• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 971-975

Chương 971

Nhưng cái khiến Khương Vọng vui mừng kinh ngạc là, hắn cảm nhận được một lượng nguyên khí vô cùng dồi dào trong Linh Không Điện vừa mới tọa lạc xuống này. Loại nguyên khí này không hề đi qua hắn, Linh Không Điện đang dùng một cách thức nào đó mà hiện tại hắn không thể lí giải để kết nối với hư không vô định, sau đó không ngừng nuốt hít lượng nguyên khí khổng lồ.

Nguyên khí dồi dào liên tiếp bị nuốt tới đó, trong lúc đang bơi qua bơi lại ở phế tích đã truyền một năng lượng mới cho mảnh phế tích tĩnh lặng đã lâu này. Nói cách khác, sự tồn tại của Linh Không Điện đang chầm chậm khôi phục lại Vân Đỉnh Tiên Cung.

Hiệu quả trực quan nhất chính là nếu như Khương Vọng đồng ý, nếu hắn dẫn toàn bộ chỗ nguyên khí này hướng vào mình, chảy đến Ngũ Phủ Hải, thì hắn sẽ có thể gia tăng tốc độ tu hành của bản thân.

Chỉ cần nhìn Bạch Vân đồng tử đang lười nhác nằm trên nền gạch, mặt đầy thỏa mãn, là có thể biết nguyên khí dồi dào có thể dưỡng con người đến mức nào.

Bình thường chỉ có bảo địa của tông môn, chỗ pháp trận tụ lại hoặc có phúc duyên thì mới có được nguyên khí dồi dào. Vậy mà Linh Không Điện sau bao nhiêu năm phủ đầy bụi lại vẫn có thể tự mình làm được điều này, không hổ là kiến trúc “tiên cung”.

Đến lúc này, Khương Vọng mới hiểu được mấu chốt của việc phục hồi Vân Đính tiên cung, tại sao là Linh Không Điện, Thanh Vân đình, Lăng Tiêu các.

Từ tình huống của Linh Không Điện thì có thể thấy, có lẽ Thanh Vân đình và Lăng Tiêu các cũng có tàn tích của Vân Đỉnh Tiên Cung năm đó. Chúng vốn dĩ chính là “hạt giống” mà Vân Đỉnh Tiên Cung lưu lại trước khi tan biến, chính là để dành cho việc một ngày nào đó sẽ có thể “sống lại”.

Khương Vọng rời khỏi phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung, thần hồn bay qua Thông Thiên Cung. Gần như lúc nào thần hồn của hắn cũng đều “tọa trấn” trong Thông Thiên Cung, thứ nhất là vì đây là chỗ ở ban đầu thần hồn, thứ hai chính là để đề phòng Khương Yểm.

Nếu như hắn không tự nguyện nhìn chằm chằm Thông Thiên Cung mọi lúc mọi nơi, thì hắn tin chắc rằng Khương Yểm sẽ rất nguyện ý “giúp” hắn làm điều đó.

Vào lúc này, giọng nói của Khương Yểm lại văng vẳng vang lên: “Kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung chưa hẳn đã là chuyện tốt đối với ngươi, tốt nhất là ngươi nên đề cao cảnh giác. Tính mạng của chúng ta chỉ có một, vì vậy không được phép sơ ý.”

Lời nhắc nhở thế này quả thực hiếm có.

Vào thời điểm nhìn thấy Thủ Sơn Linh ở Trì Vân Sơn, Khương Yểm còn dụ dỗ hắn tranh đoạt truyền thừa. Sau đó lại im lặng một mạch . Hiện tại hắn đã chính thức có được truyền thừa của Vân Đỉnh Tiên Cung rồi, Khương Yểm lại nhảy ra bảo hắn cẩn thận.

Nếu Khương Yểm là một bằng hữu tốt vô cùng thành thực và trung thành, thì lại điều đó có vẻ hợp lý.

Khương Vọng hỏi ngược lại: “Không phải ngươi không biết gì sao?”

Khương Yếm im lặng một hồi rồi mới trả lời: “Thời cận cổ tối tăm như thế nào, ngươi hoàn toàn không biết rõ.”

“Ngươi biết rất rõ, không ngại thì nói ta nghe một chút.”

“Đó là một thời đại không ai dám nhớ lại, ngay cả trong ký ức của Bạch Cốt Tôn Thần, quãng thời gian đó cũng vô cùng đen tối. Là sợ hãi, khi ta ở trong tâm tình còn sót lại của Bạch Cốt Tôn Thần đã cảm nhận được ngài sợ hãi thời đại đó…” Khương yểm lầm bầm vài câu rồi chuyển chủ đề: “Ngươi nhất định phải chú ý Vân Đỉnh Tiên Cung và tất cả những thứ liên quan đến Vân Đỉnh Tiên Cung, đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, không được dễ dàng đồng ý.”

Điều này thì căn bản không cần gã nhắc nhở, bản thân Khương Vọng vốn sẽ cân nhắc nhiều hơn.

Nhưng đối với lời “khuyên nhủ” này của Khương Yểm, hắn cũng chỉ đáp lại: “Ta không phải loại người thông minh tuyệt đỉnh kia, không có cách nào nhìn thấy âm mưu ngay lập tức, cũng không thể dễ dàng phát hiện cạm bẫy. Lý do để ta dành sự tin tưởng rất đơn giản —— chỉ cần ngươi không có gì để đe dọa đến năng lực của ta, vậy thì ta có thể thử tin tưởng ngươi.”

Hắn cười cười: “Sự sống chết của Bạch Vân đồng tử đều nằm trong suy nghĩ của ta, Vân Đỉnh Tiên Cung cũng không còn vật sống nào khác, ta cảm thấy không có chỗ nào cần cảnh giác cả.”

Ngoài mặt thì nói là Bạch Vân đồng tử, nhưng thực ra lại là nhắm thẳng vào Khương Yểm. Hắn muốn nói cho Khương Yểm biết rằng nếu muốn có được sự tin tưởng, thì phải từ bỏ năng lực chống cự.

Với sự tồn tại như này của Khương Yểm, rõ ràng là gã không thể tán thành điều này. Dù gã có biết rõ nhân phẩm coi trọng lời hứa của Khương Vọng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không lấy bản thân ra đánh cược.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng gã cũng nở nụ cười ——

“Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Ngươi sẽ tin.”

Sau khi đi ra từ bí khố, Gia Cát Tuấn và Ngụy Bá Phương thành thành thật thật chờ ở trước điện.

Bọn họ đều là người thông minh, đều biết rõ địa vị hiện tại của mình đến từ ai. Một khi mất đi sự giúp đỡ của Khương Vọng thì người bị bọn họ chiếm mất vị trí sẽ lập tức không bỏ qua cho họ.

Khương Vọng vốn định càn quét bí khố không để lại gì, nhưng bí khố của Linh Không Điện thực sự không còn lại nhiều lắm, đều là một ít pháp khí chẳng ra gì, cầm đi bán lấy tiền cũng rất khó có giá cả tốt. Sau khi hắn có được “Linh Không Điện” thật sự thì càng không để ý lắm đến mấy thứ này nên cuối cùng hắn quyết định để hết lại xem như thể diện của Điện chủ.

“Dẫn đường đến Truyền Công Điện, bổn tọa muốn xem thử bí thuật công pháp của bổn điện.” Khương Vọng chuyển sự chú ý lên bí truyền công pháp của Linh Không Điện.

Một tông môn truyền thừa đã lâu cũng nên có chút bí pháp để áp đáy hòm.

Tất nhiên Điện chủ nắm giữ công pháp bổn tông là chuyện đương nhiên, Ngụy Bá Phương càng không có lý do từ chối.

Theo cái nhìn của ông ta và Gia Cát Tuấn thì có lẽ Điện chủ tân nhiệm hơi tham tiền một chút nhưng đây cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Hắn quý trọng tài sản thì mới quý trọng Linh Không Điện.

Suy nghĩ từ góc độ này, cũng có thể thông hiểu được hành động đầu tiên sau khi Điện chủ tân nhiệm cầm quyền là đi tìm hiểu “Tài sản” của mình.

Cho dù không thông hiểu, ông ta cũng cưỡng ép để mình hiểu, ít nhất cũng phải làm bộ như hiểu.

Ông ta lại dẫn đường ở phía trước, đoàn người chuyển tới Truyền Công Điện.

Phòng giữ ở Truyền Công Điện nghiêm ngặt hơn ở Phụng điện một chút, nhưng cũng không ngăn cản Điện chủ nhà mình.

Khương Vọng dễ dàng tiến vào bí khố công pháp, đoạt lấy tiền lời của hắn.

Hết chương 971.
Chương 972

Những công pháp bí thuật ở những trình độ bất đồng trong Linh Không Điện đều được ghi vào ba cuốn ngọc giản, đệ tử ở các cấp bậc khác nhau tu hành công pháp khác nhau. Sau khi dùng ấn quyết bí truyền của Linh Không Điện cởi bỏ cấm chế, dùng thần niệm chạm vào là có thể tra được.

Đấu Miễn có thể mang theo Chung Cầm lên Trì Vân Sơn tham dự thì khả năng khống chế của hắn đối với Linh Không Điện càng toàn diện hơn Khương Vọng. Những công pháp bí thuật của Linh Không Điện đã không tồn tại bí mật đối với Điện chủ tiền nhiệm là Đấu Miễn, bộ phận tinh hoa trong đó đã có khắc lại trong Đấu Thị cả rồi.

Khương Vọng càng không có lý do quý trọng không đưa ra, sau khi hiểu đại khái một lượt thì hắn trực tiếp cống hiến toàn bộ cho Diễn Đạo Đài.

Nói thế nào Linh Không Điện cũng là tông môn truyền thừa xa xăm, tuy rằng từng có rất nhiều lần tai họa ngập đầu, nhưng công pháp, bí thuật đủ tư cách được bảo tồn trong Truyền Công Điện cũng rực rỡ muôn màu.

Đáng tiếc sau khi đưa vào Diễn Đạo Đài, cống hiến đoạt được cũng không nhiều lắm.

Rải rác gần trăm loại công pháp, hơn một ngàn môn đạo thuật, cuối cùng căn cơ của một tông môn chỉ đổi được hai ngàn một trăm điểm pháp.

Suy xét đến sự ưu ái của Diễn Đạo Đài đối với sáng tạo độc đáo, có lẽ những đạo thuật này đã bị người ta cống hiến qua, vì thế tiền lời mới thấp như vậy. Có khả năng nhất chính là Đấu Miễn. Lấy sự to lớn của Đấu Thị Đại Sở, có người có được Thái Hư Huyễn Cảnh cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nếu là như thế, thật ra Đấu Miễn cũng không quá thiệt thòi trong cuộc giao dịch này. Hắn sớm đã ép khô giá trị của Linh Không Điện một lần, hiện tại qua tay đưa cho Khương Vọng để mua mạng. Bất mãn hắn thể hiện ra ở Trì Vân Sơn trước đó càng như biểu diễn để tránh Khương Vọng lòng tham không đáy ra giá cắt cổ mà thôi.

Nếu không phải Khương Vọng tìm ra “Linh Không Điện” thật sự ở bí khố Phụng Điện thì nói không chừng giao dịch này còn không bằng một trăm vạn viên đạo nguyên thạch kia.

Nói tóm lại, hai bên đều có mưu đồ riêng, có giấu giếm riêng, cũng xem như đạt thành mục đích.

Khương Vọng vốn đã tích lũy hai ngàn ba trăm điểm pháp ở Thái Hư Huyễn Cảnh, cách giới hạn thăng cấp chỉ kém bảy trăm điểm. Hiện tại có một bút tiền thu này, lập tức đẩy mạnh Diễn Đạo Đài tới tầng thứ ba, còn có dư ra một ngàn hai trăm điểm pháp. Ngoài ra vì hiệu quả vinh danh Thái Hư Đệ Nhất Đằng Long nên tầng ba Diễn Đạo Đài có được hiệu quả của tầng bốn.

Còn nếu muốn thật sự tấn cấp tầng thứ ba lên tầng thứ tư thì cần đến tận mười vạn điểm pháp. Hiện tại, nếu Khương Vọng muốn giải phong ấn thì cũng cần đến ba vạn điểm pháp mới được. Có thể nói, trong khoảng thời gian ngắn thì gần như không nhìn thấy khả năng thăng cấp. Cũng không biết lúc trước Tả Quang Liệt đẩy Diễn Đạo Đài đến trình độ khủng bố như vậy bằng cách nào...

Khương Vọng không coi trọng môn công pháp nào của Linh Không Điện. Không nói đến chuyện không có công pháp nối thẳng lên tuyệt đỉnh, mà cả công pháp Thần Lâm cũng không có, như bị người ta nhổ sạch gốc rễ đi.

Hoàn toàn không tồn tại công pháp cường đại của thời đại Vân Đỉnh Tiên Cung gì cả.

Nhưng việc này cũng có thể hiểu được, nếu Linh Không Điện thực sự có loại công pháp cấp bậc này thì cũng khó giữ được đến bây giờ, đã sớm bị người ta cướp sạch không còn.

So với cái đó, hệ thống đạo thuật của Linh Không Điện tương đối phức tạp, lấy Vân pháp làm chủ, trong đó cũng có một vái cái nổi bật, nhưng Khương Vọng cũng không có tâm tu hành.

Thứ nhất là tham nhiều nhai không nhuyễn, hắn chuyên chú vào hai hệ đạo pháp Hỏa Mộc, đã hình thành hệ thống chiến đấu của bản thân. Thứ hai là xuất phát từ lý do tương tự, Đấu Thị đã hiểu tận gốc rễ toàn bộ những đạo pháp đó, lấy căn cơ của Đấu Thị thì có thể dễ dàng sáng tạo ra vô số loại pháp môn phá giải. Lấy thiên phú và trình độ của Khương Vọng, tiêu phí quá nhiều tâm huyết ở những đạo pháp kia là hành động mất nhiều hơn được.

Khương Vọng luôn rất tỉnh táo trước vấn đề tu hành.

Gom đại khái lợi nhuận của Linh Không Điện lại một chút, xem như chuyến này của Khương Vọng cũng có kết quả. Linh Không Điện giờ phút này đang tồn tại trong phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung chính là thu hoạch mà hắn cần nhất. Còn về những thứ khác, dù có nhiều hay ít thì cũng chỉ như vật được tặng kèm, không cần phải quá chấp nhất.

Ôm tâm lý như vậy, sau khi trở ra từ bí khố công pháp, Khương Vọng nói vài câu có lệ với hai đại “Tâm phúc” của hắn, sau đó bỗng nhìn về phía Ngụy Bá Phương: “Ngụy trưởng lão, nếu để ngươi khống chế Linh Không Điện, ngươi cảm thấy thế nào? Có tự tin làm tốt được không?”

Ngụy Bá Phương lập tức hoảng sợ, chỉ trời chỉ đất mà thề: “Thiên địa chứng giám, nhật nguyệt tỏ bày. Thuộc hạ trung thành và tận tâm với Điện chủ, tuyệt đối không có ý đi quá giới hạn!”

Mặc kệ là diễn hay là thật sự, Khương Vọng cũng rất tán thành thái độ này.

Hắn lập tức hơi mỉm cười, dùng vẻ mặt hòa hoãn mà nói: “Ý bổn tọa là nói, nếu để ngươi lấy vị trí Thủ tịch trưởng lão, đại diện cho chức Điện chủ thì sao? Đương nhiên Linh Không Điện thuộc về bổn tọa, nhưng bổn tọa có chuyện càng quan trọng cần xử lý, ngoài ra ta say mê với tu hành, chỉ sợ không có quá nhiều thời gian phụ trách sự vụ của tông môn. Nếu muốn tìm một người tới phụ trách những việc này, Ngụy trưởng lão ngươi là nguyên lão của bổn điện, rất hiểu biết bổn điện, lại được mọi người tin tưởng sâu sắc, thật sự là lựa chọn hàng đầu.”

Hắn nói rất rõ ràng, Ngụy Bá Phương cũng biết câu này không phải đang thử, ông ta thoáng suy nghĩ rồi lập tức nói: “Nhân vật như ngài nhất định là muốn đánh sâu vào tuyệt đỉnh siêu phàm. Tất nhiên chân long không thể ở lâu trong vũng nước cạn như Linh Không Điện được.”

Lão nhân này thuận tay tung một đòn nịch bợ trước, sau đó vẻ mặt thật khẩn thiết: “Nếu giao toàn bộ việc vặt của tông môn cho thuộc hạ. Thuộc hạ nhất định sẽ tận tâm tận lực, làm đúng theo phương lược mà Điện chủ đã định, tuyệt đối không lệch đi. Tất cả mọi chuyện lấy ý tưởng của Điện chủ đại nhân làm trung tâm, bảo vệ cơ nghiệp này vì Điện chủ!”

Ông ta nhanh chóng nắm chắc trọng điểm, hơn nữa hết sức tỉnh táo, biết Khương Vọng muốn cái gì, không muốn cái gì, sau đó đưa ra hứa hẹn của bản thân. Đương nhiên, mức độ đáng tin tới đâu thì chỉ có bản thân ông ta mới biết.

Hết chương 972.
Chương 973

Khương Vọng vốn định như sơn phỉ quá cảnh, vớt một mớ rồi đi. Gom hết những thứ đáng giá đi, để lại Linh Không Điện tự sinh tự diệt. Nhưng Linh Không Điện quá “Khó coi”, ngược lại làm hắn sửa lại chủ ý. Bởi vì đa số giá trị của Linh Không Điện đều không thể di chuyện, vớt một mớ rồi bỏ đi cũng hoàn toàn không có lời.

Dù sao đã lấy được thu hoạch mong muốn, Khương Vọng quyết định tiện tay hạ xuống một quân cờ để thăm dò, để Linh Không Điện tự phát triển một thời gian, nhìn xem có được kết quả gì.

Thành công được thì tốt, không thể thì cũng không có tổn thất quá lớn gì.

Bản thân hắn chắc chắn sẽ không ở lâu tại Thành Quốc, vậy thì chuyện xây dựng Linh Không Điện cần người khác làm theo ý chí của hắn là được rồi.

Hiện tại trong Linh Không Điện, trừ Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn ra thì hắn không có lựa chọn nào khác.

Tuy rằng Gia Cát Tuấn cũng được đề bạt lên chức vụ trưởng lão, nhưng chung quy hắn ta chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh, hoàn toàn không có khả năng đàn áp những người còn lại. Nếu hắn ta leo lên chức đó thì chết cũng không biết chết như thế nào.

Bởi vậy chức vị đại diện cho Điện chủ chỉ có thể là Ngụy Bá Phương đảm nhận.

Thu phục Gia Cát Tuấn trước, dùng hắn ta làm một quân cờ giám sát chế hành, đại diện bản nhân hắn ở lại Linh Không Điện.

“Gia Cát trưởng lão.” Khương Vọng đã tính toán xong, lập tức quay qua hỏi: “Ngươi có nguyện nhậm chức giám sát, lúc bổn tọa không có mặt, ngươi sẽ khống chế hướng đi của tông môn vì bổn tọa không?”

Gia Cát Tuấn thật cẩn thận mà liếc nhìn Ngụy Bá Phương một cái, nói trắng ra thì chức vụ này chính là vì để kiềm chế Ngụy Bá Phương, nhưng hắn ta cũng không có tự tin có thể giám sát được Ngụy Bá Phương.

Nhưng, chột dạ thì chột dạ, hắn ta cũng hiểu rõ quyền lực địa vị hiện tại của mình đến từ nơi nào.

Trung thành, hoặc có thể nói là cố gắng biểu hiện ra trung thành, là ưu thế duy nhất của hắn ta, cũng là lựa chọn duy nhất.

“Thuộc hạ nguyện ý máu chảy đầu rơi vì Điện chủ.” Hắn ta cung kính trả lời: “Chẳng qua bổn tông đã có trưởng lão phụ trách giám sát, chính là tam tịch trưởng lão.”

Linh Không Điện có tổng cộng năm trưởng lão, Chung Cầm chết nên bị xoá tên, Ngụy Bá Phương từ thứ tịch tiến lên thủ tịch. Gia Cát Tuấn vừa trở thành trưởng lão, thực lực lại có chênh lệch, tất nhiên ngồi ở ghế cuối cùng.

Khương Vọng mang đầy thâm ý mà nhìn hắn ta một cái: “Hiện tại ngươi chính là tam tịch trưởng lão rồi.”

Gia Cát Tuấn vội vàng bái: “Nguyện quên mình phục vụ cho Điện chủ!”

Khương Vọng xua xua tay: “Ta không nhìn các ngươi nói cái gì, chỉ nhìn các ngươi làm cái gì.”

Tầm mắt của hắn đảo qua trên người Ngụy Bá Phương, lại trở lại Gia Cát Tuấn, đưa qua đi một ngọc thiêm: “Ta ban thưởng bộ ‘Linh Diệt Quyển’ này cho ngươi, mong ngươi sớm ngày gõ mở Nội Phủ. Nếu ngươi thật sự gia tăng thực lực lên tương xứng với thân phận thì người khác không còn lời gì để nói nữa.”

‘Linh Diệt Quyển’ là một trong ba bộ công pháp có thể nối thẳng lên Ngoại Lâu do Truyền Công Điện lưu trữ, không phải là thứ Gia Cát Tuấn Đằng Long Cảnh có khả năng tiếp xúc. Có thể nói sau khi tu thành bộ công pháp này, hắn mới có thể xem như trưởng lão danh xứng với thực.

Gia Cát Tuấn tiếp nhận ‘Linh Diệt Quyển’, cặp mắt tam giác gian trá kia lập tức chảy ra nước mắt, hắn ta nức nở nói: “Sinh ta là cha mẹ, người hiểu ta là Điện chủ! Cả đời Gia Cát Tuấn này bị người ta xem thường, chỉ có Điện chủ thiệt tình đối đãi. Từ nay về sau mạng này thuộc về Điện chủ!”

Khương Vọng cũng không biết mấy giọt nước mắt này của hắn ta có mấy phần chân thành, nhưng hắn cũng không để ý. Ngược lại còn lấy ra một cái đai ngọc rồi đưa cho Ngụy Bá Phương: “Ta thấy y quan của Ngụy trưởng lão đơn giản, nghĩ là người mộc mạc, không biết pháp khí này có hợp tâm ý ngươi hay không?”

Tất nhiên Ngụy Bá Phương lại tung ra một loạt những câu nói mang ơn đội nghĩa.

Sau khi Ngụy Bá Phương đưa ra hứa hẹn, Khương Vọng vẫn chưa lập tức đáp ứng vị trí cho ông ta, mà là an bài cho Gia Cát Tuấn trước, đây là cảnh cáo nho nhỏ dành cho Ngụy Bá Phương, để ông ta biết quyền lực địa vị của mình là do ai ban thưởng.

Về sau Gia Cát Tuấn chính là đôi mắt của hắn, nhưng đồng thời cũng cùng chung vinh quang với Ngụy Bá Phương. Ngụy Bá Phương không chỉ không thể chống lại Gia Cát Tuấn, ngược lại còn phải ủng hộ, phải giúp Gia Cát Tuấn dựng quyền uy lên.

Một loạt an bài này có thể thành công hay không, có hữu hiệu hay không, cần thời gian để kiểm nghiệm. Bản thân Khương Vọng cũng không nắm chắc bao nhiêu.

Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn đều không phải nhân vật dễ dàng khống chế.

Nhưng đây cũng chỉ là một nước cờ tiện tay đánh ra mà thôi.

Bất kể ‘Linh Diệt Quyển’ hay là pháp khí đai ngọc, đều là thứ của Linh Không Điện, Khương Vọng vốn cũng không quá để ý, chỉ muốn mượn hoa hiến phật, hắn cũng không đau lòng gì.

Lỡ như có thể đạt được thu hoạch.

Thành Quốc chính là nước láng giềng của Trang Quốc, nếu thật sự có thể khống chế chặt chẽ một thế lực ở chỗ này thì tương lai rất có triển vọng.

Tông phái có rất nhiều thủ đoạn dùng để khống chế đệ tử môn nhân, cũng không hoàn toàn là dùng tình cảm gắn bó. Trong đó, thứ tương đối quan trọng chính là công pháp tông môn. Dựng lên chế độ, căn cứ vào cống hiến tích lũy mà thả ra từng bộ phận truyền thừa, vậy thì đệ tử rất khó rời đi tông môn. Thậm chí là học được càng nhiều thì càng khó rời đi.

Lúc này Khương Vọng trực tiếp ném ra ‘Linh Diệt Quyển’, tự nhiên biểu hiện ra một loại đại khí.

“Bổn tọa say mê tu hành, sẽ thường xuyên bế quan. Thành Quốc không có nơi thích hợp nào, cho nên bổn tọa không ở đây nhiều.”

Khương Vọng công đạo đơn giản một câu tiền đề, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Sau này Ngụy trưởng lão giữ chức vụ thay mặt Điện chủ, tất cả sự vụ đều có thể tự quyết. Bổn tọa chỉ có một yêu cầu, âm thầm mà phát triển, đừng nuôi tâm tư tranh hùng gì. Gia Cát trưởng lão giám sát chuyện không hợp pháp trong tông, có thể xử lý thì xử lý, không thể thì ghi nhớ trước, chờ bổn tọa trở về xử lý.”

Nhìn nhìn hai ‘Tâm phúc’ này, xác nhận bọn họ nghe rõ lời hắn nói, Khương Vọng mới tiếp tục: “Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp mà các ngươi khó có thể tự quyết, có thể đi đến Lăng Tiêu Các tìm một người tên là Diệp Thanh Vũ. Nàng sẽ thông báo cho bổn tọa.”

Hết chương 973.
Chương 974

Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn cùng rùng mình một cái, biết Điện chủ mới này đang để lộ một bí mật. Đó là ủng hộ, cũng là uy hiếp, họ lập tức cúi đầu hành lễ, cả hai đều biểu đạt ý trung thành.

Hắn cố ý kéo tấm da hổ Lăng Tiêu Các này ra, đại khái có thể trấn áp bọn họ thêm một ít thời gian.

Khương Vọng cũng coi như đã cố hết sức an bài chuyện của Linh Không Điện, sau này như thế nào thì phải xem tạo hóa là chủ yếu.

Sau đó hắn lại cùng Ngụy Bá Phương, Gia Cát Tuấn thảo luận một chút phương lược phát triển của Linh Không Điện. Khương Vọng dốc hết sức chủ trương thể chế tinh giản, cho dù Linh Không Điện đã từng huy hoàng bao nhiêu, nhưng hiện tại không cần thiết ôm khư khư lấy lịch sử.

Chuyện thứ nhất chính là phải xóa hoặc sáp nhập mấy chục đường khẩu ban đầu lại, tinh giản đến chỉ còn chín. Đây sẽ là công tác trường kỳ kế tiếp của Ngụy Bá Phương, cũng là cơ hội rất tốt để ông ta thẩm thấu quyền lực của mình.

Khương Vọng cũng không để ý Ngụy Bá Phương nắm giữ quyền lực, chỉ cần ông ta có thể phát huy tác dụng.

Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, hắn lấy quyền lực Điện chủ để chống đỡ Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn làm việc, cho bọn họ ủng hộ cực lớn, để bọn họ thích ứng với thân phận mới trong thời gian ngắn nhất.

Mấy vị trưởng lão còn lại của Linh Không Điện đều hết sức lý trí, ít nhất dưới tình huống Khương Vọng tọa trấn thì tất cả đều an phận thủ thường, không khiến cho sự cố máu bắn trên điện phát sinh. Còn về sau lúc hắn đi rồi sẽ thế nào, phải xem thủ đoạn của bọn Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn.

Về chuyện nội bộ của Linh Không Điện có thay đổi quyền lực, thật ra không khiến cho bên ngoài gợn sóng quá nhiều. Người không đắc tội nổi với Đấu Thị thì càng không dám đắc tội kẻ “Đuổi” Đấu Thị đi – Tuy rằng đây chỉ là một hiểu lầm.

Da hổ dùng tốt là được, cũng không mấy ai đi tìm lão hổ để đòi lời giải thích.

Sau khi tọa trấn hai ngày ở Linh Không Điện, Khương Vọng tuyên bố phải bế quan tu hành, sau đó rời đi Thành Quốc.

...

Thời gian đã tới ngày hai mươi ba tháng chạp năm tam ngàn chín trăm mười tám Đạo lịch.

Lúc ấy bọn họ chỉ đợi một ngày ở Trì Vân Sơn, nhưng bên ngoài đã qua hơn mười ngày, lúc rời khỏi Trì Vân Sơn, đúng là ngày hai mươi mốt tháng chạp.

Xuất phát từ tâm tình nào đó mà chính hắn cũng nói không rõ, lúc Khương Vọng trở về Lăng Tiêu Các, hắn cố ý ngừng lại một hồi ở dãy núi Kỳ Xương.

Hắn chú ý thấy biên quân Trang Quốc đã rút lui, trước đó biên quân hai nước Trang và Ung luôn giằng co ở dãy núi Kỳ Xương, gần như là mặt đối mặt tranh phong đối đầu.

Hiện tại chỉ nhìn thấy cờ xí của biên quân Ung Quốc còn đang kiêu căng ngạo mạn phía Bắc dãy núi Kỳ Xương.

Đây vốn là kết quả có thể dự đoán được, tuy rằng thực lực của Trang Quốc tăng cao, nhưng còn kém với căn cơ của Ung Quốc, khó có thể thật sự tranh chấp.

Nhưng trong lòng Khương Vọng vẫn có chút không thoải mái.

Trong hai ngày tọa trấn Linh Không Điện ở Thành Quốc, hắn đã biết vì sao mâu thuẫn lần này giữa biên cảnh hai quốc gia Trang, Ung phát sinh.

Thành vực Sơn Dương của quận Thanh Hà là thành vực càng gần dãy núi Kỳ Xương hơn cả thành Phong Lâm.

Sơn nam thủy bắc là Dương, xem tên đoán nghĩa, thành Sơn Dương nằm ở phía Nam dãy núi Kỳ Xương.

Mà đối diện dãy núi Kỳ Xương, vị trí tương ứng của phía Ung Quốc chính là huyện Nhạc Sơn của phủ Lĩnh Bắc.

Ung Quốc có chế độ huyện phủ, có thể nói như vậy, về cơ bản “Phủ” có thể tương ứng với “Quận”, “Huyện” thì tương ứng với “Thành”. Đương nhiên, cách nói này cũng không hoàn toàn chính xác.

Toàn bộ Lĩnh Bắc Nha phủ có tất cả bảy huyện, huyện Nhạc Sơn là huyện đầu tiên.

Đầu đuôi mọi chuyện nói ra cũng không phức tạp.

Thành Sơn Dương có hai huynh đệ họ Dương, săn thú để sinh sống. Bọn họ săn một con bạch ngạch hổ (hổ trán trắng) ở dãy núi Kỳ Xương, trong lúc trốn chạy thì con bạch ngạch hổ này rớt vào bẫy rập của thợ săn họ Trương huyện Nhạc Sơn.

Lúc huynh đệ Dương thị kéo lão hổ trở về thì đúng lúc bị Trương thợ săn gặp được.

Hai bên vì vấn đề quyền sở hữu của bạch ngạch hổ mà xảy ra tranh chấp, hai huynh đệ đánh Trương thợ săn đến gần chết, nhưng không đợi rời khỏi dãy núi Kỳ Xương thì đã bị thợ săn khác của huyện Nhạc Sơn ngăn cản.

Trong lúc tranh đấu, ca ca trong hai huynh đệ bị đánh chết ngay đương trường. Đệ đệ chạy về dưới chân núi, tụ tập một đám thợ săn chung một trấn trở về báo thù.

Cứ như vậy, mọi chuyện càng ngày càng lớn, làm bùng nổ vụ ẩu đấu tụ tập mấy trăm thợ săn ở dãy núi Kỳ Xương.

Cuối cùng trận ẩu đấu này là các thợ săn thành vực Sơn Dương chiếm thượng phong, nhưng lúc này, biên quân Ung Quốc xuất hiện...

Thợ săn của thành Sơn Dương bị giết chết năm người ngay tại chỗ, bắt làm tù binh hơn hai trăm.

Thợ săn chạy tứ tán trở về thành khóc lóc kể lể, vì thế biên quân Trang Quốc dốc toàn bộ lực lượng đến.

Kết quả can thiệp là phía Ung Quốc phóng thích tù binh, nhưng lại không chịu giao ra hung thủ giết chết thợ săn của thành Sơn Dương. Đổi lại là trước kia, biên quân Trang Quốc sẽ nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ thực lực quốc gia đã tăng trưởng, biên quân Trang Quốc đã không vừa lòng với kết quả này.

Bởi vậy biên quân hai nước triển khai cuộc giằng co dài đến mười ngày ở dãy núi Kỳ Xương.

Thành Quốc cũng không thân thiện gì với cả Trang và Ung, họ đứng tương đối trung lập. Bởi vậy câu chuyện này còn có một phiên bản khác đang truyền bá, đó chính là Trương thợ săn huyện Nhạc Sơn vì một con bạch ngạch hổ mà mai phục mấy chục ngày, thật vất vả chờ được nó rơi vào bẫy rập, lại bị huynh đệ Dương thị thành Sơn Dương của Trang Quốc nhặt của hời, hắn quá tức giận nên đi cãi lý, lại bị đánh đến gần chết. Thợ săn khác của huyện Nhạc Sơn nhìn không được nên đứng ra vì hắn, bởi vậy gây nên một loạt chuyện kế tiếp...

Tóm lại ông nói ông có lý, bà nói bà cũng có lý, chuyện tới hiện giờ đã rất khó phán đoán khách quan đúng hay sai. Mỗi người đều chỉ đứng ở góc độ của mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.

Hiện giờ biên quân Trang Quốc lui lại, đã chứng minh vấn đề. Giữa Trang Quốc và Ung Quốc còn tồn tại chênh lệch, chênh lệch này không phải chỉ một năm hai năm là có thể xóa bỏ.

Hết chương 974.
Chương 975

Đã là ngày hai mươi ba tháng chạp, chỉ còn mấy ngày nữa là sắp ăn tết.

Khương Vọng tính ăn xong trừ tịch lại trở về Tề quốc, hắn nói chuyện vài lần với Trọng Huyền Thắng ở Thái Hư Huyễn Cảnh, gần đây tu hành rất ra sức, làm ăn cũng gió êm sóng lặng, tình thế của Đức Thịnh thương hội cũng rất tốt.

Gần đây trong thành Lâm Tri có một cửa hàng mới xuất hiện, nó thống hợp rất nhiều tiểu thương hội, tốc độ quật khởi rất nhanh, chủ nhân cũng cực kỳ thần bí...

Nghe nói Hứa trán cao tranh giành tình cảm với người ta ở quần đảo gần biển, kết quả đánh nhau bị thương với đối thủ, Lý Long Xuyên vì chống lưng cho bằng hữu mà suốt đêm rời khỏi Lâm Tri...

Gần nhất Cao Triết lên đời, địa vị gia chủ tương lai đã được xác nhận, bởi vì đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn ta ngu ngốc dám lớn lối trước mặt Đả Canh Nhân...

Hình như Yến Phủ bị an bài liên hôn...

Đại khái chỉ là một ít việc vặt như vậy.

Tóm lại Trọng Huyền Thắng tỏ vẻ tất cả đều tốt, không có vấn đề gì.

Nhưng Khương Vọng vẫn có thể cảm nhận được nóng vội trong lòng hắn ta.

Khi Trọng Huyền Tuân rời khỏi Tắc Hạ Học Cung chính là thời điểm bọn họ chính diện quyết đấu, mà Trọng Huyền Thắng không còn lý do gì để trốn tránh.

...

Nỗi lòng chợt tắt, cuối cùng Khương Vọng nhìn thoáng qua dãy núi Kỳ Xương, sau đó muốn quay lại Lăng Tiêu Các.

“Đánh không được.” Một giọng nói già nua vang lên ở sau lưng.

Nghe như chỉ nói chuyện phiếm, lại làm lòng người căng thẳng.

Là ai dễ dàng tiếp cận khoảng cách nguy hiểm như thế?

Tay Khương Vọng đặt lên chuôi kiếm, không biến sắc mà xoay người lại.

Vì thế hắn nhìn thấy một lão giả tóc đen.

Người này khoác áo bào trắng trên thân, cao cao gầy gầy.

Gương mặt có nét già nua, nhưng tóc đen như mực.

Trước đây Khương Vọng chưa bao giờ gặp giáp mặt, nhưng sớm đã nhớ kỹ khắc sâu…

Đỗ Như Hối!

Nhìn thấy Khương Vọng xoay người lại, Đỗ Như Hối rất bình tĩnh, vẫn tiếp tục nói: “Hai nước Trang Ung có sâu xa, đồng khí liên chi (1), ngẫu nhiên có một ít tiểu cọ xát thôi, đánh không được. Ngươi cảm thấy thế nào?”

(1) Chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.

Khương Vọng từng tưởng tượng hình ảnh mình nhìn thấy Đỗ Như Hối vô số lần, nhưng không có tình huống nào như hiện tại cả.

Không hề chuẩn bị gì mà gặp phải, gần kề như vậy, đột ngột như vậy.

Hắn cố gắng khiến mình càng bình tĩnh, càng dửng dưng, mạnh mẽ trấn áp sóng to gió lớn trong lòng, hỏi ngược lại: “Lão trượng đang hỏi ta sao?”

Đỗ Như Hối cười cười, nụ cười của ông ta thật ấm áp, thân thiết y như trưởng bối trong nhà: “Trừ ngươi và ta ra thì nơi này còn có người khác sao?”

“Nếu là hỏi ta... Ta không biết.” Khương Vọng lắc đầu: “Hai nước Trang Ung có đánh nhau hay không, ta cũng không quan tâm. So với chuyện đó, ta càng quan tâm yêu thú ở dãy núi Kỳ Xương, càng quan tâm Khai Mạch Đan.”

“Phải không?” Đỗ Như Hối nhìn hắn: “Ta thấy tu vi của ngươi không tầm thường, lại đình trú ở chỗ này thật lâu. Còn tưởng ngươi rất quan tâm đến mâu thuẫn giữa Trang và Ung nữa chứ.”

“Lão trượng nói đùa. Ta chỉ tùy tiện nhìn thôi.”

Đỗ Như Hối nói chuyện phiếm hai câu, đột nhiên nói: “Ngươi đại diện cho ai tới xem kỹ tình thế nơi đây?”

Khương Vọng bày ra vẻ mặt đau khổ: “Lão trượng, ta thật sự không hiểu ngài muốn hỏi cái gì. Ngài xem ta còn trẻ như vậy, nói là hài tử cũng không quá, có thể đại diện cho ai?”

“Vậy ta đổi câu hỏi.” Đỗ Như Hối không dao động, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn: “Tiểu huynh đệ từ đâu tới đây?”

Khương Vọng biết đây là điểm mấu chốt của lần hỏi chuyện này.

Đừng nhìn hiện tại lão nhân này ấm áp như thế, ôn hòa như thế, một khi bị ông ta phán định là uy hiếp của Trang Quốc thì ra tay tuyệt đối không lưu tình.

“Lăng Tiêu Các.”

Khương Vọng tiếc chữ như vàng. Đứng trước mặt người như Đỗ Như Hối, dưới tình huống không thể không đáp lại thì hắn nên ít nói ít sai.

Đỗ Như Hối hơi ngưỡng đầu một chút, hình như nghĩ tới cái gì.

Khương Vọng chú ý thấy, Đỗ Như Hối buông bàn tay để ở sau lưng ra. Nhưng nói không chừng hành động này là cố ý để hắn chú ý mà thôi.

“Trì Vân Sơn?” Đỗ Như Hối hỏi.

Có lẽ rất nhiều người biết đến Trì Vân Sơn, nhưng không mấy ai biết trên núi có cái gì. Ở trước mặt tồn tại như Đỗ Như Hối, chắc hẳn liên hệ giữa Trì Vân Sơn và bí ẩn của Lăng Tiêu Các cũng không phải bí mật.

Tâm niệm của Khương Vọng xoay chuyển, nghiêm túc nói: “Thật sự có liên quan đến chuyện này.”

Đôi mắt hắn thật trong trẻo, ôn hòa, lại kiên định, thoạt nhìn rất đáng tin tưởng. Hắn không để lộ ra chút thù hận nào cả, hình như thật sự rất xa lạ với Đỗ Như Hối.

Đỗ Như Hối cười như không cười: “Lại nói tiếp, lão phu thật sự rất tò mò, nhiều năm như vậy, bí mật mà Diệp Lăng Tiêu canh phòng nghiêm ngặt rốt cuộc là cái gì?”

“Chỉ sợ tại hạ không tiện nói.” Khương Vọng khom người hành lễ, nói: “Thỉnh ngài thứ lỗi.”

“Không sao, giữa bí mật là phẩm chất ưu tú.” Đỗ Như Hối rất có khí độ: “Lão phu và Diệp Lăng Tiêu đã nhiều năm không gặp, đúng lúc muốn đi Lăng Tiêu Các một chuyến, không ngại đồng hành chứ?”

Khương Vọng biết, Đỗ Như Hối là muốn xem hắn có thật sự đến từ Lăng Tiêu Các hay không, nói là đồng hành, thật ra là áp giải. Nếu hắn bị chứng minh là không có liên quan đến Lăng Tiêu Các thì có lẽ núi xanh mênh mang phía dưới phải chôn xương trắng ngay lập tức.

Trong lòng hắn đã khẩn trương tới cực điểm, trên mặt lại bình thản như cũ: “Lệnh của trưởng giả, không dám từ.”

“Hình như ngươi có chút khẩn trương?” Đỗ Như Hối hỏi.

Khương Vọng cười khổ một tiếng: “Ở trước mặt cường giả như ngài, ta rất khó không khẩn trương.”

Đỗ Như Hối không tỏ ý kiến: “Đã lâu chưa đến Lăng Tiêu Các, thỉnh tiểu huynh đệ dẫn đường đằng trước.”

Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người bay nhanh.

Ở trước mặt Đỗ Như Hối, hắn tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn. Càng không có đường phản kháng. Hiện tại hắn chỉ may mắn mình không phải tùy tiện nói đại một nơi nào đó ra.

Hắn đến từ Lăng Tiêu Các cũng không tính là nói dối.

Bay từ dãy núi Kỳ Xương trở về Vân Quốc, dọc đường đi Đỗ Như Hối ngẫu nhiên cũng nói mấy câu, nhưng không phải trọng điểm gì, giống như một lão nhân bình thường cô độc đang tùy tiện tìm người nói chuyện phiếm mà thôi.

Khương Vọng không dám phán đoán, càng không dám sơ suất. Hắn nắm chắc phương châm tiếc chữ như vàng, có thể không nói nhiều thì tuyệt đối không nói, có thể ậm ờ thì ậm ờ cho qua, cứ gian nan như vậy mà chịu đựng được đến Bão Tuyết Sơn.

Hết chương 975.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom