• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (2 Viewers)

  • Chương 976-980

Chương 976

Thủ đô của Vân Quốc - Vân Thành mỹ lệ - tọa lạc ngay trên ngọn núi này.

Đại khái là vì có Đỗ Như Hối đi cùng, bọn họ còn chưa tới gần thì đã thấy biển mây cuộn trào, Diệp Lăng Tiêu bước trên mây xuống.

Ông ta nhìn lướt qua Khương Vọng, sau đó nhìn về phía Đỗ Như Hối: “Đường đường là quốc tướng triều đình Trang quốc, sao lại rảnh rỗi đến tiểu tông này bái phỏng?”

Đỗ Như Hối lại cười nói: “Nghe nói Lăng Tiêu Các chủ đã phá Động Chân, tiểu lão nhân đặc biệt tới để chúc mừng.”

Hai bên đều có biểu hiện rất lễ phép, tâng bốc lẫn nhau.

“Nếu thật sự đến vì chuyện này, tin tức của ngươi thật sự quá không nhạy đấy.” Diệp Lăng Tiêu cười nói.

“Trang Quốc thế yếu lực nhỏ, tất nhiên không nhanh nhạy bằng đại tông như Lăng Tiêu Các rồi.” Đỗ Như Hối liếc nhìn Khương Vọng một cái, lời nói có chứa ẩn ý: “Các ngươi biết rõ quốc sự của Trang Quốc ta như lòng bàn tay.”

“Ồ? Lời này có nghĩa là sao?”

“Trừ vui mừng thì không còn ý khác.” Đỗ Như Hối tươi cười đầy mặt: “Môn nhân có thiên phú thật tốt của quý tông đây cũng được phái ra chú ý quốc sự của Trang Quốc, thật là khiến tiểu lão nhân cảm thấy vinh hạnh.”

Diệp Lăng Tiêu liếc nhìn Khương Vọng một cái, đại khái đã hiểu là chuyện gì xảy ra, ông ta cũng hoàn toàn không vạch trần, chỉ nói: “Thế nào, người của Lăng Tiêu Các ta không được phép đi ngang qua Trang Quốc sao?”

“Tất nhiên không phải.” Đỗ Như Hối lắc đầu, có câu nói này của Diệp Lăng Tiêu thì ông ta không cần xem Khương Vọng như tặc nữa.

Càng không đến mức đắc tội Diệp Lăng Tiêu vì chuyện này.

Ông ta biết tính tình của Diệp Lăng Tiêu, trực tiếp lược qua chuyện này, chỉ thở dài: “Nhiều năm không gặp, chung quy ngươi và ta vẫn trở nên xa lạ.”

Diệp Lăng Tiêu cười lạnh: “Ngoài chuyện vội vàng trừ ma vệ đạo ra, ngươi còn không quên dẫn đường cho Âu Dương Liệt tới quấy nhiễu ta phá cảnh, Đỗ lão, chúng ta có thể không xa lạ sao?”

Đỗ Như Hối thở dài: “Nếu lão phu nói mình toàn không biết chuyện này, có lẽ ngươi cũng không chịu tin.”

“Có một số việc, không phải có chịu hay không, mà là có thể hay không.” Diệp Lăng Tiêu nhìn ông ta: “Còn nhớ những lời này chứ?”

Có vẻ giữa hai đại nhân vật có chuyện xưa. Khương Vọng nhắm chặt miệng lại, bình tĩnh đứng nhìn, không nói một lời.

Đỗ Như Hối trầm mặc một lát: “Mặc kệ nói thế nào, ngươi có thể phá được Động Chân, ta thật sự vui mừng cho ngươi.”

Nhìn ông ta rõ ràng là kim khu ngọc tủy, bất phôi chi thân, nhưng dáng vẻ lại khó giấu nét già nua, Diệp Lăng Tiêu thu lại chút khí chất bén nhọn, nói: “Trang Quốc làm trì hoãn ngươi.”

Hai người đều mặc đồ trắng, Đỗ Như Hối áo bào trắng, Diệp Lăng Tiêu bạch y. Một người khó giấu già nua, vẻ mặt mệt mỏi, một người phong thần tuấn lãng, phiêu nhiên xuất trần.

Nhưng Đỗ Như Hối lại cười thật thản nhiên: “Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui không?”

Diệp Lăng Tiêu cong tay bắn ra, không biết từ nơi nào, một con cá đã nhảy lên, bay vút đến trời cao rồi đáp thẳng xuống trước mặt ông ta, vẩy cá bị bóc ra, nội tạng biến mất...

Ông ta quay đầu nói với Khương Vọng: “Có thể có chút nhãn lực được không hả?”

Lúc này Khương Vọng mới thoát ra từ trạng thái xem diễn, ý thức được mình cũng là một thành viên trên sân khấu. Hắn thức thời mà bắn ra một ngọn lửa bình thường, thận trọng nướng nướng con cá đã được làm sạch sẽ này.

Diệp Lăng Tiêu lại nhìn về phía Đỗ Như Hối, tươi cười chân thành hơn nhiều: “Ta không phải con cá này, nhưng ta nghĩ giờ phút này chắc chắn nó không vui vẻ gì. Ngươi cảm thấy thế nào?”

Đối với lời khiêu khích quái ác của Diệp Lăng Tiêu, Đỗ Như Hối không hề tức giận, chỉ nói ——

“Ta tự hưởng thụ niềm vui này.”

Hai đại nhân vật buông lời sắc bén với nhau trên trời cao, Khương Vọng cũng chen vào không lọt.

May mà được Diệp Lăng Tiêu hỗ trợ che lấp, hắn mới không bị bại lộ càng nhiều.

Cho nên hắn có ý muốn bộc lộ tài năng trước mặt Diệp Lăng Tiêu, coi như báo đáp, hắn hầu hạ con cá này thật sự dụng tâm.

Không bao lâu sau...

Cá đã nướng khét.

Trên đám mây hết sức im ắng, mùi khét phiêu đãng lượn lờ, giống một con cá bơi qua bơi lại ở chóp mũi mấy vị tu sĩ siêu phàm, có vài phần nghịch ngợm, có vài phần khiêu khích.

Mặt Diệp Lăng Tiêu không có cảm xúc: “Nếu ngươi có việc thì về trong Các trước đi.”

Lông mày ông ta giật giật, nói bổ sung: “Mang theo cá nướng của ngươi đi luôn.”

Đỗ Như Hối cười ha ha: “Diệp các chủ, có thể cá không vui vẻ, nhưng ta đoán ngươi cũng không vui được bao nhiêu.”

Làm mất mặt chỗ dựa dẫm, Khương Vọng chỉ có thể nắm con “Cá nướng” đen như mực kia, ủ dột mà rời đi.

Tất cả mọi chuyện ở Vân Thành vẫn tiếp diễn như thường, hầu hết mọi người không biết có cường giả tới bái phỏng, thế giới của người tu hành và người thường luôn tách rời khỏi nhau.

Đỗ Như Hối là quốc tướng Trang Quốc, trăm công ngàn việc, Diệp Lăng Tiêu làm Lăng Tiêu Các chủ, cũng là chỗ dựa sau lưng toàn bộ Vân Quốc. Có một vài câu nói giữa hai người, Khương Vọng không tiện đứng nghe, hắn cũng rất thức thời.

Hai cường giả quen biết cũ không nói chuyện quá lâu, đại khái sau khi mỗi bên đều có lập trường riêng, có lẽ họ đã từng có giao tình, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phai nhạt.

Khương Vọng đợi một lúc trên không Vân Thành, đã thấy được Diệp Lăng Tiêu phiêu nhiên đi đây.

Hắn vội vàng nghênh đón, đi nói lời cảm tạ: “Cảm tạ vừa rồi các chủ giúp ta che lấp.”

Diệp Lăng Tiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn một hồi.

Nhìn đến Khương Vọng có chút thấp thỏm.

“Đỗ Như Hối cho rằng ngươi là người mà bản Các chủ phái đi Trang Quốc tra xét tình huống, cảm thấy Lăng Tiêu Các này có suy nghĩ nhằm vào tình thế của Tây Cảnh.” Diệp Lăng Tiêu khoanh tay mà đứng: “Ta cho rằng ngươi là một người thông minh.”

Ông ta đang hỏi vì sao Khương Vọng không khôn ngoan như thế, dưới tình huống thực lực còn kém xa mà lại đến Trang Quốc để bại lộ bản thân.

Khương Vọng không giải thích, chỉ nói: “Ta rất xin lỗi vì đã tạo thành phiền toái cho Lăng Tiêu Các.”

Diệp Lăng Tiêu xua xua tay: “Ta không cần thiết nói dối lừa ngươi, khiến ngươi mang ơn đội nghĩa. Chuyện này không coi như phiền phức gì. Đỗ Như Hối còn không đến mức trêu chọc ta chỉ vì chút việc nhỏ này.”

Khương Vọng rất muốn nghe mục đích thật sự Đỗ Như Hối tới tìm Diệp Lăng Tiêu.

Nhưng Diệp Lăng Tiêu dừng một chút, sau đó chuyển đề tài: “Chỉ là, chắc ngươi phải biết, có một số việc không thể cứu vãn.”

Ông ta hiếm thấy mà châm chước lời nói một chút: “Có một số việc... Chưa chắc có thể làm được.”

Hết chương 976.
Chương 977

Khương Vọng nghe hiểu ông ta đang nói cái gì, hắn nhẹ nhàng đáp lại: “Chung quy phải có một lời giải thích. Những người khác đều không còn, ta không thể chờ An An đi đòi lấy.”

Nếu hắn lòng đầy căm phẫn cảm xúc kích động, Diệp Lăng Tiêu sẽ cảm thấy dễ giải quyết, nhưng ngặt nổi hắn đáp lại mềm nhẹ như thế, giọng nói bình tĩnh như thế, Diệp Lăng Tiêu biết, quyết ý kia không thể đổi thay.

Nhìn xuống Vân Thành bao la hùng vĩ, ngọn núi cao lớn dưới chân, Diệp Lăng Tiêu nói: “Khi tổ sư sáng lập phái của ta du ngoạn trên ngọn núi này, đã cảm thán rằng ‘Túng ôm mây bay, như ôm sương tuyết’, cho nên lấy tên là Bão Tuyết Sơn.”

Khương Vọng không biết vì sao ông ta đột nhiên nói đến chuyện này, chỉ có thể phụ họa mà khen: “Vừa có tiên khí, lại có đại khí.”

“Vân Quốc thành lập không phải ý của Lăng Tiêu Các ta. Một đám người thường không còn đường để đi, phụ thuộc vào Lăng Tiêu Các để sinh hoạt, họ tụ tập ở bên nhau, dần dần hình thành quy mô. Người lại dần đông, yêu cầu tổ chức, vì thế hình thành thể chế.”

Diệp Lăng Tiêu chậm rãi nói: “Nhưng mà Lăng Tiêu Các ta cũng không có lòng tranh bá, cái ta cầu cũng chỉ là lên cao nhìn xa, ôm ấp sương tuyết, chỉ có tu hành mà thôi. Tuy rằng không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn trêu chọc phiền phức. Chung quy thì đạo đồ dài lâu, những gút mắt nhân quả đó ảnh hưởng đến chuyện thăng tiến.”

Trầm mặc một lát, Khương Vọng gật đầu một cái: “Ta hoàn toàn có thể lý giải khổ tâm và lo lắng của Các chủ đại nhân. Quấy rầy lâu như vậy cũng không nên, ta sẽ không trêu chọc phiền toái cho Lăng Tiêu Các. Ta sẽ đón An An đi, mang đến Tề quốc sắp xếp.”

“Cũng không cần như thế.” Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: “Khương An An là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Các, ta cũng rất thích con bé, không có lý nào đuổi nó đi cả. Chỉ là, hôm nay thấy Đỗ Như Hối tới cửa, ta thân là chủ nhân của Lăng Tiêu Các, không thể không nhắc nhở ngươi một câu —— Nếu ngươi không bỏ xuống được thù hận, nếu sau này gặp chuyện gì, Lăng Tiêu Các sẽ không đứng ra vì ngươi.”

Câu này là trực tiếp nói cho Khương Vọng biết, đừng cậy vào quan hệ với Khương An An và Diệp Thanh Vũ, Lăng Tiêu Các cũng không phải thế lực để Khương Vọng dựa vào.

Khương Vọng nhìn vào đôi mắt ông ta, nghiêm túc nói: “Diệp các chủ, thỉnh ngài yên tâm. Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhờ Lăng Tiêu Các đứng ra vì mình. Con đường phía trước là núi cao vạn trượng cũng được, là vực sâu không đáy cũng thế. Con đường của ta, ta sẽ tự mình đi. Quyết định ta đưa ra, ta sẽ tự gánh vác.”

“Lần này gặp phải Đỗ Như Hối, thật sự là ngoài ý muốn. Ông ta hỏi ta tới từ đâu, ta không thể nói dối trước mặt ông ta về vấn đề có thể chứng thực ngay lập tức này. Ta bảo đảm với ngài...”

Vẻ mặt Khương Vọng thật nghiêm túc: “Sẽ không có lần sau nữa. Về sau cho dù gặp phải nguy hiểm gì, cho dù ta chết trận đương trường, cũng sẽ không quay mặt về hướng Lăng Tiêu Các.”

“Ta nói lời này không phải lời xúc động phẫn nộ, không phải câu oán hận trách móc. Mà là thông cảm khổ tâm của ngài làm chủ nhân một Các, cảm tạ ngài chiếu cố An An, trịnh trọng đưa ra hứa hẹn với ngài.”

Diệp Lăng Tiêu nhìn chăm chú vào hắn, thật sự không nhìn thấy một chút oán khí nào trong đôi mắt thiếu niên này, ngay cả bất mãn cũng không có. Thiếu niên này thật sự rất tỉnh táo, biết thế gian này vốn không có sự ủng hộ đương nhiên phải vậy... Cũng thật sự rất kiêu ngạo.

“Rất tốt, nam nhi tuy thiếu, chí lớn đủ ngạo.”

Diệp Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Ta suy xét vì Lăng Tiêu Các, cũng không cần ngươi lý giải. Nhưng nghĩ đến ngươi là ca ca của An An, là bằng hữu của Thanh Vũ, cho nên vẫn là giải thích một phen với ngươi.”

Khương Vọng trả lời: “Ta hoàn toàn lý giải được dụng tâm lương khổ của các chủ.”

“Có thể lý giải là tốt, không thể lý giải cũng không sao.” Diệp Lăng Tiêu hơi mỉm cười: “Đi thôi, trở về trong Các với An An đi.”

...

Có vẻ Khương An An không quá cần hắn làm bạn.

Lúc Khương Vọng tìm được Khương An An, cô bé đang cưỡi trên lưng một con tuyết hạc, quơ chân múa tay, tuyết hạc quay cuồng lên xuống, cô bé vui sướng vô cùng. Đại Tiểu Vương sư tỷ đang ngồi bên cạnh che chở, sợ Khương An An ngã xuống.

Mạc Lương và vị “Phương” sư huynh mặt thật vuông kia thì quay lưng đi, trốn trong một góc bận rộn làm gì đó.

Khương Vọng đi qua thì nhìn thấy hai người bọn họ đang tay chân lanh lẹ mà mổ bụng một con hạc béo, miệng còn thỉnh thoảng tham thảo.

“An An cưỡi làm lạc mất tuyết hạc, có phải chúng ta đã từng dùng lý do này một lần hay không?”

“Hình như không có? Không phải chúng ta nói con tuyết hạc lần trước kia là An An dùng pháo đốt làm sợ quá bay mất sao?”

“Vậy á, hắc hắc. An An có công lớn với tông ta, lần này vẫn chia cái hạc chân cho con bé!”

...

Khương Vọng: “... Khụ.”

Mạc Lương và “Phương” sư huynh cuống quít quay đầu lại, trước khi quay đầu, Mạc Lương còn ấn ra đạo quyết, bày ra tư thế chiến đấu, trông cực kỳ có tật giật mình.

“Ca!” Vẻ mặt kinh sợ của Mạc Lương lập tức đổi thành mừng rỡ, một tiếng ca này kêu lên hết sức thân thiết thân quen: “Ngài đã về rồi! Đang muốn đi tìm ngài, có một con tuyết hạc tự nhiên lại ngã chết, chúng ta đang xử lý nó đây, mùi vị cực ngon! Ngài nhất định phải nếm thử!”

Phản ứng của sư huynh mặt vuông thì tương đối chậm, chỉ cứng đờ mà nhếch khóe miệng lên, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy ta cảm ơn ngươi trước.” Khương Vọng thuận tay đưa cá nướng qua: “Trên đường ta trở về, đúng lúc gặp được một con cá tự nhiên chết đuối, đã nướng xong rồi, cũng mời ngươi nếm thử xem sao.”

Mạc Lương nhìn con cá nướng đen như mực kia, khóe mắt giật giật, nhưng vẫn cười xán lạn mà lấy qua: “Cảm ơn ca! Sư đệ Tạ Thụy Hiên của chúng ta thích ăn cá nhất!”

Hắn ta vừa cười vừa nhét con cá nướng vào tay sư huynh mặt vuông.

Đứng trước mặt Khương Vọng, sư huynh mặt vuông tên thật là Tạ Thụy Hiên chỉ có thể nhận lấy con cá nướng, tiếp tục cười gượng mà gật đầu: “Đúng, đúng.”

“Ai da!”

Bên kia Khương An An nghe thấy động tĩnh, lập tức lộn nhào xuống lưng tuyết hạc. Cô bé dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy về hướng bên này: “Ca, ca đã về rồi!”

Khương Vọng tươi cười thân thiết, ôn nhu mà nhìn cô bé: “Hôm nay luyện chữ chưa?”

“Muội đang chuẩn bị luyện.”

Khương An An nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt, ôm chặt tay Khương Vọng, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn: “Ca, muội đang chuẩn bị luyện đấy!”

Hết chương 977.
Chương 978

Lăng Tiêu Các chủ ở một mình trong một tiểu lâu.

Diệp Lăng Tiêu tiêu sái xuất trần đang cầm một cây bút, cẩn thận mà phác hoạ.

Diệp Thanh Vũ thì không chút để ý mà lật một quyển sách cổ trước kệ.

“Cha.” Nàng như lơ đãng hỏi: “Ngày đó Đỗ Như Hối đến đây, đã nói cái gì với người?”

Diệp Lăng Tiêu ngừng bút, quay đầu cười như không cười mà nhìn nữ nhi: “Là con muốn biết, hay là tiểu tử kia muốn biết?”

Diệp Thanh Vũ nhăn cái mũi xinh đẹp lại: “Cái gì mà tiểu tử này tiểu tử kia, hắn có tên.”

“Đúng rồi. Họ Khương, tên là ‘Ca của An An’.” Diệp Lăng Tiêu trợn trắng mắt: “Hắn chỉ có địa vị như vậy trong lòng ta thôi.”

“Hắn không có tìm con, là con tò mò thôi.” Diệp Thanh Vũ nhét quyển sách ngược về chỗ cũ rồi tiện tay lại rút ra một quyển khác, giọng điệu mang theo ý bất mãn: “Các chủ đại nhân của con, Khương đạo hữu đắc tội người cái gì sao?”

Diệp Lăng Tiêu trừng mắt một cái: “Thế nào, Vân Đỉnh Tiên Cung mà ta chuẩn bị cho con bị hắn lấy đi, ta không gây sự với hắn đã là không tồi! Còn phải chiều lòng hắn hay sao?”

“Được rồi được rồi.” Diệp Thanh Vũ không chút để ý mà lật vài tờ, ghét bỏ nói: “Người cũng không để ý nhiều như vậy, đừng nghĩ là con không biết.”

“Đó chính là Vân Đỉnh Tiên Cung! Một trong cửu đại tiên cung thời đại Cận Cổ. Sao ta có thể không thèm để ý hả? Ta phí bao nhiêu tâm tư vì con, con có biết không hả, nha đầu ngốc này thật là!” Diệp Lăng Tiêu sốt ruột dậm chân, hoàn toàn không còn phong độ của Chân Nhân.

“Sửu thúc đều nói cho con hết rồi.” Diệp Thanh Vũ trừng ông ta một cái: “Thần Thông Quả ba mươi ba năm mới có một quả, Vân Triện phải được thiên thời địa lợi nhân hoà. Người coi trọng nhất chính là Vân Triện. Thứ như Vân Đỉnh Tiên Cung, phúc duyên mỏng, nhân quả nặng.”

Diệp Lăng Tiêu có chút ngứa răng: “Cái tên xấu xí đó, giấu không được chút chuyện gì hết!”

“Hơn nữa.” Diệp Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười của nàng thừa kế từ Diệp Lăng Tiêu, đều cực kỳ xinh đẹp: “Cha của con là nhân vật nào? Sớm đã đi ra con đường của mình, sao lại để ý đến truyền thừa quá hạn kia? Đừng nói hiện giờ Vân Đỉnh Tiên Cung chỉ là một mảnh phế tích, cho dù là thời kỳ đỉnh cao, người cũng khinh thường ngó tới!”

Diệp Lăng Tiêu lập tức mặt mày hớn hở: “Đừng nói như vậy, vẫn sẽ nhìn một hai lần chứ... Khụ, đương nhiên, ta muốn lên được cửu tiêu, tất nhiên là khinh thường đi tiếp con đường của tiền nhân.”

Lão tiểu hài này cũng quá dễ dỗ dành, Diệp Thanh Vũ buồn cười nhìn ông ta: “Cho nên á, cha, Đỗ Như Hối lén lút nói cái gì với người vậy?”

Diệp Lăng Tiêu lập tức ẩn nụ cười đi: “Không thể trả lời.”

Diệp Thanh Vũ cũng lập tức không cười, bực bội đến liên tục lật trang giấy: “Không nói thì thôi!”

“Ai da, con nhẹ một chút!” Diệp Lăng Tiêu chịu không nổi trước: “Trong tay con là bản lẻ, rất khó tìm đó!”

Ào ào rào rào.

Diệp Thanh Vũ không nói một lời, chỉ hung hăng lật sách.

Diệp Lăng Tiêu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Thật ra cũng không nói cái gì. Trước đó Trang Quốc thắng được trong cuộc chiến với Mạch Quốc, lại tỏa sáng rực rỡ trong hội đàm tứ phương cử hành ở thành Bất Thục, vốn dĩ quốc thế đang ở ban trưa, rất có uy danh. Nhưng trong trận giằng co với Ung Quốc mấy ngày trước lại yếu thế hơn, Đỗ Như Hối ngồi không yên, tới thử phản ứng của thế lực chung quanh một chút mà thôi.”

“Chỉ có vậy?” Diệp Thanh Vũ có chút nghi ngờ.

“Dù sao hắn biểu đạt ý như vậy với ta thôi.” Diệp Lăng Tiêu có chút không hài lòng: “Cha con sẽ lừa con hay sao?”

Diệp Thanh Vũ hì hì cười: “Đương nhiên sẽ không rồi!”

Nàng thả quyển sách cổ trân quý trong tay lại vào kệ sách: “Người cứ chậm rãi họa, con đi đây.”

“Từ từ!” Diệp Lăng Tiêu quát lớn: “Con coi chỗ của bản Các chủ là nơi nào, nói đến là đến, nói đi thì đi à?”

Diệp Thanh Vũ rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn phối hợp mà vào diễn, lập tức bày ra tư thế: “Hừ! Hôm nay bổn nữ hiệp nhất định phải đi, xem ai ngăn được!”

Đây là kịch bản hằng ngày của hai cha con bọn họ.

Diệp Lăng Tiêu giơ tay, nhướng mày nói: “Ta khuyên con, giữ khoảng cách với người nọ. Hắn có tướng chết yểu!”

Đây là mượn diễn để ám chỉ.

Diệp Thanh Vũ thu tư thế, nghiêng đầu nói: “Con cũng từng học chút tướng thuật, sao lại không nhìn ra?”

Diệp Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy không thú vị, xoay đầu đi: “Đạo hạnh của con quá yếu kém!”

“Được rồi.” Diệp Thanh Vũ chỉ cảm thấy lão cha nhà mình lại bắt đầu nói bậy nói bạ, không để bụng mà chớp chớp mắt, sau đó bước ra khỏi lâu, trở tay đóng cánh cửa lại: “Vậy để tiểu nữ tử lui xuống đi tu hành cho giỏi, đạo hạnh sâu lại đến giao lưu với người!”

Nữ nhi rời đi, tiểu lâu lại khôi phục an tĩnh.

Lúc nàng còn nhỏ, nơi này thường rất náo nhiệt. Nhưng nữ nhi dần dần lớn lên, trổ mã càng ngày càng mỹ lệ, nhưng cũng càng ngày càng không nói nhiều với phụ thân nữa.

Nơi này bỗng trở nên an tĩnh.

Diệp Lăng Tiêu đứng một mình hồi lâu, nhìn bức tranh mình chỉ mới phác hoạ được vài nét ít ỏi, suy nghĩ xuất thần.

Qua hồi lâu, chung quy ông ta vẫn buông cây bút trong tay xuống, không tiếp tục vẽ nữa.

Chỉ có một tiếng thở dài ——

“Thế gian vô hạn đan thanh thủ, nhất phiến thương tâm họa bất thành.”(1)

(1) Thế gian có vô số đại hoạ sĩ, ai cũng khó vẽ ra cảm giác thương tâm vào thời khắc này

...

Có người vui mừng có người âu sầu.

Khương Vọng lui về từ Luận Kiếm Đài, dưới tình huống không dùng đến thần thông, hắn lại thắng được cuộc chiến.

Tuy rằng vẫn chưa chen vào được một trăm vị trí Nội Phủ Cảnh đầu tiên của Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng đã tích lũy không ít điểm công thắng được, có thể thôi diễn ra một chút đạo pháp. Ba tầng Diễn Đạo Đài mới ra lò đang chờ hắn khai trương.

Bên trong Phúc Địa vẫn là dáng vẻ lúc ban đầu, chưa vì xếp hạng không ngừng giảm xuống mà có bất cứ thay đổi gì.

Ngày hắn ở Trì Vân Sơn đã bỏ lỡ khiêu chiến Phúc Địa, hiện giờ Phúc Địa đã rớt đến xếp hạng Đông Bạch Nguyên thứ ba mươi chín, mỗi tháng chỉ có vỏn vẹn bốn trăm ba mươi điểm công.

Từ thứ hạng Phúc Địa ba mươi sáu trở xuống thì mỗi lần sụt xuống một vị trí, mỗi tháng sẽ giảm xuống mười điểm công, có thể nói con số này cực kỳ bé nhỏ.

Khương Vọng càng ngày càng cảm thấy, công mà mỗi tháng Phúc Địa kiếm được chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại hắn còn chưa nhìn thấy được chỗ tốt to lớn thật sự.

Hiện tại tu vi của hắn là Nội Phủ cảnh, chỉ khởi động Luận Kiếm Đài ngũ phẩm mà Tinh Hà Luận Kiếm sử dụng thôi mà đã cần đến một trăm hai mươi điểm công, thắng bại một trận chiến đã có hai trăm bốn mươi điểm công. Điểm công mỗi tháng của Phúc Địa đủ làm gì? Căn bản không đáng để những cường giả đó tranh đấu.

Hết chương 978.
Chương 979

Đương nhiên, tiền đề biết được chân tướng chỉ có thể là thắng lợi.

Đến nay hắn còn chưa thắng được bất cứ một trận khiêu chiến Phúc Địa nào, đành phải để lại nghi vấn trong lòng.

Hắn đặt Hủ Mộc Quyết hiển hiện lên Diễn Đạo Đài, có vinh danh Thái Hư đệ nhất Đằng Long thêm vào, hiệu quả hiện tại của Diễn Đạo Đài cao lên bốn tầng, tất nhiên công pháp thôi diễn ra cũng càng hoàn mỹ hơn trước.

Dùng hết tất cả điểm công, lần này rốt cuộc thôi diễn Hủ Mộc Quyết từ bậc Giáp hạ phẩm tới bậc Giáp trung phẩm, đã tiến vào ngạch cửa để tu sĩ Nội Phủ tu hành, đã cùng một cấp bậc với Bát Âm Diễm Tước và Diễm Tước Hàm Hoa.

Càng nghiên cứu đạo thuật này thì càng có thể nhận thấy tiềm lực của nó. Là linh quang hết sức hiếm thấy, chỉ vì giới hạn trong thiên tư của viện trưởng đạo quán Vọng Giang Thành nên không thể đẩy nó lên cảnh giới càng cao.

Dựa vào bản thân Khương Vọng cũng không được, bởi vì hắn không có linh cảm dựng dục Hủ Mộc Quyết, cũng khuyết thiếu tầm mắt đứng ở chỗ càng cao. Lúc này Diễn Đạo Đài đã thể hiện ra tính ưu việt của nó.

Có lẽ phải đợi lúc Thái Hư Huyễn Cảnh thật sự phổ cập mở rộng thì mọi người mới có thể coi trọng điểm vĩ đại của nó.

Khương Vọng không suy tính nhiều, sau khi hoàn toàn quen thuộc với Hủ Mộc Quyết bậc Giáp trung phẩm, hắn khắc ấn nó vào Nội Phủ đầu tiên.

Đây là đạo thuật thuấn phát đệ nhất môn trong cấp bậc Nội Phủ, rất có ý nghĩa đối với hắn.

Ung Quốc là cường quốc uy tín lâu năm, mấy trăm năm trước kia là cường thế nhất, có một lần kéo lên Bắc tranh hùng với Kinh Quốc, đáng tiếc cuối cùng thất bại, không thể không co đầu rút cổ trở về.

Nhất đại hùng chủ dẫn dắt Ung Quốc đi lên đỉnh cao còn bất hạnh chết trận ở Kinh địa, điều này trực tiếp khiến cho Ung Quốc suy sụp.

Khi vị hùng chủ Ung Quốc kia thân chinh cũng đang trong độ tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, tuy rằng đã lập Thái tử trước, nhưng vẫn chưa nhượng lại quá nhiều quyền lực.

Cho nên chuyện càng tồi tệ đã xảy ra.

Bên kia ông ta vừa chết trên chiến trường, bên này Thái tử đã trực tiếp mất mạng trong chốn Đông Cung.

Ngay sau đó đã xảy ra “Tam vương đoạt vị”, toàn bộ quốc gia rơi vào một đợt chia cắt, ba vị hoàng tử mỗi người ở một nơi, công phạt lẫn nhau. Ngay lúc đó đại tướng Trang Thừa Càn đang mở rộng biên giới ở phương Nam còn mượn cơ hội này để chia cắt lãnh thổ, trực tiếp thành lập Trang Quốc ở dãy núi Kỳ Xương.

Ung Quốc vốn một con quái vật khổng lồ bao gồm cả dãy núi Kỳ Xương và ba ngàn dặm thổ địa Trang Quốc, nếu có đủ thời gian thống nhât toàn bộ Tây Cảnh Tây Bắc bộ, chưa chắc không thể tiếp tục tranh phong với cường quốc thiên hạ lần nữa.

Đáng tiếc bởi vì chiến loạn tam vương đoạt vị và sự phản bội của Trang Thừa Càn nên kế hoạch bá nghiệp vĩ đại hủy trong một sớm như vậy.

Sau đó loạn lạc tam vương được bình ổn, Ung Quốc lại thống nhất lần nữa, nhưng bởi vì tình thế quốc tế không xong nên vẫn luôn không thể thu hồi lãnh thổ Trang Quốc.

Biển đổi sao dời, Ung Quốc hiện giờ sớm không còn như năm đó. Nhưng chung quy lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Ung Quốc vẫn còn lưu giữ uy vọng nhất định ở Tây Bắc bộ Tây Cảnh.

Hiện tại Trang Quốc lập quốc hơn ba trăm năm, xã tắc sớm đã củng cố, núi sông khó sửa.

Phía Ung Quốc trừ ngẫu nhiên khiêu khích ở biên sự một vài lần ra thì đa số thời điểm cũng chỉ có thể đứng nhìn. Rốt cuộc bất kể là cái đùi Cảnh Quốc ở xa xa mà Trang Quốc đã ôm được, hay là Kinh Quốc làm gián đoạn bá nghiệp của Ung Quốc, đều không hy vọng nhìn thấy một Ung Quốc cấp bá chủ xuất hiện.

Phủ Lĩnh Bắc, huyện Thương Lâm, một ngọn núi nhỏ phong cảnh tuyệt đẹp.

Một nhóm cao đồ của kiếm phái Thanh Diễm tạm nghỉ ở nơi đây.

Đại sư huynh Tư Đồ Kiếm đang giảng thuật “Bí văn” trong giang hồ, tài ăn nói của hắn rất cao, kể chuyện rất khúc chiết xuất sắc.

“Các ngươi có biết cái gì là... Nhân ma?”

Các sư đệ sư muội đều tập trung tinh thần lắng nghe.

Khóe mắt Tư Đồ Kiếm đảo qua tiểu sư muội xinh đẹp nhất, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, có chút sợ hãi lại có chút chờ mong, hắn không khỏi càng hăng hái.

“Các ngươi nhìn chữ ‘Ma’ này đi.”

Tư Đồ Kiếm rút thanh kiếm ra viết một chữ trên đất, động tác tiêu sái lưu sướng, giọng nói trầm thấp.

“Chính là quỷ mà không phải ma, là quỷ muốn mạng người! Mà ma trong đám người, càng cực ác tàn bạo, quỷ trong loài quỷ!”

“Lại nói đến chín đại nhân ma...”

Tư Đồ Kiếm giảng một hồi thì chợt hỏi: “Các ngươi biết nhân ma thứ chín là ai không?”

“Ta biết!” Tiểu sư muội nhút nhát sợ sệt mà nói: “Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn, đã bị Chúc Duy Ngã giết chết.”

Tư Đồ Kiếm nhíu nhíu mày, đối với dạng thiên kiêu của Trang Quốc có thanh danh lan truyền đến Ung Quốc như Chúc Duy Ngã, hắn thân là tu sĩ Ung Quốc nên đương nhiên sẽ không có thiện cảm. Nhưng cũng chưa nói là không phục, cũng không tới phiên hắn không phục.

“Hùng Vấn là thứ gì?” Tư Đồ Kiếm khịt mũi coi thường: “Hắn căn bản hữu danh vô thực!”

Tiểu sư muội xoắn góc áo của mình: “Nhưng ta nghe nói, hắn ăn tim của người ta đó...”

Mấy chữ ‘ăn tim người’ này vừa xuất hiện thì đám sư đệ sư muội chưa từng nhìn thấy máu ở đây đều có chút khẩn trương.

“Hắn không đủ ác, cũng không đủ mạnh, chết dưới thương của Chúc Duy Ngã cũng không có gì để nói.” Tư Đồ Kiếm tùy tiện có lệ một câu, sau đó nói vòng lại: “Nhân ma thứ chín ta muốn nói đến không phải hắn, mà là... Hận Tâm Nhân Ma!”

“Hận Tâm Nhân Ma?” Một sư đệ nhịn không được lên tiếng hỏi: “Hắn cũng ăn tim người ta sao?”

Tư Đồ Kiếm bất mãn mà trừng mắt nhìn gã một cái, thật là không hiểu chuyện gì cả, ta đường đường là đại sư huynh kiếm phái Thanh Diễm, nào có công phu trả lời câu hỏi của ngươi nam nhân thúi nhà ngươi. Ngươi chờ các sư muội hỏi đi!

Nhưng vấn đề đã hỏi ra miệng, ánh mắt dò hỏi của các sư muội cũng bắn lại đây.

Nặng bên này nhẹ bên kia tuy là điều đương nhiên, lại không thể làm quá lộ liễu.

Tư Đồ Kiếm vẫn miễn cưỡng trả lời: “Hắn không ăn tim người.”

“Nhưng mà!” Tư Đồ Kiếm lại xoay chuyển câu chuyện: “Hắn sẽ bảo ngươi trả lời một câu hỏi trước, sau đó lại đào tim người ta ra, phán đoán độ thật giả của câu trả lời. Nói từ ý nghĩa nào đó, hắn còn hung ác hơn Hùng Vấn nhiều. Bởi vì Hùng Vấn thích ăn tim người, giết người moi tim còn xem như có lý do. Hận Tâm Nhân Ma thì chỉ đơn thuần muốn tra tấn người ta thôi.”

Các sư đệ sư muội đồng thời hít hà một hơi, run rẩy vì loại người đáng sợ này.

Hết chương 979.
Chương 980

Tư Đồ Kiếm im hơi lặng tiếng mà xê dịch về hướng tiểu sư muội bên cạnh, thực vừa lòng vì các sư đệ sư muội chưa hiểu việc đời nơm nớp lo sợ, đây là hiệu quả hắn muốn. Nhưng khóe mắt hắn bỗng quét đến, có một người động cũng chưa động một cái.

Ai to gan như vậy chứ?

Tư Đồ Kiếm không chút để ý mà nhìn qua, lại sợ hãi cả kinh.

Bởi vì hắn căn bản không quen biết người này!

Giữa đám sư đệ sư muội ngồi dưới đất nghe chuyện xưa, không biết khi nào đã có thêm một người, hắn lại ngây ngô không phát giác!

Hơn nữa, trước khi hắn nhìn thây người nọ, những sư đệ sư muội run run rẩy rẩy đó cũng không ai phát hiện.

“Ngươi là ai?!” Tư Đồ Kiếm đột nhiên nắm chặt trường kiếm, lạnh giọng đặt câu hỏi.

“Đừng khẩn trương, tiếp tục kể đi.” Người nọ nói.

“Ta hỏi ngươi là ai!” Tư Đồ Kiếm hô lên.

Sao hắn có thể không khẩn trương? Kiếm khí trên trường kiếm bừng bừng phấn chấn, kiếm quyết mà sư môn truyền dạy bắt đầu khởi động từ trong ra ngoài, nhưng lại không mang cho hắn chút tự tin nào cả.

Các sư đệ sư muội sôi nổi đứng ở phía sau hắn, tuy rằng khẩn trương, tuy rằng ngây thơ, nhưng tinh thần phấn chấn ngang nhiên, rút kiếm đứng bên cạnh hắn... Nhưng như vậy vẫn không thể làm hắn sinh ra dũng khí.

Hắn nỗ lực quan sát gương mặt người nọ, trên mặt người đó rõ ràng không có che không có chắn, nhưng hắn lại luôn xem nhẹ tất cả chi tiết khác, chỉ nhìn thấy cặp mắt huyết sắc kia!

“Ta là ai?”

Người có đôi mắt huyết sắc như đang hỏi chính mình.

Nhưng hắn nhanh chóng tìm được đáp án, lộ ra tám cái răng chỉnh chỉnh tề tề, cười nói: “Không phải vừa rồi các ngươi đang nói về ta hay sao?”

Đang lang!

Nụ cười này có một cảm giác huyết tinh dữ tợn.

Phía sau có người sợ tới mức trực tiếp trường kiếm rời tay, ngã xuống mặt đất.

“Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, không có chuyện lớn gì đâu.”

Hận Tâm Nhân Ma như đang an ủi, nhưng sau đó gã chậm rãi đứng lên, lại làm sự sợ hãi của mọi người đạt tới cực hạn.

“Nhân ma đi chết đi!”

Một sư đệ cầm kiếm đâm về phía trước.

Trường kiếm đưa thẳng đến, như một ngọn lửa xanh đang bốc cháy, mũi kiếm là lưỡi lửa.

Cũng không biết vì cái gì, lúc này tâm của Tư Đồ Kiếm như trống rỗng, hắn thoát ly những sợ hãi và khẩn trương đó. Hắn còn rảnh rỗi phán đoán kiếm thức của sư đệ.

Kiếm này tên là Thập Lý Tương Tống (Mười dặm đưa tiễn).

Sư phụ nói luyện đến cao thâm thì ngọn lửa xanh sẽ thiêu đốt đến mười dặm.

Tư thế tung ra kiếm này của sư đệ thật tốc, chỉ là góc độ không đủ lão luyện. Nếu là hắn...

Suy nghĩ của Tư Đồ Kiếm không tự chủ được mà phát tán, hắn bỗng nhìn thấy một bàn tay đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn, trực tiếp bóp nát đầu của sư đệ.

Trắng đỏ văng tung tóe, có một ít còn bắn lên mặt hắn, là nóng.

Kế tiếp hắn như nghe thấy tiếng thét chói tai, nhưng cũng không phải quá rõ ràng.

Hắn không xác định những sư muội đáng yêu đó có thét lên hay không, không xác định những sư đệ dũng cảm đó có thóa mạ hay không.

Chỉ có một câu, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không quên

“Ta muốn hỏi các ngươi một câu.”

Hình như người có đôi mắt huyết sắc hỏi như vậy: “Ta là phế vật sao?”

Tư Đồ Kiếm rất mơ hồ.

Đây hẳn là câu hỏi của Hận Tâm Nhân Ma, chỉ là... Đang hỏi ai kia chứ?



Hôm nay là ngày cuối cùng của Năm 3918 Đạo lịch, cũng tức là ngày ba mươi Tết, năm cũ đến đây là kết thúc, đổi sang năm mới.

Vẫn còn sáng sớm, toàn bộ Vân thành đều đã giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.

Mặc dù Lăng Tiêu Các là tông môn Siêu Phàm nhưng cũng không thể không ăn mừng, Lăng Tiêu Bí Địa được trang trí đỏ bừng rực rỡ, thiếu đi một chút tiên khí, lại nhiều hơn một chút nhân khí.

“Ca, ca đang suy nghĩ gì vậy?” Bàn tay nhỏ bé của Khương An An vòng qua quơ trước mặt hắn: “Đến lượt ca rồi!”

Mấy ngày nay Khương Vọng cũng không có đi đâu, ngoài thời gian tu hành ra thì toàn bộ thời gian rảnh khác đều dùng để chơi đùa cùng Tiểu An An.

Giờ phút này ở trước mặt bọn họ đang bày ra một cái bàn cờ, hai quân trắng đen phân biệt rõ ràng.

Huynh muội hai người ngồi đối diện nhau, dáng vẻ thật sự là giống y như khuôn đúc.

Nhưng mà… Khương Vọng suy nghĩ, cuối cùng quyết định hạ xuống một đốm đen, phẩy xuống tiếp một nét cuối cùng của chữ “Khương” kia.

“Ca.” Khương An An vừa dùng cờ trắng bày ra một chữ “An” của mình vừa quan tâm hỏi: “Ca suy nghĩ lâu như vậy, có phải chưa quen thuộc với chữ này hay không?”

Khương Vọng đang có chút tâm sự không thích hợp tán gẫu với Tiểu An An, cho nên mới qua loa nói: “Có đôi khi khó trách khỏi cầm bút quên chữ.”

Khương An An lấy từ trong hộp con sóc ra một xấp bảng chữ mẫu, vui vẻ ra mặt: “Như vậy là vẫn chưa quen, ở chỗ này của muội có bảng chữ mẫu, ca cầm đi luyện đi! Đừng khách sáo!”

“Ha ha.” Khương Vọng mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Không cần đâu, ca ca mua rất nhiều, đã đủ để luyện chữ rồi, trở về sẽ chia lại một ít cho muội!”

Hai huynh muội hòa thuận vui vẻ, ngươi nhường ta nhượng, rất là hòa thuận.

Lúc này Diệp Thanh Vũ từ đằng sau đi tới:

“Lại chơi cờ à?”

Khóe mắt nàng hàm chứa ý cười, liếc nhìn sơ qua “thế cục”: “Hai người thật đúng là kỳ phùng địch thủ.”

Khương An An nhân cơ hội nhìn lướt qua chủ đề của bảng chữ mẫu, đứng dậy ôm lấy Diệp Thanh Vũ: “Thanh Vũ tỷ tỷ, tỷ tới tìm chúng ta chơi đúng không?”

“Đúng vậy.” Diệp Thanh Vũ dịu dàng đáp: “Bây giờ không phải là giao thừa sao, Tiểu Vương sư tỷ của muội còn chuẩn bị thêm lồng đèn phượng hoàng vào buổi tối nữa đấy! Muội có muốn đi qua đó nhìn xem trước một chút hay không?”

“Được đó!” Khương An An đồng ý rất quyết đoán, rất có khí chất mạnh mẽ vang dội, buông Diệp Thanh Vũ ra, che đầu lập tức xông ra bên ngoài.

“Đứng lại!” Khương Vọng vội vã la lên.

Khương An An không tình nguyện dừng bước quay đầu lại: “Sao vậy.”

Khương Vọng cầm một chồng bảng chữ mẫu mà Tiểu An An tiện tay nhét ở dưới bàn cờ lên, duỗi tay về phía trước, trên mặt nở nụ cười thân thiết: “Sao muội lại sơ ý như thế chứ? Ngay cả bảng chữ mẫu mà cũng quên cầm theo.”

“Ôi…”

Khương An An chậm chạp lề mề đi tới, thu hồi bảng chữ mẫu để lại vào hộp con sóc, bĩu môi chạy đi.

Diệp Thanh Vũ nhìn một màn này cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy cả hai huynh muội đều rất thú vị.

Khương Vọng tiện tay rót một chung trà, làm một cái động tác tay “mời dùng”, hỏi thẳng: “Diệp đạo hữu có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Sau khi hai người trở về từ Trì Vân Sơn, quan hệ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng không quá mức cố kỵ.

Nàng cố ý đẩy Tiểu An An đi đương nhiên là có nguyên nhân.

Hết chương 980.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom