• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 202 - Chương 202 GƯƠNG MẶT CỦA BÀ

Chương 202

GƯƠNG MẶT CỦA BÀ

Lúc mở thực đơn ra, Mạc Họa cảm khái muôn phần, sau khi gọi một vài món có tiếng của quán này, bà bắt đầu nhìn ngó bốn phía xung quanh.

“Trên con đường này dường như có rất nhiều nhà hàng đã thay mới rồi, duy chỉ có hàng này vẫn còn nguyên.”

Bà chỉ tay lên hình ảnh Phi Thiên được vẽ trên bức tường phía Đông: “Bức tranh thậm chí cũng vẫn còn, không hề phai màu một chút nào.” Sau đó bà lại hít sâu một hơi, cười nói: “Ông chủ hình như cũng không đổi người khác, vẫn cứ thích xông tinh dầu như cách đây chục năm.”

Một nhà hàng ăn xông tinh dầu là một chuyện khá kỳ lạ, vì dù sao cũng sẽ bị mùi thức ăn che lấp hết. Hơn nữa đây cũng đâu phải là nhà hàng cấp sao gì, ngược lại diện tích nhà hàng còn không lớn, tổng cộng chỉ có mặt sàn một tầng, bày được khoảng bảy đến tám chiếc bàn, nhiều hơn thì thứ lỗi vì không thể tiếp đón.

Ông chủ quán rất thích trầm hương, hơn nữa bao nhiêu năm qua chỉ thích một loại mùi trầm hương nhất định. Bên cạnh quầy lễ tân có một chiếc lò mạ vàng cao bằng nửa người, bên trong lò đặt mạt gỗ trầm hương, bên dưới lửa cháy, lửa không quá to, chỉ lâm râm, sẽ được dập tắt lúc đóng cửa và đốt lên lúc mở cửa.

Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, ngọn lửa liu riu ấy vẫn không ngừng cháy, mạt gỗ trầm hương vẫn không ngừng được đốt lên. Khe hẹp trên nắp của chiếc lò mạ vàng ấy từ lâu đã được bọc một lớp dầu trầm hương dày cộp, cho dù thật sự quên đốt trầm hương thì chiếc lò cũng tự tỏa ra một mùi trầm hương thoang thoảng.

Ông chủ là một người có tín ngưỡng, nhìn tổng thể toàn bộ phong cách trang trí của cửa hàng thì nơi đây lấy màu vàng làm chủ đạo, tôn kính màu của nhà Phật.

Nhiều năm rồi mà cửa hàng trông không cũ đi, nhìn ra được là đã được sang sửa lại nhưng đồ dùng bày biện bên trong thì không có gì khác, khiến người ta hoài niệm.

Thịnh Tử Viêm cười nhẹ nhàng, nói: “Đáng tiếc là hôm nay ông chủ Vương không có ở quán, nếu không cũng được coi là một buổi gặp lại bạn cũ đấy.”

Gặp lại bạn cũ.

Bốn chữ này khiến tâm trạng của Mạc Họa tụt dốc.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, bà nói nhẹ nhàng: “Những ngày tháng trước kia tuy cũng có những điều không thoải mái, nhưng mọi người đều ở bên nhau đùa vui, bây giờ nghĩ lại cũng thấy thật vui vẻ.”

Thịnh Tử Viêm nhẹ nhàng nắm chặt tay bà, an ủi: “Con người ta luôn phải đi về phía trước, nhìn về phía trước, bằng không tồn tại hy vọng để làm gì?”

“Yên tâm đi, tôi không sao.” Mạc Họa mỉm cười: “Chỉ là quay lại nơi chốn cũ, cảm thán linh tinh ấy mà.”

Thịnh Tử Viêm vỗ vỗ lên mu bàn tay bà.

Mạc Họa xoay ngược tay lại, nắm lấy tay ông và nói: “Thật ra tôi… có một chút căng thẳng đấy.”

“Thật hiếm có khoảnh khắc đỉnh cao nào lại có thể khiến bà căng thẳng.” Thịnh Tử Viêm cười: “Tôi cảm thấy cậu thanh niên đó là người căng thẳng hơn mới đúng.”

Mạc Họa không nói gì, vẫn nắm lấy tay của Thịnh Tử Viêm, đến tận khi nhìn thấy bóng của hai con người qua cửa sổ, thần sắc của bà mới đột ngột thay đổi, bàn tay đang nắm chặt tay Thịnh Tử Viêm bất chợt buông ra.

Thịnh Tử Viêm ngước mắt lên nhìn…

Tới rồi.



Đây là lần đầu tiên Thịnh Đường nhìn thấy Giang Chấp mặc sơ mi và quần Âu.

Rất giản dị.

Chiếc áo sơ mi trắng được cắt may vừa vặn kết hợp với một chiếc quần Âu màu xanh lam chìm, sạch sẽ, gọn gàng.

… Giang Chấp mất hẳn một tiếng đồng hồ để chỉnh trang lại bản thân.

Một tiếng đồng hồ này còn bao gồm thời gian cô cùng với anh tới tiệm cắt tóc chỉnh sửa lại mái đầu. Tóc anh dài rất nhanh, lại ngày ngày ở lì trong hang đá, thế nên gần như có thể dùng nịt để buộc lên rồi.

Hình ảnh này luôn khiến Thịnh Đường nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, mái tóc hơi xoăn được buộc lên, anh đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo chiếc kính râm.

Phong trần bụi bặm, điển hình cho mẫu đàn ông nam tính, mạnh mẽ.

Chỉ có điều giây phút anh tháo kính râm xuống, cô lại cảm thấy đôi mắt của anh thật sự rất đẹp.

Lúc cắt tóc, thợ cắt tóc hỏi Giang Chấp anh có muốn cạo luôn cả râu đi không, Giang Chấp không cần nói nhiều, lập tức đồng ý. Thịnh Đường đứng bên nhìn mà liên tục bĩu môi. Cô thích anh để râu hơn chứ, gợi cảm biết bao.

Râu vừa cạo xong, lập tức trở thành một gương mặt trắng trẻo, nhẵn thín.

Nhưng gương mặt trắng trẻo ấy cũng khá đẹp, ra khỏi tiệm làm tóc là giành được không ít ánh mắt đắm đuối si mê của các thiếu nữ.

Sau đó anh quay về nhà.

Thịnh Đường nghĩ với gu ăn mặc bình thường của anh thì anh còn thay đổi được kiểu nào mới nữa đây, chẳng qua là đổi từ một bộ quần áo thoải mái này sang một bộ quần áo thoải mái khác. Làm ngành của họ, bình thường thì mặc trang phục thoải mái, vào hang thì mặc đồ lao động, chỉ có vậy mà thôi.

Ồ, cũng có ngoại lệ, giống như Thẩm Dao, cô ấy có không ít váy.

… Sau khi Giang Chấp thay xong quần áo đi ra ngoài, Thịnh Đường cảm thấy…

Ôi chao!

Soái ca nhà ai đây hả?

Lần đầu tiên cô bắt gặp một người đàn ông có thể khiến một chiếc áo sơ mi chẳng có gì bắt mắt, sau khi mặc lên người anh lại trở nên thu hút và có dáng như vậy. Tất cả là nhờ bờ vai rộng và vòng hông thon gọn của anh, còn cả những đường nét cơ bắp rắn chắc nữa, dùng màu trắng cấm dục nhất để che đi những đường nét của dục vọng, khiến người ta rất muốn lột chiếc áo sơ mi trắng của anh ra, để xem xem bên trong rốt cuộc anh cuồng dã đến mức nào.

Nói chi tới chiếc quần Âu bọc quanh đôi chân dài, thẳng tắp, mạnh mẽ.

Mái tóc vừa được cắt xong rất gọn gàng và sạch sẽ, gương mặt tuấn tú, thực sự trở thành hình tượng ảo truyền kỳ trong lòng các cô gái.

Đúng vậy đúng vậy, Fan thần ở trong lòng cô chính là như thế này.

Uy nghiêm, đĩnh đạc, tuấn tú.

Ánh nắng sẽ rơi xuống đôi mày và đôi mắt của anh, thu lại hết ngàn vạn rực rỡ. Anh rất ấm áp, lại khiến người ta không dám tùy tiện lại gần. Khi hơi mím môi lại trông anh nghiêm túc và cẩn trọng, khi khẽ nhếch môi lên thì ngàn vạn tia sáng trong đôi mắt anh sẽ được phóng thích ra ngoài, bao trọn xung quanh.

Giang Chấp đứng trước gương chỉnh trang lại cúc áo sơ mi, hỏi han ý kiến của cô.

Trong đôi mắt của Thịnh Đường chỉ toàn là sao lấp lánh. Cô nói với Giang Chấp: Khắp người anh đều đang tỏa sáng đấy, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống vậy.

Giang Chấp đánh mắt nhìn Thịnh Đường ở trong gương, thầm nghĩ: Anh tin em mới lạ đó.

Anh chiến đấu với chiếc cúc một lúc lâu.

Nếu cài lại gọn gàng sẽ cảm thấy bí khủng khiếp; nếu để tự tại một chút thì lại cảm thấy quá tùy tiện.

Cuối cùng, anh không thể không hỏi Thịnh Đường: “Em cảm thấy anh để mở mấy cúc áo sơ mi là hợp lý nhất?”

Thịnh Đường nheo mắt lại, háo sắc: “Cởi hết…”

Hỏi cũng bằng thừa.

Giang Chấp không đoái hoài tới ánh mắt của Thịnh Đường, cài cúc áo lại…

Không hở ra chút nào.



Thịnh Tử Viêm cứ đinh ninh mình có thể suy nghĩ thông suốt.

Nhà có con gái đến tuổi trưởng thành mà, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng mà, con gái quen bạn trai chỉ là chuyện sớm muộn.

Chỉ có điều, khi ông vừa nhìn thấy Giang Chấp, thấy cảnh con gái bảo bối của mình khoác cánh tay cậu ta cười tươi như hoa, Thịnh Tử Viêm chợt cảm thấy trái tim đau nhói, giống như có một bàn tay ngang nhiên cướp mất trái tim của ông đi vậy.

Ông nhíu mày, nói nhỏ: “Thằng nhóc thối, làm vậy há chẳng phải đang được hời từ con gái mình sao?”

Mạc Họa không nói gì. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Nhưng bà cũng không cho rằng cậu thanh niên kia đang được hời gì từ con gái bà, rất rõ ràng, cô gái Thịnh Đường này trong lúc khoác tay người ta, bàn tay cũng không nghiêm túc…

Thịnh Đường đã nhìn thấy họ, liều mạng vẫy tay về phía này.

Mạc Họa nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Chấp đang hướng tới.

Nghĩ thầm trong bụng: Điều gì đến rồi sẽ đến.

Khoảnh khắc lần đầu gặp mặt, đối với Giang Chấp mà nói mọi thứ đều là ngơ ngác. Cho đến tận khi Thịnh Đường giới thiệu đôi bên với nhau, anh mới đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, cố gắng kéo lý trí trở lại, tỉ mỉ quan sát đôi tình nhân thần tiên trong truyền thuyết đang ở trước mắt.

Thịnh Tử Viêm dĩ nhiên không cần phải nói, phong độ tao nhã, phóng khoáng bất phàm, từng cử chỉ, từng hành động đều mang phong thái của một nhà nghệ thuật.

Nhưng sự chú ý của Giang Chấp dồn cả lên người Mạc Họa.

Thịnh Đường được thừa hưởng vẻ đẹp của bà.

Chỉ có điều, khí chất của bà dịu dàng, thanh thoát hơn một chút, ánh mắt điềm tĩnh, không giống như Thịnh Đường, trong ánh mắt lúc nào cũng có chút gian xảo. Người xuất thân từ ngành vũ đạo, dĩ nhiên vóc dáng sẽ giữ rất tốt, điều đáng tiếc duy nhất là bà lại ngồi trên xe lăn.

Liên quan đến chuyện Mạc Họa bị thương, Giang Chấp cũng chỉ biết một, hai, trước kia không cảm thấy gì, nay nhìn lại mới thấy thật sự đáng tiếc.

Nhưng trọng điểm của Giang Chấp không nằm trên đôi chân của Mạc Họa.

Mà ở gương mặt của bà!

Gương mặt này…

Sau khi Giang Chấp ngồi xuống, đầu anh vẫn không ngừng tìm kiếm một cách liều mạng.

Anh nhất định từng thấy ở đâu rồi.

Anh nhất định từng gặp ở một nơi nào đó rồi, trong quá khứ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom