• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (5 Viewers)

  • Chương 173 - Chương 173 ANH BIẾT NGAY MÀ

Chương 173 ANH BIẾT NGAY MÀ

Khi Giang Chấp, Thịnh Đường và Tiêu Dã tới kịp hang số 0, La Chiếm đã dẫn Kỳ Dư trở về trong chiếc lều quân dụng bên ngoài hang. Trên sa mạc tối đen và hoang vu, có một sự tuyệt vọng không thể nhìn thấy điểm tận cùng, duy chỉ có một quầng sáng to bằng cái bát sáng lên trong căn lều, nhưng giữa trời đất cũng chỉ có thể soi sáng một khu vực xung quanh. Nếu phóng tầm mắt nhìn ra xa, cũng sẽ cảm thấy bị bóng tối hung hãn, khổng lồ này nuốt trọn.



Kỳ Dư trông có vẻ rất hưng phấn. Thấy Giang Chấp và mọi người tới, anh ấy khoa chân múa tay, nói: “Có biết bên trong kia có những gì không? Là kho báu, là của cải đấy…”



Thịnh Đường nghe mà chẳng hiểu đang có chuyện gì xảy ra, nhưng sự chú ý của cô được tập trung vào câu nói cuối cùng của anh, cô cũng phấn khích hỏi: “Kho báu? Có thật không? Giấu vào đâu rồi? Có nhiều không?”



Tiêu Dã đang ngủ tới lúc say nhất thì bị Giang Chấp kéo tuột xuống giường, thế nên suốt dọc đường vẫn còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn. Vào trong lều, anh ấy cũng nằm bò sang một bên, tư thế giống hệt với Tia Sét Xanh nằm trong một góc. Anh ấy nhắm mắt, thật ra cũng chưa ngủ mà nãy giờ vẫn đang nghe Kỳ Dư nói linh tinh, lảm nhảm.



Thế nên sau khi nghe thấy câu nói của Thịnh Đường, Tiêu Dã uể oải nói: “Anh nghĩ ý mà Kỳ Dư ám chỉ không phải chỉ châu báu, ngọc ngà đâu.”



Giang Chấp cũng kịp thời kéo trái tim đang rục rịch, hưng phấn ấy của Thịnh Đường xuống, nhẹ nhàng nói: “Ham tiền của vậy cơ à?”



Thịnh Đường muốn phản bác nhưng chỉ cần nhìn thẳng vào mắt anh là lập tức nhớ lại chuyện anh đã hôn cô, mặt liền lập tức đỏ bừng lên. Cô co hai chân lên, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, lí nhí, yếu ớt lẩm bẩm một câu: “Vậy anh ấy nói như thế chắc chắn sẽ khiến em hiểu lầm mà…”



Kỳ Dư khuơ khuơ cánh tay, hai mắt sáng rực lên: “Không liên quan đến tiền! Là bí mật! Là những ghi chép gợi ý của thần linh ở trong hang! Họ nói cho chúng ta biết, trong hang số 0 giấu một bí mật khổng lồ. Bí mật này không thể động vào, càng không được chạm tới. Bất kỳ ai cũng không được tới gần hang số 0… Giống như bí mật, cũng lại giống như lời nguyền.”



Thần linh?



Thịnh Đường lẳng lặng đánh mắt nhìn Giang Chấp, muốn gặp thần còn không phải quá dễ dàng hay sao?



Nhưng Giang Chấp thì lại liếc sang phía La Chiếm.



La Chiếm gần như câm nín, không biết phải nói gì hơn.







La Chiếm quả thật đã hết hồn hết vía một phen vì Kỳ Dư, ngay trước khi Giang Chấp và mọi người tới kịp.

Kể từ lúc Kỳ Dư đeo ba lô đựng dụng cụ đi ra ngoài, La Chiếm đã cảm thấy có một sự bất bình thường vô cớ nào đó. Đương nhiên, với kiểu người si mê bích họa như Kỳ Dư, chuyện nửa đêm nửa hôm chui vào hang là rất bình thường, nhưng với biểu hiện tối nay của Kỳ Dư thì chắc chắn không bình thường.



La Chiếm bám theo bóng Kỳ Dư đi một mạch xuống dưới. Lúc Kỳ Dư lên xe, ánh sáng của đèn đường hắt vào mặt Kỳ Dư. La Chiếm nhìn thấy rất rõ ràng, Kỳ Dư đang cười, cười rất rợn người.



Vì sao lại xuất hiện nụ cười kiểu ấy, La Chiếm không thể nào biết được. Anh ấy quen biết Kỳ Dư đã nhiều năm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy Kỳ Dư cười kiểu ấy. Về sau, lúc đứng ngoài hang, anh ấy cũng nghe thấy Kỳ Dư cười, và cũng khiến cho sống lưng người ta lạnh ngắt đến ghê rợn.



Anh ấy cảm thấy sự việc không bình thường nên gọi điện thoại báo cho Giang Chấp biết trước, sau đó định chui vào trong hang xem tình hình thế nào. Ai ngờ, tay còn chưa chạm tới cửa hang, Kỳ Dư đã từ bên trong đi ra. Sau khi nhìn thấy La Chiếm, Kỳ Dư cực kỳ hưng phấn, bắt đầu ăn nói hàm hồ giống như bây giờ đây.



Hỏi Kỳ Dư cụ thể đã nhìn thấy điều gì thì Kỳ Dư nói: “Thần linh để cho tôi nhìn thấy toàn bộ diện mạo của hang! Quá nguy nga tráng lệ! Trời đất ơi, tôi cảm thấy những gì bây giờ chúng ta làm chỉ là một hạt muối giữa biển khơi! Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi! Thần nói, bí mật này phải bị giấu kín dưới cát vàng.”



La Chiếm, một người đàn ông nam tính, không chịu khuất phục trước mọi thế lực hắc ám, vậy mà cũng bị Kỳ Dư làm cho không dám đi một mình vào trong hang nữa.



Sau khi ra khỏi lều, La Chiếm miêu tả lại một cách đơn giản tình hình của Kỳ Dư. Giang Chấp gật gù vẻ như đã hiểu rồi ra hiệu về phía hang đá: “Tình hình bên trong thế nào rồi?”



La Chiếm thành thật trình bày, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy mất mặt, bèn nói một câu vớt vát: “Thật ra lâu nay tôi vẫn luôn cảm thấy hang số 0 rất quái đản mà.”



Trước đó cũng chính Kỳ Dư là người sợ đến gào khóc, la lối vì tình hình bên trong hang. Khi ấy La Chiếm cũng đã để ý tới những điều kỳ lạ của hang. Tối nay, Kỳ Dư lại có phần điên điên khùng khùng, mà những lời đồn thổi về hang số 0 thì chưa khi nào dừng lại. Anh ấy thậm chí còn nảy ra một suy nghĩ, biết đâu, hang số 0 thật sự là một điềm gở.



Giang Chấp cười cười, không nói năng gì, tiến về phía trước. La Chiếm xoa xoa mũi, có phần ngượng ngập, bám sát phía sau, rồi lại đi nhanh mấy bước, hỏi Giang Chấp: “Có cần đưa Kỳ Dư tới bệnh viện không?”



“Cậu ấy đâu có bị thần kinh.”



La Chiếm thở dài: “Toàn ăn nói lung tung.”



“Chỉ là những lời cậu ấy nói, chúng ta tạm thời chưa hiểu được, không thể nói là thần kinh của cậu ấy có vấn đề.” Giang Chấp cầm đèn pin trong tay, chùm sáng đó hắt lên sa mạc, hình thành một quầng sáng rực rỡ, ngay sau đó lại dịch chuyển giữa những viên đá sỏi, một con tắc kè nhanh chóng nhảy vọt qua.



Họ quả thực đã làm kinh động tới những tinh linh trong trời đất.



“Yên tâm đi, tôi thấy Kỳ Dư chỉ đang hơi kích động một chút, không có vấn đề gì. Đưa cậu ấy về ngủ một giấc thật ngon, để tinh thần bình thường trở lại rồi nghe xem cậu ấy nói như thế nào.”



T rong lúc nói, họ đã tiến sát lại gần hang số 0, bước lên vài bậc thềm là vào được tới hang. Nhưng Giang Chấp lại dừng bước vào đúng lúc này, sau đó lùi lại ra sau. Sau khi lùi ra một khoảng cách nhất định, anh giơ cao chiếc đèn pin trong tay, soi chiếu. La Chiếm không hiểu anh đang nhìn cái gì, cũng bật đèn pin của mình rọi về phía ấy, ngoài dãy núi đen sì sì, không nhìn ra được có gì kỳ lạ.



Vậy mà Giang Chấp vẫn hỏi anh ấy: “La Chiếm, cậu thử nhìn ngọn núi mà hang đá dựa lưng vào xem, nhìn từ góc độ này qua, trông nó giống cái gì?”



Giống gì ư?



La Chiếm cảm thấy khó hiểu, nhìn theo quầng sáng mà Giang Chấp đang hắt đèn vào. Ngoài những đường sống núi lên xuống nối dài miên man thì cũng không còn gì, chỉ có điều ở phía hướng thẳng bên trên hang đá, phần đỉnh núi cao hơn các vị trí xung quanh. Đương nhiên, xu hướng của dãy núi La Chiếm không xa lạ chút nào. Ban ngày hôm nào anh ấy tới đây cũng đều nhìn thấy, nhưng chăm chú nhìn vào ban đêm thì đây vẫn là lần đầu tiên.



Họ đang cầm các dụng cụ chiếu sáng thông thường, các dụng cụ thăm dò chuyên nghiệp đều ở trong hang, thế nên ánh sáng từ đèn pin không tới được quá nhiều dãy núi, hơi xa một chút, ánh sáng đã trở nên mỏng tang rồi. Nhưng chỉ với một chút ánh sáng trước mặt này thôi, thay đổi góc độ, thay đổi phương thức để nhìn một dãy núi mông lung dưới ánh trăng sẽ bất ngờ phát hiện ra một chút thú vị khác biệt.



La Chiếm nhìn mãi, nhìn mãi, trong lòng liền dấy lên một sự khác lạ: “Trông có vẻ giống thứ gì đó nhưng tôi lại không nói ra được.”



Giang Chấp mượn tia sáng mờ của chiếc đèn pin, phác họa lại đường nét, hướng đi của phần núi nhô lên, nói: “Khuất Nguyên trong Cửu Ca từng viết một đoạn như thế này: Dường như có người lướt qua khúc quanh co ấy, là cây tùng la quấn chặt trên eo ta. Ngắm nhìn chăm chú, mỉm cười xinh đẹp, nàng có ngưỡng mộ phong thái của ta. Trong Hoài nam tử cũng từng nói: Trong núi có ‘tiêu dương’.”



La Chiếm không hiểu.



Giang Chấp cười: “Chính là nói đến ma núi đó.”



La Chiếm rùng mình, nhìn lại hình dáng của sống núi đó, quả thực rất giống dáng nằm nghiêng, uể oải ngủ của một ma núi yêu nghiệt.



“La Chiếm, trong mảng máy móc, công trình, cậu là chuyên nghiệp, có kinh nghiệm phong phú trong việc gia cố hang đá, đặc biệt là lại nắm rõ tình hình sống núi trong lòng bàn tay.” Giang Chấp nhìn chằm chằm hang đá bên dưới sống núi, hỏi anh ấy: “Thế nên cậu có cảm thấy kết cấu của hang số 0 này hơi kỳ lạ không?”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com





Ngồi trong lều không đợi nổi nữa, Thịnh Đường đi qua phía hang, thấy La Chiếm đang đi bộ vòng quanh như suy nghĩ điều gì thì cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi anh ấy bị làm sao vậy. La Chiếm tạm thời chưa có kết luận nên nói là không có gì, chỉ quan sát một chút thôi.

Câu nói này càng khiến Thịnh Đường ù ù cạc cạc, cô lại hỏi anh ấy Giang Chấp đi đâu rồi. La Chiếm hất cằm chỉ vào trong hang: Vào trong đó rồi.



Thịnh Đường lại càng không hiểu tợn, nhìn anh ấy và nói: Sao có thể bình thản đến vậy chứ? Để Fan thần nhà em một mình đi vào đó ư? Lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao?



Nói đến mức La Chiếm không biết câu tiếp theo phải trả lời như thế nào nữa.



Thịnh Đường bèn hùng hùng hổ hổ sải bước đi lên bậc thềm. Cửa hang khép hờ, bên trong hoàn toàn không có ánh sáng.



La Chiếm đứng bên dưới hang, ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Đường. Cô đã đi vào trong rồi, quá nửa cơ thể bị bóng tối nuốt chửng. Không hiểu vì sao, anh ấy có cảm giác Thịnh Đường bị một con thú nuốt chửng vậy. Không đúng, không phải thú…



Anh ấy tiếp tục nhìn lên cao nữa, trái tim thắt lại, là ma núi.



Thịnh Đường dĩ nhiên không biết rõ cuộc nói chuyện trước đó của hai người họ, chỉ cảm thấy trước mắt đen xì xì. Tầm nhìn còn chưa kịp quen với bầu không khí tăm tối trong hang, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sư phụ?”



Gọi xong cô vẫn còn lẩm bẩm trong lòng: Mình nên gọi anh là sư phụ hay là Fan thần nhỉ? Hoặc gọi anh là… bạn trai?



Đang mải nghĩ, cô chợt cảm thấy eo bị ai đó ôm chặt lấy từ phía sau.



Cô giật thót.



Còn chưa kịp lên tiếng, cô đã nghe thấy chất giọng trầm quyến rũ của Giang Chấp vọng xuống từ đỉnh đầu, ấm áp, trầm thấp: “Suỵt, đừng lên tiếng, nhìn thật kỹ bích họa xung quanh đi.”



Thịnh Đường gật đầu, lưng dựa sát vào lồng ngực Giang Chấp, lòng không xao xuyến mới lạ. Lại phần vì đang đứng trong bóng tối, cảm giác đứng riêng với nhau này luôn khiến người ta xuất hiện những suy nghĩ xa xôi.



Giang Chấp thu chặt cánh tay lại. Cho dù không nhìn thấy biểu cảm của cô, anh dường như cũng đoán ra được tâm tư của cô, bờ môi anh lại trượt tới vành tai cô: “Cất hết những suy nghĩ màu mè đó của em lại.”



Một câu nói khiến trái tim Thịnh Đường thắt chặt lại.



Cất kiểu gì? Anh nói cho em biết, em phải cất kiểu gì? Nhất là khi anh còn đang ôm chặt em…



Không dám nói nhiều lời thừa thãi. Đợi tới khi tầm mắt dần dần thích ứng với không gian trong hang, cô bắt đầu quan sát bốn xung quanh. Nói thật, trong hang không có ánh sáng, bên ngoài lại là đêm đen, thứ duy nhất có thể lợi dụng là ánh trăng lọt vào qua khe cửa khép hờ.



Ban đầu không có gì cả, nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện ra điều bất thường.



Ngay sau đó, con ngươi càng lúc càng mở to hơn, cô thảng thốt kêu lên một tiếng, quay đầu ôm chặt lấy Giang Chấp, lực không hề nhẹ.



Giang Chấp vững vàng đỡ lấy cô, cười khẽ: “Đường Tiểu Thất, anh biết ngay là em thèm thuồng cơ thể của anh mà.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom