Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180 - Chương 180 KHÔNG ĐẸP BẰNG EM
Chương 180 KHÔNG ĐẸP BẰNG EM
Tiêu Dã thường ngày là một người tính tình phóng khoáng, cởi mở, gặp phải một vấn đề to bằng trời cũng có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt, thế nên anh ấy điều chỉnh cảm xúc của mình cũng rất nhanh. Nghe Thịnh Đường nói như vậy, anh ấy cố tình hỏi cô: “Em chắc chắn bây giờ em đang tỉnh táo đấy chứ?”
Khi hang số 0 xảy ra chuyện, có ba người đi vào trong hang: Kỳ Dư, Thịnh Đường và Giang Chấp. Kỳ Dư thì không cần nói rồi, cảm xúc vẫn luôn ở trong trạng thái không ổn định. Thịnh Đường sau khi bị hoảng hốt thì dường như xuất hiện trạng thái lãng quên ngắt quãng. Tiêu Dã, Thẩm Dao và La Chiếm sau khi bàn bạc và thảo luận thì cảm thấy có lẽ cô đã bị ảnh hưởng khi ở trong hang đá.
Còn về việc Giang Chấp có bị di chứng nào không thì họ không biết. Trông anh vẫn rất bình thường, khi nào cần ăn thì ăn, khi nào cần uống thì uống. Ngoại trừ… Tiêu Dã đánh mắt liếc Giang Chấp một cái, nghĩ bụng: Tình huống sáng hôm nay là biểu hiện của việc chọc thủng lớp cửa sổ giấy hay cậu ấy chỉ tranh thủ giở trò lưu manh thôi nhỉ?
Trước mặt Thịnh Đường có một túi đồ ăn vặt, cô cầm một vốc kẹo hồ lô lạnh ném lên người Tiêu Dã. Tiêu Dã một tay bắt trọn, cười ha ha nói: “Vẫn là tiểu sư muội suy nghĩ chu đáo, biết rằng sáng nay anh ăn hơi nhiều một chút. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh là một người chỉ cần bị kích thích là có thể ăn được, sáng nay quả thật là…”
“Có đồ ăn mà vẫn không bịt được cái miệng của anh lại sao?” Thịnh Đường căng thẳng, vội vàng ngắt ngang lời anh.
Thẩm Dao tò mò: “Sáng nay làm sao vậy?”
Tim Thịnh Đường bỗng đập rộn ràng.
Tiêu Dã nói một câu đầy ẩn ý: “Sáng nay ấy hả, cũng chẳng có gì, chỉ là có ai đó làm đồ ăn sáng có độ ngọt quá cao, ngược lại khiến người ta thấy chua loét.”
Giang Chấp liếc anh ấy một cái, không đoái hoài.
Kỳ Dư phản ứng chậm: “Cái gì mà người được trời lựa chọn? Mọi người không nghe lời nói của tôi sao? Đó là một sự cảnh cáo, là cảnh cáo đó!”
So với sự kích động của anh ấy, La Chiếm ngồi bên cạnh anh ấy lại tương đối bình tĩnh. La Chiếm giơ tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Kỳ Dư, nói nhỏ: “Cậu bình tĩnh một chút.”
Kỳ Dư quả thật đã nghe lời La Chiếm, hét xong câu ban nãy thì cũng không lên tiếng nữa. Sau đó anh ấy cúi đầu, ngồi ở đó ra sức móc đầu ngón tay giống như đang hờn giận vậy, móc mãi móc mãi La Chiếm bèn đưa tay ra để gạt tay của anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta kiếm cơm bằng bàn tay đấy, đừng móc nữa.”
Hồ Tường Thanh uống một ngụm trà, buông một tiếng thở dài nặng nề. Cũng không phải là ông không để tâm tới những lời nói của Kỳ Dư, ông hỏi Giang Chấp: “Em thấy sao?”
“Cả bốn bức tường của hang số 0 quả thực đã có biến động xảy ra. Chí ít thì sau buổi tối hôm qua, có lẽ tất cả những nỗ lực trước đó của chúng ta đều hóa thành công cốc.” Giang Chấp phát biểu ý kiến. Tối qua khi vào hang tuy rằng anh không nhìn thấy Phi Thiên tung vạt áo như Thịnh Đường miêu tả, nhưng nhìn thấy rõ ràng cả hang đá sáng lên, tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh lục.
“Mọi người từng thấy lân tinh phải không?” Giang Chấp nói với mọi người: “Chính là mức độ sáng đó, những bức tranh trong bích họa được soi chiếu rất rõ ràng, ngoại trừ phần mà Tiêu Dã phụ trách.”
Điều này cũng ít nhiều giống với những gì Tiêu Dã nhìn thấy.
Tiêu Dã hỏi: “Sắc nét mà cậu nói có nghĩa là…”
“Như mới, giống như cậu nhìn thấy vậy, giống như vừa mới được vẽ ra, ngoại trừ khu vực của cậu đen sì không nhìn thấy gì. Tôi đang nghĩ, có lẽ mấu chốt của hang số 0 nằm tại chính khu vực của cậu.”
“Làm sao để chứng minh mấu chốt nằm ở khu vực của tôi?” Tiêu Dã không hiểu.
Giang Chấp ngẫm nghĩ: “Tôi đoán vậy.”
Tiêu Dã: …
Nhưng Hồ Tường Thanh thì không cho rằng Giang Chấp chỉ nói đại một câu như vậy, một khi anh suy đoán chắc chắn là vì có manh mối, Giang Chấp nào có phải là người bạ đâu nói đấy? Ông cũng không vội vàng thúc giục Giang Chấp vì biết có lẽ anh vẫn còn lời để nói tiếp.
Quả nhiên Giang Chấp hỏi ông: “Giáo sư Hồ, cậu học trò khi ấy đã nhìn thấy ngọn núi xảy ra thay đổi phải không?”
Hồ Tường Thanh gật đầu.
“Giống như một con quái vật giương nanh múa vuốt…” Giang Chấp có vẻ đăm chiêu, quay đầu nhìn La Chiếm: “Còn nhớ những gì tối qua tôi bảo cậu nhìn không?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
La Chiếm gật đầu: “Phần sống núi phía trên đỉnh cao nhất của hang đá trông giống một con quỷ núi.”
Câu nói này khiến những người ngồi ở đó một phen sửng sốt, bao gồm cả Hồ Tường Thanh. Ông ngạc nhiên: “Quỷ núi?”
“Giống hệt một con quỷ núi trong các bức tranh minh họa, tư thế giống y hệt.” Tối qua La Chiếm không ngủ được nên đã đặc biệt đi tìm tòi những tài liệu liên quan đến quỷ núi, đặc biệt là bức tranh quỷ núi. Ban đầu nhìn không thấy gì, nhưng càng nhìn càng cảm thấy rợn người.
Giang Chấp tiếp tục nói: “Đầu tiên, việc xuất hiện ảo giác là điều chắc chắn. Hang số 0 xuất hiện những điều kỳ lạ trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, vậy thì chắc chắn là kết quả của sự kết hợp giữa thời tiết và môi trường núi, nói trắng ra là vốn dĩ vẫn tồn tại, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi, vì dẫu sao hang số 0 ngoài lúc mở hang xuất hiện điều kỳ lạ ra, những lúc khác vẫn rất bình thường. Thứ hai, tư thế của quỷ núi trên sống núi có thể không chân thực, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, bên dưới quỷ núi là hang đá, hướng biến đổi nhìn thẳng dọc từ trên xuống chính là khu vực Tiêu Dã phụ trách. Quan trọng hơn là, cá nhân tôi cho rằng kết cấu của hang có thể có vấn đề. Đương nhiên, điều này vẫn cần La Chiếm đo đạc, kiểm tra sâu thêm.”
Bên này Thịnh Đường đang cầm điện thoại tra cứu, khi bức họa quỷ núi xuất hiện, cô cảm thấy không hiểu: “Lẽ nào tối qua sống núi thay đổi tới mức có cả mắt cả mũi?”
“Cũng không hẳn là chi tiết đến mức ấy, nhưng đủ để khiến người ta vừa nhìn là liên tưởng tới quỷ núi.” La Chiếm đáp lời cô. Nói tới đây, anh ấy lại nhớ tới chuyện tối qua bản thân mình không lập tức nhận ra quỷ núi ngay từ cái nhìn đầu tiên, bèn ngượng ngập bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tối qua cũng nhờ bác sĩ Giang nhắc nhở nhiều.”
Thịnh Đường tập trung hết mọi sự chú ý vào bức tranh quỷ núi, hơi nuối tiếc vì tối qua cô không ngước nhìn lên sống núi. La Chiếm và Giang Chấp đều có thể nhìn thấy, vậy thì nếu cô để ý thì cũng nhìn thấy chăng. Cô sát lại gần Giang Chấp, khẽ thở dài một tiếng: “Quỷ núi mà anh nhìn thấy có xinh đẹp không?”
Cho dù không nhìn được ngũ quan thì tư thế chắc cũng ma mị lắm nhỉ.
Giang Chấp hơi áp sát cô, thì thầm: “Không đẹp bằng em.”
Vành tai Thịnh Đường hơi nóng lên, giống như bị hơi thở của anh châm lửa đốt, men theo đôi tai rót thẳng vào trái tim cô. Đây là một cảm giác như thế nào nhỉ, cô rất thích. Cô ngước mắt lên, vô tình nhìn thấy Tiêu Dã, trùng hợp thay anh ấy cũng đang nhìn cô. Giống như đọc thấu được suy nghĩ của cô vậy, anh ấy nhếch môi cười, cực kỳ lưu manh.
Không hiểu tại sao trái tim cô lại run lên, trong đầu lướt qua những suy nghĩ vụn vặt, không thể bắt được vì chúng chạy rất nhanh. Thịnh Đường nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được gì, thẳng thừng dồn hết mọi suy nghĩ vào công việc, thế là cô đưa ra hai nghi vấn…
“Em đang nghĩ, nếu bích họa trong hang đá có thể thay đổi, hoặc có thể nói nội dung bích họa mà bây giờ chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, vậy thì làm sao dám bảo đảm những gì chúng ta khôi phục trước đó là chính xác đây? Rốt cuộc, nội dung bích họa trước kia và bây giờ, đâu mới là sự thật? Đây là vấn đề thứ nhất. Thứ hai, nếu chỉ có hiện tượng thời tiết cực đoan mới có thể khiến cho hang đá xảy ra những hiện tượng bất thường, vậy tối qua thì sao? Tối qua đâu có mưa gió bão bùng.”
Tuy rằng trong lòng Thịnh Đường đang nghĩ tới “nam sắc” nhưng nắm bắt vấn đề vẫn thật sự rất trúng trọng tâm.
Giang Chấp ngẫm nghĩ rồi nói: “Điểm đầu tiên mà em nói tới quả thực không thể chứng thực. Có thể chúng ta đã làm những việc không có tác dụng gì, không biết được bộ mặt thật của bích họa nên cho dù phương án khôi phục có hoàn hảo đến đâu cũng vô ích. Điểm thứ hai, liên quan đến vấn đề thời tiết cũng không phải là điều tuyệt đối. Chúng ta phải tìm ra những điểm chung dẫn dắt khiến cho hang đá trở nên khác thường. Giáo sư Hồ, ngày mà mọi người phát hiện ra hang đá, điều kiện thời tiết như thế nào?”
“Ngày hang số 0 được phát hiện trời không mưa to, nhưng trước đó thì từng mưa, sau đó lại tới mấy hôm cát bụi hoành hành. Sau đó… hình như cũng không còn gì đặc biệt nữa. À, nhiệt độ không khí tăng cao mấy ngày.”
Nói tới đây, sắc mặt Hồ Tường Thanh hơi cứng đờ lại.
Giang Chấp nhìn về phía Thịnh Đường và mọi người, hỏi ngược lại một câu: “Bây giờ chắc mọi người đều hiểu cả rồi chứ?”
Tiêu Dã thường ngày là một người tính tình phóng khoáng, cởi mở, gặp phải một vấn đề to bằng trời cũng có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt, thế nên anh ấy điều chỉnh cảm xúc của mình cũng rất nhanh. Nghe Thịnh Đường nói như vậy, anh ấy cố tình hỏi cô: “Em chắc chắn bây giờ em đang tỉnh táo đấy chứ?”
Khi hang số 0 xảy ra chuyện, có ba người đi vào trong hang: Kỳ Dư, Thịnh Đường và Giang Chấp. Kỳ Dư thì không cần nói rồi, cảm xúc vẫn luôn ở trong trạng thái không ổn định. Thịnh Đường sau khi bị hoảng hốt thì dường như xuất hiện trạng thái lãng quên ngắt quãng. Tiêu Dã, Thẩm Dao và La Chiếm sau khi bàn bạc và thảo luận thì cảm thấy có lẽ cô đã bị ảnh hưởng khi ở trong hang đá.
Còn về việc Giang Chấp có bị di chứng nào không thì họ không biết. Trông anh vẫn rất bình thường, khi nào cần ăn thì ăn, khi nào cần uống thì uống. Ngoại trừ… Tiêu Dã đánh mắt liếc Giang Chấp một cái, nghĩ bụng: Tình huống sáng hôm nay là biểu hiện của việc chọc thủng lớp cửa sổ giấy hay cậu ấy chỉ tranh thủ giở trò lưu manh thôi nhỉ?
Trước mặt Thịnh Đường có một túi đồ ăn vặt, cô cầm một vốc kẹo hồ lô lạnh ném lên người Tiêu Dã. Tiêu Dã một tay bắt trọn, cười ha ha nói: “Vẫn là tiểu sư muội suy nghĩ chu đáo, biết rằng sáng nay anh ăn hơi nhiều một chút. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh là một người chỉ cần bị kích thích là có thể ăn được, sáng nay quả thật là…”
“Có đồ ăn mà vẫn không bịt được cái miệng của anh lại sao?” Thịnh Đường căng thẳng, vội vàng ngắt ngang lời anh.
Thẩm Dao tò mò: “Sáng nay làm sao vậy?”
Tim Thịnh Đường bỗng đập rộn ràng.
Tiêu Dã nói một câu đầy ẩn ý: “Sáng nay ấy hả, cũng chẳng có gì, chỉ là có ai đó làm đồ ăn sáng có độ ngọt quá cao, ngược lại khiến người ta thấy chua loét.”
Giang Chấp liếc anh ấy một cái, không đoái hoài.
Kỳ Dư phản ứng chậm: “Cái gì mà người được trời lựa chọn? Mọi người không nghe lời nói của tôi sao? Đó là một sự cảnh cáo, là cảnh cáo đó!”
So với sự kích động của anh ấy, La Chiếm ngồi bên cạnh anh ấy lại tương đối bình tĩnh. La Chiếm giơ tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Kỳ Dư, nói nhỏ: “Cậu bình tĩnh một chút.”
Kỳ Dư quả thật đã nghe lời La Chiếm, hét xong câu ban nãy thì cũng không lên tiếng nữa. Sau đó anh ấy cúi đầu, ngồi ở đó ra sức móc đầu ngón tay giống như đang hờn giận vậy, móc mãi móc mãi La Chiếm bèn đưa tay ra để gạt tay của anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta kiếm cơm bằng bàn tay đấy, đừng móc nữa.”
Hồ Tường Thanh uống một ngụm trà, buông một tiếng thở dài nặng nề. Cũng không phải là ông không để tâm tới những lời nói của Kỳ Dư, ông hỏi Giang Chấp: “Em thấy sao?”
“Cả bốn bức tường của hang số 0 quả thực đã có biến động xảy ra. Chí ít thì sau buổi tối hôm qua, có lẽ tất cả những nỗ lực trước đó của chúng ta đều hóa thành công cốc.” Giang Chấp phát biểu ý kiến. Tối qua khi vào hang tuy rằng anh không nhìn thấy Phi Thiên tung vạt áo như Thịnh Đường miêu tả, nhưng nhìn thấy rõ ràng cả hang đá sáng lên, tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh lục.
“Mọi người từng thấy lân tinh phải không?” Giang Chấp nói với mọi người: “Chính là mức độ sáng đó, những bức tranh trong bích họa được soi chiếu rất rõ ràng, ngoại trừ phần mà Tiêu Dã phụ trách.”
Điều này cũng ít nhiều giống với những gì Tiêu Dã nhìn thấy.
Tiêu Dã hỏi: “Sắc nét mà cậu nói có nghĩa là…”
“Như mới, giống như cậu nhìn thấy vậy, giống như vừa mới được vẽ ra, ngoại trừ khu vực của cậu đen sì không nhìn thấy gì. Tôi đang nghĩ, có lẽ mấu chốt của hang số 0 nằm tại chính khu vực của cậu.”
“Làm sao để chứng minh mấu chốt nằm ở khu vực của tôi?” Tiêu Dã không hiểu.
Giang Chấp ngẫm nghĩ: “Tôi đoán vậy.”
Tiêu Dã: …
Nhưng Hồ Tường Thanh thì không cho rằng Giang Chấp chỉ nói đại một câu như vậy, một khi anh suy đoán chắc chắn là vì có manh mối, Giang Chấp nào có phải là người bạ đâu nói đấy? Ông cũng không vội vàng thúc giục Giang Chấp vì biết có lẽ anh vẫn còn lời để nói tiếp.
Quả nhiên Giang Chấp hỏi ông: “Giáo sư Hồ, cậu học trò khi ấy đã nhìn thấy ngọn núi xảy ra thay đổi phải không?”
Hồ Tường Thanh gật đầu.
“Giống như một con quái vật giương nanh múa vuốt…” Giang Chấp có vẻ đăm chiêu, quay đầu nhìn La Chiếm: “Còn nhớ những gì tối qua tôi bảo cậu nhìn không?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
La Chiếm gật đầu: “Phần sống núi phía trên đỉnh cao nhất của hang đá trông giống một con quỷ núi.”
Câu nói này khiến những người ngồi ở đó một phen sửng sốt, bao gồm cả Hồ Tường Thanh. Ông ngạc nhiên: “Quỷ núi?”
“Giống hệt một con quỷ núi trong các bức tranh minh họa, tư thế giống y hệt.” Tối qua La Chiếm không ngủ được nên đã đặc biệt đi tìm tòi những tài liệu liên quan đến quỷ núi, đặc biệt là bức tranh quỷ núi. Ban đầu nhìn không thấy gì, nhưng càng nhìn càng cảm thấy rợn người.
Giang Chấp tiếp tục nói: “Đầu tiên, việc xuất hiện ảo giác là điều chắc chắn. Hang số 0 xuất hiện những điều kỳ lạ trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, vậy thì chắc chắn là kết quả của sự kết hợp giữa thời tiết và môi trường núi, nói trắng ra là vốn dĩ vẫn tồn tại, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi, vì dẫu sao hang số 0 ngoài lúc mở hang xuất hiện điều kỳ lạ ra, những lúc khác vẫn rất bình thường. Thứ hai, tư thế của quỷ núi trên sống núi có thể không chân thực, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, bên dưới quỷ núi là hang đá, hướng biến đổi nhìn thẳng dọc từ trên xuống chính là khu vực Tiêu Dã phụ trách. Quan trọng hơn là, cá nhân tôi cho rằng kết cấu của hang có thể có vấn đề. Đương nhiên, điều này vẫn cần La Chiếm đo đạc, kiểm tra sâu thêm.”
Bên này Thịnh Đường đang cầm điện thoại tra cứu, khi bức họa quỷ núi xuất hiện, cô cảm thấy không hiểu: “Lẽ nào tối qua sống núi thay đổi tới mức có cả mắt cả mũi?”
“Cũng không hẳn là chi tiết đến mức ấy, nhưng đủ để khiến người ta vừa nhìn là liên tưởng tới quỷ núi.” La Chiếm đáp lời cô. Nói tới đây, anh ấy lại nhớ tới chuyện tối qua bản thân mình không lập tức nhận ra quỷ núi ngay từ cái nhìn đầu tiên, bèn ngượng ngập bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tối qua cũng nhờ bác sĩ Giang nhắc nhở nhiều.”
Thịnh Đường tập trung hết mọi sự chú ý vào bức tranh quỷ núi, hơi nuối tiếc vì tối qua cô không ngước nhìn lên sống núi. La Chiếm và Giang Chấp đều có thể nhìn thấy, vậy thì nếu cô để ý thì cũng nhìn thấy chăng. Cô sát lại gần Giang Chấp, khẽ thở dài một tiếng: “Quỷ núi mà anh nhìn thấy có xinh đẹp không?”
Cho dù không nhìn được ngũ quan thì tư thế chắc cũng ma mị lắm nhỉ.
Giang Chấp hơi áp sát cô, thì thầm: “Không đẹp bằng em.”
Vành tai Thịnh Đường hơi nóng lên, giống như bị hơi thở của anh châm lửa đốt, men theo đôi tai rót thẳng vào trái tim cô. Đây là một cảm giác như thế nào nhỉ, cô rất thích. Cô ngước mắt lên, vô tình nhìn thấy Tiêu Dã, trùng hợp thay anh ấy cũng đang nhìn cô. Giống như đọc thấu được suy nghĩ của cô vậy, anh ấy nhếch môi cười, cực kỳ lưu manh.
Không hiểu tại sao trái tim cô lại run lên, trong đầu lướt qua những suy nghĩ vụn vặt, không thể bắt được vì chúng chạy rất nhanh. Thịnh Đường nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được gì, thẳng thừng dồn hết mọi suy nghĩ vào công việc, thế là cô đưa ra hai nghi vấn…
“Em đang nghĩ, nếu bích họa trong hang đá có thể thay đổi, hoặc có thể nói nội dung bích họa mà bây giờ chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, vậy thì làm sao dám bảo đảm những gì chúng ta khôi phục trước đó là chính xác đây? Rốt cuộc, nội dung bích họa trước kia và bây giờ, đâu mới là sự thật? Đây là vấn đề thứ nhất. Thứ hai, nếu chỉ có hiện tượng thời tiết cực đoan mới có thể khiến cho hang đá xảy ra những hiện tượng bất thường, vậy tối qua thì sao? Tối qua đâu có mưa gió bão bùng.”
Tuy rằng trong lòng Thịnh Đường đang nghĩ tới “nam sắc” nhưng nắm bắt vấn đề vẫn thật sự rất trúng trọng tâm.
Giang Chấp ngẫm nghĩ rồi nói: “Điểm đầu tiên mà em nói tới quả thực không thể chứng thực. Có thể chúng ta đã làm những việc không có tác dụng gì, không biết được bộ mặt thật của bích họa nên cho dù phương án khôi phục có hoàn hảo đến đâu cũng vô ích. Điểm thứ hai, liên quan đến vấn đề thời tiết cũng không phải là điều tuyệt đối. Chúng ta phải tìm ra những điểm chung dẫn dắt khiến cho hang đá trở nên khác thường. Giáo sư Hồ, ngày mà mọi người phát hiện ra hang đá, điều kiện thời tiết như thế nào?”
“Ngày hang số 0 được phát hiện trời không mưa to, nhưng trước đó thì từng mưa, sau đó lại tới mấy hôm cát bụi hoành hành. Sau đó… hình như cũng không còn gì đặc biệt nữa. À, nhiệt độ không khí tăng cao mấy ngày.”
Nói tới đây, sắc mặt Hồ Tường Thanh hơi cứng đờ lại.
Giang Chấp nhìn về phía Thịnh Đường và mọi người, hỏi ngược lại một câu: “Bây giờ chắc mọi người đều hiểu cả rồi chứ?”
Bình luận facebook