Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 951: Một đòn phá địch
Trong vũ trụ, pháp thuật dài trăm nghìn trượng vắt ngang không. Chiến trận như rừng, vô số binh khí giống như cây cối dày đặc, chĩa thẳng lên trời.
Nghìn vạn món giáp trụ phát ra tiếng răng rắc. Ánh sáng trên bảo giáp của các thần quân lưu chuyển, cả người bao phủ trong sắc vàng. Ánh sáng vàng ấy giống như sống dậy, nối liền với chiến trận. Nhìn từ bên ngoài có cảm giác như một nghìn Kim Đan này giống một người đang hô hấp.
“Rắc!”
Thần kích của Diệp Thành quét qua hư không, một đòn cắt đôi chiến trận ra, đánh cho nó tan rã, không gian nứt vỡ. Nhưng Diệp Thành lại nhíu mày, đòn này chưa đạt được hiệu quả mà anh mong muốn, cả chiến trận chỉ mới chết một trăm người mà thôi.
Trước đây, anh có thể dùng một đỉnh đụng chết mấy nghìn người. Hơn nữa, một khi những chiến trận này bị đánh tan sẽ mau chóng được chiến trận khác tiếp nạp, hóa thành sức mạnh đối phó anh lần nữa.
Tích tiểu thành đại, một nghìn Kim Đan hợp sức có thể đánh nát Nguyên Anh, mà ở trên hư không này có đến hơn một trăm chiến trận, từ bốn phương tám hướng ùn ùn bao vây Diệp Thành.
Từ bên ngoài chỉ có thể nghe tiếng giết vang dội, vô số chùm sáng năng lượng rực rỡ mãnh liệt tràn đến từ bốn phía, cờ xí và binh khí lấp đầy không trung, bao vây Diệp Thành vào giữa, hàng ngàn hàng vạn binh mã đông đúc. Thỉnh thoảng mới có thể thấy một luồng sáng vàng lướt qua, nhưng nháy mắt đã bị vô số bóng người che lấp.
“Đây có giống mười vạn thiên binh bao vây Tôn Ngộ Không không?”, Tần Sương muốn đùa làm nhẹ bớt bầu không khí.
Nhưng những người xung quanh đều nhíu mày, nhìn chăm chú vào hư không, ngay cả Lâm Cửu Nhi cũng không đáp lời ông ta. Tần Sương đành lúng túng ho khan một tiếng, cũng mau chóng quay đầu nhìn lên.
So ra các Thần Tử lại vô cùng thoải mái.
“Anh nói xem tên Diệp Thành này có thể thoát khỏi sự vây công của hơn trăm chiến trận này không?”
Nhị Thần Tử Trùng Dương của Vô Cực Tông ngồi trên chiến xa do tê giác màu xanh ngọc bích kéo, vẻ mặt thoải mái cười nói.
Tê giác ngọc bích kéo xe cho hắn chỉ dài khoảng một trượng, toàn thân xanh biếc như miếng phỉ thúy quý giá, trông hoàn toàn vô hại.
Nhưng đó lại là con Đạp Tinh Ngưu lừng lẫy tiếng tăm, được xưng là có thể đạp hư không, tách đôi biển sao, một ngày ngao du nghìn vạn dặm, là yêu thú chuyên chở nổi danh nhất vũ trụ. Thứ lợi hại nhất của nó là chiếc sừng trên đầu, nghe nói trong đó chứa một loại thần thông vô cùng mạnh mẽ, phóng ra một luồng năng lượng màu xanh biếc, một đòn có thể cắt nát một tiểu hành tinh có đường kính nghìn dặm, cho nên được gọi là Đạp Tinh Ngưu.
Đại Thần Tử Trường Sinh Giáo chân đạp hư không, quanh người ẩn hiện thế giới vô tận, ở bên cạnh thản nhiên nói:
“Những chiến trận này đều là thần quân được chọn ra từ vô số Kim Đan của các đại giáo Chân Tiên tạo thành. Trang bị cho bọn họ vũ khí và dụng cụ phòng ngự tốt nhất, truyền dạy cho họ kĩ thuật chiến đấu và công pháp mạnh nhất, mỗi một người trong Kim Đan đều có thể lấy một chọi mười, từng chinh chiến vô số thế giới và ngôi sao. Nếu ngay cả một kẻ quê mùa ở tinh vực bị lãng quên cũng không giải quyết được, còn không bằng cho bọn họ lập tức quay về giải tán luôn đi”.
“Không sai, chỉ huy của bọn họ là thần tướng của các giáo, chắc chắn sẽ không để cho Diệp Thành thoát được”.
Kim Tung cũng gật đầu. Anh ta nhìn thấy bảy thần tướng quanh người tỏa ra những ánh sáng thần khác nhau, vẻ mặt nghiêm túc, không hề thua kém thần tướng Quang Minh, thậm chí còn mạnh hơn. Bọn họ đứng giữa hư không, đang dùng thần điểu điều động mười vạn đại quân, điên cuồng vây giết Diệp Thành.
“Hừ, lần này tôi đến đây vốn nghĩ rằng có thể gặp được một phen đại chiến, có thể ra trận, xem kẻ dám xúc phạm đến Vạn Yêu Môn của tôi mạnh đến thế nào. Không ngờ hắn lại yếu như vậy, không đánh thắng được cả thần quân dưới trướng tôi. Sớm biết như vậy, tôi đã trực tiếp ra tay giết chết con kiến này, rút hồn phách của hắn, tế lễ cho các Thần Tử!”
Một người áo đen như vầng mặt trời màu đen treo trên không, ma khí cuồn cuộn quanh người, cười khẩy.
Trong mắt những Thần Tử khác ngồi trên chiến xa ở xung quanh cũng lộ ra vẻ khinh thường.
Đại điện hạ Vân Lam nhíu mày, nếu Diệp Thành yếu như vậy thì trước kia ban hành phù chiếu cứ như trò cười. Một kẻ quê mùa yếu ớt như vậy mà chiêu mộ vào đạo thống Chân Tiên, sắc phong làm thần tướng, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Mặc dù chiến trận mười vạn Kim Đan vô cùng đáng sợ, có thể vây giết Thần Tử hoặc Nguyên Anh dễ dàng, nhưng tốt xấu gì Diệp Thành cũng là nhân vật truyền kỳ, không đến nỗi không có sức đánh trả như vậy chứ?
Nam Tuyệt đang xem chiến trên Địa Cầu khẽ lắc đầu: “Hết cứu rồi, đi thôi!”
Nói xong, lão ta dẫn theo Bạch Tiểu Huyên định nhảy vọt lên trời, rời khỏi chiến trường của Địa Cầu từ một bên khác.
Nhưng ngay lúc ấy…
“Ầm!”
Trên không bỗng vang lên tiếng nổ cực to.
Tiếng nổ đó không phải sinh ra từ thế giới hiện thực, mà là sinh ra ở sâu trong thức hải của mọi người, giống như một chiếc đỉnh lớn hay chuông đồng xa xưa được gõ vang, phát ra tiếng kêu đinh tai.
Sâu trong chiến trận còn có thể nhìn thấy từng đợt sóng gợn màu vàng lan ra bốn phương tám hướng. Tu sĩ Kim Đan hay thậm chí là các trưởng lão Nguyên Anh nào chạm vào nó đều bị đông cứng lại giữa không trung. Hơn nghìn thần quân đứng gần trung tâm nhất càng không chịu đựng nổi, đầu nổ tung tại chỗ, ngay cả hồn phách cũng tiêu tán.
Ngay sau đó, một thần đỉnh ba chân hai quai hóa thành cầu vồng vàng ngút trời, đột ngột nhảy vọt lên, rời khỏi chiến trận. Thậm chí xuyên qua ánh sáng vàng còn có thể nhìn thấy Cửu Khiếu Thần Anh kích cỡ gần một thước, mặt mày thanh tú, ôm cái đỉnh nhỏ trong lòng xông ra khỏi lớp lớp chiến trận phong tỏa. Một đường đâm chết vô số người, vượt qua bảy thần tướng, vượt qua các trưởng lão, đâm sầm vào Thần Tử áo đen của Vạn Yêu Môn đang đờ đẫn cả người.
Thần Tử áo đen còn xếp hạng trên cả Thần Tử Vạn Yêu hiện nay, cứ thế mà bị thần đỉnh màu vàng đâm thành mảnh vụn, chẳng khác gì miếng đậu hũ.
“Bùm!”
Tựa như sét đánh không kịp bưng tai, khoảnh khắc ấy mọi người bị tiếng chuông đỉnh kêu vang trấn áp, vẻ mặt đờ ra, ngay cả các Thần Tử, thần tướng cũng hoảng hốt.
Thần Tử đời trước của Vạn Yêu Môn lại bị chiếc đỉnh nhỏ màu vàng tông thành mảnh vụn.
Mọi người vừa hoàn hồn, chỉ nhìn thấy một luồng cầu vồng vàng thoát ra khỏi vô số chiến trận, vượt qua không biết bao nhiêu dặm hư không, đột ngột đập vào người Thần Tử áo đen. Hắn là Thần Tử lâu năm của Vạn Yêu Môn, toàn thân tu vi đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong từ lâu, trên người có các loại pháp lực thần thông, mạnh hơn Thiên Quân đỉnh phong bình thường rất nhiều.
Nhưng lúc này, xác thịt hắn vỡ nát, cả cơ thể sụp đổ, vô số máu và xương cốt tỏa ra màu vàng nhạt tung tóe khắp trời. Hệt như một quả dưa hấu bị búa sắt bổ ra, vô số dịch dưa hấu và mảnh vụn văng tứ phía, thê thảm không nỡ nhìn.
Hồn phách Diệp Thành ôm chiếc đỉnh đánh ra một đòn, Thần Tử áo đen kia chẳng khác nào đậu hũ bị quả hạch đào đập trúng, xác thịt được xưng là mạnh nhất Nguyên Anh, cùng với các bảo vật của Vạn Yêu Môn mang theo bên người lại không có tác dụng nào.
“Cứ… cứ vậy mà chết rồi sao?”
Nhiều người há hốc miệng, chưa phản ứng kịp.
Thần Tử áo đen mạnh hơn Thần Tử Vạn Yêu hiện nay rất nhiều, thần tướng bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, ít nhất phải là Thái thượng trưởng lão đã tu luyện bốn, năm vạn năm, thiếu chút nữa là chạm tới pháp tắc Hợp Đạo mới có thể đối kháng, mà nay hắn lại bị Diệp Thành giết chết bằng một chiếc đỉnh sao?
Nghìn vạn món giáp trụ phát ra tiếng răng rắc. Ánh sáng trên bảo giáp của các thần quân lưu chuyển, cả người bao phủ trong sắc vàng. Ánh sáng vàng ấy giống như sống dậy, nối liền với chiến trận. Nhìn từ bên ngoài có cảm giác như một nghìn Kim Đan này giống một người đang hô hấp.
“Rắc!”
Thần kích của Diệp Thành quét qua hư không, một đòn cắt đôi chiến trận ra, đánh cho nó tan rã, không gian nứt vỡ. Nhưng Diệp Thành lại nhíu mày, đòn này chưa đạt được hiệu quả mà anh mong muốn, cả chiến trận chỉ mới chết một trăm người mà thôi.
Trước đây, anh có thể dùng một đỉnh đụng chết mấy nghìn người. Hơn nữa, một khi những chiến trận này bị đánh tan sẽ mau chóng được chiến trận khác tiếp nạp, hóa thành sức mạnh đối phó anh lần nữa.
Tích tiểu thành đại, một nghìn Kim Đan hợp sức có thể đánh nát Nguyên Anh, mà ở trên hư không này có đến hơn một trăm chiến trận, từ bốn phương tám hướng ùn ùn bao vây Diệp Thành.
Từ bên ngoài chỉ có thể nghe tiếng giết vang dội, vô số chùm sáng năng lượng rực rỡ mãnh liệt tràn đến từ bốn phía, cờ xí và binh khí lấp đầy không trung, bao vây Diệp Thành vào giữa, hàng ngàn hàng vạn binh mã đông đúc. Thỉnh thoảng mới có thể thấy một luồng sáng vàng lướt qua, nhưng nháy mắt đã bị vô số bóng người che lấp.
“Đây có giống mười vạn thiên binh bao vây Tôn Ngộ Không không?”, Tần Sương muốn đùa làm nhẹ bớt bầu không khí.
Nhưng những người xung quanh đều nhíu mày, nhìn chăm chú vào hư không, ngay cả Lâm Cửu Nhi cũng không đáp lời ông ta. Tần Sương đành lúng túng ho khan một tiếng, cũng mau chóng quay đầu nhìn lên.
So ra các Thần Tử lại vô cùng thoải mái.
“Anh nói xem tên Diệp Thành này có thể thoát khỏi sự vây công của hơn trăm chiến trận này không?”
Nhị Thần Tử Trùng Dương của Vô Cực Tông ngồi trên chiến xa do tê giác màu xanh ngọc bích kéo, vẻ mặt thoải mái cười nói.
Tê giác ngọc bích kéo xe cho hắn chỉ dài khoảng một trượng, toàn thân xanh biếc như miếng phỉ thúy quý giá, trông hoàn toàn vô hại.
Nhưng đó lại là con Đạp Tinh Ngưu lừng lẫy tiếng tăm, được xưng là có thể đạp hư không, tách đôi biển sao, một ngày ngao du nghìn vạn dặm, là yêu thú chuyên chở nổi danh nhất vũ trụ. Thứ lợi hại nhất của nó là chiếc sừng trên đầu, nghe nói trong đó chứa một loại thần thông vô cùng mạnh mẽ, phóng ra một luồng năng lượng màu xanh biếc, một đòn có thể cắt nát một tiểu hành tinh có đường kính nghìn dặm, cho nên được gọi là Đạp Tinh Ngưu.
Đại Thần Tử Trường Sinh Giáo chân đạp hư không, quanh người ẩn hiện thế giới vô tận, ở bên cạnh thản nhiên nói:
“Những chiến trận này đều là thần quân được chọn ra từ vô số Kim Đan của các đại giáo Chân Tiên tạo thành. Trang bị cho bọn họ vũ khí và dụng cụ phòng ngự tốt nhất, truyền dạy cho họ kĩ thuật chiến đấu và công pháp mạnh nhất, mỗi một người trong Kim Đan đều có thể lấy một chọi mười, từng chinh chiến vô số thế giới và ngôi sao. Nếu ngay cả một kẻ quê mùa ở tinh vực bị lãng quên cũng không giải quyết được, còn không bằng cho bọn họ lập tức quay về giải tán luôn đi”.
“Không sai, chỉ huy của bọn họ là thần tướng của các giáo, chắc chắn sẽ không để cho Diệp Thành thoát được”.
Kim Tung cũng gật đầu. Anh ta nhìn thấy bảy thần tướng quanh người tỏa ra những ánh sáng thần khác nhau, vẻ mặt nghiêm túc, không hề thua kém thần tướng Quang Minh, thậm chí còn mạnh hơn. Bọn họ đứng giữa hư không, đang dùng thần điểu điều động mười vạn đại quân, điên cuồng vây giết Diệp Thành.
“Hừ, lần này tôi đến đây vốn nghĩ rằng có thể gặp được một phen đại chiến, có thể ra trận, xem kẻ dám xúc phạm đến Vạn Yêu Môn của tôi mạnh đến thế nào. Không ngờ hắn lại yếu như vậy, không đánh thắng được cả thần quân dưới trướng tôi. Sớm biết như vậy, tôi đã trực tiếp ra tay giết chết con kiến này, rút hồn phách của hắn, tế lễ cho các Thần Tử!”
Một người áo đen như vầng mặt trời màu đen treo trên không, ma khí cuồn cuộn quanh người, cười khẩy.
Trong mắt những Thần Tử khác ngồi trên chiến xa ở xung quanh cũng lộ ra vẻ khinh thường.
Đại điện hạ Vân Lam nhíu mày, nếu Diệp Thành yếu như vậy thì trước kia ban hành phù chiếu cứ như trò cười. Một kẻ quê mùa yếu ớt như vậy mà chiêu mộ vào đạo thống Chân Tiên, sắc phong làm thần tướng, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Mặc dù chiến trận mười vạn Kim Đan vô cùng đáng sợ, có thể vây giết Thần Tử hoặc Nguyên Anh dễ dàng, nhưng tốt xấu gì Diệp Thành cũng là nhân vật truyền kỳ, không đến nỗi không có sức đánh trả như vậy chứ?
Nam Tuyệt đang xem chiến trên Địa Cầu khẽ lắc đầu: “Hết cứu rồi, đi thôi!”
Nói xong, lão ta dẫn theo Bạch Tiểu Huyên định nhảy vọt lên trời, rời khỏi chiến trường của Địa Cầu từ một bên khác.
Nhưng ngay lúc ấy…
“Ầm!”
Trên không bỗng vang lên tiếng nổ cực to.
Tiếng nổ đó không phải sinh ra từ thế giới hiện thực, mà là sinh ra ở sâu trong thức hải của mọi người, giống như một chiếc đỉnh lớn hay chuông đồng xa xưa được gõ vang, phát ra tiếng kêu đinh tai.
Sâu trong chiến trận còn có thể nhìn thấy từng đợt sóng gợn màu vàng lan ra bốn phương tám hướng. Tu sĩ Kim Đan hay thậm chí là các trưởng lão Nguyên Anh nào chạm vào nó đều bị đông cứng lại giữa không trung. Hơn nghìn thần quân đứng gần trung tâm nhất càng không chịu đựng nổi, đầu nổ tung tại chỗ, ngay cả hồn phách cũng tiêu tán.
Ngay sau đó, một thần đỉnh ba chân hai quai hóa thành cầu vồng vàng ngút trời, đột ngột nhảy vọt lên, rời khỏi chiến trận. Thậm chí xuyên qua ánh sáng vàng còn có thể nhìn thấy Cửu Khiếu Thần Anh kích cỡ gần một thước, mặt mày thanh tú, ôm cái đỉnh nhỏ trong lòng xông ra khỏi lớp lớp chiến trận phong tỏa. Một đường đâm chết vô số người, vượt qua bảy thần tướng, vượt qua các trưởng lão, đâm sầm vào Thần Tử áo đen của Vạn Yêu Môn đang đờ đẫn cả người.
Thần Tử áo đen còn xếp hạng trên cả Thần Tử Vạn Yêu hiện nay, cứ thế mà bị thần đỉnh màu vàng đâm thành mảnh vụn, chẳng khác gì miếng đậu hũ.
“Bùm!”
Tựa như sét đánh không kịp bưng tai, khoảnh khắc ấy mọi người bị tiếng chuông đỉnh kêu vang trấn áp, vẻ mặt đờ ra, ngay cả các Thần Tử, thần tướng cũng hoảng hốt.
Thần Tử đời trước của Vạn Yêu Môn lại bị chiếc đỉnh nhỏ màu vàng tông thành mảnh vụn.
Mọi người vừa hoàn hồn, chỉ nhìn thấy một luồng cầu vồng vàng thoát ra khỏi vô số chiến trận, vượt qua không biết bao nhiêu dặm hư không, đột ngột đập vào người Thần Tử áo đen. Hắn là Thần Tử lâu năm của Vạn Yêu Môn, toàn thân tu vi đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong từ lâu, trên người có các loại pháp lực thần thông, mạnh hơn Thiên Quân đỉnh phong bình thường rất nhiều.
Nhưng lúc này, xác thịt hắn vỡ nát, cả cơ thể sụp đổ, vô số máu và xương cốt tỏa ra màu vàng nhạt tung tóe khắp trời. Hệt như một quả dưa hấu bị búa sắt bổ ra, vô số dịch dưa hấu và mảnh vụn văng tứ phía, thê thảm không nỡ nhìn.
Hồn phách Diệp Thành ôm chiếc đỉnh đánh ra một đòn, Thần Tử áo đen kia chẳng khác nào đậu hũ bị quả hạch đào đập trúng, xác thịt được xưng là mạnh nhất Nguyên Anh, cùng với các bảo vật của Vạn Yêu Môn mang theo bên người lại không có tác dụng nào.
“Cứ… cứ vậy mà chết rồi sao?”
Nhiều người há hốc miệng, chưa phản ứng kịp.
Thần Tử áo đen mạnh hơn Thần Tử Vạn Yêu hiện nay rất nhiều, thần tướng bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, ít nhất phải là Thái thượng trưởng lão đã tu luyện bốn, năm vạn năm, thiếu chút nữa là chạm tới pháp tắc Hợp Đạo mới có thể đối kháng, mà nay hắn lại bị Diệp Thành giết chết bằng một chiếc đỉnh sao?
Bình luận facebook