• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 956-960

Chương 956

Vân Du Ông bỗng cúi đầu, lệnh bài Vân Văn mà gã nắm chặt trong tay đang từng chút từng chút, thong thả mà kiên quyết, tan đi như nước chảy!

Rốt cuộc gã đã nghĩ ra bất an của mình đến từ nơi nào.

Hai tên tiện nhân của Lăng Tiêu Các kia luôn không theo vào Đình Nghênh Khách. Gã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn cho bọn chúng, lại chưa kịp dùng tới. Gã vẫn luôn cho rằng, thực lực của hai người kia quá yếu, không thể đánh vỡ vây khốn của gã —— Nhưng hiển nhiên gã đã sai rồi!

Hai tên tiện nhân kia hoàn toàn không động tâm với Vân Đỉnh Tiên Cung, mà trực tiếp đi hái Quả Thần Thông!

Nhưng cho dù Quả Thần Thông bị hái đi thì thời gian của Trì Vân Sơn cũng chưa đến lúc kết thúc. Gã đã có được lệnh bài Vân Văn, vì sao lại mất đi hiệu lực?

Chẳng lẽ, Vân Đỉnh Tiên Cung... Đã có chủ nhân?

“Không!”

Vân Du Ông đau đớn gào lên.

Gã liều mạng muốn nắm chặt lệnh bài Vân Văn kia, muốn nắm chặt toàn bộ hy vọng của mình, nhưng lệnh bài lại cực kỳ cố chấp mà xói mòn, cuối cùng tiêu tán không còn tung tích.

“Ha ha ha ha ha.”

Đấu Miễn bị trấn áp dưới Sơn Tự Ấn mà vẫn làm càn cười to: “Mưu cầu không có kết quả, sắp thành lại bại! Lão già, mùi vị này như thế nào?”

“Đã chết đến nơi mà còn nói nhiều như vậy!”

Vân Du Ông cắn răng đánh về hướng Đấu Miễn, nhưng bỗng nhiên, trời đất quay cuồng, cảnh tượng tan vỡ.

...

Lại nói trên đỉnh Trì Vân Sơn, bậc thang mây giáng xuống từ vòm trời khiế Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ chấn động không hiểu ra sao.

Mà cùng lúc đó, bọn họ cũng chú ý thấy mây bay ngoài đỉnh núi đã khôi phục bình thường, tốc độ chảy khác biệt của thời gian đã bị hủy diệt.

Vì thế bọn họ đã rõ, thời gian trên Trì Vân Sơn đã kết thúc.

Nhưng mà... Thang mây trước mắt lại đại diện cho cái gì?

Nó sẽ dẫn đến nơi nào?

“Là phải rời đi Trì Vân Sơn từ nơi này sao?” Khương Vọng hỏi.

Diệp Thanh Vũ đáp trả bằng một ánh mắt mờ mịt.

“Ta cũng không biết.” Nàng hơi xấu hổ mà nói.

“Đi lên nhìn thử xem.” Khương Vọng đề nghị.

Diệp Thanh Vũ khống chế Thất Sắc Kỳ Vân Xa đi về phía trước, muốn trực tiếp xông lên trời cao. Nhưng một sức mạnh nhu hòa đã tuôn trào tới, đẩy Thất Sắc Kỳ Vân Xa và Diệp Thanh Vũ trở về núi đỉnh... Chỉ để lại Khương Vọng.

Khương Vọng mang vẻ mặt mờ mịt dừng lại trên thang mây, hơn nữa cả người đang bay nhanh lên trên, mà thang mây dưới chân hắn đang tiêu tan từng bậc từng bậc một.

“Đừng xuống dưới! Nhìn lên đi!” Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nàng đứng trên Thất Sắc Kỳ Vân Xa mà hô to.

Tâm niệm Khương Vọng khẽ động, vì thế hắn không kháng cự lại.

Ngay vào thời khắc tiếp theo, hắn lọt vào cái lỗ trống thật lớn trên vòm trời kia.

Trước khi lọt vào lỗ trống vòm trời, Khương Vọng như mơ hồ nhìn thấy một lão nhân đầu bạc đang liều mạng bay nhanh lên đỉnh núi.

Nhưng chỉ chợt hiện một niệm thì thế giới trước mắt đã thay đổi.

Đây là một phế tích, một phế tích cực kỳ khổng lồ.

Dùng từ “Khổng lồ” này để hình dung phế tích có vẻ không thỏa đáng, nhưng đó thật là cảm nhận chân thật nhất trong lòng Khương Vọng.

Trụ hành lang thông thiên gãy ở đằng trước, mảnh ngói lưu ly hoàn toàn mất đi vẻ sáng bóng.

Vách nát tường xiêu, trước mắt là cảnh tượng điêu tán của một chốn phồn hoa.

Ngay cả làn gió nhẹ ngẫu nhiên thổi tới, cũng không khuấy động được sự tĩnh mịch nặng nề này, câu chuyện xưa cũ của nơi đây đã bị vùi lấp trong lớp tro bụi.

Nơi đây không thể phi hành, có một loại quy tắc cổ xưa thấm đẫm trong lịch sử. Cứ như sự vinh dự xa xăm vẫn cố thủ nghiêm ngặt giữa chốn điêu tàn buồn chán này.

Phía trước là một cây đèn bị tàn phá, Khương Vọng đi vòng qua nó, giẫm lên một khối gạch chỉ còn non nửa.

Lạch cạch!

Gạch bị dễ dàng dẫm nát, giống như một đống cát rã ra.

Khương Vọng nhanh chóng dịch chuyển, cẩn thận bước chân đi về phía trước, có vài viên gạch còn lành lặn, có vài viên đã sớm mục nát, chỉ cần chạm nhẹ một cái thì đã tiêu tán.

Dưới gạch là nền đất như ngọc. Trên đó loáng thoáng có ám văn phức tạp, làm Khương Vọng không có ý tưởng muốn trực tiếp tiếp xúc.

“Vân Đỉnh Tiên Cung?”

Đối mặt với những thứ trước mắt này, điều đầu tiên mà Khương Vọng nghĩ đến chính là Vân Đỉnh Tiên Cung mà Đấu Miễn từng nhắc tới.

Tuy rằng những thứ hắn chứng kiến trước mắt đã là phế tích, nhưng vẫn có thể thoáng tưởng tượng ra sự vĩ đại ngày xưa của nó từ tàn tích hiện tại... Có lẽ cũng chỉ có “Tiên cung” mới có thể gia tăng khả năng miêu tả.

Chỉ là, nếu nơi mà điểm cuối thang mây dẫn đến chính là Vân Đỉnh Tiên Cung, vậy không thể giải thích vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện. Tháo xuống Quả Thần Thông hiển nhiên không phải nguyên nhân, nếu là thế thì việc gì Đấu Miễn và Vân Du Ông phải đánh sống đánh chết ở Đình Nghênh Khách. Ít nhất hẳn phải có cái gọi là “Bí lệnh ra vào” kia mới có thể tiến vào Vân Đỉnh Tiên Cung đúng không?

Nhưng điều hắn chứng kiến trước mắt, trừ Vân Đỉnh Tiên Cung ra thì không còn khả năng nào khác.

Vậy nguyên nhân nó xuất hiện là cái gì? Hắn đã thỏa mãn điều kiện gì?

Trong thời gian ngắn Khương Vọng không nghĩ ra được, hắn đành ngừng cân nhắc, chỉ thận trọng vừa quan sát vừa đi vào bên trong.

Nơi hắn đang đứng có vẻ là một đại điện, đã sụp đổ đến không ra hình dáng, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được hình dáng của ngày xưa.

Từ trước đến nay phế tích để lại cho Khương Vọng ấn tượng sâu nhất là Khô Vinh Viện, nơi đó có không khí quỷ dị, có tàn lưu một thứ khủng bố không rõ là cái gì. Mà nơi trước mắt lúc còn hoàn chỉnh nhất định rộng lớn hơn xa Khô Vinh Viện, nhưng trong lúc hắn đi về phía trước lại chỉ cảm nhận được tĩnh mịch.

Một sự tĩnh mịch mà thứ khủng bố gì cũng không tồn tại nổi.

Nhìn từ đống vách đổ cột xiêu này, nơi nơi đều là dấu vết tranh đấu, tiết diện sắc bén, dấu vết gồ ghề lồi lõm...

Nhưng lại không nhìn thấy thi cốt, cũng không tìm ra vết máu. Cứ như tất cả mọi thứ ở nơi này đã bị thời gian làm mai một.

Đi lại trong đống phế tích này, Khương Vọng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu nơi này có thể phục hồi lại như cũ thì hắn đứng ở đây còn không nổi bật hơn một con kiến là bao.

Hết chương 956.
Chương 957

Hắn từng đi qua Đông Hoa Các, từng kiến thức Tề vương cung cường quốc thiên hạ.

Nhưng quy mô của Tề vương cung còn kém xa nơi này.

Rốt cục cung điện vĩ đại như vậy đã bị sức mạnh gì phá hủy? Rốt cuộc Vân Đỉnh Tiên Cung ngày xưa bị huỷ diệt bởi thứ gì?

“Vì sao ta có thể đi vào nơi này, mà Diệp Thanh Vũ có được truyền thừa Trì Vân Sơn lại không thể? Đấu Miễn đã thu phục Linh Không Điện và Vân Du Ông độc hành kia có thể đi vào đây không?”

Trong lòng Khương Vọng có vô số nghi ngờ, nhưng không thể dò hỏi ai cả.

Không biết vì sao Khương Yểm vẫn luôn trầm mặc.

Hắn chắc chắn Khương Yểm biết cái gì đó, nhưng Khương Yểm không nói, hắn cũng không thể cưỡng ép.

Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm kiếm đáp án.

Rất nhiều lúc trong quá khứ, hắn luôn cô độc đi về phía trước, hắn đã quen với cảm giác này.

Hắn thả bước chân xuống thật nhẹ nhàng, luôn có cảm giác đạp hơi mạnh một chút thì nơi này sẽ sụp đổ thêm lần nữa.

Tiên cung bị tàn phá vẫn cao lớn như cũ, người đi bên trong vẫn không thể liếc mắt một cái nhìn đến điểm cuối.

Ngã rẽ đằng trước kia hẳn là cổng vòm, trước mắt là một bức tường.

Một bức tường đã trải qua vô số năm tháng, nhưng phần lớn vẫn được giữ gìn nguyên vẹn như cũ.

Trên bức tường có điêu văn hoa mỹ, giống như miêu tả một đám tiên nữ dáng người tuyệt đẹp đang khiêu vũ, những điêu văn này cũng khó được mà còn khá rõ ràng.

Cứ như chúng được một sức mạnh nào đó bảo hộ, chống đỡ được tổn thương có thể làm cả Vân Đỉnh Tiên Cung này tiêu vong.

Nhưng hai chữ bằng máu viết đè lên đó đã phá hủy tất cả mỹ cảm.

Hai chữ bằng máu này trông thật phiêu dật tiêu sái, người viết nhất định là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, nhưng chúng lại mang cho người ta cảm giác dữ tợn và khủng bố.

Có một cảm giác sợ hãi tuyệt vọng thể hiện ra từ hai chữ bằng máu này.

Hai chữ đó là “Đạo tặc”.

Phía dưới hai chữ này là một dấu tay máu bị kéo lê xuống. Giống như người viết năm đó ở đây mới viết được chúng thì đã bị thứ khủng bố nào đó trực tiếp kéo đi.

Đạo tặc?

Khương Vọng lặp đi lặp lại hai chữ này.

Kẻ trộm đại đạo?

Kẻ trộm đạo môn?

Là một người, hay là một thế lực? Một loại quái vật? Hay một loại bí thuật?

Trong Vân Đỉnh Tiên Cung đã sụp đổ này, hai chữ “Đạo tặc” trước mặt là con đường duy nhất hắn phát hiện từ ban đầu tới giờ. Nhưng hắn vẫn không thể suy luận ra bất cứ đáp án nào.

Thậm chí hiện tại hắn còn hoàn toàn không biết gì về chính Vân Đỉnh Tiên Cung. Cả nguyên nhân tại sao hắn vào được cũng không biết.

Điều duy nhất hắn biết là, chắc hẳn Trì Vân Sơn chính là sơn môn của Vân Đỉnh Tiên Cung, mà Lăng Tiêu Các của Vân Quốc, Thanh Vân Đình của Ung Quốc, Linh Không Điện của Thành Quốc, cùng với Vân Du Ông độc hành kia đều có liên hệ sâu xa gì đó với Trì Vân Sơn.

Khương Vọng bóp ấn quyết, Tù Thân Tỏa Liên thò ra từ trong hư không, nhẹ nhàng chạm vào hai chữ bằng máu này. Hắn vốn muốn thông qua Tù Thân Tỏa Liên để cảm nhận hai chữ kia, đạt được càng nhiều tin tức. Ở nơi thần bí như thế này thì đương nhiên hắn không có khả năng trực tiếp dùng tay để tìm hiểu.

Nhưng mà, khi Tù Thân Tỏa Liên đen nhánh vừa chạm vào chữ bằng máu kia...

Một chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Hai chữ bằng máu đó đang biến mất từng nét từng nét một.

Mà toàn bộ Tù Thân Tỏa Liên bị hủy diệt từng khúc! Cứ như Tù Thân Tỏa Liên này chỉ là một hình vẽ giả dối được họa lên, bị người ta trực tiếp dùng giẻ lau hủy diệt đi!

Khương Vọng sẽ không quên, Chung Cầm đã biến mất như vậy ngay trước mặt bọn họ trong Đình Nghênh Khách ở ngọn núi phía nam của Trì Vân Sơn kia!

Mỗi một sợi Tù Thân Tỏa Liên đều có giới hạn chiều dài. Khương Vọng đã tận lực kéo dài tới cực hạn của xiềng xích, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng lúc càng ngắn lại.

Khi hai chữ bằng máu trên bức tường hoàn toàn biến mất thì Tù Thân Tỏa Liên của Khương Vọng cũng đã tan biến.

Vất vả lắm hắn mới tăng lên được hai sợi Tù Thân Tỏa Liên, mà chỉ vì đụng vào hai chữ này một chút thì đã lập tức biến mất một sợi, có thể nói là tổn thất khá lớn.

Mà sau khi hai chữ “Đạo tặc” này biến mất, Khương Vọng mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó đang nhẹ nhàng buộc ở đạo tâm. Hắn nhìn không rõ, nghĩ cũng không ra.

Cùng lúc đó, bức tường trước mắt bỗng nhiên vặn vẹo.

Tất cả mọi thứ hắn chứng kiến, hắn cảm nhận đều đang xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Khương Vọng như bỗng “Nhảy” ra khỏi Vân Đỉnh Tiên Cung, sau đó quan sát nơi này từ một góc độ hoàn toàn bất đồng.

Giống như đặt mình trong vũ trụ hư không, đặt mình giữa một chốn không biết.

Toàn bộ phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung đang không ngừng thu nhỏ lại, bản thân Khương Vọng lại như không ngừng mở rộng.

Trong nháy mắt, hắn như cảm ứng được rất nhiều quang điểm rơi rụng vào vũ trụ mênh mông...

Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm ngộ….

Những thứ này đều là mảnh nhỏ của Vân Đỉnh Tiên Cung.

Vân Đỉnh Tiên Cung là một quần thể cung điện khổng lồ, hiện nay tất cả đã trở thành phế tích.

Khương Vọng căn bản không thăm dò được quá xa trong đó, Tù Thân Tỏa Liên đụng vào hai chữ “Đạo tặc” này, thăm dò đã kết thúc.

Giờ phút này toàn bộ phế tích cung điện đang thu nhỏ vô hạn lại trước mặt hắn, mà hắn thì bành trướng trong hư không mênh mông.

Đó là một loại “Bành trướng” bị ý thức ảnh hưởng, cũng không hoàn toàn rõ ràng.

Hiện tại, phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung đang lơ lửng trước người hắn, biến thành kích thước chỉ bằng một bàn tay.

Đứng ở góc nhìn này mà quan sát phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung, vẫn có thể nhìn thấy đủ loại chi tiết trong đó, nhưng đều hết sức nhỏ bé.

Đối với những chuyện xảy ra trước mắt, Khương Vọng mờ mịt vô tri, nhưng phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung lại như có linh tính, nó đánh thẳng về hướng của Khương Vọng.

Nó “Đâm” vào Ngũ Phủ Hải.

Lúc này trong Ngũ Phủ Hải, trên mặt biển vô tận, Thiên Địa Cô Đảo thật lớn đang lù lù bất động, Đạo Mạch Đằng Long ngừng lại trên Thiên Địa Cô Đảo.

Mà một vầng xích dương trên trời cao chính là Nội Phủ đầu tiên uẩn dưỡng thần thông Tam Muội Chân Hỏa.

Sau khi Vân Đỉnh Tiên Cung đã trở thành phế tích này đâm vào, nó lập tức che kín cả bầu trời, toàn bộ Ngũ Phủ Hải đều bị bao phủ dưới bóng tối. Nhưng nó bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại đến kích thước chừng một phần năm của Thiên Địa Cô Đảo.

Trên không Ngũ Phủ Hải đã có mây trôi hình thành.

Mây và sương mù vốn không khác biệt, nhưng Khương Vọng sớm đã dọn sạch mông muội. Những áng mây trôi này hoàn toàn khác với sương mù mông muội, thậm chí cũng không liên quan đến Khương Vọng, nó đến từ chính Vân Đỉnh Tiên Cung.

Mây trôi tụ lại, “Nâng” Vân Đỉnh Tiên Cung lên giữa không trung.

Ngũ Phủ Hải chấn động một lúc, sau đó chậm rãi bình ổn rồi dừng hình ảnh.

Hết chương 957.
Chương 958

Kể từ đây, Ngũ Phủ Hải của Khương Vọng đã thay đổi.

Ở dưới cùng là biển rộng vô biên, trên mặt biển là Thiên Địa Cô Đảo rộng lớn lại sinh cơ bừng bừng, Thông Thiên Cung cổ xưa hùng vĩ hiện hóa thành Đạo Mạch Đằng Long, ngừng lại trên cô đảo đó.

Mà trên bầu trời phía trên cô đảo đã xuất hiện tầng mây, một mảnh phế tích cung điện đang lơ lửng trên tầng mây kia.

Lại đi lên phía trên tầng mây nọ, đó là Nội Phủ đầu tiên mang theo hình dạng xích dương.

Kỳ cảnh này không giống với bất cứ người tu hành nào.

Đến tận thời khắc này, đương nhiên Khương Vọng đã rõ, không biết vì nguyên nhân gì mà hắn “Có được” Vân Đỉnh Tiên Cung. Hoặc có thể nói là bị Vân Đỉnh Tiên Cung cưỡng ép vào ở.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, có lẽ hắn đã đạt được truyền thừa của Vân Đỉnh Tiên Cung.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết mình được truyền thừa cái gì. Vân Đỉnh Tiên Cung cũng đã tiến vào Ngũ Phủ Hải của hắn, lơ lửng ở dưới Nội Phủ đầu tiên, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không biết gì về Vân Đỉnh Tiên Cung cả.

Có lẽ Vân Đỉnh Tiên Cung đã từng cực kỳ huy hoàng, cực kỳ vĩ đại, nhưng sự thật chính là, hiện tại Khương Vọng chỉ có được một phế tích tĩnh mịch không người. Thần công, bí thuật, pháp khí, bảo bối, bí truyền cổ đại gì gì đó... Tất cả đều không có.

Hắn còn đang hoang mang không thể hiểu được thì cảnh di quang chuyển.

...

Thời gian trên Trì Vân Sơn sắp kết thúc, hoặc có thể nói là sức mạnh duy trì đủ loại biến hóa trên Trì Vân Sơn đã không còn cách nào duy trì.

Vân Du Ông và Đấu Miễn bị đồng thời đẩy ra khỏi cảnh tượng quá khứ của Trì Vân Sơn, họ ngã xuống bên ngoài Đình Nghênh Khách.

Tiểu đình nằm ở Sơn Nam Trì Vân Sơn lại hồi phục dáng vẻ rách nát ban đầu.

Mà lúc này, kim quang trên người Đấu Miễn đã ảm đạm đi, hiển nhiên hắn không thể tiếp tục duy trì Đấu Chiến Kim Thân.

Vân Du Ông cực kỳ thù hận hắn, nhưng sau khi ngã ra khỏi Đình Nghênh Khách, gã lại không chọn cách lập tức nhân cơ hội giết chết hắn, ngược lại cất bước bay nhanh về hướng đỉnh núi.

Bởi vì ngay vào lúc ngã ra Đình Nghênh Khách, gã đã cảm ứng được sự biến hóa trên đỉnh Trì Vân Sơn, biết thang mây đã hiện, Vân Đỉnh Tiên Cung đã mở!

Gã đã đánh cuộc tám mươi năm thọ mệnh vào nơi này, nếu không thể đi vào Vân Đỉnh Tiên Cung, đoạt được truyền thừa, vậy chính là sự thất bại rõ đầu rõ đuôi, sống không bằng chết.

Gã gần như bùng nổ tốc độ nhanh nhất cả cuộc đời này, như mũi tên rời cung xông thẳng lên đỉnh núi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thang mây tan biến, nhìn thiếu niên với khuôn mặt thanh tú kia bước vào lỗ trống thật lớn trên vòm trời.

Thậm chí gã bay nhanh lao lên, vọt tới phía trước lỗ trống, cái lỗ khổng lồ đại diện cho con đường bước vào Vân Đỉnh Tiên Cung kia lại vô tình mà khép lại với gã.

Quá tàn nhẫn!

Trời cao quá mức bất công, vận mệnh quá mức tàn nhẫn!

Gã vứt bỏ khả năng thần thông, bước vào Ngoại Lâu trước, gã vứt bỏ tám mươi năm thọ mệnh, trả giá tất cả của mình. Gã đánh bại Đấu Miễn của Đấu Thị Đại Sở ở Đình Nghênh Khách, thắng được bí lệnh ra vào Vân Đỉnh Tiên Cung. Cuối cùng Vân Đỉnh Tiên Cung lại bị một tiểu tử không biết từ đâu tới đây chiếm hữu?

Bọn chúng không làm cái gì cả, bọn chúng khiếp đảm co rúm chỉ mong nhân cơ hội lấy đi Quả Thần Thông mà thôi!

Nhưng hiện tại, không chỉ Quả Thần Thông là của bọn chúng, ngay cả Vân Đỉnh Tiên Cung cũng thuộc về bọn chúng.

Thiên lý ở đâu?

Vân Du Ông càng nghĩ càng hận, gã lập tức quay người, nhìn thẳng vào Diệp Thanh Vũ còn đứng trên đỉnh Trì Vân Sơn.

“Lăng Tiêu Các đại tiểu thư!” Gã cười dữ tợn: “Diệp Lăng Tiêu sẽ trả giá cái gì vì ngươi? Ví dụ như bảo vật tăng thọ?”

Cho dù là ở Trì Vân Sơn, ba tòa Thánh Lâu của gã vẫn đang chiếu rọi sáng ngời.

Diệp Thanh Vũ đứng trên Thất Sắc Kỳ Vân Xa, yên lặng tăng mạnh phòng ngự của Thất Sắc Kỳ Vân Xa, lạnh nhạt đáp lại: “Vì ta, đương nhiên người bằng lòng làm mọi thứ, cũng cho ngươi được bất cứ cái gì ngươi muốn. Nhưng vấn đề duy nhất là... Ngươi dám tìm người không?”

“Phương thức giao dịch cũng không chỉ có một kiểu.” Vân Du Ông đáp xuống: “Chưa chắc ta cần tìm ông ta!”

Tay gã ấn pháp ấn, thế như băng sơn, một Sơn Tự Ấn đã trực tiếp đánh vào màn hào quang màu xanh biển kia. Đè cả hào quang màu xanh và Thất Sắc Kỳ Vân Xa bên trong hào quang đó xuống mặt đất.

Diệp Thanh Vũ ấn quyết để dẫn động xích kỳ. Lửa cháy hừng hực dâng lên, toàn bộ đỉnh Trì Vân Sơn bỗng trở thành biển lửa, nàng bức lui Vân Du Ông.

Cờ xí màu xanh lục lại động, chỉ một thoáng đã phi diệp như đao, dày đặc mà hung mãnh, gần như bùng nổ chém văng Sơn Tự Ấn như ẩn như hiện kia.

Mà hai Mặc Võ Sĩ bốn cánh đứng ở hai bên đã nhận được lệnh của nàng, cầm hắc đao trong tay bay vọt tới, cùng đánh về hướng Vân Du Ông.

Hàng loạt động tác này nước chảy mây trôi, hoàn toàn không tạm dừng. Đối mặt với Vân Du Ông cảnh giới cao hơn vượt bậc mà Diệp Thanh Vũ vẫn thể hiện ra ý chí chiến đấu tương đương kinh người.

So với lúc trước, khi còn ở trong trận hung thú triều thành Tam Sơn kia, quả thực là xưa đâu bằng nay. Xem ra tuy chưa từng giết người, nhưng đủ loại thí luyện mà Diệp Lăng Tiêu an bài cho nàng cũng cực kỳ hữu hiệu.

Dù sao cũng là Chân Nhân đương thời, sau khi thành tựu Chân Nhân, ông ta cũng dùng hết sức lực để bồi dưỡng nữ nhi của mình. Dưới tình huống như vậy, Diệp Thanh Vũ muốn không mạnh cũng khó.

Lúc này Vân Du Ông chau mày.

Biểu hiện của Diệp Thanh Vũ làm gã bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi.

Đúng là Mặc Võ Sĩ bốn cánh trân quý, cũng rất mạnh, nhưng chung quy chỉ có chiến lực Nội Phủ, căn bản không ngăn được gã.

Điều làm gã thật sự đau đầu là chiếc Thất Sắc Kỳ Vân Xa tạm thời không nhìn ra sơ hở, và cả bóng người lúc này đang vọt lên từ sườn núi —— Đấu Miễn!

Gã cảm thấy mình khó giữ được vẹn toàn, vì tranh đoạt Vân Đỉnh Tiên Cung nên gã không lập tức giết chết Đấu Miễn. Hiện tại không đoạt được Vân Đỉnh Tiên Cung, quay đầu tính vớt vát tổn thất với Lăng Tiêu Các thì phải đối mặt với biến số Đấu Miễn này.

Cứ như số mệnh sắp xếp đã bị định trước như vậy, gã làm cái gì cũng không thuận lợi.

“Vân Đỉnh Tiên Cung đã bị tiểu tử họ Độc Cô kia nhanh chân giành được!”

Vân Du Ông áp đảo tạp niệm, lập tức hô lớn: “Đấu Miễn, cùng ta bắt lấy Diệp Thanh Vũ, uy hiếp tiểu tử kia, chúng ta còn có cơ hội cướp đoạt Vân Đỉnh Tiên Cung! Chúng ta chia đều tất cả thu hoạch!”

Gã liên tục thúc giục, cứ như mình và Đấu Miễn là đồng minh kiên cố không phá vỡ nổi mà không phải thù địch sinh tử gì: “Mau một chút! Chờ tiểu tử kia kế thừa được Vân Đỉnh Tiên Cung rồi đi ra, hắn mượn dùng sức mạnh tiên cung thì tất cả chúng ta sẽ bị càn quét!”

Hết chương 958.
Chương 959

Đối với Vân Du Ông mà nói, từ trước đến giờ mục đích của gã vẫn là Vân Đỉnh Tiên Cung. Trừ cái đó ra thì cái gì cũng có thể bỏ sang một bên, bao gồm cả sự đố kị của gã, bao gồm cả sự oán hận của gã.

Vân Đỉnh Tiên Cung là chấp niệm sâu nhất của gã.

Vân Du Ông không tiếc từ bỏ oán hận, hứa hẹn chia đều lợi ích cùng với Đấu Miễn, dù thế nào cũng phải đạt được mục đích.

Nhưng đối với Đấu Miễn mà nói thì tình hình lại khác.

Lúc ở Đình Nghênh Khách, vốn dĩ Đấu Miễu đã có thể đột phá Sơn Tự Ấn, nhưng hắn ta lại cố ý không làm thế mà giấu một đòn sát thủ, chỉ chờ Vân Du Ông ra tay giết hắn ta thì sẽ lập tức phản kích.

Vì thế mà hắn ta không ngại nhìn Đấu Chiến Kim Thân bị đánh tan, mục đích để giả vờ yếu thế trước kẻ địch.

Nhưng mà Vân Du Ông lại lựa chọn buông hắn ta ra rồi đi cướp lệnh bài Văn Vân trong tay Bạch Y đạo đồng trước.

Giữa việc tiếp tục chờ đợi thời cơ hay trực tiếp bạo phát tranh chấp, vào lúc đó thì hắn ta đã đưa ra quyết định.

Sở dĩ hắn ta từ bỏ lệnh bài Văn Vân là vì hắn ta đã thua trên phương diện giao chiến chính diện với Vân Du Ông rồi. Ngoại trừ giấu đòn sát thủ rồi tập kích ra thì hắn ta đã không còn cơ hội để trở mình.

Đấu Miễn vốn dĩ đã phải chấp nhận kết quả Vân Du Ông chiếm lấy Vân Đỉnh Tiên Cung. Nhưng không nghĩ đến bất ngờ lại liên tiếp xảy ra, cuối cùng là Lăng Tiêu Các không vào Đình Nghênh Khách nhưng lại nhanh chân đến trước.

Hắn ta nhân cơ hội chọc tức Vân Du Ông, vốn muốn thừa dịp kẻ này hoảng loạn mà thực hiện phản sát. Nhưng trước khi thực hiện được, thì Đình Nghênh Khách đã bài trừ bọn họ ra trước.

Biến hóa liên tục kéo đến, sau khi ra khỏi Đình Nghênh Khách, Vân Du Ông lựa chọn xông lên đỉnh núi…

Cho đến hiện tại, Đấu Miễn lại phải đưa ra lựa chọn một lần nữa.

Dựa vào thực lựa của hắn ta, dù có gia nhập vào phe nào thì cũng đều sẽ thay đổi tình hình cuộc chiến.

Đấu Miễn cầm Thiên Dã Đao, thở dài nói: “Ý kiến hay!”

“Chẳng qua…” Hắn ta chuyển đề tài: “Nếu như tên tiểu tử kia không bị uy hiếp thì sao? Đổi lại là ngươi, thì ngươi sẽ từ bỏ Vân Đỉnh Tiên Cung vì một nữ nhân sao?”

“Đương nhiên là không!” Vân Du Ông vừa chiến đấu với Mặc Võ Sĩ bốn cánh vừa nói: “Nhưng hắn không dám phớt lờ uy hiếp đâu, bởi vì hắn là người do Lăng Tiêu Các mời tới, một khi Diệp Thanh Vũ xảy ra chuyện gì ở đây thì Diệp Lăng Tiêu nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”

“Ngươi nói rất đúng!” Đấu Miễn ngừng cười: “Đáng tiếc ta cũng sợ Diệp Lăng Tiêu không buông tha cho ta!”

Hắn ta quay đầu lại nói với Diệp Thanh Vũ: “Diệp cô nương, làm giao dịch không? Chờ sau khi người của ngươi đi ra, mặc kệ Vân Đỉnh Tiên Cung có truyền thừa gì thì cũng chia ba phần cho ta, làm không? Ta có thể bảo đảm sự an toàn cho ngươi, giúp ngươi giết lão già đáng ghét này!”

Đối với Diệp Thanh Vũ mà nói thì giao dịch này cực kỳ có lời, có thể giúp nàng lập tức thoát khỏi tình thế nguy cấp.

Hơn nữa, có lẽ là do Vân Du Ông đã đắc tội hắn ta quá nhiều, cho nên Đấu Miễn biểu hiện khá có thành ý, thậm chí không chờ nàng nói gì đã chủ động lùi một bước: “Hai phần mười! Ta chỉ cần hai phần mười là được! Đồng thời về sau Đấu thị Đại Sở chính là bạn của Lăng Tiêu Các, Linh Không Điện cũng sẽ để cho các người cùng trông coi!”

Nhưng Diệp Thanh Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Dù rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết.

“Độc Cô huynh là bạn của ta, không phải thuộc hạ của ta, Vân Đỉnh Tiên Cung là của huynh ấy, ta không thể nào của người phúc ta (1), làm chủ thay huynh ấy được.”

(1) Của người phúc ta: lấy của cải của người này đem cho người khác, mình chẳng mất gì mà còn được tiếng là phúc đức.

“Nếu như hắn là bạn của ngươi, vậy thì hắn sẽ không từ chối giao dịch này.” Đấu Miễn nhìn nàng rồi từ từ nói: “Đã là bạn bè thì làm sao có thể nhìn ngươi chết được?”

“Có lẽ huynh ấy sẽ không từ chối, nhưng đó là chuyện của huynh ấy, cũng chỉ có thể do chính huynh ấy quyết định.”

Diệp Thanh Vũ vận chuyển thần thông, chỗ mi tâm bắt đầu xuất hiện văn vân. Nhìn qua thì thấy những hình văn vân này có vẻ đơn giản, nhưng thực chất lại thoắt ẩn thoát hiện, cực kỳ cao quý.

Văn vân phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo khiến cho vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần của nàng lại thêm phần thần thánh, tựa như thần nữ giáng thế.

Nàng nói: “Huynh ấy quyết định như nào là việc của huynh ấy, ta tự có quyết định của mình.”

Đấu Miễn nở nụ cười mỉa mai: “Không thương lượng được sao?”

Diệp Thanh Vũ không nói lời nào, nhưng đáp án đã rất rõ ràng.

“Diệp cô nương… Xem ra ngươi không cho ta lựa chọn rồi?” Đấu Miễn nghiêng tay cầm đao, không chút do dự trực tiếp chém một nhát về phía Thất Sắc Kỳ Vân Xa.

Hắn ta đường đường là huyết mạch dòng chính của Đấu thị, đã đến Trì Vân Sơn một chuyến rồi, không thể tay trắng ra về được.

Hắn ta tự cho là bản thân đã rất kiềm chế khi chỉ yêu cần muốn lấy hai phần trong tổng số những thứ thu hoạch được từ Vân Đỉnh Tiên Cung. Hơn nữa thiện ý của Đấu thị Đại Sở chính là một thứ vô giá. Thế nhưng vẫn bị từ chối!

Lăng Tiêu Các ở Vân Thành kia lại ngạo mạn như vậy sao?

Vốn dĩ hắn ta đang thong dong lựa chọn, cuối cùng chọn lợi nhuận ít nhưng an toàn, vậy mà lại bị Diệp Thanh Vũ từ chối, lại khiến cho hắn ta mất đi quyền lựa chọn.

Nếu như hắn ta thật sự không thu hoạch được gì, thì chỉ có thể đồng ý với lời đề nghị của Vân Du Ông. Bởi vậy có thể thấy được Diệp Thanh Vũ này là một nữ nhân ngu ngốc đến mức nào! Đúng là một cái bị thịt!

Thiên Dã Đao rạch ngang bầu trời, lưỡi đao khuếch đại như đao mổ bò đánh loạn ở giữa không trung, dễ như trở bàn tay đã phá vỡ vái lồng màu xanh đậm kia, rồi chém về phía Thất Sắc Kỳ Xa trên người Diệp Thanh Vũ.

Thức thứ ba của Đấu Chiến Thất Thức chính là Bì Nang Bại! Chuyên để giết bị thịt!

Nhưng cùng lúc đó, trong không trung cũng vang lên tiếng nổ liên tiếp, có vô số Mặc Võ Sĩ bốn cánh bay xuống.

Vân Du Ông – người luôn thơ ơ với những quyết định của Đấu Miễn, nhưng lúc này cũng không còn khắc chế thực lực nữa, trực tiếp toàn lực ra tay, khiến cho hai tên Mặc Võ Sĩ bốn cánh có giá trị không nhỏ bị đánh nát.

Rồi cùng nhào về phía Diệp Thanh Vũ.

Hết chương 959.
Chương 960

Mi tâm Diệp Thanh Vũ hiện lên văn vân, hẳn là đã vận dụng thần thông Vân Triện rồi.

Nàng duỗi ngón tay phải ra, lưu vân ở phía chân trời lập tức biến thành tuấn mã, thành sư tử uy phong, thành hổ dữ, thành sói đói…

Số Vân thú xông lên nhiều đến mức đếm không xuể, dường như khiến Vân Du Ông bị nhấn chìm chỉ trong nháy mắt.

Triện giả, ấn dã.

Ở cổ đại, có người sẽ dùng Vân Triện Nhất Từ để thay cho bùa chú Đạo gia. Nhưng thần thông Vân Triện chân chính là “lấy mây làm ấn, định đoạt bầu trời!”

Nói một cách đơn giản, trong một trường hợp cụ thể, nó có khả năng rút ngắn hoặc xóa đi bấm quyết thời gian, bởi vì bản thân thần thông Vân Triện đã thay thế cho ấn quyết.

Ấn quyết Tật giải (1) của Trọng Huyền Thắng có thể đạt được hiệu quả như “Ngụy Thuấn Phát” trong thời gian nhất định. Nhưng vể bản chất thì đây là quá trình bấm quyết gia tốc.

Mà không gian để ứng dụng thần thông Vân Triện lớn hơn, hiệu quả của thần thông Vân Triện cũng càng tinh diệu hơn. Bản chất của Vân Triện là “lệnh ấn”, mà biểu hiện của Vân Triện lại là ‘thay thế”.

Tu phù lục Đạo gia đến trình độ cao thâm thì triệu thần hàng quỷ, trấn ma trừ yêu là bản lĩnh cao cấp nhất. Sau khi thần thông Vân Triện thuần thục thì sẽ không đáng kể.

Sở dĩ có người ở cổ đại dùng Vân Triện Nhất Từ để thay cho bùa chú Đạo gia, là vì khi tu luyện thần thông Vân Triện đến giai đoạn cao siêu thì thậm chí còn có thể thay thế cho bùa chú!

Mấy trăm năm qua đi, thần thông Vân Triện lại xuất hiện lần nữa.

Diệp Thành Vũ dùng tay phải điều khiển vân thú vây đánh Vân Du Ông, sau đó dùng tay trái để dẫn dắt cờ màu xanh. Thất Sắc Kỳ Vân Xa đột nhiên tăng tốc, nỗ lực thoát khỏi đao của Đấu Miễn. Sau đó cờ màu vàng cũng động, ngay ở đỉnh Trì Vân Sơn này, vốn người đá cao lớn loạng choạng đứng lên, tiếng xé gió vang vọng, dũng cảm không sợ chết đánh về phía Đấu Miễn!

Cái trò thi thuật này đúng là khiến người ta hoa cả mắt, Vân Triện thay thế hết thảy ấn quyết.

Thế đao của Đấu Miễn vẫn không thay đổi, như cá bơi dưới nước mà ung dung vùng vẫy. Chỉ hơi lướt qua một chút mà thân xác tan rã, bốn người đá cao lớn sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Đúng lúc này, ở giữa không trung truyền đến giọng nói căm ghét đến phát điên của Vân Du Ông.

“Thần thông này quả là…”

Vô tận quang vũ lấy gã làm trung tâm mà nổ tung, trong nháy mắt quét sạch những vân thú đang vây công gã.

Gã đứng trong quang ảnh lừng lẫy với vẻ mặt dữ tợn.

“Vậy mà ngươi lại ăn được Vân Triện!”

Vân Du Ông ghen ghét như muốn phát điên.

Nếu gã mà biết quả Thần Thông này còn có thể dưỡng ra thần thông Vân Triện, thì sao mà gã phải cố gắng sớm vượt qua Ngoại Lâu? Làm sao lại phải tiêu hao cấm pháp, từ bỏ tám mươi năm tuổi thọ?

Gã mà biết thì đã bất chấp tất cả, tìm cơ hội để đoạt được quả Thần Thông này là đủ rồi!

Cái kia chính là thần thông Vân Triện!

Là thần thông cường đại tiếng tăm lừng lẫy.

Hiển nhiên Vân Du Ông không biết, điều kiện tiên quyết để có được thần thông Vân Triện chính là trên tay không dính nhân quả báo ứng sinh tử, chưa từng hại chết người. So với Diệp Lăng Tiêu, thì hiểu biết của gã về Trì Vân Sơn vẫn còn kém rất nhiều.

Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến sự căm ghét của gã.

Vân Du Ông cảm giác rằng nội tâm của mình đã có chút vặn vẹo, không cam lòng, bất mãn, không phục!

Vì sao chuyện tốt đều không đến lượt mình? Vì sao thứ tốt đều luôn thuộc về người khác?

Cái tên Đấu Miễn kia có xuất thân hiển hách, thiếu niên thiên tài, chưa tới hai mươi tuổi đã đạt được thần thông Nội Phủ, lấy được Đấu Chiến Kim Thân! Lật tay mà tới, lại cướp mất Linh Không Điện mà gã mơ ước từ lâu.

Còn Diệp Thanh Vũ này, dung mạo vô cùng xinh đẹp, gia thế lại phi phàm, là công chúa duy nhất trên thực tế của Vân quốc, cha nàng là chân nhân uy danh hiển hách đương thời. Muốn tiền tài có tiền tài, muốn thế lực có thế lực.

Nữ nhân này mới vào Trì Vân Sơn một chuyến, rõ ràng chẳng làm gì cả, không biết một cái gì, vậy mà lại ăn được thần thông Vân Triện!

Mà gã cố gắng như vậy, từ nhỏ đã nỗ lực như vậy. Từng bước từng bước đi về phía trước, mới giành được chút tín nhiệm, trở thành Vân Du Ông. Chuyến hành trình đến Trì Vân Sơn lần này, gã gần như là đã bày mưu tính kế bằng mọi giá, gần như là đánh cược tất cả.

Gã cảm thấy mình đang đánh cược với vận mệnh, là một dũng sĩ đọ sức với gió vật lộn với sóng, là đấu sĩ chống lại sự bất công của thế đạo. Tuy nhiên đến hiện tại, dù đã đặt cược tất cả nhưng vẫn là không thu hoạch được gì!

Gã thanh trừ sạch sẽ vân thú xong, thì trực tiếp đánh về phía Diệp Thanh Vũ, hận không thể xé nát Nội Phủ của nàng rồi lấy Hạt giống thần thông ra. Đương nhiên đây là chuyện bất khả thi, tu sĩ Nội Phủ cảnh, một khi chết rồi thì Hạt giống Thần Thông cũng sẽ tan vỡ.

Bên này Vân Du Ông mang hận mà đến, bên kia Đấu Miễn cũng xách đao đến gần, Thiên Dã Đao trực tiếp chọn Thất Sắc Kỳ Vân Xa.

Diệp Thanh Vũ mới lấy được thần thông, tuy rằng có Thất Sắc Kỳ Vân Xa trợ giúp, nhưng cũng khó mà ứng phó được với hai đối thủ mạnh mẽ như vậy.

Nhưng mà vào giờ phút này, Đấu Miễn và Vân Du Ông đều đồng loạt quay đầu lại!

Bỗng nhiên có một bóng người đang bay xuống từ bầu trời trên đỉnh Trì Vân Sơn.

Đó là một người có dung mạo thanh tú cùng với dáng người rắn rỏi. Hắn để cho thân thể rơi xuống một cách tùy ý, ở trong tiếng gió gào thét toát ra một loại tự tin bình tĩnh. Có vẻ như hắn đã quan sát hết cuộc đấu xảy ra ở Trì Vân Sơn, sau đó dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Diệp Thanh Vũ, giống như đang nói…

Không cần sợ.

Sự xuất hiện của hắn giống như nhảy đến từ một thời không khác, không có một dấu hiệu nào mà đã xuất hiện rồi.

Là cái tên Độc Cô Vô Địch kia!

Vân Du Ông nắm quyết thành ấn, còn Đấu Miễn thì quay đao xông lên.

Gần như hai người thay đổi phương hướng cùng một lúc, đồng lời lao về phía Khương Vọng.

Giết một Diệp Thanh Vũ thì có thể có được cái gì, đánh vỡ Thất Sắc Kỳ Vân Xa thì có thể thu hoạch được cái gì? Giết chết cái tên Độc Cô Vô Địch này mới gọi là thu hoạch!

Hạt giống thần thông sẽ tan vỡ, nhưng Vân Đỉnh Tiên Cung sẽ không “chết” theo hắn!

Hết chương 960.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom