• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 174 - Chương 174 KHÔNG THỂ NÀO

Chương 174 KHÔNG THỂ NÀO

Thèm không?



Thèm.



Thèm lắm, thèm lắm luôn.



Thịnh Đường đã mơ một giấc mơ rất đẹp. Haizz, nói chính xác thì đó là một giấc mơ vàng lấp lánh, rực rỡ, còn vàng ruộm(*) hơn cả chiếc bánh trứng mặn phết bơ.




(*) Màu vàng thường được dùng để chỉ những suy nghĩ hoặc ám chỉ hành động “đen tối”.



Cô ấy mơ thấy Giang Chấp đang tắm rửa, tiếng nước chảy róc rách khơi gợi khiến trái tim cô ngứa ngáy. Trên lớp kính mờ phản chiếu bóng hình anh, tuy hơi mơ hồ nhưng cũng có thể nhìn ra khung xương rắn chắc. Cô liền chạm tay vào lớp kính mờ đó, nước miếng sắp rớt ra ngoài tới nơi.



Cô hạ quyết tâm, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Giang Chấp đứng ở dưới vòi sen. Cả trái tim cô đều đang đập điên cuồng, loạn nhịp. Hơn nữa cực kỳ lạ kỳ thay, cô lại biết rõ mình đang nằm mơ, thế là cô để sự táo bạo của mình được ngông cuồng bay ra ngoài, cô lao thẳng về phía Giang Chấp.



Vừa lao đi, cô vừa hét: Sư phụ, sư phụ, anh để cho em sờ đi, sờ chút đi…



Giang Chấp rõ ràng đang đứng quay lưng về cô, nhưng giọng nói lại phát ra từ bốn phương tám hướng, giống như đang cười: “Em muốn sờ vào đâu?”



“Muốn sờ hết!” Thịnh Đường vẫn đang phi tới như bay, nhưng không hiểu vì sao, anh rõ ràng đang ở trước mặt, cô điên cuồng lao về phía anh mà mãi vẫn chưa thể chạm tới, chỉ biết nhìn về phía vòng hông thon của anh mà thèm thuồng. Cô không chạm được tới bèn hét: “Quay lại đây để em ngắm cũng được mà, để cho em ngắm…”



Nhìn đằng trước đi…



Giang Chấp đã quay lại thật. Ngay vào lúc giấc mơ của Thịnh Đường sắp trở thành sự thật thì chẳng biết từ đâu xuất hiện một con mãng xà khổng lồ, lực lưỡng, mạnh mẽ như thành tinh vậy, đột ngột bò lên người Giang Chấp. Đúng lúc ấy anh quay lại, nó cũng che kín kẽ một vị trí mà cô rất muốn nhìn thấy.



OMG!



Chỉ thấy được con mãng xà khổng lồ đó cực kỳ hung hãn, ngẩng đầu, lè lưỡi về phía cô, vẻ như hoàn toàn có thể nuốt chửng cô vậy.



Nhưng Thịnh Đường hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu cô là: Man quá đi thôi…





Khi Thịnh Đường tỉnh dậy thì ngoài cửa sổ, trời đã sáng bừng. Rèm cửa với công dụng che nắng tối ưu cũng bị ánh mặt trời soi rõ mồn một từng đường vân.



Khắp người uể oải, cô mệt mỏi vươn vai vặn người một cái rồi cả cơ thể lại tiếp tục nhão ra, tứ chi mềm oặt, tê liệt, không muốn động đậy. Giấc ngủ này dài miên man, cảm giác như bù lại toàn bộ những lần mất ngủ gần đây. Cô ngáp ngủ một cái, thật ra vẫn còn muốn ngủ thêm, nhất là khi hít hà được một mùi hương thâm trầm mà vững chãi, tới từ vỏ chăn, ga giường, tới từ chiếc gối kê ngay dưới đầu cô…



Mùi hương này có phần quen thuộc đấy.



Thịnh Đường đột ngột mở mắt ra.



Cô mượn ánh sáng trong phòng, nhìn bốn phía xung quanh.



Mẹ ơi, không phải giường của cô, cũng không phải phòng của cô.



Chuyện quái gì thế này?



Thịnh Đường ngồi bật dậy, mắt tròn mắt dẹt tỉ mỉ quan sát căn phòng này. Sao lại quen thuộc thế nhỉ? Hình như là…



Phòng ngủ của Giang Chấp?



Thịnh Đường không cần suy nghĩ, lập tức giơ tay bấu mạnh vào người mình một cái, ngay sau đó cô tru tréo lên một tiếng, đau quá rồi.



Không nằm mơ.



Vậy cô đã chạy sang nhà Giang Chấp kiểu gì? Còn ngủ ngay trên giường của người ta nữa?



Cô cúi đầu xuống nhìn nhanh.



Cô mặc bộ đồ thoải mái, áo rộng quần rộng, là bộ hôm qua cô mặc, tóm lại kiểu quần áo này mặc ra ngoài đường cũng được mà mặc ở nhà cũng được, nhưng mặc để ngủ thì… Chẹp chẹp, không sợ có cát bụi sao? Cô bỗng có chút thất vọng, rất muốn hỏi Giang Chấp một câu: Ông anh dám khiêng em về đây ngủ mà không dám giúp em thay một bộ quần áo khác sao?



Khi Giang Chấp nghe được một tiếng kêu như tiếng heo bị cắt tiết, đi vào phòng ngủ thì cũng vừa hay nhìn thấy Thịnh Đường đang cúi xuống nhìn bộ quần áo trên người mình. Sau khi nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu. Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau qua không khí, Giang Chấp không cần lại gần dường như cũng có thể ngửi thấy mùi sữa thơm trên người cô. Một cô nhóc, lúc mới ngủ dậy cũng giống hệt một chú mèo, ngây nga ngây ngô.



Không đúng, còn cưng hơn mèo.



Anh nghiêng người tựa vào cửa, thưởng thức gương mặt ngẩn ngơ của cô, rất lâu sau mới lên tiếng: “Đường Tiểu Thất, em đang sợ bị ‘thiệt thòi’?”



Thịnh Đường nhìn anh chăm chú, mãi mới phản ứng lại: “Không phải… Anh hiểu lầm rồi.”



Hiểu lầm rồi, em đang cảm thấy tiếc nuối vì quần áo trên người quá chỉnh tề thì có… À phủi phui, nghĩ cái gì vậy? Thịnh Đường ơi Thịnh Đường, mày nghĩ thế nào mà lại định dâng lên tận cửa cho người ta vậy?



Quan trọng là cô đã ở trên giường của người ta rồi, muốn ngất mất.



Giang Chấp đi vào phòng.



Sau đó ngồi xuống bên giường, quan sát cô với vẻ mặt đầy hứng thú.

Thịnh Đường ngồi thẳng lưng, khung cảnh vào khoảnh khắc này đây khiến cô chợt nhớ tới một câu nói mà bình thường Trình Tần thích nói nhất: “Anh… Anh nhìn gì vậy?”



Combo đôi với câu hỏi này dĩ nhiên sẽ là “Nhìn em đó, thì sao”. Nhưng Giang Chấp không phải người Đông Bắc, cũng không biết câu trả lời tiêu chuẩn của câu hỏi này. Anh tươi cười nhìn cô và nói: “Anh phải ngắm nhìn thật kỹ xem Tiểu Thất nhà chúng ta khi xấu hổ trông sẽ như thế nào, dù sao thì những giây phút như thế này khá hiếm hoi.”



Hm?



Thịnh Đường sững sờ, sau đó mặt đỏ lên, kháng nghị: “Anh nói vậy là có ý gì?”



Ý anh là bình thường cô mặt dày vô sỉ lắm sao?



Gương mặt điển trai của Giang Chấp tiến sát lại gần cô.



Cô đang định né người ra sau thì anh giơ tay giữ chặt cô lại, cười nhẹ nhàng: “Tối qua em thiếu khách sáo với anh đến mức nào, em quên rồi à?”



Thịnh Đường cảm thấy bản thân của hiện tại có những thay đổi rõ nét, nhất là sau khi xảy ra sự kiện anh hôn cô, cô liền cảm thấy mỗi liền nhìn vào mặt Giang Chấp đều tim đập mạnh, tai đỏ bừng, nói chi tới những lúc anh áp sát gần đến mức này sẽ chỉ càng khiến cô tinh thần chao đảo, đầu óc căng thẳng.



Thế nên, một lúc rất lâu cô mới đáp lại câu nói của Giang Chấp: “Thiếu… Thiếu khách sáo?” Cô quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, thiếu khách sáo như thế nào cơ?



“Chẳng phải tối qua em đã đi vào hang sao?”



Thịnh Đường kéo ký ức của mình trở về hang số 0. Lúc đó thật ra cô muốn vào trong hang tìm Giang Chấp, trong hang không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng bàng bạc hắt vào.



Khung cảnh khi ấy cô nhớ rất rõ ràng, Giang Chấp ôm chặt cô, bảo cô quan sát bốn phía xung quanh hang. Cô nhìn quanh bằng chút ánh sáng lờ mờ, nhìn mãi nhìn mãi, cảnh tượng kinh người đã xảy ra!



Thịnh Đường rùng mình.



Một khung cảnh chưa bao giờ nhìn thấy, lúc đó đã khiến cô hoảng sợ tới mức lập tức ôm chầm Giang Chấp.



Sau đó thì sao?



“Sao em lại ngủ ở chỗ anh vậy?” Mọi chuyện sau đó đối với Thịnh Đường như bị ngắt quãng, ký ức dừng lại ở khoảnh khắc ôm chặt lấy anh.



Giang Chấp nghe thấy cô hỏi vậy, bèn giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không nhớ một chút nào sao?”



Thịnh Đường lắc đầu.



Giang Chấp mỉm cười: “Cô nhóc tội nghiệp.”



Thế là anh bèn kể lại đại khái mọi chuyện cho cô nghe.



Lúc đó, Thịnh Đường quả thật bị khiếp sợ không hề nhẹ, bằng không với sự gan dạ có thể ra vào hang đá ban đêm mà không run sợ của cô, cô tuyệt đối không tỏ ra yếu đuối tới mức hét lên thảng thốt. Chính Giang Chấp là người bế cô ra khỏi hang. Suốt cả quá trình, Thịnh Đường đều không nói năng gì, chỉ yên lặng nép

vào lòng anh. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Lúc trở về xe, Tiêu Dã còn thấy kỳ lạ vì phản ứng của Thịnh Đường. Khi ấy, Giang Chấp chỉ buông một câu nhẹ tênh: Có thể là bị hoảng sợ quá. Những lời thừa thãi, anh không nói một câu.



Nhưng ở trong tình huống khi đó, người khiến mọi người lo lắng nhất lại không phải Thịnh Đường mà là Kỳ Dư. Trên đường trở về khu chung cư, cả cơ thể của anh ấy đều rất hưng phấn.



Còn ngược lại, Thịnh Đường suốt dọc đường về thì dính chặt vào người Giang Chấp, bám riết lấy anh như một con ốc sên vậy, không chút thả lỏng.



Thịnh Đường không về nhà của mình ngủ mà ôm chặt lấy cổ Giang Chấp không buông. Cuối cùng, anh thẳng thừng bế cô về nhà của mình ngay trước mặt Tiêu Dã và La Chiếm.



Nghe tới đây, Thịnh Đường như bị trúng phải một quả bom. Cô trợn tròn mắt nhìn Giang Chấp: “Em… chủ động theo anh vào nhà?”



“Đây chỉ là vấn đề phụ.” Giang Chấp cười: “Quan trọng là em còn kéo anh ngủ chung với em, nửa đêm nửa hôm động tay động chân với anh.”



Thịnh Đường thảng thốt: “Không đời nào!”



Giang Chấp nhìn bộ dạng của cô, phá lên cười thật to.



Tối qua, anh thật sự đã được lĩnh giáo khả năng bám dính người của cô nhóc này. Không nói đến chuyện cô ngang nhiên chiếm giường của anh, mà còn chiếm luôn cả cơ thể anh, sống chết không cho anh đi đâu hết. Thật ra đối với chuyện giường chiếu giữa nam và nữ anh cũng khá mong chờ; anh đâu phải người có bệnh tâm lý hay sinh lý, đối mặt với cô gái mà mình thích, nói anh không có suy nghĩ gì là điều không thể.



Nhưng anh cũng hiểu rõ cô nhóc Đường Tiểu Thất này sống chết bám riết anh không buông nào có phải vì cô đã nghĩ thông suốt chuyện tình cảm? Anh cũng không thể lợi dụng lúc cô không tỉnh táo chứ? Quan trọng hơn là, anh còn một người quan trọng cần giải quyết, Thịnh Tử Viêm.



Nằm ôm cô ngủ là điều rất bứt rứt.



Cô thì vô tâm vô tính, cứ thích len lỏi vào trong vòng tay anh, thi thoảng lại lẩm bẩm mấy tiếng: Sư phụ, sư phụ…



Anh hết cách, chỉ biết thở dài, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cô, an ủi cho cô ngủ ngon, nói: Không sao đâu, đừng sợ, có sư phụ ở đây rồi.



Lúc trước anh đúng là bị hâm dở rồi, đang yên đang lành tự dưng ép cô gọi anh là sư phụ làm gì?



Quá nửa đêm, Thịnh Đường bắt đầu rục rịch không yên. Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy cô cười gian xảo, khiến Giang Chấp rùng cả mình. Bật đèn ngủ lên anh mới phát hiện ra cô đang nằm mơ.



Nằm mơ thì nằm mơ đi, nhưng cô khiến anh bắt đầu nghi ngờ, có phải anh đã nghĩ về Thịnh Đường quá đơn thuần hay không? Trên thực tế, cô gái này muốn đen tối bao nhiêu có bấy nhiêu?



Cô nói: Sư phụ, sư phụ, anh để em sờ một chút đi…



Vừa nói cô còn vừa nhắm mắt cười, cười đến mức sống lưng Giang Chấp lạnh toát. Anh bất chợt liên tưởng tới yêu nữ trong bộ phim Tây Du Ký… Ngay sau đó, anh tự mắng mình trong lòng: Shit! Mày không có chút suy nghĩ đen tối nào khác với cô ấy ư? Đừng nghĩ mình là thánh nhân, có thể ngồi im không rung động như thế?



Bàn tay Thịnh Đường khuơ lung tung trong không khí.

Anh phì cười vì cô, kéo tay cô qua, hỏi cô muốn sờ chỗ nào. Cô dùng hành động bày tỏ…



Bàn tay đó lướt đi trên cơ thể anh như một con rắn đang trườn bò.



Đến tận khu vực nhạy cảm, anh mới lập tức giữ chặt tay cô lại.



Không được, nếu cô còn tiếp tục, anh nhất định sẽ mất kiểm soát.



Đương nhiên, mấy phản ứng đáng xấu hổ này anh chẳng đời nào kể lại cho Thịnh Đường nghe, chỉ miêu tả những hành động “háo sắc” của cô. Còn về việc sau nửa đêm, cô cứ thế ép anh phải đi giội nước lạnh hết lần này tới lần khác thì cứ để nó tan thành mây khói theo thời gian đi.



Quả nhiên, Thịnh Đường như bị dội bom. Lần này, khoảng thời gian để cô ngẩn ngơ dài hơn. Rất lâu sau, cô mới buông một tiếng tuyệt vọng: “Không thể nào! Em không thể là một người như vậy được…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom