• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 175 - Chương 175 NHỨC MẮT

Chương 175 NHỨC MẮT

B ữa sáng hiếm khi được chuẩn bị đầy đủ từ trước.



Rất thịnh soạn, từ sandwich sữa tươi yến mạch cho tới quẩy nóng sữa đậu với tiểu long bao. Những món ăn sáng trông có vẻ bình thường, nhưng nếu muốn tập hợp đủ quanh khu vực này lại không phải chuyện dễ dàng.



Đôn Hoàng đa phần sống dựa vào bò và dê, đặc biệt là dê, thế nên không ít những bữa ăn sáng đều không thể thiếu các món ăn kết hợp với thịt dê, kết hợp với đậu phụ thái lát hoặc thịt dê xắt miếng, mùi vị có thể tự điều chỉnh theo đúng gu ẩm thực của bản thân. Hoặc có thể làm một chiếc bánh rán, bánh bao không nhân ăn kèm với một bát canh dê tươi ngon. Đa phần người dân bản địa đều thích ăn bánh bao không nhân chấm canh dê chứ không phải bẻ vụn ra rồi bỏ thẳng vào bát canh.



Hoặc tiết kiệm thời gian hơn nữa thì làm một bát phở thịt dê, thêm một chiếc bánh kếp Hồi giáo, ăn khỏe có thể thêm một phần bánh kẹp thịt hoặc một bát trà quẩy… Tóm lại, Thịnh Đường là một người không quá kén chọn các món ăn ngon, nhất là bữa sáng, cũng thừa nhận Đôn Hoàng quả thực là nơi ẩn giấu không ít món ăn ngon, duy chỉ có bữa sáng bản địa nơi đây là điều cô thật sự không thể thưởng thức nổi.



Bình thường, cô đều dậy sớm tự nấu bữa sáng, làm đơn giản vài món thanh đạm, nếu quả thật lười tới mức không muốn động chân động tay thì tìm tới một quán bán đồ ăn sáng bình thường để ăn tạm.



Thậm chí còn có cơm rang trứng.



Một bữa cơm gia đình quá bình thường nhưng cách làm càng đơn giản thì lại càng phải tỉ mỉ. Một món cơm rang trứng thực sự ngon, tạm thời không nói tới gia vị thì phải đạt tới cảnh giới ba hạt cơm là có một vạt trứng. Hạt cơm phải tách nhau rõ ràng, hạt nào hạt nấy vừa miệng, không chuyên tâm nghiên cứu sẽ không thể rang được.



Thịnh Đường thích ăn cơm rang trứng, nhưng món duy nhất cô làm không ngon cũng chính là cơm rang trứng.



Đĩa cơm rang trứng trước mặt đây chính là kiểu cơm rang với trứng một cách đơn thuần, không có bất kỳ nguyên liệu phụ trợ tạp nham nào khác, nhưng vẫn vàng ruộm màu trứng, từng hạt cơm phân tách rõ ràng, thơm phưng phức, nếm một miếng là thấy vừa miệng, độ mặn nhạt được nêm vừa phải một cách hoàn hảo.



Thịnh Đường bỏ lơ mấy món quà sáng khác không quan tâm, chỉ nhắm vào món cơm rang trứng, ăn được một miếng đã sửng sốt ngợi khen: “Mua ở nhà nào vậy? Vị đầu bếp này lợi hại đấy.” Ăn mãi, ăn mãi, cô lại cảm thấy sai sai, nghĩ bụng mới sáng sớm ngày ra, làm gì đã có nhà hàng mở cửa làm cơm rang trứng chứ? Còn là làm bữa sáng.



“Là mua về sao?”

Hỏi xong câu này cô lại cảm thấy dư thừa, không mua chẳng lẽ do anh tự làm? Kỹ năng nghề nghiệp của anh mạnh là sự thật nhưng khả năng nấu nướng không ổn lắm thì phải, nếu không sao trước đó anh cứ luôn bóc lột cô?



Giang Chấp thấy cô chọn món cơm rang trứng bèn múc cho cô một bát canh trong, tươi cười nhìn cô một cái: “Thích thì em ăn nhiều một chút, nhiều đồ ăn sáng như vậy mà cũng không chặn được cái miệng của em à?”



Thịnh Đường chợt nghẹn lại. Cô đọc ra được ý tứ từ trong đôi mắt của Giang Chấp, cô kinh ngạc: “Chẳng lẽ… thật sự là do chính tay anh làm?”



“Việc anh tự làm có gì kỳ lạ lắm à? Chỉ là một đĩa cơm rang trứng thôi mà, chuyện nhỏ.”



Lần này thì Thịnh Đường ngẩn người thực sự.



Chiếc thìa còn đang được cô ngậm trong miệng cùng với một miếng cơm rang trứng khá to. Rất lâu sau cô mới nuốt xuống được, thất thanh: “Anh… Không phải anh không biết nấu nướng ư?”



Giang Chấp ngồi xuống trước mặt cô, lựa chọn sữa, trứng gà và bánh sandwich. Có lẽ vì chê sữa bò không đủ ngọt, anh còn thêm hai viên đường vuông… “Anh chỉ từng nói với em là anh không nấu cơm, đâu có nói anh không biết nấu nướng.”



Ức hiếp người quá đáng!



Thịnh Đường nắm chặt tay lại, đấm thẳng xuống mặt bàn cái rầm.



Giang Chấp phì cười vì cô: “Không đau sao?”



“Không đau bằng cảm giác nhói trong tim!”



“Nhói trong tim?” Giang Chấp cố tình hỏi: “Đau dữ nhất ở phía nào để anh xoa cho em.”



“Sao anh có thể lừa dối em?” Thịnh Đường tố cáo.



Giang Chấp bày ra vẻ mặt oan ức: “Sao anh có thể lừa em chứ? Anh nói là anh không nấu cơm, là ai kiên quyết ép anh phải mua nguyên một bộ nồi niêu xoong chảo kèm thêm cả các loại thần khí chiên, nướng, hấp, hầm? Còn nói lời ngọt ngào là sẽ nấu cho anh?”



Thịnh Đường á khẩu…



Mãi một lúc sau, cô mới hỏi: “Anh nấu ăn ngon lắm phải không?”



“Không ngon, không thể so sánh với em được.” Giang Chấp dùng cằm hất về phía món cơm rang trứng ở trước mặt cô: “Thuần túy chỉ là mèo mù vớ cá rán. Nếu như em thích ăn, sau này anh sẽ nâng cao thêm tay nghề.”



Thịnh Đường cảm thấy câu này nghe còn lọt tai một chút.



Thấy khóe môi cô hơi cong lên, trái tim Giang Chấp cũng ấm áp theo. Anh thầm nghĩ, cô gái nhỏ đúng là dễ gạt, nhưng cũng nên tẩm bổ cho cô một chút rồi, cô gầy đến mức chỉ còn ngực thôi.



“Cơ mà, bữa sáng hôm nay chẳng phải khoa trương quá rồi sao.” Thịnh Đường dùng đũa vòng một vòng, hoàn toàn không ăn hết được.



Giang Chấp cầm đũa gắp cho cô một chiếc xúc xích chiên đặt vào đĩa, nói nhẹ nhàng: “Hôm nay có lẽ chúng ta chỉ có thời gian để ăn sáng, thế nên em tốt nhất ăn một bữa bằng ăn ba bữa luôn đi, nếu không sẽ không cầm cự được đâu.”

Thịnh Đường cắn đũa, nghĩ tới tình hình ở trong hang số 0, nghĩ mãi nghĩ mãi, sống lưng cô bỗng ớn lạnh. Cô hỏi Giang Chấp: “Tối qua em không còn nhớ rõ nữa, chuyện về sau có phải có liên quan tới hang số 0 không?”



Kiểu hưng phấn như tối qua của Kỳ Dư tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là nhìn thấy gì được.



“Mọi chuyện đều chưa thể chắc chắn được.” Tối qua quá muộn, có những tình huống không thể điều tra. Anh ngước mắt lên nhìn cô, tủm tỉm cười: “Chuyện em quên chẳng qua là chuyện đã giở trò lưu manh với anh, thế nên em bảo em quên thật hay là không dám thừa nhận?”



Thịnh Đường nhớ lại những chuyện nói sáng nay, mặt bỗng đỏ bừng lên, ăn trong trạng thái cực kỳ không tự nhiên, mấy lần suýt sặc. Ngẫm nghĩ lại, cô vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng: “Em… thật sự đã sờ mó anh sao?”



Giang Chấp chậm rãi, từ tốn bổ sung: “Là sờ mãi không ngừng.”



Thịnh Đường nhắm mắt lại, thật muốn đòi một cái hố chui xuống.



“Em đã sờ chỗ nào của anh rồi?”



Giang Chấp có vẻ hứng thú: “Em hỏi cũng kỹ quá nhỉ.”



“Em cũng phải được biết xem mình đã thành công hay chưa chứ? Nếu không lại lãng phí thời gian cả đêm em đắm chìm trong mơ luyện tập thủ pháp, phải không?”



“Đường Tiểu Thất, em có biết anh thích điểm nào nhất ở em không?”



Thịnh Đường còn lâu mới ngây ngô hỏi anh “điểm nào”, vừa nghe là biết không có lời nào tử tế. Quả không sai, Giang Chấp đổ cả người về phía trước, sát lại gần cô: “Anh cực kỳ thích việc em có thể nói những lời lưu manh, gian xảo một cách ngang nhiên, đĩnh đạc.”



Cô quả thật đã đáp lại một câu ngang nhiên như anh tưởng tượng: “Chính là giở trò lưu manh đó. Anh là đàn ông thì có gì thiệt thòi đâu.”



Giang Chấp chống tay lên mặt, mỉm cười: “Đúng là không thiệt thòi, nhưng chiêu nào chiêu nấy của em đều ‘chào hỏi’ người anh em của anh, cho dù anh có tĩnh tâm tĩnh tại đến mấy cũng không chịu nổi phải không. Tiểu Thất à, em nói thật với anh đi. Rốt cuộc em tò mò về bộ phận nào nhất trên cơ thể anh. Nếu thật sự chịu không nổi, em cứ chuyển qua ở chung với anh, đêm nào anh cũng sẽ để em nhìn cho đã.” Vietwriter.vn



Lần này thực sự khiến cô nghẹn lời rồi.



Cô bị sặc, ho mãi không dứt, phun cả ra ngoài mấy hạt cơm. Dù đã uống nước cho bình tĩnh lại nhưng lời nói của anh vẫn khiến cô tai đỏ bừng, tim đập mạnh. Cô hắng giọng: “Quá đáng quá rồi, có ai lại đùa giỡn như vậy chứ?”



Lần này Giang Chấp không cười.



Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Đợi cô thở đều đều hẳn lại, anh mới cúi đầu, nhìn cô và nói: “Anh hoàn toàn nghiêm túc đấy.”



Thịnh Đường nghe thấy tim mình lại đập mạnh một nhịp.



Cô ngước mắt lên, lại vô tình chạm phải ánh mắt anh nhìn xuống, vừa nóng bỏng vừa thâm trầm, hoang dã nhưng vẫn chân thành.



Cô vô thức nuốt nước bọt một cái.



Cô nghĩ bụng: Bố em sẽ cho rằng em bị anh lừa sau đó đánh gãy chân anh đó…

Giang Chấp không biết cô đang suy nghĩ điều gì. Anh giơ tay vuốt lên gương mặt cô. Cô rụt lại, chỉ nghe thấy anh thì thầm: “Ngồi yên, dính một hạt cơm này.”



Cô lập tức không động đậy nữa.



Nhưng lại giương mắt nhìn anh áp mặt xuống, bờ môi ghé sát gần cô.



Anh lại… định hôn cô thêm lần nữa ư?



Hơi thở đột ngột trở nên gấp gáp. Trái tim đó nhảy bần bật như đang chơi Bungee vậy, cảm giác như sắp ngừng thở tới nơi. Đôi môi anh nhẹ nhàng rơi xuống gò má cô.



Là… hạt cơm sao?



Anh há miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái.



Cả cơ thể cô mềm nhũn ra trong phút chốc.



Làm như vậy so với lúc trước hôn cô thậm chí còn…



Trong lòng giống như có một sợi dây vẫn luôn căng ra, cô gào thét lên trong câm lặng: Chẳng thà anh hôn một cách nghiêm túc đi, thế này quá giày vò người ta.



Thần quả nhiên là thần, chính là có thể nghe thấy tiếng lòng của người phàm trần.



Giang Chấp hơi ngước mặt lên nhưng gương mặt anh gần như vẫn có thể chạm vào chóp mũi của cô. Ánh mắt anh trượt xuống đôi môi cô, đôi mắt trở nên sâu hút. Bàn tay lớn của anh vòng ra sau gáy cô, đôi môi cũng đồng thời chuyển hướng.



Thịnh Đường thầm gào lên trong lòng: Sắp hôn mình rồi!



Thanh âm ấy vẫn còn chưa đập lại tạo thành âm vọng trong lòng thì ngay lập tức đã nghe thấy một giọng nói vang lên ngoài cửa.



“Ôi giời đất ơi, nhức mắt quá!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom