng thấy an tâm chút nào. Cô đã hạ mình làm thân trâu ngựa rồi mà vẫn không được ư? Không được, phải hạ mình thấp thêm chút nữa, cô dè dặt cất giọng lí nhí: “Sư phụ, anh dẫn em đi theo đi.”
Giang Chấp nói thẳng thừng: “Giải quyết được chuyện bạn gái trước khi đi công tác thì anh dẫn em theo.”
Thịnh Đường sững người, ngay sau đó liền hỏi: “Vậy dự tính thời gian xuất phát là…”
“Sắp rồi, một vài ngày tới.” Giang Chấp ngẫm nghĩ.
Da đầu Thịnh Đường như sắp nổ tung, sắp rồi? Còn vài ngày tới? Chuyện tìm bạn gái là chuyện lớn, phải lên kế hoạch lâu dài mà, phải không? Còn vài ngày cô đi tìm ma sao? Chuyện này chẳng phải cần hai bên tình nguyện ư? Còn nữa, tuy rằng Trình Gia Hủy không tới Đôn Hoàng nhưng khi đó cô ấy đã kết bạn WeChat với họ một lượt cả rồi. Có bất kỳ động tĩnh nào cũng không thoát được khỏi đôi mắt của Trình Gia Hủy. Một khi cô có số làm bà mối, giới thiệu thành công, há chẳng phải Trình Gia Hủy sẽ lao thẳng tới Đôn Hoàng, hầm chín cô lên ư?
Phiền phức.
Đang yên đang lành tìm bạn gái gì chứ? Ngày nào cũng bận rộn đến mức còn không có thời gian ăn cơm lại còn muốn tìm bạn gái? Cảm thấy cô độc, cô đơn, lạnh lẽo sao? Nhưng mà, em có thể nói chuyện với anh mà!! Vừa làm học trò vừa làm người hâm mộ cũng đâu chê mệt.
“Có vấn đề gì sao?” Giang Chấp cố nhịn cười, khẽ hỏi.
Thịnh Đường cảm thấy hơi bí bách trong lòng: “Có vấn đề! Thời gian quá gấp, lỡ không tìm được thì sao?”
“Phải, thời gian gấp như vậy, khả năng không tìm được là rất cao.” Giang Chấp kéo cô dậy, cười khẽ: “Thế nên, em phải nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường mới được.”
Thịnh Đường ngồi xổm một lúc lâu, bị anh kéo lên như vậy, chỉ cảm thấy gót chân tê rần không thể đứng vững được, ngồi phịch xuống đùi Giang Chấp, trong phút chốc cảm thấy… Ôi chao, bắp đùi của Fan thần, thật rắn chắc, thật mạnh mẽ.
Cô nghĩ cứ ngồi mãi như vậy cũng rất có cảm giác an toàn, còn an toàn hơn cả bố nữa, cô thầm lẩm nhẩm trong lòng: Đừng đẩy em ra, đừng đẩy em ra…
Quả nhiên, ông trời đã nghe lời cầu nguyện của cô.
Giang Chấp không những không đẩy cô ra, mà còn vòng tay bao bọc cô từ phía sau. Khoảnh khắc sống lưng dựa sát vào lồng ngực anh, cô cảm thấy cả người mình bay bay; trong khoảnh khắc, dường như linh hồn không tìm thấy phương hướng nữa, trái tim thì đập loạn nhịp rất dữ dội.
Hình như cô… chưa từng thân thiết với người khác giới nào như vậy.
Giang Chấp nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu cô, trong hơi thở chỉ toàn mùi hương dịu nhẹ của cô, còn có một chút dư vị ngọt ngào, quả nhiên vẫn còn là một cô bé. Mùi hương này thấm sâu vào lồng ngực của anh, ôm cô không muốn buông tay ra, càng không muốn buông tay, hơi thở của anh lại càng nặng nề, cổ họng càng thêm căng ra, khô rát, một nơi nào đó trong cơ thể cũng căng ra, nhức nhối.
“Nếu trước khi xuất phát em vẫn chưa nghĩ ra cách gì…” Anh hơi nghiêng đầu, bờ môi mỏng gần như dính vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp, quyến rũ: “Thì anh sẽ…” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Trái tim của Thịnh Đường như bị giọng nói của anh hớp mất hồn, hoàn toàn mất đi phương hướng, đầu óc cũng rất nặng nề. Cô chỉ cảm giác hơi thở bên môi anh lướt qua gò má mình, rất nóng. Cô không dám quay đầu: “Anh sẽ… thế nào?”
Giang Chấp chăm chú nhìn góc nghiêng hơi đỏ hồng lên của cô, khẽ nói: “Sẽ không khách khí với em.”
…
“Rầu chết mình rồi, phải làm sao đây?”
Thịnh Đường nằm bẹp trên giường như một con cá chết, gào rú trong nhóm WeChat: “Chuyện đau thương nhất trên đời chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.”
Trình Tần bình tĩnh: Anh ấy nói nguyên văn là gì?
Thịnh Đường thật sự không muốn gửi tin nhắn thoại nữa, chuyển sang gõ chữ: Nguyên văn chính là bắt mình giới thiệu cho anh ấy một người bạn gái!
Trình Tần: Nguyên văn?
Thịnh Đường: Nguyên văn!
Du Diệp trầm mặc một lúc rất lâu: Đường Đường, cậu đang rất giận dữ?
Thịnh Đường: Phải!
Du Diệp: Vì cảm thấy có thể mình không có cơ hội đi công tác, hay vì anh ấy sắp có bạn gái?
Thịnh Đường: Vì cả hai! Không tìm được một người bạn gái thích hợp cho anh ấy, mình sẽ không thể đi đến lăng mộ. Mà tìm được người thích hợp thì mình lại phải giương mắt nhìn thần tượng của mình yêu đương ngay trước mắt mình, ngược đãi biết bao!”
…
Ngay sau đó, Trình Tần liền gọi điện thoại cho Tiêu Dã, mở đầu cũng là câu nói đó của Thịnh Đường: Rầu chết em rồi.
Tiêu Dã đang mơ mơ màng màng trong cơn ngủ, áp di động lên tai: “Rầu chuyện gì? Khúc Phong lại quấy rầy em à?”
“Là Thịnh Đường.” Trình Tần trình bày ngắn gọn: “Em cảm thấy ý thức tình cảm của cô ấy sắp thức tỉnh rồi. Nếu anh còn không nỗ lực, cố gắng, cô ấy có thể sẽ bị Giang Chấp cướp mất đấy.”
Tiêu Dã đã tỉnh táo lại một chút rồi, ngồi bật dậy khỏi giường, ngáp ngủ: “Thế là có ý gì?”
Trình Tần trình bày đại khái về tâm trạng bất mãn của Thịnh Đường trong nhóm, bổ sung thêm một câu: “Tuy rằng Đường Đường nói đó là câu nguyên văn của Giang Chấp nhưng em cảm thấy Giang Chấp chắc chắn không có ý đó đâu, câu nói của anh ấy nhất định là muốn nói về Đường Đường.”
Tiêu Dã “ừm” một tiếng, cúi gằm xuống, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau rồi.
“Em đang lo ngay ngáy cho chuyện lớn cả đời của anh đấy.” Trình Tần nói: “Nếu thích thì phải khẩn trương giành giật, đừng để tới cuối cùng rơi vào hoàn cảnh cô độc tới già cũng không ai thương hại anh.”
Tiêu Dã lúng búng nói: “Yên tâm, tiểu gia anh không rớt xuống đất được đâu, cùng lắm thì vẫn còn em đỡ cơ mà.”
“Biến!”
…
Thịnh Đường quả thực đã dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc giới thiệu bạn gái cho Giang Chấp. Mỗi ngày mở mắt ra, việc đầu tiên cô nghĩ đến chính là, hôm nay phải tung ra người đẹp nào cho Giang Chấp ngắm qua. Để ngăn chặn tuyệt đối trường hợp cá lọt lưới, cô xin tất cả thông tin về những cô gái còn độc thân trong danh sách những người quen của mình, người quen của bạn bè mình, người quen của bạn của bạn mình, ảnh dán kín nửa bức tường.
Fan thần, một người không phải người thường, thế nên để lọt được vào mắt xanh của anh chắc chắn cũng phải là người có năng lực, vậy thì trong công việc và trình độ học vấn cũng phải một chín một mười mới được, thua kém anh dù chỉ một chút thôi, đừng nói là anh, ngay cả Thịnh Đường cũng không vừa mắt.
Tuổi tác, ừm, cũng phải xấp xỉ anh, có tiếng nói chung.
Cô hí ha hí hửng cầm xấp ảnh đi tìm Giang Chấp. Sau một lúc cô phun châu nhả ngọc, Giang Chấp cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu nhẹ tênh: “Anh thích những người nhỏ tuổi, trình độ cũng không cần tương đương với anh, cùng ngành là được.”
Bình luận facebook