• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 171 - Chương 171

Chương 171 CÀNG CHƯA TỪNG NHÌN THẤY HEO CHẠY

Kiss là cảm giác gì nhỉ?



Nếu có ai đó yêu cầu Thịnh Đường làm một bài miêu tả thật chi tiết thì cô không thể làm được, nhưng cảm giác vẫn là rất mãnh liệt. Khi đôi môi của Giang Chấp áp xuống, cô chỉ có cảm giác đại não trống rỗng trong khoảnh khắc, ngay sau đó lại giống như có pháo hoa nổ tung từ nơi sâu thẳm cõi lòng. Vừa rực rỡ, cũng vừa rung chuyển mạnh mẽ khiến cô bối rối, không biết phải làm sao.



Cả người cô cứng đờ lại.



Sống lưng dựa sát vào tường, là sự lãnh lẽo của bức tường, phía trước lại dính sát vào Giang Chấp, là lồng ngực rắn chắc và vững chãi của anh.



Dần dần, có một điều kỳ diệu nào đó sinh sôi.



Mảnh như tơ, vấn vít như khói, tựa hồ như mọc chân bò sâu vào trong trái tim, những nơi nó bò qua sẽ xuất hiện cảm giác ngứa ngáy và vui sướng.



Lát sau, Giang Chấp hơi ngẩng mặt lên, thấy cô vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, không nhịn được, cười khẽ: “Thích… như thế này sao?”



Thịnh Đường cảm thấy hơi thở của anh rất gần, quấn quýt với hơi thở của cô, xuất hiện một cảm giác mờ ám và thân mật. Trước đây thi thoảng cũng có những tư thế gần gũi kiểu như vậy, nhưng chưa bao giờ trực tiếp và tự nhiên như hôm nay. Cô đáp trong mơ màng, choáng váng: “Em vừa được thần tượng hôn sao?”



Giang Chấp không ngờ cô lại trả lời bằng cách này, sững ra giây lát rồi khẽ nói: “Đáng phạt.”



Hả?



Thịnh Đường còn chưa kịp hiểu ý tứ trong câu nói của anh, đã nghe thấy anh thủ thỉ dỗ dành: “Nhắm mắt lại đi.”



Nhắm mắt lại…



Cô tạm thời vẫn còn đôi chút phản ứng, ngoan ngoãn làm theo.



Một giây sau, cô cảm thấy… mình lại bị hôn rồi!



(°ο°)~



Đây lẽ nào chính là sự “trừng phạt” mà anh nói?



Lúc trước khi ở nhà, Thịnh Đường thường xuyên nhìn thấy Thịnh Tử Viêm hôn mẹ, từ nhỏ tới lớn chẳng biết đã nhìn bao nhiêu lần rồi, nhìn đến tê dại… Thịnh Tử Viêm hôn mẹ không bao giờ né tránh cô. Đến tận khi lên đại học, có một năm trở về nhà vào dịp nghỉ hè, khi Thịnh Tử Viêm đi công tác trở về, tặng cho mẹ cô

một cái ôm và nụ hôn nồng nhiệt, cô mới đưa ra một đề nghị chân thành hết sức, cảnh cáo hai người họ đừng có rải thức ăn cho chó ghê gớm quá, bằng không cô sẽ bỏ nhà ra đi.



Mạc Họa đứng sát cạnh chồng, dựa vào lòng ông, nói một câu hoàn toàn có thể khiến con gái cưng của bà nghẹn chết: Không có hai bố mẹ điên cuồng rải thức ăn cho chó như vậy, làm sao có thể sinh ra “một con chó” cấp thi đấu như con được?



Mọi sự kháng nghị luôn bị thất bại trong cay đắng giữa sự hờ hững của họ.



Cho dù cô có thật sự xách ba lô lên và đi khỏi cái nhà này, thề sống thề chết không ăn thức ăn chó mà họ rải ra thì Mạc Họa vẫn uể oải lên tiếng: Ra cửa nhớ nhắm mắt vào nhé.



Vì sao chứ?



Vì ở ngoài kia, trên đường lớn ngõ nhỏ còn nhiều người rải thức ăn chó hơn nữa, Mạc Họa cảnh cáo không chút khách khí.



Thịnh Đường từng hỏi Thịnh Tử Viêm: Ngày nào cũng hôn nhau không ngán ạ?



Thịnh Tử Viêm cười phá lên rồi trả lời cô: Mẹ con ngọt ngào lắm.



Ngọt ngào ư…



Thịnh Đường vào khoảnh khắc này đây cũng cảm thấy ngọt ngào, cũng chẳng biết có phải vì câu nói của Thịnh Tử Viêm đã có tác dụng thay đổi cô trong im lặng hay không nữa. Sự ngọt ngào ấy cuộn trào trong lòng, tan trong miệng. Cô đang nghĩ, Giang Chấp là một người thích ăn đường như vậy, có phải anh cũng nếm ra được vị ngọt ngào hay không?



Cô thử liếm nhẹ lên môi mình, muốn nếm thử xem có đúng là nó có vị ngọt không. Nhưng anh lại hiểu lầm cô đang đáp trả, người hơi cứng đờ lại. Một giây sau, anh vòng bàn tay lớn ra sau gáy cô, giữ chặt, nụ hôn càng trở nên dữ dội và điên cuồng.



Nếu ban nãy chỉ như một làn gió nhẹ mơn man thổi tới thì khoảnh khắc này chính là mưa gió bão bùng.



Thịnh Đường ngỡ ngàng, sửng sốt, đồng thời cũng có thể phát hiện ra sự biểu đạt của Giang Chấp không còn giống với sự dịu dàng ban nãy. Cô nhất thời càng thêm hoang mang và loạn nhịp, để mặc cho anh nắm tay mình đi.



Cũng không giống với cái ôm eo hờ nhẹ nhàng ban nãy, bàn tay đặt trên eo cô của anh dồn thêm sức, lực cũng mạnh như bàn tay giữ sau gáy vậy, dường như muốn bẻ gãy eo cô vậy. Rõ ràng không cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng hình như cô… lại say đắm chìm vào trong đó.



Cuối cùng, Giang Chấp vẫn buông cô ra.



Nhưng đổi sang ôm cô vào lòng, ôm ghì rất chặt. Cô bị giữ chặt đến có chút khó thở, nhưng cũng lại rất muốn được ở mãi trong vòng tay anh như thế này.



Giang Chấp không ngẩng đầu lên mà vùi mặt vào sâu trong hõm cổ cô, giống như đang làm dịu nhịp thở của mình. Bàn tay cô nhẹ nhàng chống lên ngực anh, trong lòng bàn tay chỉ có những nhịp tim dữ dội, rất dồn dập, rất gấp gáp, hình như, cũng cùng tần suất với nhịp tim của cô.



Rất lâu sau, Giang Chấp mới hơi nghiêng mặt, bờ môi nhẹ nhàng áp lên vành tai cô, hơi thở phả ra nóng rực, giọng nói trầm khàn rất êm tai: “Cô bé, em thật sự tin tưởng anh nhỉ, không sợ anh ‘ăn thịt’ em sao?”



Thịnh Đường cảm thấy mình không còn quá vô dụng nữa, cũng thông suốt rồi, chí ít cô đã đột ngột hiểu ra ý tứ trong câu nói của anh giống như được giội nước mát lên đầu vậy.

Trái tim đã mắc lại nơi cổ họng từ lâu suýt nữa nhảy vọt ra ngoài. Không nói đến gò má nóng bừng, cả miệng cô cũng lắp bắp: “Em… Em không nghĩ nhiều như vậy…”



Phải, cô nào dám suy nghĩ sâu hơn?



Nụ hôn bất ngờ ập tới này đã sớm vượt ra ngoài phạm vi tưởng tượng của cô rồi.



Tuy rằng bình thường cô cũng hay YY về Giang Chấp, thậm chí còn từng có ý định làm một chiếc gối ôm hình anh để trần nửa người, nhưng tất cả cũng chỉ là bày binh trên giấy. Giống như Du Diệp từng trêu đùa, nói: Nói cứ như thể cậu dám đè anh ấy ra vậy. Nếu như anh ấy làm thật, cậu dám tiếp chiêu không?



Lúc đó cô đã cứng miệng, giận dữ đáp trả một câu: Không dám!



Giây phút này đây, thật ra Thịnh Đường đang nghĩ rằng: Đâu phải mình không dám, là mình mù tịt thì đúng hơn…



Có trường hợp nào vừa chưa từng ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy không nhỉ?

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Quan trọng là! Bên cạnh cô còn không có con heo nào đang chạy cơ? Có ai làm chuyện này còn phấn khích gọi cô tới xem chứ?



Nghĩ tới đây, cô khẩn trương kéo tư duy của mình quay trở lại. Giang Chấp chỉ nói một câu như thế, vậy mà cô đã suy nghĩ quá nhiều, quá nhiều… Nhiều tới mức bắt đầu có những hình ảnh màu sắc, trong hình ảnh ấy toàn là dáng vẻ thô lỗ của cô.



Mất mặt quá.



Tay cô nãy giờ vẫn dính chặt vào lồng ngực của Giang Chấp.



Giang Chấp cúi đầu nhìn nhanh xuống tay cô, cười khẽ: “Không nghĩ nhiều như vậy ư? Không giống lắm.”



Với tình hình này, Thịnh Đường đáng nhẽ phải xấu hổ đấm nhẹ vào ngực anh một cái rồi nói câu: Người ta không phải loại người như vậy. Kết quả, cô lại nói: “Nói không có suy nghĩ linh tinh nào khác là nói dối, em cũng khá thích sờ lên ngực anh…”



Sờ chút thôi cũng có phạm pháp đâu.



Giang Chấp quả thật không lần nào nắm chắc được hướng suy nghĩ của cô. Anh ngẩn ra, sau đó bày cho cô một ánh mắt “Em cứ sờ tự nhiên”.



Được thôi.



Thịnh Đường quả thật không khách khí, đồng thời áp cả hai tay lên.



Cô chỉ hận không thể sờ từ đầu xuống chân, kết hợp thêm một chút hét hò và la ó…



“Woa ô, thật là rắn chắc.”



“Vóc dáng này được rèn luyện kiểu gì vậy?”



“Là kiểu mặc đồ vào trông thanh mảnh, cởi đồ ra trông cơ bắp đây sao?”



“Đúng là khác hẳn với phái nữ, như một tấm thép vậy, chỗ nào cũng cứng…”



“Đường Tiểu Thất.” Giang Chấp giữ rịt bàn tay không yên phận của cô lại, tiếp tục đè cô lên tường, áp môi mình qua, cười gian manh: “Em cởi quần áo của anh ra mà sờ, cảm giác còn thích hơn.”

Trái tim Thịnh Đường run lên.



Còn chưa kịp liên tưởng xa xôi, tiếng chuông di động trên bàn đã ngang nhiên ngăn chặn nhiệt độ đang không ngừng tăng lên trong phòng.



Là di động của Giang Chấp.



Thịnh Đường cũng cảm thấy khâm phục bản thân, rõ ràng đầu óc còn đang mơ màng vậy mà vẫn có thể bật ngay ra được một suy nghĩ: Nửa đêm nửa hôm có điện thoại gọi tới, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.



Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, giống như đang có một giọng nói thông báo với cô rất rõ ràng, rành mạch vậy.



Quả không sai, sau khi Giang Chấp bắt máy với vẻ không mấy tình nguyện, gương mặt vốn thiếu kiên nhẫn của anh hơi biến sắc, anh nhíu mày.



Thịnh Đường không nghe rõ đối phương đang nói gì,chỉ mơ hồ cảm thấy tốc độ nói của đối phương rất nhanh và rất gấp.



Cuối cùng, cô nghe thấy Giang Chấp nói một câu: Được rồi, tôi biết rồi.



Sau khi đầu bên kia ngắt máy, bên này mọi sự ngượng ngập và tình cảm của Thịnh Đường đều bay biến hết. Cô vội vàng tiến lên, còn chưa kịp lên tiếng hỏi han, Giang Chấp đã nói với cô: “Tới hang số 0.”



Thịnh Đường cảm thấy có phần bất an: “Bây giờ ạ?”



“Đúng vậy, ngay bây giờ, ngay lập tức.” Giang Chấp nghiêm mặt lại: “Hang xảy ra chuyện rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom