• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (5 Viewers)

  • Chương 966-970

Chương 966

Đương nhiên cái này chưa hẳn là phúc. Có thể là người khác không rõ, nhưng Diệp Lăng Tiêu lại có thể nghĩ rõ ràng. Sở dĩ Vân Đỉnh Tiên Cung tìm một “Nhân duyên vô tâm” hoàn toàn là vì nhân quả của bản thân nó quá nặng, vậy nên mới yêu cầu bên ngoài vô căn cứ.

Đồng tử nghênh khách nhiều lần chuyển thế kia vốn đã có dây dưa rất sâu với Vân Đỉnh Tiên Cung, vốn vĩnh viễn không thể kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung. Chỉ là bản thân hắn ta không biết mà thôi. Sự cố gắng của hắn ta mãi mãi là uống phí.

Diệp Lăng Tiêu tự tin có thể gánh phần nhân quả kia thay cho nữ nhi của mình, vậy nên mới vạch kế hoạch Vân Đỉnh Tiên Cung cho Diệp Thanh Vũ.

Khi chủ nhân của Vân Đỉnh Tiên Cung trở thành Khương Vọng, nhân quả của Vân Đỉnh Tiên Cung sẽ bắt hắn tự mình gánh vác. Vì vậy Diệp Lăng Tiêu mới nói, chưa hẳn là phúc.

“Chưa hẳn là phúc…” Khương Vọng lập tức nhạy bén hỏi: “Nó có tai họa ngầm gì sao?”

Diệp Lăng Tiêu cười tiêu sái: “Khi nào thời cơ tới, sẽ tự biết phúc họa.”

Còn ông ta ngược lại lại thoải mái. Từng bày mưu tính kế, từng xếp đặt, cuối cùng khi nữ nhi bảo bối không có được Vân Đỉnh Tiên Cung, ông ta cũng chỉ cười một cái cho qua.

“Cha.” Diệp Thanh Vũ sẵng giọng: “Người đừng đánh đố chuyện quan trọng như vậy nữa.”

Diệp Lăng Tiêu chỉ lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói.”

Diệp Thanh Vũ thấy vậy là biết sẽ không có được đáp án rồi. Từ nhỏ, Diệp Lăng Tiêu luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng,

Nhưng trong những lần từ chối vô cùng ít ỏi như vậy, nàng có làm loạn như nào cũng vô dụng. Nếu Diệp Lăng Tiêu đã không thể nói, chắc chắn là có lý do của ông ta. Hoặc là nói ra rồi, ngược lại lại càng không hay.

“Bất luận là phúc hay họa.” Khương Vọng không để Diệp Thanh Vũ tiếp tục hỏi dò nữa, cất giọng nói: “Vậy thì đợi nó tới, xem nó thế nào.”

Diệp Lăng Tiêu cười ha ha: “Có khí phách.”

Diệp Thanh Vũ để ý ánh mắt của Khương Vọng như có như không nhìn về phía hai bên sườn dãy núi Kỳ Xương nhiều lần, trong lòng biết hắn khó tránh khỏi việc có chút để ý chuyện ở Trang Quốc, vì vậy nàng chủ động chuyển câu hỏi: “Cha, người vừa nói quân đội hai nước Trang, Ung đang giằng co, rốt cuộc là tình huống gì? Sẽ đánh nhau chứ?”

“Đâu ra dễ dàng đánh nhau như vậy?” Diệp Lăng Tiêu đột nhiên trừng mắt nhìn qua Khương Vọng một cái, rồi mới tiếp tục hòa nhã nói với nữ nhi nhà mình: “Là do thợ săn của hai bên xảy ra tranh chấp trong lúc đi săn ở dãy núi Kỳ Xương, nhất thời ầm ĩ lớn nên dẫn vài thợ săn đến ẩu đả đấu đá nhau. Thợ săn bên Ung Quốc kia chịu thiệt, vì vậy đội quân biên giới mới nhúng tay vào, Trang Quốc ở bên này cũng theo đó mà huy động quân đội. Suy cho cùng thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ tranh đoạt sản vật trong rừng. Hai bên đều rất kiềm chế, không ồ ạt tăng quân. Nhưng mà hiện tại, việc đội quân biên giới Trang Quốc bên này dám giằng co với đội quân biên giới Ung Quốc bên đó lại thực sự khiến người khác bất ngờ… Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đều rất tài ba.”

Khương Vọng đột nhiên bị trừng thì lại chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng không dám có ý khiến gì. Nhưng việc Diệp Lăng Tiêu khen ngợi Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối lại khiến tâm tư hắn có chút phức tạp.

“Thì ra là thế.” Diệp Thanh Vũ gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ.

“Đi thôi, quay về Lăng Tiêu các.” Diệp Lăng Tiêu vung ống tay áo lên, tầng mây tụ lại dưới chân, lúc này mới thuận mắt liếc Đấu Miễn một cái: “Tiểu tử Đấu gia, có muốn tới Lăng Tiêu các ta làm khách không?”

Chân nhân đương thời có thể nhìn thấu gốc rễ của hắn là điều vô cùng bình thường.

Đấu Miễn cũng không bất ngờ, vội vàng hành lễ nói: “Làm phiền Diệp chân nhân hỏi rồi. Chỉ là Đấu Miễn còn phải về xử lý vài việc, mà lúc này người cũng đầy bụi bặm không tiện cho lắm, vẫn là sau này tới cửa quấy rầy sau.”

Diệp Lăng Tiêu cũng không để bụng, chỉ là vì nữ nhi của ông ta có được Vân Triện thần thông rồi, tâm tình tốt nên mới thuận miệng mời hắn, nếu không thì gia thế của Đấu Miễn có cao quý như thế nào đi nữa thì một tiểu bối cũng không đáng để ông ta chào hỏi, thế là ông ta lại đi xem Khương Vọng.

Khương Vọng cũng nói: “Diệp các chủ có thể về trước cùng với lệnh thiên kim, Khương Vọng cũng có một chuyện phải làm.”

Ánh mắt Diệp Lăng Tiêu đảo qua đảo lại liền biết có lẽ bọn họ muốn giải quyết giao dịch được tiến hành trong Trì Vân Sơn. Ông ta chỉ cười, cũng không nhiều lời, du vân dưới chân liền đưa ông ta và Diệp Thanh Vũ bồng bềnh bay xa.

Du vân bay vừa nhanh vừa ổn định, mặc dù gió bên ngoài mây vù vù, nhưng ngay cả một sợi tóc Diệp Thanh Vũ cũng chưa khuấy động được.

“Khương Vọng này như thế nào?” Trong du vân đang bay nhanh, Diệp Lăng Tiêu bỗng hỏi.

“Đương nhiên Khương đạo hữu là nhân vật cực kỳ ưu tú…” Diệp Thanh Vũ đang trả lời được một nửa thì ngờ vực nói: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Diệp Lăng Tiêu cũng không nói gì khác, chỉ bỗng nhiên than thở một câu: “Mọi cái khác đều được, chỉ đáng tiếc, trên vai hắn quá nặng.”





Sau khi cha con Diệp Lăng Tiêu rời đi, hai người ở lại đều im lặng.

Đấu Miễn nhìn xung quanh, có một loại cảm giác buồn bã khó tả: “Trì Vân Sơn sẽ không mở ra nữa đúng không?”

“Phải.” Khương Vọng gật đầu.

Đồng thời nói trong lòng, trừ khi Vân Đỉnh Tiên Cung hồi phục.

“Đi thôi, đi Thành Quốc.” Đấu Miễn thở dài: “Diệp chân nhân nói thời gian đã qua được vài ngày rồi, cũng không biết bây giờ là ngày mấy tháng mấy."

Hai người trực tiếp bay về phía Thành Quốc.

Lúc đi ngang qua chỗ quân đội biên giới Trang Quốc đóng quân ở phía nam dãy núi Kỳ Xương, Khương Vọng còn đặc biệt để ý một chút, quả thực là không có cường giả nào cả, số lượng binh sĩ cũng không nhiều.

Chính loại tranh chấp trong phạm vi nhỏ này có thể khiến người ta dễ dàng thấy được sự tự tin của các nước.

Trước kia hắn là người Trang Quốc nên hắn biết rõ trước đó Trang Quốc yếu thế như thế nào. Càng không cần nói đến việc Tần Quốc công khai phục kích Tả Quang Liệt trên địa bàn của Trang Quốc. Lúc Trang Quốc đối mặt với Ung Quốc, Trang Quốc sẽ luôn chịu tổn thất trong những cuộc tranh chấp biên giới, sẽ thường phải nhận lỗi một cách vô lý, dù có lý cũng phải nhẫn nhịn.

Thành Phong Lâm dựa vào dãy núi Kỳ Xương, vì vậy người dân trong trấn Đường Xá sống nhờ vào nghề săn bắn. Khương Vọng vô cùng hiểu rõ chuyện này.

Bây giờ xem ra, Trang Quốc thực sự mạnh hơn rồi. Chẳng qua là, những người dân thành Phong Lâm đã từng mong ước điều này kia lại không có cách nào nhìn thấy hôm nay.

Hết chương 966.
Chương 967

Đấu Miễn làm việc vô cùng dứt khoát, vừa đến trú địa tông môn Linh Không Điện ở Thành Quốc, hắn liền lập tức triệu tập thân tín, bán lấy tiền mặt và chuyển giao tài sản có liên quan tới mình. Mà toàn bộ quá trình đều ra hiệu thi lệnh trước mặt Khương Vọng, rất biết cách phòng ngừa những nghi ngờ vô căn cứ.

Thực ra Khương Vọng cũng chẳng hề để ý hắn có mưu tính hay không, vì căn bản mục đích không phải vì Linh Không Điện. Đương nhiên, công việc ngoài mặt vẫn phải làm đến nơi đến chốn. Nếu không thì một khi khiến cho Đấu Miễn có ý nghĩ mới với Vân Đỉnh Tiên Cung, thì sẽ khó tránh khỏi phiền phức.

Cấu trúc cao tầng của Linh Không Điện gồm một vị điện chủ, hai vị hộ pháp và năm vị trưởng lão.

Trong đó hai người hộ pháp đều là thân tín Đấu Miễn mang từ Sở Quốc tới, giúp hắn quản lý Linh Không Điện, cũng sẽ đi cùng hắn. Điện chủ thì chính là bản thân Đấu Miễn.

Nhưng còn năm vị trưởng lão kia đều là nguyên lão ban đầu của Linh Không Điện. Chung Cầm chính là một trong năm trưởng lão, đã chết ở Trì Vân Sơn.

Còn về điện chủ và hộ pháp trước kia của Đấu Miễn… Đương nhiên là sẽ sớm được sắp xếp.

Trong đại điện, những người có tiếng nói trong Linh Không Điện đều đã tề tựu đông đủ, hai hộ pháp và tứ trưởng lão đều ở đây, còn có các đường chủ đà chủ và tu sĩ phụ trách các công chuyện cụ thể khác nhau.

Khương Vọng tự nhiên ngồi trên bảo tọa của điện chủ, quan sát những thế lực hắn muốn thu nhận.

Đấu Miễn ngồi ở một bên, lên tiếng giới thiệu: “Vị đại nhân độc cô vô địch này, sau này chính là điện chủ của Linh Không Điện. Vị trí quan trọng từ trước đến nay luôn có người có đức tại vị, ta nên thoái vị nhường người hiền."

Trong điện lập tức náo động, bắt đầu thì thầm.

Mấy người Linh Không Điện này đang bàn tán gì, lo lắng gì, Khương Vọng đại khái đều có thể tưởng tượng được, nhưng hắn không hề quan tâm.

Vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ có ý nghĩa dừng lại ở chỗ này, cố gắng cai quản.

Hắn muốn tiếp nhận nơi này chỉ vì hắn muốn xem xem nó giúp được gì cho việc hồi phục của Vân Đỉnh Tiên Cung.

Đấu Miễn rất tuân thủ giao ước, nhíu mày nói: “Sau này các ngươi đối đãi với độc cô điện chủ, phải giống như đối đãi với ta. Đã nghe thấy chưa?”

Hai vị hộ pháp đều là thân tín của Đấu Miễn, đương nhiên họ không có dị nghị.

Mấy người trưởng lão thì lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời đều không nói gì, có lẽ vẫn đang do dự. Vì sự việc xảy ra đột ngột, nên đây cũng là chuyện hợp lý.

Đúng lúc này, Khương Vọng thốt lên: “Không phải là giống như đối đãi với Đấu Miễn, sau này bổn tọa là điện chủ duy nhất, Đấu Miễn là bằng hữu của chúng ta. Nhưng xét cho cùng, Linh Không Điện chỉ có thể có một ý của bổn tọa.”

Hắn nhìn xuống mọi người từ bảo tọa của điện chủ: “Ai có ý kiến khác?”

Lúc này, một nam tử mặt dài có đôi mắt tam giác, diện mạo không được đẹp lắm chen ra hàng đầu, mặt mũi oai phong lẫm liệt, như một nghĩa sĩ sắp bị xử tử, như một dũng sĩ dũng cảm khiêu chiến với bóng đêm.

Khi quyền lực được giao nhận, phần lớn đều phải đổ máu.

Tay Khương Vọng đã đặt lên kiếm, sẵn sàng lập uy.

Nam tử có đôi mắt tam giác này bước bước lớn tới, đột nhiên quỳ gối, động tác dứt khoát khiến người khác kinh ngạc cảm thán.

Cả người quỳ rạp trên mặt đất, ngũ thể đập xuống: “Thuộc hạ Gia Cát Tuấn! Bái kiến độc cô điện chủ! Nguyện vì điện chủ rơi đầu, đổ máu, không ngại hy sinh, quyết tiến không lùi!”

Cả điện không một tiếng động.

Không có ai là kẻ ngốc cả, ngay cả Đấu Miễn cũng đang lót đường cho vị độc cô vô địch này, vậy thì tất nhiên thực lực và thế lực của độc cô vô địch sẽ không yếu hơn Đấu Miễn.

Sự do dự của những người khác chỉ là đang suy nghĩ về tương lai sau khi nhậm chức của tân điện chủ. Dù sao thì việc đổi thủ lĩnh nhiều lần với một thế lực mà nói sẽ thường là chuyện khiến người khác bất an, có thể nói là tiền đồ trong tương lai đều mơ đồ.

Không có người nào sẽ ngu xuẩn đến mức đi gây hấn với tân điện chủ vào lúc này, nhưng cũng không có mấy người có thể đổi thái độ nhanh như vậy, dù sao thì điện chủ tiền nhiệm Đấu Miễn đại nhân xuất thân danh môn vẫn còn đang ngồi bên cạnh! Ngoài miệng thì hắn ủng hộ, nhưng ai biết trong lòng nghĩ như thế nào? Nếu quy phục quá nhanh, rất có khả năng sẽ đắc tội với Đấu Miễn.

Vào lúc hầu hết mọi người còn đang cân nhắc lợi và hại, thì Gia Cát Tuấn này lại vô cùng nổi bật.

Khương Vọng dời tay khỏi đuôi kiếm một cách rất tự nhiên,

Mặt nở nụ cười: “Mau đứng dậy đi!”

Gia Cát Tuấn cung kính vái ba lạy rồi mới đứng dậy, đến lúc đối diện với Khương Vọng vẫn khom lưng, có thể nói là vô cùng nịnh nọt.

Khương Vọng tỏ ra hết sức thân cận: “Ta thấy ngươi tuấn tú lịch sự, ăn nói lưu loát, không biết là đang giữ chức gì nhỉ?"

Gia Cát Tuấn chắp tay trả lời: “Thuộc hạ bất tài, hiện đang là đường chủ Thanh Phong đường thuộc Linh Không Điện."

Hắn ta biết tân điện chủ có lẽ vẫn chưa biết Thanh Phong đường làm công việc gì nên đã vô cùng thân thiết chủ động giải thích: “Thanh Phong đường chủ có trách nhiệm giữ gìn uy nghiêm thể diện của Linh Không Điện, chuyên nghênh đón và tiễn đưa, chặn những người có ý đồ quấy rối ở bên ngoài, chọn ra những bằng hữu lương thiện thực sự thành tâm và thiện chí, bảo vệ và giúp đỡ cho sự phát triển của Linh Không Điện."

Khương Vọng ngẫm nghĩ một chút, phát hiện chức vị mà Gia Cát Tuấn nói này hình như là “Người gác cổng”, chính là làm nhiệm vụ trông cửa.

Linh Không Điện cũng thật là thú vị, còn tập hợp cả những người gác cổng trông coi sản nghiệp lại thành một đường khẩu… Chẳng trách hắn lại thấy đường khẩu dưới trướng Linh Không Điện có hơn ba mươi ba cái.

Nói là lịch sử truyền thừa lại cũng được, hay nói là không cách nào quên được vinh quang ngày trước cũng được, với Khương Vọng mà nói thì đây chỉ là việc quan chức thừa thãi điển hình.

Chẳng trách trong những người ở Linh Không Điện, Gia Cát Tuấn này cũng chỉ đứng ở hàng sau, địa vị rõ ràng là không cao. Quản lý tất cả người gác cổng, năng lực này, đại khái cũng khó mà có được.

Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng mấy, hiện giờ Khương Vọng chỉ nhìn thái độ.

“Rất tốt.” Khương Vọng nhẹ nhàng nói: “Gia Cát Tuấn, bây giờ ngươi sẽ là trưởng lão của Linh Không Điện.”

Hắn quay đầu hỏi Đấu Miễn: “Ta nhớ Linh Không Điện có năm vị trí trưởng lão, hiện đúng lúc đang trống một chỗ, đúng không?”

Đấu Miễn gật đầu.

Hết chương 967.
Chương 968

Gia Cát Tuấn cực kỳ vui mừng, cười toe toét đến độ lộ một miệng răng sâu, không ngừng hành lễ: “Tạ điện chủ, tạ điện chủ! Điện chủ thật có mắt nhìn, chọn đúng người! Ta tin rằng Linh Không Điện nhất định có thể phát triển rực dưới sự lãnh đạo của điện chủ, sớm muộn cũng sẽ trở thành tông môn đứng đầu nước!"

“Điện chủ, không thể a!” Một lão nhân hạc phát đồng nhan, vô cùng khí phách trên điện vội vàng thốt lên.

(1) Hạc phát đồng nhan 鹤发童颜: người già còn đầy sinh khí (người cao tuổi, tóc bạc trắng như lông hạc, nhưng mặt vẫn hồng hào như nhi đồng.)

Khương Vọng nhướn mày.

Nhưng cũng chỉ nghe ông ta tiếp tục nói: "Trưởng lão là chức vị quan trọng của điện, há có thể dễ dàng đưa cho người khác như vậy? Làm thuộc hạ, ta có thể nghe theo bất kỳ quyết định gì của điện chủ đại nhân. Nhưng thân làm trưởng lão thì lại không thể không khuyên can!”

Cùng là quy phục, nhưng vị trưởng lão này lại cao hơn Gia Cát Tuấn một tầng. Đầu tiên vừa mở miệng là liền khẳng định địa vị của Khương Vọng, sau đó mới nói đến vấn đề, vừa tỏ ra phục tùng vừa bày tỏ được ý kiến của bản thân.

Trông đáng kính hơn Gia Cát Tuấn rất nhiều, giống như một lão thần chính trực tận tâm tận tụy.

Nhất thời Khương Vọng còn cho rằng có phải mình đã quản lý ở Linh Không Điện vài chục năm rồi hay không, “sủng thần” có, “trực thần” cũng có, thật sự không giống như kiểu lần đầu tiên tới đây!

Khương Vọng bày ra ánh mắt hứng thú: “Ngươi là ai, đang giữ chức gì?”

Trưởng lão tóc bạc rất biết cách giữ chừng mực giữa cung kính và ngay thẳng, hành lễ rồi mới khoa trương nói: “Chịu điện chủ hỏi đến, thuộc hạ Ngụy Bá Phương, đang giữ vị trí trưởng lão thứ tịch của Linh Không Điện.”

“Bây giờ ngươi sẽ là thủ tịch.” Khương Vọng nói.

Ngụy Bá Phương lớn tiếng nói: “Mệnh lệnh của điện chủ, đương nhiên lão hủ sẽ tuân theo! Nhưng vẫn xin điện chủ xem xét kỹ lưỡng, nếu ngày nào đó ta làm không tốt, xin điện chủ hãy trừ khử lão hủ ngay lập tức để chấn chỉnh quy củ của Linh Không Điện."

Đến lúc này, thủ tịch trưởng lão ban đầu không ngồi yên được nữa rồi, đang muốn nói gì đó.

Thì Khương Vọng đã vung tay lên: “Việc điều chỉnh chức vị của điện cũ dừng lại ở đây, những người còn lại vẫn giữ nguyên chức vị. Nếu có bất mãn, thì có thể tự rời đi.”

Hắn dùng ánh mắt không được phép nghi ngờ dò xét một vòng rồi mới nói: “Ngụy trưởng lão và Gia Cát trưởng lão ở lại, những người khác giải tán!”

Cầm quyền là một kiến thức vô cùng uyên thâm, Khương Vọng đã học qua một chút cùng Trọng Huyền Thắng, cũng đã từng áp dụng vào thực tế ở tại Thanh Dương trấn, nhưng lại không hề cho rằng bản thân có mấy phần tài giỏi.

Cái gọi là “Thân hiền thần, xa tiểu nhân.”

Nói ra thì ai cũng biết, nhưng cái thực sự bày ra trước mắt là, chút trực thần, trung thần, nịnh thần, sủng thần kia, ngươi rất khó biết ai là thật ai là giả!

Khương Vọng bổ nhiệm và miễn nhiệm chức vụ một cách qua loa như vậy, đương nhiên là làm ẩu làm càn, rất bất lợi cho việc phát triển lâu dài của Linh Không Điện. Nhưng hắn vốn dĩ cũng không nghĩ tới việc phát triển Linh Không Điện, hiện tại chẳng qua chỉ là muốn nhanh chóng thiết lập quyền uy, tìm mấy nguyên lão nghe lời mà thôi, hiện tại đã đạt được mục đích một cách tốt đẹp.

Hắn không định tiếp tục nhìn màn “biểu diễn” của người khác nữa, không có tinh thần đi nhận định và cân đối quyền lực kia. Nhanh chóng giải quyết, bày rõ một con đường trước rồi nói tiếp.

Thân phận điện chủ này, có Đấu Miễn xác nhận nên nhất thời cũng không có vấn đề gì.

Dù tu sĩ của Linh Không Điện có bất mãn như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể nghe lệnh mà lui xuống.

Lưu lại trong điện, ngoài Khương Vọng và Đấu Miễ ra, cũng chỉ có hai hộ pháp trung thành với Đấu Miễn, cùng với hai vị trưởng lão Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn.

Thấy Khương Vọng đã tạm thời nắm được tình hình, Đấu Miễn liền đứng dậy: “Việc tới đây rồi, ta liền trở về đất Sở trước.”

Khương Vọng cho hắn cả một ngày để thu hồi lại những đầu tư trước đó, nhưng hắn chỉ cần dùng nửa ngày đã xử lý xong, đủ để thấy trước đó hắn nắm giữ Linh Không Điện vô cùng chặt chẽ, Khương Vọng tất nhiên là còn lâu mới đạt được đến thủ đoạn cầm quyền này.

Nghe thấy những lời này, Khương Vọng cũng không khách sáo gì, chỉ trực tiếp lấy ra Thiên Dã đao, hai tay dâng về: “Vật quy nguyên chủ.”

Đấu Miễn im lặng một chút, nhận lấy bội đao của chính mình rồi liền xoay người rời đi. Hai người hộ pháp cũng im lặng đi theo sau hắn.

Thế lực mà bản thân vất vả gây dựng lại đổi chủ một cách đơn giản như vậy. Nhất là hiện tại lại có hai tên Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn này “trung thành và tận tâm” với tân chủ, hắn cũng khó tránh khỏi việc không quá dễ chịu trong lòng.

Nhưng về tổng thể, lần giao dịch được định ra trên Trì Vân Sơn này, hai bên đều rất tuân theo quy củ, không có mưu mô gì. Sau này có thể sẽ có tranh chấp khí thế, nhưng cũng sẽ không có thâm cừu đại hận gì.

“Hai vị trưởng lão.” Nhìn Đấu Miễn dẫn người rời khỏi Linh Không Điện rồi, Khương Vọng mới từ từ lên tiếng.

Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn đều nhanh chóng chuẩn bị tinh thần, nghiêm túc lắng nghe điện chủ tân nhiệm chỉ bảo, muốn biết kế hoạch lớn đối với tương lai của Linh Không Điện của tân điện chủ, từ đó tìm đúng vị trí cho tương lai của bản thân ở Linh Không Điện.

Nhưng lại chỉ nghe thấy hắn hỏi ——

“Bí khố của Linh Không Điện chúng ta nằm ở đâu?”

“Khởi bẩm điện chủ, bí khố của điện cũ nằm ở Phụng điện, có cảnh vệ của điện canh giữ. Chìa khoá chính là nhẫn Linh Không của ngài. Nếu điện chủ có hứng thú, thuộc hạ có thể dẫn đường.”

Ngụy Bá Phương còn đang ngây người thì Gia Cát Tuấn đã tranh trước.

Dù sao thì ông ta vẫn muốn giữ hình tượng một trực thần, vậy nên có lúc khó tránh khỏi dè dặt, hơn nữa yêu cầu đầu tiên sau khi nhậm chức của độc cô điện chủ cũng thực khiến người khác do dự.

Nhưng Gia Cát Tuấn lại lợn chết không sợ nước sôi, chỉ cần có thể làm cho điện chủ vui vẻ là không kiêng dè gì cả.

(1) Lợn chết không sợ nước sôi 死猪不怕开水烫: chuẩn bị sẵn tinh thần để đương đầu với khó khăn, hoặc thờ ơ, không quan tâm, thường dùng để tự chế giễu hoặc châm biếm (giống “Điếc không sợ súng”)

Nhẫn Linh Không là chiếc nhẫn đại diện cho thân phận của điện chủ Linh Không Điện, ngoài tác dụng trữ vật ra thì không có năng lực đặc thù nào khác, mà không gian trữ vật cũng không lớn, thậm chí còn không bằng hộp trữ vật bình thường. Đại khái là lịch sử của nó có chút lâu đời, cùng với ý nghĩa thân phận biểu tượng của chính nó.

Đấu Miễn đã chuyển giao cho hắn.

Hết chương 968.
Chương 969

Bên trong nhẫn đương nhiên trống rỗng, Đấu Miễn đã đem những đồ vật có giá trị đi hết rồi.

Khương Vọng ngắm nghía chiếc nhẫn màu đen trong tay, hai chữ Linh Không được khắc phía trong nhẫn.

Hắn vô cùng hài lòng với sự “thức thời” của Gia Cát Tuấn, vì vậy liền nói: “Dẫn ta đi xem thử.”

Đến bây giờ, Khương Vọng có thể coi là đã chính thức tiếp quản Linh Không Điện, nhưng Vân Đỉnh Tiên Cung trong Ngũ Phủ Hải vẫn không có phản ứng. Hắn đoán rằng có lẽ thứ quan trọng là một tín vật, hoặc kiểu truyền thừa nào đó trong Linh Không Điện, vì vậy mới nghĩ ra cách đi bí khố trước.

Gia Cát Tuấn vô cùng cao hứng dẫn đường ở phía trước, Khương Vọng lại nói: “Ngụy thủ tịch cũng đi cùng đi.”

Ngụy Bá Phương còn đang ảo não vì để tuột mất cơ hội liền lập tức lấy lại tinh thần: “Mệnh lệnh của điện chủ, thuộc hạ tự khắc tuân theo.”

Toàn bộ Linh Không Điện, ngay cả một cường giả Ngoại Lâu cảnh cũng không có. Có lẽ điện chủ và hộ pháp trước đó là cường giả Ngoại Lâu cảnh, nhưng đều đã bị Đấu Miễn tiêu diệt rồi.

Trưởng lão và hộ pháp hiện tại đều là tu vi Nội Phủ cảnh, hai vị hộ pháp hơi mạnh một chút đã rời đi cùng Đấu Miễn. Còn những người còn ở lại này, Khương Vọng thấy họ còn không mạnh bằng Chung Cầm đã chết ở Trì Vân Sơn.

Vị trưởng lão tân nhiệm Gia Cát Tuấn này lại còn mới chỉ có tu vi đỉnh phong Đằng Long.

Thế lực tông môn như vậy, thực lực đương nhiên là hơn những thành vực bình thường, nhưng nếu so với Lăng Tiêu các cũng có ngọn nguồn với Vân Đỉnh Tiên Cung, thì khoảng cách cũng quá lớn rồi. Chẳng trách lại không có tính tự chủ ở một quốc gia nhỏ như Thành Quốc, còn bị Đấu Miễn thu phục một cách dễ dàng.

Thế lực như Linh Không Điện này đương nhiên là có giá trị kinh doanh. Nhưng nó lại ở nơi như Thành Quốc, đối với Khương Vọng mà nói thì thật sự cũng thiếu không gian phát triển.

Tuy nói như vậy,

Nhưng điều đó cũng không hề cản trở việc Khương Vọng thử thu phục lòng người, “thuần phục” thuộc hạ vào lúc này. Hiểu rõ thế sự, đều là vì tu nghiệp.

“Phụng điện” là một trong ba tòa điện phủ quan trọng của Linh Không Điện, ngoài Nghị Sự điện mà bọn họ vừa ở hồi nãy, còn có một điện là Truyền Công điện.

Điện này dùng để thờ cúng hương hỏa của điện chủ tiền nhiệm, đồng thời cũng dùng để làm bí khố.

Không hề xảy ra chuyện điện vệ không biết tân điện chủ, giữ vững cương vị không cho Khương Vọng đi vào trong.

Cái mặt già của Ngụy Bá Phương cũng đã đủ dùng ở Linh Không Điện rồi, mà trên tay Khương Vọng lại còn mang nhẫn Linh Không, vậy nên không có ai mù mà đi ngăn cản hắn.

Ba người tiến vào trong Phụng điện, trước chính điện dựng bài vị của những điện chủ tiền nhiệm của Linh Không Điện. Nó được thờ cúng ở nơi cao, trang trọng và uy nghiêm.

Một lư hương lớn đang tỏa ra khói xanh lượn lờ trước những bài vị này.

Khương Vọng làm bộ thắp một nén nhang, nói đùa: “Có phải là cũng nên dựng bài vị của Đấu Miễn hay không?”

Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn nhìn nhau, đều không dám nói gì.

Bọn họ còn chưa rõ tính cách của tân điện chủ, không biết hắn có muốn giết Đấu Miễn hay không, không biết hắn đang nghiêm túc hay đùa giỡn.

Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Khương Vọng trả lại Thiên Dã đao cho Đấu Miễn, một cảnh đó đủ nói rõ, đường đường là tu sĩ Nội Phủ thần thông xuất thân hào môn Đấu thị Đấu Miễn, lại yếu thế trước Khương Vọng, thậm chí chuyện thoái vị nhường người hiền này cũng là bị ép.

Chỉ là, chuyện Khương Vọng có thể sẽ thật sự dám giết Đấu Miễn, ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ.

“Thuộc hạ” mới thu nhận nhát gan như vậy khiến Khương Vọng bỗng cảm thấy nhạt nhẽo. Hắn chuyển chủ đề: “Bí khố ở đâu?”

Lần này Ngụy Bá Phương đã cướp lời trước: “Chính là ở sau điện, chỉ có mình điện chủ có thể vào, ngài vào rồi sẽ biết.”

Ông ta giơ tay hướng đến vết nhẫn trên tường: “Đặt nhẫn Linh Không vào đúng chỗ này, là mở được hậu điện."

Nhẫn Linh Không đang đeo ở ngón trỏ của tay trái, Khương Vọng dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, vì đã có bài học bị Lâm Chính Nhân lừa vào trận pháp, nên hắn nhìn hai vị trưởng lão do chính mình bổ nhiệm, cười như không cười: “Bên trong sẽ không có bẫy gì đâu nhỉ?”

“Sao có thể chứ? Thuộc hạ sao dám hai lòng với điện chủ?” Gia Cát Tuấn lập tức bày tỏ lòng trung thành. Mặc dù dựa vào thân phận trước đó của hắn ta, hắn ta đại khái cũng không hề biết bên trong bí khố có cái gì.

Còn Ngụy Bá Phương thì tiến lên một bước lễ phép nói: “Nếu điện chủ khoan dung cho tội mạo muội của thuộc hạ, thuộc hạ sẵn lòng đi vào cùng điện chủ, dò đường cho điện chủ.”

Cái lão già quen nịnh hót này! Gia Cát Tuấn chửi như tát nước trong lòng. Trách bản thân tại sao lại không nghĩ đến cách bày tỏ lòng trung thành, kéo gần mối quan hệ kiểu này.

Nghe mà xem.

Mạo hiểm dò đường vì chủ thượng, như này là trong lòng ngay thẳng biết bao nhiêu, trung thành và tận tâm biết bao nhiêu đây!

Vấn đề là bọn họ đều biết, bên trong Phụng điện không hề có nguy hiểm gì. Từ trước đến nay cũng chưa từng nghe nói có vị điện chủ nào xảy ra chuyện ở bí khố. Lần bảy tỏ này là được lãi không thiện cảm, chỉ có lợi chứ không có hại.

Khương Vọng liếc bọn họ một lúc rồi cười nói: “Thủ tịch trưởng lão trung thành đáng khen. Bổn tọa chỉ đùa các ngươi chút thôi. Chờ ở đây đi, bổn tọa đi chút rồi quay lại.”

Gia Cát Tuấn là trưởng lão đến hôm nay hắn mới đề bạt, trước đó, không ai có thể đoán được hắn sẽ trọng dụng cả Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn, vậy thì hai người này lại càng không thể có thông đồng gì trước rồi.

Nhìn vào biểu hiện của hai người này, bên trong Phụng điện hẳn là an toàn. Mà ngộ nhỡ Vân Đỉnh Tiên Cung có phản ứng đặc biệt gì, hắn cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy.

Nói là trọng dụng, hai người này có chỗ nào có thể thật sự tín nhiệm chứ.

Vì vậy cuối cùng Khương Vọng vẫn quyết định tự mình đi hậu điện.

Đi ngang qua bàn thờ lớn để thờ cúng bài vị của các vị điện chủ tiền nhiệm của Linh Không Điện, Khương Vọng giơ tay trái treo nhẫn Linh Không ra, để nhẫn khớp vào dấu vết trên tưởng.

Ầm ầm ầm, bức tường dày màu xám đen mở ra.

Khương Vọng bước vào, bức tường lại khép lại lần nữa.

Hết chương 969.
Chương 970

Nói thật thì, từ chuyện đi đến Linh Không Điện đến chuyện tiến vào bí khố, trong cả quá trình đó, Khương Vọng có chút thất vọng. Cái gọi là bí khố của Linh Không Điện lại chẳng hề bí ẩn ra sao.

Có vẻ như bất cứ người nào tới giết điện chủ cướp nhẫn Linh Không cũng đều có thể dễ dàng tiến vào.

Khi đi vào trong hậu điện, cảm giác thất vọng này lại càng mãnh liệt.

Xuất hiện trong tầm nhìn, cố nhiên là một tòa điện phủ nguy nga rực rỡ. Các loại giá đỡ hoa lệ mơ hồ nói ra sự giàu sang đã từng có.

Đáng tiếc là đa số bên trên giá đỡ đều trống không, cũng có thấy chút đồ vật được lưu giữ nhưng đều ảm đạm tối tăm, không thấy có gì quý giá.

Nhưng thực ra đây cũng là chuyện có thể dự đoán trước.

Nhiều năm trước, Linh Không Điện đã bị Trang Thừa Càn đánh tan nát, lực lượng còn sót lại chạy đến ở nhờ tại Thành Quốc, xem như là kéo dài hơi tàn. Gom góp tĩnh dưỡng nhiều năm nhưng cũng không có gì khởi sắc, lại còn bị Đấu Miễn thu phục không lâu trước đó, vậy nên cho dù lúc đầu có bảo vật gì trong bí khố, thì cũng không thể giữ lại được.

Nếu Khương Vọng biết Vân Du Ông cũng từng lẻn vào Linh Không Điện để mưu đồ, vậy thì càng không có gì để thất vọng.

Chỗ này sớm đã vỡ tan vỡ nát.

Đối với bảo vật trong bí khố, Khương Vọng vốn không quá mong đợi. Cái khiến hắn phiền não là, nếu trong Linh Không Điện không có tín vật phù hợp nào, hoặc có thể nói là đồ vật đó đã thất truyền từ rất lâu rồi… Vậy thì Vân Đỉnh Tiên Cung của hắn phải làm thế nào?

Chẳng lẽ manh mối mà Bạch Vân đồng tử buột miệng nói ra không phải là manh mối thực sự?

Hắn vừa nghĩ tới Bạch Vân đồng tử, Vân Đỉnh Tiên Cung trong Ngũ Phủ Hải liền có động tĩnh.

Khương Vọng vừa há miệng nôn, Bạch Vân đồng tử to xấp xỉ nửa đầu ngón tay chân liền đạp du vân từ từ bay ra.

Bạch Vân đồng tử hiện tại nhỏ xíu, chân đạp du vân, phiêu đãng bay trong điện.

“Ngươi đã phát hiện ra điều gì?” Khương Vọng hỏi.

“Ta cũng không biết.” Bạch Vân đồng tử nửa tỉnh nửa mơ, xoay tròn như ruồi bọ mất đầu: “Cảm thấy giống như có gì đó, nhưng ta lại không biết là gì.”

Khương Vọng cũng không thúc giục, cực kỳ kiên nhẫn nhìn hắn ta.

Sự tồn tại hiện tại của Bạch Vân đồng tử có chút kỳ lạ, giống như là một kiểu dung hợp nào đó của thân thể kiếp trước và thân thể chuyển thế, nhưng lại hoàn toàn mất đi ký ức. Nhưng chuyện quan hệ của hắn ta và Vân Đỉnh Tiên Cung là thâm căn cố đế là chuyện không cần nghi ngờ hắn. Hắn ta của hiện tại ngang với thân phận quản gia của Vân Đỉnh Tiên Cung.

So với việc bản thân toàn tìm lung tung mà không có manh mối, thì hắn càng tin là Bạch Vân đồng tử sẽ có thể phát hiện điều gì đó.

Bên trong bí khố cũng có một lư hương lớn giống y hệt lư hương trước bàn thờ của tiền điện, chỉ là không có ai thờ cúng, hương hỏa bên trong đã sớm tắt, chỉ tích một lớp tàn hương dày nhưng cũng không có người dọn dẹp.

Khương Vọng cũng chỉ liếc qua một cái chứ không có ý định xem kỹ.

Sau khi Bạch Vân đồng tử bay một hồi tại điện chủ, cuối cùng lại bay qua trước lư hương này.

Vẻ mặt của hắn ta vẫn mù mờ như cũ, giống như một đứa trẻ ngây ngô. Nhưng lại bắt đầu hành động theo bản năng, bấm động năm ngón tay, tập hợp vân khí. Trong chốc lát đã tạo ra ba cây hương bằng mây, thả rơi vào trong lư hương, sau đó vân hương bắt đầu “cháy”.

Nó có trạng thái cháy, nhưng lại chưa thấy ảnh lửa, ngược lại lại giống như là một dạng biến đổi.

Vân khí vấn vít, biến ảo lượn lờ giữa không trung, trong trạng thái như ẩn như hiện đó, cuối cùng lại tạo thành hình dạng của một tòa điện phủ.

Giống như một loại ấn ký nào đó đã bị đánh thức từ trong đoạn thời gian đã mất đi.

Tòa điện phủ hư ảo khói mây lượn lờ kia lại càng ngày càng rõ, càng ngày càng thật.

Biển đổi thành sự thật, hư ảo hóa thực.

Lịch sử phủ đầy bụi đã lâu bị “đánh thức”, một tòa điện đường nho nhỏ đẹp đẽ “vọt” ra từ trong vân khí. Cũng chỉ to bằng một nắm đấm, nhưng từ cây cột đến mái cong không có cái nào không rõ ràng, tất cả đều vô cùng chi tiết, hiện rõ hết mức có thể ngay trước mắt.

Bạch Vân đồng tử bắt đầu cao hứng, sau khi bay đến chỗ tòa tiểu điện này thì vươn hai tay ra ra sức địa đẩy nó. Vậy mà mặt hắn ta đã đỏ hết cả lên rồi, nhưng tòa tiểu điện cũng chỉ nhẹ nhàng xê dịch một chút.

Trong lòng Khương Vọng bỗng nghĩ ra điều gì đó, hắn vươn tay ra phía sau tiểu điện, sau đó cong hai ngón tay, nhẹ nhàng chụp lấy.

Tiểu điện lập tức bay tới,

Nó đã xuyên qua một loại kết nối huyền diệu nào đó, bay vào Ngũ Phủ Hải.

Nói chính xác hơn thì là bay vào trong phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung, rơi xuống một xó xỉnh trống không.

Cùng lúc đó, Linh Không nhẫn trong tay Khương Vọng tự động bay ra đi theo sau nó, cũng tiến vào trong Ngũ Phủ Hải.

Chiếc nhẫn này cứ thế bay lên phía trước tiểu điện, tự động ngăn tách ở giữa rồi giãn ra, biến thành một dải dài. Đến khi nó khảm lên tiểu điện rồi thì người khác mới nhìn ra, vậy mà nó lại là một bức hoành.

Thượng thư —— Linh Không.

Vân khí bắt đầu di chuyển, linh quang xoay qua.

Cho đến lúc này, tòa tiểu điện này mới thực sự trùng sinh từ phế tích, hòa vào thành cùng một thể với Vân Đỉnh Tiên Cung.

Thì ra đây chính là Linh Không Điện, hoặc có thể nói là... Đây mới là Linh Khhông điện chân chính!

Tông môn Linh Không Điện này, bao nhiêu năm qua, khối di sản lớn được thừa hưởng hóa ra lại là một tòa điện phủ trong Vân Đỉnh Tiên Cung, điện phủ chân chính!

Bạch Vân đồng tử đã hớn hở vui mừng bay trở về Ngũ Phủ Hải, bay vào trong Linh Không Điện

Khương Vọng cũng không nén nổi tò mò, trực tiếp lấy thần hồn để đi đến Linh Không Điện.

Vân Đỉnh Tiên Cung là một quần thể cung điện vô cùng to lớn, nhưng đương nhiên hiện tại đều là phế tích. Trong một mảnh phế tích đó, chỉ có mình Linh Không Điện rực rỡ tươi mới, tinh xảo khí phái, nhưng lại không khiến người khác có cảm giác khó chịu.

Bởi vì nó vốn đã thuộc về nơi này.

Khương Vọng giương mắt nhìn bức hoành kia, cất bước tiến vào trong điện.

Điều khiến hắn thất vọng là, bên trong Linh Không Điện lại không hề giấu vô số bảo vật, thần công bí pháp như hắn đã tưởng tượng. Bên ngoài là một đại điện tinh tế nguy nga, vậy mà bày trí bên trong lại cực kỳ đơn giản, hầu như cái gì cũng không có. Hoặc có lẽ mọi thứ cũng đã bị tiêu hủy trong đại nạn năm đó.

Hết chương 970.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom