Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83 - Chương 83
Chương 83 CẬU MUỐN TÌM ĐƯỜNG CHẾT, TÔI GIÚP CẬU TOẠI NGUYỆN
Đến chập tối, Tiêu Dã đã mang theo tin tức trở về.
Một ngày oi ả như xông hơi, dù mặt trời có mọc hay lặn nhiệt độ vẫn có thể lên tới ba mươi bảy độ. Tiêu Dã vừa bước vào cửa là kêu nóng, như một con chó sắp chết vì khát, anh ấy gắng sức lảo đảo bước thêm vài ba bước tới lấy nước suối trong tủ lạnh, uống liền hai chai mới có thể ngồi thở lấy hơi được.
Giang Chấp đang ngồi xem phương án khôi phục do Thẩm Dao gửi fax tới. Thấy anh ấy đã ném một chiếc lọ rỗng xuống, anh đang định cất lời hỏi thì Tiêu Dã đã khẩn trương giơ tay lên cản lại, xoay bước chân lao thẳng vào trong phòng tắm xả nước mát.
Cửa phòng tắm nửa khép nửa hở, để lại một cái khe to bằng bàn tay.
Bên trong có tiếng nước chảy róc rách vọng ra.
Giang Chấp gập máy tính xuống, đi tới trước cửa phòng tắm, khoanh hai tay trước ngực đứng dựa sang một bên, vượt qua khe hẹp của cánh cửa, nói chuyện với anh ấy: “Chẳng phải chỉ là ra ngoài gọi một cuộc điện thoại thôi sao, trước sau chưa đến hai mươi phút thì phải? Tiêu Dã, cậu đang diễn màn khốn khổ, thảm hại với tôi đấy à?”
“Với thời tiết hiện tại ở Bắc Kinh, đừng nói là hai mươi phút, cậu ra ngoài đó đứng hai phút thôi coi sao?” Tiếng nước chảy đi kèm với giọng kháng nghị của Tiêu Dã theo đường khe cửa lọt ra ngoài: “Giang Chấp, tôi phát hiện ra cậu quả thật là một người không có chút lương tâm nào. Vào ngày oi ả, ai là người đang vất vả, bận rộn thay cho cậu đây? Cậu thì hay rồi, đến một lời cảm ơn cũng không có. Tôi đã xem dự báo thời tiết rồi đấy, ngày mai có thể lên tới bốn mươi độ. Giang Chấp, cậu thật sự định tìm đủ mọi cách để hại tôi đúng không?”
“…”
“Giang Chấp?”
“Giang Chấp!”
Giang Chấp đã quay người trở về chỗ tiếp tục thẩm định phương án khôi phục từ lâu.
Năm phút sau, Tiêu Dã quấn một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, những giọt nước vẫn còn đung đưa chực rớt xuống trên đuôi tóc anh ấy, sau đó lại bị anh ấy hất cho bắn tứ tung bốn phía. Anh ấy gào lên rất to với Giang Chấp: “Lấy cho tiểu gia cái quần!”
Giang Chấp ngồi trên ghế dựa, sau lưng là cả một khung cửa sổ sát sàn. Hoàng hôn kéo lê làm rực đỏ cả nền trời, đỏ đến một mức độ lòe loẹt diêm dúa khác thường. Giang Chấp như đắm mình giữa ngọn lửa đỏ rực ấy, xung quanh cơ thể chỉ toát ra một bầu không khí khiến người khác không dám tùy tiện trêu ngươi, lọt vào trong mắt Tiêu Dã đã trở thành cảm giác một yêu tinh già ngàn năm nay hóa thành người.
Giang Chấp ngồi vững vàng, tâm bình thản, thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên chút nào: “Tiêu Dã, tôi không nợ nần gì cậu. Nếu cậu còn lải nhải thêm với tôi một câu thì người tối nay ngủ trong căn phòng này chưa chắc đã là tôi đâu đấy.”
Nói tới đây, anh mới ngẩng lên nhìn Tiêu Dã, khóe miệng hơi nhếch, nhìn kiểu gì cũng có bóng dáng của thái độ “cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác”: “Cứ gạo nấu thành cơm trước, chưa biết chừng cô nghe tin sẽ mừng ra mặt.”
Yêu tinh già ngàn năm quả nhiên đạo hạnh thâm sâu, một chiêu kìm hãm bảy tấc, đánh cho Tiêu Dã tổn thương vô cùng.
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi đứng đực ở đó nửa phút đồng hồ, cho đến khi Giang Chấp đánh mắt liếc nhìn giờ, Tiêu Dã mới như được giải huyệt, phẫn nộ bất bình tự mình đi lục lọi tìm quần áo thay vào.
Khi trở ra, thần thái của anh ấy đã sảng khoái hẳn, bước chân tiến lên cũng đầy hào hứng, phấn chấn, mang theo tinh thần tiếp tục giương cờ đánh trống trở lại. Anh ấy gập máy tính của Giang Chấp lại, đặt lon Cocacola mát lạnh trong tay mình xuống bàn, đôi chân dài móc lấy chiếc ghế kéo qua trước mặt, xoay lưng ghế lại. Anh ấy dạng chân ngồi chân, cánh tay vắt lên lưng ghế, mặt đối mặt với Giang Chấp.
“Con người sống trên đời có trạng thái gọi là ‘lên voi xuống chó’, lúc thế nọ lúc thế kia là chuyện quá bình thường. Cũng giống như cậu nói vậy, bớt ngông cuồng một chút, cẩn thận rụng lông.” Tiêu Dã cười ha ha nhìn Giang Chấp chằm chằm: “Cậu thật sự không sợ mình bị ‘rụng lông’ đúng không?”
Giang Chấp nhàn nhã dựa lưng ra phía sau ghế, chỉ nhìn anh ấy, không nói câu nào.
“Tôi ấy à, đã có lời giới thiệu cậu rồi, muốn thêm một chuyến đến Quyện Cần Trai cũng không có vấn đề gì. Các thầy bên đó nghe tin cậu làm nghiên cứu học thuật thì rất hoan nghênh.”
“Nói luôn vế nhưng mà đi, đừng dài dòng.” Giang Chấp hờ hững lên tiếng.
Tiêu Dã mím môi cười, đôi chân dài đạp về phía sau, đổ chiếc ghế về phía trước: “Ngày mai ở Quyện Cần Trai có hai thầy cô có mặt, tìm bất kỳ người nào cũng có thể dẫn đường giúp cậu. Một vị họ Hứa, một người đã có thâm niên làm việc trong Cố Cung, trong ngóc ngách nào đó của Quyện Cần Trai xuất hiện thêm mấy lớp bụi thầy ấy cũng biết. Người còn lại, nghe nói khoảng thời gian này đang ở lại Quyện Cần Trai giúp đỡ mọi người, đồn rằng đó là một cô gái rất xinh đẹp. Cô ấy họ Trình, tên Gia Hủy…”
Khóe miệng Giang Chấp hơi cứng lại.
Tiêu Dã đã bắt ngay được nét mặt thay đổi trong thoáng chốc của anh, đứng lên cầm lấy lon Coca, đi tới trước cửa sổ, đứng dựa vào đó, ra vẻ trầm tư suy nghĩ: “Cái tên này bắt nguồn từ bài thơ ‘Tiểu Nhã - Tứ Nguyệt’ thì phải. Trên núi có muôn vàn cây cỏ, vừa có hạt dẻ vừa có mai. Tôi nhớ trong bài ‘Tứ kinh phú’ của Trương Hành cũng có một câu: Hoa cỏ rậm rạp tựa rừng cây… Vừa nghe đã thấy đây là một cái tên có văn hóa.”
Giang Chấp không lên tiếng.
“Nếu muốn tìm thầy Hứa thì sẽ hơi phức tạp một chút. Nghe nói cậu từng bị ông già đó chặt chém một lần phải không, người ta chắc chắn sẽ tranh thủ cơ hội này bắt bí, chèn ép cậu. Nhưng nếu cậu chuyển qua tìm cô Trình thì lại khác. Cô Trình nổi tiếng là người dễ nói chuyện, người đã xinh đẹp tính cách lại dịu dàng. Vào một ngày hè nóng nực, được giao tiếp với một cô giáo như vậy sẽ tự động cảm thấy sảng khoái, mát mẻ, quá tốt. Huống hồ đối phương còn là cậu, cô Trình sẽ lại càng…”
“Bên thầy Hứa đã tăng thêm điều kiện gì?”
Tiêu Dã sững người, rồi lập tức phì cười sung sướng: “Không phải chứ? Cậu cứ liên hệ với cô Trình thì đã sao nào? Coi như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, ôn chuyện chút thôi.”
Giang Chấp ngước mắt lên nhìn anh ấy, tỏ vẻ không vui: “Tiêu Dã, sao cậu nói lắm lời thừa thãi vậy?”
Tiêu Dã không sợ sắc mặt của anh, khó khăn lắm mới nắm được thóp của Giang Chấp, anh ấy sao lại không cố gắng trêu chọc một phen? Nắm lấy điểm yếu, uy hiếp đối phương quả nhiên là một chuyện khiến người ta đã đời. Nếu không sao lại có câu “Con người vào lúc thích hợp nên biết tận hưởng niềm vui. Chút sung sướng vào khoảnh khắc này, anh ấy chấp nhận mang ngàn vàng ra rắc để đổi lại.
Sải bốn bước chân tiến về phía trước, Tiêu Dã nói một lời chân thành: “Đồng chí nhỏ, cơn giận đừng bùng lên dữ dội như vậy. Nào, uống chút Coca cho mát mẻ.” Nói rồi, anh ấy đặt lon Coca ra trước mặt Giang Chấp rồi nói tiếp: “Chẳng phải tôi đang phân tích cho cậu nhìn thấy rõ lợi hại thiệt hơn sao? Thầy Hứa vốn dĩ là một con cáo già gian xảo. Cậu mà cầu xin, liệu ông ta có buông tha cho cậu không? Ông ta nói ngày mai mở rộng cửa một hôm cũng được thôi, điều kiện tiên quyết là cậu phải đích thân khôi phục bức ‘Cực lạc đồ’.”
“Cực lạc đồ” xuất phát từ ngôi mộ ở huyện Hạ Khiết, Cát Thị. Qua khai quật khảo cổ đoán định, niên đại của ngôi mộ này có thể suy đoán là cuối đời Đường, cực kỳ hiếm gặp. Hiếm gặp hơn nữa là bức bích họa trên vách tường phía Nam trong phòng chính của ngôi mộ, cũng chính là bức “Cực lạc đồ”. Nội dung chủ yếu thể hiện cuộc sống xa hoa trụy lạc của quý tộc thời Đường. Tuy rằng bị thiệt hại nặng nề nhưng từ những điểm lác đác còn sót lại vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp của bức bích họa gốc. Nhưng cái gọi là hiếm gặp là vì kiến trúc trên đầu bức bích họa lại đa phần mang nét phương Tây, điển hình của kiểu kết hợp Trung Tây.
Tổng thể bức bích họa tuy không quá lớn, nhưng trọng điểm nằm ở chỗ thủ pháp vẽ bích họa không giống với cách thể hiện của những người thợ cổ đại. Công việc phục hồi bức bích họa này khi trước được giao cho đội Đôn Hoàng hoàn thành, nhưng trước sau đổi qua đổi lại ba nhà khôi phục mà phương án khôi phục đưa ra vẫn không lý tưởng.
Về sau Giáo sư Hồ tiếp nhận. Ông vốn định đợi Tiêu Dã từ Tân Cương trở về, ai ngờ từ trên trời bỗng rơi xuống một bác sỹ Giang. Giáo sư Hồ thấy vậy lập tức dứt khoát quyết định mượn cớ Giang Chấp tới Bắc Kinh thảo luận học thuật, gọi cho Cố Cung một cuộc điện thoại, cụ thể đã nói những gì thì người bên cạnh hoàn toàn không biết, tóm lại không
bao lâu sau, Giang Chấp đã nhận được điện thoại từ phía Cố Cung…
Những lời chào mừng thì cứ gọi là khiến người ta vui vẻ thoải mái, mọi chuyện đều tích cực hợp tác. Đầu đó còn hết lời tán dương anh trẻ tuổi tài cao, cuối cùng bổ sung thêm một câu: Tiểu Giang à, người Trung Quốc từ xưa tới nay luôn tuân theo đạo lý có qua có lại. Chúng tôi phối hợp với công việc của cậu, có phải cậu cũng nên có ý thức đáp lại không…
Người ta nói không ai ra tay đánh một người đang cười, nhưng câu này rơi xuống đầu Giang Chấp là hoàn toàn không có tác dụng gì. Anh đáp lại một câu không chút khách khí: Thành thật xin lỗi, tôi không có biên chế tại Viện Nghiên cứu.
Ý tứ câu nói ấy quá rõ ràng, hỗ trợ kỹ thuật là công việc của Viện Nghiên cứu, còn anh không thuộc quyền quản lý của Viện.
Cuối cùng, Giang Chấp lại nói với đầu bên kia: Nhưng xuất phát từ lòng cảm kích, tôi có thể cung cấp phương án phục hồi, còn về việc cử ai đi khôi phục thì mọi người hãy bàn bạc thêm với Giáo sư Hồ.
Một câu nói đã khiến đối phương cảm động rớt nước mắt, nghĩ bụng: Cậu thanh niên này cũng thật có tình có nghĩa, dù sao cũng là người được mời từ ngoài về, có thể làm được tới mức này quả thật cũng không dễ dàng gì. Nhưng sau khi tất cả mọi việc ngã ngũ thì bên kia phản ánh lại: Viện Nghiên cứu thời điểm này chẳng phải đều theo chế độ đảm nhiệm chức vụ hay sao? Anh mang chủ đề biên chế với không biên chế ra định lòe bịp ai chứ?!
Liên quan đến câu chuyện này, trước khi tới Bắc Kinh, Tiêu Dã đã tìm hiểu rất rõ ràng rồi.
Anh ấy cười gian, bổ sung một câu: “Có thể vì bên Cố Cung cũng ngẫm ra được cậu là một người không nghiêm túc chút nào, nên dứt khoát chơi chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’ chăng. Đều không nghiêm túc cả mà, ai sợ ai chứ. Thế nên cậu nên suy nghĩ cho kỹ, một khi cậu cầu xin thầy giáo Hứa, tức là cậu đang tự đào hố chôn mình. Sửa ‘Cực lạc đồ’ mệt mỏi biết bao, cậu phải chui xuống ngôi mộ, còn phải chạy qua chạy lại giữa Đôn Hoàng và Cát Thị. Nhưng nếu cậu tìm cô Trình, cùng cô ấy trò chuyện dăm ba câu, rồi nở một nụ cười hòa nhã thì mọi vấn đề có thể được giải quyết dễ dàng.”
Giang Chấp nhìn anh ấy chằm chằm, mặt không cảm xúc.
“Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi đâu có biết Trình Gia Hủy đang giúp việc ở Quyện Cần Trai. Vả lại, Giang Chấp, tôi phát hiện ra con người cậu quái đản thật đấy, cậu…” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Tới nói với thầy Hứa, tôi sẽ đích thân khôi phục ‘Cực lạc đồ’, nhưng điều kiện tiên quyết là phải cho tôi ngắm tranh ba chiều thật thoải mái, đừng có giở trò gì với tôi nữa. Nếu tôi không được thoải mái thì đừng hòng có người nào được dễ chịu. Con người tôi không có đạo đức gì đâu, về thái độ đối với bích họa, tôi càng không có tín ngưỡng cao cả như mấy người.”
Tiêu Dã nhìn lại anh một lúc lâu, cuối cùng hơi chau mày một chút: “Cậu muốn tìm đường chết, tôi giúp cậu toại nguyện.”
Đến chập tối, Tiêu Dã đã mang theo tin tức trở về.
Một ngày oi ả như xông hơi, dù mặt trời có mọc hay lặn nhiệt độ vẫn có thể lên tới ba mươi bảy độ. Tiêu Dã vừa bước vào cửa là kêu nóng, như một con chó sắp chết vì khát, anh ấy gắng sức lảo đảo bước thêm vài ba bước tới lấy nước suối trong tủ lạnh, uống liền hai chai mới có thể ngồi thở lấy hơi được.
Giang Chấp đang ngồi xem phương án khôi phục do Thẩm Dao gửi fax tới. Thấy anh ấy đã ném một chiếc lọ rỗng xuống, anh đang định cất lời hỏi thì Tiêu Dã đã khẩn trương giơ tay lên cản lại, xoay bước chân lao thẳng vào trong phòng tắm xả nước mát.
Cửa phòng tắm nửa khép nửa hở, để lại một cái khe to bằng bàn tay.
Bên trong có tiếng nước chảy róc rách vọng ra.
Giang Chấp gập máy tính xuống, đi tới trước cửa phòng tắm, khoanh hai tay trước ngực đứng dựa sang một bên, vượt qua khe hẹp của cánh cửa, nói chuyện với anh ấy: “Chẳng phải chỉ là ra ngoài gọi một cuộc điện thoại thôi sao, trước sau chưa đến hai mươi phút thì phải? Tiêu Dã, cậu đang diễn màn khốn khổ, thảm hại với tôi đấy à?”
“Với thời tiết hiện tại ở Bắc Kinh, đừng nói là hai mươi phút, cậu ra ngoài đó đứng hai phút thôi coi sao?” Tiếng nước chảy đi kèm với giọng kháng nghị của Tiêu Dã theo đường khe cửa lọt ra ngoài: “Giang Chấp, tôi phát hiện ra cậu quả thật là một người không có chút lương tâm nào. Vào ngày oi ả, ai là người đang vất vả, bận rộn thay cho cậu đây? Cậu thì hay rồi, đến một lời cảm ơn cũng không có. Tôi đã xem dự báo thời tiết rồi đấy, ngày mai có thể lên tới bốn mươi độ. Giang Chấp, cậu thật sự định tìm đủ mọi cách để hại tôi đúng không?”
“…”
“Giang Chấp?”
“Giang Chấp!”
Giang Chấp đã quay người trở về chỗ tiếp tục thẩm định phương án khôi phục từ lâu.
Năm phút sau, Tiêu Dã quấn một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, những giọt nước vẫn còn đung đưa chực rớt xuống trên đuôi tóc anh ấy, sau đó lại bị anh ấy hất cho bắn tứ tung bốn phía. Anh ấy gào lên rất to với Giang Chấp: “Lấy cho tiểu gia cái quần!”
Giang Chấp ngồi trên ghế dựa, sau lưng là cả một khung cửa sổ sát sàn. Hoàng hôn kéo lê làm rực đỏ cả nền trời, đỏ đến một mức độ lòe loẹt diêm dúa khác thường. Giang Chấp như đắm mình giữa ngọn lửa đỏ rực ấy, xung quanh cơ thể chỉ toát ra một bầu không khí khiến người khác không dám tùy tiện trêu ngươi, lọt vào trong mắt Tiêu Dã đã trở thành cảm giác một yêu tinh già ngàn năm nay hóa thành người.
Giang Chấp ngồi vững vàng, tâm bình thản, thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên chút nào: “Tiêu Dã, tôi không nợ nần gì cậu. Nếu cậu còn lải nhải thêm với tôi một câu thì người tối nay ngủ trong căn phòng này chưa chắc đã là tôi đâu đấy.”
Nói tới đây, anh mới ngẩng lên nhìn Tiêu Dã, khóe miệng hơi nhếch, nhìn kiểu gì cũng có bóng dáng của thái độ “cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác”: “Cứ gạo nấu thành cơm trước, chưa biết chừng cô nghe tin sẽ mừng ra mặt.”
Yêu tinh già ngàn năm quả nhiên đạo hạnh thâm sâu, một chiêu kìm hãm bảy tấc, đánh cho Tiêu Dã tổn thương vô cùng.
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi đứng đực ở đó nửa phút đồng hồ, cho đến khi Giang Chấp đánh mắt liếc nhìn giờ, Tiêu Dã mới như được giải huyệt, phẫn nộ bất bình tự mình đi lục lọi tìm quần áo thay vào.
Khi trở ra, thần thái của anh ấy đã sảng khoái hẳn, bước chân tiến lên cũng đầy hào hứng, phấn chấn, mang theo tinh thần tiếp tục giương cờ đánh trống trở lại. Anh ấy gập máy tính của Giang Chấp lại, đặt lon Cocacola mát lạnh trong tay mình xuống bàn, đôi chân dài móc lấy chiếc ghế kéo qua trước mặt, xoay lưng ghế lại. Anh ấy dạng chân ngồi chân, cánh tay vắt lên lưng ghế, mặt đối mặt với Giang Chấp.
“Con người sống trên đời có trạng thái gọi là ‘lên voi xuống chó’, lúc thế nọ lúc thế kia là chuyện quá bình thường. Cũng giống như cậu nói vậy, bớt ngông cuồng một chút, cẩn thận rụng lông.” Tiêu Dã cười ha ha nhìn Giang Chấp chằm chằm: “Cậu thật sự không sợ mình bị ‘rụng lông’ đúng không?”
Giang Chấp nhàn nhã dựa lưng ra phía sau ghế, chỉ nhìn anh ấy, không nói câu nào.
“Tôi ấy à, đã có lời giới thiệu cậu rồi, muốn thêm một chuyến đến Quyện Cần Trai cũng không có vấn đề gì. Các thầy bên đó nghe tin cậu làm nghiên cứu học thuật thì rất hoan nghênh.”
“Nói luôn vế nhưng mà đi, đừng dài dòng.” Giang Chấp hờ hững lên tiếng.
Tiêu Dã mím môi cười, đôi chân dài đạp về phía sau, đổ chiếc ghế về phía trước: “Ngày mai ở Quyện Cần Trai có hai thầy cô có mặt, tìm bất kỳ người nào cũng có thể dẫn đường giúp cậu. Một vị họ Hứa, một người đã có thâm niên làm việc trong Cố Cung, trong ngóc ngách nào đó của Quyện Cần Trai xuất hiện thêm mấy lớp bụi thầy ấy cũng biết. Người còn lại, nghe nói khoảng thời gian này đang ở lại Quyện Cần Trai giúp đỡ mọi người, đồn rằng đó là một cô gái rất xinh đẹp. Cô ấy họ Trình, tên Gia Hủy…”
Khóe miệng Giang Chấp hơi cứng lại.
Tiêu Dã đã bắt ngay được nét mặt thay đổi trong thoáng chốc của anh, đứng lên cầm lấy lon Coca, đi tới trước cửa sổ, đứng dựa vào đó, ra vẻ trầm tư suy nghĩ: “Cái tên này bắt nguồn từ bài thơ ‘Tiểu Nhã - Tứ Nguyệt’ thì phải. Trên núi có muôn vàn cây cỏ, vừa có hạt dẻ vừa có mai. Tôi nhớ trong bài ‘Tứ kinh phú’ của Trương Hành cũng có một câu: Hoa cỏ rậm rạp tựa rừng cây… Vừa nghe đã thấy đây là một cái tên có văn hóa.”
Giang Chấp không lên tiếng.
“Nếu muốn tìm thầy Hứa thì sẽ hơi phức tạp một chút. Nghe nói cậu từng bị ông già đó chặt chém một lần phải không, người ta chắc chắn sẽ tranh thủ cơ hội này bắt bí, chèn ép cậu. Nhưng nếu cậu chuyển qua tìm cô Trình thì lại khác. Cô Trình nổi tiếng là người dễ nói chuyện, người đã xinh đẹp tính cách lại dịu dàng. Vào một ngày hè nóng nực, được giao tiếp với một cô giáo như vậy sẽ tự động cảm thấy sảng khoái, mát mẻ, quá tốt. Huống hồ đối phương còn là cậu, cô Trình sẽ lại càng…”
“Bên thầy Hứa đã tăng thêm điều kiện gì?”
Tiêu Dã sững người, rồi lập tức phì cười sung sướng: “Không phải chứ? Cậu cứ liên hệ với cô Trình thì đã sao nào? Coi như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, ôn chuyện chút thôi.”
Giang Chấp ngước mắt lên nhìn anh ấy, tỏ vẻ không vui: “Tiêu Dã, sao cậu nói lắm lời thừa thãi vậy?”
Tiêu Dã không sợ sắc mặt của anh, khó khăn lắm mới nắm được thóp của Giang Chấp, anh ấy sao lại không cố gắng trêu chọc một phen? Nắm lấy điểm yếu, uy hiếp đối phương quả nhiên là một chuyện khiến người ta đã đời. Nếu không sao lại có câu “Con người vào lúc thích hợp nên biết tận hưởng niềm vui. Chút sung sướng vào khoảnh khắc này, anh ấy chấp nhận mang ngàn vàng ra rắc để đổi lại.
Sải bốn bước chân tiến về phía trước, Tiêu Dã nói một lời chân thành: “Đồng chí nhỏ, cơn giận đừng bùng lên dữ dội như vậy. Nào, uống chút Coca cho mát mẻ.” Nói rồi, anh ấy đặt lon Coca ra trước mặt Giang Chấp rồi nói tiếp: “Chẳng phải tôi đang phân tích cho cậu nhìn thấy rõ lợi hại thiệt hơn sao? Thầy Hứa vốn dĩ là một con cáo già gian xảo. Cậu mà cầu xin, liệu ông ta có buông tha cho cậu không? Ông ta nói ngày mai mở rộng cửa một hôm cũng được thôi, điều kiện tiên quyết là cậu phải đích thân khôi phục bức ‘Cực lạc đồ’.”
“Cực lạc đồ” xuất phát từ ngôi mộ ở huyện Hạ Khiết, Cát Thị. Qua khai quật khảo cổ đoán định, niên đại của ngôi mộ này có thể suy đoán là cuối đời Đường, cực kỳ hiếm gặp. Hiếm gặp hơn nữa là bức bích họa trên vách tường phía Nam trong phòng chính của ngôi mộ, cũng chính là bức “Cực lạc đồ”. Nội dung chủ yếu thể hiện cuộc sống xa hoa trụy lạc của quý tộc thời Đường. Tuy rằng bị thiệt hại nặng nề nhưng từ những điểm lác đác còn sót lại vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp của bức bích họa gốc. Nhưng cái gọi là hiếm gặp là vì kiến trúc trên đầu bức bích họa lại đa phần mang nét phương Tây, điển hình của kiểu kết hợp Trung Tây.
Tổng thể bức bích họa tuy không quá lớn, nhưng trọng điểm nằm ở chỗ thủ pháp vẽ bích họa không giống với cách thể hiện của những người thợ cổ đại. Công việc phục hồi bức bích họa này khi trước được giao cho đội Đôn Hoàng hoàn thành, nhưng trước sau đổi qua đổi lại ba nhà khôi phục mà phương án khôi phục đưa ra vẫn không lý tưởng.
Về sau Giáo sư Hồ tiếp nhận. Ông vốn định đợi Tiêu Dã từ Tân Cương trở về, ai ngờ từ trên trời bỗng rơi xuống một bác sỹ Giang. Giáo sư Hồ thấy vậy lập tức dứt khoát quyết định mượn cớ Giang Chấp tới Bắc Kinh thảo luận học thuật, gọi cho Cố Cung một cuộc điện thoại, cụ thể đã nói những gì thì người bên cạnh hoàn toàn không biết, tóm lại không
bao lâu sau, Giang Chấp đã nhận được điện thoại từ phía Cố Cung…
Những lời chào mừng thì cứ gọi là khiến người ta vui vẻ thoải mái, mọi chuyện đều tích cực hợp tác. Đầu đó còn hết lời tán dương anh trẻ tuổi tài cao, cuối cùng bổ sung thêm một câu: Tiểu Giang à, người Trung Quốc từ xưa tới nay luôn tuân theo đạo lý có qua có lại. Chúng tôi phối hợp với công việc của cậu, có phải cậu cũng nên có ý thức đáp lại không…
Người ta nói không ai ra tay đánh một người đang cười, nhưng câu này rơi xuống đầu Giang Chấp là hoàn toàn không có tác dụng gì. Anh đáp lại một câu không chút khách khí: Thành thật xin lỗi, tôi không có biên chế tại Viện Nghiên cứu.
Ý tứ câu nói ấy quá rõ ràng, hỗ trợ kỹ thuật là công việc của Viện Nghiên cứu, còn anh không thuộc quyền quản lý của Viện.
Cuối cùng, Giang Chấp lại nói với đầu bên kia: Nhưng xuất phát từ lòng cảm kích, tôi có thể cung cấp phương án phục hồi, còn về việc cử ai đi khôi phục thì mọi người hãy bàn bạc thêm với Giáo sư Hồ.
Một câu nói đã khiến đối phương cảm động rớt nước mắt, nghĩ bụng: Cậu thanh niên này cũng thật có tình có nghĩa, dù sao cũng là người được mời từ ngoài về, có thể làm được tới mức này quả thật cũng không dễ dàng gì. Nhưng sau khi tất cả mọi việc ngã ngũ thì bên kia phản ánh lại: Viện Nghiên cứu thời điểm này chẳng phải đều theo chế độ đảm nhiệm chức vụ hay sao? Anh mang chủ đề biên chế với không biên chế ra định lòe bịp ai chứ?!
Liên quan đến câu chuyện này, trước khi tới Bắc Kinh, Tiêu Dã đã tìm hiểu rất rõ ràng rồi.
Anh ấy cười gian, bổ sung một câu: “Có thể vì bên Cố Cung cũng ngẫm ra được cậu là một người không nghiêm túc chút nào, nên dứt khoát chơi chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’ chăng. Đều không nghiêm túc cả mà, ai sợ ai chứ. Thế nên cậu nên suy nghĩ cho kỹ, một khi cậu cầu xin thầy giáo Hứa, tức là cậu đang tự đào hố chôn mình. Sửa ‘Cực lạc đồ’ mệt mỏi biết bao, cậu phải chui xuống ngôi mộ, còn phải chạy qua chạy lại giữa Đôn Hoàng và Cát Thị. Nhưng nếu cậu tìm cô Trình, cùng cô ấy trò chuyện dăm ba câu, rồi nở một nụ cười hòa nhã thì mọi vấn đề có thể được giải quyết dễ dàng.”
Giang Chấp nhìn anh ấy chằm chằm, mặt không cảm xúc.
“Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi đâu có biết Trình Gia Hủy đang giúp việc ở Quyện Cần Trai. Vả lại, Giang Chấp, tôi phát hiện ra con người cậu quái đản thật đấy, cậu…” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Tới nói với thầy Hứa, tôi sẽ đích thân khôi phục ‘Cực lạc đồ’, nhưng điều kiện tiên quyết là phải cho tôi ngắm tranh ba chiều thật thoải mái, đừng có giở trò gì với tôi nữa. Nếu tôi không được thoải mái thì đừng hòng có người nào được dễ chịu. Con người tôi không có đạo đức gì đâu, về thái độ đối với bích họa, tôi càng không có tín ngưỡng cao cả như mấy người.”
Tiêu Dã nhìn lại anh một lúc lâu, cuối cùng hơi chau mày một chút: “Cậu muốn tìm đường chết, tôi giúp cậu toại nguyện.”
Bình luận facebook