Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 952: Tái chiến Thần Tử
Nguyên anh của Diệp Thành hiện ra vốn chỉ là Cửu Khiếu Thần Anh cao khoảng một thước, ôm theo một chiếc đỉnh nhỏ màu vàng ba chân hai quai, vẻ ngoài thanh tú, trông non mềm yếu đuối, nhưng lại như chiếc búa sắt dễ dàng đập nát một Thần Tử.
Sao không khiến mọi người kinh hãi được chứ?
Hậu duệ thần thú kéo xe cho Thần Tử áo đen là một con Thôn Thiên Ma Hổ dài mấy trượng, nó ngửa mặt lên trời gầm một tràng chấn động đất trời, khiến mười mấy trưởng lão Nguyên Anh ở xung quanh đều biến sắc, lùi ra xa mấy nghìn trượng. Sau đó, nó cắn một cái, trong miệng phun ra một cột lửa màu đen dài trăm nghìn trượng.
Cột lửa ấy thiêu cháy hư không, tạo ra một vệt màu đen thật dài trên không trung, giống như dấu vết của dung nham.
Đáng sợ hơn là ở giữa có mấy chục tùy tùng Kim Đan không kịp tránh đi, bị cột lửa màu đen sượt qua, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy, hóa thành mây khói, ngay cả hồn phách và linh bảo cũng không còn sót lại chút gì. Một vị tu sĩ Nguyên Anh cũng bị ngọn lửa đen lướt qua, nửa thân người chớp mắt tiêu tan, kêu lên thê thảm, lùi về phía sau.
“Là lửa ma Thôn Thiên”, có trưởng lão Nguyên Anh hô lên.
Thiên thú canh cửa của Vạn Yêu Môn, Thôn Thiên Ma Hổ, kế thừa phép thần thông từ dòng máu thần thú, chính là lửa ma Thôn Thiên vô cùng nổi danh. Đó là ngọn lửa có thể xếp hạng rất cao trên toàn vũ trụ, được xưng là không gì không thể đốt cháy, thiêu tận nhật nguyệt. Nếu là Ma Hổ trưởng thành phun ra thì thậm chí có thể thôn tính cả ngôi sao.
Mặc dù con Thôn Thiên Ma Hổ này còn thua xa thần thú đại thành, nhưng một cột lửa nó phun ra thì dù là Thần Tử cũng không dám chống đỡ trực diện, thật sự đáng sợ vô cùng.
“Bùm!”
Diệp Thành tức khắc hóa thân thành Thần Mộc Vương Đỉnh, tông thẳng vào nó.
“Vù, vù, vù!”
Trên không trung, khí tức cuồn cuộn đáng sợ, thậm chí có thể nhìn thấy những luồng khí tức thần thánh mờ nhạt tràn ra bên trên Thần Mộc Vương Đỉnh. Trong vũ trụ như có sông lớn chảy xiết, sau đó bị một đỉnh của Diệp Thành giáng từ trên cao xuống trấn áp. Cho dù lửa ma Thôn Thiên kia được xưng là có thể đốt cháy nhật nguyệt, nhưng khi gặp Thần Mộc Vương Đỉnh cũng chỉ khiến bề mặt đỉnh tỏa ra nhiều ánh sáng vàng hơn, không hề có chút tổn hại nào.
“Chiếc đỉnh của tao là phỏng theo tiên bảo mạnh nhất của Chân Tiên biển sao để chế tạo, nếu chút lửa của mày mà cũng có thể đốt hỏng thì chẳng phải nó không xứng với danh hiệu tiên bảo mạnh nhất hay sao?”
Diệp Thành thản nhiên nói, quanh người tỏa ra ánh sáng thần, đập về phía Thôn Thiên Ma Hổ.
Thôn Thiên Ma Hổ phun liền mấy lượt lửa ma đều không làm gì được Diệp Thành, trên gương mặt hổ lông lá hung hãn cũng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi như con người.
Nhưng lúc này, một tiếng gào thét giận dữ vang lên sau lưng Diệp Thành: “Cậu dám đánh lén tôi, đúng là muốn chết!”
“Ầm!”
Ma khí còn đáng sợ hơn trước kia bốc lên từ nơi Thần Tử áo đen chết. Hắn đã dùng thần phù thế mạng tạo lại xác thịt và hồn phách, vô số máu thịt hội tụ, sống lại lần nữa. Sau lưng hắn, mặt trời ma treo trên không, ma khí cuồn cuộn lấp kín mấy chục dặm, biến đất trời thành một ma vực, mạnh mẽ vô cùng.
“Ầm ầm!”
Những sợi tóc đen của hắn dựng thẳng như kiếm, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, thất khiếu đều phun ra lửa, ma khí khiến người khác run sợ ngưng tụ trên người hắn. Thần Tử chí cường của Vạn Yêu Môn quả thật kinh hãi và phẫn nộ đến tột cùng.
Kinh hãi là vì nếu không phải hắn đeo thần phù thế mạng của Chân Tiên truyền lại, e rằng một đòn đó đã khiến hắn ngã xuống dưới tay Diệp Thành thật.
Phẫn nộ là vì các Thần Tử của thần giáo đều đến đây, vậy mà chỉ có một mình hắn bị Diệp Thành tấn công bởi một chiếc đỉnh, suýt chút nữa đã chết. Có thể nói vừa rồi, danh tiếng của Vạn Yêu Môn suýt chút nữa đã bị hắn hủy hoại. Nếu truyền về biển sao, chắc chắn Vạn Yêu Chân Tiên sẽ nổi giận, tát chết hắn ngay lập tức.
“Giết!”
Từ trong ngực Thần Tử áo đen bay ra một thanh sát kiếm màu đen vô danh. Thanh phi kiếm ấy chỉ có ba thước, quanh thân mờ tối, đen như mực.
Trên bề mặt của nó như ngưng tụ sát ý và ma niệm vô tận. Lúc quét qua hư không, trong không gian bỗng sinh ra rắn ma phẫn nộ dài mấy chục trượng, vô số ma ý hiện lên, giống như ma kiếm lao ra từ ma vực Cửu U.
“Keng!”
Diệp Thành xoay lại, một đỉnh tông bay thanh sát kiếm màu đen kia, ngay sau đó lại lao về phía Thôn Thiên Ma Hổ, thề phải nghiền nát con hậu duệ thần thú thừa cơ đánh lén này.
Thôn Thiên Ma Hổ cũng tinh khôn, nó nhảy vọt vào hư không, thoắt cái chạy ra xa mấy nghìn trượng. Sau đó, đợi đến khi Diệp Thành lại muốn giết nó lần nữa, Thần Tử áo đen đã cầm sẵn sát kiếm từ trước, vô cùng tức giận xông lên. Diệp Thành không thể không biến trở lại chân thân, thần kích hình rồng trong tay lóe sáng, chính thức chém giết với hắn.
“Keng keng keng!”
Diệp Thành hiện ra chân thân, thần kích trong tay đánh ra như rồng, chỉ chớp mắt đã vung ra mấy chục nhát. Mỗi một kích va chạm với sát kiếm trong tay Thần Tử áo đen đều phát ra tiếng kêu vang dội, hư không cứ như mặt nước nổi lên những gợn sóng.
Những tu sĩ Kim Đan đứng gần đó còn bị dư âm cuộc chiến giữa hai người giết chết.
Ngay cả các trưởng lão Nguyên Anh cũng không thể không lùi ra sau, chỉ có các Thần Tử vẫn đứng ngạo nghễ trên chiến xa, giống như sáu cây đinh, đứng vững ở chiến trường, quan sát hai người đánh nhau.
Bất kể là Diệp Thành hay là Thần Tử áo đen đều dùng sức mạnh lớn nhất.
Diệp Thành vung kích như rồng, thần quang sáng như đuốc. Thần Tử áo đen tay cầm trường kiếm, sát ý ngút trời, mỗi một kiếm đều mang theo ma ý đáng sợ của ma vực Cửu U. Nếu Nguyên Anh bình thường ở đây, e rằng một kiếm còn chưa ra đã bị ma ý trong kiếm làm cho phát điên, rơi vào ma đạo ngay tại chỗ.
Nhưng Diệp Thành là thân thể Cửu Khiếu Thần Anh, thần niệm dồi dào như biển, đạo tâm như sắt, lý nào lại quan tâm đến ma niệm cấp Nguyên Anh.
“Ầm ầm!”
Đánh đến cuối, toàn bộ hư không đều hóa thành hỗn độn.
Người ngoài chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một luồng sáng vàng và một luồng cầu vồng đen đan xen vào nhau. Mỗi một lần chúng va chạm với nhau đều phát ra tiếng sấm ầm vang, ánh sáng rực rỡ, mặt trời treo cao.
“Rắc!”
Thần Tử áo đen chém ra một kiếm, giống như tia chớp đen nhánh, tạo thành vết thương dài khoảng một thước trên cánh tay Diệp Thành. Nhưng hắn cũng bị thần kích đâm xuyên ngực, suýt thì ngã xuống lần nữa.
Dù vậy, Thần Tử áo đen lại cười ha ha:
“Diệp Thành, tu vi của tôi không giống như kẻ phế vật Tô Ma. Nếu cậu chỉ có chút năng lực này thì hôm nay đã định trước cậu sẽ bị tôi giết chết. Đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn chết dưới kiếm của tôi đi thôi! Bốn đạo thống Chân Tiên bọn tôi đều đã đến đây, các Chân Tiên đã bàn bạc với nhau, ai có thể giết cậu thì người đó sẽ là chủ của Địa Cầu. Đại cơ duyên của ngôi sao này cùng với người thân, tộc nhân mà cậu bảo vệ đều sẽ thuộc về tôi…”
“Đến lúc đó, tôi sẽ tiễn bọn họ xuống dưới gặp cậu!”
Thần Tử áo đen vừa cười vừa vung sát kiếm đen nhánh trong tay không ngừng.
“Hừ!”
Diệp Thành chỉ hừ lạnh một tiếng, thần kích đánh ra, từ một góc độ không thể tin nổi, giống như linh dương treo sừng, chuẩn xác lướt qua sát kiếm đen nhánh, chém lên người Thần Tử áo đen.
“Ầm!”
Trên người Thần Tử áo đen bùng lên thần quang vô tận màu đen, nhưng vẫn không chặn được một đòn của thần kích hình rồng, bị chém thành hai nửa. Mặc dù hắn rất mạnh, mạnh hơn cả Tô Ma, là một tồn tại chân chính đứng trên đỉnh cao lĩnh vực Nguyên Anh, là tu sĩ Nguyên Anh mạnh nhất mà Diệp Thành từng gặp từ khi anh sống lại trở về, nhưng chung quy trong võ đạo, hắn vẫn thua Diệp Thành quá nhiều.
Có thể nói Diệp Thành đánh hắn giống như người lớn đánh một đứa con nít. Mỗi một chiêu, mỗi một thức của Thần Tử áo đen vào trong mắt Diệp Thành đều chứa đầy sơ hở, nhấc tay là có thể phá.
Sao không khiến mọi người kinh hãi được chứ?
Hậu duệ thần thú kéo xe cho Thần Tử áo đen là một con Thôn Thiên Ma Hổ dài mấy trượng, nó ngửa mặt lên trời gầm một tràng chấn động đất trời, khiến mười mấy trưởng lão Nguyên Anh ở xung quanh đều biến sắc, lùi ra xa mấy nghìn trượng. Sau đó, nó cắn một cái, trong miệng phun ra một cột lửa màu đen dài trăm nghìn trượng.
Cột lửa ấy thiêu cháy hư không, tạo ra một vệt màu đen thật dài trên không trung, giống như dấu vết của dung nham.
Đáng sợ hơn là ở giữa có mấy chục tùy tùng Kim Đan không kịp tránh đi, bị cột lửa màu đen sượt qua, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy, hóa thành mây khói, ngay cả hồn phách và linh bảo cũng không còn sót lại chút gì. Một vị tu sĩ Nguyên Anh cũng bị ngọn lửa đen lướt qua, nửa thân người chớp mắt tiêu tan, kêu lên thê thảm, lùi về phía sau.
“Là lửa ma Thôn Thiên”, có trưởng lão Nguyên Anh hô lên.
Thiên thú canh cửa của Vạn Yêu Môn, Thôn Thiên Ma Hổ, kế thừa phép thần thông từ dòng máu thần thú, chính là lửa ma Thôn Thiên vô cùng nổi danh. Đó là ngọn lửa có thể xếp hạng rất cao trên toàn vũ trụ, được xưng là không gì không thể đốt cháy, thiêu tận nhật nguyệt. Nếu là Ma Hổ trưởng thành phun ra thì thậm chí có thể thôn tính cả ngôi sao.
Mặc dù con Thôn Thiên Ma Hổ này còn thua xa thần thú đại thành, nhưng một cột lửa nó phun ra thì dù là Thần Tử cũng không dám chống đỡ trực diện, thật sự đáng sợ vô cùng.
“Bùm!”
Diệp Thành tức khắc hóa thân thành Thần Mộc Vương Đỉnh, tông thẳng vào nó.
“Vù, vù, vù!”
Trên không trung, khí tức cuồn cuộn đáng sợ, thậm chí có thể nhìn thấy những luồng khí tức thần thánh mờ nhạt tràn ra bên trên Thần Mộc Vương Đỉnh. Trong vũ trụ như có sông lớn chảy xiết, sau đó bị một đỉnh của Diệp Thành giáng từ trên cao xuống trấn áp. Cho dù lửa ma Thôn Thiên kia được xưng là có thể đốt cháy nhật nguyệt, nhưng khi gặp Thần Mộc Vương Đỉnh cũng chỉ khiến bề mặt đỉnh tỏa ra nhiều ánh sáng vàng hơn, không hề có chút tổn hại nào.
“Chiếc đỉnh của tao là phỏng theo tiên bảo mạnh nhất của Chân Tiên biển sao để chế tạo, nếu chút lửa của mày mà cũng có thể đốt hỏng thì chẳng phải nó không xứng với danh hiệu tiên bảo mạnh nhất hay sao?”
Diệp Thành thản nhiên nói, quanh người tỏa ra ánh sáng thần, đập về phía Thôn Thiên Ma Hổ.
Thôn Thiên Ma Hổ phun liền mấy lượt lửa ma đều không làm gì được Diệp Thành, trên gương mặt hổ lông lá hung hãn cũng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi như con người.
Nhưng lúc này, một tiếng gào thét giận dữ vang lên sau lưng Diệp Thành: “Cậu dám đánh lén tôi, đúng là muốn chết!”
“Ầm!”
Ma khí còn đáng sợ hơn trước kia bốc lên từ nơi Thần Tử áo đen chết. Hắn đã dùng thần phù thế mạng tạo lại xác thịt và hồn phách, vô số máu thịt hội tụ, sống lại lần nữa. Sau lưng hắn, mặt trời ma treo trên không, ma khí cuồn cuộn lấp kín mấy chục dặm, biến đất trời thành một ma vực, mạnh mẽ vô cùng.
“Ầm ầm!”
Những sợi tóc đen của hắn dựng thẳng như kiếm, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, thất khiếu đều phun ra lửa, ma khí khiến người khác run sợ ngưng tụ trên người hắn. Thần Tử chí cường của Vạn Yêu Môn quả thật kinh hãi và phẫn nộ đến tột cùng.
Kinh hãi là vì nếu không phải hắn đeo thần phù thế mạng của Chân Tiên truyền lại, e rằng một đòn đó đã khiến hắn ngã xuống dưới tay Diệp Thành thật.
Phẫn nộ là vì các Thần Tử của thần giáo đều đến đây, vậy mà chỉ có một mình hắn bị Diệp Thành tấn công bởi một chiếc đỉnh, suýt chút nữa đã chết. Có thể nói vừa rồi, danh tiếng của Vạn Yêu Môn suýt chút nữa đã bị hắn hủy hoại. Nếu truyền về biển sao, chắc chắn Vạn Yêu Chân Tiên sẽ nổi giận, tát chết hắn ngay lập tức.
“Giết!”
Từ trong ngực Thần Tử áo đen bay ra một thanh sát kiếm màu đen vô danh. Thanh phi kiếm ấy chỉ có ba thước, quanh thân mờ tối, đen như mực.
Trên bề mặt của nó như ngưng tụ sát ý và ma niệm vô tận. Lúc quét qua hư không, trong không gian bỗng sinh ra rắn ma phẫn nộ dài mấy chục trượng, vô số ma ý hiện lên, giống như ma kiếm lao ra từ ma vực Cửu U.
“Keng!”
Diệp Thành xoay lại, một đỉnh tông bay thanh sát kiếm màu đen kia, ngay sau đó lại lao về phía Thôn Thiên Ma Hổ, thề phải nghiền nát con hậu duệ thần thú thừa cơ đánh lén này.
Thôn Thiên Ma Hổ cũng tinh khôn, nó nhảy vọt vào hư không, thoắt cái chạy ra xa mấy nghìn trượng. Sau đó, đợi đến khi Diệp Thành lại muốn giết nó lần nữa, Thần Tử áo đen đã cầm sẵn sát kiếm từ trước, vô cùng tức giận xông lên. Diệp Thành không thể không biến trở lại chân thân, thần kích hình rồng trong tay lóe sáng, chính thức chém giết với hắn.
“Keng keng keng!”
Diệp Thành hiện ra chân thân, thần kích trong tay đánh ra như rồng, chỉ chớp mắt đã vung ra mấy chục nhát. Mỗi một kích va chạm với sát kiếm trong tay Thần Tử áo đen đều phát ra tiếng kêu vang dội, hư không cứ như mặt nước nổi lên những gợn sóng.
Những tu sĩ Kim Đan đứng gần đó còn bị dư âm cuộc chiến giữa hai người giết chết.
Ngay cả các trưởng lão Nguyên Anh cũng không thể không lùi ra sau, chỉ có các Thần Tử vẫn đứng ngạo nghễ trên chiến xa, giống như sáu cây đinh, đứng vững ở chiến trường, quan sát hai người đánh nhau.
Bất kể là Diệp Thành hay là Thần Tử áo đen đều dùng sức mạnh lớn nhất.
Diệp Thành vung kích như rồng, thần quang sáng như đuốc. Thần Tử áo đen tay cầm trường kiếm, sát ý ngút trời, mỗi một kiếm đều mang theo ma ý đáng sợ của ma vực Cửu U. Nếu Nguyên Anh bình thường ở đây, e rằng một kiếm còn chưa ra đã bị ma ý trong kiếm làm cho phát điên, rơi vào ma đạo ngay tại chỗ.
Nhưng Diệp Thành là thân thể Cửu Khiếu Thần Anh, thần niệm dồi dào như biển, đạo tâm như sắt, lý nào lại quan tâm đến ma niệm cấp Nguyên Anh.
“Ầm ầm!”
Đánh đến cuối, toàn bộ hư không đều hóa thành hỗn độn.
Người ngoài chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một luồng sáng vàng và một luồng cầu vồng đen đan xen vào nhau. Mỗi một lần chúng va chạm với nhau đều phát ra tiếng sấm ầm vang, ánh sáng rực rỡ, mặt trời treo cao.
“Rắc!”
Thần Tử áo đen chém ra một kiếm, giống như tia chớp đen nhánh, tạo thành vết thương dài khoảng một thước trên cánh tay Diệp Thành. Nhưng hắn cũng bị thần kích đâm xuyên ngực, suýt thì ngã xuống lần nữa.
Dù vậy, Thần Tử áo đen lại cười ha ha:
“Diệp Thành, tu vi của tôi không giống như kẻ phế vật Tô Ma. Nếu cậu chỉ có chút năng lực này thì hôm nay đã định trước cậu sẽ bị tôi giết chết. Đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn chết dưới kiếm của tôi đi thôi! Bốn đạo thống Chân Tiên bọn tôi đều đã đến đây, các Chân Tiên đã bàn bạc với nhau, ai có thể giết cậu thì người đó sẽ là chủ của Địa Cầu. Đại cơ duyên của ngôi sao này cùng với người thân, tộc nhân mà cậu bảo vệ đều sẽ thuộc về tôi…”
“Đến lúc đó, tôi sẽ tiễn bọn họ xuống dưới gặp cậu!”
Thần Tử áo đen vừa cười vừa vung sát kiếm đen nhánh trong tay không ngừng.
“Hừ!”
Diệp Thành chỉ hừ lạnh một tiếng, thần kích đánh ra, từ một góc độ không thể tin nổi, giống như linh dương treo sừng, chuẩn xác lướt qua sát kiếm đen nhánh, chém lên người Thần Tử áo đen.
“Ầm!”
Trên người Thần Tử áo đen bùng lên thần quang vô tận màu đen, nhưng vẫn không chặn được một đòn của thần kích hình rồng, bị chém thành hai nửa. Mặc dù hắn rất mạnh, mạnh hơn cả Tô Ma, là một tồn tại chân chính đứng trên đỉnh cao lĩnh vực Nguyên Anh, là tu sĩ Nguyên Anh mạnh nhất mà Diệp Thành từng gặp từ khi anh sống lại trở về, nhưng chung quy trong võ đạo, hắn vẫn thua Diệp Thành quá nhiều.
Có thể nói Diệp Thành đánh hắn giống như người lớn đánh một đứa con nít. Mỗi một chiêu, mỗi một thức của Thần Tử áo đen vào trong mắt Diệp Thành đều chứa đầy sơ hở, nhấc tay là có thể phá.
Bình luận facebook