Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169 - Chương 169
Chương 169 ANH CẢM THẤY EM THẾ NÀO?
Hóa ra chỉ cần cùng ngành, trong lĩnh vực chuyên ngành không cần môn đăng hộ đối cũng được à. Yêu cầu của anh là nhỏ tuổi, nguyên do là vì anh thích.
Những người làm cùng ngành nhỏ tuổi hơn anh một chút thì cũng không quá khó tìm, chỉ cần không phải là nhỏ hơn rất nhiều. Nếu thật sự đâm đầu vào điều kiện tuổi tác, cô e là chỉ có thể tìm kiếm bên mảng Sáng tạo văn hóa. Sáng tạo văn hóa tuy là một mảng mới được gây dựng, nhưng cũng coi là đồng nghiệp sát sườn.
Cô dựa theo yêu cầu mang tính cứng rắn của Giang Chấp, chọn thêm vài bức ảnh định cho anh xem qua. Thịnh Đường định tìm một người hợp mắt với anh trước đã rồi mới đi hỏi ý của con gái nhà người ta, dẫu sao thì Giang Chấp cũng là một người kén chọn. Nhưng nghĩ ngược lại, có thể lọt được vào mắt xanh của Fan thần cũng là một chuyện đáng tự hào lắm chứ, dù sao thì ở bên phía Đôn Hoàng đây cũng có không ít cô gái thích anh. Nếu thật sự ưng ý rồi, có kích động Giang Chấp theo đuổi người ta đến mức nào cũng là chuyện thành công dễ như trở bàn tay.
Nghĩ vậy, một nỗi ai oán lại dâng lên trong cô.
Còn thích những người nhỏ tuổi nữa chứ! Quả nhiên cậy mình có diện mạo, có giá trị, có danh tiếng là bắt đầu bay lên mây. Phải rồi, phải rồi. Nhỏ tuổi thì chưa hiểu sự đời, chưa hiểu sự đời thì tuyệt đối sẽ ngưỡng mộ anh, vậy thì sau này đến với nhau, anh chắc chắn sẽ chiếm vị trí chủ đạo. Nói trắng ra, chẳng phải là muốn tìm một cô ngoan ngoãn, biết nghe lời anh hay sao?
Càng nghĩ tới khung cảnh đó, lòng Thịnh Đường lại nghẹn lại muốn chết, nhất là khi nghĩ tới cảnh bên cạnh Giang Chấp sẽ xuất hiện một cô gái thỏ thẻ, e thẹn như chim nhỏ nép bên người, mà anh lại còn thích cô ta như vậy…
Nhưng ảnh cần đưa thì vẫn phải đưa, dù sao cũng đã hứa với người ta rồi, lại còn là sư phụ nhà mình, có bướng bỉnh hơn nữa cũng phải nhường nhịn, phải cưng chiều, đúng không?
Kết quả…
“Không được, phong cách ăn mặc của cô này anh không thích.”
“Vậy anh thích kiểu phong cách ăn mặc như thế nào?”
“Vừa ngọt ngào vừa cá tính, vừa đứng đắn vừa lôi thôi.”
“Nhìn qua ảnh không thể nhìn thấy dược đâu, hay là ông anh gặp mặt một lần đi?”
“Không gặp, không thích.”
Ôi chao!
Thịnh Đường vừa chọn lọc vừa thầm mắng chửi trong lòng, chỉ dựa vào một bức ảnh là đã cho người ta “pass” ngay rồi.
Vừa cá tính vừa ngọt ngào, vừa là ngự tỷ lại là loli…
“Sư phụ, anh cứ mở to mắt ra thêm chút đi.”
“Không đẹp.”
“…”
Phải thế nào mới được tính là đẹp?
Những bức ảnh trên tường của Thịnh Đường đã bị công kích thảm bại gần hết, chẳng còn lại mấy người. Ôm những niềm hy vọng lớn lao còn sót lại, cô gắng gượng chút kiên trì cuối cùng đi tìm Giang Chấp…
“Biết nấu cơm không?”
Thịnh Đường: …
“Có tài năng gì không?”
…
Trên đỉnh đầu Thịnh Đường như có một đàn quạ đen sì bay qua: “Sư phụ! Ông anh đang tìm bạn gái đấy!”
Nghĩ gì vậy? Lẽ nào mỗi ngày còn phải đợi anh đi làm về, đánh một dàn trống chào mừng?
Cuối cùng, trong ngàn người chọn một, Thịnh Đường đập bộp bức ảnh xuống mặt bàn. Nếu có thể, cô thật sự rất muốn đập thẳng bức ảnh vào mặt anh.
“Tuổi còn nhỏ, xinh đẹp, ăn mặc cũng phong cách, biết nấu những món ăn đơn giản, biết đàn dương cầm cấp tám! Sư phụ, vị thần tiên tỷ tỷ này chắc là được rồi chứ ạ?”
Lần này cuối cùng Giang Chấp cũng ngước mắt lên nhìn vào bức ảnh, giây phút nhìn xuống còn nở một nụ cười. Thịnh Đường cảm thấy có thể anh đã ưng ý rồi. Cô gái trong ảnh làm trong ngành Sáng tạo văn hóa, rất có tài năng, hơn nữa còn là một sinh viên vừa tốt nghiệp chưa lâu, tuổi trẻ phơi phới, xuất sắc từ nhỏ, điển hình của kiểu “con nhà người ta”. Quan trọng hơn cả là, cô ấy còn là khách hoạt động thường xuyên trong diễn đàn của Fan thần, cực kỳ si mê nhan sắc và tài năng của Fan thần.
Giang Chấp chịu nhìn thẳng vào bức ảnh là một chuyện tốt, bởi vì mấy ngày trước đến nhìn anh còn chẳng buồn nhìn. Thịnh Đường nên vui mừng mới phải, vì chưa biết chừng anh lại thích người ta từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cô làm mối thành công. Với tư cách là công thần, cô cũng sẽ được Giang Chấp ghi tạc vào lòng, ít nhất thì phía sau còn có “sư mẫu”, chẳng lẽ anh lại không chịu truyền thụ bản lĩnh thực sự cho cô?
Nhưng lòng cô lại cảm thấy không vui, rất không vui!
Thậm chí còn có cảm giác chua chát, tức đến nỗi cổ họng còn đau.
“Sư phụ, anh cảm thấy cô ấy… ổn sao?”
Giang Chấp uể oải dựa vào cạnh bàn, quan sát cô gái trên bức ảnh, ở bên này Thịnh Đường cảm thấy trái tim mình cứ nhộn nhạo lên xuống. Rất lâu sau cô mới nghe thấy anh chậm rãi nói: “Ừm, xinh đẹp thì xinh đẹp đấy…”
Trái tim Thịnh Đường nặng trĩu xuống.
“Nhưng không phải mẫu người mà anh thích.” Giang Chấp đổi giọng.
Trái tim Thịnh Đường vừa bị nhấc bổng lên lại bị mưa dập gió vùi: “Sư phụ! Ai lại làm như thế chứ! Em đã mất công mất sức bao ngày qua rồi, anh nói như vậy coi như một đòn đánh chết!”
“Vậy trước tiên anh cũng phải thích đã chứ?” Giang Chấp buồn cười: “Làm sao có chuyện vừa nhìn một cô gái đã thích ngay được? Anh đâu phải ngựa đực. Chuyện thích một người phải xem duyên phận, có lúc cho dù đối phương xuất sắc đến đâu cũng không trúng tiếng sét ái tình. Nhưng có lúc, cho dù đối phương đầu bù tóc rối, mặt chẳng buồn rửa, chỉ nhìn thôi cũng vẫn thấy thích.”
Thịnh Đường gào rú lên một tiếng, ngồi sụp xuống đất, ôm đầu: “Em sắp bị anh giày vò chết rồi! Sư phụ, anh hành thiện tích đức đi, nếu không thì bóp chết em còn hơn.”
“Đừng, anh làm sao nỡ.” Giang Chấp cười tủm tỉm, mặc cho cô điên cuồng.
Thịnh Đường ngẩng đầu nhìn anh, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Giang Chấp kéo cô đứng dậy, giơ tay véo má cô, ánh mắt trêu chọc: “Ngẫm lại một lần nữa từ đầu tới cuối những điều kiện mà anh đưa ra, phát huy trí tuệ và sự thông minh của em, cố gắng suy ngẫm đi.”
Thịnh Đường cảm thấy trách nhiệm đè trên đôi vai mình thật nặng nề.
Giang Chấp cố tình tỏ ra nghiêm túc, khẽ buông một tiếng thở dài: “Tiểu Thất à, thời gian dành cho em không còn nhiều đâu.”
…
“Thật đấy tình yêu à, nếu như anh ấy không phải Fan thần, mình thật sự muốn đập cả đống ảnh đó vào mặt anh ấy, thích yêu ai thì yêu, bà đây chỉ có một chút kiên nhẫn thôi, có giỏi thì tự đi mà tìm!”
Cuối cùng Thịnh Đường không thể nhẫn nhịn được nữa, gọi ngay một cuộc cho Du Diệp than khổ.
“Làm gì có sư phụ nào kiểu như vậy? Sao có thể ức hiếp người khác như vậy chứ?” Nỗi khổ sở trong lòng khó mà nói hết: “Vốn dĩ chuyện này đâu phải phận sự của mình.”
Càm ràm kể khổ hơn mười phút, ở bên kia Du Diệp cũng kiên nhẫn lắng nghe hơn mười phút. Đợi cho Thịnh Đường gào rú xong xuôi, Du Diệp nhẹ nhàng hỏi cô: “Vì sao không phải phận sự của cậu? Cậu là học trò của anh ấy, tìm kiếm hạnh phúc cho sư phụ cũng là lẽ đương nhiên mà.”
Thịnh Đường nghẹn lời giây lát, không tìm ra được nguyên nhân, cuối cùng nói một câu: “Tóm lại, chuyện này mình làm rất không cam tâm tình nguyện!”
“Vậy thì cậu đừng làm nữa, quá đơn giản.”
“Không được.” Thịnh Đường nằm co ro cả người trên sô pha như một con chim cút: “Hai hôm nay Giang Chấp và Tiêu Dã cứ như đang bàn bạc chuyện gì đó vậy, chắc là có liên quan đến vụ đi công tác. Du Diệp, cậu không biết đâu, mình rất muốn đi cùng.”
“Lăng mộ đáng sợ lắm.”
“Bích họa ở trong đó có giá trị vô cùng to lớn, đáng sợ có hề gì?” Thịnh Đường suy nghĩ thông suốt: “Mình phải trở thành nhân tài theo hình mẫu phù hợp, dù là nhà khôi phục hay Sáng tạo văn hóa, mình đều phải là người đi nhiều, gặp nhiều, biết nhiều, việc này sẽ quyết định mình phải đi theo ai và học những gì.”
Du Diệp thở dài: “Khoảng thời gian này cậu cũng đã tìm không ít, đã tận tâm chưa? Thật sự không ai thích hợp?”
Thịnh Đường cắn môi: “Thật ra có một người, hơn nữa mình cảm thấy người mà Giang Chấp cần chính là cô gái đó. Là Thẩm Dao trong nhóm làm việc của bọn mình, tiêu chuẩn bạn gái mà Giang Chấp đưa ra về cơ bản đều nói dựa theo những đặc điểm của cô ấy. Trước đó mình đã cảm thấy họ mờ ám không rõ ràng rồi…”
Càng nói càng chua! Chua như chanh!
Du Diệp tỏ ra kỳ lạ: “Chính là cô em trà xanh hay cô em sen trắng gì đó mà cậu nói?”
Thịnh Đường phồng má trợn mắt: “Định nghĩa lại rồi, cô em hán tử!”
“Chẳng phải quan hệ trở nên tốt đẹp rồi sao?”
“Cô ấy giật sư phụ của mình… thù này thề không đội trời chung.”
Du Diệp ở bên đó nhịn cười: “Cậu hỏi Giang Chấp rồi à?”
“Chưa, mình không muốn họ đến với nhau, thế nên đến nhắc còn chẳng nhắc.” Nói tới đây, Thịnh Đường có chút hoảng sợ: “Nhưng mà Du Diệp này, tình cảm một khi xuất hiện, mình sẽ hoàn toàn không ngăn cản nổi, đúng không?”
Du Diệp ở đầu kia trầm mặc.
Thịnh Đường đợi trái đợi phải cũng không đợi được ý kiến của cô ấy, bèn “a lô” một tiếng: “Cậu nói vài câu đi chứ.”
Vietwriter.vn
Du Diệp vẫn rất từ tốn, lát sau, bất thình lình buông một câu: “Đường Đường, hay là cậu nhanh chân giành trước đi.”
…
Lại là một đêm trăng mờ gió rít.
Đừng trách Thịnh Đường tại sao luôn tới tìm Giang Chấp vào những lúc thế này, bởi vì anh về muộn như vậy đấy. Mấy hôm nay cũng không biết có phải anh cố tình hay không mà anh đều không cho cô vào trong hang đá, chỉ được nghịch bùn trong phòng thí nghiệm, nghịch đến mức cô còn muốn nói với anh: Hồi nhỏ bố mẹ em không cho em nghịch bùn đất, nói nghịch vậy tối tè dầm…
Không có gì ngoại lệ, cô lại đến đúng lúc Giang Chấp vừa tắm rửa xong. Nhưng so với lần nóng bỏng trước đó, lần này anh ăn mặc cũng khá nghiêm chỉnh, áo phông rộng, quần đùi rộng, mái tóc đã khô phân nửa, nhưng vẫn không giấu được cơ thể tuyệt vời. Mắt Thịnh Đường lại nóng rực lên, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh những cô gái khác bám lấy cơ thể anh. Ông trời ơi, thật không dám tưởng tượng! Fan thần của cô không thể bị vấy bẩn như vậy được.
Anh đứng dựa vào cửa, tươi cười hỏi cô: “Nhanh quá vậy, mới đó đã tìm ra được mục tiêu mới rồi à?”
“Em có thể vào trong phòng nói không?” Tâm trạng Thịnh Đường thấp thỏm, cô hỏi anh.
Giang Chấp mím môi cười, nhường đường.
Thịnh Đường sải rộng bước chân đi vào, thật ra bắp chân đang chuột rút. Giang Chấp nhìn cô, tiện thể đóng cửa lại.
“Đường Tiểu Thất, em cũng đừng mất công mất sức nữa…”
“Sư phụ, em nói thật với anh vậy!” Thịnh Đường quay người lại, ngắt ngang lời Giang Chấp, thở hắt ra một hơi, mấy lọn tóc mái rung rinh đôi chút: “Em không tìm được.”
Giang Chấp sát lại gần cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nụ cười nơi đáy mắt có vài phần đắc ý nhưng anh vẫn cố tình hỏi cô: “Vậy phải làm sao? Hay là em…”
“Sư phụ, anh cảm thấy em thế nào ạ?” Thịnh Đường hoàn toàn không cho anh cơ hội nói nốt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lấy hết dũng khí để hỏi…
Hóa ra chỉ cần cùng ngành, trong lĩnh vực chuyên ngành không cần môn đăng hộ đối cũng được à. Yêu cầu của anh là nhỏ tuổi, nguyên do là vì anh thích.
Những người làm cùng ngành nhỏ tuổi hơn anh một chút thì cũng không quá khó tìm, chỉ cần không phải là nhỏ hơn rất nhiều. Nếu thật sự đâm đầu vào điều kiện tuổi tác, cô e là chỉ có thể tìm kiếm bên mảng Sáng tạo văn hóa. Sáng tạo văn hóa tuy là một mảng mới được gây dựng, nhưng cũng coi là đồng nghiệp sát sườn.
Cô dựa theo yêu cầu mang tính cứng rắn của Giang Chấp, chọn thêm vài bức ảnh định cho anh xem qua. Thịnh Đường định tìm một người hợp mắt với anh trước đã rồi mới đi hỏi ý của con gái nhà người ta, dẫu sao thì Giang Chấp cũng là một người kén chọn. Nhưng nghĩ ngược lại, có thể lọt được vào mắt xanh của Fan thần cũng là một chuyện đáng tự hào lắm chứ, dù sao thì ở bên phía Đôn Hoàng đây cũng có không ít cô gái thích anh. Nếu thật sự ưng ý rồi, có kích động Giang Chấp theo đuổi người ta đến mức nào cũng là chuyện thành công dễ như trở bàn tay.
Nghĩ vậy, một nỗi ai oán lại dâng lên trong cô.
Còn thích những người nhỏ tuổi nữa chứ! Quả nhiên cậy mình có diện mạo, có giá trị, có danh tiếng là bắt đầu bay lên mây. Phải rồi, phải rồi. Nhỏ tuổi thì chưa hiểu sự đời, chưa hiểu sự đời thì tuyệt đối sẽ ngưỡng mộ anh, vậy thì sau này đến với nhau, anh chắc chắn sẽ chiếm vị trí chủ đạo. Nói trắng ra, chẳng phải là muốn tìm một cô ngoan ngoãn, biết nghe lời anh hay sao?
Càng nghĩ tới khung cảnh đó, lòng Thịnh Đường lại nghẹn lại muốn chết, nhất là khi nghĩ tới cảnh bên cạnh Giang Chấp sẽ xuất hiện một cô gái thỏ thẻ, e thẹn như chim nhỏ nép bên người, mà anh lại còn thích cô ta như vậy…
Nhưng ảnh cần đưa thì vẫn phải đưa, dù sao cũng đã hứa với người ta rồi, lại còn là sư phụ nhà mình, có bướng bỉnh hơn nữa cũng phải nhường nhịn, phải cưng chiều, đúng không?
Kết quả…
“Không được, phong cách ăn mặc của cô này anh không thích.”
“Vậy anh thích kiểu phong cách ăn mặc như thế nào?”
“Vừa ngọt ngào vừa cá tính, vừa đứng đắn vừa lôi thôi.”
“Nhìn qua ảnh không thể nhìn thấy dược đâu, hay là ông anh gặp mặt một lần đi?”
“Không gặp, không thích.”
Ôi chao!
Thịnh Đường vừa chọn lọc vừa thầm mắng chửi trong lòng, chỉ dựa vào một bức ảnh là đã cho người ta “pass” ngay rồi.
Vừa cá tính vừa ngọt ngào, vừa là ngự tỷ lại là loli…
“Sư phụ, anh cứ mở to mắt ra thêm chút đi.”
“Không đẹp.”
“…”
Phải thế nào mới được tính là đẹp?
Những bức ảnh trên tường của Thịnh Đường đã bị công kích thảm bại gần hết, chẳng còn lại mấy người. Ôm những niềm hy vọng lớn lao còn sót lại, cô gắng gượng chút kiên trì cuối cùng đi tìm Giang Chấp…
“Biết nấu cơm không?”
Thịnh Đường: …
“Có tài năng gì không?”
…
Trên đỉnh đầu Thịnh Đường như có một đàn quạ đen sì bay qua: “Sư phụ! Ông anh đang tìm bạn gái đấy!”
Nghĩ gì vậy? Lẽ nào mỗi ngày còn phải đợi anh đi làm về, đánh một dàn trống chào mừng?
Cuối cùng, trong ngàn người chọn một, Thịnh Đường đập bộp bức ảnh xuống mặt bàn. Nếu có thể, cô thật sự rất muốn đập thẳng bức ảnh vào mặt anh.
“Tuổi còn nhỏ, xinh đẹp, ăn mặc cũng phong cách, biết nấu những món ăn đơn giản, biết đàn dương cầm cấp tám! Sư phụ, vị thần tiên tỷ tỷ này chắc là được rồi chứ ạ?”
Lần này cuối cùng Giang Chấp cũng ngước mắt lên nhìn vào bức ảnh, giây phút nhìn xuống còn nở một nụ cười. Thịnh Đường cảm thấy có thể anh đã ưng ý rồi. Cô gái trong ảnh làm trong ngành Sáng tạo văn hóa, rất có tài năng, hơn nữa còn là một sinh viên vừa tốt nghiệp chưa lâu, tuổi trẻ phơi phới, xuất sắc từ nhỏ, điển hình của kiểu “con nhà người ta”. Quan trọng hơn cả là, cô ấy còn là khách hoạt động thường xuyên trong diễn đàn của Fan thần, cực kỳ si mê nhan sắc và tài năng của Fan thần.
Giang Chấp chịu nhìn thẳng vào bức ảnh là một chuyện tốt, bởi vì mấy ngày trước đến nhìn anh còn chẳng buồn nhìn. Thịnh Đường nên vui mừng mới phải, vì chưa biết chừng anh lại thích người ta từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cô làm mối thành công. Với tư cách là công thần, cô cũng sẽ được Giang Chấp ghi tạc vào lòng, ít nhất thì phía sau còn có “sư mẫu”, chẳng lẽ anh lại không chịu truyền thụ bản lĩnh thực sự cho cô?
Nhưng lòng cô lại cảm thấy không vui, rất không vui!
Thậm chí còn có cảm giác chua chát, tức đến nỗi cổ họng còn đau.
“Sư phụ, anh cảm thấy cô ấy… ổn sao?”
Giang Chấp uể oải dựa vào cạnh bàn, quan sát cô gái trên bức ảnh, ở bên này Thịnh Đường cảm thấy trái tim mình cứ nhộn nhạo lên xuống. Rất lâu sau cô mới nghe thấy anh chậm rãi nói: “Ừm, xinh đẹp thì xinh đẹp đấy…”
Trái tim Thịnh Đường nặng trĩu xuống.
“Nhưng không phải mẫu người mà anh thích.” Giang Chấp đổi giọng.
Trái tim Thịnh Đường vừa bị nhấc bổng lên lại bị mưa dập gió vùi: “Sư phụ! Ai lại làm như thế chứ! Em đã mất công mất sức bao ngày qua rồi, anh nói như vậy coi như một đòn đánh chết!”
“Vậy trước tiên anh cũng phải thích đã chứ?” Giang Chấp buồn cười: “Làm sao có chuyện vừa nhìn một cô gái đã thích ngay được? Anh đâu phải ngựa đực. Chuyện thích một người phải xem duyên phận, có lúc cho dù đối phương xuất sắc đến đâu cũng không trúng tiếng sét ái tình. Nhưng có lúc, cho dù đối phương đầu bù tóc rối, mặt chẳng buồn rửa, chỉ nhìn thôi cũng vẫn thấy thích.”
Thịnh Đường gào rú lên một tiếng, ngồi sụp xuống đất, ôm đầu: “Em sắp bị anh giày vò chết rồi! Sư phụ, anh hành thiện tích đức đi, nếu không thì bóp chết em còn hơn.”
“Đừng, anh làm sao nỡ.” Giang Chấp cười tủm tỉm, mặc cho cô điên cuồng.
Thịnh Đường ngẩng đầu nhìn anh, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Giang Chấp kéo cô đứng dậy, giơ tay véo má cô, ánh mắt trêu chọc: “Ngẫm lại một lần nữa từ đầu tới cuối những điều kiện mà anh đưa ra, phát huy trí tuệ và sự thông minh của em, cố gắng suy ngẫm đi.”
Thịnh Đường cảm thấy trách nhiệm đè trên đôi vai mình thật nặng nề.
Giang Chấp cố tình tỏ ra nghiêm túc, khẽ buông một tiếng thở dài: “Tiểu Thất à, thời gian dành cho em không còn nhiều đâu.”
…
“Thật đấy tình yêu à, nếu như anh ấy không phải Fan thần, mình thật sự muốn đập cả đống ảnh đó vào mặt anh ấy, thích yêu ai thì yêu, bà đây chỉ có một chút kiên nhẫn thôi, có giỏi thì tự đi mà tìm!”
Cuối cùng Thịnh Đường không thể nhẫn nhịn được nữa, gọi ngay một cuộc cho Du Diệp than khổ.
“Làm gì có sư phụ nào kiểu như vậy? Sao có thể ức hiếp người khác như vậy chứ?” Nỗi khổ sở trong lòng khó mà nói hết: “Vốn dĩ chuyện này đâu phải phận sự của mình.”
Càm ràm kể khổ hơn mười phút, ở bên kia Du Diệp cũng kiên nhẫn lắng nghe hơn mười phút. Đợi cho Thịnh Đường gào rú xong xuôi, Du Diệp nhẹ nhàng hỏi cô: “Vì sao không phải phận sự của cậu? Cậu là học trò của anh ấy, tìm kiếm hạnh phúc cho sư phụ cũng là lẽ đương nhiên mà.”
Thịnh Đường nghẹn lời giây lát, không tìm ra được nguyên nhân, cuối cùng nói một câu: “Tóm lại, chuyện này mình làm rất không cam tâm tình nguyện!”
“Vậy thì cậu đừng làm nữa, quá đơn giản.”
“Không được.” Thịnh Đường nằm co ro cả người trên sô pha như một con chim cút: “Hai hôm nay Giang Chấp và Tiêu Dã cứ như đang bàn bạc chuyện gì đó vậy, chắc là có liên quan đến vụ đi công tác. Du Diệp, cậu không biết đâu, mình rất muốn đi cùng.”
“Lăng mộ đáng sợ lắm.”
“Bích họa ở trong đó có giá trị vô cùng to lớn, đáng sợ có hề gì?” Thịnh Đường suy nghĩ thông suốt: “Mình phải trở thành nhân tài theo hình mẫu phù hợp, dù là nhà khôi phục hay Sáng tạo văn hóa, mình đều phải là người đi nhiều, gặp nhiều, biết nhiều, việc này sẽ quyết định mình phải đi theo ai và học những gì.”
Du Diệp thở dài: “Khoảng thời gian này cậu cũng đã tìm không ít, đã tận tâm chưa? Thật sự không ai thích hợp?”
Thịnh Đường cắn môi: “Thật ra có một người, hơn nữa mình cảm thấy người mà Giang Chấp cần chính là cô gái đó. Là Thẩm Dao trong nhóm làm việc của bọn mình, tiêu chuẩn bạn gái mà Giang Chấp đưa ra về cơ bản đều nói dựa theo những đặc điểm của cô ấy. Trước đó mình đã cảm thấy họ mờ ám không rõ ràng rồi…”
Càng nói càng chua! Chua như chanh!
Du Diệp tỏ ra kỳ lạ: “Chính là cô em trà xanh hay cô em sen trắng gì đó mà cậu nói?”
Thịnh Đường phồng má trợn mắt: “Định nghĩa lại rồi, cô em hán tử!”
“Chẳng phải quan hệ trở nên tốt đẹp rồi sao?”
“Cô ấy giật sư phụ của mình… thù này thề không đội trời chung.”
Du Diệp ở bên đó nhịn cười: “Cậu hỏi Giang Chấp rồi à?”
“Chưa, mình không muốn họ đến với nhau, thế nên đến nhắc còn chẳng nhắc.” Nói tới đây, Thịnh Đường có chút hoảng sợ: “Nhưng mà Du Diệp này, tình cảm một khi xuất hiện, mình sẽ hoàn toàn không ngăn cản nổi, đúng không?”
Du Diệp ở đầu kia trầm mặc.
Thịnh Đường đợi trái đợi phải cũng không đợi được ý kiến của cô ấy, bèn “a lô” một tiếng: “Cậu nói vài câu đi chứ.”
Vietwriter.vn
Du Diệp vẫn rất từ tốn, lát sau, bất thình lình buông một câu: “Đường Đường, hay là cậu nhanh chân giành trước đi.”
…
Lại là một đêm trăng mờ gió rít.
Đừng trách Thịnh Đường tại sao luôn tới tìm Giang Chấp vào những lúc thế này, bởi vì anh về muộn như vậy đấy. Mấy hôm nay cũng không biết có phải anh cố tình hay không mà anh đều không cho cô vào trong hang đá, chỉ được nghịch bùn trong phòng thí nghiệm, nghịch đến mức cô còn muốn nói với anh: Hồi nhỏ bố mẹ em không cho em nghịch bùn đất, nói nghịch vậy tối tè dầm…
Không có gì ngoại lệ, cô lại đến đúng lúc Giang Chấp vừa tắm rửa xong. Nhưng so với lần nóng bỏng trước đó, lần này anh ăn mặc cũng khá nghiêm chỉnh, áo phông rộng, quần đùi rộng, mái tóc đã khô phân nửa, nhưng vẫn không giấu được cơ thể tuyệt vời. Mắt Thịnh Đường lại nóng rực lên, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh những cô gái khác bám lấy cơ thể anh. Ông trời ơi, thật không dám tưởng tượng! Fan thần của cô không thể bị vấy bẩn như vậy được.
Anh đứng dựa vào cửa, tươi cười hỏi cô: “Nhanh quá vậy, mới đó đã tìm ra được mục tiêu mới rồi à?”
“Em có thể vào trong phòng nói không?” Tâm trạng Thịnh Đường thấp thỏm, cô hỏi anh.
Giang Chấp mím môi cười, nhường đường.
Thịnh Đường sải rộng bước chân đi vào, thật ra bắp chân đang chuột rút. Giang Chấp nhìn cô, tiện thể đóng cửa lại.
“Đường Tiểu Thất, em cũng đừng mất công mất sức nữa…”
“Sư phụ, em nói thật với anh vậy!” Thịnh Đường quay người lại, ngắt ngang lời Giang Chấp, thở hắt ra một hơi, mấy lọn tóc mái rung rinh đôi chút: “Em không tìm được.”
Giang Chấp sát lại gần cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nụ cười nơi đáy mắt có vài phần đắc ý nhưng anh vẫn cố tình hỏi cô: “Vậy phải làm sao? Hay là em…”
“Sư phụ, anh cảm thấy em thế nào ạ?” Thịnh Đường hoàn toàn không cho anh cơ hội nói nốt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lấy hết dũng khí để hỏi…
Bình luận facebook