Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82 - Chương 82
Chương 82 CHỊU NGHE LỜI SỚM HƠN CÓ PHẢI XONG RỒI KHÔNG
Tiêu Dã từ xa đã nhìn thấy cảnh Giang Chấp đứng bên ngoài ô tô hút thuốc lá. Anh ấy vung vẩy cánh tay, bình thản đi tới.
Giang Chấp đúng là đang đợi anh ấy, anh đưa bao thuốc lá ra: “Làm một điếu.”
Tiêu Dã vừa mới rửa tay, tay còn chưa khô, uể oải nói: “Mớm cho một điếu.”
Giang Chấp không nói nhiều, rút một điếu thuốc từ trong bao ra, nhét thẳng vào miệng Tiêu Dã, sau đó rút ra bật lửa, bật lên. Tiêu Dã miệng ngậm điếu thuốc, ghé sát mặt về phía trước, châm lửa.
Xung quanh có không ít cô gái đi qua, tập trung thành từng tốp vài ba người, những câu nói theo gió bay về phía họ đều là: Hai anh chàng kia cao quá, đẹp trai nữa…
Tiêu Dã thoải mái, hướng về phía họ nháy mắt trêu ghẹo.
Một giây sau anh ấy đã bị cánh tay của Giang Chấp cưỡng chế quay mặt lại.
“Cổ, cổ…” Tiêu Dã nheo mắt, miệng ngậm thuốc kêu la inh ỏi: “Buông tay ra, để tàn thuốc rơi xuống làm bỏng cậu, tôi mặc kệ đấy…”
Giang Chấp buông cánh tay: “Cậu thân với mấy thầy trong Cố Cung phải không, ngày mai cậu đi theo đi.”
Tiêu Dã biết ngay Giang Chấp đợi mình chắc chắn là có việc, bằng không làm gì tốt bụng tới mức châm thuốc hộ mình. Tiêu Dã một tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả khói: “Lịch trình tới Cố Cung chẳng phải đã sắp xếp xong xuôi rồi sao. Cậu muốn tìm thầy nào cứ nói với Tiểu Du một tiếng, cô gái ấy nhất định có thể vì cậu mà xông pha khói lửa, quyết không từ nan.”
Giang Chấp không để anh ấy nói luyên thuyên nữa: “Phí lời làm gì, mấy thầy ở trong Cố Cung, ai thân với cậu hơn cả?”
“Không đi, suốt hai năm qua tôi chạy đã chạy khắp tám trăm lần vòng quanh Cố Cung rồi, còn thông thuộc địa hình hơn cả Càn Long, ngày mai tôi phải đi dạo lòng vòng trong thành Bắc Kinh, nếu còn phải chui vào cái Cố Cung đó tôi sẽ nôn mất.”
Giang Chấp rít một hơi thuốc, từ tốn nhả khói ra: “Tiêu Dã, con người ấy mà, phàm làm chuyện gì cuối cùng cũng nên để lại cho mình một đường lùi, bớt ngông cuồng một chút, cẩn thận rụng lông.”
Tiêu Dã quay đầu, nhìn anh chằm chằm với nét mặt cảnh giác. Anh ấy coi như khá hiểu con người của Giang Chấp, là kiểu bình thường dù có điều tốt đẹp muốn nói cũng không thể nói bằng những câu tử tế, nói chi tới những điều thật sự không tốt đẹp: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Giang Chấp khoác cánh tay lên vai Tiêu Dã: “Cậu tưởng tôi không biết vì sao cậu theo chúng tôi tới Bắc Kinh à?”
Tiêu Dã miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn Giang Chấp, không lên tiếng.
“Không đi phải không?” Giang Chấp phả một làn khói vào thẳng mặt anh ấy, bật cười: “Được thôi, tôi sẽ gọi điện cho cô.”
Tiêu Dã sững người, không giơ tay lên gạt khói, cũng quên cả việc hút thuốc. Điếu thuốc bên khóe miệng anh ấy đã tích lại được một đoạn tàn nhỏ, cuối cùng không chịu được lực hút của Trái đất đã đứt gãy, để lộ ra đầu lửa nhỏ màu đỏ cam. Rất lâu sau anh ấy mới bừng tỉnh, lập tức đẩy Giang Chấp ra: “Shit!”
Giang Chấp bị anh ấy đẩy lùi ra sau nửa bước, nụ cười trên gương mặt có chút gì đó xấu xa, có chút gì đó gian xảo. Tiêu Dã nhìn thấy nụ cười ấy mà rùng hết cả mình, chỉ tay vào mặt anh: “Cậu đừng có đùa, đừng có đùa đấy…”
Giang Chấp chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong tay, giơ tay về phía Tiêu Dã: “Nào, đưa di động cho tôi.” Dứt lời, anh tiến lên trước một bước, thọc tay vào túi quần của Tiêu Dã để móc.
Tiêu Dã né tránh không kịp, giữ chặt tay Giang Chấp ở bên ngoài lớp vải: “Anh à, em gọi anh là anh trai có được không! Bỏ tay ra!”
Giang Chấp nhịn cười, tiếp tục móc di động ra ngoài: “Mẹ kiếp, ai là anh trai của cậu.”
Trong xe…
Thịnh Đường, Thẩm Dao và Tiểu Du đồng loạt cố thủ trước tấm kính chắn gió, rướn cổ thò đầu nhìn cảnh Giang Chấp và Tiêu Dã giằng co, đeo bám nhau ngay gần đó, trong ánh mắt có bàng hoàng, thảng thốt, còn có… hào hứng và thích thú.
Người hào hứng và thích thú chính là Thịnh Đường.
Cô thừa nhận bản thân là một người có suy nghĩ bỉ ổi, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Dã và Giang Chấp đứng chung với nhau đều sẽ có những liên tưởng xa xôi. Cô xin thề với thần thánh trên cao, cô thật sự dồn hết sức bình sinh của mình để bẻ thẳng lại những suy nghĩ xiên xẹo này rồi, thậm chí cô cũng có thể nhắm mắt lại, chấp nhận dùng Thẩm Dao để tẩy trắng cho hình tượng của Giang Chấp.
Nhưng mà… Lời ngợi khen của Trình Tần đâu đó vẫn còn văng vẳng bên tai cô: Nửa công nửa thụ!
Cô bỗng dưng rất mong chờ!
Tiểu Du không nén nổi tò mò, hỏi hai người họ: “Thầy Giang và thầy Tiêu… hai thầy ấy cũng thích giỡn với nhau quá ha!”
Nhìn xem cô bé này ăn nói với khéo léo, uyển chuyển làm sao, đúng là một cô bé hiền lành.
“Thế mới nói.” Thịnh Đường dùng bả vai huých nhẹ vào người Thẩm Dao một cái, rồi nói với Tiểu Du: “Bây giờ cô đã hiểu Thẩm Dao khó khăn đến mức nào rồi chứ?”
Câu nói này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Thế là, Tiểu Du bắt đầu hướng suy nghĩ của mình theo nghĩa khác ấy. Cô ấy nhìn về phía Thẩm Dao, trong ánh mắt là những biểu cảm phức tạp khó nói thành lời: “Chị Dao, chị đúng là không dễ dàng chút nào.” Vietwriter.vn
“Cô ấy quá không dễ dàng ấy chứ.” Thịnh Đường trả lời thay Thẩm Dao, kèm theo đó là một tiếng thở dài ngao ngán, trán tựa lên cánh tay của Thẩm Dao, thực tế là vì… cô sắp không nhịn nổi cười nữa.
Thẩm Dao để mặc cho Thịnh Đường dựa vào cánh tay mình ở đó cười vụng trộm, nhất thời câm nín nhìn lên hỏi trời cao. Thịnh Đường à Thịnh Đường, cho dù cô muốn giúp Giang Chấp ngắt đi những “duyên phận đào hoa” thì cũng không cần đến mức tuyệt tình như vậy chứ…
Bên ngoài xe, Tiêu Dã cuối cùng cũng không thể “đeo bám” tới cùng, quyết định làm người giương cờ đầu hàng để tránh khỏi số phận bi thảm là quần bị tụt ra ngay giữa đường giữa phố. Anh ấy nói luôn mồm: “Tôi đi! Đi! Đi!”
Bấy giờ Giang Chấp mới rút tay về, vỗ vỗ lên bả vai anh ấy: “Chịu nghe lời sớm hơn có phải xong rồi không.”
Tiêu Dã từ xa đã nhìn thấy cảnh Giang Chấp đứng bên ngoài ô tô hút thuốc lá. Anh ấy vung vẩy cánh tay, bình thản đi tới.
Giang Chấp đúng là đang đợi anh ấy, anh đưa bao thuốc lá ra: “Làm một điếu.”
Tiêu Dã vừa mới rửa tay, tay còn chưa khô, uể oải nói: “Mớm cho một điếu.”
Giang Chấp không nói nhiều, rút một điếu thuốc từ trong bao ra, nhét thẳng vào miệng Tiêu Dã, sau đó rút ra bật lửa, bật lên. Tiêu Dã miệng ngậm điếu thuốc, ghé sát mặt về phía trước, châm lửa.
Xung quanh có không ít cô gái đi qua, tập trung thành từng tốp vài ba người, những câu nói theo gió bay về phía họ đều là: Hai anh chàng kia cao quá, đẹp trai nữa…
Tiêu Dã thoải mái, hướng về phía họ nháy mắt trêu ghẹo.
Một giây sau anh ấy đã bị cánh tay của Giang Chấp cưỡng chế quay mặt lại.
“Cổ, cổ…” Tiêu Dã nheo mắt, miệng ngậm thuốc kêu la inh ỏi: “Buông tay ra, để tàn thuốc rơi xuống làm bỏng cậu, tôi mặc kệ đấy…”
Giang Chấp buông cánh tay: “Cậu thân với mấy thầy trong Cố Cung phải không, ngày mai cậu đi theo đi.”
Tiêu Dã biết ngay Giang Chấp đợi mình chắc chắn là có việc, bằng không làm gì tốt bụng tới mức châm thuốc hộ mình. Tiêu Dã một tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả khói: “Lịch trình tới Cố Cung chẳng phải đã sắp xếp xong xuôi rồi sao. Cậu muốn tìm thầy nào cứ nói với Tiểu Du một tiếng, cô gái ấy nhất định có thể vì cậu mà xông pha khói lửa, quyết không từ nan.”
Giang Chấp không để anh ấy nói luyên thuyên nữa: “Phí lời làm gì, mấy thầy ở trong Cố Cung, ai thân với cậu hơn cả?”
“Không đi, suốt hai năm qua tôi chạy đã chạy khắp tám trăm lần vòng quanh Cố Cung rồi, còn thông thuộc địa hình hơn cả Càn Long, ngày mai tôi phải đi dạo lòng vòng trong thành Bắc Kinh, nếu còn phải chui vào cái Cố Cung đó tôi sẽ nôn mất.”
Giang Chấp rít một hơi thuốc, từ tốn nhả khói ra: “Tiêu Dã, con người ấy mà, phàm làm chuyện gì cuối cùng cũng nên để lại cho mình một đường lùi, bớt ngông cuồng một chút, cẩn thận rụng lông.”
Tiêu Dã quay đầu, nhìn anh chằm chằm với nét mặt cảnh giác. Anh ấy coi như khá hiểu con người của Giang Chấp, là kiểu bình thường dù có điều tốt đẹp muốn nói cũng không thể nói bằng những câu tử tế, nói chi tới những điều thật sự không tốt đẹp: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Giang Chấp khoác cánh tay lên vai Tiêu Dã: “Cậu tưởng tôi không biết vì sao cậu theo chúng tôi tới Bắc Kinh à?”
Tiêu Dã miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn Giang Chấp, không lên tiếng.
“Không đi phải không?” Giang Chấp phả một làn khói vào thẳng mặt anh ấy, bật cười: “Được thôi, tôi sẽ gọi điện cho cô.”
Tiêu Dã sững người, không giơ tay lên gạt khói, cũng quên cả việc hút thuốc. Điếu thuốc bên khóe miệng anh ấy đã tích lại được một đoạn tàn nhỏ, cuối cùng không chịu được lực hút của Trái đất đã đứt gãy, để lộ ra đầu lửa nhỏ màu đỏ cam. Rất lâu sau anh ấy mới bừng tỉnh, lập tức đẩy Giang Chấp ra: “Shit!”
Giang Chấp bị anh ấy đẩy lùi ra sau nửa bước, nụ cười trên gương mặt có chút gì đó xấu xa, có chút gì đó gian xảo. Tiêu Dã nhìn thấy nụ cười ấy mà rùng hết cả mình, chỉ tay vào mặt anh: “Cậu đừng có đùa, đừng có đùa đấy…”
Giang Chấp chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong tay, giơ tay về phía Tiêu Dã: “Nào, đưa di động cho tôi.” Dứt lời, anh tiến lên trước một bước, thọc tay vào túi quần của Tiêu Dã để móc.
Tiêu Dã né tránh không kịp, giữ chặt tay Giang Chấp ở bên ngoài lớp vải: “Anh à, em gọi anh là anh trai có được không! Bỏ tay ra!”
Giang Chấp nhịn cười, tiếp tục móc di động ra ngoài: “Mẹ kiếp, ai là anh trai của cậu.”
Trong xe…
Thịnh Đường, Thẩm Dao và Tiểu Du đồng loạt cố thủ trước tấm kính chắn gió, rướn cổ thò đầu nhìn cảnh Giang Chấp và Tiêu Dã giằng co, đeo bám nhau ngay gần đó, trong ánh mắt có bàng hoàng, thảng thốt, còn có… hào hứng và thích thú.
Người hào hứng và thích thú chính là Thịnh Đường.
Cô thừa nhận bản thân là một người có suy nghĩ bỉ ổi, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Dã và Giang Chấp đứng chung với nhau đều sẽ có những liên tưởng xa xôi. Cô xin thề với thần thánh trên cao, cô thật sự dồn hết sức bình sinh của mình để bẻ thẳng lại những suy nghĩ xiên xẹo này rồi, thậm chí cô cũng có thể nhắm mắt lại, chấp nhận dùng Thẩm Dao để tẩy trắng cho hình tượng của Giang Chấp.
Nhưng mà… Lời ngợi khen của Trình Tần đâu đó vẫn còn văng vẳng bên tai cô: Nửa công nửa thụ!
Cô bỗng dưng rất mong chờ!
Tiểu Du không nén nổi tò mò, hỏi hai người họ: “Thầy Giang và thầy Tiêu… hai thầy ấy cũng thích giỡn với nhau quá ha!”
Nhìn xem cô bé này ăn nói với khéo léo, uyển chuyển làm sao, đúng là một cô bé hiền lành.
“Thế mới nói.” Thịnh Đường dùng bả vai huých nhẹ vào người Thẩm Dao một cái, rồi nói với Tiểu Du: “Bây giờ cô đã hiểu Thẩm Dao khó khăn đến mức nào rồi chứ?”
Câu nói này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Thế là, Tiểu Du bắt đầu hướng suy nghĩ của mình theo nghĩa khác ấy. Cô ấy nhìn về phía Thẩm Dao, trong ánh mắt là những biểu cảm phức tạp khó nói thành lời: “Chị Dao, chị đúng là không dễ dàng chút nào.” Vietwriter.vn
“Cô ấy quá không dễ dàng ấy chứ.” Thịnh Đường trả lời thay Thẩm Dao, kèm theo đó là một tiếng thở dài ngao ngán, trán tựa lên cánh tay của Thẩm Dao, thực tế là vì… cô sắp không nhịn nổi cười nữa.
Thẩm Dao để mặc cho Thịnh Đường dựa vào cánh tay mình ở đó cười vụng trộm, nhất thời câm nín nhìn lên hỏi trời cao. Thịnh Đường à Thịnh Đường, cho dù cô muốn giúp Giang Chấp ngắt đi những “duyên phận đào hoa” thì cũng không cần đến mức tuyệt tình như vậy chứ…
Bên ngoài xe, Tiêu Dã cuối cùng cũng không thể “đeo bám” tới cùng, quyết định làm người giương cờ đầu hàng để tránh khỏi số phận bi thảm là quần bị tụt ra ngay giữa đường giữa phố. Anh ấy nói luôn mồm: “Tôi đi! Đi! Đi!”
Bấy giờ Giang Chấp mới rút tay về, vỗ vỗ lên bả vai anh ấy: “Chịu nghe lời sớm hơn có phải xong rồi không.”
Bình luận facebook