• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (2 Viewers)

  • Chương 951-955

Chương 951

Lại nói khi Vân Du Ông bước vào đình nhỏ, đột nhiên một sắc màu rực rỡ kỳ lạ hiện lên. Vô số hình ảnh kỳ quái và vỡ vụn lóe lên, giống như đang ghi lại thứ gì đó, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không nhìn rõ một cái gì cả.

Vân Du Ông biến mất ngay lập tức.

Sự "biến mất" của hắn ta rõ ràng là không giống bị xóa sổ như Chung Cầm, mà là tự hắn ta đi vào nơi bí ẩn đó.

Hơi thở mà hắn ta để lại vẫn còn, thậm chí còn có đạo nguyên thoát ra ngoài. Mà Chung Cầm thì là biến mất hoàn toàn, không còn để lại một cái gì nữa.

Sau khi Vân Du Ông biến mất, một sự thay đổi kỳ diệu đã diễn ra.

Đình nhỏ đổ vỡ trên núi dường như được sửa chữa bởi một lực lượng nào đó.

Các cột nhà được nâng lên, mái vòm ghép lại, băng ghế dài sinh trưởng...

Lập tức như mới.

Nhìn thấy một đình nhỏ mang hương vị cổ xưa dựng ở bên đường núi.

Trên đình có treo một cái biển, trên biển ghi "Đình đón khách".

Hai cây cột phía trước của đình được khắc một câu đối.

Bên trái viết: "Nghênh thập phương đạo hữu (1)."

Bên phải viết: "Lễ chư giới lương bằng (2)."

(1) Nghênh đón đạo hữu mười phương

(2) Những người bạn hiền lành lễ độ của các giới

Khương Vọng không khỏi khen ngợi trong lòng một câu, thật là có khí phách!

Những dòng chữ này đều viết dựa trên các tài liệu Đạo giáo, không cần biết chữ cũng có thể trực tiếp hiểu nghĩa.

Hoan nghênh khách mười phương chư giới, tông môn bình thường thì sao dám dán câu đối này?

Hoặc có lẽ Đình đón khách này thuộc về Vân Đỉnh Tiên Cung mà Đấu Miễn đã nói trước đó. Còn Vân Du Ông có lẽ đã bước vào một không gian nào đó liên quan đến Đình đón khách, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cái bí lệnh ra vào kia có lẽ đang ở trong đó.

Chỉ là không biết sức mạnh trước đó đến từ đâu, tại sao Chung Cầm lại bị xóa sổ, còn lúc này Vân Du Ông vẫn bình an vô sự.

Trong đầu nghĩ đến điều này nhưng Khương Vọng vẫn án binh bất động, chỉ chú ý đến động tác của Đấu Miễn.

Nơi đầu tiên Đấu Miễn đến tìm kiếm là Đình đón khách, cho nên chắc chắn sẽ không để cho Vân Du Ông đi vào chỗ tốt đầu tiên ở trước mặt hắn ta được.

Khương Vọng tạm thời không có hành động gì, Diệp Thanh Vũ bấm quyết đánh vào lá cờ màu xanh, Thất Sắc Kỳ Vân Xa đột nhiên mọc một cái nắp che, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải là nắp che, mà là một cái cây lớn, bầu trời không đẹp, nên tự nó đã trở thành một bóng mát.

Cây lớn rung chuyển, vô số lá xanh bay ra, lá xanh như đao lao ra khỏi Thất Sắc Kỳ Vân Xa, liên tiếp cắt những ánh sáng nửa trong suốt do Vân Du Ông để lại, tiến độ khó khăn.

Đấu Miễn nhàn nhạt liếc về phía bên này, lật tay thu lại Thiên Dã đao về trước người.

Ánh sáng nửa trong suốt tưởng chừng như kéo dài vô hạn cũng theo đó mà thu lại, như có linh tính riêng, không những không chịu đối đầu với Thiên Dã đao mà còn luôn kiên định bao vây Đấu Miễn.

Thủ đoạn mà Vân Du Ông để lại quả thực không dễ đối phó, có lẽ đây cũng là nơi hắn ta có đủ tự tin để dẫn đầu. Chính vì hắn tự tin rằng cách này có thể bao vây đối thủ của mình trong một khoảng thời gian, giúp hắn ta có thể bình tĩnh thu hoạch.

Mà Đấu Miễn cầm đao bằng tay phải, đặt ngang trước mặt, tay trái duỗi thẳng dán vào lưng đao.

Sử dụng tư thế như vậy, Thiên Dã đao đâm ngang qua.

Khương Vọng dường như có nghe thấy một tiếng nứt vỡ, lại giống như không nghe thấy gì cả. Nhưng lúc đó ánh sáng nửa trong suốt bao vây Đấu Miễn đã bị vỡ tan tành!

Mà ở bên cạnh, Phi Diệp đao của Thất Sắc Kỳ Vân Xa vẫn đang vật lộn ngoan cường với ánh sáng trong mờ đó, và có vẻ như sẽ phải đợi một thời gian dài nữa.

“Có cần giúp không?” Đấu Miễn lơ lửng trên không trung, giơ đao lên hỏi.

“Cảm kích vô cùng.” Khương Vọng nhanh chóng trả lời.

Đấu Miễn cảm thấy không nghi ngờ gì nữa, quay người bước vào Đình đón khách.

Vì vậy hai người của Lăng Tiêu Các tạm thời ở lại đây, hắn ta muốn sử dụng sự hiểu biết của mình về Đình đón khách để giải quyết Vân Du Ông trước! Rồi tìm kiếm bí lệnh ra vào của Vân Đỉnh Tiên Cung, cướp đoạt quyền kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung.

Linh Không Điện đã thăm dò Đình đón khách từ nhiều năm trước, mọi thông tin đều nằm trong đầu hắn ta. Mặc dù cái chết của Chung Cầm là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng nó cũng không phải là chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Linh Không Điện chắc chắn không nhắm vào loại sức mạnh quái dị đó, cũng không biết nguồn gốc của sức mạnh đó, chỉ lờ mờ suy đoán rằng nó có thể là một loại phương pháp bảo vệ núi nào đó do Vân Đỉnh Tiên Cung để lại.

Nhưng hắn ta cũng đã có tổng kết, biết rằng loại sức mạnh đó đang xuất hiện ngày càng ít. Sau khi Chung Cầm bị xóa sổ, ít nhất cũng phải trên trăm năm nữa mới có thể xuất hiện lại, thậm chí có khả năng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Lúc trước hắn ta vừa do dự vừa tức giận là vì lần đầu tiên nhìn thấy loại sức mạnh như vậy, trong lòng hắn ta không còn vững chắc như trước, nhưng cũng đồng thời là để hai phe cạnh tranh kia bối rối.

Nhưng không ngờ Vân Du Ông lại quyết đoán hơn hắn ta rất nhiều, trực tiếp ra tay cướp lấy cơ hội bước vào đầu tiên.

Bản thân hắn ta đã chậm hơn một bước rồi, bây giờ không thể lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa, làm sao có thể giúp hai người trong Lăng Tiêu Các được?

Việc hỏi thử, chỉ là để kiểm tra xem hai người ở Lăng Tiêu Các đó sẽ bị mắc kẹt trong bao lâu mà thôi.

...

...

Ngay khi bóng dáng của Đấu Miễn biến mất, Khương Vọng lập tức vươn tay tới ánh sáng màu xanh đậm của Thất Sắc Kỳ Vân Xa, Tam Muội Chân Hỏa bùng cháy.

Phi Diệp đao của Thất Sắc Kỳ Vân Xa vẫn chưa kết thúc mà đã mất đi mục tiêu, ánh sáng nửa trong suốt bao vây bọn họ cũng đã biến mất.

Ánh sáng do Vân Du Ông để lại là thuật bao vây người cao cấp nhất của pháp môn. Nó cực kỳ cứng rắn và còn có thể mở rộng theo lưỡi kiếm, đây là một bí thuật được phát triển đặc biệt dành cho việc bao vây người, bình thường rất khó phá giải.

Hắn đã nhìn rõ một đao kia của Đấu Miễn trước đó. Đao của Đấu Miễn không trực tiếp phá hủy lồng giam ánh sáng của Vân Du Ông, mà chỉ là cắt xuyên qua nền tảng của ánh sáng ở một mức độ nào đó, hoặc thậm chí có thể nói là cắt trong thời gian ngắn. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng do ánh sáng không có gì để phụ thuộc vào, cho nên đã vỡ vụ.

Nhưng mà, phương pháp của Khương Vọng lúc này không giống như vậy, hắn trực tiếp đốt cháy không gian bằng Tam Muội Chân Hỏa, khiến cho ánh sáng đó không có chỗ nào dựa vào, tự sụp đổ.

Hết chương 951.
Chương 952

“Vân Đỉnh Tiên Cung mà bọn họ đang nói tới, ngươi có chắc là không muốn thử xem một chút sao?” Khương Vọng nắm Tam Muội Chân Hỏa, lớn tiếng hỏi.

"Ngay cả cái tên Vân Đỉnh Tiên Cung chúng ta cũng vừa mới biết mà thôi, không có một chút ưu thế gì cả. Lấy vô tâm đối đầu cố tình không phải cách làm sáng suốt." Diệp Thanh Vũ vừa khống chế lá cờ màu xanh, thu hôi Phi Diệp đao lại, vừa nói: "Không bằng trực tiếp đi lấy quả Thần Thông, kết thúc cuộc đua."

Diệp Thanh Vũ là một người quyết đoán, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Khương Vọng cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, trong lòng hắn cũng đồng ý với phán đoán của Diệp Thanh Vũ. Hơn nữa trong lòng hắn cũng vô cùng lo lắng trước loại sức mạnh của thể trực tiếp xóa sổ Chung Cầm đó.

Hai người từ bỏ Vân Đỉnh Tiên Cung bí ẩn, Thất Sắc Kỳ Vân Xa trực tiếp thay đổi phương hướng, lá cờ màu xanh phất lên, quay trở lại đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất.

Không có sự kiềm chế của Đấu Miễn và Vân Du Ông, Thất Sắc Kỳ Vân Xa tăng tốc đến tối đa, phong cảnh núi non bên đường cũng như đang bay.

Khi quay trở lại đỉnh núi, vị “Thủ Sơn Linh” khổng lồ vẫn sừng sững ở đó, cây lớn che trời, nhìn không thấy ngọn, nhưng lại vẫn không có động tĩnh gì.

Khương Vọng thử bay ra khỏi núi thăm dò, đi vòng quanh quan sát.

Quả nhiên đã phát hiện ra một quả hơi mờ ở phía sau cây lớn.

Điều đáng nói chính là cái quả này đúng là có nối liền với cành, nhưng thực sự không phải loại mọc ra từ trên cây. Mà là giống như được cành cây cầm lấy. Lấy một ẩn dụ sinh động hơn là "tay" của vị Thủ Sơn Linh đưa ra sau lưng và giấu nó đi.

Giống như một đứa trẻ che giấu món đồ yêu quý vậy.

Thủ Sơn Linh vẫn không có động tĩnh gì, điều đó đã cho Khương Vọng có thêm dũng khí. Hắn nhanh chóng bấm quyết, Tù Thân Tỏa Liên chui ra từ hư không, đi vòng ra sau Thủ Sơn Linh, quấn lấy một cái liền mang được quả đó ra.

Không có gì bất kỳ cản trở nào, dễ dàng đến mức khiến người ta khó tin.

Hai Tù Thân Tỏa Liên đen nhánh đan vào nhau thành một vòng tròn lõm xuống, giống như một cái bát con.

Mà quả hơi mờ đang ở trong đó, mang theo một hơi thở bí ẩn cổ xưa.

Đây là quả Thần Thông sao?

Từ trên quả này, Khương Vọng cảm nhận được một hơi thở giống như hạt giống thần thông.

Khương Vọng khống chế Tù Thân Tỏa Liên và đưa quả này đến trước mặt Diệp Thanh Vũ.

“Nếm thử xem?” Hắn cười nói.

Đây vốn là thời gian thu hoạch, cho dù là Khương Vọng hay Diệp Thanh Vũ đều cảm nhận được "chiến thắng" của chuyến đi đến Trì Vân Sơn này.

Bọn họ đã đưa ra một lựa chọn quyết đoán và tìm thấy những gì họ mong muốn.

Nhưng ngay sau đó, ở ngay trước mặt họ, "Thủ Sơn Linh" khổng lồ chiếm 1/3 đỉnh núi đột nhiên "vỡ vụn"!

Ban đầu nó có một vẻ ngoài rõ ràng và sự uy nghiêm vô cùng, nhưng vào lúc này, nó trở nên lúc ẩn lúc hiện như huyễn tượng, dễ dàng tiêu vong.

Thật giống như bị phá hủy ngay lập tức bởi một lực lượng nào đó!

Thủ Sơn Linh khổng lồ đang tan nát, nhưng cứ như lần giãy giụa cuối cùng, có tàn âm đang quanh quẩn nơi đây.

“Ta là... Thủ Sơn...”

“Thủ Sơn...”

“Thủ...”

Câu nói đứt quãng, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.

Đại mộc che trời chiếm cứ một phần ba đỉnh núi cứ như vậy mà đột ngột biến mất ở trước mặt.

Diệp Thanh Vũ nhất thời đã quên tiếp nhận Quả Thần Thông kia.

“Thủ Sơn Linh đã sớm bị phá hủy, là Quả Thần Thông này chống đỡ tàn tượng của nó.”

Khương Vọng cũng có chút hiểu biết đối với ảo giác, lúc này cũng tìm ra một ít dấu vết để lại, hắn lên tiếng phân tích: “Mà cái chúng ta chứng kiến chính là cảnh tượng cuối cùng khi nó bị huỷ diệt. Thời gian trên Trì Vân Sơn biến đổi dị thường, hẳn là nó xảy ra ở quá khứ.”

Chỉ là một tàn tượng thôi mà uy áp như đạt được thực chất, khiến Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ vẫn cho rằng Thủ Sơn Linh vẫn luôn tồn tại, cho nên cũng hết sức thận trọng.

Một Thủ Sơn Linh khổng lồ như vậy thì thời điểm đỉnh cao sẽ mạnh đến mức nào chứ? Nhưng nó lại bị một kích phá hủy! Thứ tồn tại phá hủy Thủ Sơn Linh kia lại mạnh đến đâu? Rốt cuộc có lai lịch gì?

Rốt cuộc trên Trì Vân Sơn trong quá khứ đã xảy ra cái gì?

“Có lẽ dựng dục Quả Thần Thông cũng không phải ý nghĩa để Trì Vân Sơn tồn tại. Trì Vân Sơn chỉ dùng ba mươi ba năm ngưng tụ thành một Quả Thần Thông, dùng để duy trì một lần cơ duyên...” Diệp Thanh Vũ cũng phân tích theo: “Cho nên Đấu Miễn mới nói, một khi Quả Thần Thông bị tháo xuống thì thời gian trên Trì Vân Sơn sẽ kết thúc.”

“Hiện tại Quả Thần Thông đã nằm trong tay ta. Cho nên ngươi muốn chờ xem nơi cơ duyên chân chính của Trì Vân Sơn hay là chung kết thời gian trước?” Khương Vọng hỏi nàng.

“Nếu là huynh, huynh sẽ chọn như thế nào?” Diệp Thanh Vũ hỏi lại.

Khương Vọng cười cười: “Có lẽ chén sẽ bị đoạt, nồi bị người ta lật úp, mà ăn vào trong bụng... Mới là của chính mình.”

“Anh hùng cùng chung ý kiến!”

Diệp Thanh Vũ cười thật xinh đẹp, duỗi tay bắt lấy Quả Thần Thông.

Nàng không ngượng ngùng xoắn xít, thần thông vốn chính là mục đích chuyến đi này của nàng.

Quả trái cây nửa trong suốt nằm trên tay nàng kia bỗng nhiên xảy ra biến hóa, hoa văn hình dạng mây mù lan tràn trên vỏ trái cây dãn ra, trong thịt quả cũng loáng thoáng có mây mù kích động.

Giây lát sau, quả mọng nửa trong suốt kia cũng biến thành bạch quả vân dũng vụ lưu (mây cuộn khói chuyển), trông cực kỳ xinh đẹp.

“Nó như đang tới gần ta...” Diệp Thanh Vũ lẩm bẩm nói.

Khương Vọng đứng nhìn cảnh tượng này mà yên lặng suy nghĩ.

Quả nhiên, thần thông là sự vật mang tính căn nguyên của mỗi người tu hành, cũng không phải được ngoại giới ban cho. Ngay cả trân vật trong truyền thuyết ăn vào lập tức có được thần thông như Quả Thần Thông mà cũng không thể trực tiếp giao cho thần thông, ngược lại là căn cứ vào người tiếp xúc đến nó để xảy ra biến hóa tương ứng, bản chất vẫn là dẫn ra thần thông tiềm lực của chính người tu hành.

Như vậy lấy mức độ bồi dưỡng của Diệp Lăng Tiêu đối với Diệp Thanh Vũ, thần thông tiềm lực của nàng... Là cái gì kia chứ?

“Mau thử xem mùi vị nó thế nào.” Khương Vọng thúc giục.

Cho dù là vào thời khắc mấu chốt như vậy, Diệp Thanh Vũ vẫn nhịn không được trừng hắn một cái.

Hiện tại ta đang cầu thần thông, thần thông đó, là sự vật quyết định trình độ của Nội Phủ, ngươi hỏi ta mùi vị thế nào? Thì ra nguồn gốc tính tham ăn của Khương An An là ở chỗ này.

Sau đó đôi môi anh đào của nàng khẽ mở, đặt Quả Thần Thông vào trong miệng.

Hết chương 952.
Chương 953

Quả Thần Thông mây cuộn khói chuyển, môi đỏ thịt quả trắng như tô điểm cho nhau.

Chỉ cắn nhẹ một cái thì toàn bộ Quả Thần Thông đã tan thành mây mù, bị một ngụm hít vào.

Diệp Thanh Vũ hơi nhắm hai mắt lại, nàng đứng trên Thất Sắc Kỳ Vân Xa, mái tóc xinh đẹp buông xuống bỗng không gió mà tự bay, mây cuộn khói chuyển vòng quanh nàng rồi nhẹ nhàng lên xuống, phiêu phiêu như tiên.

Mà Khương Vọng bên cạnh có thể cảm nhận rõ được, khí thế cả người Diệp Thanh Vũ lấy một loại tư thái nước chảy thành sông mà dâng trào.

Đằng Long vốn là viên mãn, Nội Phủ tự nhiên sẽ được mở, người ở bên ngoài không thể hiểu hết biến hóa bên trong, thần thông đã đến.

Không có quang ảnh lừng lẫy gì, trong một cảm giác nhẹ nhàng bâng quơ, Diệp Thanh Vũ mở mắt.

Đôi mắt nàng vốn cực kỳ xinh đẹp, đồng tử như những mảnh sao lấp lánh, lúc này lại có mây mù mờ mịt, phủ kín một tầng hơi nước như có như không, làm tăng thêm vài phần đa tình.

“Thế nào?” Khương Vọng hỏi.

Diệp Thanh Vũ cười cười, giọng nói như suối trong chảy qua khe núi, róc rách trong veo: “Mùi vị không tồi!”

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Khương Vọng, nàng mới ngừng ý cười, nghiêm túc nói: “Hạt giống thần thông mà ta tháo xuống, tên là ‘Vân Triện’...”

Nàng nói được một nửa thì dừng lại, bởi vì trên đỉnh núi lại xảy ra biến hóa.

Bản thể của Thủ Sơn Linh là một cự mộc che trời, chiếm lấy một phần ba đỉnh núi, mà nó cao lớn vươn sâu lên mây trời, cứ như chống được cả vòm trời.

Sau khi Thủ Sơn Linh tan biến, mảnh thiên địa này trở nên trống vắng hẳn đi.

Sau khi Diệp Thanh Vũ hoàn toàn hấp thu Quả Thần Thông, thành tựu Nội Phủ thì trên không trung đỉnh Trì Vân Sơn bỗng xuất hiện một lỗ trống thật lớn đang im hơi lặng tiếng mà lan tràn, mở rộng.

Sau đó, những áng mây vốn chậm rãi bay ngoài đỉnh núi lại như cá bơi nhanh chóng tụ lại đây... Chúng tụ tập, biến ảo. Cuối cùng, chúng hình thành từng bậc từng bậc thang mây.

Lúc trước khi Diệp Thanh Vũ trực tiếp buông xuống Vân Thành từ bí địa Lăng Tiêu, cũng có mây mù làm bậc thang. Nhưng so với cảnh tượng trước mắt, nó lại có vẻ không phóng khoáng bằng.

Bởi vì bậc thang mây bay trước mắt... Cứ như nối thẳng ra thiên ngoại!

...

Lại nói đến Đình Nghênh Khách ở ngọn núi phía nam, Đấu Miễn bước từng bước vào, cảnh chuyển người dời.

Hắn vốn nghĩ Đình Nghênh Khách sẽ kết nối với không gian nào đó, nhưng lúc xuất hiện lại lần nữa, hắn phát hiện mình còn ở Trì Vân Sơn.

Nói chính xác hơn là ở Trì Vân Sơn rất nhiều rất nhiều năm trước kia...

Tiểu đình cổ hương cổ sắc, đứng sừng sững bên sơn đạo này.

Đình tên là “Nghênh Khách”.

Trước đình có một câu đối, trên đó viết là: “Nghênh thập phương đạo hữu, lễ chư giới lương bằng.”

Có rất nhiều người.

Sơn đạo vốn dĩ tĩnh mịch trống rỗng không một bóng người, giờ phút này lại người đến người đi.

Có người thân trên trần trụi, trên người có khắc hoa văn kỳ dị. Có kẻ mặc đằng y, trên áo còn có lá cỏ. Có người khoác thạch giáp, giẫm đất như nổi trống...

Những người ăn mặc thiên kỳ bách quái qua lại không ngừng nghỉ.

Có người cao giọng kêu to, có kẻ nói nói cười cười, có nhóm lại nơm nớp lo sợ.

Nhưng Thiên Dã Đao trong tay nói cho Đấu Miễn biết, bọn họ cũng không thật sự tồn tại. Bọn họ đã từng tồn tại, nhưng chỉ đã từng mà thôi.

Trong Hạo Hãn Ký của Đấu Thị đã từng ghi chép lại chuyện như vậy. Có đôi khi những cảnh tượng nào đó trong dòng sông lịch sử sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà được bảo lưu lại. Nhưng cũng chỉ giữ lại cảnh tượng mà thôi, là ảo ảnh trong lịch sử đã thất lạc.

Tất cả những thứ không chân thật đó bao gồm cả bốn vị đạo đồng bạch y trước Đình Nghênh Khách.

Bọn họ nở nụ cười rụt rè, nói chuyện với từng người lên núi. Hoặc là chắp tay thi lễ, đưa người trở về, hoặc là lấy ra một lệnh bài Vân Văn từ trong tay áo rồi đưa cho lai khách.

Người có được lệnh bài Vân Văn mới có thể tiếp tục đi lên trên núi.

Đấu Miễn bước đi trong đám người, cứ như đang chứng kiến thời khắc huy hoàng nào đó thuở quá khứ của Trì Vân Sơn. Thân là hậu nhân của danh môn Đại Sở, hắn cũng không quá động dung vì những tình cảnh đó. Hắn từng kiến thức sự lừng lẫy chân thật, cũng không để ý đến cảnh phồn vinh giả dối.

Nhưng đây là quá khứ, đây là hình ảnh dừng lại vào giờ phút quá khứ này.

Hơn nữa...

Vân Du Ông là chân thật.

Lệnh bài Vân Văn trong tay đạo đồng đứng ở bên trái trước Đình Nghênh Khách kia... Cũng là thật.

Nó phát ra dao động mơ hồ, hoàn toàn khác với những vật khác trong cảnh tượng trước mặt. Rõ ràng nó có liên hệ với hiện thế!

Thì ra cái gọi là bí lệnh ra vào, chính là lệnh bài mà đạo đồng Nghênh Khách của Vân Đỉnh Tiên Cung phát để vào núi mà thôi. Ở thời đại ngày xưa, hẳn nó cũng không trân quý.

Nhưng trong thời đại không biết đã qua bao nhiêu lâu của hiện tại, giá trị của nó không thể ước lượng được nữa.

Có lẽ bởi vì nó có thể giúp người sở hữu mở ra Vân Đỉnh Tiên Cung mất mát đã lâu!



Đấu Miễn hành tẩu trong cảnh tượng thời khắc nào đó trong quá khứ trên Trì Vân Sơn, đột nhiên, hắn bùng nổ và nâng đao vọt tới trước.

Bởi vì Vân Du Ông đội mũ mặc áo tơi đã đến gần tên đạo đồng bạch y bên trái kia rồi.

Chỉ có lệnh bài Vân Văn trong tay đạo đồng bạch y kia là thứ chân thật duy nhất trong cảnh tượng này! Đương nhiên cũng là mục tiêu chuyến này của bọn họ, là tín vật quan trọng nhất định phải tranh đoạt.

Đao ý rít gào như vòi rồng cuộn trào, nghiền nát tất cả những thứ nó đi qua.

Mà Vân Du Ông lại như hoàn toàn không kịp phản ứng, gã lập tức bị đao ngân đè bẹp.

Từ đầu đến cuối, Đấu Miễn vẫn duy trì sự tự tin vô địch. Cho dù Tiêu Hùng kia kiêu ngạo ương ngạnh, cho dù Độc Cô Vô Địch nọ dùng một kiếm chém chết Tiêu Hùng.

Hắn là thiên kiêu của Đại Sở to lớn, quốc gia xuống dốc như Ung Quốc căn bản không được hắn để vào mắt. Loại tiểu quốc như Vân Quốc giàu có đến mấy cũng chỉ có thế thôi, chỉ là một cục thịt mỡ.

Hắn mà giết Tiêu Hùng cũng không cần đao thứ hai!

Còn về Vân Du Ông thần thần bí bí này à?

Bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi còn không đáng coi trọng bằng Độc Cô Vô Địch kia. Cho dù muốn thực sự có thực lực, hắn cũng coi thường gã.

Hết chương 953.
Chương 954

Bổ ra tất cả cách trở, chém tách rời tàn cảnh quá khứ, Thiên Dã Đao đánh tới.

Một đao giáng xuống thì giới hạn thiên địa sinh tử cách xa nhau, là Thiên Dã!

Đao ngân lướt qua.

Đám người “Bị chém tách rời” ùn ùn khôi phục nguyên dạng, tiếp tục cuộc nói chuyện của bọn họ ở một thời không khác.

Chỉ có đối thủ duy nhất thật sự trong tình cảnh này là Vân Du Ông đứng lại ở nơi đó.

Cái mũ vỡ ra, áo tơi chỉ chém thành hai mảnh từ chính giữa.

Để lộ ra một lão nhân nếp nhăn đầy mặt, đầu tóc hoa râm!

Gã thật sự rất già rồi, túi da khô quắt lỏng lẻo, đôi mắt vẩn đục mơ hồ, thậm chí trên mặt còn có đốm đồi mồi già nua.

Nhưng Thiên Dã Đao ngừng ở trước trán gã, bị một ngón tay già cả chống lại, không tiến thêm được bước nào nữa!

Đầu tóc hoa râm bị đao phong hất tung bay, Vân Du Ông dùng cặp mắt già cả kia nhìn Đấu Miễn, trong đó tràn đầy ghen ghét và oán độc: “Sở Quốc quang cảnh giàu có mà cũng không đủ cho ngươi hưởng dụng hay sao? Nhất định phải hao tổn tâm cơ để tới tranh truyền thừa vốn thuộc về ta này?”

Dáng vẻ của Vân Du Ông trước mắt tuyệt đối không phải một tu sĩ dưới ba mươi ba tuổi, cũng không biết gã dùng biện pháp gì mới có thể né qua hạn chế, tiến vào Trì Vân Sơn. Phải biết là ngay cả Diệp Lăng Tiêu cũng không làm được chuyện này.

Một đao của Đấu Miễn bị cản trở, nhưng hắn không hề kinh sợ. Từ chuyện Vân Du Ông một mình tới Trì Vân Sơn thì có thể nhìn ra sự tự tin của người này. Hắn sớm biết thực lực của Vân Du Ông sẽ không quá kém, quá kém cũng không đáng để hắn rút đao.

Thông Thiên Cung chấn động, Nội Phủ nổ vang, đạo nguyên hùng vĩ thuộc về Đấu Miễn hắn đang lao nhanh mãnh liệt, Thiên Dã Đao bùng nổ đao quang!

Cho dù đối thủ là ai, cho dù đối thủ như thế nào.

Chỉ cần dốc hết sức cưỡng chế, dốc hết sức trảm vào!

Mà Vân Du Ông chỉ đáp lại bằng ngón tay thứ hai.

Khí thế của gã lần lượt tăng vọt.

Từ lúc ban đầu ở bên ngoài Đình Nghênh Khách, lúc gã bấm tay niệm chú vây khốn Đấu Miễn và Khương Vọng Diệp Thanh Vũ, tu vi triển lộ trong nháy mắt cũng đạt tới hai Phủ. Trông có vẻ gã vây khốn được đối thủ vì chỉ nhờ vào đạo thuật tinh diệu.

Mà hiện tại, ba Phủ, bốn Phủ, năm Phủ...

Ngoại Lâu!

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, ba tòa Tinh Quang Thánh Lâu!

Rõ ràng gã là người có tu vi tối cao trên Trì Vân Sơn hiện tại, đã dựng lên ba tòa Thánh Lâu, kém một bước thì đã viên mãn!

Mây trôi lượn lờ, hai ngón tay gã bắn ra, Đấu Miễn trực tiếp bị đẩy lùi.

Vân Du Ông cũng không thừa thắng xông lên, chỉ cần gã vươn tay nắm một cái thì đã lấy được lệnh bài Vân Văn trong tay đạo đồng bạch y kia.

Nhưng Đấu Miễn đang lơ lửng giữa không trung thì bỗng kim quang sáng bừng lên.

Hắn thật sự chỉ có tu vi một Phủ, thực lực còn kém rất xa. Nhưng hắn tháo xuống hạt giống thần thông, chính là Thần Thông Nội Phủ.

Sự tự tin của hắn cũng không chỉ dựa vào Thiên Dã đao.

Kim quang càng lúc càng loá mắt, càng ngày càng mạnh liệt, sau đó thì lập tức ẩn đi.

Đấu Miễn lơ lửng trên trời cao, tay nâng Thiên Dã, thân vàng rực rỡ. Cả người uy phong lẫm lẫm, xán lạn loá mắt.

Thần thông này chính là Đấu Chiến Kim Thân mà năm trăm năm Đấu Thị mới xuất hiện một lần!

Nó được gọi là “Kim cương bất hoại, đấu chiến vô lượng.”

Thần thông Đấu Chiến Kim Thân và kim khu ngọc tủy của Thần Lâm Cảnh cũng không giống nhau. Cái mà kim khu ngọc tủy của Thần Lâm Cảnh thể hiện ra là khóa trụ tu vi, trước khi chết cũng vĩnh viễn không lùi.

Mà kim thân của Đấu Chiến Kim Thân lại đại diện cho phòng ngự cực mạnh, tiềm năng chiến đấu khủng bố.

Phía bên này Đấu Miễn vừa mở ra Đấu Chiến Kim Thân thì bên kia Vân Du Ông đã không chút do dự mà trực tiếp dừng bàn tay lấy lệnh bài lại, xoay người tự cứu.

Đấu Miễn kim quang lấp lánh huy đao chém tới, nắm tay của Vân Du Ông lại đấm thẳng vào bụng hắn trước một bước.

Nắm tay của Vân Du Ông vừa khô gầy lại suy nhược, nhưng khi nó vung ra, phát lực sau mà lại tới đích trước, mang theo tiếng nổ rất khủng bố.

Đang!

Đấu Chiến Kim Thân không hổ là phòng ngự cường đại, nó chưa bị đánh vỡ, nhưng Đấu Miễn vẫn bị đấm văng ra xa.

Đấu Miễn còn đang bay ngược trực tiếp vặn người một cái dừng lại, mày không nhăn lấy một cái mà nói: “Lão nhân gia, chỉ có chút lực đạo này thôi sao?”

Thiên Dã Đao chính diện trảm thẳng, dùng thế nghiền áp đánh đến.

Đầu đao to lớn đến khoa trương kia cực kỳ lãnh khốc mà chặt chém.

Đao này không chút quanh co.

Giống như mổ ra nội tâm, trực diện với hắc ám. Giống như chặt đứt tạp niệm, đối mặt sinh tử.

Chiến pháp bí truyền của Đấu Thị, bảy thức Trảm Tính Kiến Ngã của đấu chiến!

“Loại quý nhân sinh ra đã ngậm muỗng vàng như các ngươi... Hẳn là đang cười nhạo ta không đủ sức mạnh, không đủ thiên phú!”

Tiếng nói của Vân Du Ông trầm thấp, mang theo phẫn oán không biết từ đâu mà đến, gã ấn một chưởng về phía trước, buông ra tự ấn “Phong”, chỉ trong phút chốc đã gió nổi mây phun.

Thiên Dã Đao trảm trúng cuồng phong, lại nghênh đón mây bay, trảm nát mây bay, lại dâng lên cuồng phong... Phong vân trùng điệp, thay nhau dâng lên như thế, một đợt rồi lại một đợt thổi quét, bao phủ ngập trời.

Thiên Dã Đao vốn nên thẳng tiến không lùi, trong lúc nhất thời lại không cách nào “Trảm Tính”, càng đừng nói “Kiến Ngã”. Giống như lâm vào vũng lầy sâu không thấy đáy, không có đường ra.

Đấu Miễn nắm đao đang muốn chuyển thế.

Đang!

Vân Du Ông lại tung một quyền giáng vào bụng hắn, đánh cho đao thế của hắn tán loạn, văng đi thật xa.

“A!”

Đấu Miễn giận không thể át, cực kỳ ngoan cường mà nâng đao đứng dậy.

Đang!

Lại trúng một quyền!

Đang! Đang! Đang!

Quyền giáng xuống như mưa.

Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ sơn đạo vang lên từng đợt từng đợt âm thanh vang dội như rèn đánh thép. Nắm tay khô gầy của Vân Du Ông lần lượt đấm thẳng vào trên người Đấu Miễn, đánh đến hắn không thể dâng lên đao thế.

Đúng là Thần Thông Nội Phủ rất mạnh, ở mức độ nào đó thì nó gần như là một cấp bậc khác so với Nội Phủ bình thường. Nhưng phải nói như như vậy, Thần Thông một Phủ yếu hơn Ngoại Cảnh một Lâu. Những thiên kiêu thần thông cường đại như Lôi Chiêm Càn, vào lúc năm phủ viên mãn thì mới có thể không thua kém với Ngoại Lâu viên mãn không có thần thông. Khương Vọng giết ngược lại Hải Tông Minh là dựa vào hiểu biết và nhằm vào toàn phương vị, hắn đã đưa ra đủ loại phương án ứng phó từ hoàn cảnh đến pháp khí rồi lại đến đạo thuật.

Mà lúc này Đấu Miễn và Vân Du Ông lại oan gia ngõ hẹp.

Hết chương 954.
Chương 955

Đấu Miễn là Thần Thông một Phủ, Vân Du Ông lại là Ngoại Cảnh ba Lâu, bản thân lại có truyền thừa xa xăm, bí pháp tuyệt diệu, chỉ trong thoáng chốc, gã hoàn toàn đè nặng Đấu Miễn mà đánh.

“Chỉ có một Phủ thôi, Đấu Chiến Kim Thân của ngươi có thể liên tục bao lâu? A?”

Hình như Vân Du Ông cũng đánh ra lửa giận, đánh ra nổi hận tiềm tàng chưa phát dưới đáy lòng, gã vừa vung nắm đấm vừa rống giận.

“Ngươi cho rằng lão tử không hiểu ngươi sao? Có thiên phú ghê gớm lắm à? Có gia thế ghê gớm lắm sao?”

“Lão tử trù tính Linh Không Điện lâu như vậy, ngươi nói muốn thu thì thu.”

“Còn tiện nhân Chung Cầm kia, ngươi bỏ như giày rách!”

“Lão tử mất đi tuổi thọ tám mươi năm mới có thể đè đầu được ngươi. Ngươi thì trả giá cái gì!”

“Vốn định lấy được truyền thừa rồi mới quay lại giải quyết ngươi. Ngươi lại khăng khăng muốn lập tức chịu chết.”

“Lão tử tác thành nguyện vọng của ngươi trước!”

“Xem lần này ngươi có chết hay không!”

“Chết cho ta! Chết cho ta!”

Quyền đánh, chân đá, đầu gối thụi, thế công liên miên không dứt.

Sau khi Vân Du Ông đánh tan đao thế của Đấu Miễn thì vẫn luôn khống thế cục diện.

Chịu đả kích luân phiên, Đấu Miễn bị đấm cho bay tới bay lui trên không trung.

Cả một đao thế hoàn chỉnh mà hắn cũng không thực hiện được, nhưng hắn vẫn luôn nắm chặt lấy Thiên Dã Đao của mình.

Vân Du Ông nói nhiều như vậy mà hắn cũng không nhớ ra Vân Du Ông là ai. Trong quá trình khống chế Linh Không Điện, hắn có gặp một ít trở ngại, nhưng cũng nhẹ nhàng nghiền nát được, không có đối thủ để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.

Trong quá trình bị áp chế, hắn đứt quãng mà nói chuyện: “Chung Cầm chỉ là một thủ hạ của ta, không có quan hệ khác. Ngươi... Là ai?”

Chuyện buồn cười nhất trên đời này cũng chỉ thế này mà thôi.

Người mà ngươi coi là sinh tử đại địch, căn bản không biết ngươi là ai.

Gia thế hiển hách nghiền nát qua thì ngươi như một hạt bụi.

Hắn chỉ tùy ý mà đặt một quân cờ xuống thì đã dễ dàng phá hủy toàn bộ nỗ lực của ngươi.

Căn bản không ai biết được trù tính, ẩn nhẫn, kế hoạch của ngươi!

Nhưng Vân Du Ông lại đột nhiên tỉnh táo lại từ cơn phẫn nộ mất khống chế.

“Ta xá thọ tám mươi năm, vừa đẩy đến Ngoại Cảnh ba Lâu để có thực lực tranh giành. Chẳng lẽ chỉ vì trút cơn giận nhất thời hay sao?”

Gã thầm hỏi bản thân trong lòng.

Gã bỗng tung một một chân, đá Đấu Miễn ngã xuống mặt đất, tay bấm ra Sơn Tự Ấn, áp lực vô hình trong cõi xa xăm đột nhiên hóa thành thực chất, một ngọn “Núi” hư ảo như lơ lửng ở giữa không trung, sau đó giáng xuống đè ép Đấu Miễn không thể nhúc nhích.

“Chờ kim thân của ngươi biến mất, lại đến giết ngươi!”

Không thể không nói, Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Miễn thật sự rất mạnh mẽ, gặp công kích liên miên như thế mà hắn vẫn không bị thương lấy một sợi tóc, cũng chưa phun một ngụm máu, vẫn long tinh hổ mãnh muốn xuất đao.

Nhưng tất nhiên, thần thông này không thể kéo dài.

Vân Du Ông lựa chọn trấn áp hắn, chờ thần thông biến mất rồi quay đầu lại giết hắn, quả thật chính là một lựa chọn lý trí.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất đương nhiên là Vân Đỉnh Tiên Cung!

Vân Du Ông trấn áp Đấu Miễn xong thì lập tức quay ngược lại bay trở về trước đình, duỗi tay đi bắt lấy lệnh bài Vân Văn chân thật duy nhất trong cảnh tượng quá khứ kia.

Đạo đồng bạch y trong cảnh tượng quá khứ hoàn toàn bất giác với những chuyện phát sinh trước mắt, hắn ta vẫn mang vẻ mặt rụt rè mà đưa lệnh bài Vân Văn ra, giao cho một tu sĩ hắc y đội mũ rũ lụa trong cảnh tượng quá khứ.

Vân Du Ông duỗi tay đoạt lấy cái lệnh bài Vân Văn kia, trong cảnh tượng quá khứ, tên tu sĩ hắc y vẫn tiếp nhận lệnh bài Vân Văn, chỉ là cái lệnh bài trong quá khứ kia đã hư ảo, không còn khác biệt với tàn ảnh tồn tại trong thời gian quá khứ của nó nữa.

Tầm mắt của Vân Du Ông lơ đãng mà đảo qua tu sĩ hắc y, cũng không có cảm nhận gì, nhưng lúc này gã lại quay đầu nhìn đạo đồng bạch y đưa lệnh bài kia, không biết tại sao mà ký ức trở nên rõ ràng, gã sợ hãi giật bắn người!

Trước đó không biết tại sao lại không phát hiện, nhưng lúc này nhìn kỹ mới chợt phát giác, dáng vẻ của đạo đồng bạch y kia quá quen mắt!

Rõ ràng chính là bộ dạng của gã lúc còn là một hài đồng!

“Là trùng hợp!”

Vân Du Ông trấn áp bất an trong lòng, nắm chặt lấy lệnh bài Vân Văn, mặc kệ thế nào thì gã cũng lấy được bí lệnh ra vào Vân Đỉnh Tiên Cung, có cơ hội kế thừa toàn bộ Vân Đỉnh Tiên Cung. Một cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng gã.

Gã đã đợi giờ khắc này lâu lắm rồi!

Trì Vân Sơn không phải chỉ có ba mạch, mà Linh Không Điện là yếu nhất. Gã vốn trù tính mọi cách để âm thầm khống chế Linh Không Điện, sẽ chiếm cứ tiên cơ ở Trì Vân Sơn, nhưng trước khi thành công lại bị Đấu Miễn chặn ngang một chân.

Trong một lần tình cờ, Đấu Miễn biết được bí ẩn nào đó của Linh Không Điện, hắn quyết đoán ra tay thu phục Linh Không Điện. Thành Quốc đều nhìn như không thấy, không phải vì sợ Đấu Miễn, mà là sợ Đấu Thị và Sở Quốc đứng sau lưng Đấu Miễn.

Đương nhiên gã càng không dám đấu tranh, chỉ đành tìm cách khác mà thôi.

Đúng là gã không đến ba mươi tuổi, vì thế mới có tư cách tiến vào Trì Vân Sơn. Sở dĩ bề ngoài già cả như thế là vì phải trả cái giá đắt để xá thọ tám mươi năm, đẩy mình đến Ngoại Cảnh ba Lâu, như thế mới có được khả năng chiến thắng Đấu Miễn.

Gã hao phí cái giá lớn như vậy, đương nhiên là có mưu đồ to lớn. Mà thành quả thắng lợi cũng thật sự ngọt lành.

Gã vừa nắm chặt lệnh bài Vân Văn, vừa dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Đấu Miễn.

“Ngươi còn có thể kiên trì thần thông bao lâu? Hai mươi hơi thở? Ba mươi hơi thở? Đường đường là con cháu dòng chính của Đấu Thị, chết ở đây thật khiến người ta tiếc hận!”

Nhưng Đấu Miễn lại không nhìn gã mà đưa mắt ngóng nhìn không trung. Hắn bị Sơn Tự Ấn trấn áp chặt chẽ, nhưng trước sau chưa từng buông lỏng Thiên Dã Đao trên tay nửa phần.

“Giả thần giả quỷ!” Vân Du Ông ngoài miệng khinh thường, nhưng không biết tại sao trong lòng lại phủ kín một tầng bóng tối, vì thế gã cũng ngẩng đầu theo.

Ngay lúc này, gã bỗng phát hiện, mây bay bên ngoài đỉnh núi như đã “Khôi phục” hành động. Điều này có thể chứng minh thời gian trên Trì Vân Sơn bắt đầu cân bằng.

Chuyện này đại diện cho cái gì?

Hết chương 955.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom