Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203 - Chương 203 QUÁ ĐÁNG RỒI ĐẤY NHÉ!
Chương 203
QUÁ ĐÁNG RỒI ĐẤY NHÉ!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ khi sinh ra Giang Chấp tới gặp phụ huynh của một ai đó, tuy rằng Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa trông đều có vẻ là những người dễ trò chuyện, nhưng anh vẫn không kìm được mà căng thẳng.
Chỉ cần căng thẳng anh lại càng không nhớ ra được đã từng nhìn thấy gương mặt của Mạc Họa ở đâu trước đây rồi.
Mãi về sau, anh còn bắt đầu tự nghi ngờ chính mình, có lẽ chỉ là ảo giác.
Bàn ăn khá vui vẻ, hòa hợp.
Đây là điều nằm ngoài dự tính của Giang Chấp.
Anh cứ ngỡ hai vợ chồng họ sẽ phải hỏi tận gốc, trốc tận rễ với anh, dù không cặn kẽ đến mức như “đào mộ” nhưng chí ít thì họ cũng nên hỏi những chuyện xoay quanh tình hình cá nhân của anh.
Trên đường đến đó, Giang Chấp đã suy nghĩ rất rõ ràng, dù gì mình cũng đã theo đuổi được cô con gái mà người ta vất vả, khó nhọc lắm mới nuôi dưỡng khôn lớn thành người, không khác gì cướp đi món bảo bối trân quý từ trong tay hai người họ, thế nên chỉ cần họ muốn hỏi gì, anh đều sẽ trả lời thành thật.
Bao gồm cả chuyện Tiết Phạn chính là bố của anh.
Tất cả đã được anh chuẩn bị đầy đủ.
Vậy mà bố vợ và mẹ vợ tương lai lại “tung bài” khác với thường lệ, một chữ cũng không hỏi.
Cuối cùng người sốt ruột vẫn là Giang Chấp, anh tự kể cho Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa về kinh nghiệm khôi phục bích họa của mình ở nước ngoài, không nói quá nhiều, chỉ đến mức độ vừa phải là dừng.
Thật ra bình thường anh khá xem thường kiểu này, người ta còn chưa hỏi anh, anh đã sốt sắng giở hết ra khoe, há chẳng phải là biểu hiện của thái độ vừa khoe khoang vừa không tự tin sao. Thế nên trước kia đừng nói là bảo anh chủ động tự giới thiệu bản thân, cho dù người bên cạnh có tích cực hỏi, anh cũng chưa chắc đã có nhã hứng và rảnh
rỗi để trình bày.
Với thái độ ngày hôm nay, thật ra anh đã có tính toán trong bụng.
Người ngồi đối diện là ai chứ?
Là bố mẹ của Tiểu Thất.
Kiểu gì cũng phải tích cực một chút, để họ biết thái độ đối với nhân sinh của anh và kinh nghiệm công việc của anh, quan trọng là để họ hiểu anh là một người đàn ông đáng tin cậy, có đủ năng lực để chăm sóc tốt cho Tiểu Thất.
Đương nhiên, chỉ nói vừa phải cũng là có nguyên nhân của nó.
Dù là Thịnh Tử Viêm hay Mạc Họa thì ở trong từng lĩnh vực riêng của mình, họ đều là những nhân viên quyền uy, những con đường họ đi qua, những con người họ từng gặp gỡ tuyệt đối còn nhiều hơn anh. Thế nên nói nhiều sai nhiều, hăng quá hóa dở, tuyệt đối không thể để lại ấn tượng anh rất giỏi khoe khoang với hai người họ.
Sau khi nghe xong “sơ yếu lý lịch” của anh, Mạc Họa và Thịnh Tử Viêm đều liên tục gật đầu khen “Rất tốt, rất tốt”, câu nào câu nấy đều toát ra cảm giác ngợi khen anh “tuổi trẻ tài cao”.
Giang Chấp nghe mà cảm thấy trong lòng thoải mái. Anh thầm nghĩ: Thành công rồi, không chê mình lớn hơn Tiểu Thất nhiều tuổi như vậy là ổn rồi.
Cách giao tiếp của Thịnh Đường với bố mẹ trước nay cũng là kiểu tràn trề tự do, hơn nữa bản thân cô cũng không cảm thấy bố mẹ mình sẽ chê bai Giang Chấp, thế nên cô khoác cánh tay Giang Chấp một cách hết sức tự nhiên, nói với bố mẹ: “Sư phụ của con xuất sắc lắm, là một cao thủ ẩn thế đích thực, bây giờ chẳng biết có bao nhiêu người đều muốn được nhìn thấy mặt Fan thần một lần đấy.”
Mạc Họa cười dịu dàng: “Sao cậu lại có suy nghĩ nhận Đường Đường nhà chúng tôi làm học trò vậy? Con bé như một con khỉ nghịch ngợm, không dễ dạy bảo đâu.”
Giang Chấp chột dạ trong lòng, vội vàng giải thích: “Thưa cô, cô hiểu lầm rồi ạ, với độ tuổi bây giờ của cháu nào có tư cách để nhận học trò ạ? Trước kia cháu chỉ trêu đùa Tiểu Thất một chút thôi. Cô ấy gọi mãi, gọi mãi cũng thành quen, thật ra vốn không phải chuyện tình cảm thầy trò gì đâu ạ.”
Điều anh đang nghĩ trong lòng là: Tuyệt đối đừng có hiểu nhầm Thịnh Đường là một người không phân rõ được tình cảm thầy trò và tình cảm nam nữ đấy nhé.
Mạc Họa hiểu ra, “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Nghe nói cậu được Giáo sư Hồ đích thân mời tới Đôn Hoàng, thế nên xét về kinh nghiệm và tư chất, cậu chắc chắn cao hơn Đường Đường nhà tôi, cậu thừa khả năng làm thầy của nó.”
Dứt lời, bà kín đáo đánh mắt nhìn Thịnh Tử Viêm.
Câu này trước đó ở nhà Thịnh Tử Viêm từng nói rồi.
Vừa nghe xong câu này, da đầu của Giang Chấp như muốn nổ tung. Anh đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, cố gắng bình ổn lại nhịp thở, khi ngước mắt lên, anh mỉm cười: “Về công việc, cháu có thể chỉ bảo cô ấy, trong cuộc sống cháu có thể chăm sóc cô ấy. Tiểu Thất là cô gái cháu thích, thế nên cô ấy thích cháu đóng vai trò gì trước
mặt cô ấy, cháu sẽ là vai trò đó.”
Nghe xong, ánh mắt Mạc Họa có chút bất ngờ thoáng qua, cũng chỉ là thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Bên này Thịnh Đường nghe mà cảm động vô cùng.
Cô cảm thấy câu nói này giống như một lời hứa hẹn vậy. Trên thực tế, Giang Chấp không phải là một người tùy tiện trao lời hứa. Từ lúc hai người họ công khai quan hệ cho tới nay, anh cũng không phải là một người đàn ông có thể treo những lời ngọt ngào lên đầu môi. Hôm nay anh nói được như vậy thì chắc chắn là trong lòng anh cũng đang nghĩ như vậy rồi.
Cô cười nhẹ nhàng, bất giác sát lại gần anh hơn.
Thịnh Tử Viêm ngồi ở đối diện, có thể nhìn thấy rõ mọi tình cảm yêu thích trong mắt Thịnh Đường. Ông lẳng lặng bật cười, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao lại gọi con bé là Tiểu Thất?”
Giang Chấp còn chưa kịp trả lời, Thịnh Đường đã nói trước: “Anh ấy à, tính khí trong lúc làm việc không tốt chút nào, con là trợ lý thứ bảy của anh ấy đấy.”
“Thế ư?” Mạc Họa mỉm cười.
Giang Chấp ngượng ngập vô cùng, thầm nghĩ: Nha đầu chết tiệt, em làm vậy là muốn đẩy anh vào hố lửa có phải không.
Anh vội vàng giải thích: “Thật ra không phải là như vậy, lúc đầu gọi cô ấy như vậy là vì cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, chứ không phải là trợ lý hay không trợ lý, nói vậy chỉ là để chọc cô ấy mà thôi. Thêm nữa, tính khí của cháu rất tốt, cô chú đừng hiểu lầm ạ.”
Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn anh.
Rất đáng yêu?
Nói cô đấy hả?
Vừa gặp mặt đã lừa phỉnh họ năm ngàn, đáng yêu ư?
Người này phải chăng có chút hiểu lầm nào đó đối với từ “đáng yêu”?
Từ đầu tới cuối, thái độ của Thịnh Tử Viêm vẫn ôn hòa: “Đại danh của Fan thần tôi có nghe tới, sự chuyên nghiệp không cần phải nói, tính cách cũng khác với người thường, nghe nói trước kia cậu đều làm việc độc lập.”
“Chú, chú cứ gọi cháu là Giang Chấp được rồi.” Giang Chấp không muốn chỉ vì câu chuyện một danh xưng mà kéo xa khoảng cách của đôi bên, huống hồ nói tới chuyện quyền uy trước mặt Thịnh Tử Viêm há chẳng phải rất nực cười hay sao?
Anh giải thích: “Công việc khôi phục bích họa xưa nay luôn là việc của một tập thể, chuyện làm việc độc lập chỉ là sự hiểu lầm của mọi người bên ngoài về cháu. Cháu cũng không phải chưa từng hợp tác với ai khác, ví dụ như Tiêu Dã, à, chính là đệ tử cuối cùng của Giáo sư Hồ, trước đây cháu và cậu ấy đã từng hợp tác với nhau mấy năm liền.”
Mạc Họa hiểu ra, gật gù: “Ồ, Tiêu Dã à, tôi biết cậu ấy, là một cậu thanh niên có chuyên môn rất giỏi. Nói tới chuyện này, tôi chợt nhớ ra một chuyện khác…” Bà nhìn về phía Thịnh Đường: “Là cậu thanh niên trong bức ảnh chụp chung con đăng lên WeChat phải không?”
“Phải đó, sư huynh của con mà.” Thịnh Đường không hề cảm thấy có gì phải giấu giếm, vừa ăn vừa nói: “Có thể nói đây là một quan hệ rất gắn bó đấy. Anh ấy là đồ đệ của Giáo sư Hồ, còn con là học trò của Giáo sư Hồ.”
“Trùng hợp thật.” Mạc Họa cười nói.
Bên này Giang Chấp nghe thấy, mồ hôi lạnh đã theo sống lưng ròng ròng chảy xuống, tim anh đập thình thịch không dứt, nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài thái độ quá gấp gáp. Anh hắng giọng, cố gắng “chia rẽ” một cách lý trí…
“Vâng, Tiêu Dã là người có năng lực nghiệp vụ cực kỳ tốt, hơn nữa cũng nhiều lần làm hỗ trợ kỹ thuật ở trong và ngoài nước, có kinh nghiệm làm việc phong phú, về mặt công việc cậu ấy không có điểm gì đáng chê trách.”
Nói tới đây, anh cố tình ngừng lại.
Giấu một nửa ý phía sau.
Mạc Họa nghe ra anh có ý chưa nói hết bèn tò mò hỏi: “Vậy còn về cuộc sống thì…”
Giang Chấp thở dài: “Trong công việc cậu ấy là một thiên tài, nhưng thiên tài vẫn thường thiếu đi chút gì đó trong cuộc sống. Tiêu Dã ấy à, bình thường sống tùy tiện thành quen, người khác chăm sóc cậu ấy thì còn được, muốn cậu ấy chăm sóc người khác thì có phần cưỡng ép một chút.”
Mạc Họa ồ ồ hai tiếng.
Thịnh Tử Viêm ở bên cạnh cười khẽ: “Xem ra vị sư huynh này của Đường Đường đều chăm chăm dồn mọi tâm tư vào công việc nghiên cứu.”
“Đúng là vậy, một người cuồng công việc ạ.” Giang Chấp mím môi cười nhẹ, rồi nói thêm một câu nặng đô hơn: “Cậu ấy quả thực không hứng thú gì với các cô gái.”
Mạc Họa thở dài: “Vậy thì đáng tiếc thật, trông cũng tuấn tú lịch thiệp đấy chứ.”
Giang Chấp mỉm cười: “Dạ vâng, đáng tiếc.”
Thịnh Đường ngồi bên, tai vẫn dỏng cao nãy giờ, bụng thì đầy nghi vấn.
Tiêu Dã không biết chăm sóc người khác ư? Nói vớ vẩn, anh ấy là một người chu đáo và tỉ mỉ biết bao?
Lại còn không có hứng thú với con gái…
Giang Chấp vội vàng đẩy Tiêu Dã ra ngoài như vậy với thái độ bảo vệ và bênh vực như thế là ý gì đây? Lẽ nào lại sợ bố mẹ mình giới thiệu đối tượng cho Tiêu Dã?
Quá đáng rồi đấy nhé! w●ebtruy●enonlin●e●com
QUÁ ĐÁNG RỒI ĐẤY NHÉ!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ khi sinh ra Giang Chấp tới gặp phụ huynh của một ai đó, tuy rằng Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa trông đều có vẻ là những người dễ trò chuyện, nhưng anh vẫn không kìm được mà căng thẳng.
Chỉ cần căng thẳng anh lại càng không nhớ ra được đã từng nhìn thấy gương mặt của Mạc Họa ở đâu trước đây rồi.
Mãi về sau, anh còn bắt đầu tự nghi ngờ chính mình, có lẽ chỉ là ảo giác.
Bàn ăn khá vui vẻ, hòa hợp.
Đây là điều nằm ngoài dự tính của Giang Chấp.
Anh cứ ngỡ hai vợ chồng họ sẽ phải hỏi tận gốc, trốc tận rễ với anh, dù không cặn kẽ đến mức như “đào mộ” nhưng chí ít thì họ cũng nên hỏi những chuyện xoay quanh tình hình cá nhân của anh.
Trên đường đến đó, Giang Chấp đã suy nghĩ rất rõ ràng, dù gì mình cũng đã theo đuổi được cô con gái mà người ta vất vả, khó nhọc lắm mới nuôi dưỡng khôn lớn thành người, không khác gì cướp đi món bảo bối trân quý từ trong tay hai người họ, thế nên chỉ cần họ muốn hỏi gì, anh đều sẽ trả lời thành thật.
Bao gồm cả chuyện Tiết Phạn chính là bố của anh.
Tất cả đã được anh chuẩn bị đầy đủ.
Vậy mà bố vợ và mẹ vợ tương lai lại “tung bài” khác với thường lệ, một chữ cũng không hỏi.
Cuối cùng người sốt ruột vẫn là Giang Chấp, anh tự kể cho Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa về kinh nghiệm khôi phục bích họa của mình ở nước ngoài, không nói quá nhiều, chỉ đến mức độ vừa phải là dừng.
Thật ra bình thường anh khá xem thường kiểu này, người ta còn chưa hỏi anh, anh đã sốt sắng giở hết ra khoe, há chẳng phải là biểu hiện của thái độ vừa khoe khoang vừa không tự tin sao. Thế nên trước kia đừng nói là bảo anh chủ động tự giới thiệu bản thân, cho dù người bên cạnh có tích cực hỏi, anh cũng chưa chắc đã có nhã hứng và rảnh
rỗi để trình bày.
Với thái độ ngày hôm nay, thật ra anh đã có tính toán trong bụng.
Người ngồi đối diện là ai chứ?
Là bố mẹ của Tiểu Thất.
Kiểu gì cũng phải tích cực một chút, để họ biết thái độ đối với nhân sinh của anh và kinh nghiệm công việc của anh, quan trọng là để họ hiểu anh là một người đàn ông đáng tin cậy, có đủ năng lực để chăm sóc tốt cho Tiểu Thất.
Đương nhiên, chỉ nói vừa phải cũng là có nguyên nhân của nó.
Dù là Thịnh Tử Viêm hay Mạc Họa thì ở trong từng lĩnh vực riêng của mình, họ đều là những nhân viên quyền uy, những con đường họ đi qua, những con người họ từng gặp gỡ tuyệt đối còn nhiều hơn anh. Thế nên nói nhiều sai nhiều, hăng quá hóa dở, tuyệt đối không thể để lại ấn tượng anh rất giỏi khoe khoang với hai người họ.
Sau khi nghe xong “sơ yếu lý lịch” của anh, Mạc Họa và Thịnh Tử Viêm đều liên tục gật đầu khen “Rất tốt, rất tốt”, câu nào câu nấy đều toát ra cảm giác ngợi khen anh “tuổi trẻ tài cao”.
Giang Chấp nghe mà cảm thấy trong lòng thoải mái. Anh thầm nghĩ: Thành công rồi, không chê mình lớn hơn Tiểu Thất nhiều tuổi như vậy là ổn rồi.
Cách giao tiếp của Thịnh Đường với bố mẹ trước nay cũng là kiểu tràn trề tự do, hơn nữa bản thân cô cũng không cảm thấy bố mẹ mình sẽ chê bai Giang Chấp, thế nên cô khoác cánh tay Giang Chấp một cách hết sức tự nhiên, nói với bố mẹ: “Sư phụ của con xuất sắc lắm, là một cao thủ ẩn thế đích thực, bây giờ chẳng biết có bao nhiêu người đều muốn được nhìn thấy mặt Fan thần một lần đấy.”
Mạc Họa cười dịu dàng: “Sao cậu lại có suy nghĩ nhận Đường Đường nhà chúng tôi làm học trò vậy? Con bé như một con khỉ nghịch ngợm, không dễ dạy bảo đâu.”
Giang Chấp chột dạ trong lòng, vội vàng giải thích: “Thưa cô, cô hiểu lầm rồi ạ, với độ tuổi bây giờ của cháu nào có tư cách để nhận học trò ạ? Trước kia cháu chỉ trêu đùa Tiểu Thất một chút thôi. Cô ấy gọi mãi, gọi mãi cũng thành quen, thật ra vốn không phải chuyện tình cảm thầy trò gì đâu ạ.”
Điều anh đang nghĩ trong lòng là: Tuyệt đối đừng có hiểu nhầm Thịnh Đường là một người không phân rõ được tình cảm thầy trò và tình cảm nam nữ đấy nhé.
Mạc Họa hiểu ra, “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Nghe nói cậu được Giáo sư Hồ đích thân mời tới Đôn Hoàng, thế nên xét về kinh nghiệm và tư chất, cậu chắc chắn cao hơn Đường Đường nhà tôi, cậu thừa khả năng làm thầy của nó.”
Dứt lời, bà kín đáo đánh mắt nhìn Thịnh Tử Viêm.
Câu này trước đó ở nhà Thịnh Tử Viêm từng nói rồi.
Vừa nghe xong câu này, da đầu của Giang Chấp như muốn nổ tung. Anh đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, cố gắng bình ổn lại nhịp thở, khi ngước mắt lên, anh mỉm cười: “Về công việc, cháu có thể chỉ bảo cô ấy, trong cuộc sống cháu có thể chăm sóc cô ấy. Tiểu Thất là cô gái cháu thích, thế nên cô ấy thích cháu đóng vai trò gì trước
mặt cô ấy, cháu sẽ là vai trò đó.”
Nghe xong, ánh mắt Mạc Họa có chút bất ngờ thoáng qua, cũng chỉ là thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Bên này Thịnh Đường nghe mà cảm động vô cùng.
Cô cảm thấy câu nói này giống như một lời hứa hẹn vậy. Trên thực tế, Giang Chấp không phải là một người tùy tiện trao lời hứa. Từ lúc hai người họ công khai quan hệ cho tới nay, anh cũng không phải là một người đàn ông có thể treo những lời ngọt ngào lên đầu môi. Hôm nay anh nói được như vậy thì chắc chắn là trong lòng anh cũng đang nghĩ như vậy rồi.
Cô cười nhẹ nhàng, bất giác sát lại gần anh hơn.
Thịnh Tử Viêm ngồi ở đối diện, có thể nhìn thấy rõ mọi tình cảm yêu thích trong mắt Thịnh Đường. Ông lẳng lặng bật cười, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao lại gọi con bé là Tiểu Thất?”
Giang Chấp còn chưa kịp trả lời, Thịnh Đường đã nói trước: “Anh ấy à, tính khí trong lúc làm việc không tốt chút nào, con là trợ lý thứ bảy của anh ấy đấy.”
“Thế ư?” Mạc Họa mỉm cười.
Giang Chấp ngượng ngập vô cùng, thầm nghĩ: Nha đầu chết tiệt, em làm vậy là muốn đẩy anh vào hố lửa có phải không.
Anh vội vàng giải thích: “Thật ra không phải là như vậy, lúc đầu gọi cô ấy như vậy là vì cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, chứ không phải là trợ lý hay không trợ lý, nói vậy chỉ là để chọc cô ấy mà thôi. Thêm nữa, tính khí của cháu rất tốt, cô chú đừng hiểu lầm ạ.”
Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn anh.
Rất đáng yêu?
Nói cô đấy hả?
Vừa gặp mặt đã lừa phỉnh họ năm ngàn, đáng yêu ư?
Người này phải chăng có chút hiểu lầm nào đó đối với từ “đáng yêu”?
Từ đầu tới cuối, thái độ của Thịnh Tử Viêm vẫn ôn hòa: “Đại danh của Fan thần tôi có nghe tới, sự chuyên nghiệp không cần phải nói, tính cách cũng khác với người thường, nghe nói trước kia cậu đều làm việc độc lập.”
“Chú, chú cứ gọi cháu là Giang Chấp được rồi.” Giang Chấp không muốn chỉ vì câu chuyện một danh xưng mà kéo xa khoảng cách của đôi bên, huống hồ nói tới chuyện quyền uy trước mặt Thịnh Tử Viêm há chẳng phải rất nực cười hay sao?
Anh giải thích: “Công việc khôi phục bích họa xưa nay luôn là việc của một tập thể, chuyện làm việc độc lập chỉ là sự hiểu lầm của mọi người bên ngoài về cháu. Cháu cũng không phải chưa từng hợp tác với ai khác, ví dụ như Tiêu Dã, à, chính là đệ tử cuối cùng của Giáo sư Hồ, trước đây cháu và cậu ấy đã từng hợp tác với nhau mấy năm liền.”
Mạc Họa hiểu ra, gật gù: “Ồ, Tiêu Dã à, tôi biết cậu ấy, là một cậu thanh niên có chuyên môn rất giỏi. Nói tới chuyện này, tôi chợt nhớ ra một chuyện khác…” Bà nhìn về phía Thịnh Đường: “Là cậu thanh niên trong bức ảnh chụp chung con đăng lên WeChat phải không?”
“Phải đó, sư huynh của con mà.” Thịnh Đường không hề cảm thấy có gì phải giấu giếm, vừa ăn vừa nói: “Có thể nói đây là một quan hệ rất gắn bó đấy. Anh ấy là đồ đệ của Giáo sư Hồ, còn con là học trò của Giáo sư Hồ.”
“Trùng hợp thật.” Mạc Họa cười nói.
Bên này Giang Chấp nghe thấy, mồ hôi lạnh đã theo sống lưng ròng ròng chảy xuống, tim anh đập thình thịch không dứt, nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài thái độ quá gấp gáp. Anh hắng giọng, cố gắng “chia rẽ” một cách lý trí…
“Vâng, Tiêu Dã là người có năng lực nghiệp vụ cực kỳ tốt, hơn nữa cũng nhiều lần làm hỗ trợ kỹ thuật ở trong và ngoài nước, có kinh nghiệm làm việc phong phú, về mặt công việc cậu ấy không có điểm gì đáng chê trách.”
Nói tới đây, anh cố tình ngừng lại.
Giấu một nửa ý phía sau.
Mạc Họa nghe ra anh có ý chưa nói hết bèn tò mò hỏi: “Vậy còn về cuộc sống thì…”
Giang Chấp thở dài: “Trong công việc cậu ấy là một thiên tài, nhưng thiên tài vẫn thường thiếu đi chút gì đó trong cuộc sống. Tiêu Dã ấy à, bình thường sống tùy tiện thành quen, người khác chăm sóc cậu ấy thì còn được, muốn cậu ấy chăm sóc người khác thì có phần cưỡng ép một chút.”
Mạc Họa ồ ồ hai tiếng.
Thịnh Tử Viêm ở bên cạnh cười khẽ: “Xem ra vị sư huynh này của Đường Đường đều chăm chăm dồn mọi tâm tư vào công việc nghiên cứu.”
“Đúng là vậy, một người cuồng công việc ạ.” Giang Chấp mím môi cười nhẹ, rồi nói thêm một câu nặng đô hơn: “Cậu ấy quả thực không hứng thú gì với các cô gái.”
Mạc Họa thở dài: “Vậy thì đáng tiếc thật, trông cũng tuấn tú lịch thiệp đấy chứ.”
Giang Chấp mỉm cười: “Dạ vâng, đáng tiếc.”
Thịnh Đường ngồi bên, tai vẫn dỏng cao nãy giờ, bụng thì đầy nghi vấn.
Tiêu Dã không biết chăm sóc người khác ư? Nói vớ vẩn, anh ấy là một người chu đáo và tỉ mỉ biết bao?
Lại còn không có hứng thú với con gái…
Giang Chấp vội vàng đẩy Tiêu Dã ra ngoài như vậy với thái độ bảo vệ và bênh vực như thế là ý gì đây? Lẽ nào lại sợ bố mẹ mình giới thiệu đối tượng cho Tiêu Dã?
Quá đáng rồi đấy nhé! w●ebtruy●enonlin●e●com
Bình luận facebook