• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (3 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-221.html

Chương 221: BỎ XUỐNG TÔN NGHIÊM




Chẩm Khê nói với chị Phan rằng muốn đổi khách sạn.



“Ấy đừng, sao lại phải làm thế: Giờ này rồi hai chúng ta còn phải dắt theo đồng hành lý to nhỏ này đi đổi khách sạn hả? Chị Phan của em có tuổi rồi, chịu không nổi đâu.”



Chẩm Khê ngồi xổm xuống ven đường, ngửa đầu lên nhìn chị ấy. “Chị có thể mua giúp em gói thuốc lá không?”



“Cái gì cơ?” m thanh quá lớn dẫn tới những cái nhìn chòng chọc của những người xung quanh. Chị Phan che miệng khẽ nói: “Em điên rồi à?”



“Em đang2bức bối trong lòng.”



“Có bức bối hơn nữa cũng không được hút thuốc, em là thần tượng đấy có biết không?”



“Đây là Nhật Bản, không ai nhận ra em đâu.” “Sao lại không có ai, ở đây cũng có thể thấy quảng cáo của em đấy. Em...” Chị Phan nhìn thấy Chẩm Khê nước mắt giàn giụa liền hoảng hốt.



“Em đợi ở đây một lát nhé.”



Mãi cho đến lúc về khách sạn, chị Phan mới đưa gói thuốc lá vừa mua được cho cô. “Chị về nghỉ ngơi đi.” “Em ở một mình được không thế?”



“Em hút xong sẽ đi9ngủ, em cũng buồn ngủ rồi.” “Em... Thôi bỏ đi!” Chị Phan thở dài, “Có lời gì đợi đến lúc tâm tình tốt lên lại nói. Chị có nhiều chuyện muốn hỏi em lắm đấy.”



Chị Phan vừa đi, Chẩm Khê liền kéo rèm cửa, che khuất cảnh đêm đẹp mắt bên ngoài.



Loại thuốc lá chị Phan mua cho cô là loại dành cho phụ nữ, không khó hút như điếu thuốc lần trước của Lâm Tụ.



Điếu thuốc cháy được một nửa, cô đã thích ứng được với nó.



Khi điếu thứ hai vừa được châm lên thì có người gõ cửa.6Thấy Lâm Tụ đứng ở bên ngoài, Chẩm Khê liền quay đầu bỏ đi. Lại gõ cửa, lần này trong tay có thêm một quyển hộ chiếu, còn có cả chứng minh thư của cô.



“Chuyện gì?” “Hút thuốc?” Cửa được đóng lại, cả căn phòng lại rơi vào một khoảng không tăm tối. Hòa quyện với mùi thuốc lá trong phòng là mùi rượu nồng nặc. Người này uống rượu, đã thế lại còn uống không ít. “Đừng bật đèn” Chẩm Khê nói, “Có gì thì nói, nói xong thì cút.” “Anh nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.” “Chẳng0có chuyện gì để nói cả. Nếu là chuyện công việc thì anh đi tìm chị Phan, những chuyện khác thì đi tìm luật sư.” Chẩm Khê bật lửa, lại châm thêm một điều nữa. “Anh nói chuyện cá nhân với em, lấy danh nghĩa của Lâm Tụ.”



“Ồ” Chẩm Khê liếc mắt, “Xin lỗi, người anh nói là ai vậy, tôi không quen biết.”



“Anh đến xin lỗi em. Chẩm Khê, anh đến xin lỗi em. Xin lỗi!” Chẩm Khê thật sự rất muốn cầm điện thoại lên tra xem hôm nay có phải mặt trời mọc ở đằng Tây không.7Người này mà lại biết nói câu xin lỗi? Không phải cô đang nằm mơ đấy chứ.



À phải rồi, tên này uống rượu, lúc này đầu óc đâu có bình thường. “Tôi có thể không chấp nhận không?”



“Có thể. Đổi lại là anh, anh cũng không chấp nhận.”



Đối phương cũng châm một điếu thuốc. Trong bóng tối vô tận này, điểm sáng đỏ rực kia cực kỳ rõ ràng.



“Chẩm Khê, anh không kiếm cớ. Lý do anh không cho em yêu đương là xuất phát từ tâm tư riêng của anh. Hơn nữa, cho đến bây giờ anh vẫn kiên quyết giữ ý định này. Năm nay và năm sau, hai năm này đối với anh thật sự rất quan trọng, anh không hy vọng em sẽ làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến anh.” Ích kỷ thế.”



“Anh cũng không có cách nào để không ích kỷ cả.”



“Sao tôi phải nghe theo?” Chẩm Khê hỏi, “Tôi đâu có lý do gì để phải phối hợp với anh?”



“Em thích anh.”



Chẩm Khê bật cười thành tiếng, chỉ vào mũi mình, “Tôi thích anh? Anh chắc chắn người mà anh đang nói là tôi? Tôi không nghĩ là mình đã từng làm gì khiến cho anh hiểu lầm.”



“Nghĩ một đằng nói một nẻo...” Đèn trên tường đột nhiên sáng bừng lên, Chẩm Khê che mắt lại, muốn né tránh cảm giác khó chịu bất ngờ ập đến này. Điều thuốc kẹp trên tay bị rút ra, trước mặt có một bóng đèn trùm xuống, đèn tường lại một lần nữa bị tắt đi.



Căn phòng lại lâm vào tình trạng tối om, không thể nhìn thấy vật gì. Nụ hôn này nóng bỏng hơn hẳn lần trước, mang theo hương vị nicotine và mùi rượu hớp hồn hơn mùi vị thuốc lá trong miệng cô gấp mấy lần.



Có thể dễ dàng nhận ra được, Lâm Tụ không biết hôn. Trong khoảnh khắc hai môi chạm nhau liền lấy răng nanh nhay nhay, không hề có chút kỹ xảo nào, rõ ràng là cách đụng chạm nguyên thủy nhất.



Vừa dã man lại vừa chán ngấy.



Năm giác quan của Chẩm Khê bị vây lấy trong bầu không khí nghẹt thở không tên. Không thể thở gấp, không thể suy nghĩ, cổ tay bị kìm chặt không thể đánh lại người ta. Cô thật sự không hiểu, tại sao trong khi cô không hề phản ứng lại nhưng người này vẫn có thể hôn đến nhập tấm như thế.



Anh buông lỏng tay ra, đối thành tư thế ôm gọn eo của cô. Chẩm Khê được giải phóng hai tay, liền nâng tay lên tàn nhẫn bổ xuống một chiêu. Cánh môi đang dán chặt lấy môi cô khẽ rên, nhưng vẫn cố hôn lên khóe môi cô một cái nữa rồi mới buông ra. Chẩm Khê quệt miệng, vuốt phẳng lại quần áo bị nhăn.



“Mắc bệnh dại à?” Chẩm Khê bật đèn lên, đứng trên ghế sô pha, dùng tư thế đứng trên cao nhìn xuống. “Lần trước tôi không so đo với anh, nhưng lần này anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích.” Chẩm Khê chỉ vào Lâm Tụ, “Anh có ý gì?”



“Em cảm thấy nam nữ hôn nhau thì có nghĩa là gì?”



Đối phương đeo kính lên, cặp mắt phía sau cặp kính dò xét cô.



“Anh nghĩ tôi thích anh, cho nên mới hôn tôi.”



“Em cũng có thể lý giải thành anh thích em, cho nên mới hôn em.”



“Me...”



“Chẩm Khê, anh không thích em nói tục đâu.”



“Anh không thích thì tôi không sẽ không nói sao? Anh nghĩ anh là ai? Mẹ nhà anh! Tên khốn kiếp nhà anh! Tôi không chỉ chửi mẹ nhà anh không đâu, tôi còn muốn chửi anh, anh là đồ con chó, con chó, con chó!”



“Em có thể lặp lại lần nữa.”



“Nói thì nói sợ gì, đồ con...”



Giây tiếp theo, tầm mắt của cô đã hoàn toàn bị đảo lộn. Tấm thảm với hoa văn đẹp đẽ của khách sạn trong mắt cô chợt trở nên dị dạng.



Cô không nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.



Cô đường đường là một cô gái cao hơn 1m65, nặng hơn 50 kg, thế mà lại bị người ta khiêng lên vai dễ như ăn



bánh.



“Anh thả tôi xuống! Lâm Tụ, mẹ kiếp, bỏ tôi xuống!”



Chẩm Khê ra sức đấm lưng anh thùm thụp, nhưng đối phương vẫn không thèm để ý.



“Anh mau thả tôi xuống!”



“Mę kiếp!”



Đối phương bắt đầu di chuyển trong phòng.



“Lâm Tụ, con mẹ nó mau thả tôi xuống, dạ dày tôi đau!” Chẩm Khê nằm trên giường, ôm bụng lăn sang một bên. Lâm Tụ ôm lấy cô từ phía sau, đưa tay xoay mặt cô lại, luôn miệng nói xin lỗi. Mùi cồn phả lên mặt cô, lấn át hương vị thuốc lá trong phòng và trên người cô. Lưng của Chẩm Khê dán lên lồng ngực anh. Đột nhiên cô cảm thấy, nếu như tim của người này cứ tiếp tục đập như thế này, có thể sẽ chết sớm mất.



Xúc cảm ấm áp mềm mại hạ xuống sau tai và gáy, tên này nói mình sai?



Hừ, anh ta còn lâu mới nghĩ là mình sai. “Anh buông tôi ra.”



Chẩm Khê mệt mỏi mở miệng.



“Đau lắm hả?”



“Đau chết đi được ấy, anh buông tôi ra.” “Anh không hề đụng đến dạ dày của em mà.”



Mẹ nhà anh!



Chẩm Khê bất lực.



“Anh đưa em đi bệnh viện.”



“Không đến mức phải đi bệnh viện.”



“Anh cho người đi mua thuốc.” “Anh có thể tự mình đi.”



“Anh không đi.”



Lâm Tụ dựa người lên lưng cô, dán đầu mình lên lưng cố. “Chỉ cần anh rời khỏi đây, em nhất định sẽ ngay lập tức bay về nước.”



Đúng là cô đang nghĩ như thế thật đấy.



“Anh cũng hay bị đau dạ dày.” Đối phương thò tay đặt lên đúng vị trí dạ dày của cô. “Anh xoa cho em.”



“Không cần.”



“Chẩm Khê, hôm nay gặp được em ở đây anh thật sự rất vui. Anh tưởng là em đến thăm anh. Nếu không thì sao có thể trùng hợp đến thế được, đều ở trong cùng một khách sạn. Nếu như không cãi nhau thì tốt biết mấy, cảnh đêm ở đây rất đẹp...”.



Chắc tên này ngâm rượu rồi, bắt đầu nói năng lộn xộn. “Sầm Nhiễm... Sầm Nhiễm là tự mình đi sang đấy. Vân Lĩnh không phản đối cô ta qua lại với anh, lịch trình của anh đều là do thư... thư ký của Vân Lĩnh báo cho cô ta biết... Bọn anh chưa từng ở chung với nhau. Hôm nay cũng thế, đây là lần đầu tiên anh gặp mặt cô ta sau khi đến đây... Không nghĩ lại có thể trùng hợp đến thế.”



“Lúc ăn cơm, thấy em nhìn điện thoại cười rất vui vẻ, anh hỏi nhưng em lại không nói, anh tưởng là... Xin lỗi vì đã tức giận với em... Em trả lại tấm thẻ kia cho anh đi.”



“Lâm Tụ, anh say rồi.”



Chẩm Khê nằm ngửa người ra, nhìn lên trần nhà.



“Anh biết. Giữa hai chúng ta luôn cần có một người phải bỏ xuống tôn nghiêm. Em vĩnh viễn... ngẩng cao đầu mà sống. Anh không có cách nào, có một vài lời lúc bình thường... không nói rõ được.” “Anh đã hai mươi hai tuổi rồi.” Chẩm Khê nói, “Những lời trẻ con như thế này, sau này không cần phải nói nữa.”



“Không phải. Em biết đấy, anh... anh không có cách nào để gánh vác cả”



“Anh không muốn gia nghiệp của nhà họ Vân, anh muốn quay về đi học. Nếu như, nếu như lúc trước không quay về thì tốt biết bao... Chẩm Khê, sao em lại muốn anh quay về cái nhà đó?”



“Anh không có cách nào khác, Vân Lĩnh đã giao hết mấy thứ này cho anh. Hàng trăm ngàn người và gia đình của họ đều đang phải dựa vào anh mà sống. Nếu như anh toi đời, bọn họ cũng sẽ... không còn chốn dung thân ở Vân Thị Nữa, mà những nơi khác cũng sẽ không có nữa.”



“Vân Lĩnh muốn anh lấy lòng Sầm Nhiễm, muốn anh có được sự ủng hộ của Sầm Thị. Anh phải lấy lòng thế nào đây... Em nói cho anh biết đi, anh phải lấy lòng cô ta như thế nào đây... Cô ta nói cô ta thích anh, cô ta là chị dâu của anh, sao cô ta có thể thích anh được.”



“Những lời này anh không dám nói với người khác... Cô ta sống ở nhà anh, giờ đến nhà anh cũng không dám về. Ra ngoài lại không thể ở khách sạn, sợ cô ta biết sẽ lại qua đó... Anh không thích cô ta, những thế lực của nhà cô ta nhất định phải đứng về phía anh. Em nói đi, anh phải làm thế nào bây giờ?”.



“Sầm Nhiễm... Cô ta không giống như những gì em biết đâu. Em nói cô ta không làm gì sai... Cô ta bỏ thuốc vào trong nước uống của anh, nếu như anh không phát hiện ra... Vân Lĩnh biết hết, Sầm Nhiễm dám làm những chuyện này cũng là kết quả của việc ông ta ngấm ngầm đồng ý... Anh biết, ông ta không coi anh là con trai. Chỉ là con trai lớn của ông ta chết rồi, mà gen của anh lại giống với ông ta. Cho nên... cho nên tất cả những chuyện này đều rơi xuống người anh.”



“... Ông ta cho rằng, tất cả những gì hiện giờ anh đang có đều là do ông ta ban phát cho. Là do ông ta cứu vớt anh khỏi tầng lớp bần hàn, nhảy lên tầng lớp thượng lưu... Ông ta nghĩ anh nên mang ơn ông ta, nên đương nhiên phải chấp nhận những gì mà ông ta đã sắp xếp cho anh.”



“Lúc trước, Sầm Nhiễm nói với ông ta rằng muốn gả cho anh. Em có biết ông ta nói gì không... Ông ta nói, chỉ cần sau khi ông ta chết và người nắm giữ Vân Thị là anh, khi đó hai người bọn anh thích làm thế nào thì làm, ông ta mặc kệ.”



“Em nói xem, có ông bố nào lại có thể cho phép con dâu của mình kết... kết hôn với một đứa con trai khác... Anh từng lén đọc di chúc của ông ta, trong đó có một điều khoản, không cho phép anh được nhập vào phần mộ tổ tiên của nhà họ Vân.”



“Ông ta giấu anh chuyển dời phần mộ của mẹ anh đi, không cho anh biết... Chẩm Khê, trên đời này anh đã không còn chỗ nương tựa nữa. Ngay cả ngẩng đầu lên trời khẩn cầu, anh cũng không biết nên khẩn cầu ai.”



Vân Tự lôi kéo tay cô, hỏi: “Sao em có thể nhẫn tâm như thế, bắt anh quay trở lại cái nhà đó.”



“Khi anh bị giữ ở cục cảnh sát, anh cũng không cảm thấy khó chịu như bây giờ. Bởi vì anh biết em sẽ không bỏ rơi anh... Giờ em lại nói với anh rằng anh đáng ghê tởm. Chẩm Khê, em không thể nói như vậy được.”



“Em có thể đối tốt với anh một chút xíu được không, không cần phải tốt giống như đối Lư Ý, Huy Dương, chỉ cần giống như lúc trước... Có thể đối tốt với anh một chút được không...”



Không còn âm thanh nào nữa. Chẩm Khê quay đầu lại, người này đang ngủ gục lên trên bả vai cô.



Chẩm Khê đưa tay sờ gương mặt anh, đầu ngón chạm phải giọt nước lành lạnh man mát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom