• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 201 - Chương 201 SỢ BỊ CHẾT VÌ TỨC

Chương 201

SỢ BỊ CHẾT VÌ TỨC

Bà Tiêu không đạt được ý nguyện, trước khi đi đã tới gặp Hồ Tường Thanh.

Hồ Tường Thanh và bà Tiêu đã có duyên gặp nhau vài lần, nhất là khi ông quyết định nhận Tiêu Dã làm đệ tử cuối cùng thì việc nói chuyện với gia đình nhà họ Tiêu trở thành vấn đề mấu chốt. Thế nên, khi đối mặt với Hồ Tường Thanh, bà Tiêu cũng không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề…

“Tiểu Dã nhà tôi làm việc gì cũng không kiên nhẫn. Năm xưa sở dĩ chúng tôi đồng ý cho nó tới Đôn Hoàng chính là muốn cho nó một vài năm rèn giũa, trải nghiệm, nghĩ bụng chắc chỉ vài bữa là nó chán. Ai ngờ được, đến tận bây giờ nó vẫn chưa hề có định rời khỏi Đôn Hoàng. Giáo sư Hồ, như vậy không ổn đâu.”

Hồ Tường Thanh vẫn chưa thể hiểu không ổn ở chỗ nào. Ông bày tỏ với bà Tiêu: Con trẻ bắt đầu có sự kiên nhẫn là chuyện tốt, hơn nữa bây giờ Tiêu Dã cũng được coi là một sức mạnh quan trọng trong đội ngũ các nhà khôi phục bích họa, mấy năm trước không ít lần ra ngoài hỗ trợ các nơi, đây đều là những kinh nghiệm quý báu.

Bà Tiêu giơ tay lên ngắt ngang lời của Hồ Tường Thanh, biểu đạt sự lo lắng thật sự của bản thân mình.

“Tôi chỉ muốn con trai của tôi bình thường trở lại. Nói thật lòng, trước khi tới Đôn Hoàng tuy rằng nó chưa nghiêm túc yêu một cô gái nào nhưng chí ít vây xung quanh nó vẫn là phái nữ. Đâu có giống như bây giờ…”

Những lời sau đó bà không nói thêm nữa.

Thế nên Hồ Tường Thanh đã hiểu lệch đi ý của bà Tiêu, ông cười nói: “Những người làm ngành này hầu như đều là nam giới, thế nên tình trạng hiện tại của Tiêu Dã là rất bình thường.”

Bà Tiêu không vội, mỉm cười: “Tuy rằng nhà chúng tôi không trông chờ vào Tiểu Dã nối dõi tông đường, nhưng chung quy cũng không thể giương mắt nhìn nó ế mãi như vậy chứ? Đàn ông cũng giống như phụ nữ, cũng đều có thời kỳ hoàng kim. Tôi ấy à, cũng hiểu là bây giờ Đôn Hoàng thiếu người, tạm thời để Tiểu Dã ở lại cũng không phải là không thể, chỉ là hy vọng Giáo sư Hồ có thể nể mặt, giúp tôi một chuyện.”

Giúp một chuyện ư?

Hồ Tường Thanh hồ nghi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, chị cứ nói.”



Giang Chấp không biết mình đã vượt qua chuyện ấy bằng cách nào.

Sau một đêm dài bị giày vò, anh thậm chí còn có ý định tự sát. Thịnh Đường quên mất một câu nói: Lính có thể bị giết chứ không thể bị hạ nhục. Dám hành hạ anh như vậy thì đừng trách anh tàn nhẫn ngắt hoa.

Thế nhưng, khi anh còn chưa kịp tìm cô để tính sổ thì Thịnh Đường đã đỉnh đương tới tìm anh rồi.

Lúc đó Giang Chấp đang ở trong hang, cả nhóm Sáu Viên Thịt Bằm chỉ còn thiếu một mình Thịnh Đường, còn lại đều đông đủ cả. Suy nghĩ của họ rất đơn giản, chỉ cần còn một ngày quyết định của Viện chưa được đưa xuống thì họ sẽ ở trong hang thêm một ngày.

Đều là những nhà khôi phục có kinh nghiệm nghề nghiệp phong phú, biết rõ khôi phục bích họa có những lúc phải trông cậy vào số phận, có khi chỉ nhiều hơn một phút có lẽ cũng sẽ có những phát hiện khác biệt với bình thường.

Thịnh Đường mang theo ánh sáng tới.

Bên ngoài cực nóng, vừa đẩy cửa ra, cô cuốn theo cả hơi nóng và ánh sáng làm nhức nhối đôi mắt của Giang Chấp.

Ngoài mặt tuy không thể hiện gì nhưng trong lòng Giang Chấp thì tức đến ngứa ngáy.

Nhất là khi sáng sớm nay Tiêu Dã còn hóng hớt hỏi anh một câu: Này, nửa đêm hôm qua, cậu đứng trước cửa nhà Đường Đường làm gì thế hả?

Khiến cả đám Kỳ Dư cũng đều nhìn qua phía anh.

Khi nhìn thấy Thịnh Đường, anh thật sự muốn bóp chết cô.

… Thịnh Đường đi tới trước mặt anh, ngồi sụp xuống, ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Chấp cố tình làm vẻ bình thản, lẳng lặng dọn dẹp túi dụng cụ, không nói câu nào. Thịnh Đường ngồi đó một lúc, thấy anh không đoái hoài tới mình, phải cố nhịn cười. Ánh mắt cô bất chợt chạm phải chỗ dụng cụ khôi phục trong ba lô, nhất là chữ Tượng khắc trên cán dao.

Trước đó cô không hiểu, một người ở độ tuổi như Giang Chấp sao lại có những thói quen như các nhà khôi phục thế hệ trước vậy. Bây giờ nghĩ lại thì cô hiểu ra, đây chính là đồ nghề của thế hệ trước mà.

Là của Giáo sư Tiết Phạn phải không.

Thịnh Đường cảm thấy trên người Giang Chấp có những thứ rất kỳ lạ và khó hiểu, giống như tình cảm của anh với Giáo sư Tiết Phạn, ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, trên thực tế lại để ý muốn chết.

Giang Chấp đợi hồi lâu không thấy cô nói gì bèn liếc mắt nhìn cô. Thấy cô có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, anh bèn dừng việc lại: “Đường Tiểu Thất, em lại âm mưu chuyện xấu xa gì đấy?”

“Em nào có.” Thịnh Đường ngồi xổm ở đó, hai tay đỡ mặt, cười cực kỳ ngọt ngào: “Bạn trai của em đẹp trai như vậy, em ngắm anh còn không được hay sao?”

Nếu là bình thường, Giang Chấp nghe được câu này lòng đã nở hoa từ lâu, nhưng bây giờ ư? Ha ha.

Bây giờ anh đã cắt giảm kha khá nhận định của mình về phẩm chất lương thiện của Thịnh Đường rồi.

“Đừng giả vờ tỏ ra ngoan ngoãn, Đường Tiểu Thất, tối qua em giày vò anh bằng cách nào em là người rõ nhất, chuyện này chúng ta chưa xong đâu.”

“Hai người yêu nhau chẳng phải là anh nợ em một món, em lại nợ anh một món đấy sao, thế mới gọi là tình này quấn bện chẳng có hạn kỳ.”

Cố tình hiểu sai ý của anh.

Giang Chấp thu dọn gọn gàng chỗ dụng cụ, sắp xếp ngăn nắp rồi hạ thấp giọng xuống: “Đường Tiểu Thất, em chính là nữ lưu manh.”

“Nữ lưu manh thì nữ lưu manh vậy, em cũng đâu có lưu manh người đàn ông nào khác.” Thịnh Đường hoàn toàn bày ra thái độ “binh đến tướng chặn, nước đến đất dìm”, nét mặt vô tội: “Nữ lưu manh hôm nay tới là để thông báo với anh một chuyện đây.”

“Em mà cũng có chuyện nghiêm túc cơ à?”

“Thì cũng coi là nghiêm túc đi.” Thịnh Đường bình thản buông một câu: “Bố mẹ em đã tới Đôn Hoàng rồi, em hẹn trưa nay đi ăn cơm.”

Ngón tay Giang Chấp run lên, suýt chút nữa bị lưỡi dao tỉa quẹt qua. Một lúc lâu sau, anh mới sực tỉnh như cung phản xạ hoạt động lại vậy, “Á?” một tiếng.

Giọng anh vốn không nhỏ, cộng thêm trong hang lại có tiếng vọng…

Kỳ Dư và mọi người đều nhìn cả về phía này.

Tiêu Dã bây giờ cực kỳ tò mò về trạng thái cũng như những gì mà Giang Chấp gặp phải, ngó đầu nói về phía này: “Có chuyện gì vui thế, nói ra cho mọi người giải tỏa, giải tỏa chút đi.”

Giải tỏa cái đầu cậu.



Thịnh Đường bị Giang Chấp kéo ra khỏi hang đá, kéo thẳng lên xe.

“Bố mẹ em tới rồi à?”

“Hả? Chẳng phải tối qua em đã nói với anh rồi sao?”

“Không phải, tối qua em chỉ nói là họ sẽ tới, chứ đâu có nói là hôm nay họ sẽ tới ngay.”

Thịnh Đường phản bác: “Tới sớm hay tới muộn cũng như vậy thôi mà. Hơn nữa, em cũng mới biết chuyện họ tới hôm nay thôi.”

Giang Chấp đang định khởi động xe, đột ngột dừng lại: “Hạ cánh rồi?”

Thịnh Đường gật đầu: “Đã vào khách sạn xong xuôi rồi, chẳng phải ban nãy ở trong hang em đã nói với anh là họ đã tới Đôn Hoàng rồi sao?”

Giang Chấp thở dài.

Thịnh Đường nhìn anh khó hiểu, thế này là làm sao?

“Đón bố mẹ, sắp xếp khách sạn, đây đều là những việc anh nên làm.” Giang Chấp nét mặt nghiêm túc, ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Lịch trình của hai bác đã được lên kế hoạch chưa? Nếu đã tới Đôn Hoàng rồi thì cũng phải đi chơi đây đó chứ. Để anh sắp xếp kế hoạch vui chơi.”

Thịnh Đường khoát tay: “Họ tới đây mục đích là để gặp anh. Còn về vui chơi, họ cũng đủ bận rồi, lấy đâu ra thời gian. Hơn nữa, họ tới Đôn Hoàng đâu đến lượt chúng ta lo lắng kế hoạch vui chơi? Bố mẹ cực kỳ thông thạo vùng Đôn Hoàng này.”

“Thế…” Giang Chấp ngập ngừng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Anh vẫn cứ cảm thấy hẹn gặp ngay bữa trưa có phần vội vàng quá.”

“Là em nghĩ bình thường anh bận rộn như vậy, hẹn gặp nhau buổi tối ngồi nói chuyện sẽ mất rất nhiều thời gian, buổi trưa gặp nhau, làm bát mì, nói chuyện qua qua thôi.” Hiếm có dịp Thịnh Đường lại chấp nhận giải thích: “Bố mẹ em cũng có ý này, gặp gỡ nhưng với điều kiện không làm lỡ dở công việc của anh.”

Giang Chấp quả thật ngửa cổ lên than trời trong im lặng.

Nha đầu này không biết đang giúp anh hay đang hại anh nữa.

Anh giơ tay lên, xoa thật mạnh đầu cô: “Cài dây an toàn cẩn thận, đi nhé.”

“Mới hơn tám giờ mà, em hẹn mười hai giờ cơ, giờ mà hai chúng ta đã tới nhà hàng thì có vẻ hơi sớm.” Thịnh Đường nhắc nhở.

Giang Chấp suýt nữa thì thổ huyết.

“Đương nhiên không thể lập tức tới nhà hàng rồi!”

Tư duy của Thịnh Đường cực kỳ đặc biệt, có tiềm chất của một “nữ thẳng” tuyệt đối cương trực. Nghe xong câu nói của Giang Chấp, cô ngập ngừng: “… Vậy anh muốn về nhà một chuyến, tiện thể dẫn Tia Sét Xanh đi theo à?”

Tôi ngất…

“Anh tắm rửa qua, thay bộ quần áo khác!” Giang Chấp bực dọc buông một câu, đồng thời nhấn mạnh chân ga.

Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, về trung tâm thành phố cũng mất một ít thời gian. Cứ cho là hẹn tận mười hai giờ nhưng thời gian cũng hết sức gấp gáp, Đường Tiểu Thất đáng chết này.

Nghe xong, Thịnh Đường ngạc nhiên, quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới: “Sáng nay lúc ra khỏi nhà tóc anh còn chưa khô cơ mà, chẳng phải đã tắm rửa một lần rồi sao, quần áo cũng đâu có bẩn.”

Giang Chấp tăng tốc, hai tay giữ chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, trong phút chốc có cảm giác chán nản vô cùng, lần đầu tiên anh cảm giác mình đang gảy đàn cho trâu nghe.

“Đường Tiểu Thất, anh cầu xin em, em đừng nói chuyện với anh nữa.”

“Vì sao chứ?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Anh sợ chết vì tức đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom