Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 950: Một mình ngăn chặn tất cả!
Sau đó…
“Ầm!”
Phân thân của Diệp Thành giậm chân một cái, hóa thành một chiếc đỉnh khổng lồ màu vàng ba chân hai quai, kèm theo âm thanh sóng lớn ầm ầm. Tựa như một luồng cầu vồng thần màu vàng xuyên qua đất trời, nhảy vọt lên từ mặt đất, vượt qua chín tầng trời, đâm sầm vào mười vạn đại quân. Tựa như mãnh tướng vô cùng dũng cảm, như dao cắt bơ, một đường đâm nát không biết bao nhiêu tu sĩ Kim Đan. Cùng với đó là tay chân đứt gãy, máu tươi tung tóe, trên không trung kéo ra một đường máu thật dài.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người trên cửu thiên thập địa đều kinh hãi. Ngay cả các Thần Tử và đám người Ma La đều mở to mắt, không dám tin Diệp Thành lại dám chủ động ra tay với mười vạn đại quân như Thái Sơn đè đầu kia.
Chỉ có Minh Sương vỗ đùi, tùy ý cười điên cuồng, nói: “Hùng tráng quá! Đây mới là Diệp Thành, Diệp Chân Tiên mà tôi quen biết!”
Cô ấy nhớ tới năm xưa ở Luyện ngục Vô Gian, tộc Lệ Ma ngang ngược ngông cuồng, Diệp Thành một mình chống đỡ, một ngựa ngăn nghìn người. Nhớ khi ở Bồng Lai Tiên Sơn, Thái Huyền lão tổ hung hăng dọa người, Diệp Thành một đao ngang trời, giết chết Thiên Quân. Nhớ lúc ở thánh địa Lăng Tiêu, thần tướng Băng Hà nham hiểm ác độc, nhưng vẫn bị anh xé nát ngay trên trời, hủy diệt cả một đạo thống…
Mặc cho các người gây muôn nghìn khó khăn nguy hiểm, một mình tôi ngăn chặn tất cả!
Giờ phút này trên trời sao, trong vũ trụ lạnh lẽo, vô số tay chân đứt lìa, máu tươi lấp lánh ánh sáng thần vương vãi khắp đất trời. Cú va chạm này là Diệp Thành hóa thân Thần Mộc Vương Đỉnh, đánh ra một đòn đầy giận dữ, tương đương với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao nhất dốc hết sức ra tay, thoáng chốc mở ra một đường máu giữa mười vạn Kim Đan, đụng chết hơn nghìn Kim Đan. Xương trắng chất đầy, tay chân đứt lìa rơi đầy đất, rải khắp hư không.
Tất cả mọi người trên cửu thiên thập địa nhìn cảnh này mà há hốc miệng.
Bao gồm cả mấy Thần Tử trên những chiếc xe do hậu duệ thần thú kéo cũng lộ ra vẻ sửng sốt, không ngờ Diệp Thành lại dám cả gan ra tay, tấn công bọn họ trước. Đây là mười vạn Kim Đan đấy. Dù một Kim Đan có yếu đi chăng nữa cũng có thể hợp sức giết chết một Nguyên Anh. Huống hồ còn có nhiều thần tướng, trưởng lão đại giáo và các Thần Tử ở đây, sao tên Diệp Thành này lại dám?
Những người ngồi trước tivi như Tất Tịnh Hồng, tài phiệt của các nước, một vài lão tiền bối của nhà họ Thẩm cũng sợ đến mức ngây người.
Một số tu sĩ ngoại vực ngồi ở chính điện Sương Diệp còn không cầm vững ly rượu, đánh rơi ly xuống đất kêu leng keng, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Chỉ có vài người như Minh Sương, Thẩm Minh Nhan hiểu tính cách của Diệp Thành mới rõ, dù có vạn quân đè trên đầu, Diệp Thành cũng phải chiến đấu rồi mới nói. Huống hồ, trước kia thần tướng Quang Minh còn đánh Aokawa Sakura bị thương.
“Chủ nhân…”
Aokawa Sakura thì lại khóc nước mắt giàn giụa.
Cô ấy hiểu Diệp Thành vốn dĩ còn có lựa chọn khác, ví dụ như tạm thời tiếp nhận phù chiếu của Trường Sinh Giáo, bề ngoài thì khuất phục, nghe điều động không nghe tuyên triệu, đợi sau này tu thành Hợp Đạo rồi lại trả thù các đại giáo Chân Tiên. Nhưng vì cô ấy, Diệp Thành không thể cúi đầu.
“Đồ khốn kiếp!”
Sắc mặt của đại điện hạ Vân Lam trở nên lạnh lùng.
Hắn siết dây cương trong tay, kéo chiến xa màu vàng. Phượng hoàng lửa chín cánh dài trăm trượng, miệng phát ra tiếng kêu sắc bén, quanh mình lửa đỏ bốc cháy hừng hực, từng chiếc lông cánh rực rỡ óng ánh dựng lên. Hai mắt bùng cháy ngọn lửa màu vàng chợt mở lớn, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Những luồng uy áp to lớn tỏa ra xung quanh người nó, rõ ràng con phượng hoàng lửa mang dòng máu thần thú này đã cảm nhận được cơn giận của chủ nhân.
“Tên Diệp Thành này đúng là quá ngoan cố, chỉ là cúi đầu một chút thôi mà. Trong biển sao không biết có bao nhiêu kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Anh mong được Trường Sinh Giáo sắc phong, anh ta lại không biết trân trọng”.
Thần Nữ Kim Hoa của Kim Đồng Giáo mặc giáp màu trắng, tựa một đóa hoa sen lay động, khẽ than.
“Kẻ quê mùa man di, rời xa xã hội tu tiên, đương nhiên không hiểu sự quý giá của phù chiếu đạo thống Chân Tiên. Phải biết rằng, năm xưa Trường Sinh Giáo chưa từng đưa ra lợi ích phong phú như thế này cho Thiên Lôi Giao Vương, kẻ từng độc hành biển sao, toàn mạng sống sót khỏi tay Chân Tiên. Nếu Diệp Thành đã không có vận may đó thì đừng trách phải bỏ mạng, bị diệt phái, hàng tỷ chúng sinh trên cả ngôi sao đều phải chôn cùng”.
Kim Tung hờ hững nói.
Mấy vị Thần Tử cũng nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thờ ơ, giống như nhìn con cá trên thớt đang giãy giụa sắp chết.
Vân Lam không nói gì, dù sao hắn cũng là Thần Tử của Kim Ô Môn. Nhưng các trưởng lão và thần tướng của mạch Trường Sinh Giáo lại vô cùng sợ hãi.
Phù chiếu của Trường Sinh Giáo hoành hành biển sao, cả tinh hà ngoại vực có Nguyên Anh nào dám phản kháng kia chứ?
“Giết hắn đi, trả thù cho thần tướng!”
“Không sai, kẻ nào dám xúc phạm đến uy nghiêm của Trường Sinh Giáo, chúng ta nhất định phải giết kẻ đó!”
“Tên này đúng là tự tìm đường chết!”
“…”
Sắc mặt của các trưởng lão lạnh như băng.
“Ha ha ha, đợi hủy đi xác thịt và nguyên anh của thằng nhóc này, để lão già đây bắt lấy hồn phách của hắn, từ từ bào chế vạn năm, khiến hắn phải hối hận vì đã lên tiếng trên thế giới này!”
Một ông lão mặc áo dài đen, ma khí xao động quanh thân, ha ha cười khẩy, dọa cho những người xung quanh tản ra xa mấy mét. Người này chính là đại trưởng lão của Vạn Yêu Môn, Phù Đồ.
Trong tay lão ta nắm quả cầu màu vàng xoay xoay, mơ hồ hiện ra ảo ảnh của Kim Sí Đại Bằng Điểu, có cả tiếng kêu gào truyền ra. Phù Đồ lại lộ ra biểu cảm hưởng thụ, đôi mắt đỏ tươi nhìn Diệp Thành, cười nhạt…
“Ầm ầm!”
Khi đại quân mười vạn Kim Đan phản ứng lại thì càng phẫn nộ, mau chóng theo sự chỉ huy của thần tướng cảnh giới Nguyên Anh dẫn quân, xếp thành hàng ngũ như rừng. Trên không trung, cứ nghìn người chia làm một nhóm, bày ra đội hình hình vuông. Chẳng mấy chốc, giữa vũ trụ đã lấp đầy một trăm đội hình hình vuông, mà Diệp Thành đang bị bao vây ở giữa.
“Ầm!”
Diệp Thành hiện ra chân thân, trường kích hình rồng trong tay quét ngang hư không, ánh vàng lóe lên.
Nhưng lần này, anh gặp phải chiến trận lấy một nghìn người làm chuẩn chặn đánh.
Những Kim Đan này không phải là các tu sĩ hỗn loạn ở dải Ngân Hà, mà là những binh sĩ được một đại giáo bồi dưỡng từ nhỏ, trải qua vô số lần huấn luyện chinh chiến.
Trên người họ mặc chiến giáp chuyên dụng, tay cầm vũ khí chuyên dụng, mỗi một món đều là cấp linh bảo, hơn nữa trên đó còn khảm các loại trận pháp. Thông qua những trận pháp này, pháp lực và hồn phách của họ nối với nhau, tuy là một nghìn người nhưng lại như một thể hoàn chỉnh.
Mỗi một lần chiến đấu đều có thể phát huy ra thực lực cấp Nguyên Anh.
“Vù!”
Diệp Thành đánh một kích xuống, trước kia nó có thể chém chết trăm nghìn người, mà lúc này lại bị chiến trận một nghìn người ngăn đỡ. Ánh sáng của chiến giáp trên người những Kim Đan kia lưu chuyển, nháy mắt tụ lại thành một thể, bùng phát pháp lực vượt trên cấp Nguyên Anh, ngăn chặn một đòn của Diệp Thành. Chỉ có mấy chục tu sĩ Kim Đan bị sức mạnh dồi dào của Diệp Thành đánh nứt ngay tại chỗ.
“Giết!”
Mấy chục chiến trận xung quanh thấy Diệp Thành ra tay thì thừa cơ bao vây anh lại. Vô số ngọn lửa vàng, binh khí, phi kiếm, ánh sao xuyên qua hư không, hóa thành đợt sóng năng lượng đáng sợ ập về phía Diệp Thành.
Một nghìn Kim Đan hợp sức là khái niệm gì? Hơn nữa còn là tinh anh trong Kim Đan, Kim Đan bình thường hoàn toàn không đủ tư cách để được các đại giáo tuyển chọn. Tu sĩ Nguyên Anh bình thường có mặt tại đây cũng chưa chắc có thể đỡ được một đòn của bọn họ, ít nhất cũng tương đương với cấp bậc trưởng lão đại giáo.
“Ầm ầm!”
“Ầm!”
Phân thân của Diệp Thành giậm chân một cái, hóa thành một chiếc đỉnh khổng lồ màu vàng ba chân hai quai, kèm theo âm thanh sóng lớn ầm ầm. Tựa như một luồng cầu vồng thần màu vàng xuyên qua đất trời, nhảy vọt lên từ mặt đất, vượt qua chín tầng trời, đâm sầm vào mười vạn đại quân. Tựa như mãnh tướng vô cùng dũng cảm, như dao cắt bơ, một đường đâm nát không biết bao nhiêu tu sĩ Kim Đan. Cùng với đó là tay chân đứt gãy, máu tươi tung tóe, trên không trung kéo ra một đường máu thật dài.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người trên cửu thiên thập địa đều kinh hãi. Ngay cả các Thần Tử và đám người Ma La đều mở to mắt, không dám tin Diệp Thành lại dám chủ động ra tay với mười vạn đại quân như Thái Sơn đè đầu kia.
Chỉ có Minh Sương vỗ đùi, tùy ý cười điên cuồng, nói: “Hùng tráng quá! Đây mới là Diệp Thành, Diệp Chân Tiên mà tôi quen biết!”
Cô ấy nhớ tới năm xưa ở Luyện ngục Vô Gian, tộc Lệ Ma ngang ngược ngông cuồng, Diệp Thành một mình chống đỡ, một ngựa ngăn nghìn người. Nhớ khi ở Bồng Lai Tiên Sơn, Thái Huyền lão tổ hung hăng dọa người, Diệp Thành một đao ngang trời, giết chết Thiên Quân. Nhớ lúc ở thánh địa Lăng Tiêu, thần tướng Băng Hà nham hiểm ác độc, nhưng vẫn bị anh xé nát ngay trên trời, hủy diệt cả một đạo thống…
Mặc cho các người gây muôn nghìn khó khăn nguy hiểm, một mình tôi ngăn chặn tất cả!
Giờ phút này trên trời sao, trong vũ trụ lạnh lẽo, vô số tay chân đứt lìa, máu tươi lấp lánh ánh sáng thần vương vãi khắp đất trời. Cú va chạm này là Diệp Thành hóa thân Thần Mộc Vương Đỉnh, đánh ra một đòn đầy giận dữ, tương đương với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao nhất dốc hết sức ra tay, thoáng chốc mở ra một đường máu giữa mười vạn Kim Đan, đụng chết hơn nghìn Kim Đan. Xương trắng chất đầy, tay chân đứt lìa rơi đầy đất, rải khắp hư không.
Tất cả mọi người trên cửu thiên thập địa nhìn cảnh này mà há hốc miệng.
Bao gồm cả mấy Thần Tử trên những chiếc xe do hậu duệ thần thú kéo cũng lộ ra vẻ sửng sốt, không ngờ Diệp Thành lại dám cả gan ra tay, tấn công bọn họ trước. Đây là mười vạn Kim Đan đấy. Dù một Kim Đan có yếu đi chăng nữa cũng có thể hợp sức giết chết một Nguyên Anh. Huống hồ còn có nhiều thần tướng, trưởng lão đại giáo và các Thần Tử ở đây, sao tên Diệp Thành này lại dám?
Những người ngồi trước tivi như Tất Tịnh Hồng, tài phiệt của các nước, một vài lão tiền bối của nhà họ Thẩm cũng sợ đến mức ngây người.
Một số tu sĩ ngoại vực ngồi ở chính điện Sương Diệp còn không cầm vững ly rượu, đánh rơi ly xuống đất kêu leng keng, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Chỉ có vài người như Minh Sương, Thẩm Minh Nhan hiểu tính cách của Diệp Thành mới rõ, dù có vạn quân đè trên đầu, Diệp Thành cũng phải chiến đấu rồi mới nói. Huống hồ, trước kia thần tướng Quang Minh còn đánh Aokawa Sakura bị thương.
“Chủ nhân…”
Aokawa Sakura thì lại khóc nước mắt giàn giụa.
Cô ấy hiểu Diệp Thành vốn dĩ còn có lựa chọn khác, ví dụ như tạm thời tiếp nhận phù chiếu của Trường Sinh Giáo, bề ngoài thì khuất phục, nghe điều động không nghe tuyên triệu, đợi sau này tu thành Hợp Đạo rồi lại trả thù các đại giáo Chân Tiên. Nhưng vì cô ấy, Diệp Thành không thể cúi đầu.
“Đồ khốn kiếp!”
Sắc mặt của đại điện hạ Vân Lam trở nên lạnh lùng.
Hắn siết dây cương trong tay, kéo chiến xa màu vàng. Phượng hoàng lửa chín cánh dài trăm trượng, miệng phát ra tiếng kêu sắc bén, quanh mình lửa đỏ bốc cháy hừng hực, từng chiếc lông cánh rực rỡ óng ánh dựng lên. Hai mắt bùng cháy ngọn lửa màu vàng chợt mở lớn, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Những luồng uy áp to lớn tỏa ra xung quanh người nó, rõ ràng con phượng hoàng lửa mang dòng máu thần thú này đã cảm nhận được cơn giận của chủ nhân.
“Tên Diệp Thành này đúng là quá ngoan cố, chỉ là cúi đầu một chút thôi mà. Trong biển sao không biết có bao nhiêu kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Anh mong được Trường Sinh Giáo sắc phong, anh ta lại không biết trân trọng”.
Thần Nữ Kim Hoa của Kim Đồng Giáo mặc giáp màu trắng, tựa một đóa hoa sen lay động, khẽ than.
“Kẻ quê mùa man di, rời xa xã hội tu tiên, đương nhiên không hiểu sự quý giá của phù chiếu đạo thống Chân Tiên. Phải biết rằng, năm xưa Trường Sinh Giáo chưa từng đưa ra lợi ích phong phú như thế này cho Thiên Lôi Giao Vương, kẻ từng độc hành biển sao, toàn mạng sống sót khỏi tay Chân Tiên. Nếu Diệp Thành đã không có vận may đó thì đừng trách phải bỏ mạng, bị diệt phái, hàng tỷ chúng sinh trên cả ngôi sao đều phải chôn cùng”.
Kim Tung hờ hững nói.
Mấy vị Thần Tử cũng nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thờ ơ, giống như nhìn con cá trên thớt đang giãy giụa sắp chết.
Vân Lam không nói gì, dù sao hắn cũng là Thần Tử của Kim Ô Môn. Nhưng các trưởng lão và thần tướng của mạch Trường Sinh Giáo lại vô cùng sợ hãi.
Phù chiếu của Trường Sinh Giáo hoành hành biển sao, cả tinh hà ngoại vực có Nguyên Anh nào dám phản kháng kia chứ?
“Giết hắn đi, trả thù cho thần tướng!”
“Không sai, kẻ nào dám xúc phạm đến uy nghiêm của Trường Sinh Giáo, chúng ta nhất định phải giết kẻ đó!”
“Tên này đúng là tự tìm đường chết!”
“…”
Sắc mặt của các trưởng lão lạnh như băng.
“Ha ha ha, đợi hủy đi xác thịt và nguyên anh của thằng nhóc này, để lão già đây bắt lấy hồn phách của hắn, từ từ bào chế vạn năm, khiến hắn phải hối hận vì đã lên tiếng trên thế giới này!”
Một ông lão mặc áo dài đen, ma khí xao động quanh thân, ha ha cười khẩy, dọa cho những người xung quanh tản ra xa mấy mét. Người này chính là đại trưởng lão của Vạn Yêu Môn, Phù Đồ.
Trong tay lão ta nắm quả cầu màu vàng xoay xoay, mơ hồ hiện ra ảo ảnh của Kim Sí Đại Bằng Điểu, có cả tiếng kêu gào truyền ra. Phù Đồ lại lộ ra biểu cảm hưởng thụ, đôi mắt đỏ tươi nhìn Diệp Thành, cười nhạt…
“Ầm ầm!”
Khi đại quân mười vạn Kim Đan phản ứng lại thì càng phẫn nộ, mau chóng theo sự chỉ huy của thần tướng cảnh giới Nguyên Anh dẫn quân, xếp thành hàng ngũ như rừng. Trên không trung, cứ nghìn người chia làm một nhóm, bày ra đội hình hình vuông. Chẳng mấy chốc, giữa vũ trụ đã lấp đầy một trăm đội hình hình vuông, mà Diệp Thành đang bị bao vây ở giữa.
“Ầm!”
Diệp Thành hiện ra chân thân, trường kích hình rồng trong tay quét ngang hư không, ánh vàng lóe lên.
Nhưng lần này, anh gặp phải chiến trận lấy một nghìn người làm chuẩn chặn đánh.
Những Kim Đan này không phải là các tu sĩ hỗn loạn ở dải Ngân Hà, mà là những binh sĩ được một đại giáo bồi dưỡng từ nhỏ, trải qua vô số lần huấn luyện chinh chiến.
Trên người họ mặc chiến giáp chuyên dụng, tay cầm vũ khí chuyên dụng, mỗi một món đều là cấp linh bảo, hơn nữa trên đó còn khảm các loại trận pháp. Thông qua những trận pháp này, pháp lực và hồn phách của họ nối với nhau, tuy là một nghìn người nhưng lại như một thể hoàn chỉnh.
Mỗi một lần chiến đấu đều có thể phát huy ra thực lực cấp Nguyên Anh.
“Vù!”
Diệp Thành đánh một kích xuống, trước kia nó có thể chém chết trăm nghìn người, mà lúc này lại bị chiến trận một nghìn người ngăn đỡ. Ánh sáng của chiến giáp trên người những Kim Đan kia lưu chuyển, nháy mắt tụ lại thành một thể, bùng phát pháp lực vượt trên cấp Nguyên Anh, ngăn chặn một đòn của Diệp Thành. Chỉ có mấy chục tu sĩ Kim Đan bị sức mạnh dồi dào của Diệp Thành đánh nứt ngay tại chỗ.
“Giết!”
Mấy chục chiến trận xung quanh thấy Diệp Thành ra tay thì thừa cơ bao vây anh lại. Vô số ngọn lửa vàng, binh khí, phi kiếm, ánh sao xuyên qua hư không, hóa thành đợt sóng năng lượng đáng sợ ập về phía Diệp Thành.
Một nghìn Kim Đan hợp sức là khái niệm gì? Hơn nữa còn là tinh anh trong Kim Đan, Kim Đan bình thường hoàn toàn không đủ tư cách để được các đại giáo tuyển chọn. Tu sĩ Nguyên Anh bình thường có mặt tại đây cũng chưa chắc có thể đỡ được một đòn của bọn họ, ít nhất cũng tương đương với cấp bậc trưởng lão đại giáo.
“Ầm ầm!”
Bình luận facebook