• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-222.html

Chương 222: DI ĐỘNG DỞ CHỨNG




Giật mình bừng tỉnh, không hề báo trước. Đầu đau như muốn nứt ra.



Xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, là một nơi hoàn toàn xa lạ. Không phải là nơi mà gần đây anh ở.2Anh nằm trong chăn, áo khoác không, cà vạt không, đồng hồ không, hai cúc trên cùng của áo sơ mi còn bị cởi ra.



Ví, đồng hồ, điện thoại đều tìm thấy rồi, đều được đặt9ngay ngắn trên chiếc tủ đầu giường.



Cửa sổ bị mở ra, cơn gió lạnh đìu hiu đang thổi vào trong. Trong bầu không khí mơ hồ còn có thêm một hương vị kỳ quái. Mùi thuốc6lá.



Nhưng không phải là loại anh hút.



Ngày hôm qua... Ngày hôm qua anh uống khá nhiều rượu, trong tình trạng còn có một chút ý thức liền đến tìm Chẩm Khê. Anh vào phòng. Lúc ấy,0Chẩm Khê đang hút thuốc, hương vị trong phòng lúc đó... Giống hệt với mùi hương còn vương lại lúc này.



Lúc sau hình như có tranh chấp.



Lại cãi nhau.



Sau đó...



Không nhớ nữa.



Hình như lúc đó Chẩm7Khê có nói cô bị đau dạ dày. Rồi sau đó... Đáng chết, không nhớ được gì cả. Vân Tụ ôm lấy cái đầu đau đến muốn nổ tung, sạc điện cho chiếc điện thoại đã sập nguồn từ lâu. Hàng trăm tin nhắn với cuộc gọi nhỡ chen chúc nhau ập đến, phần lớn đều đến từ Sầm Nhiễm, chất vấn anh tối qua đi đâu.



Số ít còn lại đến từ Lý Khoái và đối tác làm ăn.



Của Chẩm Khê...



Không có cái nào cả! Nếu như không phải nhìn thấy thư chào mừng mà khách sạn viết cho Chẩm Khê đang đặt ở trên bàn thì anh sẽ cho rằng tôi qua mình đã mơ phải một giấc mộng kỳ quái. Đây đúng là phòng của cô. Nhưng người đâu? Lý Hà nói chuyến bay của cô khởi hành vào sáng sớm nay, lúc này chắc đã trên đường về đến nước rồi.



Cứ như vậy, dứt khoát bỏ đi. Tối qua, bản thân mình đã nói gì với cô nhỉ?



Chết tiệt, không nhớ được gì cả.



Anh gọi điện thoại cho Lý Khoái, bảo anh ta mang một bộ quần áo sạch qua cho mình. “Cô Sầm ở phòng anh đợi anh cả đêm đấy.”



“Mua một bộ giống y hệt bộ tối qua tôi mặc rồi mang đến đây.”



“Tôi không nhớ hôm qua anh mặc cái gì.” Vân Tụ cúp điện thoại, chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Điện thoại bàn trong phòng vang lên. Đầu dây bên kia chúc anh một buổi sáng tốt lành, rồi nói quần áo được đưa đi giặt là nhanh đã giặt xong rồi, hỏi anh bây giờ có muốn họ mang đến luôn hay không. Áo khoác, cà vạt của anh, cùng với áo sơ mi và quần âu đều hoàn toàn mới. Người phục vụ xin lỗi và nói rằng, bọn họ đã liên lạc với bên nhãn hiệu sớm nhất có thể, nhưng bên đưa đồ đến bị muộn hơn so với dự định, không kịp giặt sạch.



Anh nói không sao. Áo sơ mi và quần âu giống hệt bộ đang mặc trên người anh từ nhãn hiệu, kiểu dáng, kích cỡ đến màu sắc, chỉ khác là không có mùi rượu và hương vị thuốc lá dành cho phụ nữ. Anh nên cảm ơn sự tinh tế của Chẩm Khê, hay là nên cảm ơn bộ hàng hiệu trên người mình có thể dễ dàng mua được ở thành phố Tokyo này đây.



Cửa phòng lại một lần nữa bị gõ vang, người phục vụ đem bữa sáng và thuốc giải rượu lên.



Anh hỏi, đây là do ai sắp xếp.



Người phục vụ trả lời là do khách thuê căn phòng này.



Anh hỏi lại, đó có phải là một cô gái trẻ tuổi hay không. Người phục vụ xin lỗi, nói nhân viên viết lời dặn đã tan ca rồi, do vậy bọn họ không thể nào biết được. Chẩm Khê không biết nói tiếng Nhật, nhưng tiếng Anh của cô không tệ.



Tiếng Anh của Phan Việt... cũng không tệ.



Vân Tụ đi rửa mặt, rửa đi mùi cồn và thuốc lá trên người, đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề. Anh từ trong phòng đi ra, chạm mặt với Lý Khoái đang đợi ở phòng ăn của khách sạn.



“Tối qua anh đi đâu vậy, cô Sầm tìm anh cả đêm”



“Cô ta tìm tôi làm cái gì?”



“Anh cứ bỏ đi mà không dặn một tiếng như thế, điện thoại cũng không liên lạc được. Nếu như sáng nay mà anh còn không xuất hiện, cô ấy sẽ báo cảnh sát đấy.”



“Thừa thãi.”



Vân Tụ đưa cái túi trong tay ra cho anh ta, dặn dò: “Gửi chuyển phát về nước đi.”



“Có cần đem đi giặt không?” “Không cần.”



***



Cửa phòng mở ra, người đang ngồi trên sô pha nhảy dựng lên. “Tối qua cậu đi đầu vậy?” “Không biết.” “Không biết là có ý gì?” “Không biết đi đến đâu, nên tìm bừa một cửa hàng tiện lợi 24h ngồi cả đêm.”



“Uống rượu?”



“Không.”



Người phụ nữ không tin, đi đến trước mặt anh, ôm chặt lấy anh, chôn mặt trước ngực anh rồi cẩn thận ngửi



mùi trên người anh. Anh đẩy cô ta ra.



“Có mùi nước xả vải.”



Anh cười, lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, kiểm tra ba lần mới chắc chắn chai nước này chưa bị mở nắp.



“Vì sao không nghe điện thoại?” “Điện thoại hết pin”



“Vì sao không nói với tôi một tiếng? Cậu có biết tôi tìm cậu cả đêm đến phát điên lên không?” Người phụ nữ bắt đầu khóc, nước mắt giàn giụa. “Đi đâu là tự do của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với bất kỳ ai.” “Bất kỳ ai? Tôi cũng được coi là bất kỳ ai' sao?”



“Trừ phi chị không phải là người. Bây giờ, mời chị ra khỏi phòng tôi, tôi muốn nghỉ ngơi.” “Tôi không đi, tôi phải ở đây.” Người phụ nữ khóc lóc lắc đầu, “Tôi thật sự rất sợ, tôi tưởng cậu đã bỏ đi rồi.”



“Bỏ đi?”



Vân Tụ cười, “Tôi muốn đi đâu?” “Quay về chốn cũ của cậu.” Người phụ nữ cẩn thận đánh giá Vân Tụ, “Cậu vẫn luôn muốn trở về.” Vân Tụ vẫn cười.



“Đã không về được từ lâu rồi. Không thể nào quay trở về được nữa rồi.”



***



Nói gì Sầm Nhiễm cũng không chịu đi, Vân Tụ thật sự rất mệt mỏi. Anh đóng cửa phòng ngủ lại, năm lần bảy lượt cảnh cáo cô ta không được quấy rầy anh nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, nhưng anh lại không có ý định ngủ.



Mở Weibo lên xem, Cẩm Khê đã về nước, fan hâm mộ up ảnh cô ở sân bay lên.



Mũ lưỡi trai, khẩu trang, kính râm che kín người. Chỉ có phần bàn tay lộ ra là có thể nhìn ra dáng vẻ của con người. Cứ như vậy, nhưng fan của cô vẫn cứ giơ máy ảnh điện thoại chụp lấy chụp để. Một tấm có thể nhìn thấy rõ người cũng chẳng có.



Không biết màn hình liên lạc hiện ra từ lúc nào. Hai chữ “Chẩm Khê” chói mắt hiển hiện trên đó. Gọi qua đó xong rồi muốn nói gì? Hôm qua... Với tính khí của Chẩm Khê, chắc chắn sẽ không bắt máy. Hoặc là, anh đã bị nằm trong danh sách đen cùng với đám sasaeng fan (fan cuồng) của cô rồi. Ấy, trượt tay gọi mất rồi. Đầu bên kia mới chỉ vang lên một tiếng tút, anh đã cúp máy. Xem ra chưa bị cho vào danh sách đen, mà cũng có thể là bên kia chưa kịp cho vào.



Điện thoại đột nhiên rung lên từng hồi, lại là hai chữ Chẩm Khê vô cùng chói mắt hiện lên.



Sao lại thiết kế điện thoại như vậy chứ. Nút nghe lại ở vị trí bên phải thuận tiện nhất.



“A lô.”



“Chuyện gì?” Bên kia hỏi.



“Sao cơ?” “Gọi điện thoại tìm tôi có việc gì?” “Làm gì có chuyện ấy.”



“Điện thoại biết tự nhảy số à? Hay là phòng anh đang ở có ma?”



“Chuyện gì?”



“Sao cơ?”



“Gọi điện thoại cho anh có việc gì?” Bên kia im lặng vài giây, âm thanh nghiến răng vang lên.



“Đầu óc anh có bệnh đấy à? Kiếm nhiều tiền quá nên không biết tiểu thế nào đúng không? Đầu óc hỏng thì đi chữa óc, điện thoại hỏng thì đổi điện thoại đi.”



Cúp điện thoại rồi.



Anh nhìn điện thoại mấy giây, chuẩn bị tắt nguồn, đi ngủ.



Điện thoại lại rung lên, vẫn là Chẩm Khê.



Đây là do đối phương chủ động gọi đến, không liên quan đến chuyện của anh. “Tài khoản X là bao nhiêu?”



“Trùng số với hòm thư.” Điện thoại lại cúp.



Mấy giây sau, app anh hay dùng để phục vụ công việc nhận được một thông báo kết bạn. ID: Đại tướng số 1 dưới trướng Chu Bái Bì. Avatar là thần tài. Anh vừa mới accept, bên kia đã gửi cho anh một phong bao lì xì. Anh mở bao lì xì ra, số tiền không nhỏ.



[Có ý gì?] [Cho anh tiền, đi chữa óc.]



[Không cần, cảm ơn!



[Vậy thì cầm đi mua điện thoại mới. Sao thế, anh nghèo lắm à? Lại nhặt cái điện thoại bị tôi đá đi mang về dùng?]



[Không có.]



[Không có vậy tại sao lại nhảy số? Hay là điện thoại của anh bị ma nhập thật? Tôi nói rồi, bớt làm chuyện trái với lương tâm đi, đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy.]



[Không có.] Đối phương gửi một tấm ảnh sang, là ảnh con vịt Donald bị bóp cổ.



[Có ý gì?]



[Vịt chết còn cứng mỏ!]



***



Chẩm Khê tắt điện thoại, ngẩng lên liền gặp ánh mắt đánh giá của chị Phan. “Chị đừng có nhìn em như thế được không? Em sợ đấy.”



“Sao lại phải sợ? Không làm việc trái với lương tâm thì sợ gì quý gõ cửa.”



Lại là cái câu này.



“Vâng, em thẳng thắn chính trực, không có gì phải sợ.” “Em thẳng thắn chính trực?” Chị Phan cười giễu cợt, “Vậy em giải thích cho chị nghe, tại sao sáng nay Vân Tụ lại ở trong phòng em?”



“Không phải là cái loại như chị đang nghĩ đâu.”



“Vậy là loại nào? Hai người một nam một nữ, đều là người ở trong giới giải trí, anh ta còn là ông chủ của em.” “Tối hôm qua anh ta uống nhiều rượu quá nên đi nhầm phòng thôi.”



“Sau đó thì sao?”



“Không có sau đó, anh ta chiếm giường em xong đuổi em ra ghế sô pha nằm, rồi ngủ một mạch đến sáng luôn.”



“Chỉ vậy thôi?” “Nếu không thì sao?” Chẩm Khê cười, “Cái dạng như anh ta, mình em cũng có thể đánh ba.” “Giám đốc Vân rất đẹp trai mà nhỉ.” Chị Phan nhếch lông mày, “Trẻ tuổi, lại nhiều tiền, không biết có bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp muốn đến ôm đùi đây.”



“Em cũng không phải là cô gái trẻ trung xinh đẹp.” Chị Phan liếc mắt nhìn cô.



“Em đây là siêu sao, còn lâu mới giống đám con gái trẻ trung xinh đẹp nhìn thấy tiền là mắt phát sáng như đèn ô tô nào đấy. Hơn nữa, em cần gì phải đeo bám anh ta? Bây giờ anh ta còn phải dựa vào em để kiếm tiền cho nữa kìa.”



“Em giỏi lắm!” Chị Phan giơ ngón tay cái lên, “Chị còn tưởng em sẽ bị tên thần tượng da trắng môi đỏ nào đấy lừa đi mất ấy. Em trâu bò lắm, còn có thể lăn cùng một chỗ với sếp.”



“Đã bảo là không phải giống như chị nghĩ rồi cơ mà. Em cũng đâu có mù, Vân Tụ anh ta thì có cái quái gì? Chẳng phải chỉ có tí đẹp trai, có thêm tí tiền, IQ cao lại trẻ tuổi thôi sao, ngoại trừ mấy cái này ra thì anh ta có còn cái gì nữa đâu!” “Có những cái này rồi, em còn mong muốn thêm cái gì nữa hả?”



Chẩm Khê thở dài, “Thật sự không giống như những gì chị nghĩ đâu, em làm gì có cái gan đấy. Cô Sầm mà biết thì không lột da em ra mới là lạ.”



“Em biết thì tốt.”



“Dù sao em cũng không thích anh ta.” “Vậy anh ta thì sao?” Chị Phan cứ liên tục vặn hỏi hết câu này tới câu khác, không nghĩ Chẩm Khê lại thực sự trả lời. “Anh ta có thích em hay không cũng không phải chuyện em có thể khống chế được. Thích người như em là chuyện quá bình thường?”



“Tại sao thích em lại là bình thường?”



“Chị nhìn em hiện tại xem, giờ toàn là fangirl, dùng một câu “Đại thống lĩnh thiếu nữ để hình dung cũng chẳng ngoa. Đến cả con gái còn thích em, chị xem...” “Em có fanboy mấy đâu.”



“Đau lòng quá chị.”



Chẩm Khê phụng phịu mất hứng. “Cô gái mỹ mạo và tài hoa, lên sân khấu nhảy nhót được, xuống đầu phố đánh nhau được, tâm địa lương thiện, văn võ song toàn, biết kiếm tiền, biết đọc sách, IQ và EQ đều cao như em, trên đời này không có mấy đâu.” Chẩm Khê ho khan vài tiếng, nói tiếp, “Trái lại với Vân Tụ, cái loại đại gia có điều kiện như anh ta không phải thò tay ra là có cả nắm sao? Hơn nữa, bây giờ anh ta còn chưa phải là đại gia thực thụ, anh ta còn phải tranh gia sản với người khác. Một khi không cẩn thận, đại gia sẽ biến thành ăn mày luôn. Chị nói xem, em coi thường anh ta là nên hay không nên?



Chẩm Khê lại ngồi đếm ngón tay, nói cho chị Phan nghe, “Còn nữa, anh ta chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, là dân không có văn hóa?”



“Người ta là sinh viên chất lượng cao, tốt nghiệp ở học viên nổi tiếng, sao đến miệng em lại thành chỉ có bằng cấp ba?” Chẩm Khê muốn nói, đó chỉ là đồ giả thôi. Trên thực tế, Vân Tụ chính là một người vẫn còn đang học cấp ba, không có văn hóa, trong tay có chút tiền, nhưng không biết bao giờ sẽ bị người ta đuổi ra khỏi nhà, là cái người không biết là con nhà giàu đời thứ mấy nữa. Chẩm Khê cô, lại là người giàu có tự mình sáng lập sự nghiệp, tự mình kinh doanh, chăm chỉ học hành. So sánh thể nào được? Không so nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom