• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-220.html

Chương 220: CÁI GỌI LÀ TÔN TRỌNG




“Chị ra ngoài trước đi.”



Giám đốc Vận đột nhiên nói vậy, khiến Chẩm Khê và chị Phan ngây ngẩn cả người. “Bảo Sầm Nhiễm cũng đợi ở bên ngoài.” Chị Phan chỉ vào mũi của mình. “Tôi... tôi2sao?” Vân Tụ tháo cặp kính xuống. Chị Phan vội vàng vỗ lưng Cẩm Khê một cái, rồi chuồn ra ngoài. Lại thể rồi!



Chẩm Khê cất điện thoại đi, chờ sếp lớn buông lời vàng ngọc dạy bảo.



Không9biết lần này lại là vì lý do gì đây.



“Em là thần tượng, nên làm gì và không nên làm gì. Những lời kiểu này, em ngán, anh cũng ngán.” Biết thế thì tốt!



Chẳng lẽ cô không có6giác ngộ làm thần tượng hơn anh sao? “Hiện tại, anh yêu cầu em với tư cách là bên A của hợp đồng, hy vọng trong lúc chúng ta hợp tác, anh sẽ không phải xử lý các0vấn đề tình cảm cá nhân của em.”



“Vấn đề tình cảm cá nhân? Cụ thể là Giám đốc Vân định ám chỉ...”



“Vấn đề yêu đương.” “Yêu đương? Tôi yêu đương với ai?” Chẩm Khê bật cười, “Tôi đã7làm ra hành động gì mà khiến ngài cứ phải phiền nhiễu vì vấn đề này vậy?



“Anh hy vọng.” “Ông chủ, ngài yên tâm. Trong thời gian hợp đồng giữa chúng ta còn hiệu lực, chuyện như thế này sẽ không xảy ra đâu. Cho dù chuyện tình cảm cá nhân của tôi có như thế nào thì tôi cũng sẽ cố gắng khống chế nó cho đến tận khi hợp đồng giữa tôi và ngài kết thúc.”



“Anh có thể hiểu câu này thành, hiện giờ trên phương diện này em đã có đối tượng?”



Chẩm Khê không nói lời nào.



“Anh có thể hỏi người đó là ai không?”



“Tôi từ chối trả lời.”



Chẩm Khê cười nói, “Anh cũng không cần phải đoán mò là Huy Dương, lan hay người nào đó đâu. Thế giới này rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu người.”



“Em nên nghĩ cho các fan hâm mộ của mình, đây là điều họ ghét nhất “



“Lâm Tụ.” Chẩm Khê thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên, “Có mấy lời tôi phải nói trước với anh. Tháng Hai năm sau, sau khi hợp đồng giữa tôi và anh kết thúc, tôi sẽ quay về đi học. Đến lúc đó, những chuyện liên quan đến cái giới showbiz này, đều chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”



“Em buông tay được sao?” “Chẳng có gì là không buông được. Tôi nói thật cho anh biết, tôi thấy ghê tởm lắm. Tôi rất sợ một ngày nào đó, tôi sẽ giống y như anh.” “Em thấy anh ghê tởm?” Ngón tay dính nước trà của Lâm Tụ vẽ một vòng tròn lên trên bàn, “Em lấy tư cách gì mà ghê tởm anh?” Chẩm Khê hít sâu một hơi, mắt nhìn ra cửa, hạ giọng nói. “Sầm Nhiễm là chị dâu trên danh nghĩa của anh đấy, anh có biết không?”



“Biết.”



“Biết mà anh đi công tác mà còn dẫn theo chị ta. Biết mà hai người còn ở chung với nhau. Biết mà hai người ra khỏi cửa còn tay trong tay với nhau. Anh, rốt cuộc, có còn biết xấu hổ hay không?”



“Còn muốn nói cái gì nữa? Chắc trong lòng đã nghẹn lâu lắm rồi nhỉ.” Lâm Tụ nhìn cô cười, “Nói ra đi, trong lòng em sẽ dễ chịu hơn đấy. Đừng tự giày vò bản thân bằng cách không ăn cơm, không tốt cho sức khỏe đâu.”



“Anh có biết bên ngoài người ta nói hai người như thế nào không? Đến... Người trong nhà anh nghĩ như thế nào, bổ anh sẽ suy nghĩ ra sao? Sau này, anh phải sống yên ổn ở trong cái giới này, cái xã hội này như thế nào?”



“Anh bảo vệ gia nghiệp cả nhà ông ta, ông ta có nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh lại.” “Chỉ là thủ đoạn thôi?” “Chỉ là thủ đoạn thôi.” Chẩm Khê gật đầu, “Vậy Sầm Nhiễm thì sao? Chị ta chỉ là một cô gái, chị ta cũng đâu có lỗi gì.” “Anh từng nói anh sẽ kết hôn với người mình thích. Chứ anh chưa hề cho cô ta bất cứ hy vọng nào.”



“Sao anh có thể như vậy được.” Trong lòng Chẩm Khê cực kỳ khó chịu.



“Anh như thế này thì có khác gì cái đám đàn ông vô sỉ, chuyên đi đùa bỡn tình cảm, lừa sắc lừa tiền người ta đâu? Anh thông minh, học hành giỏi giang như thế, chỉ để có một ngày giẫm nát tấm chân tình của người khác và lòng tự trọng của bản thân dưới chân hay sao?



“Anh chưa từng hứa hẹn gì với Sầm Nhiễm cả. Anh đã nói rồi, anh sẽ không thích cô ta. Đối với anh, cô ta và Đoạn Ái Đình cũng chẳng có gì khác nhau.”



“Đoạn Ái Đình có khiến người ta chán ghét như thế nào, thì chị ta vẫn thật lòng thích anh.” “Người khác thích anh thì anh đều phải tiếp nhận. Vậy em thì sao, người ta thích em em cũng sẽ đều tiếp nhận à?”



“Em sẽ không làm ra chuyện gây tổn thương đến người khác.” “Cho nên thái độ đối xử của em với Nhiêu Lực Quần thân thiết lắm sao?” Lâm Tụ bật cười chỉ vào cô, “Nói dối không biết ngượng.” “Nhiêu Lực Quần thì khác!” Chẩm Khê bật ra thành tiếng, cô ôm lấy đầu, nước mắt lập tức rơi xuống. “Cậu ta thì khác.” “Khác chỗ nào? Cậu ta với những người thích em như Huy Dương, Ian thì có gì khác.” “Đã nói là cậu ta không giống những người khác rồi cơ mà!”



Chẩm Khê ném cốc nước lên trên bàn, nước văng lên khắp người. “Em khóc cái gì?” Đối phương lúc này mới ý thức được trạng thái cảm xúc của cô đang rất kích động. “Chẩm Khê, em đang khóc cái gì?”



“Mấy năm trước, mấy năm trước đây. Ngày nào tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên của em đều là muốn giết chết cậu ta. Trên đời này, người em ghê tởm nhất chính là cậu ta, còn ghê tởm hơn cả Lâm Tuệ, Lâm Chinh, Chẩm Hàm.”



“Cậu ta đã làm gì em?”



“Không liên quan đến anh.” Chẩm Khê chống tay lên sàn nhà, mượn lực đứng dậy, khó khăn mở miệng, “Cứ vậy đi, tôi không muốn nói chuyện nữa. Nếu như tôi có đủ tiền để trả cho phí vi phạm hợp đồng, tôi sẽ hủy hợp đồng với anh.” Cánh tay bị giữ chặt lại. “Nếu như em cần tiền anh có thể cho em.”



“Anh dựa vào cái gì mà cho tôi tiền?” Chẩm Khê cười lạnh, “Anh thì tính là gì?”



“Vậy tại sao em lại cho anh tiền?” Lâm Tụ rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví ra, vứt đến trước mặt Chẩm Khê.



“Mấy năm nay, anh gửi thêm vào trong đó không ít tiền, đủ cho em trả tiền vi phạm hợp đồng.” Đó là tấm thẻ mà hôm chia tay ấy cô đã lặng lẽ nhét vào túi anh.



“Em cầm số tiền này, hủy hợp đồng với anh đi.” Lâm Tụ chỉ vào tấm thẻ trên mặt đất, “Chẩm Khê. Bất luận là anh, Vân Thị hay là D&D, đều không phải không có em thì không trụ được. Em có thể đề cao chính mình. Nhưng uy hiếp anh vô dụng. Không có em thì còn có người khác.”



“Lúc trước cho anh tiền, là bởi vì mong anh có một con đường lui, không cần phải để bản thân phải chịu uất ức. Không phải...” Chẩm Khê rút tay anh ra, “Không phải để cho hôm nay anh đến giày xéo tấm lòng của tôi.”



“Tấm lòng của em đáng quý lắm sao?” “Phải rồi, giờ số tiền này anh nào thèm để vào trong mắt. Lúc ấy vì đưa số tiền này cho anh mà dì Từ còn giận đến mức một thời gian dài không thèm để ý đến tôi. Tiền học phí, phí sinh hoạt mà tôi cóp nhặt được cũng đầu dễ dàng...” Chẩm Khê nhặt tấm thẻ lên, “Tốt thôi, bây giờ anh không còn cần đến nó nữa, tôi cũng không cần phải lo lắng tiền học phí sau này nữa.”



“Lâm Tụ. Tôi, từ đầu đến cuối, không hề nợ anh cái gì cả.” Chẩm Khê kéo cửa ra, xin lỗi chị Phan và Sầm Nhiễm - hai người đang có vẻ mặt lo lắng đứng đợi bên ngoài.



“Xin lỗi, tôi về trước đây.”



“Chuyện này...” Ánh mắt chị Phan đầy bối rối, vội nói với Sầm Nhiễm: “Cô Sầm, vậy tối...”



“Chị mau đi xem con bé thế nào đi, đừng để xảy ra chuyện.”



Sầm Nhiễm đi vào trong phòng, thấy Vân Tụ đang ngồi dưới đất, lưng hướng về phía mình.



“Tu?”



“Xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh một lát.” “Chẩm Khê...”



“Mời! Để tôi ở một mình một lát, cảm ơn.”



“Tôi đợi cậu ngoài cửa nhé. Cậu bình tĩnh lại đi, chúng ta còn phải ăn nữa.”



*****



Chẩm Khê là người có cá tính rất mạnh. Đây là nhận thức trực quan nhất hiện giờ của Sầm Nhiễm đối với Chẩm Khê.



Không nói tới những biểu hiện của Chẩm Khê trong các chương trình gameshow hay là trong cuộc thi, chỉ nói riêng những lần gặp mặt cá nhân như thế này, ấn tượng mà Chẩm Khê để lại cho Sầm Nhiễm hoàn toàn khác với tất cả các ngôi sao khác mà cô ta biết.



Tính tình bình tĩnh, trầm ổn đến bất ngờ.



Cũng bởi vì tính cách này nên Vân Tụ cũng bớt phải lo lắng nghĩ ngợi. Chẩm Khê có thể trở thành Center, đối với cô ta mà nói là một may mắn ngoài ý muốn. “Dream Girl 130” mà Vân Tụ lao tâm khổ tứ tạo ra, trên thực tế mọi tâm huyết đều đặt ở vị trí Center này.



Trước cuộc thi, cô ta cũng đã từng nghĩ, nếu như cuối cùng lại nâng đỡ ra một đứa con gái trẻ trung xinh đẹp lại còn không biết an phận thủ thường thì phải làm sao?



Biết đâu đứa con gái đó ngày nào cũng sẽ phí tâm phí sức, bày mưu tính kế và tìm đủ mọi cớ để liên lạc với Vân Tụ. Liên lạc qua liên lạc lại, rồi nảy sinh tình cảm thì sao.



Vân Tụ thì cô ta không lo lắng.



Nhưng mà cô ta vẫn không chịu được. Mỗi khi nghĩ đến sẽ có một đứa con gái tâm tư không thuần khiết, suốt ngày tìm đủ mọi cách để liên lạc với Vấn Tụ, viện đủ các loại cớ sứt sẹo để nói những câu ngấm ngầm hại người khác thì cô ta lại muốn giết người.



May mà, cuối cùng người được debut là Chẩm Khê.



Một cô bé có sự tương phản cực lớn so với khi ở trên sân khấu, những lúc riêng tư lại cực kỳ điềm đạm.



Một Center trời sinh.



Hơn nữa, Chẩm Khê đủ thông minh, biết rõ mình nên làm gì và không nên làm gì, sẽ không để cho bản thân mình vượt quá ranh giới một ly nào.



Cô ta rất yên tâm.



Trên thực tế, Chẩm Khê cũng không hay chủ động liên lạc với Vân Tụ. Mấy lần mà cô ta biết, đều có Lý Hà làm người trung gian liên hệ.



Chẩm Khê này rất biết cách tránh điều tiếng.



Nhưng, buổi dạ tiệc từ thiện lần trước và chuyện lần này không thể không khiến cô ta nghĩ nhiều.



Thái độ của Chẩm Khê như thế nào tạm thời cô ta chưa nhìn ra. Nhưng Tiểu Tụ, lại có hơi để ý đến người ta một cách thái quá.



Biểu hiện để ý này thật sự rất kín đáo, không phải là người thân cận và hiểu cậu ta thì căn bản không thể nào phát hiện ra được.



Ngay cả cô ta cũng không thể không thừa nhận, lúc nói chuyện với Chẩm Khê, Vân Tụ thả lỏng hơn rất nhiều. Thậm chí, có một vài lời mà Vân Tụ nói khiến cô ta cảm thấy, cậu ta đã vi phạm tác phong được giáo dục cực tốt, đầy nhất quán của mình, còn có vẻ hơi vô lễ.



Tính tình con người Vân Tụ không thể nói rõ là tốt hay xấu. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ vui vẻ hay cực kỳ tức giận của cậu ta. Bất luận xảy ra chuyện gì, trên mặt cậu ta vĩnh viễn không có một gợn sóng nào, giống như bẩm sinh đã khuyết thiếu năng lực dao động cảm xúc vậy. Nhưng vừa rồi, Vân Tụ rõ ràng là rất tức giận. Hay diễn đạt chính xác hơn một chút, thì chính là “rất khó chịu”.



Lúc này, cô ta nghe thấy tiếng ném đồ đạc ở bên trong. Cô ta không biết là ai ném. Nhưng bất kể là ai trong hai người, có thể biểu hiện ra được cảm xúc như thế này thì quả thật rất bất thường. Huống hồ, bọn họ còn là quan hệ cấp trên với cấp dưới. cấp trên ném đồ vào người cấp dưới? Hay là... cấp dưới ném đồ vào người cấp trên?



Việc này có thể chỉ ra cái gì?



Sầm Nhiễm nghĩ mãi không ra nguyên nhân khiến hai người cãi nhau. Trong mắt cô ta, hai người này đều bình tĩnh và trầm ổn hơn người cùng tuổi rất nhiều. Rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến bọn họ cãi nhau thành ra thế này? Vừa nãy lúc Chẩm Khê đi ra mắt hẵng còn đỏ hoe, là biểu hiện của việc cố ngăn nước mắt rơi.



Còn Vân Tụ thì sao?



Hiểm khi nào lại nhìn thấy lưng cậu ta khom xuống như thế, lại còn không muốn người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình.



“Đi.”



Cửa phòng bị kéo ra, Vân Tụ xuất hiện. Trên mặt đã khôi phục lại dáng vẻ cái gì cũng không thể nhìn ra. “Đi? Không ăn cơm nữa sao?” “Tôi bảo tài xế đến đón chị.” “Cậu thì sao?” “Tôi muốn quay về nghỉ ngơi.”



“Vậy cùng đi đi.” Sầm Nhiễm khoác lấy tay Vân Tụ, cẩn thận hỏi han: “Có gì mà không thể từ từ nói chứ. Dù sao Chẩm Khê cũng chỉ là một cô bé mới mười mấy tuổi, cậu khiến cho con bé tức phát khóc luôn rồi kìa.” Không có bất kỳ âm thanh nào biểu thị ý muốn trả lời, Sầm Nhiễm bất giác thấy lúng túng, nhưng vẫn muốn thăm dò thêm. “Nếu không thì tôi đi tìm con bé nói chuyện nhé: Quan hệ của tôi với con bé cũng không tệ. Tôi nghe ý kiến của con bé xong sẽ về nói lại với cậu.”



“Không cần.”



“Con gái người ta cũng đâu dễ dàng gì. Có chuyện gì cậu cứ từ từ mà nói, đừng nạt nộ người ta. Cậu xem, lần này về con bé còn gầy hơn cả lần trước, nghe nói dạ dày cũng có vấn đề rồi. Còn không phải do ngày ngày chạy hoạt động, bữa nào hay bữa đó gây ra hay sao.” “Tôi sẽ tìm cô ấy nói chuyện.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom