Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81 - Chương 81
Chương 81 ANH ẤY KHÔNG ĐỘC THÂN
Tiêu Dã và mọi người vẫn đang thảo luận về công việc, không để ý tới tình hình ở bên này.
Thịnh Đường hỏi nhỏ anh: “Có phải chúng ta cũng nên đi xem bản thật của ‘Dạ yến đồ’ và ‘Cô lâu huyễn hí đồ’ một chút không? Cũng nên tới Cố Cung một chuyến chứ nhỉ?”
Giang Chấp đổ người về phía trước, cánh tay đặt lên bàn, chống lên mặt, chặn những tiếng ồn ào huyên náo của Tiêu Dã và mấy người kia ra sau lưng, uể oải nói: “Đi Cố Cung à… xem thời gian đã.”
Thịnh Đường hơi sững người: “Sao có thể không đi chứ? Nếu không sao Thẩm Dao có thể tham khảo ‘Huyễn hí đồ’ làm phương án khôi phục được? Cũng không thể bắt cô ấy lên mạng tra cứu chứ?”
Giang Chấp khẽ nhướng mày: “Không nhìn ra là cô quan tâm tới Thẩm Dao đến vậy đấy.”
“Thật ra có chút lòng riêng.” Thịnh Đường cười nịnh bợ: “Đằng nào cũng sẽ đi Cố Cung, tôi muốn tiện thể tới ngắm tranh ba chiều.”
Giang Chấp buông tay ngồi thẳng dậy, cầm đũa lên gắp một miếng bánh, từ tốn nói: “Đó là công việc của Kỳ Dư, cô đâu cần tự tay khôi phục, có gì phải ngắm chứ? Nếu cô vì Kỳ Dư thì tôi khuyên cô hay cất tình bạn hữu hảo đó đi, tôi không có thời gian đưa cô đi ngắm tranh ba chiều đâu.”
Thịnh Đường nghẹn lời. Thật ra cô muốn nói là bản thân mình rất muốn ngắm, chỉ đơn thuần là rất muốn mở rộng tầm mắt. Bởi vì dẫu sao tuy cô hiểu về cách vẽ này nhưng những bức tranh thật sự được giấu bên trong Cố Cung cô vẫn có cơ hội được ngắm.
Nhưng nói lý do này ra thì thuần túy là tìm tới cái chết, còn chẳng bằng để anh nghĩ rằng cô vì công việc của Kỳ Dư. Ai dè, lôi Kỳ Dư ra cũng không thể thuyết phục được anh.
Cô thẳng thừng bày ra vẻ tội nghiệp, vứt liêm sỉ xuống dưới chân, ra sức thể hiện sự tội nghiệp của mình! Cô một lần nữa đưa tay giật giật gấu áo anh: “Chẳng phải vì tôi đã hứa hẹn với Kỳ Dư rồi sao. Hơn nữa, La Chiếm còn khiêng giúp tôi cả một thùng nước ngọt…”
“Buông tay.” Giang Chấp không chút khách khí.
Trước khi lên xe, Tiêu Dã vào nhà vệ sinh một lát. Đằng nào cũng còn thời gian, Giang Chấp cũng không vội lên xe, anh đứng bên ngoài hút điếu thuốc. Đưa nước cho Thịnh Đường và Thẩm Dao xong xuôi, qua tấm kính chắn gió, sau khi nhìn thấy Giang Chấp, Tiểu Du bèn bước xuống xe.
Cô ấy tranh thủ lúc đưa nước để bắt chuyện vài câu: “Thầy Giang tối qua đi ăn khuya chưa ạ?”
Giang Chấp đón lấy nước: “Không tranh thủ được thời gian.”
“Tối nay có thể đi ạ, ở Bắc Kinh có không ít nơi bán đồ ăn khuya, hay là để em giúp anh…”
“Tranh thủ lúc bảo tàng đang đóng cửa, có thể tới xem tranh ba chiều không?” Giang Chấp bất thình lình hỏi một câu.
Tiểu Du sững người: “Tranh ba chiều ạ… Trước đó trong lịch trình Giáo sư Hồ đưa cho em không có mục này.”
“Nếu đột xuất sắp xếp có phiền phức không?”
Tiểu Du ngập ngừng: “Điều chỉnh đột xuất sẽ rất phiền phức. Theo lịch trình mà chúng ta đã sắp xếp, em chỉ liên lạc với thầy phụ trách hai bức ‘Dạ yến đồ’ và ‘Huyễn hí đồ’ trong Cố Cung. Tranh ba chiều mà anh nói hiện đang nằm ở Quyện Cần Trai, trước mắt vẫn đang trong giai đoạn tu sửa, sắp xếp người dẫn mọi người vào sẽ không kịp.”
Giang Chấp trầm mặc, nuốt vào rồi lại phả ra một hơi khói.
“Hơn nữa…” Tiểu Du nhìn anh, nói có vẻ như đùa giỡn: “Nếu bên anh lại tiếp tục đưa ra yêu cầu, không sợ bọn họ tranh thủ bắt bí hay sao?”
Giang Chấp gạt chút tàn thuốc: “Đúng là không thể nuông chiều bọn họ.”
Tiểu Du che miệng cười khẽ, trong ngữ khí cũng có thêm phần yểu điệu: “Anh là người được Giáo sư Hồ ra sức đề cử, họ chắc chắn sẽ không buông tha cho anh đâu.”
Giang Chấp không nói tiếp câu chuyện của cô ấy: “Cô lên xe trước đi.”
Thật ra Tiểu Du rất muốn được nói chuyện thêm với anh một lúc, nhưng thấy anh có vẻ không muốn nói nhiều hơn, cô ấy cũng đành thôi, buồn bã bước lên xe.
Trên xe, Thẩm Dao đang kéo Thịnh Đường lại bàn luận về điệu múa Hương Toàn. Thịnh Đường rất khó xử, nói với cô ấy rằng bản thân mình tuy có biết nhảy múa một chút nhưng hoàn toàn không hiểu biết gì về lịch sử các điệu múa. Tối nay cô sẽ giúp cô ấy hỏi han từ mấy người bạn có học múa cổ điển, chưa biết chừng sẽ có một chút linh cảm nào đó.
Thẩm Dao hết lời cảm ơn cô.
Tiểu Du ngồi ở phía trước, ngẫm nghĩ một chút rồi quay đầu trò chuyện bâng quơ với hai người họ, sau đó giả vờ như vô tình hướng chủ đề câu chuyện về phía Giang Chấp: “Con người thầy Giang cũng rất tốt nhỉ, anh ấy có bạn gái chưa ạ?”
Câu hỏi này khiến cả Thịnh Đường và Thẩm Dao đều sững người, cách chuyển đề tài kiểu này sống sượng quá rồi thì phải.
“Sao vậy?” Tiểu Du nhất thời cảm thấy da mặt mỏng đi, vội vàng vòng vèo lấp liếm: “Em chỉ hỏi vậy thôi, hì, bên cạnh em có rất nhiều người bạn đang độc thân, nên đang nghĩ không biết thầy Giang còn độc thân không…”
Thịnh Đường hơi nheo mắt lại, đọc ra được suy nghĩ của Tiểu Du, đang yên đang lành kéo bạn bè xung quanh vào làm gì chứ? Chẳng phải vì chính bản thân cô ấy nhung nhớ sao? Cô bĩu môi: “Anh ấy không độc thân đâu, có bạn gái rồi.”
“Hả?”
Tiểu Du và Thẩm Dao gần như lên tiếng cùng một lúc.
Thịnh Đường dứt khoát đã nói thì nói cho trót, quàng tay ôm lên bả vai Thẩm Dao: “Chính là cô ấy, cô ấy chính là bạn gái của thầy Giang.”
Thẩm Dao quay phắt sang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, trong lòng thầm gào thét: Thịnh Đường, cô làm vậy là đang giúp tôi hay đang hại tôi đây… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Thịnh Đường không nhìn biểu cảm của Thẩm Dao, chỉ chăm chú quan sát gương mặt có phần hơi tổn thương của Tiểu Du, vờ cười ngoài mặt, thực chất trong lòng lúc này cũng đang gào thét: Giúp một Thẩm Dao được hời cũng còn tốt hơn giúp một kẻ cợt nhả như cô được hời!
Tiêu Dã và mọi người vẫn đang thảo luận về công việc, không để ý tới tình hình ở bên này.
Thịnh Đường hỏi nhỏ anh: “Có phải chúng ta cũng nên đi xem bản thật của ‘Dạ yến đồ’ và ‘Cô lâu huyễn hí đồ’ một chút không? Cũng nên tới Cố Cung một chuyến chứ nhỉ?”
Giang Chấp đổ người về phía trước, cánh tay đặt lên bàn, chống lên mặt, chặn những tiếng ồn ào huyên náo của Tiêu Dã và mấy người kia ra sau lưng, uể oải nói: “Đi Cố Cung à… xem thời gian đã.”
Thịnh Đường hơi sững người: “Sao có thể không đi chứ? Nếu không sao Thẩm Dao có thể tham khảo ‘Huyễn hí đồ’ làm phương án khôi phục được? Cũng không thể bắt cô ấy lên mạng tra cứu chứ?”
Giang Chấp khẽ nhướng mày: “Không nhìn ra là cô quan tâm tới Thẩm Dao đến vậy đấy.”
“Thật ra có chút lòng riêng.” Thịnh Đường cười nịnh bợ: “Đằng nào cũng sẽ đi Cố Cung, tôi muốn tiện thể tới ngắm tranh ba chiều.”
Giang Chấp buông tay ngồi thẳng dậy, cầm đũa lên gắp một miếng bánh, từ tốn nói: “Đó là công việc của Kỳ Dư, cô đâu cần tự tay khôi phục, có gì phải ngắm chứ? Nếu cô vì Kỳ Dư thì tôi khuyên cô hay cất tình bạn hữu hảo đó đi, tôi không có thời gian đưa cô đi ngắm tranh ba chiều đâu.”
Thịnh Đường nghẹn lời. Thật ra cô muốn nói là bản thân mình rất muốn ngắm, chỉ đơn thuần là rất muốn mở rộng tầm mắt. Bởi vì dẫu sao tuy cô hiểu về cách vẽ này nhưng những bức tranh thật sự được giấu bên trong Cố Cung cô vẫn có cơ hội được ngắm.
Nhưng nói lý do này ra thì thuần túy là tìm tới cái chết, còn chẳng bằng để anh nghĩ rằng cô vì công việc của Kỳ Dư. Ai dè, lôi Kỳ Dư ra cũng không thể thuyết phục được anh.
Cô thẳng thừng bày ra vẻ tội nghiệp, vứt liêm sỉ xuống dưới chân, ra sức thể hiện sự tội nghiệp của mình! Cô một lần nữa đưa tay giật giật gấu áo anh: “Chẳng phải vì tôi đã hứa hẹn với Kỳ Dư rồi sao. Hơn nữa, La Chiếm còn khiêng giúp tôi cả một thùng nước ngọt…”
“Buông tay.” Giang Chấp không chút khách khí.
Trước khi lên xe, Tiêu Dã vào nhà vệ sinh một lát. Đằng nào cũng còn thời gian, Giang Chấp cũng không vội lên xe, anh đứng bên ngoài hút điếu thuốc. Đưa nước cho Thịnh Đường và Thẩm Dao xong xuôi, qua tấm kính chắn gió, sau khi nhìn thấy Giang Chấp, Tiểu Du bèn bước xuống xe.
Cô ấy tranh thủ lúc đưa nước để bắt chuyện vài câu: “Thầy Giang tối qua đi ăn khuya chưa ạ?”
Giang Chấp đón lấy nước: “Không tranh thủ được thời gian.”
“Tối nay có thể đi ạ, ở Bắc Kinh có không ít nơi bán đồ ăn khuya, hay là để em giúp anh…”
“Tranh thủ lúc bảo tàng đang đóng cửa, có thể tới xem tranh ba chiều không?” Giang Chấp bất thình lình hỏi một câu.
Tiểu Du sững người: “Tranh ba chiều ạ… Trước đó trong lịch trình Giáo sư Hồ đưa cho em không có mục này.”
“Nếu đột xuất sắp xếp có phiền phức không?”
Tiểu Du ngập ngừng: “Điều chỉnh đột xuất sẽ rất phiền phức. Theo lịch trình mà chúng ta đã sắp xếp, em chỉ liên lạc với thầy phụ trách hai bức ‘Dạ yến đồ’ và ‘Huyễn hí đồ’ trong Cố Cung. Tranh ba chiều mà anh nói hiện đang nằm ở Quyện Cần Trai, trước mắt vẫn đang trong giai đoạn tu sửa, sắp xếp người dẫn mọi người vào sẽ không kịp.”
Giang Chấp trầm mặc, nuốt vào rồi lại phả ra một hơi khói.
“Hơn nữa…” Tiểu Du nhìn anh, nói có vẻ như đùa giỡn: “Nếu bên anh lại tiếp tục đưa ra yêu cầu, không sợ bọn họ tranh thủ bắt bí hay sao?”
Giang Chấp gạt chút tàn thuốc: “Đúng là không thể nuông chiều bọn họ.”
Tiểu Du che miệng cười khẽ, trong ngữ khí cũng có thêm phần yểu điệu: “Anh là người được Giáo sư Hồ ra sức đề cử, họ chắc chắn sẽ không buông tha cho anh đâu.”
Giang Chấp không nói tiếp câu chuyện của cô ấy: “Cô lên xe trước đi.”
Thật ra Tiểu Du rất muốn được nói chuyện thêm với anh một lúc, nhưng thấy anh có vẻ không muốn nói nhiều hơn, cô ấy cũng đành thôi, buồn bã bước lên xe.
Trên xe, Thẩm Dao đang kéo Thịnh Đường lại bàn luận về điệu múa Hương Toàn. Thịnh Đường rất khó xử, nói với cô ấy rằng bản thân mình tuy có biết nhảy múa một chút nhưng hoàn toàn không hiểu biết gì về lịch sử các điệu múa. Tối nay cô sẽ giúp cô ấy hỏi han từ mấy người bạn có học múa cổ điển, chưa biết chừng sẽ có một chút linh cảm nào đó.
Thẩm Dao hết lời cảm ơn cô.
Tiểu Du ngồi ở phía trước, ngẫm nghĩ một chút rồi quay đầu trò chuyện bâng quơ với hai người họ, sau đó giả vờ như vô tình hướng chủ đề câu chuyện về phía Giang Chấp: “Con người thầy Giang cũng rất tốt nhỉ, anh ấy có bạn gái chưa ạ?”
Câu hỏi này khiến cả Thịnh Đường và Thẩm Dao đều sững người, cách chuyển đề tài kiểu này sống sượng quá rồi thì phải.
“Sao vậy?” Tiểu Du nhất thời cảm thấy da mặt mỏng đi, vội vàng vòng vèo lấp liếm: “Em chỉ hỏi vậy thôi, hì, bên cạnh em có rất nhiều người bạn đang độc thân, nên đang nghĩ không biết thầy Giang còn độc thân không…”
Thịnh Đường hơi nheo mắt lại, đọc ra được suy nghĩ của Tiểu Du, đang yên đang lành kéo bạn bè xung quanh vào làm gì chứ? Chẳng phải vì chính bản thân cô ấy nhung nhớ sao? Cô bĩu môi: “Anh ấy không độc thân đâu, có bạn gái rồi.”
“Hả?”
Tiểu Du và Thẩm Dao gần như lên tiếng cùng một lúc.
Thịnh Đường dứt khoát đã nói thì nói cho trót, quàng tay ôm lên bả vai Thẩm Dao: “Chính là cô ấy, cô ấy chính là bạn gái của thầy Giang.”
Thẩm Dao quay phắt sang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, trong lòng thầm gào thét: Thịnh Đường, cô làm vậy là đang giúp tôi hay đang hại tôi đây… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Thịnh Đường không nhìn biểu cảm của Thẩm Dao, chỉ chăm chú quan sát gương mặt có phần hơi tổn thương của Tiểu Du, vờ cười ngoài mặt, thực chất trong lòng lúc này cũng đang gào thét: Giúp một Thẩm Dao được hời cũng còn tốt hơn giúp một kẻ cợt nhả như cô được hời!
Bình luận facebook