• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 204 - Chương 204 MỌI CHUYỆN ĐỀU QUÁ THUẬN LỢI

Chương 204

MỌI CHUYỆN ĐỀU QUÁ THUẬN LỢI

Vào lúc này, người mà Thịnh Đường không muốn Giang Chấp nhắc đến nhiều thêm nhất chính là Tiêu Dã.

Không cần biết giữa hai người này có câu chuyện gì hay không.

Một khi trong lòng đã ấm ách cô sẽ nghĩ đủ mọi cách để chặn lại tất cả các chủ đề liên quan tới Tiêu Dã. Ngẫm nghĩ một chút, Thịnh Đường đẩy cốc trà sữa bên cạnh ra trước mặt Giang Chấp và nói: “Anh đừng chỉ mải nói như vậy, uống trà sữa đi, món mà anh thích nhất đấy.”

Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa đều đồng loạt nhìn qua Giang Chấp.

Giang Chấp chỉ hận không đào được cái lỗ nào để chui xuống, chỉ biết bấm bụng mỉm cười. Anh tiếp tục đẩy trà sữa ra trước mặt Thịnh Đường: “Đây chẳng phải là món bình thường em thích uống sao, anh đâu có thích uống mấy thứ ngọt như vậy chứ.”

Thịnh Đường sửng sốt nhìn anh.

Từ lúc ngồi xuống tới bây giờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một người thích uống trà sữa như vậy sẵn sàng bỏ rơi nó không thương tiếc?

Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, Giang Chấp cũng không tiếp tục nhắc đến Tiêu Dã nữa, giống như đó chỉ là một chủ đề nhẹ như mây gió, không đáng quan tâm.

Một bữa cơm kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.

Trong suốt hai tiếng ấy, trên bàn ăn mọi người trò chuyện không ít chủ đề.

Liên quan đến sự vất vả trong hang đá Đôn Hoàng, nội dung trên những bức bích họa trên hang đá Đôn Hoàng, lưu lượng khách đến với núi Minh Sa hằng năm, khí hậu của Đại Tây Bắc, sự thần kỳ của Yardang và vẻ đẹp tuyệt diệu của địa hình Danxia(*)…

(*) Địa hình Danxia đề cập đến các cảnh quan khác nhau được tìm thấy ở phía đông nam, tây nam và tây bắc Trung Quốc, "bao gồm một chiếc giường màu đỏ đặc trưng bởi những vách đá dựng đứng". Nó là một loại địa mạo thạch học độc đáo được tìm thấy ở Trung Quốc.

Giống như những người bạn cũ lâu ngày không gặp, dông dài khắp trời Nam đất Bắc, thâu tóm đủ các loại chủ đề.

Duy chỉ có những chuyện cá nhân của Giang Chấp thì Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa đều không hỏi dù chỉ một chữ.

Khi hỏi về lịch trình ở Đôn Hoàng, Mạc Họa cười nói: “Đã lâu lắm rồi tôi không đến Đôn Hoàng rồi, lần này cũng coi như trở lại chốn cũ, dự định đi đây đi đó lung tung rồi tiện thể bay qua Tân Cương. Thầy Thịnh đây cái gì cũng tốt, duy chỉ có một chứng kén ăn là dính với thầy ấy cả đời. Thầy ấy thích ăn thịt dê Tân Cương, thịt dê ở những vùng khác thì thầy ấy chê không có vị dê.”

Thịnh Đường chống cằm, nét mặt ngưỡng mộ: “Mùa này trái cây ngọt lành đấy.”

“Muốn đi sao?” Mạc Họa cố tình hỏi cô.

Cô hỏi ngược lại: “Nếu như con muốn đi, liệu mẹ có thể đưa con đi không?”

Mạc Họa hơi nhướng mày: “Con lớn bằng từng này rồi, vẫn còn đi du lịch với bố mẹ ư, không thích hợp.”

Quả nhiên.

Thịnh Đường bĩu môi, chứ không phải chê con ở giữa làm bóng đèn à?

Cô lập tức khoác cánh tay Giang Chấp: “Nếu có đi con cũng sẽ đi cùng anh ấy.”

Mạc Họa chỉ im lặng mỉm cười.

Sau khi nghe được dự định của họ, Giang Chấp nghĩ thầm trong bụng là cơ hội đến rồi đây, tới lúc anh thể hiện bản lĩnh thật sự rồi. Anh liền đề nghị để anh lên kế hoạch cho chuyến đi. Mấy hôm nay hai người họ muốn đi những đâu, anh đều có thể đưa đón tận nơi bằng ô tô.

Tích cực như vậy, quả nhiên đủ tiêu chuẩn làm một cậu bạn trai.

Thế nhưng anh lại bị Mạc Họa khéo léo từ chối, bà nói: “Hai đứa bận rộn như vậy thì không phiền hai đứa nữa, tất cả mọi hành trình thầy Thịnh đều đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, hai đứa cứ yên tâm. Hơn nữa, chỉ có tôi và thầy Thịnh, hai người thích đi đâu thì đi, tự do tự tại. Có hai đứa đi theo, chuyến đi lại trở thành bó buộc.”

Giang Chấp vẫn còn muốn cố gắng một chút nữa nhưng Thịnh Đường đã lấy khuỷu tay huých anh và nói: “Không sao đâu, hai người họ đi đi về về cũng quen rồi, thế giới của hai người không cho phép có người thứ ba, huống hồ còn là người thứ tư. Cũng chỉ có lúc nhỏ em mới có phúc được đi du lịch chùa cùng bố mẹ thôi, sau này lớn lên, họ đi đâu cũng không thích dẫn em theo.”

Câu này nghe mới đáng thương làm sao.

Mạc Họa đưa ra lý do: “Muốn đi du lịch chung cùng với nhau, việc cùng chung chí hướng là rất quan trọng.”

“Chẳng có lẽ con và bố mẹ không cùng chung chí hướng?” Thịnh Đường bĩu môi.

“Là quan điểm du lịch khác biệt, thế nên hà tất phải miễn cưỡng.” Mạc Họa nói nhẹ nhàng: “Con ấy à, thích ngủ muộn dậy muộn, còn mẹ và bố con lại thích ngủ sớm dậy sớm nên không thể đi chơi chung với nhau được.”

Về điểm này Thịnh Đường đúng là rất đồng tình.

Bố mẹ cô đi du lịch ở ngoài là điển hình cho mẫu người “check in”, nhất là những nơi nổi tiếng trên mạng xã hội, kiểu gì thì kiểu cũng phải có ảnh chụp chung ân ái của hai người họ. Cô ấy à, là người khi tới một nơi nào đó, trước tiên phải bảo đảm một giấc ngủ đầy đủ, ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh thì thôi, sau đó mới thong thả, thảnh thơi len lỏi khắp các ngõ hẻm, ngắm những khu chợ náo nhiệt nhất ở địa phương. So với việc check-in ở những nơi người khác đã từng đến rồi, cô càng thích thú tìm hiểu về nhân văn và sự gần gũi ở nơi đó.

Có mấy lần cô cùng bố mẹ đi du lịch, sáng nào cũng bị hai người họ sống chết kéo dậy, sau đó mang theo một đôi mắt thâm quầng và một cái đầu ong ong cùng họ đi check-in khắp nơi, giá trị lớn nhất mà cô thể hiện được của bản thân chính là giơ chiếc máy ảnh cơ nặng trịch lên chụp ảnh cho bố mẹ.

Người ta bảo những người vẽ đẹp thì thường chụp ảnh cũng không tệ, nhất là trong việc kết hợp màu sắc và bố cục.

Kỹ thuật nhiếp ảnh của Thịnh Đường quả thật không tồi, chụp đại một vài bức cũng có thể đẹp ngang với bìa tạp chí. Nhưng vấn đề là kỹ thuật này của cô thuần túy được rèn luyện bởi hai người bố và mẹ yêu thích tự sướng của mình, nào có được trải qua một chút học tập chuyên nghiệp nào.

Thế nên, những ký ức liên quan tới những lần đi du lịch với bố mẹ tuyệt đối không sâu đậm, nếu sâu đậm đa phần là nước mắt.

Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn Giang Chấp, bày ra nét mặt tội nghiệp: “Thấy chưa, em đã bị bỏ rơi như vậy đấy.”

Giang Chấp mỉm cười: “Anh dẫn em đi.”

Thịnh Đường lập tức cười tươi roi rói: “Được thôi.”



Mọi chuyện đều diễn ra quá thuận lợi.

Thuận lợi tới mức dù chỉ một chút khó khăn cũng không phải trải qua.

Sau khi đưa Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa trở về khách sạn, Giang Chấp hỏi Thịnh Đường: “Em cảm thấy bố mẹ em có thích anh không?”

Thịnh Đường không cần suy nghĩ, trả lời ngay: “Đương nhiên là thích rồi.”

“Vì sao?”

“Vì em thích anh mà.”

Nếu chưa được gặp Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa, nghe Thịnh Đường nói như thế, lòng Giang Chấp chắc chắn nở rộ hoa, anh đồng thời cũng sẽ hân hoan vui mừng vì cô dám thẳng thắn bày tỏ lòng mình như vậy, nhưng bây giờ anh đã gặp Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa…

Giang Chấp một tay đặt trên vô lăng, không lập tức lái xe ngay.

Thịnh Đường cài xong dây an toàn, đợi mãi hồi lâu cũng không thấy anh cho xe chạy bèn quay đầu sang nhìn anh, cực kỳ tò mò. Giang Chấp ngẫm nghĩ mãi mới quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của cô: “Tiểu Thất, em thật sự cho rằng bố mẹ em quý anh ư? Em hãy nghĩ lại thật kỹ những phản ứng của họ đi.”

Hai chân Thịnh Đường co gập lại trên ghế, hai tay cô vòng qua ôm lấy hai chân, đầu mày sắp dính chặt vào nhau: “Nghĩ kỹ lắm rồi vẫn cảm thấy bố mẹ quý anh mà.”

Thấy sắc mặt Giang Chấp có phần nặng nề, cô an ủi: “Yên tâm đi, em hiểu bố mẹ em, nếu họ không thích một người đời nào họ chịu ngồi nói chuyện lâu như vậy, họ đã sớm viện cớ để đuổi em đi từ lâu rồi.”

Giang Chấp gật nhẹ đầu.

Mong là vậy.

Anh luôn có cảm giác bất luận là Thịnh Tử Viêm hay Mạc Họa, đúng là có tỏ thái độ nhiệt tình với anh đấy nhưng có một vấn đề: Thái độ họ dành cho anh hoàn toàn không giống thái độ với bạn trai của con gái mình.

Cho dù đến phút tạm biệt cuối cùng, họ cũng không hề dặn dò anh những câu đại loại như hãy chăm sóc thật tốt cho con gái tôi.

Cụ thể chưa thể nói ra hết được, tóm lại Giang Chấp cứ cảm thấy kỳ lạ.

Thịnh Đường thì không suy nghĩ phức tạp như Giang Chấp, cô chỉ cười nói: “Không phải với ai bố mẹ em cũng nói nhiều như vậy đâu, thế nên anh đừng lo lắng.”

...

Nói không lo lắng là giả.

Giống như có một sợi dây chun từ đầu tới cuối vẫn căng ra trong lòng, không biết đã đứt phựt từ lúc nào, khiến anh cả một buổi chiều không thể chuyên tâm làm việc được.

Mà trên thực tế, dự cảm của Giang Chấp không hề sai.

Buổi sáng hôm sau, anh nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ, lúc đó anh đang xếp hàng mua quẩy.

Anh nhìn thấy số máy lạ hiện lên trên màn hình, chẳng hiểu sao lại nảy sinh trực giác, số máy này nếu không phải của Thịnh Tử Viêm thì cũng là của Mạc Họa.

Quả không sai, Mạc Họa là người gọi đến.

Bà hỏi anh trưa nay có thời gian hay không.

Giang Chấp sao có thể nói là không có thời gian? Cho dù thật sự không có thời gian thì cũng phải ép ra thời gian rảnh.

Sau khi biết anh có thời gian, Mạc Họa nói nhẹ nhàng: Vẫn giờ cũ và địa điểm như hôm qua, được chứ?

Giang Chấp nhận lời rồi nói với Mạc Họa: “Được ạ, tới lúc đó cháu sẽ đón Tiểu Thất rồi cùng qua.”

“Không.” Mạc Họa nói hờ hững: “Trưa hôm nay, tôi chỉ muốn gặp cậu.”

Trái tim Giang Chấp đập thịch một tiếng rất mạnh. Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom