• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 176 - Chương 176

Chương 176 EM NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ SỐNG THOẢI MÁI

 m lượng của giọng nói ấy cũng không phải là quá to nhưng một động tĩnh bất thình lình xuất hiện lại giống như một chiếc búa đập tan nát những khung cảnh tươi đẹp, đến chút vụn cũng không còn.



Đừng nói Giang Chấp có cảm giác muốn đấm người, ngay cả Thịnh Đường cũng muốn đạp chủ nhân của giọng nói kia xuống đất rồi ra sức đấm và thụi. Nghĩ tới chuyện cô gần như sắp được ôn lại cảm giác tuyệt vời ấy tới nơi rồi, trái tim sắp sửa nhảy vọt lên tận cổ họng của cô tự nhiên lại bị thanh âm “sát phong cảnh” ấy kéo ngược trở về vị trí cũ.



Cô đánh mắt nhìn qua.



Là Tiêu Dã.



Có lẽ tại sáng sớm nay Giang Chấp đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc về quên không khép cửa nên đã tạo cơ hội cho tên yêu nghiệt này thừa cơ đột nhập.



Đương nhiên, Tiêu Dã không phải không nhìn thấy ánh mắt đủ để giết người của hai con người đang ngồi trong nhà, lập tức cười trừ: “À thì… Tia Sét Xanh… đói rồi.” Nói rồi, anh ấy giơ chân di chuyển con Tia Sét Xanh đang co rụt lại thành một đống bên cạnh cửa lên phía trước, tìm một con cừu non làm bia đỡ đạn.



Tia Sét Xanh là một sinh vật như thế nào?



Cũng có thể vì đã trải qua một mối tình vượt loài, trí tuệ có bước nhảy về chất. Tóm lại, trước khi bị lộ mặt trước con người, nó có thể chuồn về cái ổ nhỏ của mình với một tốc độ nhanh không kịp trở tay, rụt đầu vào trong mai rùa, bịt tai lại coi như không biết mọi chuyện trong nhà.



Tiêu Dã thấy vậy bèn xoa xoa chóp mũi vẻ gượng gạo, nhưng vẫn cứ mặt dày vác xác đi vào nhà, ngồi xuống đối diện hai người họ, cười ha ha nói: “Đằng nào tôi cũng đến rồi mà, tiện thể ăn một miếng, buôn chuyện với hai người một lúc.”



Giang Chấp ngồi thẳng người dậy: “Tiêu Dã, mặt cậu đâu?”



Tiêu Dã đang định trả lời thì nghe thấy Thịnh Đường nói một câu “Đợi một chút”, sau đó quan sát anh ấy một lượt từ trên xuống dưới, nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười quái dị. Tiêu Dã nhìn thấy cảnh ấy thì rùng mình, suýt chút nữa không cầm chắc được đôi đũa.



Anh ấy cảnh giác: “Làm gì vậy?”



Thịnh Đường chống tay lên cằm, đổ người về phía trước: “Cậu chủ Tiêu, em chợt phát hiện ra bây giờ anh nói chuyện bắt đầu nhiễm giọng Đông Bắc rồi đấy, chuyện gì thế hả?”

Tiêu Dã ngẩn người: “Có hả?”



Thịnh Đường quay đầu sang nhìn Giang Chấp, cố tình hỏi: “Không có sao?”



Cảm giác kích động muốn róc xương lột da Tiêu Dã của Giang Chấp cũng vơi đi ít nhiều. Anh kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Đường, cười nói: “Giọng Đài Loan và giọng Đông Bắc, hai khẩu ngữ dễ làm người ta bị ảnh hưởng nhất, chỉ cần dính một chút thôi là rất dễ bắt chước nói theo. Huống hồ cậu còn có thể nói được một cách tự nhiên như vậy, phải là mắt thường thấy, tai thường nghe.”



Thịnh Đường cười khúc khích: “Nói chuyện không ít nhỉ. Sao hả? Anh có ý với Trình Tần nhà em à?”



“Đừng nói linh tinh.” Tiêu Dã nói: “Anh ấy à, gần đây đúng là có nói chuyện với Tần Đường khá thường xuyên, há chẳng phải vì tên nhãi ranh Khúc Phong đó? Anh chỉ lo Trình Tần ‘ngựa tốt quay đầu ăn lại cỏ cũ’, để tên oắt Khúc Phong được thể thôi.”



Thịnh Đường ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không thể.”



Câu nói này khiến Tiêu Dã nghe mà cảm thấy tò mò: “Sao lại không thể chứ?”



Thấy chưa thấy chưa, Thịnh Đường lườm nguýt: “Trình Tần giống như em, đều là những người thích nhìn về tương lai, quá khứ có ngọt ngào hơn nữa thì đã sao? Chỉ cần một lần phản bội, tất cả đều hóa thành bong bóng, tình cảm một khi có khiếm khuyết thì không còn là đường ngọt mà sẽ trở thành thạch tín, có ai còn buồn nhung nhớ thạch tín không quên chứ? Cô ấy chỉ mong tránh thật xa. Trình Tần đối xử với Khúc Phong đã gọi là nhân từ lắm rồi. Em nói cho anh biết, cô ấy à, chẳng qua là mạnh miệng yếu lòng thôi, nếu làm thật thì lại không nỡ nhẫn tâm. Nếu đổi lại là em, chắc chắn sẽ phải khiến tên nhóc con Khúc Phong đó cả quãng đời còn lại đều không được sống tử tế.”



Giang Chấp quay đầu sang nhìn cô.



Thịnh Đường gật đầu với anh: “Anh tin em, em là người cực kỳ hẹp hòi, có thù ắt báo. Ai có lỗi với em, em nhất định sẽ không để người đó sống thoải mái.”



Không đợi Giang Chấp phát biểu ý kiến, ở đầu bên kia, Tiêu Dã gật đầu: “Anh tin.” Dứt lời, một thìa cơm rang trứng được đổ vào chiếc đĩa rỗng.



“Này anh…”



“Mạn phép ăn trước nhé. Hôm nay khối lượng công việc lớn, anh lại là người gánh vác cả sức vóc và đầu não của ekip chúng ta, không ăn no não sẽ thiếu oxy đấy.” Tiêu Dã ngắt lời Thịnh Đường.



“Tiểu Thất chỉ đang muốn nhắc nhở cậu là cậu đang dùng đôi đũa của tôi đấy.” Giang Chấp nói một câu.



Tiêu Dã vừa gắp được một miếng bánh bao bỏ vào miệng, liền sững người giây lát, ngay sau đó bật cười: “Hì, hai chúng ta là gì của nhau chứ. Đừng nói là dùng chung một đôi đũa, có mặc chung một chiếc quần đùi tôi cũng không ý kiến gì.”



Giang Chấp ngược lại không quá bất ngờ khi cậu ta nói được câu đó, dù sao cậu ta cũng nổi tiếng là người mặt dày, kiểu gì cũng có thể chữa được hết mọi sự gượng gạo của bản thân.



Thịnh Đường bĩu môi: “Anh không có ý kiến nhưng em có đó. Quần đùi của Fan thần nhà em há chẳng phải một người phàm như anh có thể mặc được?”



Tiêu Dã phóng khoáng, thoải mái nói một câu: “Có phải chưa từng mặc đâu.”

Thịnh Đường: …



***



Còn chưa kịp đào sâu thêm chuyện phải chăng Giang Chấp và Tiêu Dã thật sự có những bí mật và sở thích không thể để người khác biết, thì buổi họp khẩn cấp về những vấn đề của hang số 0 đã bắt đầu rồi.



Buổi họp lần này không bình thường giống như những lần mấy người họ giải quyết ngay trong nhà chung cư mà đi tới Viện Nghiên cứu, Hồ Tường Thanh đích thân làm người dẫn dắt.



Nhưng nói trắng ra đây cũng là một buổi họp không công khai, bởi vì các thành viên tham gia ngoài Sáu Viên Thịt Bằm thì cũng chỉ còn Hồ Tường Thanh.



Với tình hình của hang số 0, trước đó Kỳ Dư cũng đã miêu tả “sống động như thật” một lượt. Đến tận khi ngồi vào trong phòng họp, cảm xúc của anh ấy trông vẫn có chút không ổn định. Nhưng so với sự điên cuồng của ngày hôm qua thì cũng được coi là ổn định hơn hẳn rồi.



Hồ Tường Thanh mỗi lần đi họp đều phải có ba món đồ quan trọng: Một bình trà tráng men, một cuốn sổ tay bọc da màu đen in chữ thếp vàng và một cây bút máy chẳng biết đã dùng bao nhiêu năm rồi. Hôm nay cũng như vậy, cuốn sổ được mở ra, ông rút cây bút máy, đặt bình trà tráng men lên mặt bàn: “Nói tình hình cụ thể đi.”



Thịnh Đường ngồi đối diện với Hồ Tường Thanh, quan sát tỉ mỉ cây bút máy mà ông đang cầm trong tay. Đương nhiên, đây hình như cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc và chăm chú ngắm nhìn cây bút này. Là cây bút hiệu Hero, thương hiệu đã cũ, nắp bút đã bị mài đến trắng ra. Có khi nào số tuổi của cây bút này còn nhiều hơn cô không.



Người ngồi ghi chép trong buổi họp ngoài Hồ Tường Thanh ra thì còn có Giang Chấp.



Bây giờ Thịnh Đường cũng không còn cảm thấy quá lạ lẫm nữa, chứ lần đầu tiên ngồi họp, cô quả thật đã kinh ngạc phát sốc. Lúc tan họp, cô còn nói với Kỳ Dư: Trời ơi, ngồi họp còn viết tay à.



Khi ấy cô còn chưa thân thiết với Tiêu Dã như bây giờ. Sau này thân thiết hơn mới nghe Tiêu Dã nói: Cậu ấy có một vài thói quen rất giống với mấy người từ trung niên tới cao tuổi.



Giang Chấp khi ngồi họp cũng có ba món đồ quan trọng: Sổ tay, bút và laptop.



Thịnh Đường chống tay ngồi ngắm cây bút trong tay Giang Chấp.



Trước kia không hề phát hiện, hóa ra đây cũng là một cây bút máy hiệu Hero, giống với Giáo sư Hồ, điều duy nhất khác biệt là cây bút của Giang Chấp lại không cũ lắm.



Cô nghĩ bụng, sau này liệu có cần mua một chiếc để có bút đôi với Giang Chấp không nhỉ?



Hồ Tường Thanh gọi tên Thịnh Đường, muốn cô nói một chút về tình hình trong hang.



Thịnh Đường cất lại vẻ bắng nhắng của mình, bắt đầu nói vào chuyện nghiêm túc.



Thật ra tình hình tối hôm đó những người ngồi ở đây đều biết gần hết rồi, bao gồm cả cảnh tượng mà cô nhìn thấy. Nhưng vì thận trọng và để tiện cho thảo luận, cô vẫn kể lại tường tận, chi tiết từ đầu tới cuối mọi chuyện tối qua.

Chuyện ở trong lều thì không cần nói nhiều nữa, Kỳ Dư lải nhải mãi không dứt, Tiêu Dã vừa nghe vừa ngáp, chọc mèo trêu rùa, Thịnh Đường bèn nghĩ vẫn nên đi vào trong hang tìm Giang Chấp để cho đôi tai của mình được thanh tịnh.



Ban đầu vào hang cũng chưa có chuyện gì, chỉ là bên trong quá tối tăm.



Khi kể tới đây, Thịnh Đường tự động bỏ qua phân đoạn mình bị Giang Chấp ôm chặt, đặt trọng điểm vào việc mình đã nhìn thấy những gì.



Chính Giang Chấp là người nhắc nhở cô hãy nhìn xung quanh hang.



Cô làm theo.



Khi tầm nhìn còn chưa thích ứng được với bóng tối thì hoàn toàn không có gì cả. Tới khi đôi mắt dần dần thích ứng, cô liền phát hiện ra sự bất bình thường của bốn góc tường.



“Dường như tất cả mọi thứ đều thay đổi. Những nội dung bích họa trước đó gần như đã có thể chắc chắn rồi giờ lại không thấy đâu nữa.” Thịnh Đường nói.



Điều khiến cô thảng thốt hơn cả là cô nhìn thấy một hình Phi Thiên ở khu vực mà Kỳ Dư phụ trách lại từ trong bích họa ra ngoài. Vạt áo dài thượt được hất vào trong không trung, cứ thế đâm thẳng về phía gương mặt cô.



Thịnh Đường cảm thấy mình không thể né tránh kịp, vạt áo đó cứ thế nhào tới.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Hướng về phía trán em, à, nói chính xác là vị trí ấn đường. Lúc đó em thật sự cảm thấy vạt áo của Phi Thiên đã xuyên thẳng qua não bộ của em!”



Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thế nên mới có chuyện sau đó cô hét toáng lên rồi nhào vào lòng Giang Chấp…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom